Chương 142: "Cảm ơn ông nội"
Khang Pom
30/05/2022
"Nói đi."
"Lệ thiếu, tôi đã kiểm tra lại rồi, trong người của Lệ tiểu thư thật sự là không có thành phần của thuốc mê và thuốc ngủ."
"Tôi biết rồi."
Đặt điện thoại xuống bàn, Lệ Tử Ngôn xoay ghê, híp mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong người không có thành phần thuốc mê và thuốc ngủ, trên người cũng không có lấy một vết thương nhỏ nào, ngay cả dấu vết bị trói cũng không có, xem ra lần này bắt cóc tống tiền này cô ta chính là chủ mưu rồi.
Lệ Tiêu Băng, cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây?
Lo lắng con gái nuôi con kinh sợ, Lệ phu nhân đặc biệt tự mình chăm sóc cho cô ta, còn xuống bếp nấu rất nhiều món ngon mà cô ta thích. Chỉ có điều Lệ Tiêu Băng sớm đã bị thân phận che mờ mắt mà căm hận Thẩm Ninh. Những người khác đối tốt với cô ta, cô ta đều cho rằng đó là lẽ đương nhiên.
"Sắp tới là sinh nhật của con, ba mẹ dự tính chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời những người thân đến thôi có được không?"
Nụ cười trên môi Lệ Tiêu Băng cứng lại, cô ta nắm chặt tay thành năm đầm, cố gắng kiềm chế sự khó chịu đang lớn dần trong lòng.
"Như vậy thì tốt quá, con cũng không thích nơi đông người, tổ chức như vậy tuyệt lắm ạ" Lệ Tiểu Băng nghiêng đầu nở một nụ cười thật tươi.
"Nào, mau ăn đi kẻo nguội"
"Vâng."
Trước mặt người mẹ nuôi này, cô ta không thể không giả bộ ngoan ngoãn. Mấy năm trước, có năm nào sinh nhật Lệ Tiểu Băng mà không tổ chức to, vậy mà năm nay vừa công bố thân phận của Thẩm Ninh ra ngoài, sinh nhật của cô ta cũng chỉ có thể làm một bữa tiệc nhỏ.
Đêm xuống, Lăng Mặc ôm cô vào lòng, mùi hương quyến rũ trên cơ thể cô lại kích thích Tiểu Lăng Mặc phía bên dưới. Thẩm Ninh cảm nhận được phản ứng của Lăng Mặc liền muốn nhích ra lại bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng.
Mỗi lần trước khi ôm cô ngủ, anh đều nghiêm túc nói rằng anh sẽ chỉ ôm thôi, nhưng chưa được một lúc đã lật mặt, còn hùng hồ đổ tội cho cô quyến rũ anh.
"Thẩm Ninh, Tiếu Lăng Mặc nhớ em rồi." Anh căn nhẹ tai cô, thì thầm nói.
"Hôm nay không được." Thẩm Ninh đỏ mặt, cố gắng nhích ra bên ngoài.
"Thiên thời địa lợi đều nhân hoà, sao lại không được chứ?" Tay của anh bắt đầu không yên phận mà ngao du trên người cố.
"Đã bảo là không được rồi mà."
Thẩm Ninh xấu hổ, co chân đạp mạnh vào Tiêu Lăng Mặc vừa mới ngóc đầu dậy sau đó vội vàng ôm gối chạy sang phòng của UU.
"Thẩm Ninh, nó mà bị làm sao, em sẽ phải ăn chay cả phần đời còn lại đây" Lăng Mặc run rầy có người ôm hạ bộ, không cam lòng hét lên.
Ba ngày sau, sinh nhật Lệ Tiêu Băng cuối cùng cũng đến. Giống như Lệ phu nhân nói, lần này tổ chức một bữa tiệc nhỏ, người đến dự đều là người thân thiết. Vợ chồng Lệ gia chủ cũng đã ngâm thừa nhận Lăng Mặc là con rể, dù sao thì tình cảm của hai người họ thể hiện quá rõ ràng ra bên ngoài rồi. Người đến dự còn có thêm Lăng gia, ai mà không biết nhờ có Lăng Mặc và Thẩm Ninh, Lăng gia và Lệ gia ngày càng thân thiết.
Nhã Khanh mang vẻ mặt không mấy vui vẻ theo chồng và ba chồng đến Lệ gia. Cô ta nhìn Lệ Tiêu Băng cười xinh đẹp đứng đó thì khẽ nhíu mày.
"Tiểu Băng, chúc mừng sinh nhật cháu."
"Cảm ơn ông nội" Lệ Tiêu Băng cười nói, còn nhiệt tình ôm ông nội Lăng một cái.
Hôm nay Lệ Tiêu Băng đặc biệt xinh đẹp hơn mọi ngày, trong sinh nhật của bản thân, không ai muốn người khác nổi trội hơn mình cả. Mọi người đều ngồi xuống bàn ăn lớn, nói cười vui vẻ. Lệ Tiêu Băng nhìn Lăng Mặc, nửa đùa nửa thật nói.
"Lăng Mặc, quà của em đâu? Nếu anh lấy thân làm quà, em cũng không ngại mà nhận đâu đấy."
Lăng Mặc liếc cô ta một cái, môi mỏng khẽ cong lên. Anh đúng là có quà cho cô ta đấy, chỉ sợ cô ta không cười nổi nữa thôi.
"Lệ gia chủ, Lệ phu nhân, xin hãy gả Thẩm Ninh cho cháu. Cháu sẽ chăm sóc bảo vệ cô ấy thật tốt, nhất định không đề cô ấy chịu thiệt thòi." Lăng Mặc bõng nắm lấy tay Thẩm Ninh, nghiêm túc nói.
Nụ cười trên môi Lệ Tiều Băng cứng lại, cô ta hoang mang nhìn ba mẹ nuôi. Họ sẽ thật sự đồng ý đấy chứ?
"Chuyện này..." Lệ phu nhân quay sang nhìn chồng.
Thấy ba mẹ cô còn do dự, Lăng Mặc nháy mắt với U Umột cái, bé con hiều ý, chân ngắn chạy đến bên cạnh Lệ phu nhân.
"Bà ngoại, ông ngoại, papa rất yêu mami, UU cũng rất yêu mami, hai người đồng ý có được không?"
Nhìn đôi mắt to tròn giống hệt Thẩm Ninh, Lệ phu nhân không nhịn được mà bê bé con lên thơm nó vài cải. Đúng là tiều khả ái đáng yêu, nêu đứa nhỏ này là con của con gái bà thì thật tốt biết mấy, chỉ tiếc...
"Lệ thiếu, tôi đã kiểm tra lại rồi, trong người của Lệ tiểu thư thật sự là không có thành phần của thuốc mê và thuốc ngủ."
"Tôi biết rồi."
Đặt điện thoại xuống bàn, Lệ Tử Ngôn xoay ghê, híp mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong người không có thành phần thuốc mê và thuốc ngủ, trên người cũng không có lấy một vết thương nhỏ nào, ngay cả dấu vết bị trói cũng không có, xem ra lần này bắt cóc tống tiền này cô ta chính là chủ mưu rồi.
Lệ Tiêu Băng, cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây?
Lo lắng con gái nuôi con kinh sợ, Lệ phu nhân đặc biệt tự mình chăm sóc cho cô ta, còn xuống bếp nấu rất nhiều món ngon mà cô ta thích. Chỉ có điều Lệ Tiêu Băng sớm đã bị thân phận che mờ mắt mà căm hận Thẩm Ninh. Những người khác đối tốt với cô ta, cô ta đều cho rằng đó là lẽ đương nhiên.
"Sắp tới là sinh nhật của con, ba mẹ dự tính chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời những người thân đến thôi có được không?"
Nụ cười trên môi Lệ Tiêu Băng cứng lại, cô ta nắm chặt tay thành năm đầm, cố gắng kiềm chế sự khó chịu đang lớn dần trong lòng.
"Như vậy thì tốt quá, con cũng không thích nơi đông người, tổ chức như vậy tuyệt lắm ạ" Lệ Tiểu Băng nghiêng đầu nở một nụ cười thật tươi.
"Nào, mau ăn đi kẻo nguội"
"Vâng."
Trước mặt người mẹ nuôi này, cô ta không thể không giả bộ ngoan ngoãn. Mấy năm trước, có năm nào sinh nhật Lệ Tiểu Băng mà không tổ chức to, vậy mà năm nay vừa công bố thân phận của Thẩm Ninh ra ngoài, sinh nhật của cô ta cũng chỉ có thể làm một bữa tiệc nhỏ.
Đêm xuống, Lăng Mặc ôm cô vào lòng, mùi hương quyến rũ trên cơ thể cô lại kích thích Tiểu Lăng Mặc phía bên dưới. Thẩm Ninh cảm nhận được phản ứng của Lăng Mặc liền muốn nhích ra lại bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng.
Mỗi lần trước khi ôm cô ngủ, anh đều nghiêm túc nói rằng anh sẽ chỉ ôm thôi, nhưng chưa được một lúc đã lật mặt, còn hùng hồ đổ tội cho cô quyến rũ anh.
"Thẩm Ninh, Tiếu Lăng Mặc nhớ em rồi." Anh căn nhẹ tai cô, thì thầm nói.
"Hôm nay không được." Thẩm Ninh đỏ mặt, cố gắng nhích ra bên ngoài.
"Thiên thời địa lợi đều nhân hoà, sao lại không được chứ?" Tay của anh bắt đầu không yên phận mà ngao du trên người cố.
"Đã bảo là không được rồi mà."
Thẩm Ninh xấu hổ, co chân đạp mạnh vào Tiêu Lăng Mặc vừa mới ngóc đầu dậy sau đó vội vàng ôm gối chạy sang phòng của UU.
"Thẩm Ninh, nó mà bị làm sao, em sẽ phải ăn chay cả phần đời còn lại đây" Lăng Mặc run rầy có người ôm hạ bộ, không cam lòng hét lên.
Ba ngày sau, sinh nhật Lệ Tiêu Băng cuối cùng cũng đến. Giống như Lệ phu nhân nói, lần này tổ chức một bữa tiệc nhỏ, người đến dự đều là người thân thiết. Vợ chồng Lệ gia chủ cũng đã ngâm thừa nhận Lăng Mặc là con rể, dù sao thì tình cảm của hai người họ thể hiện quá rõ ràng ra bên ngoài rồi. Người đến dự còn có thêm Lăng gia, ai mà không biết nhờ có Lăng Mặc và Thẩm Ninh, Lăng gia và Lệ gia ngày càng thân thiết.
Nhã Khanh mang vẻ mặt không mấy vui vẻ theo chồng và ba chồng đến Lệ gia. Cô ta nhìn Lệ Tiêu Băng cười xinh đẹp đứng đó thì khẽ nhíu mày.
"Tiểu Băng, chúc mừng sinh nhật cháu."
"Cảm ơn ông nội" Lệ Tiêu Băng cười nói, còn nhiệt tình ôm ông nội Lăng một cái.
Hôm nay Lệ Tiêu Băng đặc biệt xinh đẹp hơn mọi ngày, trong sinh nhật của bản thân, không ai muốn người khác nổi trội hơn mình cả. Mọi người đều ngồi xuống bàn ăn lớn, nói cười vui vẻ. Lệ Tiêu Băng nhìn Lăng Mặc, nửa đùa nửa thật nói.
"Lăng Mặc, quà của em đâu? Nếu anh lấy thân làm quà, em cũng không ngại mà nhận đâu đấy."
Lăng Mặc liếc cô ta một cái, môi mỏng khẽ cong lên. Anh đúng là có quà cho cô ta đấy, chỉ sợ cô ta không cười nổi nữa thôi.
"Lệ gia chủ, Lệ phu nhân, xin hãy gả Thẩm Ninh cho cháu. Cháu sẽ chăm sóc bảo vệ cô ấy thật tốt, nhất định không đề cô ấy chịu thiệt thòi." Lăng Mặc bõng nắm lấy tay Thẩm Ninh, nghiêm túc nói.
Nụ cười trên môi Lệ Tiều Băng cứng lại, cô ta hoang mang nhìn ba mẹ nuôi. Họ sẽ thật sự đồng ý đấy chứ?
"Chuyện này..." Lệ phu nhân quay sang nhìn chồng.
Thấy ba mẹ cô còn do dự, Lăng Mặc nháy mắt với U Umột cái, bé con hiều ý, chân ngắn chạy đến bên cạnh Lệ phu nhân.
"Bà ngoại, ông ngoại, papa rất yêu mami, UU cũng rất yêu mami, hai người đồng ý có được không?"
Nhìn đôi mắt to tròn giống hệt Thẩm Ninh, Lệ phu nhân không nhịn được mà bê bé con lên thơm nó vài cải. Đúng là tiều khả ái đáng yêu, nêu đứa nhỏ này là con của con gái bà thì thật tốt biết mấy, chỉ tiếc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.