Chương 17: Quần áo ba, mẹ và con (Quần áo gia đình)
Thanh Việt Lưu Ca
16/07/2019
Tuy rằng Tần Thi Nghi nói phải mua quần áo thu đông cho Thịnh Dục Kiệt mang sang Mỹ mặc, nhưng giờ đang mùa hè quần áo thu đông ngoài thị trường rất ít. Tần Thi Nghi nhìn quần áo hè sực rỡ muôn màu: Áo ca rô cộc tay, quần yếm, áo sơ mi nhỏ, quần đùi bò,... Quần áo trẻ em nhỏ xinh tinh tế, Tần Thi Nghi nhìn bộ nào cũng thấy đẹp, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ của con trai mặc vào, sau đó liền không khống chế được dục vọng điên cuồng mua sắm.
Cô bán hàng nhìn anh bạn nhỏ ngoại hình xuất sắc, nhiệt tình lập tức tăng vọt cầm bốn năm bộ quần áo kiểu dáng mới nhất giới thiệu cho bọn họ.
Lúc này, thẩm mỹ của hai mẹ con liền xuất hiện sự khác biệt, cô bàn hàng rất thích anh bạn nhỏ khuôn mặt tinh xảo, đề cử toàn kiểu dáng đặc biệt hợp thời trang, hoặc có thể nói là sặc sỡ: Áo gile nhỏ tinh xảo phối hợp với T-shirt (áo thun) trắng, cô bán hàng còn giới thiệu thêm kính râm táo bạo, hoặc là T-shirt sọc vàng đen phối hợp với quần rách màu trắng, đeo chiếc thắt lưng tinh xảo, còn có quần áo phong cách hip-hop, quần áo nguỵ trang (rằn ri),... Tần Thi Nghi nhìn thoáng qua liền thích, hận không thể mỗi bộ đều để con trai thử mấy lần. Nhưng trước đây cũng nói, Thịnh Dục Kiệt tuổi còn nhỏ đã có khí thế tổng tài bá đạo, tự nhiên cũng có phẩm vị tổng tài bá đạo. Nói cách khác, cậu nhóc hoàn toàn học tập theo dáng vẻ của bác cả Thịnh tổng.
Tần Thi Nghi nghe nói Thịnh tổng là kiểu người ở nhà nghỉ ngơi, quần áo cũng phải chỉnh tề, âu phục giày da, áo sơ mi luôn luôn cài từ nút đầu tiên, nghỉ ngơi khác lúc làm việc duy nhất ở điểm không đeo cà vạt, chững chạc đàng hoàng đến mức tận cùng liền biến thành cấm dục, vậy nên trong tập đoàn có rất nhiều nữ nhân viên trở thành đồng phục khống (*) vì Thịnh tổng. Đương nhiên, phải xét cả khuôn mặt.
Thịnh Dục Kiệt tuổi còn nhỏ, chưa học tới trình độ âu phục phẳng phiu như bác cả, nhưng lại đem phẩm vị của hắn học đủ cả mười phần. Mấy ngày nay Tần Thi Nghi nhìn con trai cô mỗi ngày thay một bộ quần áo, kỳ thật giống như không đổi, nghìn bài một điệu - áo sơ mi, khi thì áo sơ mi kẻ ca rô phối với quần jean, khi thì áo sơ mi kẻ sọc phối với quần hưu nhàn, cậu nhóc đến T-shirt cũng không mặc. Đôi khi Tần Thi Nghi hoài nghi tủ quần áo của cậu nhóc chắc chỉ có mỗi mấy kiểu dáng đó.
Mặt đẹp cũng không chịu nổi bị đạp hỏng như vậy đâu!
Tần Thi Nghi tưởng tượng con trai thơm tho mềm mại của mình có xu hướng biến thành Thịnh tổng, liền muốn mềm chân. Con trai biến thành tổng tài bá đạo như Thịnh tổng, vậy cô làm mẹ còn khoái cảm gì nữa chứ? Tần Thi Nghi hạ quyết tâm, không màng đến mặt Thịnh Dục Kiệt giãy giụa, nhanh chóng quyết định lấy bộ quần áo phong cách hip-hop trong tay cô bán hàng - Là một chiếc quần thụng rộng thùng thình màu xám, chỗ đầu gối có in hình đầu thỏ màu đỏ, phía trên phối hợp với áo khoác có mũ màu đen dáng rộng, cô bán hàng cơ trí lấy đôi giày trượt ván màu trắng lại đây, kiến nghị: "Phối hợp với đôi giày này càng đáng yêu hơn."
Thịnh Dục Kiệt thấy thế, khuôn mặt nhỏ trực tiếp suy sụp, còn chưa kịp giãy giụa, đã bị mẹ bế lên đi thẳng về phía phòng thử đồ, mẹ cậu nhóc vừa đi vừa nói: "Bảo bối ngoan, mẹ giúp con thử quần áo mới."
Cơ thể nhỏ chính là không có nhân quyền, không muốn đi thì người lớn sẽ bế con đi.
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Dục Kiệt ửng đỏ, không rảnh từ chối nữa, giãy giụa từ trong ngực mẹ mình nhảy xuống, vội vàng lấy quần áo trên tay mẹ, ném lại một câu "Con sẽ tự mặc.", rồi chạy vào phòng thử đồ nhanh như chớp.
Nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của cậu nhóc, Tần Thi Nghi vui mừng, quả nhiên cô đoán không sai, đứa trẻ nào không thích mua quần áo mới chứ! Xem con trai cô kìa, ngoài miệng nói không thích, cơ thể lại rất thành thật, thử quần áo thôi mà vui sướng hơn bất cứ ai khác.
Trẻ con chính là trẻ con, chỉ hơi khó tính một chút.
Lúc chờ cậu nhóc thử quần áo, cô bán hàng cũng không nhàn rỗi, cùng Tần Thi Nghi đáp lời: "Mỹ nữ, anh bạn nhỏ là con trai của cô thật sao? Cô trẻ như vậy, vóc dáng lại đẹp, thoạt nhìn không giống người đã từng sinh con!"
Không có người phụ nữ nào không thích được khen tặng, Tần Thi Nghi nghe được lời khen và hâm mộ trực tiếp, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười, ngoài miệng thì khiêm tốn: "Sinh con lúc còn trẻ, nên dáng người khôi phục tương đối dễ."
"Mỹ nữ giờ cô vẫn đang trẻ mà." Cô bán hàng cười nói: "Nhưng sinh con sớm thật tốt, thời điểm mẹ con đi dạo phố hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Mỹ nữ vừa dẫn anh bạn nhỏ bước vào, xung quanh không ít người nhìn hai người đó, mọi người đều hâm mộ! Trước kia tôi cũng nghĩ, nếu mình có con lớn như vậy thì tốt rồi, có thể mua thật nhiều bộ quần áo gia đình xinh đẹp, đi trên đường, tỉ lệ quay đầu rất cao."
Tần Thi Nghi nhướn mày: "Quần áo gia đình?"
Cô bán hàng trải chăn nhiều như vậy, tất nhiên là vì một câu này của Tần Thi Nghi, nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, giới thiệu nói: "Thời điểm cô và anh bạn nhỏ bước vào, tôi liền biết ngay hai người chắc chắn sẽ thích hợp với mẫu quần áo gia đình mới của chúng tôi! Là một bộ quần yếm, có thể phối hợp với T-shirt đơn giản, cô muốn xem thử không?"
Tần Thi Nghi nhìn cửa phòng thử đồ gật đầu, nghĩ con trai đã vào trong một hai phút hẳn là sắp ra đây, cô cũng không tiện đi đâu, liền nói với cô bán hàng: "Phiền cô mang qua đây cho tôi xem."
Cô bán hàng vui mừng rạo rực đi tìm quần áo. Đừng nhìn người mẹ trẻ đeo chiếc túi xách mẫu không thường thấy, dựa vào hoả nhãn kim tinh của mình, cô bán hàng biết kia chính là mẫu túi xách phiên bản giới hạn của Versace dành riêng cho khu vực Châu Âu, không hề có mặt ở thị trường trong nước, bởi vì cô ấy là fans cuồng của nhãn hiệu này, nên mới nhận ra chiếc túi. Qua đó có thể thấy, cô ấy gặp trúng khách hàng bạch phú mỹ nếu coi trọng quần áo trong cửa hàng bọn họ, khẳng định sẽ tuỳ tiện quẹt thẻ. Cô bán hàng nghĩ đến doanh thu ngày hôm bay, trong lòng một mảnh lửa nóng, trực tiếp cầm quần áo gia đình của một nhà ba người mang qua cho Tần Thi Nghi xem. Cô bán hàng nghĩ tuy rằng ông xã của bạch phú mỹ không tới, nhưng mình có thể bán nhiều hơn bộ nào tốt bộ ấy.
Tần Thi Nghi đang giúp con trai sửa sang lại quần áo, rồi nắm tay cậu nhóc đến trước gương soi, không chút nào khiêm tốn nói: "Con trai mẹ thật là đẹp trai!"
Thịnh Dục Kiệt vốn dĩ có chút không được tự nhiên, nghe lấy lời này lại không nhịn được cong khóe miệng, rốt cuộc không tiếp tục nói không cần.
Cô bán hàng đúng lúc tới đẩy mạnh tiêu thụ: "Anh bạn nhỏ có muốn cùng mẹ mặc quần áo gia đình không? Đặc biệt đẹp trai đó! Đến lúc đó cháu cùng mẹ ra ngoài chơi, tất cả mọi người đều sẽ hâm mộ hai người. Ở đây có quần áo gia đình cho một nhà ba người, anh bạn nhỏ có thể mang một bộ về cho ba, một nhà ba người mặc quần áo kiểu dáng giống nhau ra cửa, sẽ càng phong cách hơn."
Tần Thi Nghi không ngờ cô bán hàng thông minh như vậy, lập tức mở mồm từ chối: "Ba của cháu thì không cần chọn, cũng không có chỗ mặc loại quần áo này."
Cô bán hàng gật đầu, chuẩn bị buông bộ cho nam xuống, rốt cuộc khách hàng là thượng đế, dù trong lòng hơi thất vọng. Thịnh Dục Kiệt bỗng xoay người kéo tay áo Tần Thi Nghi, ngửa đầu nói: "Mẹ, mua cho cả ba nữa."
"Bảo bối muốn mua quần áo cho ba sao?" Tần Thi Nghi mất tự nhiên cười hỏi, rất nhanh nghĩ ra lý do từ chối: "Nhưng mà chúng ta không biết kích cỡ của ba, để lần sau mua nhé?"
Thịnh Dục Kiệt không hề bị lừa dối cho qua, chỉ chỉ túi của Tần Thi Nghi nói: "Gọi điện thoại hỏi ba."
"Giờ đã quá trưa, bên chỗ ba con hẳn là rạng sáng, con không sợ ba ngủ rồi, quấy rầy ba nghỉ ngơi hay sao?"
Thịnh Dục Kiệt lắc đầu, nhắc tới ba đôi mắt cậu nhóc liền sáng lấp lánh: "Ba nói, buổi chiều trước hai giờ, có thể gọi điện thoại cho ba. Chắc chắn ba còn chưa bận xong."
Thấy bộ dạng và vẻ mặt chờ mong của cậu nhóc, Tần Thi Nghi rốt cuộc không đành lòng làm con thất vọng, đành phải gật đầu, một bên lấy di động từ trong túi ra, một bên nói: "Vậy gọi đi, tự con nói với ba con. Chẳng qua giờ có khả năng ba đang bận, tốt nhất là con gọi cho chú Ngô đi."
Cậu nhóc nháy đôi mắt, đáng yêu lại mang theo chút hẹp hòi hỏi: "Chú Ngô nào ạ?"
Tần Thi Nghi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con, nói: "Đương nhiên là chú Ngô ở nước Mỹ cùng ba con."
"Nhưng mà mẹ làm gì có số điện thoại của chú Ngô."
"Được được, cứ gọi cho ba con đi." Tần Thi Nghi vẻ mặt chiều chuộng, trực tiếp đưa điện thoại cho Thịnh Dục Kiệt, bế cậu nhóc ra khu nghỉ, nghỉ ngơi trước một lát.
(*)???... khống (Kiểm soát): Thêm từ "Khống" sau những thứ bạn thích, thể hiện sở thích hoặc sở thích mạnh mẽ, đôi khi quá cực đoan sẽ mang lại cho mọi người cảm giác biến thái. Vì vậy, "Khống" có phần nham hiểm. Nhưng ngay nay, mọi người đều gọi những người quá thích thứ gì đó là???... khống, không mang ý xúc phạm. (Baidu)
Cô bán hàng nhìn anh bạn nhỏ ngoại hình xuất sắc, nhiệt tình lập tức tăng vọt cầm bốn năm bộ quần áo kiểu dáng mới nhất giới thiệu cho bọn họ.
Lúc này, thẩm mỹ của hai mẹ con liền xuất hiện sự khác biệt, cô bàn hàng rất thích anh bạn nhỏ khuôn mặt tinh xảo, đề cử toàn kiểu dáng đặc biệt hợp thời trang, hoặc có thể nói là sặc sỡ: Áo gile nhỏ tinh xảo phối hợp với T-shirt (áo thun) trắng, cô bán hàng còn giới thiệu thêm kính râm táo bạo, hoặc là T-shirt sọc vàng đen phối hợp với quần rách màu trắng, đeo chiếc thắt lưng tinh xảo, còn có quần áo phong cách hip-hop, quần áo nguỵ trang (rằn ri),... Tần Thi Nghi nhìn thoáng qua liền thích, hận không thể mỗi bộ đều để con trai thử mấy lần. Nhưng trước đây cũng nói, Thịnh Dục Kiệt tuổi còn nhỏ đã có khí thế tổng tài bá đạo, tự nhiên cũng có phẩm vị tổng tài bá đạo. Nói cách khác, cậu nhóc hoàn toàn học tập theo dáng vẻ của bác cả Thịnh tổng.
Tần Thi Nghi nghe nói Thịnh tổng là kiểu người ở nhà nghỉ ngơi, quần áo cũng phải chỉnh tề, âu phục giày da, áo sơ mi luôn luôn cài từ nút đầu tiên, nghỉ ngơi khác lúc làm việc duy nhất ở điểm không đeo cà vạt, chững chạc đàng hoàng đến mức tận cùng liền biến thành cấm dục, vậy nên trong tập đoàn có rất nhiều nữ nhân viên trở thành đồng phục khống (*) vì Thịnh tổng. Đương nhiên, phải xét cả khuôn mặt.
Thịnh Dục Kiệt tuổi còn nhỏ, chưa học tới trình độ âu phục phẳng phiu như bác cả, nhưng lại đem phẩm vị của hắn học đủ cả mười phần. Mấy ngày nay Tần Thi Nghi nhìn con trai cô mỗi ngày thay một bộ quần áo, kỳ thật giống như không đổi, nghìn bài một điệu - áo sơ mi, khi thì áo sơ mi kẻ ca rô phối với quần jean, khi thì áo sơ mi kẻ sọc phối với quần hưu nhàn, cậu nhóc đến T-shirt cũng không mặc. Đôi khi Tần Thi Nghi hoài nghi tủ quần áo của cậu nhóc chắc chỉ có mỗi mấy kiểu dáng đó.
Mặt đẹp cũng không chịu nổi bị đạp hỏng như vậy đâu!
Tần Thi Nghi tưởng tượng con trai thơm tho mềm mại của mình có xu hướng biến thành Thịnh tổng, liền muốn mềm chân. Con trai biến thành tổng tài bá đạo như Thịnh tổng, vậy cô làm mẹ còn khoái cảm gì nữa chứ? Tần Thi Nghi hạ quyết tâm, không màng đến mặt Thịnh Dục Kiệt giãy giụa, nhanh chóng quyết định lấy bộ quần áo phong cách hip-hop trong tay cô bán hàng - Là một chiếc quần thụng rộng thùng thình màu xám, chỗ đầu gối có in hình đầu thỏ màu đỏ, phía trên phối hợp với áo khoác có mũ màu đen dáng rộng, cô bán hàng cơ trí lấy đôi giày trượt ván màu trắng lại đây, kiến nghị: "Phối hợp với đôi giày này càng đáng yêu hơn."
Thịnh Dục Kiệt thấy thế, khuôn mặt nhỏ trực tiếp suy sụp, còn chưa kịp giãy giụa, đã bị mẹ bế lên đi thẳng về phía phòng thử đồ, mẹ cậu nhóc vừa đi vừa nói: "Bảo bối ngoan, mẹ giúp con thử quần áo mới."
Cơ thể nhỏ chính là không có nhân quyền, không muốn đi thì người lớn sẽ bế con đi.
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Dục Kiệt ửng đỏ, không rảnh từ chối nữa, giãy giụa từ trong ngực mẹ mình nhảy xuống, vội vàng lấy quần áo trên tay mẹ, ném lại một câu "Con sẽ tự mặc.", rồi chạy vào phòng thử đồ nhanh như chớp.
Nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của cậu nhóc, Tần Thi Nghi vui mừng, quả nhiên cô đoán không sai, đứa trẻ nào không thích mua quần áo mới chứ! Xem con trai cô kìa, ngoài miệng nói không thích, cơ thể lại rất thành thật, thử quần áo thôi mà vui sướng hơn bất cứ ai khác.
Trẻ con chính là trẻ con, chỉ hơi khó tính một chút.
Lúc chờ cậu nhóc thử quần áo, cô bán hàng cũng không nhàn rỗi, cùng Tần Thi Nghi đáp lời: "Mỹ nữ, anh bạn nhỏ là con trai của cô thật sao? Cô trẻ như vậy, vóc dáng lại đẹp, thoạt nhìn không giống người đã từng sinh con!"
Không có người phụ nữ nào không thích được khen tặng, Tần Thi Nghi nghe được lời khen và hâm mộ trực tiếp, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười, ngoài miệng thì khiêm tốn: "Sinh con lúc còn trẻ, nên dáng người khôi phục tương đối dễ."
"Mỹ nữ giờ cô vẫn đang trẻ mà." Cô bán hàng cười nói: "Nhưng sinh con sớm thật tốt, thời điểm mẹ con đi dạo phố hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Mỹ nữ vừa dẫn anh bạn nhỏ bước vào, xung quanh không ít người nhìn hai người đó, mọi người đều hâm mộ! Trước kia tôi cũng nghĩ, nếu mình có con lớn như vậy thì tốt rồi, có thể mua thật nhiều bộ quần áo gia đình xinh đẹp, đi trên đường, tỉ lệ quay đầu rất cao."
Tần Thi Nghi nhướn mày: "Quần áo gia đình?"
Cô bán hàng trải chăn nhiều như vậy, tất nhiên là vì một câu này của Tần Thi Nghi, nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, giới thiệu nói: "Thời điểm cô và anh bạn nhỏ bước vào, tôi liền biết ngay hai người chắc chắn sẽ thích hợp với mẫu quần áo gia đình mới của chúng tôi! Là một bộ quần yếm, có thể phối hợp với T-shirt đơn giản, cô muốn xem thử không?"
Tần Thi Nghi nhìn cửa phòng thử đồ gật đầu, nghĩ con trai đã vào trong một hai phút hẳn là sắp ra đây, cô cũng không tiện đi đâu, liền nói với cô bán hàng: "Phiền cô mang qua đây cho tôi xem."
Cô bán hàng vui mừng rạo rực đi tìm quần áo. Đừng nhìn người mẹ trẻ đeo chiếc túi xách mẫu không thường thấy, dựa vào hoả nhãn kim tinh của mình, cô bán hàng biết kia chính là mẫu túi xách phiên bản giới hạn của Versace dành riêng cho khu vực Châu Âu, không hề có mặt ở thị trường trong nước, bởi vì cô ấy là fans cuồng của nhãn hiệu này, nên mới nhận ra chiếc túi. Qua đó có thể thấy, cô ấy gặp trúng khách hàng bạch phú mỹ nếu coi trọng quần áo trong cửa hàng bọn họ, khẳng định sẽ tuỳ tiện quẹt thẻ. Cô bán hàng nghĩ đến doanh thu ngày hôm bay, trong lòng một mảnh lửa nóng, trực tiếp cầm quần áo gia đình của một nhà ba người mang qua cho Tần Thi Nghi xem. Cô bán hàng nghĩ tuy rằng ông xã của bạch phú mỹ không tới, nhưng mình có thể bán nhiều hơn bộ nào tốt bộ ấy.
Tần Thi Nghi đang giúp con trai sửa sang lại quần áo, rồi nắm tay cậu nhóc đến trước gương soi, không chút nào khiêm tốn nói: "Con trai mẹ thật là đẹp trai!"
Thịnh Dục Kiệt vốn dĩ có chút không được tự nhiên, nghe lấy lời này lại không nhịn được cong khóe miệng, rốt cuộc không tiếp tục nói không cần.
Cô bán hàng đúng lúc tới đẩy mạnh tiêu thụ: "Anh bạn nhỏ có muốn cùng mẹ mặc quần áo gia đình không? Đặc biệt đẹp trai đó! Đến lúc đó cháu cùng mẹ ra ngoài chơi, tất cả mọi người đều sẽ hâm mộ hai người. Ở đây có quần áo gia đình cho một nhà ba người, anh bạn nhỏ có thể mang một bộ về cho ba, một nhà ba người mặc quần áo kiểu dáng giống nhau ra cửa, sẽ càng phong cách hơn."
Tần Thi Nghi không ngờ cô bán hàng thông minh như vậy, lập tức mở mồm từ chối: "Ba của cháu thì không cần chọn, cũng không có chỗ mặc loại quần áo này."
Cô bán hàng gật đầu, chuẩn bị buông bộ cho nam xuống, rốt cuộc khách hàng là thượng đế, dù trong lòng hơi thất vọng. Thịnh Dục Kiệt bỗng xoay người kéo tay áo Tần Thi Nghi, ngửa đầu nói: "Mẹ, mua cho cả ba nữa."
"Bảo bối muốn mua quần áo cho ba sao?" Tần Thi Nghi mất tự nhiên cười hỏi, rất nhanh nghĩ ra lý do từ chối: "Nhưng mà chúng ta không biết kích cỡ của ba, để lần sau mua nhé?"
Thịnh Dục Kiệt không hề bị lừa dối cho qua, chỉ chỉ túi của Tần Thi Nghi nói: "Gọi điện thoại hỏi ba."
"Giờ đã quá trưa, bên chỗ ba con hẳn là rạng sáng, con không sợ ba ngủ rồi, quấy rầy ba nghỉ ngơi hay sao?"
Thịnh Dục Kiệt lắc đầu, nhắc tới ba đôi mắt cậu nhóc liền sáng lấp lánh: "Ba nói, buổi chiều trước hai giờ, có thể gọi điện thoại cho ba. Chắc chắn ba còn chưa bận xong."
Thấy bộ dạng và vẻ mặt chờ mong của cậu nhóc, Tần Thi Nghi rốt cuộc không đành lòng làm con thất vọng, đành phải gật đầu, một bên lấy di động từ trong túi ra, một bên nói: "Vậy gọi đi, tự con nói với ba con. Chẳng qua giờ có khả năng ba đang bận, tốt nhất là con gọi cho chú Ngô đi."
Cậu nhóc nháy đôi mắt, đáng yêu lại mang theo chút hẹp hòi hỏi: "Chú Ngô nào ạ?"
Tần Thi Nghi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con, nói: "Đương nhiên là chú Ngô ở nước Mỹ cùng ba con."
"Nhưng mà mẹ làm gì có số điện thoại của chú Ngô."
"Được được, cứ gọi cho ba con đi." Tần Thi Nghi vẻ mặt chiều chuộng, trực tiếp đưa điện thoại cho Thịnh Dục Kiệt, bế cậu nhóc ra khu nghỉ, nghỉ ngơi trước một lát.
(*)???... khống (Kiểm soát): Thêm từ "Khống" sau những thứ bạn thích, thể hiện sở thích hoặc sở thích mạnh mẽ, đôi khi quá cực đoan sẽ mang lại cho mọi người cảm giác biến thái. Vì vậy, "Khống" có phần nham hiểm. Nhưng ngay nay, mọi người đều gọi những người quá thích thứ gì đó là???... khống, không mang ý xúc phạm. (Baidu)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.