Chương 11
Lương Hải Yến
03/02/2015
"Đông Nguyệt Nha, em vừa mới nói cái gì? Cô ấy là chị dâu của em, từ nay về sau, tốt nhất là em đừng để cho anh nghe thấy em ăn nói vô lễ với cô ấy nữa” Đông Nhật Dương tắt hẳn nụ cười trên môi , lạnh lùng nói.
"Nhưng. . . . . ." Đông Nguyệt Nha còn muốn nói thêm, thì bị mẹ Đông kịp thời ngăn lại.
"Nguyệt Nha con bớt nói vài câu đi." Mẹ Đông nói khẽ với con gái: "Không nên chọc cho anh con tức giận."
"Không có chuyện gì." Thủy Y Mễ kéo nhẹ ống tay áo hắn, dịu dàng nói nhỏ.
"Mẹ tốt nhất nên trông coi nó, nếu cứ như vậy, sợ rằng về sau sẽ không ai dám cưới nó đâu." Đông Nhật Dương hừ lạnh một câu, sau đó lôi kéo tay của vợ trực tiếp lên lầu.
"Mẹ xem, anh vì cô ta mà nói con như thế đấy!" Đông Nguyệt Nha tỏ vẻ đáng thương với mẹ mình
"Được rồi, chuyện này nói tới đó thôi." Mẹ Đông mẫu khuyên con gái không nên làm khó Thủy Y Mễ nữa, trông thấy thái độ vừa rồi của hắn bà đã biết rõ ràng hắn đã nhận người vợ này của mình rồi, đã như thế thì người làm mẹ như bà còn có thể nói gì được nữa chứ. (thức thời như thế là tốt )
"Nguyệt Nha, con đã nghe mẹ nói rồi đấy, mặc kệ trong thời gian qua con có những ân oán gì với Y Mễ hay con có không thích con bé thì cũng quên hết đi”, Ba Đông hiếm lắm mới ra lệnh cho con gái ,"Biết chưa?"
"Không! Con không muốn!" Đông Nguyệt Nha nhìn thấy người nhà tất cả đều bênh vực cho Thủy Y Mễ , không khỏi càng thêm căm tức, "Con rất ghét cô ta!" Gào xong, cô tức giận xông về gian phòng của mình, dùng sức đóng sầm cửa phòng lại.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy?" Ba Đông không hiểu nhìn về phía vợ , " Rốt cuộc nó với Thủy Y Mễ có thâm thù đại hận gì, sao lại ghét con bé đến vậy?"
"Ai. . . . . ." Mẹ Đông bất đắc dĩ thở dài một cái, "Tôi cũng không rõ ràng lắm a."
Ba Đông không thể làm gì mà lắc lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn về phía vợ mình, "Bà xã, bà tiếp nhận Y Mễ rồi hả ?"
"Tôi còn có thể phản đối sao?" Thái độ của con trai cứng rắn như vậy, "Tôi không thích nó vì nó không phải là nàng dâu lý tưởng của tôi, nhưng nếu sau này nó có thể thay đổi thành hợp ý của tôi thì bây giờ tôi sẽ thử tiếp nhận”
"Bà xã, thật ra thì con bé cũng không có gì là không được, đơn thuần sáng sủa, vừa xứng với con trai quỷ kế đa đoan của chúng ta con gì”
"Tóm lại, trong thời gian ngắn tôi sẽ rất khó tiếp nhận." Mẹ Đông bày ra một bộ dáng khó có thể tiếp nhận.
"Bà a, chính là muốn đòi hỏi quá nhiều, ban đầu không phải là bà nói Nhan Như chính là con dâu lý tưởng của bà sao? Nhưng đến cuối cùng thì sao, cô ta đã bỏ rơi Nhật Dương đấy thôi” Ba Đông không nhịn được mà nhắc tới kẻ năm đó cùng con trai yêu đương cuối cùng lại bỏ rơi bỏ rơi con trai ông. ( Hở, anh Dương cũng từng bị đá seo :shock2: )
Nhắc tới chuyện này, mẹ Đông tựa như ăn phải Hoàng Liên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ban đầu, bà rất coi trọng Nhan Như, không ngờ con trai lại bị cô ta bỏ rơi, còn đi khắp nơi rêu rao rằng con trai bà bị người ta vứt bỏ, chuyện này cũng làm cho bà trở thành đề tài nói chuyện của mấy vị quý phu nhân rảnh rỗi lúc trà dư tửu hậu, khiến bà suốt một thời gian dài không dám ra khỏi cửa..
"Đang yên đang làng tại sao muốn nhắc tới cô gái kia?" Mẹ Đông cau mày không vui nói.
"Tôi là nói cho bà biết, thay vì tìm nàng dâu lý tưởng, còn không bằng cô con dâu mà con tra mà thương yêu." Ba Đông ý vị sâu xa giảng đạo lý cho vợ.
Mẹ Đông trầm mặc không nói , nghĩ tới lời nói của chồng.
"Tôi sẽ thử tiếp nhận nó." Mẹ Đông cuối cùng cũng mở miệng bảo đảm nói.
Ba Đông không tiếp tục nói thêm gì nữa, ông biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của vợ ông rồi
Mà lúc này Đông Nguyệt Nha đang ngồi trong phòng nình càng nghĩ càng tức giận, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái danh thiếp, dựa theo con số danh thiếp, Đông Nguyệt Nha thử bấm.
"Hello?" Chỉ chốc lát sau, bên đầu kia điện thoại vang lên âm thanh của một cô gái.
Đông Nguyệt Nha nắm chặt ống nghe, đang giùng giằng xem có nên nói chuyện hay không.
"Hello?" Giọng nữ lần nữa truyền đến.
"Chị Nhan Như, là em, Nguyệt Nha." Đông Nguyệt Nha rốt cuộc mở miệng, nhẹ giọng nói với người trong điện thoại.
"Nguyệt Nha?" Cô gái kia kinh ngạc không thôi, "Thật là em sao? Đã lâu không gặp, em có khỏe không?"
"Chị Nhan Như, chị ở nước Mĩ có khỏe không?" Đông Nguyệt Nha khách khí hỏi thăm.
"A, vẫn thế cả thôi, chị mới đi làm về."
"Chị Nhan Như, chị bây giờ có bạn trai chưa?" Đông Nguyệt Nha vẫn là đem lời muốn hỏi nhất nói ra ngoài.
"Em. . . . . . sao lại hỏi cái này?" Điện thoại đầu kia cô gái rõ ràng ngẩn người một chút.
"Anh ấy kết hôn rồi." Đông Nguyệt Nha đem tin tức quan trọng này nói cho cô gái biết, "Nhưng là là kết thân."
Đối phương không nói gì, chỉ là nghe.
"Chị Nhan Như, nếu như chị vẫn thích anh ấy, vậy thì trở lại đoạt anh ấy lại đi." Đông Nguyệt Nha động viên cô, "Mặc dù em không biết chị tại sao bỏ rơi anh ấy, nhưng em tin tưởng chị còn là yêu anh ."
Hồi lâu, cô gái ở đầu điện thoại bên kia mới mở miệng: "Nguyệt Nha, em tại sao lại muốn chị phá hoại hôn nhân của anh trai em?"
"Cô gái kia căn bản không xứng với anh trai em, đã mập lại còn chỉ biết ăn." Đông Nguyệt Nha căm giận nói.
"A,hình như là em đối với cô ấy rất bất mãn." Cô gái nói với ngữ điệu nhẹ nhàng làm cho người ta nghe không ra cô là vui vẫn hay là giận, "Thế thái độ của anh em thì sao? Hắn thích cô ấy sao?"
"Dĩ nhiên không thích, anh ấy là một người kiêu ngạo thế kia , làm sao sẽ thích một cô gái bị buộc kết thân đây." Đông Nguyệt Nha nhắm mắt nói láo. (Láo toét thế không biết :boxing3: )
"Nguyệt Nha, cám ơn em đã nói cho chị biết những chuyện này, đề nghị của em chị sẽ suy nghĩ." Cô gái tỉnh táo nói.
"chị Nhan Như chị sẽ trở về chứ?" Đông Nguyệt Nha cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Chị nhất định phải trở lại, em ủng hộ chị dành lại anh."
"ok, chị biết rồi." Cô gái khẽ cười một tiếng, "Chị cúp máy đây, hẹn gặp lại."
Đông Nguyệt Nha cúp điện thoại, trong lòng vẫn là có chút không xác định, cô hi vọng Nhan Như trở lại đuổi Thủy Y Mễ kia đi, nhưng lại sợ hãi nếu bị anh trai biết chuyện này là cô làm vậy thì xong đời.
Trong lòng giùng giằng, rối rắm. . . . . . Mới vừa rồi nhất thời xúc động gọi điện thoại cho Nhan Như rốt cuộc là có sai hay không đây? Cô nằm vật ra giường, kéo chăn che kín đầu, muốn ngăn cách vấn đề đau đầu này.
Mà cũng trong lúc đó, Thủy Y Mễ vừa trở về phòng đã bất mãn nhíu nhíu mày với chồng.
" Vừa rồi anh không nên nói như vậy đối Nguyệt Nha, làm tổn thương người ta quá đáng a!"
"Nó nói em như vậy thì không làm tổn thương em sao ?" Đông Nhật Dương kéo cô cùng ngồi xuống ghế, "Chỉ có em ngu ngốc thôi, vẫn còn ở đây ngây ngốc giúp nha đầu kia nói chuyện."
"Dù nói thế nào cô ấy cũng là em gái anh, lại vừa là bạn học em, không cần nói cô ấy nặng lời như vậy." Bản tính thiện lương của Thủy Y Mễ lại phát huy phải vô cùng tinh tế.
"Em nha, thật là cô bé ngốc." Nhẹ nhàng véo cái mũi thon của cô, "Anh là đang quan tâm đến em đấy, nếu về sau nó ngoan ngoãn tôn trọng em thì anh sẽ không trách cứ nó nữa ." (Òa…..Ngọt đến tận xương nha )
" Nhật Dương, anh thật tốt." Thủy Y Mễ ngu ngốc hề hề mà nói với hắn, "Tình hình như bây giờ, không có chút nào giống như Đan Thanh nói anh là Tiếu Diện Hổ." (Con Hổ biết cười đấy ạ, ý chị này nói tuy anh có bộ mặt luôn tươi cười nhưng bên trong lại hoàn toàn ngược lại…. : )
"Hả?" Đông Nhật Dương mỉm cười nhìn về phía cô, "Đan Thanh là bạn của em sao? Cô ấy nói anh là Tiếu Diện Hổ?"
"Đúng vậy." Cô gái ngốc ngoan ngoãn gật đầu, "Đan Thanh là bạn tốt của em, lại rất xinh đẹp, vào hôm chúng ta kết hôn, em có mời cô ấy, cô ấy nói anh có bề ngoài ôn thuần dễ gần nhưng thực tế lại là hồ ly giảo hoạt, rất khó chung sống."
Xem ra cô ấy tuy đần đần, nhưng lại rất biết kết giao bạn bè, Đông Nhật Dương tuyệt không quan tâm người khác đánh giá hắn thế nào, trừ cô ra.
"Vậy em cho rằng anh thật sự là như thế sao?"
"Ha ha." Thủy Y Mễ chột dạ cười gượng hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn mà trả lời hắn: "Em cũng cho rằng anh là một rất khó chung sống, cũng là một người đàn ông nguy hiểm."
Đông Nhật Dương không có tức giận, ngón tay đùa bỡn đuôi tóc của cô, không chút để ý hỏi: "Tại sao?"
"Lần đầu tiên em gặp anh là ở phòng ăn, anh có nhớ không?" Người đàn ông đang chơi đùa với tóc rất vui vẻ gật đầu một cái
Thủy Y Mễ tiếp tục nói: "Mặc dù trên mặt anh mang nụ cười, nhưng trong ánh mắt của anh một chút nụ cười cũng không có, ngược lại lại có chút lạnh lùng."
Cô đơn thuần thẳng thắn đem ấn tượng đầu tiên đối với hắn nói ra: "Khi đó, em cảm thấy rằng anh nhất định là kẻ nguy hiểm, nên tránh xa anh một chút mới phải."
Bỗng dưng, Đông Nhật Dương ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói thâm trầm vang lên: "Vĩnh viễn đều không cho phép cách xa anh, biết không?"
"Ai nha, em là nói lúc ấy chứ không phải là hiện tại." Tựa vào ngực của hắn, cô nũng nịu nói.
"Hiện tại thật không muốn cách xa anh?" Hắn cúi đầu ngậm vành tai mượt mà của cô, mập mờ hỏi.
"Anh. . . . . . Không được làm loạn ." Cô nhẹ nhàng đẩy ngực của hắn ra, lấy tay đè lại ngực để tránh nhịp tim quá nhanh mà hít thở không thông.
"Ha ha. . . . . ." Nhìn thấy cô ngượng ngùng, bộ dáng đáng yêu, Đông Nhật Dương không nhịn được cười to, cô gái này luôn là có thể ngoài ý muốn lấy lòng hắn.
"Anh giễu cợt em." Thủy Y Mễ tức giận nện một phát lên ngực hắn, quay đầu nơi khác, "Không để ý tới anh nữa."
"Bà xã, anh sai rồi." Đông Nhật Dương ôm cô, giả bộ đáng thương nhận lỗi, "Đừng không để ý tới anh nha."
Đây là lần đầu tiên Thủy Y Mễ nhìn thấy hắn vô lại như vậy.
"Hừ, về sau không cho phép giễu cợt người ta nữa." Cô tức giận đến đỏ bừng hai gò má.
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân , " Đông Nhật Dương hướng cô chào một cái, sau đó đem cô bế lên.
"Anh muốn làm gì?" Thủy Y Mễ giật mình vội vàng ôm cổ của hắn.
"Bà xã, chúng ta cùng nhau tắm uyên ương thôi." Hắn mập mờ đá lông nheo với cô, trêu đùa nói.
"A. . . . . ." Thủy Y Mễ còn chưa có phản ứng kịp liền bị hắn ôm vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, ngăn cách tiếng quát tháo nhiệt tình bên trong. . . . . .
Thủy Y Mễ đang vùi đầu đánh bài bình luận , đột nhiên bị đồng nghiệp vỗ vào bả vai một cái.
"Chuyện gì?" Cô từ máy tính ngẩng đầu hỏi đồng nghiệp trước mặt, tốt nhất là cô nên có chuyện quan trọng.
" Bên ngoài có người tìm cô." Nữ đồng nghiệp bất đắc dĩ nhún nhún hai vai, chỉ chỉ ngoài cửa.
Thủy Y Mễ buồn bực dừng công việc lại đi ra ngoài, đi ra hành lang nhìn chung quanh một chút, không có phát hiện gương mặt quen thuộc nào.
"Cô chính là Thủy Y Mễ?" Phía sau cô đột nhiên vang lên một âm thanh xa lạ.
Thủy Y Mễ xoay người lại, thấy đứng trước mặt là một người mặc váy dài bồng bềnh, rất giống tiên nữ.
"Cô là?"
"Tôi tên là Nhan Như, không biết cô có thời gian thời gian hay không, cùng tôi uống ly cà phê nhé?" Người đẹp ánh mắt kín đáo, cười một tiếng.
"À. . . . . . được." Thủy Y Mễ ngây ngốc gật đầu, sau đó bất tri bất giác đi theo người ta đi tới quá cà phê bên cạnh công ty.
"Tôi. . . . . . hình như không biết cô?" Cô hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này, không khỏi chần chừ.
"A, cô thật đáng yêu." Nhan như cười cười quan sát người đối diện , xem ra đây đúng là cô gái ngu ngốc.
"Cám ơn." Thủy Y Mễ ngại ngùng gãi gãi đầu, "Cô cũng thật xinh đẹp nha."
Cô cho là Đan Thanh đã đẹp lắm rồi, không ngờ cô gái trước mắt này so Đan Thanh còn phải đẹp hơn một phần.
"Cám ơn, đáng tiếc Nhật Dương lại không yêu người đẹp như tôi." Nhan Như cười đến hết sức ưu nhã, cũng không có đùa cợt ở bên trong, giống như là ở trần thuật sự thật mà thôi.
"Cô biết Nhật Dương?" Nghe được cô gái đó cũng biết chồng mình, trong lòng của Thủy Y Mễ có một chút là lạ, "Hai người là. . . . . . quan hệ thế nào?"
"Anh ấy không có đề cập về tôi với cô sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Như đột nhiên ảm đạm không có ánh sáng, "Đúng vậy a, anh ấy làm sao có thể cùng người khác nhắc tới người không quan trọng như tôi đây?"
"Cô. . . . . . không sao chứ?" Chẳng biết tại sao, Thủy Y Mễ nghe ra trong lời nói của cô có một chút bi thương.
"Muốn biết giữa chuyện giữa tôi và anh ấy sao?" Nhan Như bưng cà phê lên nhấp một ngụm, mùi vị khổ sở tràn đầy khoang miệng cô.
Thủy Y Mễ ngồi thẳng lưng, giống như là học sinh nghiêm túc nghe cô ấy nói liên tục.
"Tôi với Nhật Dương là bạn thời đại học, từ lúc bắt đầu vào đại học tôi vẫn theo đuổi anh ấy, dần dà, trong mắt người ngoài, chúng tôi chính là một đôi, nhưng là tôi biết Nhật Dương đối với tôi vẫn rất khách khí, luôn luôn giữ vững khoảng cách nhất định, giống như cách anh ấy đối xử với những người khác. Có thể vì mặt mũi của tôi nên anh ấy không phủ nhận lời đồn đại của người ngoài, tôi tranh thủ cơ hội này ở trước mặt người ngoài cố gắng diễn vai bạn gái của Nhật Dương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi nghĩ mình vẫn còn có cơ hội nên chủ động thổ lộ với anh ấy." Nhan Như dừng lại, "Muốn biết anh ấy trả lời tôi thế nào không?"
Thủy Y Mễ do dự gật đầu một cái.
Nhan Như cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Anh ấy trực tiếp cự tuyệt tôi, anh ấy nói đối với tôi không có cảm giác nào."
"Nhan Tiểu Thư. . . . . ." Thủy Y Mễ không biết nên an ủi cô ấy thế nào.
"Cô thật hạnh phúc, anh ấy đồng ý cưới cô, chắc hẳn là anh ấy yêu cô ." Nhan Như liếc nhìn cô một cái, hâm mộ nói.
"Cô đừng khổ sở." Cô vươn tay cầm tay Nhan Như, " Đông Nhật Dương không thích cô là do anh ấy không phải là chân mệnh thiên tử của cô."
"A, cô thật đơn thuần thiện lương." Hảo cảm của Nhan Như đối với cô không khỏi tăng lên, "Nếu đột nhiên có một cô gái chạy tới nói thích chồng mình, người bình thường sẽ hung hăng mắng lại , nhưng cô lại ngược lại an ủi tôi, thật là không thể tưởng tượng nổi."
"Đây cũng không phải lỗi của cô." Thủy Y Mễ nhận xét.
"Nhưng tôi lại có thể biết tại sao Nhật Dương lại yêu cô." Nhan Như cười nhạt nói, ưu nhã bưng cà phê lên uống.
"Nhưng. . . . . ." Đông Nguyệt Nha còn muốn nói thêm, thì bị mẹ Đông kịp thời ngăn lại.
"Nguyệt Nha con bớt nói vài câu đi." Mẹ Đông nói khẽ với con gái: "Không nên chọc cho anh con tức giận."
"Không có chuyện gì." Thủy Y Mễ kéo nhẹ ống tay áo hắn, dịu dàng nói nhỏ.
"Mẹ tốt nhất nên trông coi nó, nếu cứ như vậy, sợ rằng về sau sẽ không ai dám cưới nó đâu." Đông Nhật Dương hừ lạnh một câu, sau đó lôi kéo tay của vợ trực tiếp lên lầu.
"Mẹ xem, anh vì cô ta mà nói con như thế đấy!" Đông Nguyệt Nha tỏ vẻ đáng thương với mẹ mình
"Được rồi, chuyện này nói tới đó thôi." Mẹ Đông mẫu khuyên con gái không nên làm khó Thủy Y Mễ nữa, trông thấy thái độ vừa rồi của hắn bà đã biết rõ ràng hắn đã nhận người vợ này của mình rồi, đã như thế thì người làm mẹ như bà còn có thể nói gì được nữa chứ. (thức thời như thế là tốt )
"Nguyệt Nha, con đã nghe mẹ nói rồi đấy, mặc kệ trong thời gian qua con có những ân oán gì với Y Mễ hay con có không thích con bé thì cũng quên hết đi”, Ba Đông hiếm lắm mới ra lệnh cho con gái ,"Biết chưa?"
"Không! Con không muốn!" Đông Nguyệt Nha nhìn thấy người nhà tất cả đều bênh vực cho Thủy Y Mễ , không khỏi càng thêm căm tức, "Con rất ghét cô ta!" Gào xong, cô tức giận xông về gian phòng của mình, dùng sức đóng sầm cửa phòng lại.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy?" Ba Đông không hiểu nhìn về phía vợ , " Rốt cuộc nó với Thủy Y Mễ có thâm thù đại hận gì, sao lại ghét con bé đến vậy?"
"Ai. . . . . ." Mẹ Đông bất đắc dĩ thở dài một cái, "Tôi cũng không rõ ràng lắm a."
Ba Đông không thể làm gì mà lắc lắc đầu, sau đó nghiêm túc nhìn về phía vợ mình, "Bà xã, bà tiếp nhận Y Mễ rồi hả ?"
"Tôi còn có thể phản đối sao?" Thái độ của con trai cứng rắn như vậy, "Tôi không thích nó vì nó không phải là nàng dâu lý tưởng của tôi, nhưng nếu sau này nó có thể thay đổi thành hợp ý của tôi thì bây giờ tôi sẽ thử tiếp nhận”
"Bà xã, thật ra thì con bé cũng không có gì là không được, đơn thuần sáng sủa, vừa xứng với con trai quỷ kế đa đoan của chúng ta con gì”
"Tóm lại, trong thời gian ngắn tôi sẽ rất khó tiếp nhận." Mẹ Đông bày ra một bộ dáng khó có thể tiếp nhận.
"Bà a, chính là muốn đòi hỏi quá nhiều, ban đầu không phải là bà nói Nhan Như chính là con dâu lý tưởng của bà sao? Nhưng đến cuối cùng thì sao, cô ta đã bỏ rơi Nhật Dương đấy thôi” Ba Đông không nhịn được mà nhắc tới kẻ năm đó cùng con trai yêu đương cuối cùng lại bỏ rơi bỏ rơi con trai ông. ( Hở, anh Dương cũng từng bị đá seo :shock2: )
Nhắc tới chuyện này, mẹ Đông tựa như ăn phải Hoàng Liên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ban đầu, bà rất coi trọng Nhan Như, không ngờ con trai lại bị cô ta bỏ rơi, còn đi khắp nơi rêu rao rằng con trai bà bị người ta vứt bỏ, chuyện này cũng làm cho bà trở thành đề tài nói chuyện của mấy vị quý phu nhân rảnh rỗi lúc trà dư tửu hậu, khiến bà suốt một thời gian dài không dám ra khỏi cửa..
"Đang yên đang làng tại sao muốn nhắc tới cô gái kia?" Mẹ Đông cau mày không vui nói.
"Tôi là nói cho bà biết, thay vì tìm nàng dâu lý tưởng, còn không bằng cô con dâu mà con tra mà thương yêu." Ba Đông ý vị sâu xa giảng đạo lý cho vợ.
Mẹ Đông trầm mặc không nói , nghĩ tới lời nói của chồng.
"Tôi sẽ thử tiếp nhận nó." Mẹ Đông cuối cùng cũng mở miệng bảo đảm nói.
Ba Đông không tiếp tục nói thêm gì nữa, ông biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của vợ ông rồi
Mà lúc này Đông Nguyệt Nha đang ngồi trong phòng nình càng nghĩ càng tức giận, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái danh thiếp, dựa theo con số danh thiếp, Đông Nguyệt Nha thử bấm.
"Hello?" Chỉ chốc lát sau, bên đầu kia điện thoại vang lên âm thanh của một cô gái.
Đông Nguyệt Nha nắm chặt ống nghe, đang giùng giằng xem có nên nói chuyện hay không.
"Hello?" Giọng nữ lần nữa truyền đến.
"Chị Nhan Như, là em, Nguyệt Nha." Đông Nguyệt Nha rốt cuộc mở miệng, nhẹ giọng nói với người trong điện thoại.
"Nguyệt Nha?" Cô gái kia kinh ngạc không thôi, "Thật là em sao? Đã lâu không gặp, em có khỏe không?"
"Chị Nhan Như, chị ở nước Mĩ có khỏe không?" Đông Nguyệt Nha khách khí hỏi thăm.
"A, vẫn thế cả thôi, chị mới đi làm về."
"Chị Nhan Như, chị bây giờ có bạn trai chưa?" Đông Nguyệt Nha vẫn là đem lời muốn hỏi nhất nói ra ngoài.
"Em. . . . . . sao lại hỏi cái này?" Điện thoại đầu kia cô gái rõ ràng ngẩn người một chút.
"Anh ấy kết hôn rồi." Đông Nguyệt Nha đem tin tức quan trọng này nói cho cô gái biết, "Nhưng là là kết thân."
Đối phương không nói gì, chỉ là nghe.
"Chị Nhan Như, nếu như chị vẫn thích anh ấy, vậy thì trở lại đoạt anh ấy lại đi." Đông Nguyệt Nha động viên cô, "Mặc dù em không biết chị tại sao bỏ rơi anh ấy, nhưng em tin tưởng chị còn là yêu anh ."
Hồi lâu, cô gái ở đầu điện thoại bên kia mới mở miệng: "Nguyệt Nha, em tại sao lại muốn chị phá hoại hôn nhân của anh trai em?"
"Cô gái kia căn bản không xứng với anh trai em, đã mập lại còn chỉ biết ăn." Đông Nguyệt Nha căm giận nói.
"A,hình như là em đối với cô ấy rất bất mãn." Cô gái nói với ngữ điệu nhẹ nhàng làm cho người ta nghe không ra cô là vui vẫn hay là giận, "Thế thái độ của anh em thì sao? Hắn thích cô ấy sao?"
"Dĩ nhiên không thích, anh ấy là một người kiêu ngạo thế kia , làm sao sẽ thích một cô gái bị buộc kết thân đây." Đông Nguyệt Nha nhắm mắt nói láo. (Láo toét thế không biết :boxing3: )
"Nguyệt Nha, cám ơn em đã nói cho chị biết những chuyện này, đề nghị của em chị sẽ suy nghĩ." Cô gái tỉnh táo nói.
"chị Nhan Như chị sẽ trở về chứ?" Đông Nguyệt Nha cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Chị nhất định phải trở lại, em ủng hộ chị dành lại anh."
"ok, chị biết rồi." Cô gái khẽ cười một tiếng, "Chị cúp máy đây, hẹn gặp lại."
Đông Nguyệt Nha cúp điện thoại, trong lòng vẫn là có chút không xác định, cô hi vọng Nhan Như trở lại đuổi Thủy Y Mễ kia đi, nhưng lại sợ hãi nếu bị anh trai biết chuyện này là cô làm vậy thì xong đời.
Trong lòng giùng giằng, rối rắm. . . . . . Mới vừa rồi nhất thời xúc động gọi điện thoại cho Nhan Như rốt cuộc là có sai hay không đây? Cô nằm vật ra giường, kéo chăn che kín đầu, muốn ngăn cách vấn đề đau đầu này.
Mà cũng trong lúc đó, Thủy Y Mễ vừa trở về phòng đã bất mãn nhíu nhíu mày với chồng.
" Vừa rồi anh không nên nói như vậy đối Nguyệt Nha, làm tổn thương người ta quá đáng a!"
"Nó nói em như vậy thì không làm tổn thương em sao ?" Đông Nhật Dương kéo cô cùng ngồi xuống ghế, "Chỉ có em ngu ngốc thôi, vẫn còn ở đây ngây ngốc giúp nha đầu kia nói chuyện."
"Dù nói thế nào cô ấy cũng là em gái anh, lại vừa là bạn học em, không cần nói cô ấy nặng lời như vậy." Bản tính thiện lương của Thủy Y Mễ lại phát huy phải vô cùng tinh tế.
"Em nha, thật là cô bé ngốc." Nhẹ nhàng véo cái mũi thon của cô, "Anh là đang quan tâm đến em đấy, nếu về sau nó ngoan ngoãn tôn trọng em thì anh sẽ không trách cứ nó nữa ." (Òa…..Ngọt đến tận xương nha )
" Nhật Dương, anh thật tốt." Thủy Y Mễ ngu ngốc hề hề mà nói với hắn, "Tình hình như bây giờ, không có chút nào giống như Đan Thanh nói anh là Tiếu Diện Hổ." (Con Hổ biết cười đấy ạ, ý chị này nói tuy anh có bộ mặt luôn tươi cười nhưng bên trong lại hoàn toàn ngược lại…. : )
"Hả?" Đông Nhật Dương mỉm cười nhìn về phía cô, "Đan Thanh là bạn của em sao? Cô ấy nói anh là Tiếu Diện Hổ?"
"Đúng vậy." Cô gái ngốc ngoan ngoãn gật đầu, "Đan Thanh là bạn tốt của em, lại rất xinh đẹp, vào hôm chúng ta kết hôn, em có mời cô ấy, cô ấy nói anh có bề ngoài ôn thuần dễ gần nhưng thực tế lại là hồ ly giảo hoạt, rất khó chung sống."
Xem ra cô ấy tuy đần đần, nhưng lại rất biết kết giao bạn bè, Đông Nhật Dương tuyệt không quan tâm người khác đánh giá hắn thế nào, trừ cô ra.
"Vậy em cho rằng anh thật sự là như thế sao?"
"Ha ha." Thủy Y Mễ chột dạ cười gượng hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn mà trả lời hắn: "Em cũng cho rằng anh là một rất khó chung sống, cũng là một người đàn ông nguy hiểm."
Đông Nhật Dương không có tức giận, ngón tay đùa bỡn đuôi tóc của cô, không chút để ý hỏi: "Tại sao?"
"Lần đầu tiên em gặp anh là ở phòng ăn, anh có nhớ không?" Người đàn ông đang chơi đùa với tóc rất vui vẻ gật đầu một cái
Thủy Y Mễ tiếp tục nói: "Mặc dù trên mặt anh mang nụ cười, nhưng trong ánh mắt của anh một chút nụ cười cũng không có, ngược lại lại có chút lạnh lùng."
Cô đơn thuần thẳng thắn đem ấn tượng đầu tiên đối với hắn nói ra: "Khi đó, em cảm thấy rằng anh nhất định là kẻ nguy hiểm, nên tránh xa anh một chút mới phải."
Bỗng dưng, Đông Nhật Dương ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói thâm trầm vang lên: "Vĩnh viễn đều không cho phép cách xa anh, biết không?"
"Ai nha, em là nói lúc ấy chứ không phải là hiện tại." Tựa vào ngực của hắn, cô nũng nịu nói.
"Hiện tại thật không muốn cách xa anh?" Hắn cúi đầu ngậm vành tai mượt mà của cô, mập mờ hỏi.
"Anh. . . . . . Không được làm loạn ." Cô nhẹ nhàng đẩy ngực của hắn ra, lấy tay đè lại ngực để tránh nhịp tim quá nhanh mà hít thở không thông.
"Ha ha. . . . . ." Nhìn thấy cô ngượng ngùng, bộ dáng đáng yêu, Đông Nhật Dương không nhịn được cười to, cô gái này luôn là có thể ngoài ý muốn lấy lòng hắn.
"Anh giễu cợt em." Thủy Y Mễ tức giận nện một phát lên ngực hắn, quay đầu nơi khác, "Không để ý tới anh nữa."
"Bà xã, anh sai rồi." Đông Nhật Dương ôm cô, giả bộ đáng thương nhận lỗi, "Đừng không để ý tới anh nha."
Đây là lần đầu tiên Thủy Y Mễ nhìn thấy hắn vô lại như vậy.
"Hừ, về sau không cho phép giễu cợt người ta nữa." Cô tức giận đến đỏ bừng hai gò má.
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân , " Đông Nhật Dương hướng cô chào một cái, sau đó đem cô bế lên.
"Anh muốn làm gì?" Thủy Y Mễ giật mình vội vàng ôm cổ của hắn.
"Bà xã, chúng ta cùng nhau tắm uyên ương thôi." Hắn mập mờ đá lông nheo với cô, trêu đùa nói.
"A. . . . . ." Thủy Y Mễ còn chưa có phản ứng kịp liền bị hắn ôm vào phòng tắm.
Đóng cửa lại, ngăn cách tiếng quát tháo nhiệt tình bên trong. . . . . .
Thủy Y Mễ đang vùi đầu đánh bài bình luận , đột nhiên bị đồng nghiệp vỗ vào bả vai một cái.
"Chuyện gì?" Cô từ máy tính ngẩng đầu hỏi đồng nghiệp trước mặt, tốt nhất là cô nên có chuyện quan trọng.
" Bên ngoài có người tìm cô." Nữ đồng nghiệp bất đắc dĩ nhún nhún hai vai, chỉ chỉ ngoài cửa.
Thủy Y Mễ buồn bực dừng công việc lại đi ra ngoài, đi ra hành lang nhìn chung quanh một chút, không có phát hiện gương mặt quen thuộc nào.
"Cô chính là Thủy Y Mễ?" Phía sau cô đột nhiên vang lên một âm thanh xa lạ.
Thủy Y Mễ xoay người lại, thấy đứng trước mặt là một người mặc váy dài bồng bềnh, rất giống tiên nữ.
"Cô là?"
"Tôi tên là Nhan Như, không biết cô có thời gian thời gian hay không, cùng tôi uống ly cà phê nhé?" Người đẹp ánh mắt kín đáo, cười một tiếng.
"À. . . . . . được." Thủy Y Mễ ngây ngốc gật đầu, sau đó bất tri bất giác đi theo người ta đi tới quá cà phê bên cạnh công ty.
"Tôi. . . . . . hình như không biết cô?" Cô hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này, không khỏi chần chừ.
"A, cô thật đáng yêu." Nhan như cười cười quan sát người đối diện , xem ra đây đúng là cô gái ngu ngốc.
"Cám ơn." Thủy Y Mễ ngại ngùng gãi gãi đầu, "Cô cũng thật xinh đẹp nha."
Cô cho là Đan Thanh đã đẹp lắm rồi, không ngờ cô gái trước mắt này so Đan Thanh còn phải đẹp hơn một phần.
"Cám ơn, đáng tiếc Nhật Dương lại không yêu người đẹp như tôi." Nhan Như cười đến hết sức ưu nhã, cũng không có đùa cợt ở bên trong, giống như là ở trần thuật sự thật mà thôi.
"Cô biết Nhật Dương?" Nghe được cô gái đó cũng biết chồng mình, trong lòng của Thủy Y Mễ có một chút là lạ, "Hai người là. . . . . . quan hệ thế nào?"
"Anh ấy không có đề cập về tôi với cô sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Như đột nhiên ảm đạm không có ánh sáng, "Đúng vậy a, anh ấy làm sao có thể cùng người khác nhắc tới người không quan trọng như tôi đây?"
"Cô. . . . . . không sao chứ?" Chẳng biết tại sao, Thủy Y Mễ nghe ra trong lời nói của cô có một chút bi thương.
"Muốn biết giữa chuyện giữa tôi và anh ấy sao?" Nhan Như bưng cà phê lên nhấp một ngụm, mùi vị khổ sở tràn đầy khoang miệng cô.
Thủy Y Mễ ngồi thẳng lưng, giống như là học sinh nghiêm túc nghe cô ấy nói liên tục.
"Tôi với Nhật Dương là bạn thời đại học, từ lúc bắt đầu vào đại học tôi vẫn theo đuổi anh ấy, dần dà, trong mắt người ngoài, chúng tôi chính là một đôi, nhưng là tôi biết Nhật Dương đối với tôi vẫn rất khách khí, luôn luôn giữ vững khoảng cách nhất định, giống như cách anh ấy đối xử với những người khác. Có thể vì mặt mũi của tôi nên anh ấy không phủ nhận lời đồn đại của người ngoài, tôi tranh thủ cơ hội này ở trước mặt người ngoài cố gắng diễn vai bạn gái của Nhật Dương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi nghĩ mình vẫn còn có cơ hội nên chủ động thổ lộ với anh ấy." Nhan Như dừng lại, "Muốn biết anh ấy trả lời tôi thế nào không?"
Thủy Y Mễ do dự gật đầu một cái.
Nhan Như cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Anh ấy trực tiếp cự tuyệt tôi, anh ấy nói đối với tôi không có cảm giác nào."
"Nhan Tiểu Thư. . . . . ." Thủy Y Mễ không biết nên an ủi cô ấy thế nào.
"Cô thật hạnh phúc, anh ấy đồng ý cưới cô, chắc hẳn là anh ấy yêu cô ." Nhan Như liếc nhìn cô một cái, hâm mộ nói.
"Cô đừng khổ sở." Cô vươn tay cầm tay Nhan Như, " Đông Nhật Dương không thích cô là do anh ấy không phải là chân mệnh thiên tử của cô."
"A, cô thật đơn thuần thiện lương." Hảo cảm của Nhan Như đối với cô không khỏi tăng lên, "Nếu đột nhiên có một cô gái chạy tới nói thích chồng mình, người bình thường sẽ hung hăng mắng lại , nhưng cô lại ngược lại an ủi tôi, thật là không thể tưởng tượng nổi."
"Đây cũng không phải lỗi của cô." Thủy Y Mễ nhận xét.
"Nhưng tôi lại có thể biết tại sao Nhật Dương lại yêu cô." Nhan Như cười nhạt nói, ưu nhã bưng cà phê lên uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.