Chương 55: Săn bắt mục tiêu
Ngân Nhi
10/12/2015
Chiều hôm sau, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm lên chuyến bay đến Mêxico. Đối với sự cố lô vũ khí lần này, Lãnh Mặc Phàm là người có địa vị nhất định phải xử lí cẩn thận,
nếu có chút sai lầm, nhẹ thì tổn hại danh lợi, nặng thì trở thành đối
tượng truy bắt của cảnh sát. Lãnh Mặc Phàm có địch thủ khắp nơi trên
thương trường, người muốn nhìn anh rơi đài vô cùng nhiều, với chuyện
không thể quan minh chính đại này, cần làm hàng đầu đó chính là không bị người ta nắm được nhược điểm.
Mặc dù lần này Lãnh Mặc Phàm tự mình qua đó, lô vũ khí này không bị mắc bởi danh nghĩa của anh, nhưng nếu truy ra, anh cũng gặp không ít phiền toái. Hơn nữa vận chuyển vũ khí đều thuê người, chính là một đám người không muốn sống, không ai có thể dự đoán được bọn họ sẽ phát sinh rủi ro gì.
Tô Cẩm lấy thân phận bạn gái đi cùng anh, về cơ bản bọn họ nói chuyện không tránh cô, nên cô cũng biết đại khái chân tướng chuyện này. Trước đó cô cũng nhận được tin tức về tên thương nhân người Mêxico này từ trong miệng cha nuôi, thế lực này không thể xem thường, có thể nói là lớn nhất. Tay chân của bọn chúng trải rộng toàn thế giới, những người có máu mặt không ai không biết, bọn chúng là một đám cướp không tuân thủ pháp luật, cho dù là cảnh sát Mexico cũng không dễ gặp chúng. Tóm lại một câu, đây là một người rất khó đối phó.
Tự đáy lòng, Tô Cẩm không khỏi lo lắng cho Lãnh Mặc Phàm, mặc dù người đàn ông này cũng có một mặt đáng sợ, nhưng tổn thương địch thủ ba phần tất tự tổn một phần. Cô quen nhìn bộ dáng cao cao tại thượng giống như vương tử của anh, chứ không phải tham dự vào hoạt động giết hại đẫm máu này.
Vì sao lại có mong đợi như vậy, chính Tô Cẩm cũng cảm thấy buồn cười, có lẽ cô thực sự để ý anh! Từ góc độ của một người phụ nữ, cô chỉ hy vọng người mình để ý có thế bình an.
Chiều ngày kế tiếp, bọn họ vào một khách sạn năm sao ở Mexico, vừa đến chưa được nửa tiếng liền còn có sau người đàn ông cao lớn đi vào, từ ánh mắt khôn khéo lão luyện cho thấy, bọn họ hẳn là thủ lĩnh phụ trách vụ vũ khí lần này. Tuổi từ ba mươi đến ba lăm, nhưng đứng trước mặt Lãnh Mặc Phàm, ánh mắt bọn họ cung kính, nói chuyện khách khí lễ phép, đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi hơn mình có kính sợ và sợ hãi. Đầu tiên bọn họ kể chi tiết rủi rõ lần này, sau đó mới nói đến tin tức mấy ngày gần đây.
“Lô vũ khí này bị cướp ở một vùng vịnh tư nhân, lúc ấy có ít nhất ba mươi người áo đen cầm súng ống trong tay, bọn chúng giết hơn phân nữa thuộc hạ của chúng ta, bức lui chúng ta sau đó chở vũ khí rời đi.”
“Tại sao các anh xác định thủ hạ của Mạc Kim làm?” Lãnh Mặc Phàm nheo mắt trầm giọng nói, Mạc Kim trong lời anh chính là ông chủ buôn bán vũ khí Mêxico.
“Tôi nhận ra hình xăm trên cánh tay tên cầm đầu, người đàn ông đó tên Bruce đàn em dưới tay Mạc Kim, hắn từng là quyền thủ, sau này làm đàn em cho Mạc Kim, nhưng hình xăm trên tay hắn không sai được, chính là hắn.” Một người đàn ông trong đó lên giọng khẳng định.
“Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là tìm ra lô vũ khí này, hoặc tiêu hủy hoặc mang đi, nhất định không được kinh động cảnh sát.” Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh phân phó.
“Trên súng của chúng ta đều làm ám hiệu, bọn chúng không thể xáo trộn được, chỉ cần tìm ra lô vũ khí, chúng ta cũng có đủ chứng cứ chứng minh bọn chúng ra tay.”
“Lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi, tìm kiếm súng ống có ký hiệu, nếu thật sự là bọn chúng làm, tôi muốn khiến bọn chúng mất nhiều hơn được.” Lãnh Mặc Phàm nhấn mạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm bắn ra hào quang sáng rọi.
Tan hội, trong phòng còn độc lại Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm, Tô Cẩm vòng tay ôm cổ anh từ phía sau, an ủi: “Đừng gấp, chuyện này nhất định sẽ kết thúc .”
Lãnh Mặc Phàm cầm tay cô, ngẩng đầu nhìn nhu tình hiếm thấy trong ánh mắt, mím môi cười: “Chuyện này tôi còn chẳng để vào mắt.”
“Mạc Kim này khó đối phó.”
“Ở trong mắt tôi, không có ai là không đối phó được.” Lãnh Mặc Phàm cuồng vọng lên tiếng.
Tô Cẩm nở nụ cười: “Anh là người đàn ông cuồng ngạo nhất mà tôi biết.”
“Không cuồng sao có thể xứng đôi với sát thủ liều lĩnh như em?” Lãnh Mặc Phàm nói xong, duối cánh tay khom đầu cô xuống, đặt nụ hôn lên môi cô.
“Để tôi giúp anh.” Tô Cẩm nghiêm mặt nói.
“Vết thường của em chưa lành, đừng loạn, cứ đợi bên cạnh tôi.” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, kiên định nói.
“Vết thương nhỏ ấy không sao cả, anh trả tiền mời tôi làm việc, sao tôi có thể nhàn hạ được?” Đáy lòng Tô Cẩm đã hạ quyết tâm.
“Tôi trả tiền thuê em là muốn thấy em bình an đứng bên cạnh tôi, không tiếp tục cuộc sống liều mạng này nữa.”
Tô Cẩm ngẩn người, rồi nở nụ cười quyến rũ, lắc đầu: “Ta không phải người ngốc, anh đừng ngăn cản tôi, ta sẽ mau chóng trở về.”
Tuy Lãnh Mặc Phàm có chút không vui, nhưng mấy ngày nay vết thương của cô đã hồi phục khá tốt, hơn nữa ngồi ngẩn ngờ trong phòng mãi không phải cá tính cô, để cô ra ngoài giải sầu cũng tốt. “Vậy cẩn thận chút, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ.” Tô Cẩm gật đầu bước vào phòng, thay đổi hành trang bó sát người, thắt lưng màu tím, dưới mặc quần đùi, tóc xoăn dài đến eo, khiến cả người cô tản ra hấp dẫn thần bí, cô đeo một túi đen khéo léo tinh xảo, tựa như một người đẹp thương nhân.
Lãnh Mặc Phàm nhìn chằm chằm cô đi qua người mình, lại có chút ghen tỵ. Làm nữ sát thủ không được bản lĩnh hạng nhất như sát thủ nam thì phải lấy thân thể hay mĩ mạo để dụ hoặc, sát thủ càng có gương mặt thiên sứ, hiệu suất hoàn thành công việc càng cao.
Tô Cẩm đi đến trước bàn, đưa tay cầm mấy tờ tư liệu lên, đây là tư liệu mới thu thập được về tất cả đám đàn em của Mạc Kim, vô cùng tường tận. Tô Cẩm nhớ kỹ mấy khuôn mặt này, quay đầu đến bên cạnh Lãnh Mặc Phàm, hôn anh một cái rồi nói: “Chờ tin của tôi.”
Lãnh Mặc Phàm há lại để cô cứ như vậy rời đi, anh đứng lên đè gáy cô lại, bá đạo tiến vào miệng cô, sau một phen hôn kịch liệt mới buông cô ra, dặn dò: “Về sớm một chút.”
Tô Cẩm cong môi cười, đẩy cửa rời đi. Tới bãi đỗ xe ở cửa sau của khách sạn liền có bảo an đưa cô một chùm chìa khóa, là một chiếc xe thể thao màu lam. Thân hình mê người của cô khiến đàn ông xung quanh quay đầu, Tô Cẩm vui vẻ hưởng thụ ánh mắt của người khác.
Xe thể thao màu xanh tựa như sao rơi tăng tốc chạy theo sườn núi, phóng vào đường quốc lộ. Tô Cẩm xem hướng dẫn, đích đến cuối là một quán bar cao cấp trong nội thành! Mặc dù còn những bốn tiếng, nhưng làm một sát thủ, cô có đủ kiên nhẫn chờ đợi con mồi.
Quán bar đêm khuya! Ngợp trong vàng son, nam nữ trong sàn nhảy nhót tản ra hơi thở nhục dục, nữ dáng đẹp, mắt quyến rũ, môi đỏ mọng, nam cầu hoan nhảy múa, ám muội kề sát đụng chạm ngực hay thân dưới của nữ, làm đủ mọi động tác phóng đãng, nữ rên rỉ, dục cự hoan nghênh, cố ý vô ý khiêu khích cực hạn của nam.
Mà ở phía chỗ quay bar, có một bóng dáng vô cùng gây chú ý. Cô ở trong đám người đó như hào quang chói mắt với tóc dài mượt đen óng, gương mặt xinh đẹp chuẩn phương Đông và đôi mắt trong suốt như một loại đá quý. Cô im lặng ngồi ở đó, tựa như một con mèo hoang lười nhác, im lặng mà nguy hiểm, đàn ông xung quanh đã sớm bị cô hấp dẫn bởi sự tao nhã và thần bí của cô, đôi môi đỏ mọng hé ra nhấp từng ngụm rượu, cô tựa như một khối nam châm, cướp đoạt mọi ánh mắt nam giới, khiến họ bùng lên dục vọng.
Nhưng ánh mắt của cô không nhìn về một người đàn ông nào cả, ngược lại, chỉ cần ai tới gần, gương mặt lạnh lùng này của cô sẽ khiến nhóm người đó cảm thấy thất vọng mà chủ động rời đi.
Mặc dù lần này Lãnh Mặc Phàm tự mình qua đó, lô vũ khí này không bị mắc bởi danh nghĩa của anh, nhưng nếu truy ra, anh cũng gặp không ít phiền toái. Hơn nữa vận chuyển vũ khí đều thuê người, chính là một đám người không muốn sống, không ai có thể dự đoán được bọn họ sẽ phát sinh rủi ro gì.
Tô Cẩm lấy thân phận bạn gái đi cùng anh, về cơ bản bọn họ nói chuyện không tránh cô, nên cô cũng biết đại khái chân tướng chuyện này. Trước đó cô cũng nhận được tin tức về tên thương nhân người Mêxico này từ trong miệng cha nuôi, thế lực này không thể xem thường, có thể nói là lớn nhất. Tay chân của bọn chúng trải rộng toàn thế giới, những người có máu mặt không ai không biết, bọn chúng là một đám cướp không tuân thủ pháp luật, cho dù là cảnh sát Mexico cũng không dễ gặp chúng. Tóm lại một câu, đây là một người rất khó đối phó.
Tự đáy lòng, Tô Cẩm không khỏi lo lắng cho Lãnh Mặc Phàm, mặc dù người đàn ông này cũng có một mặt đáng sợ, nhưng tổn thương địch thủ ba phần tất tự tổn một phần. Cô quen nhìn bộ dáng cao cao tại thượng giống như vương tử của anh, chứ không phải tham dự vào hoạt động giết hại đẫm máu này.
Vì sao lại có mong đợi như vậy, chính Tô Cẩm cũng cảm thấy buồn cười, có lẽ cô thực sự để ý anh! Từ góc độ của một người phụ nữ, cô chỉ hy vọng người mình để ý có thế bình an.
Chiều ngày kế tiếp, bọn họ vào một khách sạn năm sao ở Mexico, vừa đến chưa được nửa tiếng liền còn có sau người đàn ông cao lớn đi vào, từ ánh mắt khôn khéo lão luyện cho thấy, bọn họ hẳn là thủ lĩnh phụ trách vụ vũ khí lần này. Tuổi từ ba mươi đến ba lăm, nhưng đứng trước mặt Lãnh Mặc Phàm, ánh mắt bọn họ cung kính, nói chuyện khách khí lễ phép, đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi hơn mình có kính sợ và sợ hãi. Đầu tiên bọn họ kể chi tiết rủi rõ lần này, sau đó mới nói đến tin tức mấy ngày gần đây.
“Lô vũ khí này bị cướp ở một vùng vịnh tư nhân, lúc ấy có ít nhất ba mươi người áo đen cầm súng ống trong tay, bọn chúng giết hơn phân nữa thuộc hạ của chúng ta, bức lui chúng ta sau đó chở vũ khí rời đi.”
“Tại sao các anh xác định thủ hạ của Mạc Kim làm?” Lãnh Mặc Phàm nheo mắt trầm giọng nói, Mạc Kim trong lời anh chính là ông chủ buôn bán vũ khí Mêxico.
“Tôi nhận ra hình xăm trên cánh tay tên cầm đầu, người đàn ông đó tên Bruce đàn em dưới tay Mạc Kim, hắn từng là quyền thủ, sau này làm đàn em cho Mạc Kim, nhưng hình xăm trên tay hắn không sai được, chính là hắn.” Một người đàn ông trong đó lên giọng khẳng định.
“Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là tìm ra lô vũ khí này, hoặc tiêu hủy hoặc mang đi, nhất định không được kinh động cảnh sát.” Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh phân phó.
“Trên súng của chúng ta đều làm ám hiệu, bọn chúng không thể xáo trộn được, chỉ cần tìm ra lô vũ khí, chúng ta cũng có đủ chứng cứ chứng minh bọn chúng ra tay.”
“Lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi, tìm kiếm súng ống có ký hiệu, nếu thật sự là bọn chúng làm, tôi muốn khiến bọn chúng mất nhiều hơn được.” Lãnh Mặc Phàm nhấn mạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm bắn ra hào quang sáng rọi.
Tan hội, trong phòng còn độc lại Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm, Tô Cẩm vòng tay ôm cổ anh từ phía sau, an ủi: “Đừng gấp, chuyện này nhất định sẽ kết thúc .”
Lãnh Mặc Phàm cầm tay cô, ngẩng đầu nhìn nhu tình hiếm thấy trong ánh mắt, mím môi cười: “Chuyện này tôi còn chẳng để vào mắt.”
“Mạc Kim này khó đối phó.”
“Ở trong mắt tôi, không có ai là không đối phó được.” Lãnh Mặc Phàm cuồng vọng lên tiếng.
Tô Cẩm nở nụ cười: “Anh là người đàn ông cuồng ngạo nhất mà tôi biết.”
“Không cuồng sao có thể xứng đôi với sát thủ liều lĩnh như em?” Lãnh Mặc Phàm nói xong, duối cánh tay khom đầu cô xuống, đặt nụ hôn lên môi cô.
“Để tôi giúp anh.” Tô Cẩm nghiêm mặt nói.
“Vết thường của em chưa lành, đừng loạn, cứ đợi bên cạnh tôi.” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, kiên định nói.
“Vết thương nhỏ ấy không sao cả, anh trả tiền mời tôi làm việc, sao tôi có thể nhàn hạ được?” Đáy lòng Tô Cẩm đã hạ quyết tâm.
“Tôi trả tiền thuê em là muốn thấy em bình an đứng bên cạnh tôi, không tiếp tục cuộc sống liều mạng này nữa.”
Tô Cẩm ngẩn người, rồi nở nụ cười quyến rũ, lắc đầu: “Ta không phải người ngốc, anh đừng ngăn cản tôi, ta sẽ mau chóng trở về.”
Tuy Lãnh Mặc Phàm có chút không vui, nhưng mấy ngày nay vết thương của cô đã hồi phục khá tốt, hơn nữa ngồi ngẩn ngờ trong phòng mãi không phải cá tính cô, để cô ra ngoài giải sầu cũng tốt. “Vậy cẩn thận chút, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ.” Tô Cẩm gật đầu bước vào phòng, thay đổi hành trang bó sát người, thắt lưng màu tím, dưới mặc quần đùi, tóc xoăn dài đến eo, khiến cả người cô tản ra hấp dẫn thần bí, cô đeo một túi đen khéo léo tinh xảo, tựa như một người đẹp thương nhân.
Lãnh Mặc Phàm nhìn chằm chằm cô đi qua người mình, lại có chút ghen tỵ. Làm nữ sát thủ không được bản lĩnh hạng nhất như sát thủ nam thì phải lấy thân thể hay mĩ mạo để dụ hoặc, sát thủ càng có gương mặt thiên sứ, hiệu suất hoàn thành công việc càng cao.
Tô Cẩm đi đến trước bàn, đưa tay cầm mấy tờ tư liệu lên, đây là tư liệu mới thu thập được về tất cả đám đàn em của Mạc Kim, vô cùng tường tận. Tô Cẩm nhớ kỹ mấy khuôn mặt này, quay đầu đến bên cạnh Lãnh Mặc Phàm, hôn anh một cái rồi nói: “Chờ tin của tôi.”
Lãnh Mặc Phàm há lại để cô cứ như vậy rời đi, anh đứng lên đè gáy cô lại, bá đạo tiến vào miệng cô, sau một phen hôn kịch liệt mới buông cô ra, dặn dò: “Về sớm một chút.”
Tô Cẩm cong môi cười, đẩy cửa rời đi. Tới bãi đỗ xe ở cửa sau của khách sạn liền có bảo an đưa cô một chùm chìa khóa, là một chiếc xe thể thao màu lam. Thân hình mê người của cô khiến đàn ông xung quanh quay đầu, Tô Cẩm vui vẻ hưởng thụ ánh mắt của người khác.
Xe thể thao màu xanh tựa như sao rơi tăng tốc chạy theo sườn núi, phóng vào đường quốc lộ. Tô Cẩm xem hướng dẫn, đích đến cuối là một quán bar cao cấp trong nội thành! Mặc dù còn những bốn tiếng, nhưng làm một sát thủ, cô có đủ kiên nhẫn chờ đợi con mồi.
Quán bar đêm khuya! Ngợp trong vàng son, nam nữ trong sàn nhảy nhót tản ra hơi thở nhục dục, nữ dáng đẹp, mắt quyến rũ, môi đỏ mọng, nam cầu hoan nhảy múa, ám muội kề sát đụng chạm ngực hay thân dưới của nữ, làm đủ mọi động tác phóng đãng, nữ rên rỉ, dục cự hoan nghênh, cố ý vô ý khiêu khích cực hạn của nam.
Mà ở phía chỗ quay bar, có một bóng dáng vô cùng gây chú ý. Cô ở trong đám người đó như hào quang chói mắt với tóc dài mượt đen óng, gương mặt xinh đẹp chuẩn phương Đông và đôi mắt trong suốt như một loại đá quý. Cô im lặng ngồi ở đó, tựa như một con mèo hoang lười nhác, im lặng mà nguy hiểm, đàn ông xung quanh đã sớm bị cô hấp dẫn bởi sự tao nhã và thần bí của cô, đôi môi đỏ mọng hé ra nhấp từng ngụm rượu, cô tựa như một khối nam châm, cướp đoạt mọi ánh mắt nam giới, khiến họ bùng lên dục vọng.
Nhưng ánh mắt của cô không nhìn về một người đàn ông nào cả, ngược lại, chỉ cần ai tới gần, gương mặt lạnh lùng này của cô sẽ khiến nhóm người đó cảm thấy thất vọng mà chủ động rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.