Chương 24: Thân phận
Ngân Nhi
18/06/2015
Ngồi dưới lán nghỉ mát bên hồ bơi là một người mặc bikini gợi cảm. Thế
nhưng khuôn mặt xinh đẹp không giống thư giãn, mà chân mày nhíu chặt như đang trầm tư. Tô Cẩm có một dự cảm xấu, Lục Thiểu Đình này cùng một
loại người với cô. Chỉ là hắn có thân phận khác để che giấu, khiến người ta khó mà phòng bị.
Cầm điện thoại lên, Tô Cẩm bấm dãy số của Tương Vinh. Vài giây sau, đầu kia truyền đến giọng nói trầm ổn quen thuộc của Tương Vinh: “Alo.”
“Cha nuôi, con muốn người giúp con tra một việc, cấp trên trực tiếp của Lục Thiểu Đình là ai?” Tô Cẩm trực tiếp hỏi.
Tương Vinh ở đầu kia kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Con cảm thấy anh ta không đơn giản chỉ là cảnh sát quốc tế như vậy. Hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện ám sát con”. Tô Cẩm nói ra nghi hoặc trong lòng.
Tương Vinh trầm mặc vài giây, khàn khàn trả lời: “Xem ra thân phận của tên Lục Thiểu Đình này vô cùng thần bí, không đơn giản.”
“Cha nuôi, người tài giỏi như vậy, chẳng lẽ không tra ra tư liệu gì về hắn sao?” Tô Cẩm nhíu mày hỏi.
“Hắn thuộc đội cảnh sát quốc tế Interpol. Ở trong nước, cha đã tiếp cận thông tin cơ mật tới cấp 5, nhưng theo những gì trên tư liệu viết về hắn thì ở trong nước, cấp trên trực tiếp của hắn là S, đây chỉ là biệt hiệu thay thế. Mà S này là ai thì đến bây giờ cha vẫn chưa điều tra ra”.
“Nói như vậy, lần này cha ra lệnh cho anh ta ám sát con, rất có thể là người thần bí S?” Tô Cẩm suy đoán, cảm giác sau lưng có một cỗ sương mù bao phủ dày đặc, tràn ngập nguy hiểm chết người.
“Cha nghĩ tất cả mọi chuyện đều liên quan đến vụ ở Newyork của con.” Tương Vinh thở dài ở đầu dây bên kia.
“Lúc trước cha nuôi nhận vụ đó, có biết người nào trả tiền không?”
“Liên lạc với cha là một thương nhân Ấn Độ. Cha đã tra qua bối cảnh của ông ta, chỉ là một phú thương bản địa thôi. Nhưng kỳ quái là giữa trưa ngày hôm sau phú thương này bị người ta phát hiện tái phát bệnh tim ở trong nhà, đã chết.” Tương Vinh trầm trọng nói, trong giọng nói cũng lộ ra lo lắng.
“Xem ra có người rất muốn ông ta chết.” Tô Cẩm cười lạnh, chuyện này ngày càng mơ hồ, nhưng mà lại đưa tới hứng thú cho cô. Bất luận thế nào, cô nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.
“Cha vẫn chưa nói với con chuyện này vì người sau lưng kia không truy cứu, nhưng giờ nghĩ lại, mọi chuyện không đơn giản như vậy, đây giống như một âm mưu.” Tương Vinh trầm giọng nói.
“Bọn họ vẫn chưa yên tâm? Muốn giết người diệt khẩu hết những người tham gia vào chuyện này sao?” Sắc mặt Tô Cẩm cũng trở nên nghiêm trọng.
“Rất có khả năng.” Tương Vinh đồng ý với cách nghĩ của cô.
“Cha nuôi, vậy cha phải cẩn thận”. Tô Cẩm dặn dò.
“Yên tâm đi! Cha nuôi của con không dễ dàng chết như vậy đâu. Nhưng thật ra là con đấy, đầu óc cảnh giác, đừng quá sơ xuất.” Tương Vinh dặn dò lại.
Tô Cẩm đáp một tiếng, sau đó mở miệng hỏi: “Cha nuôi, con còn muốn hỏi cha một việc. Lúc trước cha vẫn phản đối con tiếp cận Lãnh Mặc Phàm, con muốn biết, rốt cuộc anh ta có thân phận gì?”
“Cuối cùng con cũng bắt đầu tò mò về thân phận của anh ta sao? Cha vẫn nghĩ con chỉ hứng thú với bề ngoài của anh ta thôi!” Tương Vinh ở đầu kia không khỏi trêu ghẹo cô.
“Cha nuôi, cha mau nói nhanh cho con biết đi!” Tô Cẩm trề đôi môi đỏ mọng, thầm oán la lên.
“Thân phận của Lãnh Mặc Phàm rất nhiều. Đầu tiên, anh ta là một gã quý tộc chân chính, hiện tại anh ta còn kiểm soát một dự án khai thác mỏ rất lớn, nắm giữ toàn bộ ngành công nghiệp luyện kim của đế quốc Mêxicô, trên tay có ít nhất ba sản nghiệp kim cương, vô số đảo nhỏ trên danh nghĩa, mà tổng giá trị tài sản không thế đếm được. Thần bí, khiêm tốn, trầm ổn, cơ trí, đây là hình tượng người giàu có bên ngoài của hắn”.
“Chỉ như vậy?” Tô Cẩm nhíu mi, cảm giác cha nuôi vẫn chưa nói hết.
“Dĩ nhiên không chỉ như vậy, tư tưởng người giàu rất khác thường, chung quy hắn vẫn tham dự vào những ngành nghề hắc ám trên thế giới. Anh ta là nhà buôn súng ống đạn dược trên thế giới, cũng là gian thương trong chiến tranh, nhưng chưa bao giờ tham gia vào chiến tranh, lại kiếm được một khoản kếch xù từ đó, thần bí không người nào biết.”
“Quả nhiên không đơn giản.” Ánh mắt Tô Cẩm hiện lên thần sắc tán thưởng.
“Lý do cha không cho con tiếp cận anh ta, là không muốn con chạm phải hắn. Trong thương giới, anh ta có tiếng là người vui giận thất thường, chọc phải người như vậy, muốn rứt ra cũng rất khó. Nhưng mà hiện tại xem ra, mọi chuyện không có gì bất lợi, hình như anh ta rất thích con”. Ở đầu kia, Tương Vinh cười nói.
Tô Cẩm lại cười không nổi, bây giờ cô rút người ra không khó, nhưng mà “rút lòng” có chút khó khăn. Người đàn ông này mê người tới mức khiến người ta không muốn rời đi.
Hàn huyên thêm một chút, hai người cúp điện thoại. Nhìn những đám mây trên trời, Tô Cẩm có chút hoảng hốt. Cô tự cho là mình có thể xử lí thoải mái mọi vấn đề tình cảm, giờ nghĩ lại, những thứ kia chỉ có thể nói là hứng thú, hoàn toàn không có gửi gắm nhiều tình cảm. Nhưng hiện tại cô có chút hoang mang, nếu tình cảm cũng giống nhiệm vụ thì tốt biết bao, chỉ cần nhìn trúng mục tiêu, bắn một phát súng ra trực tiếp loại bỏ.
Nhá nhem tối, Lãnh Mặc Phàm trở lại, nhìn thấy những miếng vỡ thủy tinh đầy trên mặt đất, liền nhanh chóng kéo Tô Cẩm qua kiểm tra một lần, xác định cô có bị thương không? Tô Cẩm sửng sốt một chút, bĩu môi nói: “Tôi sao có thể dễ dàng bị thương được?”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hỏi.
Tô Cẩm kể lại chuyện hồi sáng, Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh nghe, ánh mắt hiện lên sát khí: “Là hắn, Lục Thiểu Đình.”
Tô Cẩm nghe ra ý trong lời nói của anh ta, lạnh nhạt nói tiếp: “Người này tôi sẽ xử lý.”
Lãnh Mặc Phàm quay đầu nhìn cô, thấy trong ánh mắt cô hiện lên sự kiên định, đành phải gật đầu nói: “Ừ, có cần giúp gì thì tìm tôi”.
Cầm điện thoại lên, Tô Cẩm bấm dãy số của Tương Vinh. Vài giây sau, đầu kia truyền đến giọng nói trầm ổn quen thuộc của Tương Vinh: “Alo.”
“Cha nuôi, con muốn người giúp con tra một việc, cấp trên trực tiếp của Lục Thiểu Đình là ai?” Tô Cẩm trực tiếp hỏi.
Tương Vinh ở đầu kia kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Con cảm thấy anh ta không đơn giản chỉ là cảnh sát quốc tế như vậy. Hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện ám sát con”. Tô Cẩm nói ra nghi hoặc trong lòng.
Tương Vinh trầm mặc vài giây, khàn khàn trả lời: “Xem ra thân phận của tên Lục Thiểu Đình này vô cùng thần bí, không đơn giản.”
“Cha nuôi, người tài giỏi như vậy, chẳng lẽ không tra ra tư liệu gì về hắn sao?” Tô Cẩm nhíu mày hỏi.
“Hắn thuộc đội cảnh sát quốc tế Interpol. Ở trong nước, cha đã tiếp cận thông tin cơ mật tới cấp 5, nhưng theo những gì trên tư liệu viết về hắn thì ở trong nước, cấp trên trực tiếp của hắn là S, đây chỉ là biệt hiệu thay thế. Mà S này là ai thì đến bây giờ cha vẫn chưa điều tra ra”.
“Nói như vậy, lần này cha ra lệnh cho anh ta ám sát con, rất có thể là người thần bí S?” Tô Cẩm suy đoán, cảm giác sau lưng có một cỗ sương mù bao phủ dày đặc, tràn ngập nguy hiểm chết người.
“Cha nghĩ tất cả mọi chuyện đều liên quan đến vụ ở Newyork của con.” Tương Vinh thở dài ở đầu dây bên kia.
“Lúc trước cha nuôi nhận vụ đó, có biết người nào trả tiền không?”
“Liên lạc với cha là một thương nhân Ấn Độ. Cha đã tra qua bối cảnh của ông ta, chỉ là một phú thương bản địa thôi. Nhưng kỳ quái là giữa trưa ngày hôm sau phú thương này bị người ta phát hiện tái phát bệnh tim ở trong nhà, đã chết.” Tương Vinh trầm trọng nói, trong giọng nói cũng lộ ra lo lắng.
“Xem ra có người rất muốn ông ta chết.” Tô Cẩm cười lạnh, chuyện này ngày càng mơ hồ, nhưng mà lại đưa tới hứng thú cho cô. Bất luận thế nào, cô nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.
“Cha vẫn chưa nói với con chuyện này vì người sau lưng kia không truy cứu, nhưng giờ nghĩ lại, mọi chuyện không đơn giản như vậy, đây giống như một âm mưu.” Tương Vinh trầm giọng nói.
“Bọn họ vẫn chưa yên tâm? Muốn giết người diệt khẩu hết những người tham gia vào chuyện này sao?” Sắc mặt Tô Cẩm cũng trở nên nghiêm trọng.
“Rất có khả năng.” Tương Vinh đồng ý với cách nghĩ của cô.
“Cha nuôi, vậy cha phải cẩn thận”. Tô Cẩm dặn dò.
“Yên tâm đi! Cha nuôi của con không dễ dàng chết như vậy đâu. Nhưng thật ra là con đấy, đầu óc cảnh giác, đừng quá sơ xuất.” Tương Vinh dặn dò lại.
Tô Cẩm đáp một tiếng, sau đó mở miệng hỏi: “Cha nuôi, con còn muốn hỏi cha một việc. Lúc trước cha vẫn phản đối con tiếp cận Lãnh Mặc Phàm, con muốn biết, rốt cuộc anh ta có thân phận gì?”
“Cuối cùng con cũng bắt đầu tò mò về thân phận của anh ta sao? Cha vẫn nghĩ con chỉ hứng thú với bề ngoài của anh ta thôi!” Tương Vinh ở đầu kia không khỏi trêu ghẹo cô.
“Cha nuôi, cha mau nói nhanh cho con biết đi!” Tô Cẩm trề đôi môi đỏ mọng, thầm oán la lên.
“Thân phận của Lãnh Mặc Phàm rất nhiều. Đầu tiên, anh ta là một gã quý tộc chân chính, hiện tại anh ta còn kiểm soát một dự án khai thác mỏ rất lớn, nắm giữ toàn bộ ngành công nghiệp luyện kim của đế quốc Mêxicô, trên tay có ít nhất ba sản nghiệp kim cương, vô số đảo nhỏ trên danh nghĩa, mà tổng giá trị tài sản không thế đếm được. Thần bí, khiêm tốn, trầm ổn, cơ trí, đây là hình tượng người giàu có bên ngoài của hắn”.
“Chỉ như vậy?” Tô Cẩm nhíu mi, cảm giác cha nuôi vẫn chưa nói hết.
“Dĩ nhiên không chỉ như vậy, tư tưởng người giàu rất khác thường, chung quy hắn vẫn tham dự vào những ngành nghề hắc ám trên thế giới. Anh ta là nhà buôn súng ống đạn dược trên thế giới, cũng là gian thương trong chiến tranh, nhưng chưa bao giờ tham gia vào chiến tranh, lại kiếm được một khoản kếch xù từ đó, thần bí không người nào biết.”
“Quả nhiên không đơn giản.” Ánh mắt Tô Cẩm hiện lên thần sắc tán thưởng.
“Lý do cha không cho con tiếp cận anh ta, là không muốn con chạm phải hắn. Trong thương giới, anh ta có tiếng là người vui giận thất thường, chọc phải người như vậy, muốn rứt ra cũng rất khó. Nhưng mà hiện tại xem ra, mọi chuyện không có gì bất lợi, hình như anh ta rất thích con”. Ở đầu kia, Tương Vinh cười nói.
Tô Cẩm lại cười không nổi, bây giờ cô rút người ra không khó, nhưng mà “rút lòng” có chút khó khăn. Người đàn ông này mê người tới mức khiến người ta không muốn rời đi.
Hàn huyên thêm một chút, hai người cúp điện thoại. Nhìn những đám mây trên trời, Tô Cẩm có chút hoảng hốt. Cô tự cho là mình có thể xử lí thoải mái mọi vấn đề tình cảm, giờ nghĩ lại, những thứ kia chỉ có thể nói là hứng thú, hoàn toàn không có gửi gắm nhiều tình cảm. Nhưng hiện tại cô có chút hoang mang, nếu tình cảm cũng giống nhiệm vụ thì tốt biết bao, chỉ cần nhìn trúng mục tiêu, bắn một phát súng ra trực tiếp loại bỏ.
Nhá nhem tối, Lãnh Mặc Phàm trở lại, nhìn thấy những miếng vỡ thủy tinh đầy trên mặt đất, liền nhanh chóng kéo Tô Cẩm qua kiểm tra một lần, xác định cô có bị thương không? Tô Cẩm sửng sốt một chút, bĩu môi nói: “Tôi sao có thể dễ dàng bị thương được?”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lãnh Mặc Phàm trầm giọng hỏi.
Tô Cẩm kể lại chuyện hồi sáng, Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh nghe, ánh mắt hiện lên sát khí: “Là hắn, Lục Thiểu Đình.”
Tô Cẩm nghe ra ý trong lời nói của anh ta, lạnh nhạt nói tiếp: “Người này tôi sẽ xử lý.”
Lãnh Mặc Phàm quay đầu nhìn cô, thấy trong ánh mắt cô hiện lên sự kiên định, đành phải gật đầu nói: “Ừ, có cần giúp gì thì tìm tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.