Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 58: Ân Nhân Là Người Tốt
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Cố kìm nén chút xúc động muốn siết chặt cánh tay, Hứa Thanh cứ như vậy nhẹ nhàng ôm cô, trong đầu còn hơi choáng váng, nhưng trong lòng lại dị thường bình tĩnh.
Thật sự rất mãn nguyện.
Ngày ngày nhìn cô thoắt ẩn thoắt hiện trong nhà, nấu cơm cho mèo, chơi game, hay là cầm kiếm múa hổ hổ sinh phong, rất nhiều lần anh đều muốn ôm cô một cái, nhưng ngại vì bản thân không đủ sức mạnh, nên cũng chỉ dám nghĩ thôi.
Bây giờ cuối cùng đã toại nguyện.
"Nghe gì?" Khương Hòa nghe hồi lâu, xác định không có âm thanh gì, nghi ngờ hỏi.
"Nghe lại lần nữa, cẩn thận nghe."
"..."
Khương Hòa đành phải vểnh tai lên, nín thở tập trung lắng nghe, nhưng vẫn không có gì.
"Có âm thanh gì sao?"
"A? Không có sao?" Hứa Thanh thỏa mãn thở ra một hơi, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Có thể là tôi nghe nhầm."
"..."
Khương Hòa rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, đã lâu như vậy rồi mà anh chàng này vẫn chưa buông tay, đang định lùi lại thì Hứa Thanh đã thản nhiên buông tay ra.
"Cảm ơn Khương Hòa."
"Không... không cần, chuyện nhỏ thôi mà!" Khương Hòa đang định hỏi anh ta có phải cố ý hay không, nghe anh ta nói cảm ơn thì vội vàng xua tay, lúng túng kéo góc áo, muốn nói lại thôi.
Nghiêm túc nhìn anh một cái, thấy anh ta có vẻ bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, tôi uống rượu vào hơi chóng mặt, tôi đi tắm trước."
Hứa Thanh đứng dậy khỏi ghế sofa, chuẩn bị đi lấy pijama, đến cửa lại quay đầu lại, "Nhớ kỹ đừng để bị người khác lừa."
"Được!"
Khương Hòa vội vàng đáp, quay đầu lại thì thấy Bí Đao đã chiếm chỗ của mình, bèn bế thân hình mềm mại của nó lên ôm vào lòng, rồi lại ngồi xuống trước máy tính.
Nghe thấy tiếng Hứa Thanh đi ra, sau đó là tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô quay đầu nhìn về phía đó, khẽ thở dài một hơi.
Thì ra thiếu hiệp cũng không phải lúc nào cũng ung dung như vẻ bề ngoài.
...
Trong phòng tắm.
Hứa Thanh vừa ngân nga bài hát vừa nhắm mắt gội đầu, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Lừa được một cái ôm, thật tốt.
Thiện cảm, chỉ cần chậm rãi tích lũy, sẽ tự nhiên hình thành một loại ràng buộc khó có thể chặt đứt.
Giống như Hứa Thanh uống rượu còn có thể thất thần, giống như Khương Hòa ăn cơm no còn chừa lại cho anh một ít.
Bất tri bất giác, những việc nhỏ nhìn như bình thường này đã thành chuyện thường ngày của hai người, có thể Khương Hòa còn chưa nhận thấy được, nhưng bản thân Hứa Thanh đã nhìn thấy rõ ràng, nếu bây giờ để Khương Hòa bay vèo một cái về Đường triều, sau này chắc chắn cô sẽ thường xuyên nhớ tới anh.
Cảm tình ai cũng sẽ có, mà có một số người, cần một chút trợ giúp nho nhỏ - nhất là cô nàng cứ khăng khăng nhận ơn huệ không muốn lấy thân báo đáp, cần trợ giúp rất lớn.
Thích thì cứ nhận là thích đi, cứ khăng khăng phải nói là ân tình, hứ, giả tạo.
Tắm rửa thay đồ ngủ xong, Hứa Thanh lại soi gương chải chuốt một lúc, mới mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài. Đứng ở cửa chợt dừng lại, anh xoay người lấy chậu rửa mặt hứng chút nước nóng, đặt lên ghế nhựa.
"Đặt tay vào đi", anh nhìn Khương Hòa, ra lệnh.
"Làm gì vậy?", Khương Hòa nhìn anh, vẻ nghi hoặc.
"Cho vào là được."
Hứa Thanh giục, thấy cô cho tay vào mới ngồi xuống một bên, duỗi tay ấn tay cô xuống.
"Vết chai do luyện kiếm trên tay em không giống với những người lao động chân tay, tuy rằng có rất ít người chú ý tới chi tiết này, nhưng trong cục cảnh sát cao thủ ẩn dật rất nhiều, biết đâu lại có người tinh ý phát hiện ra".
Anh lấy ngón tay miết nhẹ vết chai trên tay Khương Hòa, nói: "Cẩn tắc vô áy náy, về sau mỗi buổi tối dùng nước nóng ngâm hai mươi phút, cố gắng làm mờ nó đi một chút".
"Sao anh lại... Sao anh lại...", Khương Hòa có một loại cảm giác khó diễn tả, ấp úng nửa ngày mới nói: "Sao anh lại giống như tội phạm chuyên nghiệp vậy?".
"Tội phạm chuyên nghiệp?", Hứa Thanh sững người, sờ tay cô, ra vẻ trầm ngâm một hồi, "Chắc tại anh thông minh quá đấy".
"..."
"May mà anh không đi phạm tội, nếu không chắc chắn là ông trùm khét tiếng, không ai bắt được ấy chứ", Hứa Thanh lại bắt đầu ba hoa, Khương Hòa chẳng thèm để ý tới anh, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, im lặng một chút mới lên tiếng: "Hay là để tôi tự làm được rồi".
"Hả? À ừ, quen tay, haha, em tự làm đi".
Bị phát hiện, Hứa Thanh chẳng ngượng ngùng chút nào, rất tự nhiên rút tay về, lấy khăn giấy lau, nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi, bèn tắt máy tính, nói: "Ngâm xong thì đi tắm rồi đi ngủ đi, hôm nay tuyết rơi, buổi tối lạnh lắm, nhớ đắp chăn cho kín đấy."
Nói xong, anh đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài kia, tuyết lớn rơi trắng xóa, không ngừng nghỉ, phủ một lớp dày trên mặt đất, báo hiệu một mùa đông lạnh giá đã đến.
Phải đợi đến lúc tuyết tan thì mới lạnh cắt da cắt thịt.
... Có người nằm cạnh hơ nóng chăn thì đã chẳng còn lạnh nữa.
Anh đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Khương Hòa, rồi quấn áo ngủ về phòng mình, nằm vật xuống giường, trùm chăn kín mít, chuẩn bị đi ngủ.
Cuộc đời mà...
Vừa rồi ôm một cái, thật là thoải mái.
...
Trong phòng khách.
Khương Hòa nhìn Hứa Thanh về phòng, căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn Đông Qua vẫy đuôi đi đi lại lại bên cạnh, có vẻ như muốn chui vào lòng cô nhưng lại chê chật chội nên do dự.
Vết chai...
Cô lật tay, lấy ngón tay miết nhẹ, không còn cảm giác nhồn nhột như lúc Hứa Thanh chạm vào nữa, thật kỳ lạ.
Cả cái ôm vừa rồi cô dành cho anh, cũng mang lại cho cô cảm giác khó tả.
Hình như... không giống với cảm giác được Nhị Nương ôm vào mùa đông lạnh lẽo trước kia.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Khương Hòa dần dần chìm vào dòng suy nghĩ, mãi đến khi Đông Qua chui hẳn vào lòng, cô mới hoàn hồn, lúc này mới nhận ra nước trong chậu đã sắp nguội, bèn đặt Đông Qua sang một bên, tự mình bưng chậu nước đi vào phòng tắm đổ đi. Xong xuôi, cô quay lại phòng lấy quần áo để đi tắm.
Cửa phòng tắm vẫn luôn đóng kín, hơi nóng bên trong vẫn chưa tan hết, Khương Hòa cởi áo khoác ngoài ra, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần nhà.
Từ khi trời bắt đầu trở lạnh, Hứa Thanh luôn tắm trước, đợi đến lượt cô thì nước vừa kịp nóng, dù tắm ngay cũng không thấy lạnh.
Cố ý? Hay vô tình?
Cô không biết.
Nhưng mà...
Khương Hòa cúi đầu nhìn những vết chai dày trên tay mình, một người cẩn thận như vậy, chắc chắn không phải vô tình.
Đến đây cũng mới chỉ gần nửa năm, có lẽ vì ngày nào cũng nhàn rỗi, nên cô cứ ngỡ như đã rất lâu rồi. Từng hình ảnh trước khi đến đây, những huynh đệ kia, Nhị Nương, Đại đương gia, Nhị đương gia, tất cả như thước phim quay chậm hiện lên trong đầu, càng ngày càng xa.
Hơn một nghìn năm... Không biết cuộc sống của họ ở quá khứ ra sao.
Xuyên qua làn hơi nước mờ ảo, Khương Hòa như thấy Nhị Nương đang vẫy tay chào tạm biệt mình, trên đầu đội chiếc mũ rơm đã cũ, trên môi nở nụ cười hiền hậu như mọi khi.
"Con gái à, ra ngoài phải cẩn thận, đừng để bị lừa, người xấu ngoài kia nhiều lắm..."
Lời dặn dò văng vẳng bên tai, cô định thần lại, trước mắt chỉ còn làn hơi nước mông lung, chẳng còn nụ cười ấy, cũng chẳng còn chiếc mũ rơm ấy nữa.
Nơi này rất tốt.
Khương Hòa nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước từ vòi hoa sen xối xả xuống đầu.
Gặp được người ở đây, cũng rất tốt.
Thật sự rất mãn nguyện.
Ngày ngày nhìn cô thoắt ẩn thoắt hiện trong nhà, nấu cơm cho mèo, chơi game, hay là cầm kiếm múa hổ hổ sinh phong, rất nhiều lần anh đều muốn ôm cô một cái, nhưng ngại vì bản thân không đủ sức mạnh, nên cũng chỉ dám nghĩ thôi.
Bây giờ cuối cùng đã toại nguyện.
"Nghe gì?" Khương Hòa nghe hồi lâu, xác định không có âm thanh gì, nghi ngờ hỏi.
"Nghe lại lần nữa, cẩn thận nghe."
"..."
Khương Hòa đành phải vểnh tai lên, nín thở tập trung lắng nghe, nhưng vẫn không có gì.
"Có âm thanh gì sao?"
"A? Không có sao?" Hứa Thanh thỏa mãn thở ra một hơi, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Có thể là tôi nghe nhầm."
"..."
Khương Hòa rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, đã lâu như vậy rồi mà anh chàng này vẫn chưa buông tay, đang định lùi lại thì Hứa Thanh đã thản nhiên buông tay ra.
"Cảm ơn Khương Hòa."
"Không... không cần, chuyện nhỏ thôi mà!" Khương Hòa đang định hỏi anh ta có phải cố ý hay không, nghe anh ta nói cảm ơn thì vội vàng xua tay, lúng túng kéo góc áo, muốn nói lại thôi.
Nghiêm túc nhìn anh một cái, thấy anh ta có vẻ bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, tôi uống rượu vào hơi chóng mặt, tôi đi tắm trước."
Hứa Thanh đứng dậy khỏi ghế sofa, chuẩn bị đi lấy pijama, đến cửa lại quay đầu lại, "Nhớ kỹ đừng để bị người khác lừa."
"Được!"
Khương Hòa vội vàng đáp, quay đầu lại thì thấy Bí Đao đã chiếm chỗ của mình, bèn bế thân hình mềm mại của nó lên ôm vào lòng, rồi lại ngồi xuống trước máy tính.
Nghe thấy tiếng Hứa Thanh đi ra, sau đó là tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô quay đầu nhìn về phía đó, khẽ thở dài một hơi.
Thì ra thiếu hiệp cũng không phải lúc nào cũng ung dung như vẻ bề ngoài.
...
Trong phòng tắm.
Hứa Thanh vừa ngân nga bài hát vừa nhắm mắt gội đầu, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Lừa được một cái ôm, thật tốt.
Thiện cảm, chỉ cần chậm rãi tích lũy, sẽ tự nhiên hình thành một loại ràng buộc khó có thể chặt đứt.
Giống như Hứa Thanh uống rượu còn có thể thất thần, giống như Khương Hòa ăn cơm no còn chừa lại cho anh một ít.
Bất tri bất giác, những việc nhỏ nhìn như bình thường này đã thành chuyện thường ngày của hai người, có thể Khương Hòa còn chưa nhận thấy được, nhưng bản thân Hứa Thanh đã nhìn thấy rõ ràng, nếu bây giờ để Khương Hòa bay vèo một cái về Đường triều, sau này chắc chắn cô sẽ thường xuyên nhớ tới anh.
Cảm tình ai cũng sẽ có, mà có một số người, cần một chút trợ giúp nho nhỏ - nhất là cô nàng cứ khăng khăng nhận ơn huệ không muốn lấy thân báo đáp, cần trợ giúp rất lớn.
Thích thì cứ nhận là thích đi, cứ khăng khăng phải nói là ân tình, hứ, giả tạo.
Tắm rửa thay đồ ngủ xong, Hứa Thanh lại soi gương chải chuốt một lúc, mới mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài. Đứng ở cửa chợt dừng lại, anh xoay người lấy chậu rửa mặt hứng chút nước nóng, đặt lên ghế nhựa.
"Đặt tay vào đi", anh nhìn Khương Hòa, ra lệnh.
"Làm gì vậy?", Khương Hòa nhìn anh, vẻ nghi hoặc.
"Cho vào là được."
Hứa Thanh giục, thấy cô cho tay vào mới ngồi xuống một bên, duỗi tay ấn tay cô xuống.
"Vết chai do luyện kiếm trên tay em không giống với những người lao động chân tay, tuy rằng có rất ít người chú ý tới chi tiết này, nhưng trong cục cảnh sát cao thủ ẩn dật rất nhiều, biết đâu lại có người tinh ý phát hiện ra".
Anh lấy ngón tay miết nhẹ vết chai trên tay Khương Hòa, nói: "Cẩn tắc vô áy náy, về sau mỗi buổi tối dùng nước nóng ngâm hai mươi phút, cố gắng làm mờ nó đi một chút".
"Sao anh lại... Sao anh lại...", Khương Hòa có một loại cảm giác khó diễn tả, ấp úng nửa ngày mới nói: "Sao anh lại giống như tội phạm chuyên nghiệp vậy?".
"Tội phạm chuyên nghiệp?", Hứa Thanh sững người, sờ tay cô, ra vẻ trầm ngâm một hồi, "Chắc tại anh thông minh quá đấy".
"..."
"May mà anh không đi phạm tội, nếu không chắc chắn là ông trùm khét tiếng, không ai bắt được ấy chứ", Hứa Thanh lại bắt đầu ba hoa, Khương Hòa chẳng thèm để ý tới anh, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, im lặng một chút mới lên tiếng: "Hay là để tôi tự làm được rồi".
"Hả? À ừ, quen tay, haha, em tự làm đi".
Bị phát hiện, Hứa Thanh chẳng ngượng ngùng chút nào, rất tự nhiên rút tay về, lấy khăn giấy lau, nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi, bèn tắt máy tính, nói: "Ngâm xong thì đi tắm rồi đi ngủ đi, hôm nay tuyết rơi, buổi tối lạnh lắm, nhớ đắp chăn cho kín đấy."
Nói xong, anh đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài kia, tuyết lớn rơi trắng xóa, không ngừng nghỉ, phủ một lớp dày trên mặt đất, báo hiệu một mùa đông lạnh giá đã đến.
Phải đợi đến lúc tuyết tan thì mới lạnh cắt da cắt thịt.
... Có người nằm cạnh hơ nóng chăn thì đã chẳng còn lạnh nữa.
Anh đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Khương Hòa, rồi quấn áo ngủ về phòng mình, nằm vật xuống giường, trùm chăn kín mít, chuẩn bị đi ngủ.
Cuộc đời mà...
Vừa rồi ôm một cái, thật là thoải mái.
...
Trong phòng khách.
Khương Hòa nhìn Hứa Thanh về phòng, căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn Đông Qua vẫy đuôi đi đi lại lại bên cạnh, có vẻ như muốn chui vào lòng cô nhưng lại chê chật chội nên do dự.
Vết chai...
Cô lật tay, lấy ngón tay miết nhẹ, không còn cảm giác nhồn nhột như lúc Hứa Thanh chạm vào nữa, thật kỳ lạ.
Cả cái ôm vừa rồi cô dành cho anh, cũng mang lại cho cô cảm giác khó tả.
Hình như... không giống với cảm giác được Nhị Nương ôm vào mùa đông lạnh lẽo trước kia.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Khương Hòa dần dần chìm vào dòng suy nghĩ, mãi đến khi Đông Qua chui hẳn vào lòng, cô mới hoàn hồn, lúc này mới nhận ra nước trong chậu đã sắp nguội, bèn đặt Đông Qua sang một bên, tự mình bưng chậu nước đi vào phòng tắm đổ đi. Xong xuôi, cô quay lại phòng lấy quần áo để đi tắm.
Cửa phòng tắm vẫn luôn đóng kín, hơi nóng bên trong vẫn chưa tan hết, Khương Hòa cởi áo khoác ngoài ra, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần nhà.
Từ khi trời bắt đầu trở lạnh, Hứa Thanh luôn tắm trước, đợi đến lượt cô thì nước vừa kịp nóng, dù tắm ngay cũng không thấy lạnh.
Cố ý? Hay vô tình?
Cô không biết.
Nhưng mà...
Khương Hòa cúi đầu nhìn những vết chai dày trên tay mình, một người cẩn thận như vậy, chắc chắn không phải vô tình.
Đến đây cũng mới chỉ gần nửa năm, có lẽ vì ngày nào cũng nhàn rỗi, nên cô cứ ngỡ như đã rất lâu rồi. Từng hình ảnh trước khi đến đây, những huynh đệ kia, Nhị Nương, Đại đương gia, Nhị đương gia, tất cả như thước phim quay chậm hiện lên trong đầu, càng ngày càng xa.
Hơn một nghìn năm... Không biết cuộc sống của họ ở quá khứ ra sao.
Xuyên qua làn hơi nước mờ ảo, Khương Hòa như thấy Nhị Nương đang vẫy tay chào tạm biệt mình, trên đầu đội chiếc mũ rơm đã cũ, trên môi nở nụ cười hiền hậu như mọi khi.
"Con gái à, ra ngoài phải cẩn thận, đừng để bị lừa, người xấu ngoài kia nhiều lắm..."
Lời dặn dò văng vẳng bên tai, cô định thần lại, trước mắt chỉ còn làn hơi nước mông lung, chẳng còn nụ cười ấy, cũng chẳng còn chiếc mũ rơm ấy nữa.
Nơi này rất tốt.
Khương Hòa nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước từ vòi hoa sen xối xả xuống đầu.
Gặp được người ở đây, cũng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.