Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 96: Bí Đao Cảm Thấy Rất Chán Nản.

Hoa Còn Chưa Nở

03/07/2024

Không nói lời nào hùng hồn, cũng không hề dõng dạc, Hứa Thanh chỉ đơn giản nói một câu, giống như trêu chọc một chút, nhưng ngày hôm sau anh đã bắt đầu hành động.

Đặt mấy tấm thẻ ngân hàng lên bàn tính toán, tổng cộng có hơn bốn vạn tiền tiết kiệm, đây là số tiền anh tích góp được từ khi học đại học.

Không có nợ bên ngoài, không có tài sản âm, thẻ tín dụng làm rồi chưa từng dùng qua, chỉ đúng hạn đóng phí thường niên, khiến anh từng muốn hủy bỏ, nhưng nghĩ lại vạn nhất xảy ra chuyện gì có thể dùng để cứu nguy, liền giữ đến bây giờ.

Hai vạn trong thị trường chứng khoán đã sớm rút ra phần lớn, chỉ để lại mấy ngàn tệ, may mà có Khương Hòa, ở đây vài tháng khiến anh bất tri bất giác càng ngày càng muốn ổn định, một tâm lý rất khó hiểu, bất quá đúng là sai lầm lại thành đúng, hai tháng trước lần lượt rút ra hơn phân nửa, thị trường mùa đông ảm đạm vừa vặn bị anh tránh được, chỉ còn lại vài ngàn tệ.

Làm streamer mỗi tháng có thu nhập khoảng 4-6 ngàn tệ, lúc may mắn có thể chạm đến mức năm chữ số, vận khí kém cũng chỉ hai ba ngàn, phải nghĩ cách nâng cao số lượng video, ổn định thời gian đăng tải mới có thể thu hút người hâm mộ, ổn định thu nhập.

Nếu có thể nâng lượng người theo dõi lên mười vạn, có thể nhận quảng cáo khoảng một ngàn tệ, sau đó là tiền thưởng sáng tạo...

Hứa Thanh vùi đầu trước bàn viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu suy nghĩ, bổ sung thêm một đoạn:

Làm video bình luận phim hiện tại vẫn đang trong giai đoạn phát triển, không có thu nhập, nếu muốn nghiêm túc phát triển nó, không chỉ phải tăng số lượng video, đẩy nhanh tiến độ, còn phải cọ nhiệt, thu hút sự chú ý.

Nhưng cho dù có phát triển tốt, thu nhập so với làm streamer cũng không ổn định, trừ phi phát triển đa dạng, sử dụng nhiều nền tảng để dẫn lưu, kiếm tiền quảng cáo - hiện tại còn cách mục tiêu đó rất xa, chỉ có thể coi như sở thích, không đáng đầu tư quá nhiều.

Thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, không thể tính là nguồn thu nhập ổn định, chỉ có thể thỉnh thoảng khi phát hiện cơ hội tốt thì thử vào kiếm một khoản, trông cậy vào nó để có thu nhập ổn định, e là sẽ mất cả quần.

...

Chữ viết trên giấy ngày càng nhiều, chi chít, tình hình hiện tại, kế hoạch tương lai, cả triển vọng nghề nghiệp đều được liệt kê ra, một sơ đồ tư duy dần dần hình thành, cuối cùng Hứa Thanh dừng bút, nhìn sơ đồ tổng kết giai đoạn hiện tại, tay gõ nhẹ lên trán suy tư một hồi, bất đắc dĩ phát hiện, trước đây anh đúng là đang sống vô định.

Một mình ăn no cả nhà không đói, rất dễ khiến người ta lười biếng, an phận thủ thường - cố gắng chưa chắc đã thành công, nhưng không cố gắng chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Cha nói về anh thật chuẩn.

Ánh nắng ban trưa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rải xuống sàn nhà một mảng vàng rực rỡ, Bí Đao lười biếng nằm sưởi nắng, đuôi thỉnh thoảng lại ve vẩy.

Khương Hòa ninh sườn heo Hứa Thanh mua về hôm qua, tay lau nước đứng ở cửa bếp, ánh mắt nhìn Hứa Thanh đang chăm chú viết, im lặng không lên tiếng.

Không biết vì sao, trong lòng cô dâng lên một cảm giác bình yên.

Cuộc sống thế này thật tốt.

Hứa Thanh dường như cảm nhận được ánh mắt phía sau, bỗng quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng Khương Hòa xoay đi.

Anh mỉm cười, cúi đầu vẽ một vòng tròn lớn trên giấy, sau đó viết vào đó một con số.

Tuy Khương Hòa rất dễ nuôi, nhưng cô ấy cũng đang trưởng thành rất nhanh, cuộc sống rồi sẽ thay đổi.



Hai ba năm nữa, hoặc có thể ít hơn, Khương Hòa sẽ hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống hiện đại, nếu như lúc đó anh vẫn chưa đạt được kế hoạch đề ra, vẫn như bây giờ không đâu vào đâu, thì phải suy nghĩ đến lời cha, an phận đi làm.

"Ninh thơm quá, hay là hôm nào gọi mẹ với chú đến đây ăn cơm nhé?"

Hứa Thanh làm xong kế hoạch, vươn vai, ngửi thấy mùi sườn thơm phức, hướng vào bếp gọi.

Khương Hòa đáp ứng dứt khoát, đã đến ăn chực bao nhiêu bữa rồi, phải có qua có lại chứ.

"Mấy cái thẻ kia là gì vậy?" Cô thấy Hứa Thanh đã xong việc, tò mò hỏi.

"Thẻ ngân hàng, để đựng tiền."

Hứa Thanh xếp mấy chiếc thẻ thành một hàng, "Chọn một cái đi, có thể dùng tạm trước khi em có thẻ của riêng mình."

"Chẳng phải ta có ví điện tử rồi sao?" Cô ấy chỉ vào điện thoại.

"Khác nhau, anh đưa thẻ này cho em, em sẽ tò mò, rồi lên mạng tìm hiểu, sau đó sẽ biết ngân hàng là gì."

Hứa Thanh rút từ trong ví ra một chiếc thẻ, không cần nói cũng biết Khương Hòa sẽ thích chiếc này, ngày nào cô cũng nhắc đến chuyện trồng trọt, "Thẻ này cho em, trong này chưa có tiền, đợi đến Tết anh lì xì cho em, em có thể cất tiền lì xì vào đây... Lấy điện thoại ra anh liên kết với ví điện tử cho."

Tài khoản WeChat đăng ký bằng thông tin của anh, việc liên kết thẻ diễn ra vô cùng thuận lợi, thông tin xác thực thành công, Khương Hòa lại tiến thêm một bước trên con đường trở thành người hiện đại.

Đây là điều Hứa Thanh đã lên kế hoạch từ lâu, làm người hiện đại phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, khi mọi thứ đã được kết nối, không cần dạy bảo, cô ấy cũng sẽ tự mình hiểu được những kiến thức thông thường.

Khương Hòa cầm thẻ ngân hàng ngắm nghía, cẩn thận cất đi, "Cơm sắp chín rồi, anh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."

"Được, anh đến ngay."

Hứa Thanh ung dung tận hưởng sự chăm sóc của cô vợ nhỏ, chỉ thiếu mỗi việc được cô ấy dọn giường ngủ, vui vẻ huýt sáo đi rửa tay, vừa mới đứng lên, điện thoại reo.

"Ê, Thanh, tâm trạng tao đang chán muốn chết." Giọng Vương Tử Tuấn vang lên trong điện thoại.

"Trùng hợp ghê, tâm trạng tao lại đang rất tốt."

"... Ra ngoài uống rượu đi."

"Thôi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của tao, tìm Hạo đi."

"..."

Bị Hứa Thanh từ chối phũ phàng, Vương Tử Tuấn vô cùng đau khổ, nghe thấy tiếng phụ nữ gọi ăn cơm từ trong điện thoại vọng ra càng thêm đau khổ, chửi thầm một tiếng "đôi gian phu dâm phụ", dập máy, gọi cho Tần Hạo.

"Hạo, tâm trạng tao đang chán muốn chết, ra ngoài uống rượu đi."



"Hả? Tao đang bận." Giọng Tần Hạo vọng lại từ đầu dây bên kia rất ồn ào.

Vương Tử Tuấn thở dài, cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài giải sầu, "Lại đi tuần tra à? Ở đâu? Tao đến xem náo nhiệt."

"Không, đang đi dạo phố với bạn gái, mày tìm Thanh ấy."

"..."

"Ê ê?" Tần Hạo gọi thêm hai tiếng, khó hiểu nhìn điện thoại đã bị cúp.

"Mập đen, anh làm gì đấy?" Cô gái phía trước gọi.

"Này gọi là rắn chắc!"

Tần Hạo tức giận vô cùng, sau khi quen cô nàng này, ngày nào cô ta cũng gọi anh là mập đen, đúng là muốn block cô ta từ lâu rồi, chỉ là vì lừa ông già ở nhà mới phải nhịn.

Ghét nhất là loại người không phân biệt được rắn chắc với mập mạp.

...

"Tối hâm nóng lại ăn tiếp, nước canh đừng đổ đi, sáng mai nấu mì chan vào, ngon tuyệt cú mèo."

Hứa Thanh vừa ăn sườn vừa hăng say nói, dặn dò Khương Hòa.

Nghe cách này có vẻ ngon, Khương Hòa nhìn nồi canh sườn, chỉ muốn lập tức nấu ngay một bát mì để ăn.

Sườn hầm thanh đạm, không có nhiều gia vị, thanh mà không nhạt, miếng thịt to bám chặt lấy xương, chỉ có thể thốt lên một chữ: Ngon!

Một nồi sườn lớn bị hai người ăn gần hết, Hứa Thanh ợ no một cái, nằm vật ra ghế sofa một lúc, sau đó đứng dậy dọn dẹp bát đũa, rửa sạch sẽ, rồi gọi Khương Hòa mặc áo khoác ra ngoài đi dạo, làm quen với mọi người xung quanh, tiện thể đi tiêu cơm.

"Có cần buộc dây dắt Bí Đao đi dạo không?"

Nghe thấy tiếng mèo kêu, anh quay đầu hỏi ý kiến Khương Hòa.

"Có thể sao?" Khương Hòa cũng cảm thấy cứ nhốt Bí Đao trong nhà mãi cũng không tốt.

"Chắc là được... Em đợi anh tìm dây đã."

Hứa Thanh nói là làm, đi vào phòng tìm một sợi dây thừng, buộc vào cổ Bí Đao, thử điều chỉnh độ rộng, sau đó đưa dây cho Khương Hòa, rồi nắm lấy tay cô, ba người một nhà chuẩn bị ra ngoài.

Bên ngoài nắng đẹp, không khí ấm áp dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook