Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 84: Cô Gái Nhỏ Rất Giỏi

Hoa Còn Chưa Nở

03/07/2024

Sau vài trận tuyết rơi, cái lạnh giá nhất của mùa đông đã đến.

"Thằng nhóc kia có đòi tiền con không?"

Hứa Văn Bân bưng cốc nước ngồi trên ghế sofa, nhìn Chu Tố Chi đi tới đi lui trong phòng dọn dẹp, bất chợt lên tiếng hỏi.

"Nó khi nào thì đòi tiền tôi?"

Chu Tố Chi không ngẩng đầu lên, "Nó đòi ông à?"

"Không có."

"Vậy ông hỏi gì... Tôi thấy cho dù nó có thiếu tiền thì chạy đi mượn Tần Hạo cũng không đến lượt ông."

"Lão Lý ở cơ quan tôi, nửa tháng nay thua lỗ nặng, thị trường chứng khoán toàn một màu đỏ, tôi đoán thằng nhóc kia đầu cơ trục lợi, chắc cũng chẳng dễ chịu gì."

Hứa Văn Bân mân mê chiếc cốc giữ nhiệt, nghiến răng nghiến lợi bày mưu tính kế, "Bà nói xem nó nuôi bạn gái ở cùng, với tính cách của nó chắc chắn là bao bọc hết, như vậy sớm muộn gì cũng tiêu sạch tiền, làm cái video vớ vẩn ấy kiếm được mấy đồng? Có phải không?"

Chu Tố Chi không nói gì, bà nghe đến phát ngán rồi.

Từ rất lâu trước đây, Hứa Văn Bân đã ngày nào cũng lải nhải: Nó có bao nhiêu tiền? Tiêu hết thì thôi, cứ chờ xem, thằng nhóc kia sắp hết tiền rồi, sắp phá sản rồi, nó mà đòi tiền thì bà đừng có cho, đến lúc đói nó tự khắc ngoan ngoãn đi làm...

Lải nhải đến tận bây giờ vẫn chưa hết hy vọng, cứ hễ có chút động tĩnh là lại nghĩ xem nó có sắp phá sản hay không.

"Nghe nói nhà nước đang quản lý ngành livestream gì đó, nên chấn chỉnh lại, đến lúc đó cái trò vô bổ của nó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cái này gọi là gì nhỉ? Tôi đã sớm nhìn ra nó không đáng tin cậy, căn bản không thể phát triển lâu dài..."

"Nó không phải làm video sao?" Chu Tố Chi nghi hoặc.

"Chẳng phải giống nhau sao?"

"Hình như... Không giống lắm."

"Cũng na ná như vậy." Hứa Văn Bân xua xua tay, "Lát nữa nó đến, bà thử thăm dò xem, xem nó có phải là hết tiền rồi không.

Bây giờ tìm một công việc đàng hoàng mà làm vẫn còn kịp, bạn gái cũng có rồi, công việc cũng có, đường hoàng đi vào quỹ đạo - chậc, nghĩ thế cũng hay đấy.

Nếu mà thi công chức giống như Tần Hạo thì tốt biết mấy..."

Chu Tố Chi nghe ông lải nhải, cũng không đáp lời, trong lòng đang nghĩ xem lát nữa sẽ nói chuyện với cô gái kia như thế nào, lần trước nói chuyện rất vui, chỉ là chưa nói được gì nhiều, lần này phải kéo gần quan hệ hơn mới được.

Nghe thấy tiếng mở cửa loạch xoạch bên ngoài, bà còn chưa kịp đợi người bên ngoài mở cửa, đã lau tay đi tới, vừa kéo cửa ra đã thấy Hứa Thanh và Khương Hòa, người đội mũ, người quấn khăn, bịt kín mít đứng trước cửa.

Hứa Thanh đang cúi người tra chìa khóa vào ổ, thấy cửa mở thì hơi sững người, cất chìa khóa rồi kéo Khương Hòa vào nhà.

"Mẹ, nhà mình ấm thật, hơn hẳn nhà con... Bố."



"Ừ." Hứa Văn Bân bưng cốc nước lên tiếng, ngồi nhìn Hứa Thanh giúp Khương Hòa cởi khăn quàng cổ và áo khoác.

"Cháu chào dì, chào chú ạ."

Khương Hòa làm theo lời Hứa Thanh dặn, vừa vào nhà đã chào hỏi trước, thái độ của hai vợ chồng Hứa Văn Bân đối với cô tốt hơn hẳn so với đối với Hứa Thanh, còn được mời thêm một cốc trà nóng.

Mặc dù không cần đóng tiền thuê nhà nữa, nhưng Hứa Thanh vẫn phải về nhà một chuyến mỗi tháng, ăn một bữa cơm... để bố mẹ biết anh không chết đói, hơn nữa còn sống rất tốt.

Tiện thể dẫn Khương Hòa về nhà chơi cho quen, phòng khi đến lúc thổ lộ "thân thế mồ côi" bị bố mẹ phản đối, đánh uyên ương.

Cẩn tắc vô áy náy, kéo gần quan hệ trước vẫn hơn.

"Hôm nay hai đứa rảnh rỗi thật đấy, ru rú trong nhà không đi đâu à?"

Hứa Thanh đặt mông xuống ghế sofa, không có ai rót nước thì tự rót, sau đó cầm một quả quýt trên tay tung lên tung xuống, muốn ăn nhưng lại ngại lạnh, đành ngắm nghía cho đỡ thèm.

"Cậu nói chúng tôi rảnh rỗi á?" Hứa Văn Bân liếc xéo anh.

"So với ngày thường, chứ so với tôi thì sao, tuyết rơi to thế này đào đâu ra di tích?"

"Nói nhảm."

"Vậy thì nghỉ ngơi một chút... Mẹ, mẹ nấu món gì ngon thế? Để Khương Hòa phụ mẹ nhé."

Hứa Thanh ngồi không yên, chỉ một lát sau đã đứng dậy, đi đến tủ lạnh sờ sờ, rồi lại đi vào bếp xem xét, tìm việc cho Khương Hòa làm.

"Hai đứa cứ ngồi chờ cơm nước là được rồi."

"Vẫn chưa làm à, giúp một tay cho nhanh chứ? Không phải con nói quá đâu, em ấy nấu ăn rất ngon, có năng khiếu bẩm sinh đấy, bố mẹ dạy em ấy vài chiêu, về nhà chúng con có thể tự nấu ăn."

Nghe Hứa Thanh thao thao bất tuyệt, Hứa Văn Bân và Chu Tố Chi nhìn nhau, liếc mắt ra hiệu: Thấy chưa, thằng nhóc này chỉ giỏi khoe khoang.

"Thật sự không cần đâu ạ? Nếu không cần thì chúng con xem ti vi vậy."

Hứa Thanh bật ti vi, cầm điều khiển chuyển kênh, rồi lại ngồi xuống ghế sofa, bóc quýt cho Khương Hòa ăn.

Cảm giác mới mẻ của lần đầu gặp gỡ đã dần tan biến, Hứa Thanh đã quen với cuộc sống hai người một mèo, dường như chẳng khác gì trước đây - chỉ là về mặt sinh hoạt, vẫn ăn, ngủ, nghỉ như bình thường, nhiều nhất là lúc rảnh rỗi có thể lại gần chơi đùa với bàn tay nhỏ bé, mân mê vết chai trên tay Khương Hòa.

Đưa cô ấy về nhà cũng vậy, ngoại trừ việc không có chứng minh thư, Khương Hòa đã không khác gì những cô gái bình thường khác, chỉ là thoạt nhìn có vẻ điềm đạm, ngoan ngoãn và ít nói.

"Bây giờ con còn ở nhà mày mò cái máy tính kia của con à?" Hứa Văn Bân dường như không nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, nhìn chằm chằm TV lên tiếng.

"Không, con đổi cái khác rồi." Hứa Thanh thuận miệng nói.

"Ba hỏi là cái này sao?" Hứa Văn Bân liếc anh một cái, dừng một chút rồi nói: "Lại mua một cái nữa à?"

"Vâng, lại mua một cái."



Hứa Thanh mua laptop cũ từ chỗ Lý Cao Bác, sửa chữa linh kiện cũng chỉ tốn mấy trăm tệ, cộng thêm tám trăm tệ bán xác máy cũ, hơn một ngàn tệ mang về nhà, dùng chẳng khác gì loại năm sáu ngàn.

"Con quyết tâm theo đuổi những thứ lăng nhăng đó đúng không?"

"Cái này gọi là gấp đôi sự nghiệp tay trái." Hứa Thanh nhún vai.

Hứa Văn Bân hừ lạnh một tiếng không nói gì, mâu thuẫn thường ngày của hai cha con chính là vấn đề công việc này.

Người trẻ tuổi, chỉ biết theo đuổi niềm vui nhất thời, chẳng suy tính gì cho tương lai.

Mắt ngắn!

Im lặng một hồi, ông liếc nhìn Khương Hòa, giả vờ lơ đãng hỏi: "Cái này... Ừm, Khương Hòa đang làm gì? Cũng cùng con làm video đó à?"

Lần trước đến đây chẳng hỏi được gì, lần này không thể trông cậy vào Chu Tố Chi nữa, bị bà ấy lừa cho một bữa cơm rồi đuổi khéo về.

"Không ạ." Hứa Thanh dứt khoát lắc đầu, dùng ngón tay chỏ Khương Hòa ra hiệu cho cô trả lời.

"Cháu đang làm hệ thống xử lý vi mạch tích hợp quy mô siêu lớn... Kết nối modem với máy chủ." Khương Hòa ngẫm nghĩ lời Hứa Thanh đã dạy, thuật lại nguyên văn, "Cùng những người sử dụng mạng thông tin khác tiến hành hoạt động trao đổi thông tin tốc độ cao."

  ???

Hứa Văn Bân sửng sốt, sau một lúc im lặng ông gật đầu, "..."

Tuy không biết đó là công việc gì, nhưng nghe có vẻ rất chuyên nghiệp.

Cao siêu!

"Vâng, vất vả lắm ạ." Hứa Thanh nói như thật, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Hòa, tỏ ý khích lệ.

Từ sau ngày hôm đó, Khương Hòa cũng không còn quá kháng cự việc nắm tay, chỉ cần anh không cào vào lòng bàn tay cô là được, Khương Hòa sẽ giả vờ như không thấy, thỉnh thoảng còn len lén quan sát anh.

Hứa Thanh cũng không biết cô ấy đang quan sát điều gì, có lẽ là đang xác định xem anh có phải là kẻ biến thái cuồng tay hay không?

Dù sao cũng tốt hơn là không được nắm, không phải chuyện xấu gì.

"Rất vất vả? Bình thường chủ yếu làm những gì?" Hứa Văn Bân không nhịn được hỏi tiếp.

"Sử dụng một nhóm phím số kết cấu và phím chữ cái phối hợp với hệ thống hiển thị chỉ báo tọa độ dọc ngang, thông qua xử lý và chuyển đổi chương trình để hoàn thành việc tương tác với những người dùng khác."

Khương Hòa trầm ngâm nói, dáng vẻ nghiêm túc khiến Hứa Văn Bân không khỏi gật gù.

Tuy nghe không hiểu, nhưng rất đáng tin cậy.

Thế hệ sau thật giỏi giang!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook