Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 98: Có Thể Đánh Thắng Khỉ Không?

Hoa Còn Chưa Nở

03/07/2024

Tết âm lịch ngày một đến gần, con đường luyện võ của Hứa Thanh cũng đi vào quỹ đạo.

Sau khi thoái thác nhiều lần, cuối cùng Hứa Thanh cũng để Khương Hòa bắt đầu dạy anh đánh quyền.

Đường Lang Quyền tuy gọi là quyền, nhưng kỳ thực không sử dụng nắm đấm nhiều, theo lời Khương Hòa, Tam Tiêm, Chưởng, Cầm Nã, Thối, ba thứ này luyện thuần thục thì coi như xuất sư.

"Sao trông chẳng có gì đặc biệt vậy?" Hứa Thanh vừa xua tay vừa hỏi.

Trong tay Khương Hòa thì uyển chuyển, mạnh mẽ, đến tay mình thì như ông lão tập tành, có đánh thắng được Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên hay không anh còn không chắc.

"Đường Lang Quyền chủ yếu là tán thủ, chú trọng tốc độ nhanh gọn, nắm bắt sơ hở của đối phương để tung một đòn chí mạng, cậu xem một chưởng này..."

Khương Hòa vừa nói vừa định thị phạm cho Hứa Thanh xem, khiến anh sợ hãi vội vàng kêu dừng.

"Tôi vẫn chưa học được! Đừng lấy tôi ra làm mẫu!"

"..."

"Hơn nữa tôi học một kích tất sát làm gì? Cô sợ tôi không bị bắt à, đánh một cái chết người..."

Hứa Thanh vừa phất tay đá chân luyện tập ba chiêu Khương Hòa mới dạy, vừa bỗng nhiên hỏi: "Học xong có thể đánh thắng được khỉ không?"

Khương Hòa ngẩn người, ngạc nhiên: "Sao cậu lại muốn đánh khỉ?"

"Chỉ hỏi thôi... Chắc là có thể choáng váng chúng nó bằng một đấm." Hứa Thanh siết chặt nắm tay, bỗng nhiên luyện tập rất hăng say.

May mà đang ở tầng một, dậm chân đá cẳng cũng không ai đến tìm, nếu không cửa đã bị gõ nát.

"Luyện tập động tác là để ghi nhớ chúng trong lòng, đợi đến khi quyền pháp trở thành bản năng, khi chiến đấu cậu sẽ không cần suy nghĩ mà vẫn biết cách nắm bắt sơ hở của đối phương, cho nên phải chăm chỉ luyện tập..."

"Tôi biết, Khúc Bất Ly Khẩu, Quyền Bất Ly Thủ mà."

Hứa Thanh không hiểu nhiều về luyện võ, nhưng loại thường thức này anh vẫn biết.

Cảnh Lý Liên Kiệt trong phim Hoắc Nguyên Giáp đánh một cái vào cột nhà, "Một quyền hai mươi năm công phu", câu nói đó năm xưa khiến anh nhiệt huyết sôi trào, chỉ muốn tìm một phiến đá để ngày ngày luyện tập.

Buổi sáng đứng tấn, chiều tối luyện quyền, ban ngày làm việc, buổi tối cùng Khương Hòa xem phim hoặc là dạy ghép vần, viết bài đăng, cuộc sống bỗng chốc trở nên phong phú, khiến anh có ảo giác mình là nhân vật chính trong phim, nóng lòng chờ đợi tổ chức tà ác nào đó tìm đến gây sự, sau đó hai người cùng nhau hợp sức đánh bại đối phương...

Cốc cốc cốc!

Màn tưởng tượng phong phú bị tiếng gõ cửa cắt ngang, Hứa Thanh lau mồ hôi đi ra mở cửa, Tiểu Ngôn đã đến đúng hẹn, cô bé đến tìm bí đao chơi, tiện thể nhờ anh kèm bài tập.

"Anh Hứa Thanh!"

"Vào đi, bà ngoại lại ra ngoài à?" Hứa Thanh xoa đầu cô bé, dẫn cô vào nhà.

"Vâng ạ!"

Tiểu Ngôn ở nhà một mình buồn chán, ông ngoại thì ngồi trên ghế sofa vừa ngủ gật vừa xem tivi, cô bé bèn ôm bài tập chạy xuống nhà Hứa Thanh, nói là học bài, thực chất là chơi với bí đao.



"Chị Khương Hòa!" Cô bé không hề sợ người lạ, gọi Khương Hòa rất tự nhiên.

"Chào Tiểu Ngôn."

Không hiểu sao Khương Hòa lại có chút gượng gạo.

Cuộc sống vốn tẻ nhạt bỗng có chút thay đổi nhỏ.

Thấy Tiểu Ngôn đặt sách vở xuống chạy đi ôm bí đao, Khương Hòa suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Em muốn ăn quýt không?"

"Không cần đâu ạ, ở nhà em ăn táo rồi!" Tiểu Ngôn lắc đầu, sau đó lộ vẻ mặt tiu nghỉu, "Em quên không mang theo vài quả..."

"Không sao, nhà chị có."

"Quả bà ngoại mua to lắm ạ!"

"Quả anh mua cũng to lắm." Hứa Thanh cười nói.

Có người ngoài, đương nhiên không thể luyện công được nữa, chỉ có thể làm chút việc chính đáng, Hứa Thanh mở máy tính bắt đầu làm việc.

Lần trước, chuyên mục tổng hợp các cặp đôi phim kiếm hiệp có lượng đọc nhiều gấp đôi bình thường, mấy số sau tập trung vào kỹ xảo võ thuật đều không hiệu quả bằng, anh định nhân lúc còn nóng, làm thêm một số nữa.

Hoặc cũng có thể làm thành một series, thử đủ loại nội dung yêu hận tình thù, tiểu tam, yêu thầm, bị tiểu tam... Sau đó tổng hợp những tên sở khanh trong phim cổ trang, ví dụ như:

"Hình như ta đến không đúng lúc?"

"Không, ngươi đến đúng lúc lắm."

Ảnh ba người ôm nhau.jpg

Tiểu Ngôn dặn dò bí đao một hồi, bảo nó phải giảm béo, sau đó ôm nó vuốt ve một cách nhẹ nhàng, rồi chạy đến chỗ Hứa Thanh nhìn, thấy anh đang ghi lại những ý tưởng vừa nghĩ ra, gõ chữ lạch cạch, bỗng nhiên cảm thấy chán, bèn chạy đến chỗ Khương Hòa.

"Chị Khương Hòa, chị đang chơi game ạ?"

"Không, chị đang làm việc." Khương Hòa gõ bàn phím nhanh thoăn thoắt, inox... Phì, một lúc quét xong một bản đồ, khiến cô có cảm giác như ví tiền đang dần dày lên.

Áo Lực cho!

Có người trong vòng một tháng đã bán được 24 bộ trang phục Tết, tổng cộng là hơn chín triệu, mấy hôm trước Hứa Thanh tính toán cho cô nghe, khiến cô tràn đầy tự tin.

Một tháng chín triệu, còn nhiều hơn cả Hứa Thanh kiếm được.

Phú bà là từ cày game mà ra.

Nhưng Hứa Thanh không nói cho cô biết, người ta có hơn bốn mươi cái tài khoản, còn cô chỉ có chưa đến mười cái.

"Bảo bí đao làm bài tập với em đi, một chữ cũng chưa động vào kìa!" Hứa Thanh lật giở mấy quyển bài tập Tiểu Ngôn mang đến, ôi chao, còn trống trơn hơn cả mối quan hệ giữa anh và Khương Hòa, một chữ cũng không có.



"Bí Đao không biết làm."

"Em dạy nó là nó biết."

"Ồ."

Tiểu Ngôn nghĩ ngợi một lúc, hình như là vậy, cô bé ngồi xuống ghế sofa, mở vở toán ra tính toán, vừa tính vừa lẩm bẩm với bí đao.

Ngoài trời, màn đêm buông xuống.

Khương Hòa duỗi lưng sau khi đã hoàn thành công việc, nhìn sang Hứa Thanh vẫn đang ôm laptop, rồi nhìn Tiểu Ngôn đang đếm ngón tay tính toán và chú chó bí đao mặt mũi rầu rĩ, cô im lặng một lúc rồi rót nước ấm cho hai người.

"Anh có thể xem bài tập giúp em ấy, vận động trí não thường xuyên sẽ giúp tăng cường trí thông minh." Hứa Thanh hất cằm về phía Tiểu Ngôn, "Chương trình tiểu học, chắc là cô hiểu."

"Thật sao?"

Nghe vậy, Khương Hòa tò mò cầm một quyển vở bài tập tiếng Việt lên xem, Hứa Thanh lưu video trên máy tính xong, cũng đi đến xem tiến độ của cô bé.

"Những bài này em không biết làm." Tiểu Ngôn thấy Hứa Thanh đã xong việc, bèn chỉ vào những bài toán khó mà mình đã bỏ qua, chờ anh giảng giải, tiện thể kéo bí đao đang định chuồn đi lại, bắt nó cùng nghe giảng.

Hứa Thanh nhận bút, ngồi xuống bên cạnh cầm lấy bài tập của Khương Hòa nhìn: "Cái này..."

Khương Hòa cầm sách, lén nhìn Hứa Thanh đang cúi người giảng giải đề mục cho Tiểu Ngôn.

Một màn trước mắt, khiến cô nhớ tới tiên sinh phòng thu chi trong trại, khi đó, ông lão để râu dài kia cũng dạy cô biết chữ như vậy.

Chẳng qua Hứa Thanh không thở dài ngao ngán, kiến thức của anh cũng nhiều hơn ông lão thư sinh kia rất nhiều.

Đợi đến khi Hứa Thanh giảng giải xong, đã tám giờ tối, Tiểu Ngôn lưu luyến buông bí đao xuống, chào tạm biệt hai người.

"Khương Hòa, hay là em đưa con bé lên nhà nhé?" Hứa Thanh thuận miệng nói với Khương Hòa.

"Hả? Ồ."

Khương Hòa ngẩn người trong giây lát, đứng dậy khoác thêm áo khoác.

"Chỉ có mấy tầng lầu thôi mà, cháu không đi lạc đâu." Tiểu Ngôn nói.

"Anh sợ em vấp ngã lăn từ trên cầu thang xuống." Hứa Thanh cười cười, "Nhanh đi đi."

Tổng cộng chỉ có mấy tầng lầu, leo cầu thang là tới, Tiểu Ngôn rất nghiêm túc bước từng bước chân trên cầu thang, sợ bản thân sẽ lăn từ trên xuống như lời Hứa Thanh nói, đến cửa mới đưa tay nhỏ gõ cửa.

"Bà ngoại ơi, mở cửa cho con!"

Bà Trình Ngọc Lan lê dép chạy ra mở cửa, nhìn thấy Khương Hòa đang đứng sau Tiểu Ngôn thì ngẩn người.

"Cảm ơn chị! Chị tạm biệt!" Tiểu Ngôn vẫy tay với Khương Hòa.

"Không cần khách sáo."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook