Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 56: Đáng Sợ Như Vậy

Hoa Còn Chưa Nở

03/07/2024

Hứa Thanh vội vàng ngồi bật dậy, giơ cánh tay lên ngửi ngửi trên người mình, cũng không biết cô ngửi thấy mùi gì.

"Xin hỏi nữ hiệp vì sao lại nói vậy?"

"Mùi hương."

"Mùi hương?" Hứa Thanh ngẩn người ra một lúc, sau đó chợt hiểu ra, chắc chắn là bị dính trên xe của tên Vương Tử Tuấn kia rồi.

"Không có, không có, anh không đi những nơi đó, anh là công dân lương thiện, không làm chuyện phạm pháp."

"Không đi?"

"Không đi, sợ bị bắt, đến lúc đó cha anh phải đi bảo lãnh, cái thắt lưng da của ông ấy lại được dịp sử dụng."

Hứa Thanh vừa thở ra mùi rượu vừa chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại định xoa Bí Đao thêm vài cái, Bí Đao chê cậu hôi, nhân cơ hội xoay người nhảy xuống.

"Lại còn rất bẩn, có gì hay ho mà đi, chi bằng ở nhà xem phim... Ặc, dù sao anh cũng không đi - trong đầu óc nhỏ bé của em đang nghĩ gì vậy?"

"Ồ."

Khương Hòa có vẻ như đã thả lỏng hơn một chút, "Kỳ thực... Đi thanh lâu cũng là chuyện bình thường, thiếu niên công tử như anh đây, vừa có tài văn chương, kiến thức uyên bác, nhất định sẽ rất được hoan nghênh."

"Anh? Thiếu niên công tử? Có tài văn chương?" Hứa Thanh thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, "Tiếp tục nào, khen nữa đi."

"..."

"Phong độ ngời ngời, tài hoa hơn người, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái..." Thấy Khương Hòa không nói gì, cậu không biết xấu hổ mà nằm dài trên ghế sofa tự khen mình, "Một nam tử đẹp trai như Phan... Phan An, đi kỹ viện kết quả bị bắt, quần áo xộc xệch ngồi bệt dưới đất ôm đầu, lỡ như bị công an tóm được, vậy thì càng thêm bi hài, cái này gọi là chết lâm sàng - em đúng là đồ xấu xa."

"Em... Em xấu xa chỗ nào?" Khương Hòa hoàn toàn không hiểu cậu đang lầm bầm cái gì.

"Em xúi giục anh đi thanh lâu."

"Em không có xúi giục, em chỉ nói là... Chỉ nói là rất bình thường, anh không cần phải lén lút đi."

"Anh không có lén lút đi!"

Hứa Thanh đưa tay lên che trán, "Hơn nữa cũng không bình thường, đó là phạm pháp, anh rảnh rỗi lắm hay sao mà còn muốn bị công an sờ gáy?"

"Phạm pháp? Sẽ bị công an bắt?" Khương Hòa có chút ngơ ngác.

"Đúng vậy, phạm pháp, bây giờ không có thanh lâu nữa, mua bán dâm là phạm pháp, cho nên em yên tâm, anh sẽ không bao giờ bán em đi đâu."

"..."



Nhận thức của Khương Hòa lại một lần nữa bị đảo lộn, thế giới này có quá nhiều quy tắc.

"Cho nên lúc trước tại sao anh lại nói bên ngoài nguy hiểm? Bởi vì không chừng hành động nào của em cũng phạm pháp, ví dụ như nửa đêm leo tường, ví dụ như mang theo kiếm, ví dụ như nhìn thấy công an thì chống đối, đánh người, ví dụ như ăn cơm chùa... Nhiều lắm."

Hứa Thanh nheo mắt nhìn ánh đèn, đầu óc choáng váng lắc lư, quay đầu nhìn cô: "May mà em gặp được anh."

Nếu như không gặp được cậu, có lẽ Khương Hòa sẽ gặp được người khác, có lẽ là đại gia, thiếu gia nhà giàu có gì đó, nhưng khả năng lớn hơn là những điều bất trắc.

Có ăn có uống, còn được học cách sinh hoạt, dần dần ổn định cuộc sống - nhìn từ tình hình hiện tại, đây đã là điều may mắn tột bậc rồi.

"Anh là người tốt."

"Không, anh không phải người tốt."

"Anh là."

"Anh không phải."

"..."

"Lại nói tôi là người tốt liền coi cô là nha đầu sưởi ấm, cho cô biết xã hội hiểm ác!"

Hứa Thanh từ trên ghế salon đứng lên, hung hăng nói xong, xoay người đi phòng bếp tìm đồ ăn Khương Hòa để dành cho anh.

Trở về có người để dành cơm, thật tốt.

Không đói cũng phải ăn một ít, nếu không lần sau không có ai để dành thì phải làm sao.

"Tôi không làm nha đầu sưởi ấm!" Khương Hòa ở phía sau hét.

"Vậy sau này đừng nói người tốt, tôi chán ghét từ này." Hứa Thanh bưng bát đi ra, "Còn có ân nhân, tôi cũng không thích, bằng không tôi liền..."

Anh chưa nói xong, chợt nhớ tới hình như mình đánh không lại cô, chỉ có thể cúi đầu rầu rĩ ăn cơm.

"Những nơi như thanh lâu, sòng bạc, đủ mọi thành phần trong xã hội, có phải đều phạm pháp hay không?"

"Đúng vậy, đều không được phép tồn tại, có thể lén lút làm, nhưng bị phát hiện thì sẽ bị bắt, phê bình giáo dục, hoặc là nhốt vào tù."

Hứa Thanh nhìn cô một cái, "Bao gồm bán thân, nô lệ gì đó... đều không được phép, giống như thời cô bán mình chôn cất cha gì đó, không tồn tại."

"Vì sao?" Trên đầu nhỏ Khương Hòa mang một mối nghi hoặc rất lớn: "Nếu có người cùng đường, đôi bên tự nguyện..."



"Đôi bên tự nguyện cũng không được, đây là đang bảo vệ cô, còn cả những người bình thường như tôi."

"Có liên quan gì đến tôi?" Khương Hòa đỏ mặt: "Tôi lại không bán... Bán... Tôi sẽ không!"

"Cô mà làm thì nói trước cho tôi một tiếng."

Hứa Thanh cười, bưng bát xúc hai miếng cơm, sau đó ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Cô có biết một loại động vật gọi là voi không? Ngà voi của nó đặc biệt giá trị, rất nhiều người đều rất thích, nhưng lại cấm mua bán, cho dù là nhặt được cũng không được, cô biết tại sao không?"

"Không biết, có quan hệ gì với tôi?" Khương Hòa rầu rĩ, còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, "Tôi cũng sẽ không bắt voi bán lấy tiền."

Nếu như chọn giữa bán mình và bán voi, có lẽ cô sẽ học theo cách bắt voi.

"Bởi vì những thứ nhặt được không đủ, sẽ có người giết voi sống để bán. Chỉ cần có người thích, sẽ có người lén lút đi săn trộm voi, biến nó thành voi chết, sau đó lại lấy ra bán một cách hợp pháp."

"Sau đó thì sao?"

"Đây chính là bản chất con người, cậu cho rằng cậu nhặt được ngà voi bán đi là 'đôi bên tự nguyện', nhưng còn có rất nhiều người không nhặt được ngà voi, họ sẽ lén lút tạo ra voi chết, sau đó nói là tự mình nhặt được. Voi là kẻ yếu, chúng ta - những người bình thường cũng là kẻ yếu."

"Sự tự do của kẻ mạnh, chính là địa ngục của kẻ yếu, phải có quy tắc ở đây, bằng không bọn họ có vô số cách để cô 'tâm甘 tình nguyện' đi thanh lâu, đi làm nô lệ, đi bán thân... À, còn bán thận, bán phổi, bán gan, tóm lại người có tiền muốn gì được nấy, bọn họ chỉ cần bỏ tiền, thì sẽ có vô số kẻ săn trộm giúp bọn họ biến cô thành vật phẩm giao dịch hợp pháp."

Khương Hòa mở to hai mắt, môi mấp máy hai cái, "Bán... bán thận? Còn bán phổi?"

"Rất đáng sợ phải không?" Hứa Thanh nhướng mày.

"Sao có thể có chuyện... Chuyện táng tận lương tâm như vậy?"

"Cũng không hẳn, mặc dù có trường hợp bị trộm thận, còn có người bị lừa bán thận... Nhưng dù sao cũng tốt hơn không có giới hạn nào, cô nên thấy may mắn đi."

Hứa Thanh cúi đầu bới thêm hai miếng cơm, ăn rất ngon lành, "Còn có thời đại của cô, tôi nhớ có người vì muốn trường thọ mà ăn trẻ con, cũng chẳng có ai quản, cái đó mới gọi là táng tận lương tâm, thật đáng sợ."

"Tôi... Tôi chưa từng nghe nói."

"Bây giờ cô có thể đi tìm hiểu, mấy trăm năm trước đều có, chẳng phải có Baidu sao?" Hứa Thanh nhìn bộ dạng sợ hãi của cô thì cảm thấy buồn cười, "Cho nên nhớ kỹ, ở bên ngoài đừng nhận nước uống hay đồ ăn từ người lạ, phải luôn cảnh giác."

Trước kia anh cũng nghĩ, người ta bán thì bán, đôi bên tự nguyện thì cần gì phải quản, sau đó làm YouTuber bị đủ loại hạn chế cũng chửi bới những điều lệ đó.

Nhưng mà bình tĩnh suy nghĩ lại, liền rất dễ dàng thấu hiểu - bản chất con người thật sự không chịu nổi cám dỗ, có lẽ anh cảm thấy mình chỉ là làm video một cách đàng hoàng, thỉnh thoảng thêm vào một đoạn video nhạy cảm liền bị gỡ bỏ là rất quá đáng, nhưng nếu như không làm vậy, sẽ có vô số người dựa vào điểm này để đăng tải nội dung phản cảm, biến một nền tảng tốt đẹp thành nơi tràn ngập những thứ xấu xa, ngay cả những cô gái cũng đổi nghề sang kiếm chác.

"Thật đáng sợ..."

Khương Hòa đang tìm kiếm trên Baidu bỗng thốt lên sợ hãi, có chút sợ hãi nhìn Hứa Thanh.

May mà anh không móc tim móc phổi của mình ra bán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook