Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 6: Hi Vọng Là Một Giấc Mộng
Hoa Còn Chưa Nở
26/04/2024
Chương 6: Hy Vọng Là Giấc Mộng
"Tôi coi như cô đồng ý."
Hứa Thanh chờ đợi một lát, thấy cô không có động tĩnh gì, cũng không có ý định rời đi, liền nhìn về phía thanh kiếm trên mặt đất.
"Sau này không thể động một chút là rút kiếm, đối với người ở thế giới này mà nói, đó là chuyện rất đáng sợ —— hiện tại cô có gì muốn hỏi, cứ việc hỏi, tôi sẽ giải đáp giúp cô."
Khương Hòa hơi nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, mấp máy môi nhưng không nói gì.
Có quá nhiều câu hỏi, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô không có chút hiểu biết nào về nơi này, tất cả mọi thứ đều muốn hỏi, nhưng tất cả đều không biết nên hỏi như thế nào.
"Vợ anh đâu?"
"Hả?"
Hứa Thanh ngơ ngác.
Thích buôn chuyện là bản tính của phụ nữ sao?
"Tôi ở đây..." Khương Hòa quay đầu nhìn xung quanh, nắm chặt tay rồi lại thả lỏng.
"Tôi là thanh niên độc thân hai mươi mấy năm rồi, hiện tại vẫn chưa kết hôn."
"... Chưa kết hôn?" Tuy cô không hiểu lắm về từ "thanh niên", nhưng "chưa kết hôn" thì lại nghe rõ ràng.
"Ừm." Hứa Thanh gật đầu.
"..."
Căn phòng chìm vào im lặng.
"Chắc cô đang nghĩ nam nữ ở chung một phòng không hay ho gì phải không? À... ở thế giới này là chuyện bình thường, hơn nữa tôi cũng không để cô ngủ chung với tôi, phòng kho bên kia lát nữa tôi dọn dẹp, cô có thể ở tạm."
Hứa Thanh không nhịn được lên tiếng giải thích, vừa nói vừa đứng dậy, ra hiệu cho cô đi theo anh tới cửa phòng kho, bên trong có một chiếc giường lò xo, chỉ cần dọn dẹp một chút, lấy chăn ga gối đệm là có thể ở được.
Khương Hòa chỉ cao đến vai anh, đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Vừa chào hỏi đã có người mang cơm đến, địa chủ giàu có như vậy mà chưa lập gia đình.
Cũng là tập tục của nơi này sao?
Hứa Thanh không biết cô đang suy nghĩ gì, dọn dẹp đồ đạc trên giường sang một bên, sau đó lấy khăn lau qua một lượt, trở lại phòng lấy một bộ chăn ga gối đệm mùa đông mang tới —— phòng anh chỉ có một bộ mùa hè, một bộ mùa đông, không có dư, chỉ có thể dùng tạm.
"Đều đã giặt sạch rồi, rất sạch sẽ, cô dùng tạm đi, có gì ngày mai tính tiếp."
Anh thu dọn xong xuôi, đứng ở cửa lại dạy Khương Hòa cách khóa cửa một lần nữa, dừng một chút, rồi nói:
"Nghỉ ngơi sớm đi, tôi biết bây giờ trong đầu cô rất rối, tôi cũng vậy, ừm... ngủ ngon."
"... Hy vọng ngày mai tỉnh lại, chúng ta đều phát hiện đây chỉ là một giấc mơ —— à đúng rồi, tôi tên là Hứa Thanh."
Nói xong, Hứa Thanh cười với cô, tắt đèn phòng khách rồi về phòng mình.
Khương Hòa lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn cửa phòng anh đóng lại, quay đầu nhìn quanh phòng khách, đi tới nhặt thanh kiếm của mình lên, siết chặt trong tay rồi trở về phòng, ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ gì.
...
Đêm khuya.
Mây đen dần tan, mặt trăng ló dạng, sau khi được mưa rửa sạch càng thêm sáng rõ, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, rơi trên mặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh bị mất ngủ.
Anh mở to mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng chợt có chút cảm giác không chân thật.
Ban ngày ra ngoài đi phỏng vấn xin việc, không mang theo ô nên bị dầm mưa chạy về, vốn dĩ là một ngày xui xẻo bình thường.
Kết quả nhặt được một cô gái thích rút kiếm, còn tự xưng là từ thời cổ đại đến...
Xa xa, mơ hồ vọng lại vài tiếng chó sủa.
Hứa Thanh khẽ lắc đầu, rút cánh tay bị tê dại vì gối đầu ra, nghiêng tai lắng nghe một lát, nhưng không nhận ra động tĩnh gì khác, bèn nhắm mắt cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Mặc kệ cô ta là ai...
Ngày mai tính tiếp.
...
Bất giác trời đã sáng.
Không biết mình ngủ từ lúc nào, Hứa Thanh mở mắt ra đã thấy hơn mười giờ sáng.
Lại là một ngày lãng phí.
Anh trở mình trên giường, uể oải duỗi người, cầm điện thoại lướt xem được một lúc thì nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài, bỗng khựng lại.
Nữ hiệp?
Hứa Thanh bật dậy, rón rén đi đến sau cánh cửa, cẩn thận hé mở một khe hở, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Khương Hòa đang ngồi trên ghế sofa, mặc chiếc áo phông anh tặng cô hôm qua, tay cầm một miếng vải lụa ngả vàng lau thanh kiếm của mình.
"Hứa... Thanh?"
Khương Hòa đã nhận ra động tĩnh ở cửa, liếc nhìn anh.
"Ừm, cái đó... à ừ, không phải mơ, cô... khụ."
Tim Hứa Thanh đập nhanh hơn, chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra, lời còn chưa dứt câu đã đi đến bàn rót cho mình một cốc nước lớn, ngửa cổ uống cạn một hơi, sau đó thở dài.
Trong thoáng chốc, anh cũng có chút dao động, nghi ngờ bản thân bị lừa, nhưng nhìn thấy chiếc TV trên bàn bị thủng một lỗ, anh lại gạt bỏ suy nghĩ đó.
Chưa kể đến khả năng võ thuật của cô ấy... Xông vào nhà dân, phá hoại tài sản, đây đều là phạm pháp, không ai ngốc đến mức quay chương trình như vậy, ngay cả trên TikTok cũng không có đâu.
Một người cổ đại từ một ngàn hai trăm năm trước đang ở ngay trước mắt anh.
"Cái đó... dậy sớm đấy."
"Sắp đến giờ Ngọ rồi." Khương Hòa tra kiếm vào vỏ, tiện tay đặt sang một bên, nhìn Hứa Thanh với vẻ muốn nói lại thôi.
Tên này đến tận trưa mới chịu dậy, khiến cô có cảm giác... thật khó diễn tả.
Dù sao, trong lòng cô cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
"Ừm..."
Hứa Thanh gãi đầu, "Cô đói chưa?"
"Cũng hơi."
Khương Hòa sờ soạng trên người, nhận ra mình đang mặc áo phông và quần bò mà Hứa Thanh đưa cho hôm qua. Cô ngẩn người một lát rồi đứng dậy, đi vào phòng lấy ra hai thỏi bạc vụn đặt lên bàn. Khương Hòa nhìn Hứa Thanh đang ngây người, ngập ngừng nói: "Tuy rằng anh có vẻ không thiếu bạc, nhưng..."
"Cô có vàng không?" Hứa Thanh buột miệng hỏi.
Bạc không đáng giá, nhưng vàng thì lúc nào cũng có giá trị... Hiện tại anh vẫn chưa biết phải làm chứng minh thư như thế nào, chắc chắn sẽ phải nhờ vả người khác, mà anh cũng không phải giàu có gì.
Khương Hòa nghe vậy sững người, suy nghĩ một lát rồi quay vào phòng, lấy ra một miếng ngọc bội hình trăng lưỡi liềm, "Cái này... có lẽ có thể cầm cố được một ít bạc."
"Thôi khỏi, tôi chỉ hỏi thế thôi, không thể để cô phải nhịn đói được... Cất bạc đi."
Hứa Thanh xua tay, nhìn bộ quần áo rộng thùng thình trên người cô, suy nghĩ một chút rồi quyết định không gọi đồ ăn ngoài, "Cô ở nhà đợi một lát, tôi ra ngoài mua cho cô ít đồ dùng hàng ngày, quần áo gì đó, tiện thể mua cơm về - nhớ kỹ, đừng ra ngoài chạy lung tung, bên ngoài nguy hiểm lắm."
Tuy rằng mặc đồ của anh cũng bình thường hơn bộ đồ vải thô và đôi giày rơm kia một chút, nhưng nếu cô cứ thế mà ra ngoài thì trông vẫn rất kỳ quái. Chờ cô thay một bộ đồ hiện đại, xõa tóc ra, không cần dùng sợi dây cũ nát kia buộc nữa, đi dạo quanh đây chắc là không thành vấn đề...
Đồn cảnh sát ở ngay phía đối diện cũng là một lợi thế, ở khoảng cách gần như vậy rất ít khi bị kiểm tra, chỉ cần cô không gây chuyện thị phi bên ngoài thì cơ bản sẽ không bị lộ.
Vừa suy nghĩ, Hứa Thanh vừa thay quần áo ra ngoài. Hiện tại, anh dồn toàn bộ tâm trí vào việc che giấu thân phận của cô.
- Chuyện này không cho phép anh bất cẩn, một nữ hiệp thời cổ đại sống sờ sờ như vậy, bất kỳ sự cố bất ngờ nào cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
"Cái này... cao khoảng chừng này, phải mặc cỡ gì nhỉ?"
Bước vào một cửa hàng quần áo nữ, Hứa Thanh tùy ý chọn vài bộ theo phong cách đơn giản, năng động, vừa ướm thử vừa hỏi han một hồi, mua ba bộ, lúc ra đến cửa lại suy nghĩ rồi mua thêm một chiếc váy dài.
Quần áo, quần, tất, còn có...
Nhìn cửa hàng đồ lót ở phía xa, Hứa Thanh cảm thấy hơi ngượng ngùng, do dự một lúc, lần đầu tiên trong đời anh bước vào cửa hàng kiểu này.
Cô ấy không có quần áo để thay, không thể nào để cô ấy...
"Cỡ nào vậy?"
Đối mặt với câu hỏi của chủ cửa hàng, Hứa Thanh càng lúng túng hơn, đưa tay ra ước lượng, nhưng thực sự không biết nên mua như thế nào.
"Tôi coi như cô đồng ý."
Hứa Thanh chờ đợi một lát, thấy cô không có động tĩnh gì, cũng không có ý định rời đi, liền nhìn về phía thanh kiếm trên mặt đất.
"Sau này không thể động một chút là rút kiếm, đối với người ở thế giới này mà nói, đó là chuyện rất đáng sợ —— hiện tại cô có gì muốn hỏi, cứ việc hỏi, tôi sẽ giải đáp giúp cô."
Khương Hòa hơi nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, mấp máy môi nhưng không nói gì.
Có quá nhiều câu hỏi, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô không có chút hiểu biết nào về nơi này, tất cả mọi thứ đều muốn hỏi, nhưng tất cả đều không biết nên hỏi như thế nào.
"Vợ anh đâu?"
"Hả?"
Hứa Thanh ngơ ngác.
Thích buôn chuyện là bản tính của phụ nữ sao?
"Tôi ở đây..." Khương Hòa quay đầu nhìn xung quanh, nắm chặt tay rồi lại thả lỏng.
"Tôi là thanh niên độc thân hai mươi mấy năm rồi, hiện tại vẫn chưa kết hôn."
"... Chưa kết hôn?" Tuy cô không hiểu lắm về từ "thanh niên", nhưng "chưa kết hôn" thì lại nghe rõ ràng.
"Ừm." Hứa Thanh gật đầu.
"..."
Căn phòng chìm vào im lặng.
"Chắc cô đang nghĩ nam nữ ở chung một phòng không hay ho gì phải không? À... ở thế giới này là chuyện bình thường, hơn nữa tôi cũng không để cô ngủ chung với tôi, phòng kho bên kia lát nữa tôi dọn dẹp, cô có thể ở tạm."
Hứa Thanh không nhịn được lên tiếng giải thích, vừa nói vừa đứng dậy, ra hiệu cho cô đi theo anh tới cửa phòng kho, bên trong có một chiếc giường lò xo, chỉ cần dọn dẹp một chút, lấy chăn ga gối đệm là có thể ở được.
Khương Hòa chỉ cao đến vai anh, đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Vừa chào hỏi đã có người mang cơm đến, địa chủ giàu có như vậy mà chưa lập gia đình.
Cũng là tập tục của nơi này sao?
Hứa Thanh không biết cô đang suy nghĩ gì, dọn dẹp đồ đạc trên giường sang một bên, sau đó lấy khăn lau qua một lượt, trở lại phòng lấy một bộ chăn ga gối đệm mùa đông mang tới —— phòng anh chỉ có một bộ mùa hè, một bộ mùa đông, không có dư, chỉ có thể dùng tạm.
"Đều đã giặt sạch rồi, rất sạch sẽ, cô dùng tạm đi, có gì ngày mai tính tiếp."
Anh thu dọn xong xuôi, đứng ở cửa lại dạy Khương Hòa cách khóa cửa một lần nữa, dừng một chút, rồi nói:
"Nghỉ ngơi sớm đi, tôi biết bây giờ trong đầu cô rất rối, tôi cũng vậy, ừm... ngủ ngon."
"... Hy vọng ngày mai tỉnh lại, chúng ta đều phát hiện đây chỉ là một giấc mơ —— à đúng rồi, tôi tên là Hứa Thanh."
Nói xong, Hứa Thanh cười với cô, tắt đèn phòng khách rồi về phòng mình.
Khương Hòa lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn cửa phòng anh đóng lại, quay đầu nhìn quanh phòng khách, đi tới nhặt thanh kiếm của mình lên, siết chặt trong tay rồi trở về phòng, ngồi trên giường không biết đang suy nghĩ gì.
...
Đêm khuya.
Mây đen dần tan, mặt trăng ló dạng, sau khi được mưa rửa sạch càng thêm sáng rõ, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, rơi trên mặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh bị mất ngủ.
Anh mở to mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng chợt có chút cảm giác không chân thật.
Ban ngày ra ngoài đi phỏng vấn xin việc, không mang theo ô nên bị dầm mưa chạy về, vốn dĩ là một ngày xui xẻo bình thường.
Kết quả nhặt được một cô gái thích rút kiếm, còn tự xưng là từ thời cổ đại đến...
Xa xa, mơ hồ vọng lại vài tiếng chó sủa.
Hứa Thanh khẽ lắc đầu, rút cánh tay bị tê dại vì gối đầu ra, nghiêng tai lắng nghe một lát, nhưng không nhận ra động tĩnh gì khác, bèn nhắm mắt cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Mặc kệ cô ta là ai...
Ngày mai tính tiếp.
...
Bất giác trời đã sáng.
Không biết mình ngủ từ lúc nào, Hứa Thanh mở mắt ra đã thấy hơn mười giờ sáng.
Lại là một ngày lãng phí.
Anh trở mình trên giường, uể oải duỗi người, cầm điện thoại lướt xem được một lúc thì nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài, bỗng khựng lại.
Nữ hiệp?
Hứa Thanh bật dậy, rón rén đi đến sau cánh cửa, cẩn thận hé mở một khe hở, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Khương Hòa đang ngồi trên ghế sofa, mặc chiếc áo phông anh tặng cô hôm qua, tay cầm một miếng vải lụa ngả vàng lau thanh kiếm của mình.
"Hứa... Thanh?"
Khương Hòa đã nhận ra động tĩnh ở cửa, liếc nhìn anh.
"Ừm, cái đó... à ừ, không phải mơ, cô... khụ."
Tim Hứa Thanh đập nhanh hơn, chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra, lời còn chưa dứt câu đã đi đến bàn rót cho mình một cốc nước lớn, ngửa cổ uống cạn một hơi, sau đó thở dài.
Trong thoáng chốc, anh cũng có chút dao động, nghi ngờ bản thân bị lừa, nhưng nhìn thấy chiếc TV trên bàn bị thủng một lỗ, anh lại gạt bỏ suy nghĩ đó.
Chưa kể đến khả năng võ thuật của cô ấy... Xông vào nhà dân, phá hoại tài sản, đây đều là phạm pháp, không ai ngốc đến mức quay chương trình như vậy, ngay cả trên TikTok cũng không có đâu.
Một người cổ đại từ một ngàn hai trăm năm trước đang ở ngay trước mắt anh.
"Cái đó... dậy sớm đấy."
"Sắp đến giờ Ngọ rồi." Khương Hòa tra kiếm vào vỏ, tiện tay đặt sang một bên, nhìn Hứa Thanh với vẻ muốn nói lại thôi.
Tên này đến tận trưa mới chịu dậy, khiến cô có cảm giác... thật khó diễn tả.
Dù sao, trong lòng cô cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
"Ừm..."
Hứa Thanh gãi đầu, "Cô đói chưa?"
"Cũng hơi."
Khương Hòa sờ soạng trên người, nhận ra mình đang mặc áo phông và quần bò mà Hứa Thanh đưa cho hôm qua. Cô ngẩn người một lát rồi đứng dậy, đi vào phòng lấy ra hai thỏi bạc vụn đặt lên bàn. Khương Hòa nhìn Hứa Thanh đang ngây người, ngập ngừng nói: "Tuy rằng anh có vẻ không thiếu bạc, nhưng..."
"Cô có vàng không?" Hứa Thanh buột miệng hỏi.
Bạc không đáng giá, nhưng vàng thì lúc nào cũng có giá trị... Hiện tại anh vẫn chưa biết phải làm chứng minh thư như thế nào, chắc chắn sẽ phải nhờ vả người khác, mà anh cũng không phải giàu có gì.
Khương Hòa nghe vậy sững người, suy nghĩ một lát rồi quay vào phòng, lấy ra một miếng ngọc bội hình trăng lưỡi liềm, "Cái này... có lẽ có thể cầm cố được một ít bạc."
"Thôi khỏi, tôi chỉ hỏi thế thôi, không thể để cô phải nhịn đói được... Cất bạc đi."
Hứa Thanh xua tay, nhìn bộ quần áo rộng thùng thình trên người cô, suy nghĩ một chút rồi quyết định không gọi đồ ăn ngoài, "Cô ở nhà đợi một lát, tôi ra ngoài mua cho cô ít đồ dùng hàng ngày, quần áo gì đó, tiện thể mua cơm về - nhớ kỹ, đừng ra ngoài chạy lung tung, bên ngoài nguy hiểm lắm."
Tuy rằng mặc đồ của anh cũng bình thường hơn bộ đồ vải thô và đôi giày rơm kia một chút, nhưng nếu cô cứ thế mà ra ngoài thì trông vẫn rất kỳ quái. Chờ cô thay một bộ đồ hiện đại, xõa tóc ra, không cần dùng sợi dây cũ nát kia buộc nữa, đi dạo quanh đây chắc là không thành vấn đề...
Đồn cảnh sát ở ngay phía đối diện cũng là một lợi thế, ở khoảng cách gần như vậy rất ít khi bị kiểm tra, chỉ cần cô không gây chuyện thị phi bên ngoài thì cơ bản sẽ không bị lộ.
Vừa suy nghĩ, Hứa Thanh vừa thay quần áo ra ngoài. Hiện tại, anh dồn toàn bộ tâm trí vào việc che giấu thân phận của cô.
- Chuyện này không cho phép anh bất cẩn, một nữ hiệp thời cổ đại sống sờ sờ như vậy, bất kỳ sự cố bất ngờ nào cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
"Cái này... cao khoảng chừng này, phải mặc cỡ gì nhỉ?"
Bước vào một cửa hàng quần áo nữ, Hứa Thanh tùy ý chọn vài bộ theo phong cách đơn giản, năng động, vừa ướm thử vừa hỏi han một hồi, mua ba bộ, lúc ra đến cửa lại suy nghĩ rồi mua thêm một chiếc váy dài.
Quần áo, quần, tất, còn có...
Nhìn cửa hàng đồ lót ở phía xa, Hứa Thanh cảm thấy hơi ngượng ngùng, do dự một lúc, lần đầu tiên trong đời anh bước vào cửa hàng kiểu này.
Cô ấy không có quần áo để thay, không thể nào để cô ấy...
"Cỡ nào vậy?"
Đối mặt với câu hỏi của chủ cửa hàng, Hứa Thanh càng lúng túng hơn, đưa tay ra ước lượng, nhưng thực sự không biết nên mua như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.