Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 15: Làm Lễ Cúng
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Mọi người đi vào phòng bảo vệ xem camera, Trình Ngọc Lan toát hết cả mồ hôi, do dự một lát rồi sợ hãi rụt rè đi theo.
Quay được cả ma, đáng sợ quá.
Hứa Thanh thầm chột dạ, anh chắc chắn trăm phần trăm "con ma" đó chính là Khương Hòa!
Mong là không quay rõ mặt...
"Đây." Chú Triệu loay hoay một lúc, mở đoạn camera tối hôm trước, quay lại nhìn mọi người: "Đừng sợ, chỉ một chút thôi."
Trình Ngọc Lan lùi lại một bước, nhìn Hứa Thanh với vẻ mặt hoang mang.
"Tiểu Hứa lại đây, cháu còn trẻ, đứng lên trước đi."
"..."
Hứa Thanh gãi đầu, đành bước lên trước xem rốt cuộc là thứ gì.
Triệu thúc nghiêm mặt, bấm nút phát, trên màn hình là cảnh đêm tối đen, chưa thấy gì, mọi người nín thở, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, trên màn hình xuất hiện một bóng đen.
"Động rồi, động rồi!"
"Cái gì thế kia?!"
"Thật là ma!"
Mọi người sợ hãi thốt lên, Hứa Thanh lặng lẽ thở phào, chỉ là một bóng đen lướt qua, không nhìn rõ là gì.
"Còn nữa."
Chú Triệu chuyển góc camera, lại nhìn mọi người, rồi bấm phát.
Dưới ánh trăng, bóng đen đó từ góc tường bay lên, sau đó bay ra khỏi tường... Trên camera thấy rõ ràng một bóng người bay vụt qua, trông rất đáng sợ.
Chưa để mọi người lên tiếng, chú Triệu lại mở một đoạn khác, lần này là gần sáng, trời đã hửng, hình ảnh rõ ràng hơn, bóng đen đó lướt nhanh qua tường, sau đó biến mất khỏi tầm quay của camera.
Video dừng lại, mọi người im lặng, cảm giác lạnh sống lưng.
"Cái này... cái này..." Trình Ngọc Lan lắp bắp, xoa tay lùi lại.
Thật là đáng sợ.
"Hay là báo cảnh sát?"
"Cảnh sát bắt ma được à?"
"Vậy phải làm sao... Nghe nói cái huy hiệu trên mũ của cảnh sát có thể trừ tà, họ không sợ."
"Khoan đã..." Trần Ái Quốc thu hồi tầm mắt, trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn nói: "Chuyện này tốt nhất đừng để người khác biết."
"Cái gì?!" Trình Ngọc Lan kêu lên.
"Mọi người nghĩ xem, tiểu khu mình mà có ma, tin đồn truyền ra ngoài, ai dám đến thuê nhà? Ông Lương còn bán được nhà nữa không?"
"..."
"..."
"Đúng! Phải bàn bạc cho kỹ đã." Lão Lương đang định lấy điện thoại ra gọi thì nghe Trần Ái Quốc nói vậy bèn sực tỉnh.
Nhà ông sắp bán rồi, có ma hay không thì liên quan gì đến ông chứ! Lỡ người mua biết được, họ lấy cớ đó ép giá thì lỗ to.
"Đúng vậy, nếu dọa hết những người trẻ tuổi đang thuê nhà, tiểu khu mình sẽ càng vắng vẻ, âm khí nặng nề, con ma đó sẽ càng lộng hành." Hứa Thanh tán thành.
Lúc này, tim anh đang đập thình thịch, chắc chắn là Khương Hòa rồi!
Cô ấy dám nửa đêm trốn ra ngoài!
Không biết đã bị bao nhiêu cái camera ghi hình... Nghĩ đến hậu quả, Hứa Thanh sốt ruột, vội vàng đề nghị: "Chúng ta xem tình hình thế nào đã, có lẽ cô ấy chỉ đi ngang qua thôi —— đúng rồi, hôm qua có không chú Triệu?"
Anh quay sang hỏi chú Triệu, chú Triệu lại lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, nhưng không châm lửa, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Hôm qua không có."
"Đúng rồi, chắc là đi ngang qua thôi, mấy hôm nữa theo dõi tiếp." Lão Lương vỗ tay.
Cả đám người lo lắng bước ra ngoài, được ánh nắng mặt trời chiếu vào mới thấy bớt sợ hãi.
"Hay là mời thầy về làm lễ cúng?"
"Ông biết ai làm nghề đó không?"
"Tôi nhớ nhà ai có tượng Phật, ngày nào cũng thắp hương, để tôi hỏi xem."
Hứa Thanh nghe mọi người bàn tán, không nán lại nữa, cũng không mua đồ ăn sáng mà vội vã về nhà.
Khương Hòa vẫn đang ở phòng khách, thấy anh về nhanh như vậy có chút bất ngờ, tò mò nhìn.
"Nửa đêm cô trốn ra ngoài đấy à?"
"... Ừm." Khương Hòa chỉ do dự một chút rồi gật đầu thừa nhận.
Mấy đêm đầu cô đều lén ra ngoài, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
"..."
Hứa Thanh nghe Khương Hòa thừa nhận dứt khoát, nhất thời nghẹn lời.
"Sao cô biết?"
"Tôi biết thế nào à? Camera... à không, Thiên Lý Nhãn đã ghi lại hết rồi!"
Nếu như bị camera bên ngoài quay được rõ ràng hình ảnh, một người vượt nóc băng tường nhảy nhót giống như Spider-Man đi dạo xung quanh, tuyệt đối sẽ lập tức lên hot search.
Hứa Thanh xoa trán, ngồi xuống sô pha, cùng Khương Hòa nhìn nhau một lát, "Mặc quần áo gì?"
"Bộ màu đen đó." Khương Hòa chỉ vào phòng mình, nhìn dáng vẻ của Hứa Thanh suy nghĩ một chút, hỏi: "Ta... có phải gây phiền phức không?" Dừng một chút, nàng bổ sung: "Ta đều che mặt."
"Che mặt?" Hứa Thanh sửng sốt.
"Ừm." Khương Hòa gật đầu.
"..."
Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không lộ mặt, sẽ không ai có thể tìm tới đây.
Nuôi một người cổ đại thật sự là quá kích thích...
"Sau này muốn ra ngoài thì nói với tôi, tôi đưa cô đi, trước khi cô còn ở đây, không thể tự tiện chạy lung tung."
Hứa Thanh nghiêm mặt, dùng giọng nghiêm túc nói: "Thân phận của cô ở thế giới này rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung, được không?"
Khương Hòa chớp chớp mắt, "Có phải ta gây họa rồi không?"
"Bây giờ bên ngoài đều đang đồn có ma!"
"... Ma?"
"Ừ, ma đấy."
Hứa Thanh bực bội lấy điện thoại ra, mở trang web hỏi.
"Có bộ phim nào giống như người cổ đại xuyên không đến hiện đại sau đó bị bắn chết không? Cầu xin, online chờ."
"Tiếp tục xem video đi."
Hắn cất điện thoại, dựa vào ghế sô pha, nói: "Chờ cô quen thuộc xã hội này, sẽ biết tình cảnh của mình nguy hiểm bao nhiêu, may mắn là gặp được tôi... Nếu ngày đó rút kiếm với dì Trình, bây giờ cô có thể đã đi chầu trời rồi."
Rút kiếm - dì Trình bị kinh hãi - báo cảnh sát - cảnh sát đến giằng co - bạo khởi đánh người - bị bắn chết.
Trong lòng Hứa Thanh đã sắp xếp ổn thỏa cách chết cho Khương Hòa, một người bạo lực chống lại cơ quan bạo lực, cho dù không chết cũng tàn phế, nếu giá trị vũ lực thấp còn đỡ, đằng này lại võ công cao cường, cảnh sát muốn bắt sống cô cũng không có khả năng.
Khương Hòa im lặng.
"Nếu như mang đến cho cậu nhiều phiền phức như vậy, tôi có thể..."
"Muốn đi?" Hứa Thanh nhướng mày.
"..."
"Mau học đi! Chút nữa tôi gọi đồ ăn ngoài, cô muốn ăn gì? Hamburger? Gà rán? Bánh cuốn?"
Khương Hòa nhìn động tác Hứa Thanh đứng dậy, khóe miệng khẽ động, nở nụ cười, "Món nào tốt cho sức khỏe, đa tạ thiếu hiệp."
Người này cũng tốt bụng đấy chứ.
"Tốt cho sức khỏe?" Hứa Thanh gãi cằm, "Vậy cô ăn thức ăn cho mèo đi."
"..."
Khương Hòa lại trở về vẻ mặt không cảm xúc.
Nàng thu hồi ý nghĩ vừa rồi, người này đúng là muốn ăn đòn.
Hứa Thanh không hề nhận ra, đi qua trêu chọc Bí Đao, xử lý khay vệ sinh cho mèo, lại đứng dậy trở về phòng ngủ ôm ra một đống quần áo ném vào máy giặt, "Nếu cô có quần áo muốn giặt cũng có thể ném vào, cái này gọi là máy giặt - đúng như tên gọi, chính là máy giặt quần áo, rất tiện lợi."
"Ừm."
Khương Hòa đáp một tiếng, nghĩ nghĩ rồi trở về phòng, lấy ra bộ đồ đen buổi tối mặc, nhìn trái phải máy giặt một chút rồi thử đặt vào.
"Có thể giặt sạch không?" Nàng hỏi.
"Sạch hơn cả giặt tay!" Hứa Thanh ào ào đổ bột giặt vào: "Còn gì nữa, lấy ra... Ê, đây là cái gì?"
Hắn nhìn thấy bên ngoài quần áo trong máy giặt lộ ra một đường viền trắng, đưa tay rút ra, lập tức kéo ra một mảnh vải trắng thật dài.
"..."
"..."
Hứa Thanh biến sắc, còn chưa kịp phản ứng đã bị Khương Hòa giật lấy, cúi đầu chạy vụt về phòng.
Hắn nhìn bóng lưng Khương Hòa, vẻ mặt khiếp sợ.
"Không thể nào... Cô còn bó chân? Làm sao mà vượt nóc băng tường được?!"
Quay được cả ma, đáng sợ quá.
Hứa Thanh thầm chột dạ, anh chắc chắn trăm phần trăm "con ma" đó chính là Khương Hòa!
Mong là không quay rõ mặt...
"Đây." Chú Triệu loay hoay một lúc, mở đoạn camera tối hôm trước, quay lại nhìn mọi người: "Đừng sợ, chỉ một chút thôi."
Trình Ngọc Lan lùi lại một bước, nhìn Hứa Thanh với vẻ mặt hoang mang.
"Tiểu Hứa lại đây, cháu còn trẻ, đứng lên trước đi."
"..."
Hứa Thanh gãi đầu, đành bước lên trước xem rốt cuộc là thứ gì.
Triệu thúc nghiêm mặt, bấm nút phát, trên màn hình là cảnh đêm tối đen, chưa thấy gì, mọi người nín thở, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, trên màn hình xuất hiện một bóng đen.
"Động rồi, động rồi!"
"Cái gì thế kia?!"
"Thật là ma!"
Mọi người sợ hãi thốt lên, Hứa Thanh lặng lẽ thở phào, chỉ là một bóng đen lướt qua, không nhìn rõ là gì.
"Còn nữa."
Chú Triệu chuyển góc camera, lại nhìn mọi người, rồi bấm phát.
Dưới ánh trăng, bóng đen đó từ góc tường bay lên, sau đó bay ra khỏi tường... Trên camera thấy rõ ràng một bóng người bay vụt qua, trông rất đáng sợ.
Chưa để mọi người lên tiếng, chú Triệu lại mở một đoạn khác, lần này là gần sáng, trời đã hửng, hình ảnh rõ ràng hơn, bóng đen đó lướt nhanh qua tường, sau đó biến mất khỏi tầm quay của camera.
Video dừng lại, mọi người im lặng, cảm giác lạnh sống lưng.
"Cái này... cái này..." Trình Ngọc Lan lắp bắp, xoa tay lùi lại.
Thật là đáng sợ.
"Hay là báo cảnh sát?"
"Cảnh sát bắt ma được à?"
"Vậy phải làm sao... Nghe nói cái huy hiệu trên mũ của cảnh sát có thể trừ tà, họ không sợ."
"Khoan đã..." Trần Ái Quốc thu hồi tầm mắt, trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn nói: "Chuyện này tốt nhất đừng để người khác biết."
"Cái gì?!" Trình Ngọc Lan kêu lên.
"Mọi người nghĩ xem, tiểu khu mình mà có ma, tin đồn truyền ra ngoài, ai dám đến thuê nhà? Ông Lương còn bán được nhà nữa không?"
"..."
"..."
"Đúng! Phải bàn bạc cho kỹ đã." Lão Lương đang định lấy điện thoại ra gọi thì nghe Trần Ái Quốc nói vậy bèn sực tỉnh.
Nhà ông sắp bán rồi, có ma hay không thì liên quan gì đến ông chứ! Lỡ người mua biết được, họ lấy cớ đó ép giá thì lỗ to.
"Đúng vậy, nếu dọa hết những người trẻ tuổi đang thuê nhà, tiểu khu mình sẽ càng vắng vẻ, âm khí nặng nề, con ma đó sẽ càng lộng hành." Hứa Thanh tán thành.
Lúc này, tim anh đang đập thình thịch, chắc chắn là Khương Hòa rồi!
Cô ấy dám nửa đêm trốn ra ngoài!
Không biết đã bị bao nhiêu cái camera ghi hình... Nghĩ đến hậu quả, Hứa Thanh sốt ruột, vội vàng đề nghị: "Chúng ta xem tình hình thế nào đã, có lẽ cô ấy chỉ đi ngang qua thôi —— đúng rồi, hôm qua có không chú Triệu?"
Anh quay sang hỏi chú Triệu, chú Triệu lại lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, nhưng không châm lửa, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Hôm qua không có."
"Đúng rồi, chắc là đi ngang qua thôi, mấy hôm nữa theo dõi tiếp." Lão Lương vỗ tay.
Cả đám người lo lắng bước ra ngoài, được ánh nắng mặt trời chiếu vào mới thấy bớt sợ hãi.
"Hay là mời thầy về làm lễ cúng?"
"Ông biết ai làm nghề đó không?"
"Tôi nhớ nhà ai có tượng Phật, ngày nào cũng thắp hương, để tôi hỏi xem."
Hứa Thanh nghe mọi người bàn tán, không nán lại nữa, cũng không mua đồ ăn sáng mà vội vã về nhà.
Khương Hòa vẫn đang ở phòng khách, thấy anh về nhanh như vậy có chút bất ngờ, tò mò nhìn.
"Nửa đêm cô trốn ra ngoài đấy à?"
"... Ừm." Khương Hòa chỉ do dự một chút rồi gật đầu thừa nhận.
Mấy đêm đầu cô đều lén ra ngoài, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
"..."
Hứa Thanh nghe Khương Hòa thừa nhận dứt khoát, nhất thời nghẹn lời.
"Sao cô biết?"
"Tôi biết thế nào à? Camera... à không, Thiên Lý Nhãn đã ghi lại hết rồi!"
Nếu như bị camera bên ngoài quay được rõ ràng hình ảnh, một người vượt nóc băng tường nhảy nhót giống như Spider-Man đi dạo xung quanh, tuyệt đối sẽ lập tức lên hot search.
Hứa Thanh xoa trán, ngồi xuống sô pha, cùng Khương Hòa nhìn nhau một lát, "Mặc quần áo gì?"
"Bộ màu đen đó." Khương Hòa chỉ vào phòng mình, nhìn dáng vẻ của Hứa Thanh suy nghĩ một chút, hỏi: "Ta... có phải gây phiền phức không?" Dừng một chút, nàng bổ sung: "Ta đều che mặt."
"Che mặt?" Hứa Thanh sửng sốt.
"Ừm." Khương Hòa gật đầu.
"..."
Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không lộ mặt, sẽ không ai có thể tìm tới đây.
Nuôi một người cổ đại thật sự là quá kích thích...
"Sau này muốn ra ngoài thì nói với tôi, tôi đưa cô đi, trước khi cô còn ở đây, không thể tự tiện chạy lung tung."
Hứa Thanh nghiêm mặt, dùng giọng nghiêm túc nói: "Thân phận của cô ở thế giới này rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung, được không?"
Khương Hòa chớp chớp mắt, "Có phải ta gây họa rồi không?"
"Bây giờ bên ngoài đều đang đồn có ma!"
"... Ma?"
"Ừ, ma đấy."
Hứa Thanh bực bội lấy điện thoại ra, mở trang web hỏi.
"Có bộ phim nào giống như người cổ đại xuyên không đến hiện đại sau đó bị bắn chết không? Cầu xin, online chờ."
"Tiếp tục xem video đi."
Hắn cất điện thoại, dựa vào ghế sô pha, nói: "Chờ cô quen thuộc xã hội này, sẽ biết tình cảnh của mình nguy hiểm bao nhiêu, may mắn là gặp được tôi... Nếu ngày đó rút kiếm với dì Trình, bây giờ cô có thể đã đi chầu trời rồi."
Rút kiếm - dì Trình bị kinh hãi - báo cảnh sát - cảnh sát đến giằng co - bạo khởi đánh người - bị bắn chết.
Trong lòng Hứa Thanh đã sắp xếp ổn thỏa cách chết cho Khương Hòa, một người bạo lực chống lại cơ quan bạo lực, cho dù không chết cũng tàn phế, nếu giá trị vũ lực thấp còn đỡ, đằng này lại võ công cao cường, cảnh sát muốn bắt sống cô cũng không có khả năng.
Khương Hòa im lặng.
"Nếu như mang đến cho cậu nhiều phiền phức như vậy, tôi có thể..."
"Muốn đi?" Hứa Thanh nhướng mày.
"..."
"Mau học đi! Chút nữa tôi gọi đồ ăn ngoài, cô muốn ăn gì? Hamburger? Gà rán? Bánh cuốn?"
Khương Hòa nhìn động tác Hứa Thanh đứng dậy, khóe miệng khẽ động, nở nụ cười, "Món nào tốt cho sức khỏe, đa tạ thiếu hiệp."
Người này cũng tốt bụng đấy chứ.
"Tốt cho sức khỏe?" Hứa Thanh gãi cằm, "Vậy cô ăn thức ăn cho mèo đi."
"..."
Khương Hòa lại trở về vẻ mặt không cảm xúc.
Nàng thu hồi ý nghĩ vừa rồi, người này đúng là muốn ăn đòn.
Hứa Thanh không hề nhận ra, đi qua trêu chọc Bí Đao, xử lý khay vệ sinh cho mèo, lại đứng dậy trở về phòng ngủ ôm ra một đống quần áo ném vào máy giặt, "Nếu cô có quần áo muốn giặt cũng có thể ném vào, cái này gọi là máy giặt - đúng như tên gọi, chính là máy giặt quần áo, rất tiện lợi."
"Ừm."
Khương Hòa đáp một tiếng, nghĩ nghĩ rồi trở về phòng, lấy ra bộ đồ đen buổi tối mặc, nhìn trái phải máy giặt một chút rồi thử đặt vào.
"Có thể giặt sạch không?" Nàng hỏi.
"Sạch hơn cả giặt tay!" Hứa Thanh ào ào đổ bột giặt vào: "Còn gì nữa, lấy ra... Ê, đây là cái gì?"
Hắn nhìn thấy bên ngoài quần áo trong máy giặt lộ ra một đường viền trắng, đưa tay rút ra, lập tức kéo ra một mảnh vải trắng thật dài.
"..."
"..."
Hứa Thanh biến sắc, còn chưa kịp phản ứng đã bị Khương Hòa giật lấy, cúi đầu chạy vụt về phòng.
Hắn nhìn bóng lưng Khương Hòa, vẻ mặt khiếp sợ.
"Không thể nào... Cô còn bó chân? Làm sao mà vượt nóc băng tường được?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.