Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 30: Rắc Rắc
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Vương Tử Tuấn đã sớm ngồi trong phòng riêng, gào thét như quỷ khóc sói tru, song ca bài "Tình yêu người kéo thuyền" với một cô gái trang điểm đậm.
"Yêu đương thắm thiết, dây thừng đung đưa, Hứa Thanh đến rồi? Ôi chao!"
Vừa nhìn thấy Hứa Thanh bước vào, phía sau còn có một cô gái đi theo, mắt Vương Tử Tuấn sáng lên, liền gạt mic, giơ ngón tay về phía cậu.
"Người đẹp ở quê lên, cũng hợp thời đấy chứ."
"Bắt đầu luôn hả?" Hứa Thanh đưa mắt nhìn quanh, ngoài Vương Tử Tuấn ra, trong phòng còn có bốn nam ba nữ, người thì chơi điện thoại, người thì túm tụm nói chuyện phiếm.
Hứa Thanh đều quen biết các chàng trai, có người rất thân, có người thì chỉ gặp qua vài lần, còn các cô gái thì cậu chỉ quen mỗi một người, đó là bạn gái của Lưu Khai Quân - bạn học của cậu, hai người còn lại đều là người lạ mặt.
"Này, cứ ngồi không cũng chán, đợi cậu nãy giờ đấy, hát một bài không? Để tớ chọn cho."
"Để tôi ngồi một lát đã."
Hứa Thanh dẫn Khương Hòa đến ngồi xuống chiếc ghế sofa trống bên cạnh, Khương Hòa lặng lẽ đánh giá xung quanh, nhíu mày.
Đèn chớp tắt liên tục cùng với ánh đèn laser đủ màu sắc chiếu vào một đám người, trông ai cũng kì dị như yêu ma, bên tai là tiếng nhạc xập xình cùng tiếng hát inh ỏi, bầu không khí này khiến cô vừa bước vào đã thấy không thoải mái.
"Ăn đi! Cái này cô bóp ra được đấy!" Hứa Thanh vừa gặm dưa hấu trong đĩa hoa quả vừa nói, thấy Khương Hòa ngồi im, liền cầm một nắm hạt dẻ nhét vào tay cô, "Đói thì ăn tạm mấy thứ này lót dạ, đồ ăn tí nữa mới có."
Khương Hòa tò mò cầm hạt dẻ, bóc vỏ, chăm chú nhìn phần nhân bên trong rồi bỏ vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
"Chỗ cô không có à? Tôi nhớ là có từ lâu rồi mà nhỉ…"
Hoàn cảnh ồn ào trong phòng khiến Hứa Thanh phải ghé sát tai cô để nói, cảm thấy bên tai hơi nhột, Khương Hòa theo bản năng rụt cổ lại, lắc đầu: "Không biết, chưa thấy bao giờ."
Dừng lại một chút, thấy Hứa Thanh hình như không nghe rõ, cô do dự một chút rồi cũng ghé sát tai cậu, nói: "Tôi chưa ăn bao giờ, rất ngon."
Hứa Thanh cười toe toét: "Ngon thì ăn nhiều vào!"
Dù sao trong cái không khí ồn ào của quán karaoke cũng chẳng ai để ý đến góc này, Khương Hòa muốn bóp hạt dẻ kiểu gì cũng được, cho dù có bị nhìn thấy thì người ta cũng chỉ ngạc nhiên vì cô khỏe là cùng.
Con gái ở quê mà, khỏe cũng là chuyện thường.
"Này, Vương Tử, cụng ly!" Cậu cầm một chai bia lên, dùng răng cạy nắp, giơ chai về phía Vương Tử Tuấn đang lắc lư theo điệu nhạc.
Mặc dù không nghe rõ Hứa Thanh nói gì nhưng vẫn nhìn thấy hành động của cậu, Vương Tử Tuấn đang hát thì bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn không ngừng nhảy nhót, anh ta cầm một chai bia, đưa lên cụng ly với Hứa Thanh rồi tu ừng ực hai ngụm, sau đó tiếp tục gào thét.
Thấy Khương Hòa nhìn chằm chằm chai bia trên tay mình, Hứa Thanh lắc đầu: "Cô không uống được đâu, uống nhiều vào lại rút kiếm ra chém tôi thì chết."
"Tôi uống được, không say đâu." Khương Hòa mím môi, muốn thử một ngụm.
"Bia ở đây khác với chỗ cô, chắc chắn là nặng hơn rượu gạo chỗ cô đấy."
Hứa Thanh kiên quyết giữ vững nguyên tắc, con gái con đứa uống rượu làm cái quái gì, dù không say cũng không được uống nhiều.
Vừa nghĩ con gái không thể uống rượu, cậu đã tu ừng ực hết nửa chai, đúng là đồ hai mặt.
Thấy Khương Hòa vẫn nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi, Hứa Thanh tặc lưỡi, trầm ngâm một lát rồi lấy một chiếc cốc giấy, rót một chút đưa cho cô: "Chỉ được nếm thử một ngụm thôi đấy."
Khương Hòa vốn dĩ cũng chỉ muốn nếm thử một chút, nhận lấy cốc, tò mò lắc lắc hai cái, sau đó thử uống một ngụm, rồi lắc đầu.
"Không ngon."
"Hả?" Hứa Thanh không nghe rõ.
"..." Khương Hòa đặt cốc xuống, ghé sát tai Hứa Thanh: "Không ngon."
"Không ngon là đúng rồi, vốn dĩ nó..."
"Ê, ê, ê, hai người làm gì đấy? Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người đấy!"
Vương Tử Tuấn hát xong một bài, đưa mic cho người khác rồi đi đến chỗ hai người, vừa hay nhìn thấy họ đang thì thầm to nhỏ, bèn lên tiếng ngăn lại.
"Biến đi, mặt trời cái gì?"
Hứa Thanh tức giận xua tay đuổi anh ta đi.
"Tôi không phải mặt trời, cậu mới là ấy." Vương Tử Tuấn cười hì hì rồi ngồi xuống cạnh Hứa Thanh, tiện tay cầm một quả cherry trong đĩa hoa quả bỏ vào miệng, hất hàm về phía Khương Hòa: "Bạn gái à? Giới thiệu một chút đi?"
"Bạn bè bình thường thôi, Khương Hòa, ở quê lên." Hứa Thanh ghé sát tai Vương Tử Tuấn nói to, sau đó quay sang giới thiệu với Khương Hòa, chỉ tay vào Vương Tử Tuấn: "Bạn tôi, đại gia chính hiệu, phú ông chính cống."
"Ai lại giới thiệu bạn bè như cậu chứ!" Vương Tử Tuấn bĩu môi, cẩn thận quan sát Khương Hòa, không khỏi tấm tắc khen: "Bạn bè bình thường?"
"Chứ còn gì nữa?"
"Vậy tôi làm bạn với cô ấy nhé..."
"Cút, đừng có mà mơ."
"Ê, bạn bè bình thường thì liên quan gì đến cậu?"
"Cậu tự biết chứ? Đừng nói là bạn bè, cho dù là người xa lạ rơi vào tay cậu, tôi cũng thấy tiếc thay cho người ta." Hứa Thanh nhún vai, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"... Làm bạn với cậu mới là lãng phí, thật sự là lãng phí." Vương Tử Tuấn vừa ăn cherry vừa lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị tên này vớ được.
"Lãng phí cái gì, anh cao bằng tôi chắc?" Hứa Thanh liếc xéo anh ta.
"..."
"Anh đẹp trai bằng tôi chắc?"
"..."
Vương Tử Tuấn nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi giàu."
"Mẹ kiếp."
Hứa Thanh dựa người vào sofa, chẳng buồn nói chuyện, quay sang nhìn Khương Hòa đang ăn hạt dẻ, giục: "Chưa bắt đầu à? Mọi người đến đông đủ chưa?"
"Vẫn còn vài người nữa, đừng vội, hát hò một lúc đã." Vương Tử Tuấn đứng dậy đi đến chỗ màn hình chọn bài, quay đầu lại hỏi: "Muốn hát bài gì?"
"Tùy ý."
"Vậy hát bài "Học mèo kêu" đi."
"Cậu hát à?"
"Ha ha ha… Tôi vẫn luôn muốn nghe cậu hát bài "Meo meo meo" phiên bản tiếng Quảng Đông đấy." Vương Tử Tuấn vừa nói vừa lướt trên màn hình cảm ứng, "Chờ đến lúc cậu có việc cần nhờ đến tôi, còn có cả Tần Hạo nữa, mẹ kiếp, đêm nay nó lại trực, trên đời này còn có cái thứ gọi là đi trực nữa cơ đấy?"
"Bây giờ Tần Hạo là người bảo vệ nhân dân, loại sâu mọt của xã hội, ăn không ngồi rồi như cậu thì hiểu cái gì." Hứa Thanh khinh thường nói, sau đó quay sang tiếp tục nói chuyện với Khương Hòa đang ăn hạt dẻ.
Dẫn cô đến quán karaoke tuy không thực sự cần thiết, nhưng đã muốn học cách thích nghi với cuộc sống hiện đại thì đương nhiên là phải tiếp xúc với càng nhiều thứ càng tốt, trải nghiệm những hoạt động mang tính biểu tượng của thời hiện đại cũng là một cách để tích lũy kinh nghiệm, dù sao thì cũng có lợi cho việc hòa nhập.
"Tôi thấy ồn ào quá, mọi người đang chơi gì vậy?" Khương Hòa quan sát hồi lâu nhưng vẫn không hiểu mục đích của việc tụ tập trong một căn phòng kì quái thế này là gì.
Mọi người xung quanh người thì cầm điện thoại chơi, người thì ăn uống, người thì cụng ly, còn có người chơi lắc xí ngầu.
"Ca hát, uống rượu, ăn uống, thư giãn." Hứa Thanh ghé sát tai, nhỏ giọng giải thích với cô, "Chủ yếu là hôm nay bạn gái của cậu ta tổ chức sinh nhật, nên mọi người đến đây để ăn mừng, mục đích của mỗi người đến đây đều khác nhau, có người đến để uống rượu, có người đến để hát hò, có người đến để vui chơi, cũng có người đến để kết bạn… Ở nơi như thế này, mọi người rất dễ làm quen với nhau."
Nói xong, cậu liếc nhìn động tác của Khương Hòa, cô bóc hạt dẻ nhanh thoăn thoắt, còn nhanh hơn cả ăn hạt dưa, "Tay cô khéo thật đấy, bóc cho tôi mấy hạt với."
Khương Hòa dừng động tác, bóc vỏ, đưa cho cậu mấy hạt nhân.
"Đây là cách các cậu ăn mừng sao?"
"Một trong số đó, chủ yếu là để khuấy động không khí, đã lâu không gặp, chỉ ăn uống thôi thì cũng không có gì thú vị, nên phải tìm trò chơi gì đó để chơi." Hứa Thanh giải thích, "Có rất nhiều người thích ca hát… Cô hát được không?"
"Không."
"Có biết hát tôi cũng không cho cô hát đâu." Hứa Thanh vừa ăn hạt dẻ vừa nói, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, "Chờ đấy, để anh hùng đây trổ tài ca hát cho cô nghe."
Đang nói chuyện thì có thêm vài người nữa bước vào phòng, trong đó có một người vừa nhìn thấy Hứa Thanh ngồi trong góc thì dừng lại, sau đó nhìn sang Khương Hòa đang ngoan ngoãn bóc hạt dẻ cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhíu mày, sao tên này cũng đến đây vậy?
"Yêu đương thắm thiết, dây thừng đung đưa, Hứa Thanh đến rồi? Ôi chao!"
Vừa nhìn thấy Hứa Thanh bước vào, phía sau còn có một cô gái đi theo, mắt Vương Tử Tuấn sáng lên, liền gạt mic, giơ ngón tay về phía cậu.
"Người đẹp ở quê lên, cũng hợp thời đấy chứ."
"Bắt đầu luôn hả?" Hứa Thanh đưa mắt nhìn quanh, ngoài Vương Tử Tuấn ra, trong phòng còn có bốn nam ba nữ, người thì chơi điện thoại, người thì túm tụm nói chuyện phiếm.
Hứa Thanh đều quen biết các chàng trai, có người rất thân, có người thì chỉ gặp qua vài lần, còn các cô gái thì cậu chỉ quen mỗi một người, đó là bạn gái của Lưu Khai Quân - bạn học của cậu, hai người còn lại đều là người lạ mặt.
"Này, cứ ngồi không cũng chán, đợi cậu nãy giờ đấy, hát một bài không? Để tớ chọn cho."
"Để tôi ngồi một lát đã."
Hứa Thanh dẫn Khương Hòa đến ngồi xuống chiếc ghế sofa trống bên cạnh, Khương Hòa lặng lẽ đánh giá xung quanh, nhíu mày.
Đèn chớp tắt liên tục cùng với ánh đèn laser đủ màu sắc chiếu vào một đám người, trông ai cũng kì dị như yêu ma, bên tai là tiếng nhạc xập xình cùng tiếng hát inh ỏi, bầu không khí này khiến cô vừa bước vào đã thấy không thoải mái.
"Ăn đi! Cái này cô bóp ra được đấy!" Hứa Thanh vừa gặm dưa hấu trong đĩa hoa quả vừa nói, thấy Khương Hòa ngồi im, liền cầm một nắm hạt dẻ nhét vào tay cô, "Đói thì ăn tạm mấy thứ này lót dạ, đồ ăn tí nữa mới có."
Khương Hòa tò mò cầm hạt dẻ, bóc vỏ, chăm chú nhìn phần nhân bên trong rồi bỏ vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
"Chỗ cô không có à? Tôi nhớ là có từ lâu rồi mà nhỉ…"
Hoàn cảnh ồn ào trong phòng khiến Hứa Thanh phải ghé sát tai cô để nói, cảm thấy bên tai hơi nhột, Khương Hòa theo bản năng rụt cổ lại, lắc đầu: "Không biết, chưa thấy bao giờ."
Dừng lại một chút, thấy Hứa Thanh hình như không nghe rõ, cô do dự một chút rồi cũng ghé sát tai cậu, nói: "Tôi chưa ăn bao giờ, rất ngon."
Hứa Thanh cười toe toét: "Ngon thì ăn nhiều vào!"
Dù sao trong cái không khí ồn ào của quán karaoke cũng chẳng ai để ý đến góc này, Khương Hòa muốn bóp hạt dẻ kiểu gì cũng được, cho dù có bị nhìn thấy thì người ta cũng chỉ ngạc nhiên vì cô khỏe là cùng.
Con gái ở quê mà, khỏe cũng là chuyện thường.
"Này, Vương Tử, cụng ly!" Cậu cầm một chai bia lên, dùng răng cạy nắp, giơ chai về phía Vương Tử Tuấn đang lắc lư theo điệu nhạc.
Mặc dù không nghe rõ Hứa Thanh nói gì nhưng vẫn nhìn thấy hành động của cậu, Vương Tử Tuấn đang hát thì bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn không ngừng nhảy nhót, anh ta cầm một chai bia, đưa lên cụng ly với Hứa Thanh rồi tu ừng ực hai ngụm, sau đó tiếp tục gào thét.
Thấy Khương Hòa nhìn chằm chằm chai bia trên tay mình, Hứa Thanh lắc đầu: "Cô không uống được đâu, uống nhiều vào lại rút kiếm ra chém tôi thì chết."
"Tôi uống được, không say đâu." Khương Hòa mím môi, muốn thử một ngụm.
"Bia ở đây khác với chỗ cô, chắc chắn là nặng hơn rượu gạo chỗ cô đấy."
Hứa Thanh kiên quyết giữ vững nguyên tắc, con gái con đứa uống rượu làm cái quái gì, dù không say cũng không được uống nhiều.
Vừa nghĩ con gái không thể uống rượu, cậu đã tu ừng ực hết nửa chai, đúng là đồ hai mặt.
Thấy Khương Hòa vẫn nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi, Hứa Thanh tặc lưỡi, trầm ngâm một lát rồi lấy một chiếc cốc giấy, rót một chút đưa cho cô: "Chỉ được nếm thử một ngụm thôi đấy."
Khương Hòa vốn dĩ cũng chỉ muốn nếm thử một chút, nhận lấy cốc, tò mò lắc lắc hai cái, sau đó thử uống một ngụm, rồi lắc đầu.
"Không ngon."
"Hả?" Hứa Thanh không nghe rõ.
"..." Khương Hòa đặt cốc xuống, ghé sát tai Hứa Thanh: "Không ngon."
"Không ngon là đúng rồi, vốn dĩ nó..."
"Ê, ê, ê, hai người làm gì đấy? Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người đấy!"
Vương Tử Tuấn hát xong một bài, đưa mic cho người khác rồi đi đến chỗ hai người, vừa hay nhìn thấy họ đang thì thầm to nhỏ, bèn lên tiếng ngăn lại.
"Biến đi, mặt trời cái gì?"
Hứa Thanh tức giận xua tay đuổi anh ta đi.
"Tôi không phải mặt trời, cậu mới là ấy." Vương Tử Tuấn cười hì hì rồi ngồi xuống cạnh Hứa Thanh, tiện tay cầm một quả cherry trong đĩa hoa quả bỏ vào miệng, hất hàm về phía Khương Hòa: "Bạn gái à? Giới thiệu một chút đi?"
"Bạn bè bình thường thôi, Khương Hòa, ở quê lên." Hứa Thanh ghé sát tai Vương Tử Tuấn nói to, sau đó quay sang giới thiệu với Khương Hòa, chỉ tay vào Vương Tử Tuấn: "Bạn tôi, đại gia chính hiệu, phú ông chính cống."
"Ai lại giới thiệu bạn bè như cậu chứ!" Vương Tử Tuấn bĩu môi, cẩn thận quan sát Khương Hòa, không khỏi tấm tắc khen: "Bạn bè bình thường?"
"Chứ còn gì nữa?"
"Vậy tôi làm bạn với cô ấy nhé..."
"Cút, đừng có mà mơ."
"Ê, bạn bè bình thường thì liên quan gì đến cậu?"
"Cậu tự biết chứ? Đừng nói là bạn bè, cho dù là người xa lạ rơi vào tay cậu, tôi cũng thấy tiếc thay cho người ta." Hứa Thanh nhún vai, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"... Làm bạn với cậu mới là lãng phí, thật sự là lãng phí." Vương Tử Tuấn vừa ăn cherry vừa lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị tên này vớ được.
"Lãng phí cái gì, anh cao bằng tôi chắc?" Hứa Thanh liếc xéo anh ta.
"..."
"Anh đẹp trai bằng tôi chắc?"
"..."
Vương Tử Tuấn nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi giàu."
"Mẹ kiếp."
Hứa Thanh dựa người vào sofa, chẳng buồn nói chuyện, quay sang nhìn Khương Hòa đang ăn hạt dẻ, giục: "Chưa bắt đầu à? Mọi người đến đông đủ chưa?"
"Vẫn còn vài người nữa, đừng vội, hát hò một lúc đã." Vương Tử Tuấn đứng dậy đi đến chỗ màn hình chọn bài, quay đầu lại hỏi: "Muốn hát bài gì?"
"Tùy ý."
"Vậy hát bài "Học mèo kêu" đi."
"Cậu hát à?"
"Ha ha ha… Tôi vẫn luôn muốn nghe cậu hát bài "Meo meo meo" phiên bản tiếng Quảng Đông đấy." Vương Tử Tuấn vừa nói vừa lướt trên màn hình cảm ứng, "Chờ đến lúc cậu có việc cần nhờ đến tôi, còn có cả Tần Hạo nữa, mẹ kiếp, đêm nay nó lại trực, trên đời này còn có cái thứ gọi là đi trực nữa cơ đấy?"
"Bây giờ Tần Hạo là người bảo vệ nhân dân, loại sâu mọt của xã hội, ăn không ngồi rồi như cậu thì hiểu cái gì." Hứa Thanh khinh thường nói, sau đó quay sang tiếp tục nói chuyện với Khương Hòa đang ăn hạt dẻ.
Dẫn cô đến quán karaoke tuy không thực sự cần thiết, nhưng đã muốn học cách thích nghi với cuộc sống hiện đại thì đương nhiên là phải tiếp xúc với càng nhiều thứ càng tốt, trải nghiệm những hoạt động mang tính biểu tượng của thời hiện đại cũng là một cách để tích lũy kinh nghiệm, dù sao thì cũng có lợi cho việc hòa nhập.
"Tôi thấy ồn ào quá, mọi người đang chơi gì vậy?" Khương Hòa quan sát hồi lâu nhưng vẫn không hiểu mục đích của việc tụ tập trong một căn phòng kì quái thế này là gì.
Mọi người xung quanh người thì cầm điện thoại chơi, người thì ăn uống, người thì cụng ly, còn có người chơi lắc xí ngầu.
"Ca hát, uống rượu, ăn uống, thư giãn." Hứa Thanh ghé sát tai, nhỏ giọng giải thích với cô, "Chủ yếu là hôm nay bạn gái của cậu ta tổ chức sinh nhật, nên mọi người đến đây để ăn mừng, mục đích của mỗi người đến đây đều khác nhau, có người đến để uống rượu, có người đến để hát hò, có người đến để vui chơi, cũng có người đến để kết bạn… Ở nơi như thế này, mọi người rất dễ làm quen với nhau."
Nói xong, cậu liếc nhìn động tác của Khương Hòa, cô bóc hạt dẻ nhanh thoăn thoắt, còn nhanh hơn cả ăn hạt dưa, "Tay cô khéo thật đấy, bóc cho tôi mấy hạt với."
Khương Hòa dừng động tác, bóc vỏ, đưa cho cậu mấy hạt nhân.
"Đây là cách các cậu ăn mừng sao?"
"Một trong số đó, chủ yếu là để khuấy động không khí, đã lâu không gặp, chỉ ăn uống thôi thì cũng không có gì thú vị, nên phải tìm trò chơi gì đó để chơi." Hứa Thanh giải thích, "Có rất nhiều người thích ca hát… Cô hát được không?"
"Không."
"Có biết hát tôi cũng không cho cô hát đâu." Hứa Thanh vừa ăn hạt dẻ vừa nói, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, "Chờ đấy, để anh hùng đây trổ tài ca hát cho cô nghe."
Đang nói chuyện thì có thêm vài người nữa bước vào phòng, trong đó có một người vừa nhìn thấy Hứa Thanh ngồi trong góc thì dừng lại, sau đó nhìn sang Khương Hòa đang ngoan ngoãn bóc hạt dẻ cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhíu mày, sao tên này cũng đến đây vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.