Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 27: Rất Đáng Sợ
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
Tiếng máy sấy tóc ngừng lại.
Hứa Thanh dừng động tác giúp Khương Hòa sửa sang lại tóc, suy nghĩ một chút hỏi: "Hình dáng thế nào?"
Anh vô thức cảm thấy Khương Hòa nhìn thấy thứ gì đó khó hiểu, ví dụ như các bà, các mẹ đắp mặt nạ đi ra ngoài lấy hàng chẳng hạn...
"Tóc dài, còn dài hơn cả tôi."
Khương Hòa nói xong, xoay người vén tóc mình lên phía trước, che khuất cả khuôn mặt, giải thích: "Hình như là kiểu như vậy."
"..."
Hứa Thanh nhíu mày, hơn nửa đêm Khương Hòa dùng tóc dài che mặt quả thật có chút hình ảnh kinh dị, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó mặt mày trắng bệch, trắng kinh khủng, giống như... còn trắng hơn cả tường." Khương Hòa chỉ vào vách tường trắng như tuyết.
"Không phải chứ..."
"Còn mặc áo choàng màu xanh, kiểu dáng rất cổ quái, tay áo dài như vậy nè..."
Khương Hòa tiếp tục khoa tay múa chân.
"Dừng dừng dừng!"
Hứa Thanh không bình tĩnh nổi nữa, quay đầu nhìn bốn phía phòng khách, kết hợp với lời đồn gần đây có ma, bỗng nhiên cũng có chút sợ hãi.
Rốt cuộc Khương Hòa đã nhìn thấy cái thứ gì vậy?
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau, đều lâm vào trầm mặc.
Khương Hòa cho dù đang sấy tóc, kiếm cũng dựng thẳng dựa vào chân ghế tựa.
"Khụ... Cái kia, quỷ không tồn tại, thế giới này không có thứ đó, phải nói khoa học —— cô nghĩ lại xem, nếu thứ quỷ này thật sự tồn tại, mấy ngàn năm không biết đã chết bao nhiêu người, vậy không phải chen chúc nhau chết sao? Bọn chúng ở đâu, đúng không?"
Hứa Thanh cố gắng dùng khoa học giải thích chuyện này: "Chắc là do cô bị áp lực quá lớn, xuất hiện ảo giác rồi, nhanh chóng sấy khô tóc đi ngủ đi."
Một cô gái đơn độc đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, suy nghĩ lung tung là chuyện rất bình thường, nếu là một cô gái yếu đuối hơn một chút, có thể đã suy sụp rồi...
Khương Hòa rõ ràng không tin anh, nhưng không nói thêm gì, lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục để Hứa Thanh sấy tóc giúp, tay lặng lẽ sờ đến chuôi kiếm nắm thật chặt.
"Ở chỗ của chúng tôi, quỷ là thứ rất đáng sợ." Cô nói.
"Ở chỗ của chúng tôi cũng là thứ rất đáng sợ."
"Thật sao?"
"Đương nhiên." Hứa Thanh vén mái tóc dài mềm mại của cô, bổ sung: "Nhưng vấn đề là nó không tồn tại, hoàn toàn không có khả năng tồn tại, hiểu chưa?"
"Vậy vì sao mấy ngày trước lại có pháp sư bắt quỷ?"
"Bởi vì người khác lầm tưởng là có quỷ, kỳ thực không có."
"Có, tôi nhìn thấy."
"..."
Trong phòng khách ánh đèn sáng tỏ, Hứa Thanh bỗng cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Khương Hòa loại tồn tại này cũng đã có, xuất hiện một con quỷ hình như cũng không phải chuyện gì quá đáng?
"Không biết kiếm của tôi có thể làm nó bị thương hay không." Khương Hòa cau mày, suy tư ở thế giới nguy hiểm này phải tự vệ như thế nào.
"Đừng nói nữa, cứ như thật ấy... Ngày mai tôi tìm chú Triệu mượn kiếm gỗ đào xem có mượn được hay không."
"Được."
Máy sấy tóc kêu vù vù, hai người đều đang nghĩ tâm sự, mái tóc của Khương Hòa nhanh chóng được sấy khô, cô đứng dậy lắc đầu, vẫn không quên cầm kiếm lên.
"Đa tạ thiếu hiệp."
"Không cần đa lễ."
Hứa Thanh đáp lễ qua loa, rút phích cắm cất máy sấy tóc đi, thúc giục: "Nhanh đi ngủ đi."
"Tôi..."
Khương Hòa muốn nói lại thôi, do dự một lát rồi lắc đầu, trở về phòng của mình.
Đèn phòng khách tắt, một lát sau Hứa Thanh nhớ ra mình còn chưa tắm, bèn bật đèn lên, xỏ dép lê vào phòng tắm, bên trong còn lưu lại một tia hơi nước, mang theo hơi ấm và mùi sữa tắm thơm ngát.
Hai người ở và một người ở, quả nhiên khác biệt rất lớn.
Nếu chỉ có một mình, nghe Khương Hòa miêu tả chắc anh cũng có chút sợ.
Vừa tắm vừa nghĩ ngợi lung tung, Hứa Thanh tắm nhanh hơn thường ngày một phần ba thời gian, lau khô người mặc quần áo chạy ra, đang định tắt đèn phòng khách thì ánh mắt lướt qua chiếc máy tính trên bàn, động tác của anh khựng lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
...
Trong phòng ngủ được dọn dẹp từ phòng chứa đồ.
Khương Hòa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngồi trên giường một lúc, kiếm đặt ở bên tay, đáng lẽ lúc này cô nên luyện kiếm một chút rồi đi ngủ, nhưng lại chẳng muốn động đậy.
Đầu giường là mấy chồng quần áo được xếp ngay ngắn, đều là Hứa Thanh mua giúp cô, tuy kiểu dáng có chút kỳ quái, nhưng vẫn tốt hơn so với những chiếc quần đùi, váy ngắn nhìn thấy trên đường rất nhiều.
Quần jean, áo len, áo khoác... Mỗi lần ra ngoài Khương Hòa đều rất cẩn thận quan sát mọi thứ, có thể chắc chắn rằng những bộ quần áo mà Hứa Thanh mua giúp cô đều là loại kín đáo nhất.
Thiếu hiệp là người tốt...
Dưới gối là một bộ đồ vải thô, là bộ cô mặc khi mới đến đây. Khương Hòa đưa tay lấy nó từ dưới gối ra, đặt lên đùi, cúi đầu nhìn, ngón tay vuốt ve miếng vá.
Bộ quần áo này so với bộ cô đang mặc, vai hơi hẹp, tay áo cũng ngắn hơn rất nhiều, sờ vào vải thô ráp.
Nếu còn ở trong sơn trại, chắc Nhị Nương đã sửa lại bộ đồ này cho cô rồi nhỉ? Nối thêm một đoạn tay áo, cổ áo cũng phải nới rộng ra một chút.
Đại đương gia... Nhị Nương...
"Võ công là do luyện tập mà thành, đừng sợ đau! Ai dám coi thường con thì đánh cho hắn một trận, đánh đến khi nào hắn phục thì thôi, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt con nữa!"
"... Con gái con đứa gì mà ngay cả khâu vá quần áo cũng không biết, suốt ngày chỉ thích múa may đao kiếm, sau này lớn lên ai thèm lấy..." Nào, thử xem bộ này có vừa không, không vừa thì đưa lại đây ta sửa cho."
Mới hơn một tháng, mà sao giống như đã qua rất lâu rồi.
Cách hơn một ngàn năm.
Khương Hòa vuốt ve miếng vá trên áo, khẽ thở dài, thu lại dòng suy nghĩ rồi cất bộ đồ đi, đưa tay cầm lấy thanh kiếm bên cạnh.
Bất kể đang ở đâu, rốt cuộc vẫn phải sống sót, sống thật tốt.
Thế giới nguy hiểm này...
Cô quyết tâm, phải luyện võ công thật giỏi để đối phó với thứ tóc tai bù xù kia, đang định luyện kiếm.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cầm kiếm đi tới mở cửa, Khương Hòa hơi sững sờ, Hứa Thanh đang đen mặt đứng ở cửa.
"Cô ra đây."
Thấy Khương Hòa mở cửa, Hứa Thanh không nói nhảm, xoay người trở lại bàn máy tính, chỉ vào màn hình nói: "Cô nhìn thấy cái này?"
Vừa rồi anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sau khi tắm xong thì mở máy tính, máy cũng không tắt, chỉ là chuyển sang chế độ ngủ đông, lại nhìn lịch sử phát video, ôi chao.
Ngôi Làng Của Cái Chết.
Khương Hòa nắm chặt trường kiếm, "Đúng, chính là nhìn thấy từ camera giám sát."
"..."
Hứa Thanh cắn răng, không biết phải giải thích thế nào là Thiên Lý Nhãn, video, camera giám sát nữa.
Cái USB của anh có đến ba trăm GB toàn là phim ảnh các loại, nếu để Khương Hòa cứ xem như vậy, chẳng phải thế giới cao võ này sẽ biến thành khoa học viễn tưởng hay sao?
Nhìn ánh mắt kinh hãi của Khương Hòa, Hứa Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, hồi bé anh cũng từng bị phim ma dọa đến mức không dám đi vệ sinh...
"Thôi được rồi, cô đi ngủ trước đi, ngày mai tôi sẽ giải thích cho cô."
"Nếu như nửa đêm..."
"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu." Hứa Thanh ngắt lời, di chuyển chuột tắt video đi, "Xong rồi, tôi đã phong ấn cô ta lại rồi, yên tâm ngủ đi."
Khương Hòa do dự một lát, thấy vẻ mặt thoải mái của anh, lúc này mới yên tâm phần nào, ôm kiếm quay về phòng.
Hứa Thanh dừng động tác giúp Khương Hòa sửa sang lại tóc, suy nghĩ một chút hỏi: "Hình dáng thế nào?"
Anh vô thức cảm thấy Khương Hòa nhìn thấy thứ gì đó khó hiểu, ví dụ như các bà, các mẹ đắp mặt nạ đi ra ngoài lấy hàng chẳng hạn...
"Tóc dài, còn dài hơn cả tôi."
Khương Hòa nói xong, xoay người vén tóc mình lên phía trước, che khuất cả khuôn mặt, giải thích: "Hình như là kiểu như vậy."
"..."
Hứa Thanh nhíu mày, hơn nửa đêm Khương Hòa dùng tóc dài che mặt quả thật có chút hình ảnh kinh dị, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó mặt mày trắng bệch, trắng kinh khủng, giống như... còn trắng hơn cả tường." Khương Hòa chỉ vào vách tường trắng như tuyết.
"Không phải chứ..."
"Còn mặc áo choàng màu xanh, kiểu dáng rất cổ quái, tay áo dài như vậy nè..."
Khương Hòa tiếp tục khoa tay múa chân.
"Dừng dừng dừng!"
Hứa Thanh không bình tĩnh nổi nữa, quay đầu nhìn bốn phía phòng khách, kết hợp với lời đồn gần đây có ma, bỗng nhiên cũng có chút sợ hãi.
Rốt cuộc Khương Hòa đã nhìn thấy cái thứ gì vậy?
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau, đều lâm vào trầm mặc.
Khương Hòa cho dù đang sấy tóc, kiếm cũng dựng thẳng dựa vào chân ghế tựa.
"Khụ... Cái kia, quỷ không tồn tại, thế giới này không có thứ đó, phải nói khoa học —— cô nghĩ lại xem, nếu thứ quỷ này thật sự tồn tại, mấy ngàn năm không biết đã chết bao nhiêu người, vậy không phải chen chúc nhau chết sao? Bọn chúng ở đâu, đúng không?"
Hứa Thanh cố gắng dùng khoa học giải thích chuyện này: "Chắc là do cô bị áp lực quá lớn, xuất hiện ảo giác rồi, nhanh chóng sấy khô tóc đi ngủ đi."
Một cô gái đơn độc đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, suy nghĩ lung tung là chuyện rất bình thường, nếu là một cô gái yếu đuối hơn một chút, có thể đã suy sụp rồi...
Khương Hòa rõ ràng không tin anh, nhưng không nói thêm gì, lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục để Hứa Thanh sấy tóc giúp, tay lặng lẽ sờ đến chuôi kiếm nắm thật chặt.
"Ở chỗ của chúng tôi, quỷ là thứ rất đáng sợ." Cô nói.
"Ở chỗ của chúng tôi cũng là thứ rất đáng sợ."
"Thật sao?"
"Đương nhiên." Hứa Thanh vén mái tóc dài mềm mại của cô, bổ sung: "Nhưng vấn đề là nó không tồn tại, hoàn toàn không có khả năng tồn tại, hiểu chưa?"
"Vậy vì sao mấy ngày trước lại có pháp sư bắt quỷ?"
"Bởi vì người khác lầm tưởng là có quỷ, kỳ thực không có."
"Có, tôi nhìn thấy."
"..."
Trong phòng khách ánh đèn sáng tỏ, Hứa Thanh bỗng cảm thấy một tia lạnh lẽo.
Khương Hòa loại tồn tại này cũng đã có, xuất hiện một con quỷ hình như cũng không phải chuyện gì quá đáng?
"Không biết kiếm của tôi có thể làm nó bị thương hay không." Khương Hòa cau mày, suy tư ở thế giới nguy hiểm này phải tự vệ như thế nào.
"Đừng nói nữa, cứ như thật ấy... Ngày mai tôi tìm chú Triệu mượn kiếm gỗ đào xem có mượn được hay không."
"Được."
Máy sấy tóc kêu vù vù, hai người đều đang nghĩ tâm sự, mái tóc của Khương Hòa nhanh chóng được sấy khô, cô đứng dậy lắc đầu, vẫn không quên cầm kiếm lên.
"Đa tạ thiếu hiệp."
"Không cần đa lễ."
Hứa Thanh đáp lễ qua loa, rút phích cắm cất máy sấy tóc đi, thúc giục: "Nhanh đi ngủ đi."
"Tôi..."
Khương Hòa muốn nói lại thôi, do dự một lát rồi lắc đầu, trở về phòng của mình.
Đèn phòng khách tắt, một lát sau Hứa Thanh nhớ ra mình còn chưa tắm, bèn bật đèn lên, xỏ dép lê vào phòng tắm, bên trong còn lưu lại một tia hơi nước, mang theo hơi ấm và mùi sữa tắm thơm ngát.
Hai người ở và một người ở, quả nhiên khác biệt rất lớn.
Nếu chỉ có một mình, nghe Khương Hòa miêu tả chắc anh cũng có chút sợ.
Vừa tắm vừa nghĩ ngợi lung tung, Hứa Thanh tắm nhanh hơn thường ngày một phần ba thời gian, lau khô người mặc quần áo chạy ra, đang định tắt đèn phòng khách thì ánh mắt lướt qua chiếc máy tính trên bàn, động tác của anh khựng lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
...
Trong phòng ngủ được dọn dẹp từ phòng chứa đồ.
Khương Hòa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngồi trên giường một lúc, kiếm đặt ở bên tay, đáng lẽ lúc này cô nên luyện kiếm một chút rồi đi ngủ, nhưng lại chẳng muốn động đậy.
Đầu giường là mấy chồng quần áo được xếp ngay ngắn, đều là Hứa Thanh mua giúp cô, tuy kiểu dáng có chút kỳ quái, nhưng vẫn tốt hơn so với những chiếc quần đùi, váy ngắn nhìn thấy trên đường rất nhiều.
Quần jean, áo len, áo khoác... Mỗi lần ra ngoài Khương Hòa đều rất cẩn thận quan sát mọi thứ, có thể chắc chắn rằng những bộ quần áo mà Hứa Thanh mua giúp cô đều là loại kín đáo nhất.
Thiếu hiệp là người tốt...
Dưới gối là một bộ đồ vải thô, là bộ cô mặc khi mới đến đây. Khương Hòa đưa tay lấy nó từ dưới gối ra, đặt lên đùi, cúi đầu nhìn, ngón tay vuốt ve miếng vá.
Bộ quần áo này so với bộ cô đang mặc, vai hơi hẹp, tay áo cũng ngắn hơn rất nhiều, sờ vào vải thô ráp.
Nếu còn ở trong sơn trại, chắc Nhị Nương đã sửa lại bộ đồ này cho cô rồi nhỉ? Nối thêm một đoạn tay áo, cổ áo cũng phải nới rộng ra một chút.
Đại đương gia... Nhị Nương...
"Võ công là do luyện tập mà thành, đừng sợ đau! Ai dám coi thường con thì đánh cho hắn một trận, đánh đến khi nào hắn phục thì thôi, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt con nữa!"
"... Con gái con đứa gì mà ngay cả khâu vá quần áo cũng không biết, suốt ngày chỉ thích múa may đao kiếm, sau này lớn lên ai thèm lấy..." Nào, thử xem bộ này có vừa không, không vừa thì đưa lại đây ta sửa cho."
Mới hơn một tháng, mà sao giống như đã qua rất lâu rồi.
Cách hơn một ngàn năm.
Khương Hòa vuốt ve miếng vá trên áo, khẽ thở dài, thu lại dòng suy nghĩ rồi cất bộ đồ đi, đưa tay cầm lấy thanh kiếm bên cạnh.
Bất kể đang ở đâu, rốt cuộc vẫn phải sống sót, sống thật tốt.
Thế giới nguy hiểm này...
Cô quyết tâm, phải luyện võ công thật giỏi để đối phó với thứ tóc tai bù xù kia, đang định luyện kiếm.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cầm kiếm đi tới mở cửa, Khương Hòa hơi sững sờ, Hứa Thanh đang đen mặt đứng ở cửa.
"Cô ra đây."
Thấy Khương Hòa mở cửa, Hứa Thanh không nói nhảm, xoay người trở lại bàn máy tính, chỉ vào màn hình nói: "Cô nhìn thấy cái này?"
Vừa rồi anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sau khi tắm xong thì mở máy tính, máy cũng không tắt, chỉ là chuyển sang chế độ ngủ đông, lại nhìn lịch sử phát video, ôi chao.
Ngôi Làng Của Cái Chết.
Khương Hòa nắm chặt trường kiếm, "Đúng, chính là nhìn thấy từ camera giám sát."
"..."
Hứa Thanh cắn răng, không biết phải giải thích thế nào là Thiên Lý Nhãn, video, camera giám sát nữa.
Cái USB của anh có đến ba trăm GB toàn là phim ảnh các loại, nếu để Khương Hòa cứ xem như vậy, chẳng phải thế giới cao võ này sẽ biến thành khoa học viễn tưởng hay sao?
Nhìn ánh mắt kinh hãi của Khương Hòa, Hứa Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, hồi bé anh cũng từng bị phim ma dọa đến mức không dám đi vệ sinh...
"Thôi được rồi, cô đi ngủ trước đi, ngày mai tôi sẽ giải thích cho cô."
"Nếu như nửa đêm..."
"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu." Hứa Thanh ngắt lời, di chuyển chuột tắt video đi, "Xong rồi, tôi đã phong ấn cô ta lại rồi, yên tâm ngủ đi."
Khương Hòa do dự một lát, thấy vẻ mặt thoải mái của anh, lúc này mới yên tâm phần nào, ôm kiếm quay về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.