Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 8: Rất Mạnh
Hoa Còn Chưa Nở
26/04/2024
Chương 8: Rất mạnh
"Thế còn nội công? Hàng Long Thập Bát Chưởng? Trường Sinh Quyết? Thiên Ma Đại Pháp?" Hứa Thanh tiếp tục hỏi.
Khương Hòa vẻ mặt ngơ ngác, nhíu mày: "Đó là cái gì?"
"Cô... luyện võ công thế nào?"
"Luyện từ nhỏ."
"Anh xem tôi có học được không?"
Hứa Thanh đứng thẳng người khoa tay múa chân một chút, chờ mong nhìn Khương Hòa.
"Tuổi cô lớn quá." Khương Hòa đánh giá anh từ trên xuống một lát, lắc đầu nói: "Cho dù có quyết tâm có nghị lực, cũng sẽ không có thành tựu gì."
"Được đấy! Được đấy! Không cần thành tựu lớn, có thể học là tốt rồi, tôi bái cô làm thầy được không?"
"..."
"Những chuyện sư thừa này có phải rất nghiêm khắc hay không?" Hứa Thanh vỗ vỗ trán, "Là tôi đường đột, không sao, trước..."
"Không phải. Đều là võ nghệ giang hồ, nào có sư thừa gì."
Khương Hòa nhìn dáng vẻ của anh, không nỡ từ chối, suy nghĩ một chút rồi lui về phía sau hai bước, trầm lưng thu bụng bày ra một tư thế, nói: "Luyện võ trước tiên phải luyện eo, luyện eo trước tiên phải luyện đứng tấn, phát lực từ mặt đất khởi..."
"Chờ một chút... Đã bắt đầu rồi sao?" Hứa Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Lực hành động cũng quá mạnh mẽ.
"Tuổi cô vốn đã lớn, luyện võ lại là một chuyện lâu dài, đều phải dựa vào từng chút từng chút tích lũy."
"Vậy không luyện đứng tấn được không?"
"Không luyện đứng tấn thì tập võ như thế nào?" Khương Hòa kỳ quái hỏi.
"..."
Hứa Thanh nghẹn lời một chút, "Cái đứng tấn này phải luyện bao lâu?"
"Ba năm."
"Khụ... Cái quần áo kia cô đi thử trước một chút, nếu không vừa thì tôi mang về tiệm đổi." Hứa Thanh như không có việc gì xoay người thu dọn túi trên ghế sofa, đưa cho Khương Hòa, "Những thứ khác... Cô suy nghĩ một chút, nếu thật sự không hiểu thì tôi sẽ nghĩ cách dạy cô."
"Không tập võ nữa?"
"Lần sau nhất định."
Ba năm đứng tấn... Nếu anh có thể đứng vững, lúc trước đã đi bộ đội rồi.
Hứa Thanh thất vọng nhìn thanh kiếm trên bàn, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Có thể trực tiếp học kiếm pháp không?"
"Tay không theo kịp mắt, mắt không theo kịp tay, chỉ có thể học cho vui thôi."
"Được rồi."
Cửa phòng đóng lại, Khương Hòa trốn vào phòng thử quần áo, Hứa Thanh ngồi trên ghế sofa, buồn chán cầm lấy thanh kiếm của Khương Hòa rút ra xem, thật sự rất nặng, anh tùy tiện múa may hai tư thế một lần nữa rồi cất đi, thở dài một hơi.
Giấc mộng võ hiệp tan vỡ.
Không được, chờ sau khi quen thuộc thì phải moi móc ra chút bí kíp gì đó.
Yên lặng chờ một lát, Khương Hòa từ trong phòng đi ra, đã thay một chiếc áo khoác dài tay màu trắng, phối hợp quần jean, tóc dùng dây buộc gọn ở sau gáy, thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng, làm cho Hứa Thanh sáng mắt.
Người đẹp vì lụa, con gái thời xưa thay trang phục hiện đại, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
"Tôi đã thử qua rồi, rất vừa người, đa tạ... Thiếu hiệp." Khương Hòa vẫn cảm thấy bộ quần áo này có chút không được tự nhiên, ngón tay vô thức kéo góc áo, sau đó nói ra lời khiến mình càng thêm ngại ngùng.
Hứa Thanh cao hứng xua tay, "Không có gì!"
Dừng một chút, anh lại cẩn thận quan sát Khương Hòa, sờ cằm như có điều suy nghĩ: "Cô đừng nhúc nhích... Xoay một vòng cho tôi xem nào."
"Tôi quên mua cho cô dây buộc tóc rồi, sợi dây buộc tóc của cô kỳ lạ quá, không hợp, trước tiên thả tóc ra đi."
Nhìn Khương Hòa cởi dây buộc tóc, mái tóc đen xõa xuống, Hứa Thanh hài lòng gật gật đầu, một chút cảm giác không hài hòa còn sót lại cũng biến mất không thấy gì nữa.
Với hình tượng hiện tại ra ngoài, chỉ cần không mở miệng nói năng lung tung, cơ bản không có sơ hở gì lớn.
"Đợi tối nay tôi dẫn cô ra ngoài dạo chơi, thuận tiện mua một chiếc dây buộc tóc mới, đừng quên nhắc tôi." Anh dặn dò một câu, liền lấy ra sổ ghi chú và danh sách những việc cần giải quyết ngày hôm qua ra xem xét lại.
Cô gái này rất phối hợp, để cho anh - nói đúng ra là để cho cả hai người đều bớt đi không ít chuyện.
Hứa Thanh thích giao tiếp với người thông minh, đây là nguyên nhân, không cần phí quá nhiều tinh lực vào những chuyện không đâu... May mắn, cô gái thời xưa này kém chỉ là nhận thức, chứ không phải là kém thông minh.
...
Đảo mắt đã là buổi chiều.
"Anh đang làm gì vậy?"
Nghe được động tĩnh bên ngoài, Khương Hòa mở hé cửa phòng nhìn ra, do dự một chút rồi đi ra phòng khách đứng sau lưng Hứa Thanh, nhìn về phía vật kỳ quái trước mặt anh.
"Cái này gọi là máy tính."
Hứa Thanh ấn tạm dừng, đối với chuyện cô làm hỏng TV vẫn còn hơi sợ, anh nghiêm túc giới thiệu một lần tác dụng của nó, cùng với những hình ảnh con người có thể xuất hiện trên đó.
TV cũng chỉ có mấy trăm tệ, cái máy tính này có thể mua được mười cái TV, có thể coi là vật phẩm siêu cấp quý giá.
"Sách kia... Đọc có khó khăn không?" Anh thấy Khương Hòa có chút chán nản, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Ừm, rất khó."
Khương Hòa trầm mặc một chút, nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi từ từ xem."
"Cứ từ từ, không vội... Dù sao chuyện này ai cũng chưa từng gặp qua, nếu đổi lại là tôi, có thể tôi còn không bằng cô." Hứa Thanh an ủi cô một chút, xác định cô sẽ không đột nhiên nổi giận đập nát máy tính của mình, mới tiếp tục xem.
"Đây là cái gì?" Khương Hòa lại hỏi.
"Giải thích rất khó khăn... Cô có thể coi nó như là kính viễn vọng, chuyện xảy ra ngoài ngàn dặm, tôi ở chỗ này đều có thể nhìn thấy được."
Hứa Thanh cầm bút trong tay, trước máy tính đặt laptop, trên màn hình là chương trình Thời sự - phát lại của ngày hôm qua, bởi vì TV bị Khương Hòa đập hỏng, khiến cho anh chưa kịp xem, chỉ có thể hôm nay xem bù.
Nói tới đây, không thể không nhắc tới nghề nghiệp của Hứa Thanh, tuy rằng anh còn chưa tìm được việc, nhưng anh ở đại học lúc rảnh rỗi thường hay edit các loại video, từ sở thích phát triển thành một Youtuber, một tháng kiếm không nhiều lắm nhưng cũng đủ sống.
Mà chương trình Thời sự... Đương nhiên không phải dùng để tìm tư liệu edit video, chỉ là đơn thuần xem mà thôi - không sai, anh cũng là một người chơi chứng khoán, hơn nữa còn là một tay chơi thứ thiệt.
Từng có lần trong bản tin xuất hiện hình ảnh dưa muối trong gia đình chỉ vỏn vẹn vài giây, ngày hôm sau cổ phiếu của công ty thực phẩm Phù Lăng liền tăng vọt, card màn hình máy tính này là do anh kiếm được vào lúc đó.
Người ngoài cuộc thì xem náo nhiệt, người trong cuộc mới hiểu rõ, mỗi buổi tối bảy giờ ngồi trước TV xem Thời sự sớm đã trở thành thói quen của anh.
Khương Hòa không quấy rầy anh nữa, đứng ở một bên yên lặng nhìn, hơn mười phút sau chương trình kết thúc, Hứa Thanh sửa sang lại một ít thông tin ghi trên laptop, kẹp bút vào trong, cô mới lên tiếng: "Anh không cần đi làm sao?"
"Đây chính là đang làm việc đó." Hứa Thanh cười cười, giải thích: "Kiếm tiền ở thế giới này phải động não."
"Thương nhân?"
"Ừm... Không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể hiểu như vậy, chờ cô sau này quen thuộc với thế giới này rồi tự nhiên sẽ hiểu."
Anh thao tác máy tính, đăng nhập vào tài khoản Youtuber của mình, nhìn số liệu, vừa nói: "Hiện tại cô cần tìm hiểu không phải là những thứ này, bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất, tốt nhất là xem qua lịch sử, lịch sử phát triển cận đại - muốn cô quen thuộc ngay lập tức cũng rất khó, trước tiên cứ hiểu sơ qua đã."
Khương Hòa im lặng, trong lòng càng thêm chắc chắn đây là một tên công tử nhà giàu.
"Đúng rồi, võ công của đại ca các cô thế nào?" Hứa Thanh nhìn đoạn video đã được edit trên kênh Youtube của mình, đột nhiên hỏi.
"Rất mạnh."
"Rất mạnh à..."
Anh gật gật đầu, di chuyển chuột mở bộ phim "Tiếu ngạo giang hồ" bản của Lý Liên Kiệt, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Hòa bắt đầu phát.
Là bản được edit, chỉ khoảng hơn sáu phút là đến đoạn cao trào đánh nhau, uy lực của cây kim thêu hoa trong tay Lâm Thanh Hà dời non lấp biển khiến cho Khương Hòa chấn động không thôi.
Kính viễn vọng... Chuyện xảy ra ngoài ngàn dặm.
Hứa Thanh bị bộ dạng khiếp sợ của cô chọc cười, kìm nén biểu cảm, ra vẻ nghiêm túc hỏi:
"Có mạnh đến vậy sao?"
"Thế còn nội công? Hàng Long Thập Bát Chưởng? Trường Sinh Quyết? Thiên Ma Đại Pháp?" Hứa Thanh tiếp tục hỏi.
Khương Hòa vẻ mặt ngơ ngác, nhíu mày: "Đó là cái gì?"
"Cô... luyện võ công thế nào?"
"Luyện từ nhỏ."
"Anh xem tôi có học được không?"
Hứa Thanh đứng thẳng người khoa tay múa chân một chút, chờ mong nhìn Khương Hòa.
"Tuổi cô lớn quá." Khương Hòa đánh giá anh từ trên xuống một lát, lắc đầu nói: "Cho dù có quyết tâm có nghị lực, cũng sẽ không có thành tựu gì."
"Được đấy! Được đấy! Không cần thành tựu lớn, có thể học là tốt rồi, tôi bái cô làm thầy được không?"
"..."
"Những chuyện sư thừa này có phải rất nghiêm khắc hay không?" Hứa Thanh vỗ vỗ trán, "Là tôi đường đột, không sao, trước..."
"Không phải. Đều là võ nghệ giang hồ, nào có sư thừa gì."
Khương Hòa nhìn dáng vẻ của anh, không nỡ từ chối, suy nghĩ một chút rồi lui về phía sau hai bước, trầm lưng thu bụng bày ra một tư thế, nói: "Luyện võ trước tiên phải luyện eo, luyện eo trước tiên phải luyện đứng tấn, phát lực từ mặt đất khởi..."
"Chờ một chút... Đã bắt đầu rồi sao?" Hứa Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Lực hành động cũng quá mạnh mẽ.
"Tuổi cô vốn đã lớn, luyện võ lại là một chuyện lâu dài, đều phải dựa vào từng chút từng chút tích lũy."
"Vậy không luyện đứng tấn được không?"
"Không luyện đứng tấn thì tập võ như thế nào?" Khương Hòa kỳ quái hỏi.
"..."
Hứa Thanh nghẹn lời một chút, "Cái đứng tấn này phải luyện bao lâu?"
"Ba năm."
"Khụ... Cái quần áo kia cô đi thử trước một chút, nếu không vừa thì tôi mang về tiệm đổi." Hứa Thanh như không có việc gì xoay người thu dọn túi trên ghế sofa, đưa cho Khương Hòa, "Những thứ khác... Cô suy nghĩ một chút, nếu thật sự không hiểu thì tôi sẽ nghĩ cách dạy cô."
"Không tập võ nữa?"
"Lần sau nhất định."
Ba năm đứng tấn... Nếu anh có thể đứng vững, lúc trước đã đi bộ đội rồi.
Hứa Thanh thất vọng nhìn thanh kiếm trên bàn, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Có thể trực tiếp học kiếm pháp không?"
"Tay không theo kịp mắt, mắt không theo kịp tay, chỉ có thể học cho vui thôi."
"Được rồi."
Cửa phòng đóng lại, Khương Hòa trốn vào phòng thử quần áo, Hứa Thanh ngồi trên ghế sofa, buồn chán cầm lấy thanh kiếm của Khương Hòa rút ra xem, thật sự rất nặng, anh tùy tiện múa may hai tư thế một lần nữa rồi cất đi, thở dài một hơi.
Giấc mộng võ hiệp tan vỡ.
Không được, chờ sau khi quen thuộc thì phải moi móc ra chút bí kíp gì đó.
Yên lặng chờ một lát, Khương Hòa từ trong phòng đi ra, đã thay một chiếc áo khoác dài tay màu trắng, phối hợp quần jean, tóc dùng dây buộc gọn ở sau gáy, thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng, làm cho Hứa Thanh sáng mắt.
Người đẹp vì lụa, con gái thời xưa thay trang phục hiện đại, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
"Tôi đã thử qua rồi, rất vừa người, đa tạ... Thiếu hiệp." Khương Hòa vẫn cảm thấy bộ quần áo này có chút không được tự nhiên, ngón tay vô thức kéo góc áo, sau đó nói ra lời khiến mình càng thêm ngại ngùng.
Hứa Thanh cao hứng xua tay, "Không có gì!"
Dừng một chút, anh lại cẩn thận quan sát Khương Hòa, sờ cằm như có điều suy nghĩ: "Cô đừng nhúc nhích... Xoay một vòng cho tôi xem nào."
"Tôi quên mua cho cô dây buộc tóc rồi, sợi dây buộc tóc của cô kỳ lạ quá, không hợp, trước tiên thả tóc ra đi."
Nhìn Khương Hòa cởi dây buộc tóc, mái tóc đen xõa xuống, Hứa Thanh hài lòng gật gật đầu, một chút cảm giác không hài hòa còn sót lại cũng biến mất không thấy gì nữa.
Với hình tượng hiện tại ra ngoài, chỉ cần không mở miệng nói năng lung tung, cơ bản không có sơ hở gì lớn.
"Đợi tối nay tôi dẫn cô ra ngoài dạo chơi, thuận tiện mua một chiếc dây buộc tóc mới, đừng quên nhắc tôi." Anh dặn dò một câu, liền lấy ra sổ ghi chú và danh sách những việc cần giải quyết ngày hôm qua ra xem xét lại.
Cô gái này rất phối hợp, để cho anh - nói đúng ra là để cho cả hai người đều bớt đi không ít chuyện.
Hứa Thanh thích giao tiếp với người thông minh, đây là nguyên nhân, không cần phí quá nhiều tinh lực vào những chuyện không đâu... May mắn, cô gái thời xưa này kém chỉ là nhận thức, chứ không phải là kém thông minh.
...
Đảo mắt đã là buổi chiều.
"Anh đang làm gì vậy?"
Nghe được động tĩnh bên ngoài, Khương Hòa mở hé cửa phòng nhìn ra, do dự một chút rồi đi ra phòng khách đứng sau lưng Hứa Thanh, nhìn về phía vật kỳ quái trước mặt anh.
"Cái này gọi là máy tính."
Hứa Thanh ấn tạm dừng, đối với chuyện cô làm hỏng TV vẫn còn hơi sợ, anh nghiêm túc giới thiệu một lần tác dụng của nó, cùng với những hình ảnh con người có thể xuất hiện trên đó.
TV cũng chỉ có mấy trăm tệ, cái máy tính này có thể mua được mười cái TV, có thể coi là vật phẩm siêu cấp quý giá.
"Sách kia... Đọc có khó khăn không?" Anh thấy Khương Hòa có chút chán nản, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Ừm, rất khó."
Khương Hòa trầm mặc một chút, nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi từ từ xem."
"Cứ từ từ, không vội... Dù sao chuyện này ai cũng chưa từng gặp qua, nếu đổi lại là tôi, có thể tôi còn không bằng cô." Hứa Thanh an ủi cô một chút, xác định cô sẽ không đột nhiên nổi giận đập nát máy tính của mình, mới tiếp tục xem.
"Đây là cái gì?" Khương Hòa lại hỏi.
"Giải thích rất khó khăn... Cô có thể coi nó như là kính viễn vọng, chuyện xảy ra ngoài ngàn dặm, tôi ở chỗ này đều có thể nhìn thấy được."
Hứa Thanh cầm bút trong tay, trước máy tính đặt laptop, trên màn hình là chương trình Thời sự - phát lại của ngày hôm qua, bởi vì TV bị Khương Hòa đập hỏng, khiến cho anh chưa kịp xem, chỉ có thể hôm nay xem bù.
Nói tới đây, không thể không nhắc tới nghề nghiệp của Hứa Thanh, tuy rằng anh còn chưa tìm được việc, nhưng anh ở đại học lúc rảnh rỗi thường hay edit các loại video, từ sở thích phát triển thành một Youtuber, một tháng kiếm không nhiều lắm nhưng cũng đủ sống.
Mà chương trình Thời sự... Đương nhiên không phải dùng để tìm tư liệu edit video, chỉ là đơn thuần xem mà thôi - không sai, anh cũng là một người chơi chứng khoán, hơn nữa còn là một tay chơi thứ thiệt.
Từng có lần trong bản tin xuất hiện hình ảnh dưa muối trong gia đình chỉ vỏn vẹn vài giây, ngày hôm sau cổ phiếu của công ty thực phẩm Phù Lăng liền tăng vọt, card màn hình máy tính này là do anh kiếm được vào lúc đó.
Người ngoài cuộc thì xem náo nhiệt, người trong cuộc mới hiểu rõ, mỗi buổi tối bảy giờ ngồi trước TV xem Thời sự sớm đã trở thành thói quen của anh.
Khương Hòa không quấy rầy anh nữa, đứng ở một bên yên lặng nhìn, hơn mười phút sau chương trình kết thúc, Hứa Thanh sửa sang lại một ít thông tin ghi trên laptop, kẹp bút vào trong, cô mới lên tiếng: "Anh không cần đi làm sao?"
"Đây chính là đang làm việc đó." Hứa Thanh cười cười, giải thích: "Kiếm tiền ở thế giới này phải động não."
"Thương nhân?"
"Ừm... Không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể hiểu như vậy, chờ cô sau này quen thuộc với thế giới này rồi tự nhiên sẽ hiểu."
Anh thao tác máy tính, đăng nhập vào tài khoản Youtuber của mình, nhìn số liệu, vừa nói: "Hiện tại cô cần tìm hiểu không phải là những thứ này, bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất, tốt nhất là xem qua lịch sử, lịch sử phát triển cận đại - muốn cô quen thuộc ngay lập tức cũng rất khó, trước tiên cứ hiểu sơ qua đã."
Khương Hòa im lặng, trong lòng càng thêm chắc chắn đây là một tên công tử nhà giàu.
"Đúng rồi, võ công của đại ca các cô thế nào?" Hứa Thanh nhìn đoạn video đã được edit trên kênh Youtube của mình, đột nhiên hỏi.
"Rất mạnh."
"Rất mạnh à..."
Anh gật gật đầu, di chuyển chuột mở bộ phim "Tiếu ngạo giang hồ" bản của Lý Liên Kiệt, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Hòa bắt đầu phát.
Là bản được edit, chỉ khoảng hơn sáu phút là đến đoạn cao trào đánh nhau, uy lực của cây kim thêu hoa trong tay Lâm Thanh Hà dời non lấp biển khiến cho Khương Hòa chấn động không thôi.
Kính viễn vọng... Chuyện xảy ra ngoài ngàn dặm.
Hứa Thanh bị bộ dạng khiếp sợ của cô chọc cười, kìm nén biểu cảm, ra vẻ nghiêm túc hỏi:
"Có mạnh đến vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.