Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 1: Ta Là Người Tốt
Hoa Còn Chưa Nở
26/04/2024
Chương 1: Tôi Là Người Tốt
Đầu thu, mưa to như trút nước.
Bầu trời tối đen như sắp sập xuống, vì thời tiết nên mới chỉ hơn năm giờ chiều, trời đã tối mịt.
Hứa Thanh lạch cạch đạp nước mưa chạy như bay trên đường phố, ống quần xắn cao lên, bọt nước bắn tung tóe ra xa vài mét.
"Tiểu Hứa, không mang ô à?"
Bác bảo vệ trong trạm bảo an từ xa đã thấy cậu chạy về phía này như một cơn gió, lấy một chiếc ô từ dưới gầm bàn ra, chờ Hứa Thanh chạy đến gần mới lấy ra lắc lắc ra hiệu cho cậu.
"Hỏng giữa đường rồi ạ!"
Hứa Thanh cuối cùng cũng chạy đến dưới mái hiên bên cạnh trạm bảo an, vẫy vẫy tay với bác bảo vệ, lại cúi đầu nhìn xuống người mình, lau nước mưa trên mặt nói: "Dù sao cũng ướt hết rồi, không cần phiền bác đâu."
Nói xong, cậu chỉnh lại ống quần có chút lỏng lẻo, tiếp tục lạch cạch chạy vào trong khu chung cư.
Khu chung cư cũ kỹ vốn đã vắng người, thời tiết như thế này càng không thấy bóng dáng ai, cậu chạy một mạch đến đầu hành lang, dậm chân hai cái, cúi đầu vắt nước trên gấu áo, vừa móc chìa khóa trong túi quần ra vừa đi vào trong tòa nhà.
Trong hành lang tối om, đèn cảm ứng được tiếng động dậm chân đánh thức, bóng dáng bên cạnh cửa nhà mình khiến Hứa Thanh sững người.
Đó là một cô gái, dựa lưng vào tường, cảnh giác ngẩng đầu nhìn ánh đèn một cái, sau đó lại lạnh lùng nhìn cậu, trên mặt mang theo vẻ đề phòng.
Vài sợi tóc dính trên mặt cô, đuôi tóc tí tách nước, xem ra cũng là dầm mưa một hồi...
Điều khiến cậu ngây người không phải bản thân cô gái, mà là trang phục của cô, cosplay một bộ trang phục hiệp khách cổ trang - một thân áo vải thô kiểu dáng cổ xưa, tay trái cầm kiếm dựng thẳng trước người, tay phải nắm chuôi kiếm, dưới chân đi giày rơm... rách nát còn lộ cả ngón chân.
Chuyên nghiệp.
Thật chuyên nghiệp.
Nhìn thấy đôi giày rơm rách nát kia, Hứa Thanh không khỏi tấm tắc khen ngợi trong lòng, tùy ý liếc nhìn một cái, liền tiếp tục lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.
Cô gái thấy cậu hành động, lập tức căng thẳng người, vẻ đề phòng trên mặt càng rõ rệt, eo cũng hơi cong lên, dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Dừng lại!"
"..."
Hứa Thanh lắc lắc chìa khóa trong tay, hất hàm về phía cửa, "Đây là nhà tôi."
Dừng một chút, cậu không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Mình trông giống người xấu lắm sao?
Cách xa mấy mét mà cũng có thể dọa cô gái nhà người ta sợ hãi thành như vậy...
Nhìn cô gái chậm rãi lùi về phía sau, Hứa Thanh càng cảm thấy như bị xúc phạm.
"Cái đó..."
Cậu há miệng rồi lại ngậm lại, cầm chìa khóa đi qua mở cửa, lại nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ cảnh giác trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề giảm bớt, Hứa Thanh chưa từng thấy ánh mắt nào như vậy, mang theo sự đề phòng tột độ, giống như một con nhím xù lông.
Để cô gái trung nhị khó hiểu này ở ngoài cửa, khóa kỹ cửa, Hứa Thanh nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người, chạy vào phòng tắm.
Nước chảy ào ào khiến cậu cảm thấy thật sảng khoái.
Sau khi dầm mưa thì tắm nước nóng, sau đó khoác áo ngủ vào, lấy chai nước ngọt trong tủ lạnh ra, vặn nắp, ực một cái...
Thật là sướng!
"Đông Qua, lại đây."
Uống nước ngọt xong, cậu cũng không rảnh rỗi, dùng điều khiển từ xa bật TV, sau đó đến tủ góc phòng lấy thức ăn cho mèo ra, đổ vào bát cho Đông Qua ăn.
Đông Qua vốn là một chú mèo hoang, hai năm trước gầy trơ xương nằm trên tường khu chung cư, bị cậu để ý mấy ngày liền, sau đó chọn một ngày đẹp trời lấy xúc xích dụ dỗ, ôm về nhà nuôi.
... Một chú mèo hoang tốt đẹp, lại bị cậu nuôi thành chú mèo béo ú, lười biếng chạy đến ăn.
Bên ngoài có gió, có mưa, trong phòng có nước ngọt, có mèo.
Hứa Thanh duỗi lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm điện thoại lên đặt một suất hamburger gà rán kèm nước ngọt, đủ cả rồi.
Bầu trời lóe lên hai tia chớp, tiếng sấm ầm ầm vang dội từ xa đến gần, mưa càng lúc càng lớn, cậu liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn cửa phòng, suy nghĩ một lát rồi lấy một chiếc ô trong phòng ra, áp mắt vào mắt mèo nhìn ra ngoài.
Không thấy cô gái như con nhím kia đâu.
Cạch.
Mở cửa phòng thò đầu ra ngoài nhìn, Hứa Thanh bắt gặp ánh mắt lạnh lùng cách đó mấy bước chân, cùng với tư thế phòng bị của cô gái.
"Cái đó..."
Cậu không hiểu sao lại có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu bị người ta đề phòng như vậy.
"Trời sắp tối rồi, xem ra mưa này không tạnh ngay được đâu, nhà cô nếu không xa..." Hứa Thanh nở một nụ cười tự nhận là hiền lành, giơ chiếc ô trong tay lên ra hiệu.
Thấy cô gái không có động tĩnh, cậu nghiêng đầu, tiếp tục nói: "Nếu xa thì gọi điện thoại cho người nhà đến đón đi, tôi có thể giúp cô gọi bảo vệ, nhìn người ướt hết cả rồi kìa, mau về nhà đi..."
Cô gái này mặc dù trên người ướt sũng, nhưng vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ, đôi mắt sáng ngời, chắc chắn không phải người ở gần đây, nếu không nhất định cậu đã có ấn tượng.
"Đây là đâu?" Cuối cùng cô gái cũng lên tiếng, vẫn là giọng điệu kỳ quái đó, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Hứa Thanh cầm ô dựa người vào cửa, nhìn dáng vẻ của cô, cậu đoán ra được đôi chút, "Đây là khu chung cư Gia Hòa, đường Bắc Vọng."
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau, cô gái khẽ cau mày, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ngươi là ai?"
"..."
Câu hỏi này khiến Hứa Thanh nghẹn họng.
Anh chàng hàng xóm tốt bụng?
Bị điên à!
"Gọi tôi là anh đẹp trai cũng được." Cậu nhướng mày nói, "Muốn lấy ô không? Không lấy thì tôi mang vào nhà đấy."
"Diêm Bang."
Vẻ mặt cô gái có chút dao động, nhìn chiếc ô dài màu đen trong tay cậu cuối cùng cũng bớt đề phòng, biểu cảm hơi dịu lại, buông tay khỏi chuôi kiếm, chắp tay nói: "Ta vốn là đệ tử Diêm Bang, không biết tại sao lại đến nơi này..."
"..."
"..."
Hứa Thanh trừng mắt.
Quả nhiên là có bệnh.
"Cô học trường nào?... Thôi bỏ đi, tôi gọi bảo vệ đến vậy, xem sao."
Ban đầu chỉ định đưa ô cho cô cho xong chuyện, không ngờ lại gặp phải một cô nàng trung nhị.
Cậu lại liếc nhìn cô gái trong hành lang, một thân áo vải thô, tóc búi sau đầu bằng một sợi dây, đang chắp tay nhìn cậu, phong thái y như trong phim kiếm hiệp, bất đắc dĩ nhún vai rồi quay vào nhà tìm điện thoại.
Nếu như dầm mưa ở ngoài cả đêm, hoặc là chờ trời tối rồi mạo hiểm chạy loạn, không chừng ngày mai sẽ thấy tin trên báo...
Hứa Thanh nhặt điện thoại trên ghế sofa lên, tìm số của bác bảo vệ, thấy cô gái ở ngoài cửa đang quan sát căn phòng, bèn vẫy tay ra hiệu cho cô vào nhà.
"A lô, a lô, bác Triệu, bác nghe thấy không?"
Sau khi đổ chuông hai tiếng, điện thoại được kết nối. Cô gái đứng ở cửa không vào nữa, ánh mắt vừa cảnh giác vừa tò mò nhìn Hứa Thanh gọi điện thoại.
“Alo? Alo? Chú Triệu, cháu…”
“Tìm việc làm!!! Đi đâu??? Tìm công…”
TV đột nhiên chuyển sang quảng cáo, âm lượng lớn khiến Hứa Thanh giật nảy mình, cô gái ở cửa cũng bị giật mình, sau đó…
Rầm!
Choang!
Xẹt xẹt…
TV trên tường bốc khói, chính giữa găm một chiếc phi tiêu hình thoi.
“Này, Tiểu Hứa? Chuyện gì vậy?” Giọng của chú bảo vệ truyền đến từ điện thoại.
Keng!
Thanh trường kiếm trong tay cô gái tuốt ra khỏi vỏ, lóe lên một tia sáng lạnh.
Hứa Thanh nhìn TV, rồi lại nhìn cô gái vì hoảng sợ mà lùi về sau một bước, tay cầm kiếm nhìn chằm chằm anh, đứng hình tại chỗ.
“…”
“…”
“Tiểu Hứa?”
“Không có gì, chú cứ bận việc của chú.”
Đầu thu, mưa to như trút nước.
Bầu trời tối đen như sắp sập xuống, vì thời tiết nên mới chỉ hơn năm giờ chiều, trời đã tối mịt.
Hứa Thanh lạch cạch đạp nước mưa chạy như bay trên đường phố, ống quần xắn cao lên, bọt nước bắn tung tóe ra xa vài mét.
"Tiểu Hứa, không mang ô à?"
Bác bảo vệ trong trạm bảo an từ xa đã thấy cậu chạy về phía này như một cơn gió, lấy một chiếc ô từ dưới gầm bàn ra, chờ Hứa Thanh chạy đến gần mới lấy ra lắc lắc ra hiệu cho cậu.
"Hỏng giữa đường rồi ạ!"
Hứa Thanh cuối cùng cũng chạy đến dưới mái hiên bên cạnh trạm bảo an, vẫy vẫy tay với bác bảo vệ, lại cúi đầu nhìn xuống người mình, lau nước mưa trên mặt nói: "Dù sao cũng ướt hết rồi, không cần phiền bác đâu."
Nói xong, cậu chỉnh lại ống quần có chút lỏng lẻo, tiếp tục lạch cạch chạy vào trong khu chung cư.
Khu chung cư cũ kỹ vốn đã vắng người, thời tiết như thế này càng không thấy bóng dáng ai, cậu chạy một mạch đến đầu hành lang, dậm chân hai cái, cúi đầu vắt nước trên gấu áo, vừa móc chìa khóa trong túi quần ra vừa đi vào trong tòa nhà.
Trong hành lang tối om, đèn cảm ứng được tiếng động dậm chân đánh thức, bóng dáng bên cạnh cửa nhà mình khiến Hứa Thanh sững người.
Đó là một cô gái, dựa lưng vào tường, cảnh giác ngẩng đầu nhìn ánh đèn một cái, sau đó lại lạnh lùng nhìn cậu, trên mặt mang theo vẻ đề phòng.
Vài sợi tóc dính trên mặt cô, đuôi tóc tí tách nước, xem ra cũng là dầm mưa một hồi...
Điều khiến cậu ngây người không phải bản thân cô gái, mà là trang phục của cô, cosplay một bộ trang phục hiệp khách cổ trang - một thân áo vải thô kiểu dáng cổ xưa, tay trái cầm kiếm dựng thẳng trước người, tay phải nắm chuôi kiếm, dưới chân đi giày rơm... rách nát còn lộ cả ngón chân.
Chuyên nghiệp.
Thật chuyên nghiệp.
Nhìn thấy đôi giày rơm rách nát kia, Hứa Thanh không khỏi tấm tắc khen ngợi trong lòng, tùy ý liếc nhìn một cái, liền tiếp tục lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.
Cô gái thấy cậu hành động, lập tức căng thẳng người, vẻ đề phòng trên mặt càng rõ rệt, eo cũng hơi cong lên, dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Dừng lại!"
"..."
Hứa Thanh lắc lắc chìa khóa trong tay, hất hàm về phía cửa, "Đây là nhà tôi."
Dừng một chút, cậu không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Mình trông giống người xấu lắm sao?
Cách xa mấy mét mà cũng có thể dọa cô gái nhà người ta sợ hãi thành như vậy...
Nhìn cô gái chậm rãi lùi về phía sau, Hứa Thanh càng cảm thấy như bị xúc phạm.
"Cái đó..."
Cậu há miệng rồi lại ngậm lại, cầm chìa khóa đi qua mở cửa, lại nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ cảnh giác trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề giảm bớt, Hứa Thanh chưa từng thấy ánh mắt nào như vậy, mang theo sự đề phòng tột độ, giống như một con nhím xù lông.
Để cô gái trung nhị khó hiểu này ở ngoài cửa, khóa kỹ cửa, Hứa Thanh nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người, chạy vào phòng tắm.
Nước chảy ào ào khiến cậu cảm thấy thật sảng khoái.
Sau khi dầm mưa thì tắm nước nóng, sau đó khoác áo ngủ vào, lấy chai nước ngọt trong tủ lạnh ra, vặn nắp, ực một cái...
Thật là sướng!
"Đông Qua, lại đây."
Uống nước ngọt xong, cậu cũng không rảnh rỗi, dùng điều khiển từ xa bật TV, sau đó đến tủ góc phòng lấy thức ăn cho mèo ra, đổ vào bát cho Đông Qua ăn.
Đông Qua vốn là một chú mèo hoang, hai năm trước gầy trơ xương nằm trên tường khu chung cư, bị cậu để ý mấy ngày liền, sau đó chọn một ngày đẹp trời lấy xúc xích dụ dỗ, ôm về nhà nuôi.
... Một chú mèo hoang tốt đẹp, lại bị cậu nuôi thành chú mèo béo ú, lười biếng chạy đến ăn.
Bên ngoài có gió, có mưa, trong phòng có nước ngọt, có mèo.
Hứa Thanh duỗi lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm điện thoại lên đặt một suất hamburger gà rán kèm nước ngọt, đủ cả rồi.
Bầu trời lóe lên hai tia chớp, tiếng sấm ầm ầm vang dội từ xa đến gần, mưa càng lúc càng lớn, cậu liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn cửa phòng, suy nghĩ một lát rồi lấy một chiếc ô trong phòng ra, áp mắt vào mắt mèo nhìn ra ngoài.
Không thấy cô gái như con nhím kia đâu.
Cạch.
Mở cửa phòng thò đầu ra ngoài nhìn, Hứa Thanh bắt gặp ánh mắt lạnh lùng cách đó mấy bước chân, cùng với tư thế phòng bị của cô gái.
"Cái đó..."
Cậu không hiểu sao lại có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu bị người ta đề phòng như vậy.
"Trời sắp tối rồi, xem ra mưa này không tạnh ngay được đâu, nhà cô nếu không xa..." Hứa Thanh nở một nụ cười tự nhận là hiền lành, giơ chiếc ô trong tay lên ra hiệu.
Thấy cô gái không có động tĩnh, cậu nghiêng đầu, tiếp tục nói: "Nếu xa thì gọi điện thoại cho người nhà đến đón đi, tôi có thể giúp cô gọi bảo vệ, nhìn người ướt hết cả rồi kìa, mau về nhà đi..."
Cô gái này mặc dù trên người ướt sũng, nhưng vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ, đôi mắt sáng ngời, chắc chắn không phải người ở gần đây, nếu không nhất định cậu đã có ấn tượng.
"Đây là đâu?" Cuối cùng cô gái cũng lên tiếng, vẫn là giọng điệu kỳ quái đó, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Hứa Thanh cầm ô dựa người vào cửa, nhìn dáng vẻ của cô, cậu đoán ra được đôi chút, "Đây là khu chung cư Gia Hòa, đường Bắc Vọng."
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau, cô gái khẽ cau mày, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ngươi là ai?"
"..."
Câu hỏi này khiến Hứa Thanh nghẹn họng.
Anh chàng hàng xóm tốt bụng?
Bị điên à!
"Gọi tôi là anh đẹp trai cũng được." Cậu nhướng mày nói, "Muốn lấy ô không? Không lấy thì tôi mang vào nhà đấy."
"Diêm Bang."
Vẻ mặt cô gái có chút dao động, nhìn chiếc ô dài màu đen trong tay cậu cuối cùng cũng bớt đề phòng, biểu cảm hơi dịu lại, buông tay khỏi chuôi kiếm, chắp tay nói: "Ta vốn là đệ tử Diêm Bang, không biết tại sao lại đến nơi này..."
"..."
"..."
Hứa Thanh trừng mắt.
Quả nhiên là có bệnh.
"Cô học trường nào?... Thôi bỏ đi, tôi gọi bảo vệ đến vậy, xem sao."
Ban đầu chỉ định đưa ô cho cô cho xong chuyện, không ngờ lại gặp phải một cô nàng trung nhị.
Cậu lại liếc nhìn cô gái trong hành lang, một thân áo vải thô, tóc búi sau đầu bằng một sợi dây, đang chắp tay nhìn cậu, phong thái y như trong phim kiếm hiệp, bất đắc dĩ nhún vai rồi quay vào nhà tìm điện thoại.
Nếu như dầm mưa ở ngoài cả đêm, hoặc là chờ trời tối rồi mạo hiểm chạy loạn, không chừng ngày mai sẽ thấy tin trên báo...
Hứa Thanh nhặt điện thoại trên ghế sofa lên, tìm số của bác bảo vệ, thấy cô gái ở ngoài cửa đang quan sát căn phòng, bèn vẫy tay ra hiệu cho cô vào nhà.
"A lô, a lô, bác Triệu, bác nghe thấy không?"
Sau khi đổ chuông hai tiếng, điện thoại được kết nối. Cô gái đứng ở cửa không vào nữa, ánh mắt vừa cảnh giác vừa tò mò nhìn Hứa Thanh gọi điện thoại.
“Alo? Alo? Chú Triệu, cháu…”
“Tìm việc làm!!! Đi đâu??? Tìm công…”
TV đột nhiên chuyển sang quảng cáo, âm lượng lớn khiến Hứa Thanh giật nảy mình, cô gái ở cửa cũng bị giật mình, sau đó…
Rầm!
Choang!
Xẹt xẹt…
TV trên tường bốc khói, chính giữa găm một chiếc phi tiêu hình thoi.
“Này, Tiểu Hứa? Chuyện gì vậy?” Giọng của chú bảo vệ truyền đến từ điện thoại.
Keng!
Thanh trường kiếm trong tay cô gái tuốt ra khỏi vỏ, lóe lên một tia sáng lạnh.
Hứa Thanh nhìn TV, rồi lại nhìn cô gái vì hoảng sợ mà lùi về sau một bước, tay cầm kiếm nhìn chằm chằm anh, đứng hình tại chỗ.
“…”
“…”
“Tiểu Hứa?”
“Không có gì, chú cứ bận việc của chú.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.