Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 61: Vào Cửa
Hoa Còn Chưa Nở
03/07/2024
"Người xưa nói rất hay, một khi vở kịch này bắt đầu hát, cho dù không ai nghe, cũng nhất định phải hát xong nó, cô hiểu chưa?"
"Chưa rõ."
"Chính là chúng ta nắm tay nhau, đây là chuyện bình thường, cô đừng có cúi đầu nhìn tay tôi, tự nhiên một chút." Hứa Thanh biện minh rất hợp lý, kéo Khương Hòa chậm rãi đi về nhà.
"Như vậy lát nữa mới có sức thuyết phục, bố mẹ anh sẽ không có việc gì chạy tới chỗ chúng ta... Khụ, lần trước cô gặp bố anh có thấy căng thẳng không?"
"Ừm." Khương Hòa thành thật thừa nhận, lúc đó Hứa Văn Bân quả thật làm cô hơi ngượng ngùng.
"Lát nữa ăn cơm bình thường là được rồi, tôi thấy ông ấy cũng đâu có khá hơn, biểu cảm y như gặp ma... Mẹ tôi nói chuyện với cô, cô không trả lời được thì cứ ậm ừ cho qua, biết ậm ừ kiểu gì không?"
Hứa Thanh thấy Khương Hòa ngơ ngác, không khỏi thả chậm bước chân, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ tiếp lời bà ấy, trước khẳng định, sau phủ định, ví dụ như bà ấy hỏi cô có phải người địa phương không, cô đừng nói "Ừ", như vậy không có thành ý."
"Vậy tôi nói thế nào?"
"Thế này này." Hứa Thanh ho nhẹ một tiếng, làm mẫu: "Dạ, cháu là người nơi khác, không phải người địa phương ạ."
"..."
"Không học được à?"
"Có gì khác nhau đâu?" Khương Hòa nghi ngờ.
"Khác biệt lớn chứ, cô mà nói "Ừ" hay gật đầu, bà ấy chắc chắn không hài lòng, nhưng nếu cô đáp lại hai câu, thể hiện thành ý hơn nhiều."
Khương Hòa nghiêm túc suy nghĩ, hình như nói dài dòng một chút thì tốt hơn thật, lại học thêm được một kỹ năng mới.
"Còn nữa, nếu bà ấy hỏi cô đang làm gì, cô đừng nói chơi game, cứ nói là làm việc riêng."
"Việc riêng?"
"Đúng, việc riêng, nếu bà ấy hỏi là việc gì, cô cứ nói là việc riêng của cháu." Hứa Thanh đến cửa nhà mới nhớ ra còn nhiều chuyện chưa chuẩn bị, mấy chuyện này trước đó không nghĩ ra, bây giờ nhớ ra thì không thể quay lại được nữa.
Lỡ đâu chú Tần nhắc đến chuyện này, hai người xuống lầu rồi lại chạy mất, khéo Hứa Văn Bân lại nghĩ ngợi lung tung, vả lại Chu Tố Chi đã mua thức ăn rồi.
"Làm gì cơ?" Khương Hòa bị anh nói vòng vo có chút hoang mang.
"Thì là làm việc riêng của tôi."
"... À."
"Hiểu chưa?"
"Hình như hiểu rồi." Khương Hòa gật gù.
"Dù sao thì cứ tùy cơ ứng biến, có tôi ở đây rồi, cô cứ đóng vai bạn gái cho tốt là được."
Hứa Thanh vừa nói vừa đi xuống lầu, khu chung cư không lớn, đi chậm cũng chỉ có một đoạn ngắn, ngẩng đầu nhìn lên lầu, anh kéo tay áo Khương Hòa bước lên.
Dẫn bạn gái về nhà, phải nhân cơ hội này moi chút lợi ích, tốt nhất là được miễn tiền thuê nhà, ở chùa luôn.
"Mẹ, con về rồi."
Mở cửa, mùi thơm ngào ngạt từ trong bếp phả ra, Khương Hòa theo bản năng hít hít mũi, ánh mắt nhìn về phía đó, chạm phải ánh mắt của Chu Tố Chi đang thò nửa người ra.
"Đây là bạn gái con, Khương Hòa, dẫn về cho mẹ xem." Hứa Thanh thản nhiên kéo Khương Hòa qua, "Đây là mẹ con, cô gọi là dì là được."
"Cháu chào dì ạ." Khương Hòa nhớ lời Hứa Thanh dặn.
"Ừ, chào cháu, chào cháu, cơm chưa chín, hai đứa ngồi chơi trước đi." Chu Tố Chi cầm cái xẻng vừa nói vừa đi ra, cảm thấy hình tượng không được đẹp lắm, bèn đặt xẻng xuống, dùng tạp dề lau tay, "Ngồi đi, ngồi đi."
"Có cần cô ấy giúp gì không ạ? Cô ấy nấu ăn cũng rất ngon." Hứa Thanh nói.
"Thôi, ngồi xuống đi con." Chu Tố Chi lườm anh một cái, sau đó âm thầm đánh giá Khương Hòa.
Woa, ngoài đời còn xinh hơn trên ảnh.
"Hai đứa xem TV đi, đợi chút là có cơm... Ông xã! Ông xã! Hứa Thanh về rồi này."
"Nghe rồi."
"Bố, đây là Khương Hòa." Hứa Thanh cười hề hề, không biết vì sao, mỗi lần dẫn Khương Hòa ra mắt Hứa Văn Bân, anh lại cảm thấy vui vẻ khó tả.
Ông cụ nghiên cứu lịch sử cả đời, giờ có một nhân vật lịch sử đứng trước mặt mà không nhận ra.
Cô gái đến từ hơn một ngàn năm trước này lại là bạn gái của mình, ôi chao, cái cảm giác này.
"Cháu chào bác."
"Chào cháu."
Hứa Văn Bân từ thư phòng đi ra gật đầu với Khương Hòa, bảo hai người ngồi xuống, vừa rót trà vừa liếc nhìn Hứa Thanh với vẻ khó hiểu, "Cười gì thế?"
"Con vui chứ sao, đây là bạn gái con mà."
Hứa Thanh giúp Khương Hòa tháo mũ và bịt tai, Khương Hòa lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn, trong nhà ấm hơn chỗ họ ở rất nhiều, vừa vào đã thấy hơi nóng.
"..."
Hứa Văn Bân thì trái ngược hẳn với Hứa Thanh, nhìn bộ dạng đắc ý của con trai là ông lại thấy khó chịu, cũng không hiểu vì sao.
Sinh ra đã xung khắc.
"Cứ tự nhiên như ở nhà, ăn quýt đi." Hứa Thanh mặc kệ Hứa Văn Bân đang lúng túng, tiện tay cầm một quả quýt trên đĩa hoa quả bóc vỏ, y như ở nhà mình - vốn dĩ đây cũng là một ngôi nhà khác của anh.
Mặc dù hiện tại chuyện lừa Khương Hòa làm bạn gái chỉ là kế hoạch, chưa thành công, nhưng ngày nào cô ấy cũng ăn ngủ ở nhà anh, bây giờ giả làm bạn gái giúp anh xin giảm tiền thuê nhà cũng hợp lý.
Dù sao sau này cũng là người một nhà... Hứa Thanh lại cười với Hứa Văn Bân, đưa múi quýt đã bóc vỏ cho Khương Hòa, sau đó cầm điều khiển bật TV.
Hứa Văn Bân hơi mất tự nhiên, vốn dĩ đã không có chuyện gì để nói với Hứa Thanh, mỗi lần gặp mặt chỉ toàn nói chuyện công việc, sau khi đôi co vài câu là hết chuyện, giờ lại có thêm Khương Hòa, càng không biết nói gì hơn, đành ngồi nhìn đông ngó tây, định đứng dậy về thư phòng thì lại thấy không ổn.
Bực mình thật... Biết thế đã không cho thằng nhóc này dẫn bạn gái về, ngại chết đi được.
"Vừa nãy lúc xuống lầu con gặp chú Tần, chú ấy đang dắt chó đi dạo, hay nhà mình cũng nuôi một con đi." Hứa Thanh vừa bấm điều khiển vừa nói chuyện với Hứa Văn Bân.
"Bố không rảnh như ông ấy." Hứa Văn Bân nói.
"Nuôi chó vui mà, đặt tên là Hùng Bá, nuôi luôn hai con, một con là Bộ Kinh Vân, một con là Nhiếp Phong, ngày nào cũng dắt đi dạo cùng chú ấy."
"Trong đầu con suốt ngày nghĩ gì thế hả?"
Hứa Văn Bân thật sự không hiểu nổi, thằng nhóc này từ bé đã không ra đâu vào đâu, cứ tưởng lớn lên sẽ chín chắn hơn, ai ngờ vẫn thế này? Lại còn có bạn gái nữa chứ...
Người ta nuôi chó mà nó cũng nghĩ cách bày trò.
"Vui mà, sao lại không vui?"
"Vui chỗ nào?"
"Đây gọi là khoảng cách thế hệ đấy." Hứa Thanh nhún vai với Khương Hòa, mặc kệ cô có hiểu hay không, cởi áo khoác vắt lên ghế, "Cô có nóng không? Cởi áo khoác ra đi."
Hứa Văn Bân định giáo huấn con trai một trận thì nhìn thấy Khương Hòa bèn nuốt lời định nói vào bụng, đẩy kính mắt lên, nhìn Hứa Thanh cởi áo khoác phao dày cộp cho Khương Hòa.
Ồ, áo len cũng là áo đôi.
Hứa Thanh không ngừng tay, chia cho Khương Hòa một quả quýt, sau đó bóc một quả chuối cho vào miệng, tiện tay đưa cho Khương Hòa một quả, rồi lại lấy một quả đưa cho Hứa Văn Bân, thấy ông lắc đầu thì tự mình ăn.
Trên TV, khách mời và người dẫn chương trình đang trò chuyện rôm rả.
Khương Hòa liếc nhìn Hứa Thanh, rồi lại liếc nhìn Hứa Văn Bân, cúi đầu bóc vỏ chuối, cắn một miếng nhỏ.
Trong bếp vang lên tiếng xào rau xèo xèo, mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Trong nhà bốn người, ba người ngồi trong phòng khách, một người bận rộn trong bếp, nhất thời đều im lặng.
"Chưa rõ."
"Chính là chúng ta nắm tay nhau, đây là chuyện bình thường, cô đừng có cúi đầu nhìn tay tôi, tự nhiên một chút." Hứa Thanh biện minh rất hợp lý, kéo Khương Hòa chậm rãi đi về nhà.
"Như vậy lát nữa mới có sức thuyết phục, bố mẹ anh sẽ không có việc gì chạy tới chỗ chúng ta... Khụ, lần trước cô gặp bố anh có thấy căng thẳng không?"
"Ừm." Khương Hòa thành thật thừa nhận, lúc đó Hứa Văn Bân quả thật làm cô hơi ngượng ngùng.
"Lát nữa ăn cơm bình thường là được rồi, tôi thấy ông ấy cũng đâu có khá hơn, biểu cảm y như gặp ma... Mẹ tôi nói chuyện với cô, cô không trả lời được thì cứ ậm ừ cho qua, biết ậm ừ kiểu gì không?"
Hứa Thanh thấy Khương Hòa ngơ ngác, không khỏi thả chậm bước chân, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ tiếp lời bà ấy, trước khẳng định, sau phủ định, ví dụ như bà ấy hỏi cô có phải người địa phương không, cô đừng nói "Ừ", như vậy không có thành ý."
"Vậy tôi nói thế nào?"
"Thế này này." Hứa Thanh ho nhẹ một tiếng, làm mẫu: "Dạ, cháu là người nơi khác, không phải người địa phương ạ."
"..."
"Không học được à?"
"Có gì khác nhau đâu?" Khương Hòa nghi ngờ.
"Khác biệt lớn chứ, cô mà nói "Ừ" hay gật đầu, bà ấy chắc chắn không hài lòng, nhưng nếu cô đáp lại hai câu, thể hiện thành ý hơn nhiều."
Khương Hòa nghiêm túc suy nghĩ, hình như nói dài dòng một chút thì tốt hơn thật, lại học thêm được một kỹ năng mới.
"Còn nữa, nếu bà ấy hỏi cô đang làm gì, cô đừng nói chơi game, cứ nói là làm việc riêng."
"Việc riêng?"
"Đúng, việc riêng, nếu bà ấy hỏi là việc gì, cô cứ nói là việc riêng của cháu." Hứa Thanh đến cửa nhà mới nhớ ra còn nhiều chuyện chưa chuẩn bị, mấy chuyện này trước đó không nghĩ ra, bây giờ nhớ ra thì không thể quay lại được nữa.
Lỡ đâu chú Tần nhắc đến chuyện này, hai người xuống lầu rồi lại chạy mất, khéo Hứa Văn Bân lại nghĩ ngợi lung tung, vả lại Chu Tố Chi đã mua thức ăn rồi.
"Làm gì cơ?" Khương Hòa bị anh nói vòng vo có chút hoang mang.
"Thì là làm việc riêng của tôi."
"... À."
"Hiểu chưa?"
"Hình như hiểu rồi." Khương Hòa gật gù.
"Dù sao thì cứ tùy cơ ứng biến, có tôi ở đây rồi, cô cứ đóng vai bạn gái cho tốt là được."
Hứa Thanh vừa nói vừa đi xuống lầu, khu chung cư không lớn, đi chậm cũng chỉ có một đoạn ngắn, ngẩng đầu nhìn lên lầu, anh kéo tay áo Khương Hòa bước lên.
Dẫn bạn gái về nhà, phải nhân cơ hội này moi chút lợi ích, tốt nhất là được miễn tiền thuê nhà, ở chùa luôn.
"Mẹ, con về rồi."
Mở cửa, mùi thơm ngào ngạt từ trong bếp phả ra, Khương Hòa theo bản năng hít hít mũi, ánh mắt nhìn về phía đó, chạm phải ánh mắt của Chu Tố Chi đang thò nửa người ra.
"Đây là bạn gái con, Khương Hòa, dẫn về cho mẹ xem." Hứa Thanh thản nhiên kéo Khương Hòa qua, "Đây là mẹ con, cô gọi là dì là được."
"Cháu chào dì ạ." Khương Hòa nhớ lời Hứa Thanh dặn.
"Ừ, chào cháu, chào cháu, cơm chưa chín, hai đứa ngồi chơi trước đi." Chu Tố Chi cầm cái xẻng vừa nói vừa đi ra, cảm thấy hình tượng không được đẹp lắm, bèn đặt xẻng xuống, dùng tạp dề lau tay, "Ngồi đi, ngồi đi."
"Có cần cô ấy giúp gì không ạ? Cô ấy nấu ăn cũng rất ngon." Hứa Thanh nói.
"Thôi, ngồi xuống đi con." Chu Tố Chi lườm anh một cái, sau đó âm thầm đánh giá Khương Hòa.
Woa, ngoài đời còn xinh hơn trên ảnh.
"Hai đứa xem TV đi, đợi chút là có cơm... Ông xã! Ông xã! Hứa Thanh về rồi này."
"Nghe rồi."
"Bố, đây là Khương Hòa." Hứa Thanh cười hề hề, không biết vì sao, mỗi lần dẫn Khương Hòa ra mắt Hứa Văn Bân, anh lại cảm thấy vui vẻ khó tả.
Ông cụ nghiên cứu lịch sử cả đời, giờ có một nhân vật lịch sử đứng trước mặt mà không nhận ra.
Cô gái đến từ hơn một ngàn năm trước này lại là bạn gái của mình, ôi chao, cái cảm giác này.
"Cháu chào bác."
"Chào cháu."
Hứa Văn Bân từ thư phòng đi ra gật đầu với Khương Hòa, bảo hai người ngồi xuống, vừa rót trà vừa liếc nhìn Hứa Thanh với vẻ khó hiểu, "Cười gì thế?"
"Con vui chứ sao, đây là bạn gái con mà."
Hứa Thanh giúp Khương Hòa tháo mũ và bịt tai, Khương Hòa lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn, trong nhà ấm hơn chỗ họ ở rất nhiều, vừa vào đã thấy hơi nóng.
"..."
Hứa Văn Bân thì trái ngược hẳn với Hứa Thanh, nhìn bộ dạng đắc ý của con trai là ông lại thấy khó chịu, cũng không hiểu vì sao.
Sinh ra đã xung khắc.
"Cứ tự nhiên như ở nhà, ăn quýt đi." Hứa Thanh mặc kệ Hứa Văn Bân đang lúng túng, tiện tay cầm một quả quýt trên đĩa hoa quả bóc vỏ, y như ở nhà mình - vốn dĩ đây cũng là một ngôi nhà khác của anh.
Mặc dù hiện tại chuyện lừa Khương Hòa làm bạn gái chỉ là kế hoạch, chưa thành công, nhưng ngày nào cô ấy cũng ăn ngủ ở nhà anh, bây giờ giả làm bạn gái giúp anh xin giảm tiền thuê nhà cũng hợp lý.
Dù sao sau này cũng là người một nhà... Hứa Thanh lại cười với Hứa Văn Bân, đưa múi quýt đã bóc vỏ cho Khương Hòa, sau đó cầm điều khiển bật TV.
Hứa Văn Bân hơi mất tự nhiên, vốn dĩ đã không có chuyện gì để nói với Hứa Thanh, mỗi lần gặp mặt chỉ toàn nói chuyện công việc, sau khi đôi co vài câu là hết chuyện, giờ lại có thêm Khương Hòa, càng không biết nói gì hơn, đành ngồi nhìn đông ngó tây, định đứng dậy về thư phòng thì lại thấy không ổn.
Bực mình thật... Biết thế đã không cho thằng nhóc này dẫn bạn gái về, ngại chết đi được.
"Vừa nãy lúc xuống lầu con gặp chú Tần, chú ấy đang dắt chó đi dạo, hay nhà mình cũng nuôi một con đi." Hứa Thanh vừa bấm điều khiển vừa nói chuyện với Hứa Văn Bân.
"Bố không rảnh như ông ấy." Hứa Văn Bân nói.
"Nuôi chó vui mà, đặt tên là Hùng Bá, nuôi luôn hai con, một con là Bộ Kinh Vân, một con là Nhiếp Phong, ngày nào cũng dắt đi dạo cùng chú ấy."
"Trong đầu con suốt ngày nghĩ gì thế hả?"
Hứa Văn Bân thật sự không hiểu nổi, thằng nhóc này từ bé đã không ra đâu vào đâu, cứ tưởng lớn lên sẽ chín chắn hơn, ai ngờ vẫn thế này? Lại còn có bạn gái nữa chứ...
Người ta nuôi chó mà nó cũng nghĩ cách bày trò.
"Vui mà, sao lại không vui?"
"Vui chỗ nào?"
"Đây gọi là khoảng cách thế hệ đấy." Hứa Thanh nhún vai với Khương Hòa, mặc kệ cô có hiểu hay không, cởi áo khoác vắt lên ghế, "Cô có nóng không? Cởi áo khoác ra đi."
Hứa Văn Bân định giáo huấn con trai một trận thì nhìn thấy Khương Hòa bèn nuốt lời định nói vào bụng, đẩy kính mắt lên, nhìn Hứa Thanh cởi áo khoác phao dày cộp cho Khương Hòa.
Ồ, áo len cũng là áo đôi.
Hứa Thanh không ngừng tay, chia cho Khương Hòa một quả quýt, sau đó bóc một quả chuối cho vào miệng, tiện tay đưa cho Khương Hòa một quả, rồi lại lấy một quả đưa cho Hứa Văn Bân, thấy ông lắc đầu thì tự mình ăn.
Trên TV, khách mời và người dẫn chương trình đang trò chuyện rôm rả.
Khương Hòa liếc nhìn Hứa Thanh, rồi lại liếc nhìn Hứa Văn Bân, cúi đầu bóc vỏ chuối, cắn một miếng nhỏ.
Trong bếp vang lên tiếng xào rau xèo xèo, mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Trong nhà bốn người, ba người ngồi trong phòng khách, một người bận rộn trong bếp, nhất thời đều im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.