Chương 2: Noel kinh hoàng
Bạch Mặc Ngôn
02/11/2016
“Nè, tui thật sự không làm gì cả! Chẳng qua chỉ cởi quần áo của cô trong lúc cô đang hôn mê — giúp cô xử lý miệng vết thương. Tui học y, bất kể trai hay gái trần truồng đều xem qua nhiều rồi — mặc dù là thi thể. Thế
nhưng tui không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà sờ soạng lung
tung…”
Tề Lạc xả ra một đống chỉ trong một hơi nhưng cảm thấy mình càng nói càng hiểu lầm (nguyên văn: càng miêu càng đen).
Vẻ mặt đáng thương nhìn cây dao chói lọi trong tay của người đẹp trước mặt.
Vì trị liệu vết thương cho nàng nên phải cởi hết quần áo của nàng, có trời mới biết tự dưng nàng lấy ra một cây dao găm Thụy Sĩ đặt lên cổ mình.
“Chuyện này –” Tề Lạc hơi ngại ngùng chỉ chỉ: “Chổ đó, chổ đó… lộ ra kìa…”
Ân Dương Nam cúi đầu nhìn, miếng chăn rơi lướt xuống bên cạnh, thân thể nàng ngoại trừ bộ ngực được băng gạc quấn ra thì — lộ ra hết trơn.
Nhìn bà cô hận không thể làm thịt mình ở trên giường, Tề Lạc hít một hơi lạnh, vứt ra cái phao cứu mạng cuối cùng của mình.
— Tui là con gái!
— Tui là con gái!
— Tui là con gái!
Thời gian như ngừng lại. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có mấy con quạ đen đang bay qua.
Âu Dương Nam cầm lấy tấm chăn che lên trước ngựa, có hơi chần chờ buông dao xuống. Nói ra một câu khiến mặt Tề Lạc đen thui.
“Ngươi có thật là con gái?”
Hiện tại thì Tề Lạc khóc cũng không được mà cười cũng không xong.
“Tui tề, tui là con gái!” Trừng mắt: “Không lẽ cô muốn bắt ta nghiệm thân?”
“Nếu như cô không ngại thì ta không có ý kiến!”
Đổ mồ hôi =.=|||
Sau một hồi thuyết phục thì Âu Dương Nam cảm thấy choáng váng, lồng ngực cảm thấy đau đớn, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy trên khuôn mặt của nàng.
Tề Lạc đứng ở cạnh giường đỡ lấy nàng ta, cẩn thận xốc chăn lên, quả nhiên trên băng gạc thấm máu, miệng vết thương nứt ra rồi.
“Thật là, không phải bảo cô đừng lộn xộn rồi sao? Miệng vết thương lại nứt rồi!” Tề Lạc nhát gan chỉ trong nháy mắt tựa như đã thay đổi.
Âu Dương Nam sững sờ nhìn nàng ta.
“Đi bệnh viện ngay!” Tề Lạc gần như hét lên.
“Không thể!”
“Nếu không đi thì cô sẽ chết vì mất quá nhiều máu! Tôi cứu được cô một lần nhưng không cứu được lần thứ hai!”
Tề Lạc nắm chặt tay lại, cúi đầu xuống — nàng sẽ không để chuyện không muốn nhìn như thế xảy ra trước mắt của nàng một lần nữa!
“Thân phận của tôi không thể bước ra ánh sáng!”
Âu Dương Nam dùng hết sức lực nắm lấy tay của Tề Lạc — nếu không còn cách nào khác, mình đành giết nàng ta vậy.
Nhìn ánh mắt của Âu Dương Nam, Tề Lạc lựa chọn lui bước: “Được rồi, không đi bệnh viện, nhưng cô phải đi theo ta tới một nơi, điều kiện trong nhà không chữa trị được!”
Không đợi Âu Dương Nam lên tiếng, Tề Lạc đã lấy chăn che người nàng lại, nhấc nàng lên.
Lễ Noel.
Phòng bệnh trong học viện không có ai cả.
Thiết bị ở chổ đó không thua gì bệnh viện.
…
Bận rộn một hồi, thương thế của nàng ta cuối cũng đã ổn định lại.
Tề Lạc cởi bộ quần áo vô khuẩn ra, đứng nhìn ngọn đèn lóe sáng trước cửa sổ.
“Cô tên gì?” Người trên giường tỉnh lại, im lặng nhìn người đang đứng trước cửa sổ.
— ánh mắt của nàng ta thật buồn, khiến cho người ta cảm thấy thương cảm.
“Tề Lạc.” Xoay người mỉm cười: “Sinh viên khoa y năm thứ ba.”
“Âu Dương Nam.” Âu Dương dừng một chút: “Không phải người tốt.”
Tề Lạc đi tới trước giường của nàng ta: “Cảm thấy sao rồi, khỏe hơn chứ?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, hơi do dự: “Ngày mai sẽ có người tới, chúng ta không thể ở lại đây quá lâu… Nếu như cô cảm thấy tiện thì về nhà của tôi tịnh dưỡng tiếp…”
Nhìn Âu Dương Nam đang nhìn chằm chằm vào mình: “Chuyện này, cô đừng hiểu lầm, ý tôi nói là có thể thuận tiện chăm sóc cho cô. Vả lại, cô cũng không cách nào ra ngoài được.”
Trầm mặc.
Trầm mặc.
Trầm mặc.
“Cô sẽ gặp nguy hiểm.”
Sau một hồi lâu, người nằm trên giường bệnh chỉ trả lời Tề Lạc một câu.
.
.
.
.
.
Nhưng chuyện không đơn giản như Tề Lạc đã tưởng.
— Ít nhất, khi nàng ta ôm Âu Dương Nam đứng ngoài nhà trọ nhìn khói bay nghi ngút thì có suy nghĩ như thế.
“Tôi nói đúng chứ.” Âu Dương Nam được Tề Lạc ôm trong lòng thản nhiên nói.
“Thật sự là miệng quạ đen mà.” Tề Lạc cười khổ: “Bây giờ chúng ta không còn nhà để về rồi!”
“Là cô không có nhà để về.” Âu Dương Nam ngước đầu nhìn ngọn lửa trong đêm: “Đẹp quá!”
Tề Lạc suýt nữa buông hai tay ra ném Âu Dương Nam lên — thì ra đứng nói chuyện thì lưng sẽ không mỏi.
Hiện tại chắc là hai giờ sáng nhỉ.
Tề Lạc lắc đầu xoay người đi khỏi hẻm.
“Cô muốn mang tôi đi đâu?” Người đẹp bị ôm trong lòng ngực hỏi.
“Còn phải hỏi? Đương nhiên là tìm đại cây cầu vượt nào mà nghỉ rồi!”
“Cầu vượt?”
“Cô không nghĩ tôi có tiền thuê khách sạn chứ?” Tề Lạc cười tự giễu.
Đúng vậy, nào có người có tiền nào lại đi làm thuê ngay đêm bình an, nào có người có tiền nào sống trong căn nhà tròn mười mét vuông.
“Cô —” Không đợi Âu Dương Nam nói hết thì Tề Lạc cứng đơ không nhúc nhích, quay đầu lại, phía trước đột ngột xuất hiện hơn mười người áo đen.
“Đó là —”
“Sao ta xui xẻo như vậy. Vì sao người gặp kẻ cướp luôn là ta!”
“Sao ta xui xẻo như vậy. Vì sao người gặp kẻ cướp luôn là ta!”
“TẠI SAO TA XUI XẺO NHƯ VẬY. SAO NGƯỜI GẶP KẺ CƯỚP LUÔN LÀ TA!”
Tề Lạc xả ra một đống chỉ trong một hơi nhưng cảm thấy mình càng nói càng hiểu lầm (nguyên văn: càng miêu càng đen).
Vẻ mặt đáng thương nhìn cây dao chói lọi trong tay của người đẹp trước mặt.
Vì trị liệu vết thương cho nàng nên phải cởi hết quần áo của nàng, có trời mới biết tự dưng nàng lấy ra một cây dao găm Thụy Sĩ đặt lên cổ mình.
“Chuyện này –” Tề Lạc hơi ngại ngùng chỉ chỉ: “Chổ đó, chổ đó… lộ ra kìa…”
Ân Dương Nam cúi đầu nhìn, miếng chăn rơi lướt xuống bên cạnh, thân thể nàng ngoại trừ bộ ngực được băng gạc quấn ra thì — lộ ra hết trơn.
Nhìn bà cô hận không thể làm thịt mình ở trên giường, Tề Lạc hít một hơi lạnh, vứt ra cái phao cứu mạng cuối cùng của mình.
— Tui là con gái!
— Tui là con gái!
— Tui là con gái!
Thời gian như ngừng lại. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có mấy con quạ đen đang bay qua.
Âu Dương Nam cầm lấy tấm chăn che lên trước ngựa, có hơi chần chờ buông dao xuống. Nói ra một câu khiến mặt Tề Lạc đen thui.
“Ngươi có thật là con gái?”
Hiện tại thì Tề Lạc khóc cũng không được mà cười cũng không xong.
“Tui tề, tui là con gái!” Trừng mắt: “Không lẽ cô muốn bắt ta nghiệm thân?”
“Nếu như cô không ngại thì ta không có ý kiến!”
Đổ mồ hôi =.=|||
Sau một hồi thuyết phục thì Âu Dương Nam cảm thấy choáng váng, lồng ngực cảm thấy đau đớn, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy trên khuôn mặt của nàng.
Tề Lạc đứng ở cạnh giường đỡ lấy nàng ta, cẩn thận xốc chăn lên, quả nhiên trên băng gạc thấm máu, miệng vết thương nứt ra rồi.
“Thật là, không phải bảo cô đừng lộn xộn rồi sao? Miệng vết thương lại nứt rồi!” Tề Lạc nhát gan chỉ trong nháy mắt tựa như đã thay đổi.
Âu Dương Nam sững sờ nhìn nàng ta.
“Đi bệnh viện ngay!” Tề Lạc gần như hét lên.
“Không thể!”
“Nếu không đi thì cô sẽ chết vì mất quá nhiều máu! Tôi cứu được cô một lần nhưng không cứu được lần thứ hai!”
Tề Lạc nắm chặt tay lại, cúi đầu xuống — nàng sẽ không để chuyện không muốn nhìn như thế xảy ra trước mắt của nàng một lần nữa!
“Thân phận của tôi không thể bước ra ánh sáng!”
Âu Dương Nam dùng hết sức lực nắm lấy tay của Tề Lạc — nếu không còn cách nào khác, mình đành giết nàng ta vậy.
Nhìn ánh mắt của Âu Dương Nam, Tề Lạc lựa chọn lui bước: “Được rồi, không đi bệnh viện, nhưng cô phải đi theo ta tới một nơi, điều kiện trong nhà không chữa trị được!”
Không đợi Âu Dương Nam lên tiếng, Tề Lạc đã lấy chăn che người nàng lại, nhấc nàng lên.
Lễ Noel.
Phòng bệnh trong học viện không có ai cả.
Thiết bị ở chổ đó không thua gì bệnh viện.
…
Bận rộn một hồi, thương thế của nàng ta cuối cũng đã ổn định lại.
Tề Lạc cởi bộ quần áo vô khuẩn ra, đứng nhìn ngọn đèn lóe sáng trước cửa sổ.
“Cô tên gì?” Người trên giường tỉnh lại, im lặng nhìn người đang đứng trước cửa sổ.
— ánh mắt của nàng ta thật buồn, khiến cho người ta cảm thấy thương cảm.
“Tề Lạc.” Xoay người mỉm cười: “Sinh viên khoa y năm thứ ba.”
“Âu Dương Nam.” Âu Dương dừng một chút: “Không phải người tốt.”
Tề Lạc đi tới trước giường của nàng ta: “Cảm thấy sao rồi, khỏe hơn chứ?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, hơi do dự: “Ngày mai sẽ có người tới, chúng ta không thể ở lại đây quá lâu… Nếu như cô cảm thấy tiện thì về nhà của tôi tịnh dưỡng tiếp…”
Nhìn Âu Dương Nam đang nhìn chằm chằm vào mình: “Chuyện này, cô đừng hiểu lầm, ý tôi nói là có thể thuận tiện chăm sóc cho cô. Vả lại, cô cũng không cách nào ra ngoài được.”
Trầm mặc.
Trầm mặc.
Trầm mặc.
“Cô sẽ gặp nguy hiểm.”
Sau một hồi lâu, người nằm trên giường bệnh chỉ trả lời Tề Lạc một câu.
.
.
.
.
.
Nhưng chuyện không đơn giản như Tề Lạc đã tưởng.
— Ít nhất, khi nàng ta ôm Âu Dương Nam đứng ngoài nhà trọ nhìn khói bay nghi ngút thì có suy nghĩ như thế.
“Tôi nói đúng chứ.” Âu Dương Nam được Tề Lạc ôm trong lòng thản nhiên nói.
“Thật sự là miệng quạ đen mà.” Tề Lạc cười khổ: “Bây giờ chúng ta không còn nhà để về rồi!”
“Là cô không có nhà để về.” Âu Dương Nam ngước đầu nhìn ngọn lửa trong đêm: “Đẹp quá!”
Tề Lạc suýt nữa buông hai tay ra ném Âu Dương Nam lên — thì ra đứng nói chuyện thì lưng sẽ không mỏi.
Hiện tại chắc là hai giờ sáng nhỉ.
Tề Lạc lắc đầu xoay người đi khỏi hẻm.
“Cô muốn mang tôi đi đâu?” Người đẹp bị ôm trong lòng ngực hỏi.
“Còn phải hỏi? Đương nhiên là tìm đại cây cầu vượt nào mà nghỉ rồi!”
“Cầu vượt?”
“Cô không nghĩ tôi có tiền thuê khách sạn chứ?” Tề Lạc cười tự giễu.
Đúng vậy, nào có người có tiền nào lại đi làm thuê ngay đêm bình an, nào có người có tiền nào sống trong căn nhà tròn mười mét vuông.
“Cô —” Không đợi Âu Dương Nam nói hết thì Tề Lạc cứng đơ không nhúc nhích, quay đầu lại, phía trước đột ngột xuất hiện hơn mười người áo đen.
“Đó là —”
“Sao ta xui xẻo như vậy. Vì sao người gặp kẻ cướp luôn là ta!”
“Sao ta xui xẻo như vậy. Vì sao người gặp kẻ cướp luôn là ta!”
“TẠI SAO TA XUI XẺO NHƯ VẬY. SAO NGƯỜI GẶP KẺ CƯỚP LUÔN LÀ TA!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.