Chương 6: Sự kiện chết người trong phòng tắm
Bạch Mặc Ngôn
02/11/2016
Căn phòng tối đen, ánh đèn chớp động ở một góc.
Mà bên cạnh ghế sô pha có một vật thể màu đen bất minh đang loi nhoi cử động.
Không khí rất quỷ dị.
— chẳng lẽ
— chẳng lẽ
— chẳng lẽ, biệt thự này có ma?!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Âu Dương Nam đi vào tiện tay bật đèn ngủ.
Tề Lạc ngồi chồm hổm bên cạnh ghế sô pha, trong góc là đồng chí Tiểu mạch — vẻ mặt rất thỏa thích.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Không có” “Meo meo”
Một người một mèo không hẹn mà cùng trả lời.
Vẫn thấy bọn họ quái dị nhưng lại không biết là gì…
“Tao đi tắm, chút nữa thì cho mày ăn!” – nói với Tiểu Mạch.
“Nè, không được nhìn trộm đó!” – nói với Tề Lạc.
Âu Dương Nam lấy một bộ áo ngủ rồi lập tức đi vào phòng tắm.
Trong phòng một lớn một nhỏ lại tiếp tục.
Ngươi chạy ~
Ta đuổi theo!
Ngươi chui ~
Ta bò!
Hôm nay Tề Lạc thề nhất định phải bắt cho bằng được đồng chí Tiểu Mạch.
–o(>_<)o– Đã lâu không sờ mó cái bụng mềm mềm của nó rồi ~
Đồng chỉ Tiểu Mạch nhìn Tề Lạc bằng ánh mắt thù địch, kêu lên "meo meo"
Chạy tới sô pha, Tề Lạc ra tay, không có kết quả.
Chạy tới trên giường, Tề Lạc ra tay, không có kết quả.
Chạy tới cửa sổ, Tề Lạc ra tay, không có kết quả.
Chạy tới phòng tắm, Tề Lạc ra tay – hắc hắc, cuối cùng cũng bắt được.
Tề Lạc ôm đồng chí Tiểu Mạch, hai người một mèo nằm trên sàn nhà tắm trơn trượt.
"Meo meo ~" Tiểu Mạch lắc lắc cái thân hình béo mập của mình hòng chui ra khỏi lòng của Tề Lạc, ung dung đi tới cạnh hai chân trắng nõn của chủ nhân mình.
Khi đó Tề lạc mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh có hơi không ổn, không phải, là rất không ôn = o =
Vốn trong phòng tắm có sương nên tầm nhìn không xa.
Thế nhưng trong lúc bạn nhỏ Tề Lạc cùng đồng chí Tiểu Mạch, một lớn một nhỏ lăn qua lăn lại thì trở nên…
Hắc hắc, cái gì cũng có thể nhìn thấy rõ!
Chuyện đột ngột xảy ra, Âu Dương Nam luôn luôn bình tĩnh cũng ngẩn ra, cứ như thế mà nhìn thẳng vào Tề lạc đang quỳ trên nền gạch.
Thật ra, ai đó cũng đang cứng nhắc ngẩng đầu lên.
.
.
Khuôn mặt đỏ ửng, hô hấp gấp gáp, tim đập nhanh hơn.
.
.
Cảnh xuân trong phòng tắm lúc này là… vô… vô hạn.
.
.
Đẹp… đẹp… đùi đẹp.
.
.
Cố hết sức ực một ngụm nước miếng.
.
.
Ánh mắt lại nhìn về phía trước.
.
.
Xinh đẹp – Tề Lạc phát hiện lưỡi của mình khô lại, cái đầu rỗng tuếch chỉ có thể nghĩ ra được một từ rất thông dụng như trên.
Ý? Âm ấm, chất lỏng nóng hổi chảy xuống miệng, hơi mặn, lại có mùi — gì thế này?
Phía trước tối sầm.
— ai đó không chịu nổi mà xịt máu mũi té xỉu trước mặt Âu Dương Nam.
Âu Dương Nam sau khi lấy lại bình tĩnh thì cầm lấy cái khăn quấn cơ thể lại.
Nhìn Tề Lạc bất tỉnh nhân sự thì không khỏi cười rộ — chẳng qua mình chỉ lộ đùi cùng bả vai mà thôi, có cần khoa trương như vậy không?
Thật không biết trước đó sao cô ta lại có thể cởi quần áo của mình ra được nữa…
.
.
Đồng chí Tiểu Mạch lắc lắc cái đuôi mập ú chầm chậm đi tới cái người xấu xa thích sờ bụng của mình, miễn cưỡng ngáp một tiếng, trên khuôn mặt tròn vo đầy vẻ đắc ý, như muốn tuyên cáo trong chiến dịch lần thứ 217 này giữa hai người thì Âu Dương Tiểu Mạch nó lại giành thắng lợi ~
.
.
.
Âu Dương Nam thở dài, bất đắc dĩ lôi một lớn một nhỏ lên giường ngủ.
Sau năm phút, lỗ mũi của ai đó bị miếng bông bịt lại, trên trán được chườm túi đá, phần bụng thì có Tiểu Mạch đang nằm ngủ an ổn.
— khuôn mặt khiến con gái phải phạm tối đó.
— "Thật là, vừa rồi sao mình lại đỏ mặt chứ? Vì sao tim lại đập mạnh chứ?" Âu Dương Nam ngồi ở bên giường nhìn Tề Lạc hô hấp an tĩnh, thì thào tự nói một mình.
…
"Tới đây, bảo bối, ngoan nào ~" Đưa tay ôm lấy đồng chí Tiểu mạch ra khỏi phòng ngủ.
"Hôm nay để cho cô ngủ trên giường đó." Nhẹ nhàng tắt đèn rồi đi ra cửa phòng ngủ của mình.
Mà bên cạnh ghế sô pha có một vật thể màu đen bất minh đang loi nhoi cử động.
Không khí rất quỷ dị.
— chẳng lẽ
— chẳng lẽ
— chẳng lẽ, biệt thự này có ma?!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Âu Dương Nam đi vào tiện tay bật đèn ngủ.
Tề Lạc ngồi chồm hổm bên cạnh ghế sô pha, trong góc là đồng chí Tiểu mạch — vẻ mặt rất thỏa thích.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Không có” “Meo meo”
Một người một mèo không hẹn mà cùng trả lời.
Vẫn thấy bọn họ quái dị nhưng lại không biết là gì…
“Tao đi tắm, chút nữa thì cho mày ăn!” – nói với Tiểu Mạch.
“Nè, không được nhìn trộm đó!” – nói với Tề Lạc.
Âu Dương Nam lấy một bộ áo ngủ rồi lập tức đi vào phòng tắm.
Trong phòng một lớn một nhỏ lại tiếp tục.
Ngươi chạy ~
Ta đuổi theo!
Ngươi chui ~
Ta bò!
Hôm nay Tề Lạc thề nhất định phải bắt cho bằng được đồng chí Tiểu Mạch.
–o(>_<)o– Đã lâu không sờ mó cái bụng mềm mềm của nó rồi ~
Đồng chỉ Tiểu Mạch nhìn Tề Lạc bằng ánh mắt thù địch, kêu lên "meo meo"
Chạy tới sô pha, Tề Lạc ra tay, không có kết quả.
Chạy tới trên giường, Tề Lạc ra tay, không có kết quả.
Chạy tới cửa sổ, Tề Lạc ra tay, không có kết quả.
Chạy tới phòng tắm, Tề Lạc ra tay – hắc hắc, cuối cùng cũng bắt được.
Tề Lạc ôm đồng chí Tiểu Mạch, hai người một mèo nằm trên sàn nhà tắm trơn trượt.
"Meo meo ~" Tiểu Mạch lắc lắc cái thân hình béo mập của mình hòng chui ra khỏi lòng của Tề Lạc, ung dung đi tới cạnh hai chân trắng nõn của chủ nhân mình.
Khi đó Tề lạc mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh có hơi không ổn, không phải, là rất không ôn = o =
Vốn trong phòng tắm có sương nên tầm nhìn không xa.
Thế nhưng trong lúc bạn nhỏ Tề Lạc cùng đồng chí Tiểu Mạch, một lớn một nhỏ lăn qua lăn lại thì trở nên…
Hắc hắc, cái gì cũng có thể nhìn thấy rõ!
Chuyện đột ngột xảy ra, Âu Dương Nam luôn luôn bình tĩnh cũng ngẩn ra, cứ như thế mà nhìn thẳng vào Tề lạc đang quỳ trên nền gạch.
Thật ra, ai đó cũng đang cứng nhắc ngẩng đầu lên.
.
.
Khuôn mặt đỏ ửng, hô hấp gấp gáp, tim đập nhanh hơn.
.
.
Cảnh xuân trong phòng tắm lúc này là… vô… vô hạn.
.
.
Đẹp… đẹp… đùi đẹp.
.
.
Cố hết sức ực một ngụm nước miếng.
.
.
Ánh mắt lại nhìn về phía trước.
.
.
Xinh đẹp – Tề Lạc phát hiện lưỡi của mình khô lại, cái đầu rỗng tuếch chỉ có thể nghĩ ra được một từ rất thông dụng như trên.
Ý? Âm ấm, chất lỏng nóng hổi chảy xuống miệng, hơi mặn, lại có mùi — gì thế này?
Phía trước tối sầm.
— ai đó không chịu nổi mà xịt máu mũi té xỉu trước mặt Âu Dương Nam.
Âu Dương Nam sau khi lấy lại bình tĩnh thì cầm lấy cái khăn quấn cơ thể lại.
Nhìn Tề Lạc bất tỉnh nhân sự thì không khỏi cười rộ — chẳng qua mình chỉ lộ đùi cùng bả vai mà thôi, có cần khoa trương như vậy không?
Thật không biết trước đó sao cô ta lại có thể cởi quần áo của mình ra được nữa…
.
.
Đồng chí Tiểu Mạch lắc lắc cái đuôi mập ú chầm chậm đi tới cái người xấu xa thích sờ bụng của mình, miễn cưỡng ngáp một tiếng, trên khuôn mặt tròn vo đầy vẻ đắc ý, như muốn tuyên cáo trong chiến dịch lần thứ 217 này giữa hai người thì Âu Dương Tiểu Mạch nó lại giành thắng lợi ~
.
.
.
Âu Dương Nam thở dài, bất đắc dĩ lôi một lớn một nhỏ lên giường ngủ.
Sau năm phút, lỗ mũi của ai đó bị miếng bông bịt lại, trên trán được chườm túi đá, phần bụng thì có Tiểu Mạch đang nằm ngủ an ổn.
— khuôn mặt khiến con gái phải phạm tối đó.
— "Thật là, vừa rồi sao mình lại đỏ mặt chứ? Vì sao tim lại đập mạnh chứ?" Âu Dương Nam ngồi ở bên giường nhìn Tề Lạc hô hấp an tĩnh, thì thào tự nói một mình.
…
"Tới đây, bảo bối, ngoan nào ~" Đưa tay ôm lấy đồng chí Tiểu mạch ra khỏi phòng ngủ.
"Hôm nay để cho cô ngủ trên giường đó." Nhẹ nhàng tắt đèn rồi đi ra cửa phòng ngủ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.