Bà Xã Đại Nhân, Tôi Yêu Em!!!!
Chương 32: Thuyết phục
Cindy Văn
09/05/2021
" Được, tôi sẽ cho em nghe một đoạn thu âm này tôi mới thu được" Trần
Phong mở đoạn thu âm mà mình mới tu được từ chỗ hai người kia
' "Cô...là ai?"
" Chào cô gái, tôi tên Trần Anh Thư, chị kế của Nhã Thanh. Nãy giờ tôi đứng phía sau cái cột kia và đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người rồi nhưng hình như cô rất ghét Nhã Thanh thì phải?"
" Đúng, tôi rất ghét cô ta, chị sẽ làm gì tôi?"
" Tôi đến đây không phải là để hại cô, tôi đến để hợp tác với cô"
" Hợp tác? Hợp tác gì?"
" Chẳng phải là cô rất muốn cô ta rời khỏi chiếc ghế trưởng phòng mà cô đã tốn rất nhiều công sức để có được sao?"
" Sao...sao chị biết?"
" Tôi đã điều tra hết rồi, tôi sẽ giúp cô giành lại nó từ tay cô ta. Chẳng những vậy, tôi còn khiến cho cô ta thân bại danh liệt, cô thấy thế nào, sẽ hợp tác với tôi chứ?"
" Chị...tại sao chị lại muốn hại em mình?"
" Đơn giản vì tôi ghét cô ta, cũng giống cô thôi"
" Sao tôi có thể tin được những lời chị nói là thật chứ? Dù gì thì chị cũng là chị của cô ta, lỡ chị bán đứng tôi thì sao?"
" Sẽ không bao giờ, tôi xin lấy hết danh dự của mình ra để đảm bảo với cô" '
Đó là những gì đoạn thu âm phát. Nghe xong, Nhã Thanh thật sự bị sốc, cô không ngờ cái người mà cô làm chung, cái người mà cô kêu là tiền bối, lại hợp tác với người chị xấu xa kia của cô để lên kế hoạch hãm hại cô. Nhã Thanh trợn mắt lên, bất động một lúc vì cô không thể tin nó là sự thât. Một lúc lâu sau, cô hỏi:
" Anh...anh lấy đoạn thu âm này ở đâu?"
" Mới nãy, lúc tôi nói chuyện xong với Huệ Oanh, định đi vào thì phát hiện ra mình bị rơi chìa khóa xe, định quay lại lấy thì nghe hai người họ nói như vậy. Thú thật, tôi cũng đã muốn em về công ty tôi làm lâu lắm rồi vì tôi cảm thấy ở công ty em đang làm kkhôngan toàn, có rất nhiều gười đang âm thầm hại em mà em không biết nhưng chưa có lý do nên tôi sợ em sẽ không chịu, bây giờ em thấy rồi đấy, trong công ty em làm bây giờ không còn an toàn nữa. Huệ Oanh giống như là một trái bom hẹn giờ vậy, khi nào có lệnh của Anh Thư là cô ta sẽ hại em và chúng ta không thể biết được cô ta sẽ làm ra chuyện gì. Em về công ty tôi làm đi, sẽ an toàn hơn, được chứ?" Trần Phong cố gắng giải thích cho Nhã Thanh hiểu rằng cô không thể làm được ở công ty hiện tại nữa vì nó có quá nhiều nguy hiểm cho Nhã Thanh và anh thuyết phục cô về làm cho mình thì hàng ngày anh sẽ bảo vệ cho cô.
Chần chừ một lúc lâu, Nhã Thanh đáp:
" Tôi...tôi...anh cho tôi thời gian suy nghĩ được không vì dù gì thì bây giờ tôi cũng chưa đi làm được, khi nào tôi xuất viện, tôi sẽ cho anh câu trả lời, được không?"
" Được chứ, khi nào em suy nghĩ xong xuôi rồi thì báo cho tôi biết. Thôi để tôi đi gọt táo cho em ăn nha" nói rồi Trần Phong đứng dậy đi qua phía bên trái giường bệnh và lấy một quả táo, một cái dĩa cùng một con dao và trỏ về chiếc bàn nhỏ cạnh giường cô ngồi xuống và gọt thật khéo léo cho cô ăn. Gọt được một lúc thì do không cẩn thận nên anh đã làm con dao trúng vào ngón tay của mình, theo phản xạ anh buông con dao với quả táo ra làm chúng rơi bịch xuống đất. Nghe tiếng động, Nhã Thanh quay lại thì thấy tay anh chảy rất nhiều máu vì vết đứt khá sâu. Cô hoảng hốt nắm lấy tay anh, đưa vào miệng mình và mút để cầm máu. Mút xong, cô trách anh:
" Anh làm cái gì mà bất cẩn vậy hả? Không gọt được thì đưa tôi gọt cho, làm cái gì mà để mình bị thương vậy?"
" Em quan tâm tôi sao?"
Bất giác bị anh hỏi, Nhã Thanh đỏ mặt cúi gầm xuống, chăm chú băng bó vết thương cho anh, không nói câu nào. Thấy cô đúng là ngại ngùng khi bị mình hỏi, Trần Phong cảm thấy hình như cô cũng có tình cảm với mình, anh cảm thấy giữa hai người thật sự có tiến triển thì vui lắm, anh hỏi tiếp:
" Có phải em đang quan tâm tôi không?"
" Không...không có, chỉ là theo phản xạ khi thấy người khác bị thương thì tôi làm vậy thôi" Nhã Thanh chỉ trả lời qua loa và vẫn tiếp tục công việc sát trùng vết thương cho anh.
" Em không có sao? Nhưng sao tôi thấy có nhỉ? A đau đau...đừng mà" Trần Phong đang nói thì bất giác la lên. Thì ra là do Nhã Thanh ấn mạnh vào vết thương làm cho nó rỉ máu lần nữa.
" Em đang giúp người khác sát trùng hay đang giết người ta vậy hảaaa?" Giọng anh run run vì cơn đau khi nãy làm anh sắp khóc luôn rồi
Nhã Thanh ngước nhẹ đầu lên, mắt thì trợn lên nhìn anh, thỏa mãn nói:
" Cho chừa cái tội hỏi nhiều, còn hỏi nữa xem tôi sẽ làm anh"
" Được được, tôi không nói nữa, em ác quá"
Một lát sau, cuối cùng thì Nhã Thanh cũng xử lý xong vết thương cho anh, cô buông tay anh ra và nói:
" Xong rồi đó, đừng để vào nước nhiều là được" rồi cậm cụi cất những đồ dtế mà mình lấy ra lúc nãy
" Cảm ơn em"
Nghe hai từ 'cảm ơn', Nhã Thanh đợt nhiên cảm thấy mình cũng nên cảm ơn anh một lơi chứ nhỉ vì những ngày qua anh đã bỏ hết công việc để vào bệnh viện chăm sóc cho cô. Nhã Thanh ngẩng đầu lên, nói:
" Này, cảm ơn anh"
' "Cô...là ai?"
" Chào cô gái, tôi tên Trần Anh Thư, chị kế của Nhã Thanh. Nãy giờ tôi đứng phía sau cái cột kia và đã nghe hết cuộc trò chuyện của hai người rồi nhưng hình như cô rất ghét Nhã Thanh thì phải?"
" Đúng, tôi rất ghét cô ta, chị sẽ làm gì tôi?"
" Tôi đến đây không phải là để hại cô, tôi đến để hợp tác với cô"
" Hợp tác? Hợp tác gì?"
" Chẳng phải là cô rất muốn cô ta rời khỏi chiếc ghế trưởng phòng mà cô đã tốn rất nhiều công sức để có được sao?"
" Sao...sao chị biết?"
" Tôi đã điều tra hết rồi, tôi sẽ giúp cô giành lại nó từ tay cô ta. Chẳng những vậy, tôi còn khiến cho cô ta thân bại danh liệt, cô thấy thế nào, sẽ hợp tác với tôi chứ?"
" Chị...tại sao chị lại muốn hại em mình?"
" Đơn giản vì tôi ghét cô ta, cũng giống cô thôi"
" Sao tôi có thể tin được những lời chị nói là thật chứ? Dù gì thì chị cũng là chị của cô ta, lỡ chị bán đứng tôi thì sao?"
" Sẽ không bao giờ, tôi xin lấy hết danh dự của mình ra để đảm bảo với cô" '
Đó là những gì đoạn thu âm phát. Nghe xong, Nhã Thanh thật sự bị sốc, cô không ngờ cái người mà cô làm chung, cái người mà cô kêu là tiền bối, lại hợp tác với người chị xấu xa kia của cô để lên kế hoạch hãm hại cô. Nhã Thanh trợn mắt lên, bất động một lúc vì cô không thể tin nó là sự thât. Một lúc lâu sau, cô hỏi:
" Anh...anh lấy đoạn thu âm này ở đâu?"
" Mới nãy, lúc tôi nói chuyện xong với Huệ Oanh, định đi vào thì phát hiện ra mình bị rơi chìa khóa xe, định quay lại lấy thì nghe hai người họ nói như vậy. Thú thật, tôi cũng đã muốn em về công ty tôi làm lâu lắm rồi vì tôi cảm thấy ở công ty em đang làm kkhôngan toàn, có rất nhiều gười đang âm thầm hại em mà em không biết nhưng chưa có lý do nên tôi sợ em sẽ không chịu, bây giờ em thấy rồi đấy, trong công ty em làm bây giờ không còn an toàn nữa. Huệ Oanh giống như là một trái bom hẹn giờ vậy, khi nào có lệnh của Anh Thư là cô ta sẽ hại em và chúng ta không thể biết được cô ta sẽ làm ra chuyện gì. Em về công ty tôi làm đi, sẽ an toàn hơn, được chứ?" Trần Phong cố gắng giải thích cho Nhã Thanh hiểu rằng cô không thể làm được ở công ty hiện tại nữa vì nó có quá nhiều nguy hiểm cho Nhã Thanh và anh thuyết phục cô về làm cho mình thì hàng ngày anh sẽ bảo vệ cho cô.
Chần chừ một lúc lâu, Nhã Thanh đáp:
" Tôi...tôi...anh cho tôi thời gian suy nghĩ được không vì dù gì thì bây giờ tôi cũng chưa đi làm được, khi nào tôi xuất viện, tôi sẽ cho anh câu trả lời, được không?"
" Được chứ, khi nào em suy nghĩ xong xuôi rồi thì báo cho tôi biết. Thôi để tôi đi gọt táo cho em ăn nha" nói rồi Trần Phong đứng dậy đi qua phía bên trái giường bệnh và lấy một quả táo, một cái dĩa cùng một con dao và trỏ về chiếc bàn nhỏ cạnh giường cô ngồi xuống và gọt thật khéo léo cho cô ăn. Gọt được một lúc thì do không cẩn thận nên anh đã làm con dao trúng vào ngón tay của mình, theo phản xạ anh buông con dao với quả táo ra làm chúng rơi bịch xuống đất. Nghe tiếng động, Nhã Thanh quay lại thì thấy tay anh chảy rất nhiều máu vì vết đứt khá sâu. Cô hoảng hốt nắm lấy tay anh, đưa vào miệng mình và mút để cầm máu. Mút xong, cô trách anh:
" Anh làm cái gì mà bất cẩn vậy hả? Không gọt được thì đưa tôi gọt cho, làm cái gì mà để mình bị thương vậy?"
" Em quan tâm tôi sao?"
Bất giác bị anh hỏi, Nhã Thanh đỏ mặt cúi gầm xuống, chăm chú băng bó vết thương cho anh, không nói câu nào. Thấy cô đúng là ngại ngùng khi bị mình hỏi, Trần Phong cảm thấy hình như cô cũng có tình cảm với mình, anh cảm thấy giữa hai người thật sự có tiến triển thì vui lắm, anh hỏi tiếp:
" Có phải em đang quan tâm tôi không?"
" Không...không có, chỉ là theo phản xạ khi thấy người khác bị thương thì tôi làm vậy thôi" Nhã Thanh chỉ trả lời qua loa và vẫn tiếp tục công việc sát trùng vết thương cho anh.
" Em không có sao? Nhưng sao tôi thấy có nhỉ? A đau đau...đừng mà" Trần Phong đang nói thì bất giác la lên. Thì ra là do Nhã Thanh ấn mạnh vào vết thương làm cho nó rỉ máu lần nữa.
" Em đang giúp người khác sát trùng hay đang giết người ta vậy hảaaa?" Giọng anh run run vì cơn đau khi nãy làm anh sắp khóc luôn rồi
Nhã Thanh ngước nhẹ đầu lên, mắt thì trợn lên nhìn anh, thỏa mãn nói:
" Cho chừa cái tội hỏi nhiều, còn hỏi nữa xem tôi sẽ làm anh"
" Được được, tôi không nói nữa, em ác quá"
Một lát sau, cuối cùng thì Nhã Thanh cũng xử lý xong vết thương cho anh, cô buông tay anh ra và nói:
" Xong rồi đó, đừng để vào nước nhiều là được" rồi cậm cụi cất những đồ dtế mà mình lấy ra lúc nãy
" Cảm ơn em"
Nghe hai từ 'cảm ơn', Nhã Thanh đợt nhiên cảm thấy mình cũng nên cảm ơn anh một lơi chứ nhỉ vì những ngày qua anh đã bỏ hết công việc để vào bệnh viện chăm sóc cho cô. Nhã Thanh ngẩng đầu lên, nói:
" Này, cảm ơn anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.