Chương 4: Bị bắt
Xanh Non
14/08/2024
Chập chờn mí mắt nặng trịch, da
thịt tê dại, đặc biệt đau buốt. Cánh tay dang ngang vô lực bị trói bởi
gông sắt gỉ, đôi chân cũng mắc kẹt bởi còng sắt lạnh lẽo. Đầu tóc rối
bù, ý thức mơ hồ không thanh tỉnh.
Rào.
Nhận nguyên chậu nước lạnh ập vào người, Bạch Vũ hoảng hốt mở choàng hai mắt, môi trắng bệch vì lạnh, từ đầu đến chân ướt như chuột dầm mưa. Chưa kịp hoàn hồn sau chậu nước lạnh, một cây roi dài nhẵn nhụi thô bạo quất xuống rát bỏng da thịt.
"Nói. Ngươi biết bất cứ điều gì về nhà họ Huyền thì mau khai ra cho ta."
"Ta không biết."
Hé mắt nhìn, mụ già tức giận hóa rồ kia. Khuôn miệng bà ta không ngừng chửi rủa. Quần áo Bạch Vũ rách từng đường mảnh, để lộ vết thương rỉ máu trên da thịt trắng mịn.
Khi đã xả hết cơn điên nén trong người, mụ già bất thình lình bóp chặt cổ nàng, khiến đôi mắt u lam của Bạch Vũ phải nhìn thẳng vào gương mặt già mua, hốc hác của mụ. Bạch Vũ chẳng sợ hãi, đối diện nhìn mụ không lùi bước. Nàng biết, hiện tại vùng vẫy cũng không được kết quả gì lớn.
"Ngươi đúng là con nhóc không biết điều. Muốn chết nhanh như vậy. Không dễ đâu."
Nhấn mạnh từng chữ, mụ già không thương tiếc đạp nàng ngã sóng xoài xuống sàn đất lạnh ngắt. Mụ cười lạnh, xoay người ra khỏi căn phòng nhỏ nhốt Bạch Vũ rồi từng bước ra khỏi căn nhà hoang tàn. Niệm chú pháp thuật phong ấn trói buộc, không cho phép bất cứ ai vào trong được cũng như bên trong ra ngoài; không quên tặng vài lá bùa chứa đầy hắc khí kì quái quăng vào trong căn nhà hoang.
"Hưởng thụ cái chết dần, chết mòn đi. Cứng đầu không khai thì chỉ có con đường chết dành cho ngươi!"
Không gian tĩnh mịch của vùng rừng núi hoang vắng, căn nhà hoang như nằm sâu trong mảnh rừng cô liêu.
Không khí dần thấm đượm hắc khí tràn ngập khắp sân căn nhà, làm ngôi nhà như lơ lững trên đám ngói đen ngòm. Chúng len lỏi chậm chạp vào từng căn phòng, kể cả căn phòng giam giữ Bạch Vũ. Ô-xi loãng hơn, không khí càng trở nên ngột ngạt, khó thở hơn. Bạch Vũ lờ mờ mở mắt, cố gắng lê thân thể thương tích đầy người ngồi dậy rồi di chuyển từng chút một, dựa vào góc tường, tránh khỏi từng đám hắc khí sắp lan đến chỗ nàng.
Ánh sáng ít ỏi ngoài trời vốn đã ít ỏi cũng đang dần tắt.
Trong vòng vài tiếng nữa, nếu không ra khỏi ngôi nhà hoang này thì có thể đám hắc khí ấy sẽ nuốt chửng linh hồn, xâu xé thân thể Bạch Vũ nàng thành từng mảnh nhỏ.
...****************...
Trời xập tối, lũ côn trùng bắt đầu cuộc sống về đêm của chính mình. Chúng liên tục phô bày tài năng của mình như những chàng ca nhạc sĩ thực thụ, những bản nhạc thiên nhiên hùng vĩ.
Dựa vào la bàn yểm pháp, Huyền Dạ Mặc, Hoắc Nghị cùng một số thuộc hạ thân cận nhanh chóng định hướng nguồn ma lực cấm do mụ già để lại.
Tận sâu trong rừng, mụ già ngồi trên ghế gỗ được chế tác bằng những dây leo hình thù kì lạ mà yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần. Mụ có vẻ đã xem nơi này như đại bản doanh của mụ. Chợt, mụ mở mắt, phát hiện kẻ đột nhập, mụ cười khẩy rút một nắm bùa chú quăng ra các hướng bày binh bố trận.
"Thiên đường có lối các ngươi không đi. Địa ngục không cửa lại xông vào. Ta không ngại hân hạnh tiếp đón các ngươi."
Thế rồi, mụ phá lên cười khằng khặc, trùm áo choàng đen che đầu, chờ đợi con mồi sập bẫy.
Đoàn người không nhiều, chỉ tầm 10 người chầm chậm lê bước qua các bụi rậm, tán cây. Càng đi sâu vào, khu rừng càng u ám. Dây leo um tùm, rêu xanh tốt thi nhau bám đầy thân cây lớn.
Đột ngột, mùi hắc khí bỗng nồng nặc, xung quanh cả nhóm đâu đâu cũng là loại khí độc này. Không còn cách nào khác, Huyền Dạ Mặc ra lệnh mọi người cầm lấy vạt áo choàng đen khoác trên người lên che mũi, hạn chế hít thở mạnh, khí độc xâm nhập vào cơ thể ắt không phải chuyện tốt lành gì.
Tia sét xẻ ngang nền trời nức toác, Huyền Dạ Mặc lần nữa nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo có bẫy!"
Từ dưới đất ngoi lên hàng loạt dây leo cuốn gai góc. Chúng hung tợn cấu véo những thứ xung quanh và ngày càng nhiều theo cấp số nhân.
Hoắc Nghị hét lớn, kéo đám thuộc hạ còn bỡ ngỡ lùi ra xa: "Lui."
Ngẩng đầu nhìn sang Huyền Dạ Mặc cách 5 - 6 bước chân, lo lắng nói: "Dạ Mặc. Việc xử lí đống dây leo cứ giao cho anh và mọi người. Em cứ đi trước tìm vợ đi. Mạng người quan trọng."
"Hãy cẩn trọng." Huyền Dạ Mặc gật đầu với Hoắc Nghị. Sau đó vung tay, một thanh kiếm sáng bóng xuất hiện. Hắn nhanh tay chém đứt các sợi dây leo gai góc, mở đường về phía trước. Hai thuộc hạ trung thành khác tình nguyện ở phía sau yểm hộ cho hắn.
Đâu đó trong khu rừng, ai đó cười gằn tiếp tục tính toán cạm bẫy tiếp theo. Mụ ném nắm bùa chú lên không trung, khuôn miệng lẩm bẩm câu thần chú trận pháp nào đó. Những mảnh bùa bay tán loạn, thoáng chốc nổ thành những làn sương mù dày đặc lan tỏa khắp khu rừng. Chúng tạo nên mê trận sương mù ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.
Rào.
Nhận nguyên chậu nước lạnh ập vào người, Bạch Vũ hoảng hốt mở choàng hai mắt, môi trắng bệch vì lạnh, từ đầu đến chân ướt như chuột dầm mưa. Chưa kịp hoàn hồn sau chậu nước lạnh, một cây roi dài nhẵn nhụi thô bạo quất xuống rát bỏng da thịt.
"Nói. Ngươi biết bất cứ điều gì về nhà họ Huyền thì mau khai ra cho ta."
"Ta không biết."
Hé mắt nhìn, mụ già tức giận hóa rồ kia. Khuôn miệng bà ta không ngừng chửi rủa. Quần áo Bạch Vũ rách từng đường mảnh, để lộ vết thương rỉ máu trên da thịt trắng mịn.
Khi đã xả hết cơn điên nén trong người, mụ già bất thình lình bóp chặt cổ nàng, khiến đôi mắt u lam của Bạch Vũ phải nhìn thẳng vào gương mặt già mua, hốc hác của mụ. Bạch Vũ chẳng sợ hãi, đối diện nhìn mụ không lùi bước. Nàng biết, hiện tại vùng vẫy cũng không được kết quả gì lớn.
"Ngươi đúng là con nhóc không biết điều. Muốn chết nhanh như vậy. Không dễ đâu."
Nhấn mạnh từng chữ, mụ già không thương tiếc đạp nàng ngã sóng xoài xuống sàn đất lạnh ngắt. Mụ cười lạnh, xoay người ra khỏi căn phòng nhỏ nhốt Bạch Vũ rồi từng bước ra khỏi căn nhà hoang tàn. Niệm chú pháp thuật phong ấn trói buộc, không cho phép bất cứ ai vào trong được cũng như bên trong ra ngoài; không quên tặng vài lá bùa chứa đầy hắc khí kì quái quăng vào trong căn nhà hoang.
"Hưởng thụ cái chết dần, chết mòn đi. Cứng đầu không khai thì chỉ có con đường chết dành cho ngươi!"
Không gian tĩnh mịch của vùng rừng núi hoang vắng, căn nhà hoang như nằm sâu trong mảnh rừng cô liêu.
Không khí dần thấm đượm hắc khí tràn ngập khắp sân căn nhà, làm ngôi nhà như lơ lững trên đám ngói đen ngòm. Chúng len lỏi chậm chạp vào từng căn phòng, kể cả căn phòng giam giữ Bạch Vũ. Ô-xi loãng hơn, không khí càng trở nên ngột ngạt, khó thở hơn. Bạch Vũ lờ mờ mở mắt, cố gắng lê thân thể thương tích đầy người ngồi dậy rồi di chuyển từng chút một, dựa vào góc tường, tránh khỏi từng đám hắc khí sắp lan đến chỗ nàng.
Ánh sáng ít ỏi ngoài trời vốn đã ít ỏi cũng đang dần tắt.
Trong vòng vài tiếng nữa, nếu không ra khỏi ngôi nhà hoang này thì có thể đám hắc khí ấy sẽ nuốt chửng linh hồn, xâu xé thân thể Bạch Vũ nàng thành từng mảnh nhỏ.
...****************...
Trời xập tối, lũ côn trùng bắt đầu cuộc sống về đêm của chính mình. Chúng liên tục phô bày tài năng của mình như những chàng ca nhạc sĩ thực thụ, những bản nhạc thiên nhiên hùng vĩ.
Dựa vào la bàn yểm pháp, Huyền Dạ Mặc, Hoắc Nghị cùng một số thuộc hạ thân cận nhanh chóng định hướng nguồn ma lực cấm do mụ già để lại.
Tận sâu trong rừng, mụ già ngồi trên ghế gỗ được chế tác bằng những dây leo hình thù kì lạ mà yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần. Mụ có vẻ đã xem nơi này như đại bản doanh của mụ. Chợt, mụ mở mắt, phát hiện kẻ đột nhập, mụ cười khẩy rút một nắm bùa chú quăng ra các hướng bày binh bố trận.
"Thiên đường có lối các ngươi không đi. Địa ngục không cửa lại xông vào. Ta không ngại hân hạnh tiếp đón các ngươi."
Thế rồi, mụ phá lên cười khằng khặc, trùm áo choàng đen che đầu, chờ đợi con mồi sập bẫy.
Đoàn người không nhiều, chỉ tầm 10 người chầm chậm lê bước qua các bụi rậm, tán cây. Càng đi sâu vào, khu rừng càng u ám. Dây leo um tùm, rêu xanh tốt thi nhau bám đầy thân cây lớn.
Đột ngột, mùi hắc khí bỗng nồng nặc, xung quanh cả nhóm đâu đâu cũng là loại khí độc này. Không còn cách nào khác, Huyền Dạ Mặc ra lệnh mọi người cầm lấy vạt áo choàng đen khoác trên người lên che mũi, hạn chế hít thở mạnh, khí độc xâm nhập vào cơ thể ắt không phải chuyện tốt lành gì.
Tia sét xẻ ngang nền trời nức toác, Huyền Dạ Mặc lần nữa nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo có bẫy!"
Từ dưới đất ngoi lên hàng loạt dây leo cuốn gai góc. Chúng hung tợn cấu véo những thứ xung quanh và ngày càng nhiều theo cấp số nhân.
Hoắc Nghị hét lớn, kéo đám thuộc hạ còn bỡ ngỡ lùi ra xa: "Lui."
Ngẩng đầu nhìn sang Huyền Dạ Mặc cách 5 - 6 bước chân, lo lắng nói: "Dạ Mặc. Việc xử lí đống dây leo cứ giao cho anh và mọi người. Em cứ đi trước tìm vợ đi. Mạng người quan trọng."
"Hãy cẩn trọng." Huyền Dạ Mặc gật đầu với Hoắc Nghị. Sau đó vung tay, một thanh kiếm sáng bóng xuất hiện. Hắn nhanh tay chém đứt các sợi dây leo gai góc, mở đường về phía trước. Hai thuộc hạ trung thành khác tình nguyện ở phía sau yểm hộ cho hắn.
Đâu đó trong khu rừng, ai đó cười gằn tiếp tục tính toán cạm bẫy tiếp theo. Mụ ném nắm bùa chú lên không trung, khuôn miệng lẩm bẩm câu thần chú trận pháp nào đó. Những mảnh bùa bay tán loạn, thoáng chốc nổ thành những làn sương mù dày đặc lan tỏa khắp khu rừng. Chúng tạo nên mê trận sương mù ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.