Chương 8: Nghề chọn người
Xanh Non
14/08/2024
3 ngày sau.
Các vết ngoại thương đã kết vảy, y bác sĩ bệnh viện St. George cũng gật đầu cho phép Bạch Vũ rời đi. Phong Linh tận tình giúp đỡ Bạch Vũ như người thân trong nhà mà đi theo nàng ra viện. Qua nhiều ngày tiếp xúc, lòng cảnh giác giữa đôi bên cũng không cao, dần trở thành bạn.
"Bệnh viện St. George bảo mật thông tin bệnh nhân rất tốt. Cậu cũng không cần lo danh tính của cậu sẽ bị ai đó tìm ra. Lát nữa, mình dẫn cậu đi làm chứng minh thư tạm thời. Phong Linh mình cũng xem như là Bắc Yêu Vương, không thể để cậu vô danh tính được. Xong việc này, tiếp theo cậu định đi đâu đây?"
Bạch Vũ cầm ô, che đi những giọt mưa lất phất đầu mùa hạ. Trên người nàng mặc một cái váy trắng thanh thuần, tóc dài xoăn nhẹ tùy tiện thả bay theo gió. Do ở bệnh viện lâu nên sắc mặt nàng hơi tái nhợt. Tuy vậy, cũng không thể che đi nét xinh đẹp vốn có, dáng người cân đối, dung nhan như bức tranh tuyệt mĩ. Không ít người đi đường chỉ nhìn một chốc đã ngẩn người nhìn theo bóng dáng Bạch Vũ. Khí chất thanh lãnh, cao quý nhiều ngày qua cũng dần hiện rõ. Mọi người theo đó chỉ dám nhìn, mà không dám bắt chuyện với Bạch Vũ.
"Không biết. Mình còn nhiệm vụ trong người như kể với cậu đấy. Tích công đức đủ 9 lần 9 \= 81 lần mới giải được chín đạo phong ấn." Bạch Vũ cố gắng không nhắc đến Huyền Dạ Mặc, buồn bã nói.
"Không sao. Mình trước cho cậu ở ké nhà mình. Khi nào tìm việc, có tiền rồi dọn ra cũng không muộn." Phong Linh nắm tay nàng vỗ vỗ an ủi.
"Cám ơn cậu. Thế giới rộng lớn như vậy? Mình biết đi đâu tích công đức đây?"
"Cậu đừng nản lòng. Mình sẽ giúp cậu hòa nhập cuộc sống bình thường cùng làm nhiệm vụ. Hiện mình ở nước A du học một thời gian, chuyên ngành quản lí nghệ sĩ. Ước mơ của mình là muốn trở thành nữ cường nhân, nổi tiếng khắp làng giải trí thế giới để tích lũy tín ngưỡng đề thăng pháp lực. Nếu được mình sẽ giúp đỡ cậu. Với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cậu. Không chừng có thể gia nhập làng giải trí đó. Giới giải trí dễ kiếm tiền nhất, dễ tích tiền làm công đức hơn nhiều."
"Giới giải trí sao?"
Bạch Vũ ngẫm nghĩ lại, tự nhiên thấy bản thân đang bị Phong Linh dụ vào tròng. Làng giải trí?! Nổi tiếng? Tích công đức? Liên quan với nhau hả? Thật trùng hợp đi.
"Mình cũng muốn gia nhập làng giải trí, trở thành mỹ nhân vạn người tín ngưỡng tích tiền làm công đức." Bạch Vũ quyết định.
"Nhà mình cũng ở nước X, nhà tớ truyền thống cũng lăn lộn, kiếm tiền trong giới giải trí; kinh nghiệm hay tài nguyên tớ đều có. Cậu ở nước A học tập kinh nghiệm trước. Sau khi trở lại. Cậu hãy chứng minh bản thân có bao nhiêu lóa mắt, làm mù mắt chó của bọn ép hôn cậu. Với sức ảnh hưởng to lớn của Phong Linh này thì bọn chúng dám làm gì chúng ta chứ? Haha."
Phong Linh gật đầu ủng hộ bạn, liên tục tính toán con đường cho tương lai, mà không hề biết rằng gia tộc nào đó vốn là người cô ấy chửi rủa giúp cô bạn mới quen không những đã nghe qua danh mà vô cùng, vô cùng thân thiết nữa là đằng khác.
Cầu có ngày Phong Linh bị vả mặt đôm đốp!
Bạch Vũ trong lòng chân thành cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của Phong Linh. Từ người lạ không quen biết, họ dần trở thành bạn tâm giao chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng trước hết nàng nên tìm việc ổn định đã, tìm nhà ở, tìm trường học phù hợp với mục tiêu đã chọn.
Một đứa bé khoảng năm sáu tuổi cầm một đóa hoa hồng đỏ từ đâu chạy đến, mặt ngượng ngùng nhón chân cầm hoa giơ lên trước mặt Bạch Vũ: "Chị ơi. Chị thật xinh đẹp như đóa hoa hồng đỏ kiêu sa này vậy."
Bạch Vũ dừng bước chân, nở nụ cười tươi tắn nhận hoa: "Cám ơn em nhé! Hoa rất đẹp."
Cậu bé thấy Bạch Vũ thân thiện nhận hoa của cậu như vậy liền cười hì hì, ngượng ngùng chạy biến.
"Cậu có hoa. Tại sao mình lại không có?" Phong Linh cau có.
"Cậu bé chỉ là trẻ con thôi nghĩ gì nói đó thôi mà. Cậu cũng ganh tị cho được." Bạch Vũ cười nhẹ đáp.
Nụ cười như ánh sáng nhẹ nhàng đầu tiên lúc bình minh vậy. Trông thấy nụ cười này, không ít người ngơ ngẩn, còn có người trực tiếp loạng choạng suýt ngã. Mavis ngồi bên quán cà phê ven đường gần đó trông thấy liền sửng sốt, nửa ngày không nói được tiếng nào, lát sau mới bật máy ảnh lên chụp người đẹp đang dạo bước trên phố kia.
"Chúa ơi. Tôi tìm được người phù hợp cho vai diễn rồi."
"Mình biết cậu đẹp rồi. Đừng cười nữa! Please." Phong Linh nài nỉ.
Bạch Vũ tự biết mình có sức hút về ngoại hình, liền ngậm chặt miệng, không nói nữa. Thình lình, một người phụ nữ trung niên chắn trước mặt hai người.
"Hân hạnh gặp gỡ quý cô xinh đẹp đây. Có thể cho tôi nói vài lời được chứ?" Mavis rút tấm danh thiếp đưa ra cho Bạch Vũ và Phong Linh nhận, đồng thời giới thiệu lí do. - "Giới thiệu lần nữa. Tôi tên là Mavis, nhà biên kịch đồng nhà xuất phim. Hiện tôi đang tìm kiếm một vai phụ đặc biệt với yêu cầu khắc khe: bắt buộc phải là thiếu nữ trẻ tuổi, xinh đẹp như thần nữ trên trời cao giáng xuống nhân gian. Không ngờ gặp được cô đây! Không biết cô tên gì? Sống ở đâu? Có thể nhận lời mời đến tham dự bộ phim lần này của tôi được chứ?"
Phong Linh ban đầu phát hiện bà ta có chút quen mặt, đọc tờ danh thiếp liền run rẩy. Biên kịch, nhà sản xuất phim cực nổi tiếng lúc bấy giờ a. Miếng bánh hời nào rơi trúng đầu Bạch Vũ thế? Vừa quyết định gia nhập làng giải trí lúc nãy thôi mà. Không thể tin được.
Bạch Vũ đôi phần hơi bối rối, nhìn sang Phong Linh. Phong Linh thu lại thần sắc không nên có, nhanh chóng nghiêm túc bắt tay lấy Mavis đáp.
"Xin chào bà Mavis. Xin tự giới thiệu. Tôi tên là Phong Linh, còn đây là..."
"Tôi là Bạch Vũ." Phong Linh gật đầu xem như chào hỏi, nói.
Phong Linh tiếp tục: "Tôi hiện là người đại diện của Tiểu thư Bạch Vũ đây. Có gì trao đổi cứ trực tiếp liên lạc với tôi."
Mavis nhìn tuổi cô gái đại diện này không lớn nhưng thần thái chuyên nghiệp như vậy cũng thật vừa lòng, xác suất nhận lời mời diễn phim của bà cũng rất cao. Ai lại từ chối đâu chứ?
Cả 3 đến quán cà phê ngồi xuống. Bạch Vũ yên lặng nghe Phong Linh đang ngứa nghề thực hành nghề nghiệp ngay và luôn. Trao đổi số liên lạc, cùng địa chỉ, vai diễn, kịch bản phân đoạn cần diễn, lịch trình, thù lao vai diễn, hợp đồng... đến quên giờ giấc.
"Được. Được. Hợp đồng cần ký và kịch bản phim - thư ký tôi sẽ đích thân mang đến gửi vào ngày mai. Nếu có chỉnh sửa phân đoạn nào, Bạch tiểu thư và Phong tiểu thư cũng có thể trao đổi càng sớm càng tốt. Phim sắp khai máy vào đầu tuần sau, rất mong sự hiện diện của hai vị."
Xong, Mavis có việc phải đi trước. Phong Linh nhìn sang Bạch Vũ bảo: "Mình không có nằm mơ nhỉ? Mình trở thành người đại diện của cậu rồi?"
"Đúng vậy. Chúc mừng Phong tiểu thư thu nạp Bạch Vũ dưới trướng công ty. Ắt rằng cậu sắp chạm đến ước mơ trở thành người phụ nữ quyền lực, hô mưa gọi gió trong giới giải trí khắp thế giới."
"Cậu cứ đùa mình. Chúc mừng Bạch Vũ tiểu thư đây bước đầu thực hiện nhiệm vụ."
Cả hai bật cười chúc mừng và nâng ly cà phê cụng vào nhau, cùng tưởng tượng viễn cảnh tương lai tươi đẹp sau này.
Các vết ngoại thương đã kết vảy, y bác sĩ bệnh viện St. George cũng gật đầu cho phép Bạch Vũ rời đi. Phong Linh tận tình giúp đỡ Bạch Vũ như người thân trong nhà mà đi theo nàng ra viện. Qua nhiều ngày tiếp xúc, lòng cảnh giác giữa đôi bên cũng không cao, dần trở thành bạn.
"Bệnh viện St. George bảo mật thông tin bệnh nhân rất tốt. Cậu cũng không cần lo danh tính của cậu sẽ bị ai đó tìm ra. Lát nữa, mình dẫn cậu đi làm chứng minh thư tạm thời. Phong Linh mình cũng xem như là Bắc Yêu Vương, không thể để cậu vô danh tính được. Xong việc này, tiếp theo cậu định đi đâu đây?"
Bạch Vũ cầm ô, che đi những giọt mưa lất phất đầu mùa hạ. Trên người nàng mặc một cái váy trắng thanh thuần, tóc dài xoăn nhẹ tùy tiện thả bay theo gió. Do ở bệnh viện lâu nên sắc mặt nàng hơi tái nhợt. Tuy vậy, cũng không thể che đi nét xinh đẹp vốn có, dáng người cân đối, dung nhan như bức tranh tuyệt mĩ. Không ít người đi đường chỉ nhìn một chốc đã ngẩn người nhìn theo bóng dáng Bạch Vũ. Khí chất thanh lãnh, cao quý nhiều ngày qua cũng dần hiện rõ. Mọi người theo đó chỉ dám nhìn, mà không dám bắt chuyện với Bạch Vũ.
"Không biết. Mình còn nhiệm vụ trong người như kể với cậu đấy. Tích công đức đủ 9 lần 9 \= 81 lần mới giải được chín đạo phong ấn." Bạch Vũ cố gắng không nhắc đến Huyền Dạ Mặc, buồn bã nói.
"Không sao. Mình trước cho cậu ở ké nhà mình. Khi nào tìm việc, có tiền rồi dọn ra cũng không muộn." Phong Linh nắm tay nàng vỗ vỗ an ủi.
"Cám ơn cậu. Thế giới rộng lớn như vậy? Mình biết đi đâu tích công đức đây?"
"Cậu đừng nản lòng. Mình sẽ giúp cậu hòa nhập cuộc sống bình thường cùng làm nhiệm vụ. Hiện mình ở nước A du học một thời gian, chuyên ngành quản lí nghệ sĩ. Ước mơ của mình là muốn trở thành nữ cường nhân, nổi tiếng khắp làng giải trí thế giới để tích lũy tín ngưỡng đề thăng pháp lực. Nếu được mình sẽ giúp đỡ cậu. Với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cậu. Không chừng có thể gia nhập làng giải trí đó. Giới giải trí dễ kiếm tiền nhất, dễ tích tiền làm công đức hơn nhiều."
"Giới giải trí sao?"
Bạch Vũ ngẫm nghĩ lại, tự nhiên thấy bản thân đang bị Phong Linh dụ vào tròng. Làng giải trí?! Nổi tiếng? Tích công đức? Liên quan với nhau hả? Thật trùng hợp đi.
"Mình cũng muốn gia nhập làng giải trí, trở thành mỹ nhân vạn người tín ngưỡng tích tiền làm công đức." Bạch Vũ quyết định.
"Nhà mình cũng ở nước X, nhà tớ truyền thống cũng lăn lộn, kiếm tiền trong giới giải trí; kinh nghiệm hay tài nguyên tớ đều có. Cậu ở nước A học tập kinh nghiệm trước. Sau khi trở lại. Cậu hãy chứng minh bản thân có bao nhiêu lóa mắt, làm mù mắt chó của bọn ép hôn cậu. Với sức ảnh hưởng to lớn của Phong Linh này thì bọn chúng dám làm gì chúng ta chứ? Haha."
Phong Linh gật đầu ủng hộ bạn, liên tục tính toán con đường cho tương lai, mà không hề biết rằng gia tộc nào đó vốn là người cô ấy chửi rủa giúp cô bạn mới quen không những đã nghe qua danh mà vô cùng, vô cùng thân thiết nữa là đằng khác.
Cầu có ngày Phong Linh bị vả mặt đôm đốp!
Bạch Vũ trong lòng chân thành cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của Phong Linh. Từ người lạ không quen biết, họ dần trở thành bạn tâm giao chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng trước hết nàng nên tìm việc ổn định đã, tìm nhà ở, tìm trường học phù hợp với mục tiêu đã chọn.
Một đứa bé khoảng năm sáu tuổi cầm một đóa hoa hồng đỏ từ đâu chạy đến, mặt ngượng ngùng nhón chân cầm hoa giơ lên trước mặt Bạch Vũ: "Chị ơi. Chị thật xinh đẹp như đóa hoa hồng đỏ kiêu sa này vậy."
Bạch Vũ dừng bước chân, nở nụ cười tươi tắn nhận hoa: "Cám ơn em nhé! Hoa rất đẹp."
Cậu bé thấy Bạch Vũ thân thiện nhận hoa của cậu như vậy liền cười hì hì, ngượng ngùng chạy biến.
"Cậu có hoa. Tại sao mình lại không có?" Phong Linh cau có.
"Cậu bé chỉ là trẻ con thôi nghĩ gì nói đó thôi mà. Cậu cũng ganh tị cho được." Bạch Vũ cười nhẹ đáp.
Nụ cười như ánh sáng nhẹ nhàng đầu tiên lúc bình minh vậy. Trông thấy nụ cười này, không ít người ngơ ngẩn, còn có người trực tiếp loạng choạng suýt ngã. Mavis ngồi bên quán cà phê ven đường gần đó trông thấy liền sửng sốt, nửa ngày không nói được tiếng nào, lát sau mới bật máy ảnh lên chụp người đẹp đang dạo bước trên phố kia.
"Chúa ơi. Tôi tìm được người phù hợp cho vai diễn rồi."
"Mình biết cậu đẹp rồi. Đừng cười nữa! Please." Phong Linh nài nỉ.
Bạch Vũ tự biết mình có sức hút về ngoại hình, liền ngậm chặt miệng, không nói nữa. Thình lình, một người phụ nữ trung niên chắn trước mặt hai người.
"Hân hạnh gặp gỡ quý cô xinh đẹp đây. Có thể cho tôi nói vài lời được chứ?" Mavis rút tấm danh thiếp đưa ra cho Bạch Vũ và Phong Linh nhận, đồng thời giới thiệu lí do. - "Giới thiệu lần nữa. Tôi tên là Mavis, nhà biên kịch đồng nhà xuất phim. Hiện tôi đang tìm kiếm một vai phụ đặc biệt với yêu cầu khắc khe: bắt buộc phải là thiếu nữ trẻ tuổi, xinh đẹp như thần nữ trên trời cao giáng xuống nhân gian. Không ngờ gặp được cô đây! Không biết cô tên gì? Sống ở đâu? Có thể nhận lời mời đến tham dự bộ phim lần này của tôi được chứ?"
Phong Linh ban đầu phát hiện bà ta có chút quen mặt, đọc tờ danh thiếp liền run rẩy. Biên kịch, nhà sản xuất phim cực nổi tiếng lúc bấy giờ a. Miếng bánh hời nào rơi trúng đầu Bạch Vũ thế? Vừa quyết định gia nhập làng giải trí lúc nãy thôi mà. Không thể tin được.
Bạch Vũ đôi phần hơi bối rối, nhìn sang Phong Linh. Phong Linh thu lại thần sắc không nên có, nhanh chóng nghiêm túc bắt tay lấy Mavis đáp.
"Xin chào bà Mavis. Xin tự giới thiệu. Tôi tên là Phong Linh, còn đây là..."
"Tôi là Bạch Vũ." Phong Linh gật đầu xem như chào hỏi, nói.
Phong Linh tiếp tục: "Tôi hiện là người đại diện của Tiểu thư Bạch Vũ đây. Có gì trao đổi cứ trực tiếp liên lạc với tôi."
Mavis nhìn tuổi cô gái đại diện này không lớn nhưng thần thái chuyên nghiệp như vậy cũng thật vừa lòng, xác suất nhận lời mời diễn phim của bà cũng rất cao. Ai lại từ chối đâu chứ?
Cả 3 đến quán cà phê ngồi xuống. Bạch Vũ yên lặng nghe Phong Linh đang ngứa nghề thực hành nghề nghiệp ngay và luôn. Trao đổi số liên lạc, cùng địa chỉ, vai diễn, kịch bản phân đoạn cần diễn, lịch trình, thù lao vai diễn, hợp đồng... đến quên giờ giấc.
"Được. Được. Hợp đồng cần ký và kịch bản phim - thư ký tôi sẽ đích thân mang đến gửi vào ngày mai. Nếu có chỉnh sửa phân đoạn nào, Bạch tiểu thư và Phong tiểu thư cũng có thể trao đổi càng sớm càng tốt. Phim sắp khai máy vào đầu tuần sau, rất mong sự hiện diện của hai vị."
Xong, Mavis có việc phải đi trước. Phong Linh nhìn sang Bạch Vũ bảo: "Mình không có nằm mơ nhỉ? Mình trở thành người đại diện của cậu rồi?"
"Đúng vậy. Chúc mừng Phong tiểu thư thu nạp Bạch Vũ dưới trướng công ty. Ắt rằng cậu sắp chạm đến ước mơ trở thành người phụ nữ quyền lực, hô mưa gọi gió trong giới giải trí khắp thế giới."
"Cậu cứ đùa mình. Chúc mừng Bạch Vũ tiểu thư đây bước đầu thực hiện nhiệm vụ."
Cả hai bật cười chúc mừng và nâng ly cà phê cụng vào nhau, cùng tưởng tượng viễn cảnh tương lai tươi đẹp sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.