Chương 36: Rung động vì anh
Huyền Vi Ảnh
24/09/2023
Hai ngày sau, chạng vài tối, tàu đã đến đảo Lampedusa.
Lúc này tâm trạng của Tư Thuần mới được thả lỏng một chút.
- Đi thôi. - Cô dặn dò vài điều rồi cùng tất cả mọi người lên đảo.
Comune Lampedusa e Linosa (bao gồm cả Linosa và Lampione) là một phần của tỉnh Agrigento thuộc vùng Sicilia. Đây là phần cực nam của Ý.
Lampedusa còn là một quần đảo được mệnh danh là quần đảo đẹp nhất Châu Âu.
Vừa lên đảo liền có xe đã đợi họ sẵn, Tư Thuần dẫn đầu bước vào xe đến khách sạn.
Vì đi một quãng đường khá xa nên Tư Thuần vừa vào phòng đã đi tắm ngâm mình trong nước nóng để tiêu tán mệt mỏi.
Cô nhắm mắt suy nghĩ miên man, trên đường đi khá là yên ổn làm cho cô cảm thấy không được bình thường cho lắm.
Tư Thục chắc chắn sẽ không nhịn được ra tay với mình ngoài đảo rồi. Chuyện này chắc chắn... có liên quan đến người đó.
Sở dĩ cô muốn đi trực thăng đến cho thoái mái nhưng lại sợ để lỡ mất trò hay của bọn người đó, nên đành đi tàu thôi.
Suy nghĩ miên man cứ ngâm mình trong nước mãi đến 2 tiếng sau mới khoác áo tắm bước ra ngoài.
- Em đã ngâm mình trong đấy 2 tiếng rồi đấy. - Đột nhiên có tiếng đàn ông vang lên trong phòng.
Cô khựng lại, sau đó chỉ hừ nhẹ nói.
- Anh lại muốn ở phòng của tôi nữa à?
- Tất nhiên. - Nói rồi anh đứng lên đến bàn cầm máy sấy tóc, vỗ vỗ lên chỗ ngồi kế anh. - Lại đây, để tóc ướt sẽ không thoái mái.
Cô liếc anh một cái nhưng vẫn bước về phía đó ngồi xuống.
Không biết vì sao anh lại cho cô cảm giác vừa ấm áp, an toàn lại... vừa quen thuộc đến thế.
Lại không biết từ khi nào cô lại buông bỏ mọi cảnh giác đối với anh... có lẽ là do biết anh sẽ không gây nguy hiểm cho cô chăng? Hay là trái tim băng lãnh của cô đang thay đổi... vì anh ta.
Cô thở dài trong lòng. Cố nén cảm giác khó hiểu xuống lại nói.
- Thế lực đằng sau Tư gia rất bí ẩn. Họ tựa như muốn thống trị cả thế giới.
- Ừm. Họ đã bắt đầu rục rích nhắm về phía Hàn gia rồi. - Tay anh vẫn nhẹ nhàng vừa sấy tóc vừa mát xa đầu cho cô.
Từ lúc đi lên đảo anh luôn để ý đến cô thấy cô vài lần nhíu mày, đôi mắt mệt mỏi, liền chắc chắn rằng bệnh cũ lại tái phát. Cô... kìm nén rất giỏi, giỏi đến đáng thương.
Anh biết từ lúc nhỏ cô đã bị đả kích mất một đoạn kí ức cũng biết cả việc cô bị chứng đau nửa đầu. Chỉ có khi gặp chuyện khiến cô kích động, mệt mỏi nó lại tái phát.
Sấy tóc xong anh lại ôm cô vào lòng, cô do rất mệt mỏi cũng mặc anh ôm ấp, ôm cũng nhiều rồi nên cô cũng không ngại mà tốn sức đạp anh ra.
Anh vỗ về, xoa bóp các ***** ** làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Nhìn vết thương do mình gây ra trên tay cô, anh liền hối hận muốn đấm vào mặt mình một cái thật đau.
Những hành động đó như một dòng nước suối ấm nóng chảy dọc vào tim cô. Có lẽ... cô cũng có một chút gì đó rung động đối với anh.
Nằm trong lòng anh cô tham lam hít lấy hương thơm nam tính dễ chịu trên người anh, đắm mình trong sự ấm áp của anh.
Tại một nơi khác trên hòn đảo
- Sắp có trò hay để xem rồi đấy. - Người đàn ông diện một thân vest đen ngồi trên chiếc ghế tựa, tay kẹp điếu xì gà, cười tà tứ sau khi nghe thuộc hạ báo cáo liền nhìn sang 2 đứa nhỏ 1 nam 1 nữ bên cạnh.
- Tôi nói rồi đừng thử thách sức kiên nhẫn của tôi. Động vào mẹ của tôi chú sẽ không được yên ổn đâu. - Cậu bé 6 tuổi khuôn mặt non nớt nhưng một thân khí chất của cậu lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Đó là Tiểu Bảo.
- Khà... thế sao? Ta lại rất mong chờ đấy. - Nói rồi người đàn ông như vô tình ý tứ nhìn sang phía Tuyết Nhật Lam từ hôm bị đưa đi đến giờ chưa hề nói một câu, chỉ khư khư bên cạnh bảo vệ thằng nhóc kia.
Tuyết Nhật Lam khuôn mặt không đổi sắc khi nhìn về phía người đàn ông trong đôi mắt đó có thể thấy được ngoài sự lạnh lùng ra còn có một thứ gì đó rất khác lạ... lúng túng? Khó hiểu? Không tất cả đều không phải. Cô... chỉ mới 12 tuổi nhưng tại sao tâm trạng lại khó đoán như thế?
- Ăn uống cho đủ sức để xem những màn tiếp theo đi. - Nói rồi người đàn ông đứng lên đi thẳng để lại hai đứa nhóc đằng sau.
- Chị nói xem... hắn tại sao lại có thể đối xử như vậy với mẹ. - Mấy ngày nay ở trong hang ổ của người đàn ông này, Tiểu Bảo và Nhật Lam cũng biết ít nhiều về những việc trong quá khứ hắn đã từng làm với mẹ.
Nó rất... tàn nhẫn...
- Chị... cũng không biết.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Ngoài trời đầy ấp những vì sao, mặt trăng khuyết xinh đẹp. Nhưng đêm nay lại là một đêm xác định không ngủ của một số người.
Lúc này tâm trạng của Tư Thuần mới được thả lỏng một chút.
- Đi thôi. - Cô dặn dò vài điều rồi cùng tất cả mọi người lên đảo.
Comune Lampedusa e Linosa (bao gồm cả Linosa và Lampione) là một phần của tỉnh Agrigento thuộc vùng Sicilia. Đây là phần cực nam của Ý.
Lampedusa còn là một quần đảo được mệnh danh là quần đảo đẹp nhất Châu Âu.
Vừa lên đảo liền có xe đã đợi họ sẵn, Tư Thuần dẫn đầu bước vào xe đến khách sạn.
Vì đi một quãng đường khá xa nên Tư Thuần vừa vào phòng đã đi tắm ngâm mình trong nước nóng để tiêu tán mệt mỏi.
Cô nhắm mắt suy nghĩ miên man, trên đường đi khá là yên ổn làm cho cô cảm thấy không được bình thường cho lắm.
Tư Thục chắc chắn sẽ không nhịn được ra tay với mình ngoài đảo rồi. Chuyện này chắc chắn... có liên quan đến người đó.
Sở dĩ cô muốn đi trực thăng đến cho thoái mái nhưng lại sợ để lỡ mất trò hay của bọn người đó, nên đành đi tàu thôi.
Suy nghĩ miên man cứ ngâm mình trong nước mãi đến 2 tiếng sau mới khoác áo tắm bước ra ngoài.
- Em đã ngâm mình trong đấy 2 tiếng rồi đấy. - Đột nhiên có tiếng đàn ông vang lên trong phòng.
Cô khựng lại, sau đó chỉ hừ nhẹ nói.
- Anh lại muốn ở phòng của tôi nữa à?
- Tất nhiên. - Nói rồi anh đứng lên đến bàn cầm máy sấy tóc, vỗ vỗ lên chỗ ngồi kế anh. - Lại đây, để tóc ướt sẽ không thoái mái.
Cô liếc anh một cái nhưng vẫn bước về phía đó ngồi xuống.
Không biết vì sao anh lại cho cô cảm giác vừa ấm áp, an toàn lại... vừa quen thuộc đến thế.
Lại không biết từ khi nào cô lại buông bỏ mọi cảnh giác đối với anh... có lẽ là do biết anh sẽ không gây nguy hiểm cho cô chăng? Hay là trái tim băng lãnh của cô đang thay đổi... vì anh ta.
Cô thở dài trong lòng. Cố nén cảm giác khó hiểu xuống lại nói.
- Thế lực đằng sau Tư gia rất bí ẩn. Họ tựa như muốn thống trị cả thế giới.
- Ừm. Họ đã bắt đầu rục rích nhắm về phía Hàn gia rồi. - Tay anh vẫn nhẹ nhàng vừa sấy tóc vừa mát xa đầu cho cô.
Từ lúc đi lên đảo anh luôn để ý đến cô thấy cô vài lần nhíu mày, đôi mắt mệt mỏi, liền chắc chắn rằng bệnh cũ lại tái phát. Cô... kìm nén rất giỏi, giỏi đến đáng thương.
Anh biết từ lúc nhỏ cô đã bị đả kích mất một đoạn kí ức cũng biết cả việc cô bị chứng đau nửa đầu. Chỉ có khi gặp chuyện khiến cô kích động, mệt mỏi nó lại tái phát.
Sấy tóc xong anh lại ôm cô vào lòng, cô do rất mệt mỏi cũng mặc anh ôm ấp, ôm cũng nhiều rồi nên cô cũng không ngại mà tốn sức đạp anh ra.
Anh vỗ về, xoa bóp các ***** ** làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Nhìn vết thương do mình gây ra trên tay cô, anh liền hối hận muốn đấm vào mặt mình một cái thật đau.
Những hành động đó như một dòng nước suối ấm nóng chảy dọc vào tim cô. Có lẽ... cô cũng có một chút gì đó rung động đối với anh.
Nằm trong lòng anh cô tham lam hít lấy hương thơm nam tính dễ chịu trên người anh, đắm mình trong sự ấm áp của anh.
Tại một nơi khác trên hòn đảo
- Sắp có trò hay để xem rồi đấy. - Người đàn ông diện một thân vest đen ngồi trên chiếc ghế tựa, tay kẹp điếu xì gà, cười tà tứ sau khi nghe thuộc hạ báo cáo liền nhìn sang 2 đứa nhỏ 1 nam 1 nữ bên cạnh.
- Tôi nói rồi đừng thử thách sức kiên nhẫn của tôi. Động vào mẹ của tôi chú sẽ không được yên ổn đâu. - Cậu bé 6 tuổi khuôn mặt non nớt nhưng một thân khí chất của cậu lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Đó là Tiểu Bảo.
- Khà... thế sao? Ta lại rất mong chờ đấy. - Nói rồi người đàn ông như vô tình ý tứ nhìn sang phía Tuyết Nhật Lam từ hôm bị đưa đi đến giờ chưa hề nói một câu, chỉ khư khư bên cạnh bảo vệ thằng nhóc kia.
Tuyết Nhật Lam khuôn mặt không đổi sắc khi nhìn về phía người đàn ông trong đôi mắt đó có thể thấy được ngoài sự lạnh lùng ra còn có một thứ gì đó rất khác lạ... lúng túng? Khó hiểu? Không tất cả đều không phải. Cô... chỉ mới 12 tuổi nhưng tại sao tâm trạng lại khó đoán như thế?
- Ăn uống cho đủ sức để xem những màn tiếp theo đi. - Nói rồi người đàn ông đứng lên đi thẳng để lại hai đứa nhóc đằng sau.
- Chị nói xem... hắn tại sao lại có thể đối xử như vậy với mẹ. - Mấy ngày nay ở trong hang ổ của người đàn ông này, Tiểu Bảo và Nhật Lam cũng biết ít nhiều về những việc trong quá khứ hắn đã từng làm với mẹ.
Nó rất... tàn nhẫn...
- Chị... cũng không biết.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Ngoài trời đầy ấp những vì sao, mặt trăng khuyết xinh đẹp. Nhưng đêm nay lại là một đêm xác định không ngủ của một số người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.