Chương 29
Mei Tanaki
13/04/2021
Tia sáng mờ nhạt như đang cố dùng hết sức lực của mình nhảy múa trên gương mặt anh. Đường Diệc Thành thấy chói mắt, ánh sáng tuy không quá gắt nhưng vẫn làm anh thấy khó chịu, anh vẫn là chịu thua, mệt mỏi nhấc mí mắt nặng trịch lên.
Nếu là bình thường anh sẽ thấy Trình Tranh nằm yên ổn đối diện anh, gương mặt thoát tục không vướng bụi bẩn, thanh thoát như hoa cúc buổi sớm làm anh yêu không thôi, cô thường dậy muộn hơn anh, anh có thể ngắm cô mỗi buổi sáng, chiêm ngưỡng cô như một bức tranh. Nhưng từ khi cô đi làm, anh liền không thể thấy được nữa.
Đường Diệc Thành như nhớ được gì đó, đôi mắt ban đầu còn lờ mơ nay lại tỉnh táo hẳn, đối diện anh là cửa sổ lớn, rèm cửa màu vàng, anh hơi nhíu mày, từ khi nào rèm cửa nhà anh lại đổi thành màu vàng? Anh vươn tay sờ tấm nệm một chút, hơi cứng so với bình thường, trần nhà từ lúc nào lại có hình dáng như vậy, căn phòng màu hồng này là như thế nào!? Anh bật dậy, qua một lúc mới xác định được đây không phải là nhà mình.
Một cổ bàng hoàng khó hiểu chạy trong đầu, anh còn bận suy nghĩ hôm qua anh đã làm gì, nhưng thật sự anh không nhớ nổi cho dù đã vò đầu bứt tai, không phải hôm qua anh say rượu đến mức xông vào nhà dân chứ? Anh thật sự không dám nghĩ tiếp. Ngoài cửa truyền đến một tiếng động, anh đưa anh mắt theo nhìn, Vu Tình bước vào, trên tay còn cầm theo một bát cháo nóng hổi.
"Anh tỉnh rồi?" Vu Tình thấy anh, liền điều chỉnh gương mặt theo vẻ thường ngày. Vẻ mặt ngơ ngác của anh làm cô thấy rất đáng yêu.
Đường Diệc Thành nhìn Vu Tình, cô ta mặc một chiếc đầm ngủ màu hồng nhạt mỏng, mà anh lại không mặc áo, tình cảnh này anh không muốn nghĩ tiếp.
"Chúng ta....?" Anh không tài nào nói ra vế sau được, Vu Tình hiểu ý anh, vẻ mặt thẹn thùng, gương mặt đỏ ửng của cô làm lòng anh chùng xuống. Vu Tình thấy gương mặt đờ đẫn của anh liền cười một nụ cười trẻ con, huých nhẹ vào tay anh.
"Anh đừng làm vẻ mặt đó, tối qua chúng ta không có chuyện gì hết " cô vui vẻ nói, mắt thấy anh thở ra một hơi nhẹ nhỏm, trong lòng liền dâng lên một cỗ khó chịu.
"Hôm qua?" Anh nói rồi ngừng, anh vốn kiệm lời, Vu Tình hiểu ý anh cũng giải thích, tay đưa cho anh một ly trà giải rượu, Đường Diệc Thành đưa tay nhận lấy, anh thoáng nhớ đến cô...
"Bạn em rủ em đến quán bar, lại không ngờ gặp anh ở đó " Vu Tình cười dịu dàng.
"Cảm ơn em đã đưa tôi về" anh ồ lên một tiếng, sau đó nói, còn định nói gì đó nhưng lại thôi, Vu Tình đem cháo đến trước mặt anh, anh cũng nhận lấy, đáy mắt thoáng một tia đau lòng, không phải lúc này anh cần một người vợ chăm sóc hơn sao, múc một muỗng lên nhấp một ngụm nhỏ, cháo rất loãng, lại hơi nhạt, anh hơi nhíu mày, Vu Tình thoáng thấy vẻ mặt đó liền nói.
"Đây là lần đầu em xuống bếp " Đường Diệc Thành không nói, anh nhanh chóng húp hết cháo trong tay, lúc đó, anh có thể thấy được nụ cười hạnh phúc của Vu Tình, lòng anh chợt đanh lại. Trình Tranh liệu có bao giờ vui vẻ vì những điều nhỏ nhất như vậy không? Anh không dám nghĩ đến, có lẽ đoạn tình cảm của anh và cô không đủ, cô không thể thích anh, còn anh, cũng chỉ có thể âm thầm thích cô.
Một lúc sau, mặt trời đã lên cao hơn một chút nhưng ánh nắng vẫn yếu ớt như vậy, có thể nói hôm nay không đẹp trời cho lắm.
Đường Diệc Thành bước ra từ nhà tắm, lúc này anh đã ăn mặc tươm tất hơn. Nhà của Vu Tình không có sữa tắm nam, anh chỉ có thể qua loa dùng sữa tắm của cô một chút, mùi hương này anh có chút không quen, miễn cưỡng cũng thấy khó chịu, định bụng về nhà tắm lại một lần nữa. Chiếc xe của anh chắc hẳn đã để lại quán bar rồi, một lát nữa anh phải qua đó lấy xe thôi.
Vu Tình tiễn anh, Đường Diệc Thành nhìn cô một lúc, hơi lưỡng lự nhưng vẫn nói với cô một câu.
"Hôm qua cảm ơn em "
"Em không cần lời cảm ơn của anh, em cần báo đáp " Vu Tình chỉ mặc áo ngủ mỏng, đường cong trên cơ thể đều hiện lên rất rõ, nhưng là anh không quan tâm, vẫn giữ thái độ vừa phải với cô. Đường Diệc Thành nghe cô nói, tay lôi ra một tấm thẻ đưa cho Vu Tình.
"Cái này cho em " Anh luôn dùng tiền để giải quyết những cái đuôi phiền phức, tác phong này anh không bỏ được.
Vu Tình nhìn tấm thẻ, cũng nhận lấy, cô ta không cười chỉ nhẹ nhàng nhìn anh quay đi.
"Đường Diệc Thành, thứ em muốn còn cao hơn cả tấm thẻ này "
Đáy mắt hiện ra tia lạnh lẽo.
Sau khi lấy xe ở quán bar, anh liền chạy về nhà. Lúc đến nhà, tâm tình anh hơi tệ một chút, đi ngang qua khoảng sân thấy mọi thứ đã được dọn rất sạch sẽ gương mặt toát ra một hơi lạnh khó nói kèm theo đó là chút đau thương. Xem ra cô đã về rồi.
Trình Tranh nghe tiếng xe liền xốc chăn chạy xuống, cả đêm mất ngủ làm sắc mặt cô hơi tệ một chút, chân không mang dép cũng không quan tâm, chỉ muốn được nhìn thấy anh.
Đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang đứng dưới chân cầu thang, ánh nắng dịu dàng bao lấy anh, mắt nhìn ra khoảng sân lớn, vẻ mặt đượm buồn khó nói làm cô đau lòng không thôi. Trình Tranh đứng lặng không biết nên mở lời như thế nào thì anh liền nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không ngạc nhiên lắm có thể đoán được cô ở nhà, Trình Tranh thoáng lúng túng.
Cô nhích một bước xuống cầu thang, trên mặt cố nặn ra nụ cười vặn vẹo.
"Anh.... Về rồi " cô không có dũng khí hỏi anh đi đâu suốt đêm, cô sợ anh sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô. Nhưng cô không biết, sự im lặng của anh đáng sợ hơn rất nhiều.
Đường Diệc Thành không đáp, chân vẫn bước đi về phía cô, tim cô thoáng nhảy lên một nhịp, cô sợ mình không kìm nén nổi mà òa khóc.
"Anh đói không, em chuẩn bị bữa sáng cho anh "
"..."
"Em lấy đồ cho anh nhé "
"..."
Cô còn định nói gì đó thì Đường Diệc Thành đã đi ngang qua cô, tim cô như ngừng đập, cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời, cô thoáng chút đã trượt chân té khỏi câu thang nhưng cũng may đã vịn lại kịp, mắt dõi theo bóng lưng của anh.
Trình Tranh chạy theo anh, hai chân truyền đến một cơn đau nhức nhưng cô không quan tâm lắm, mở vội cửa phòng, anh đã vào phòng tắm, cô đành ngồi chờ anh, tiếng nước truyền ra ngoài rất lớn hung hăng đánh vào tâm trạng rối bời của cô. Mãi đến một lúc sau tiếng nước ngừng hẳn, cô lại thấy lo lắng hơn rất nhiều.
Đường Diệc Thành tắm xong đi ra, anh chỉ quấn một tấm khăn ngay eo, thân trên không mặc gì lộ ra cơ thể rắn chắc, nhưng lúc này cô không thấy ngại ngùng cho lắm, giương to đôi mắt nhìn anh, mà anh lại không quan tâm đến cô, chỉ đi đến tủ đồ tìm quần áo. Kì thật cũng không phải là tìm, cô đã sắp xếp hết cả, treo hẳn một bộ chung với nhau, anh chỉ cần lấy móc treo ra là được.
Trình Tranh nhìn theo anh, bản thân thoáng thẩn thờ, trên tấm lưng trần của anh có lưu lại mấy dấu cào, vừa nhìn liền biết lí do, Trình Tranh thoáng đỏ mặt, cô liền rất muốn khóc, lúc nãy khi anh đi ngang qua cô, cô có thể ngửi thấy rất rõ mùi sữa tắm xa lạ, mà mùi này nữ nhân lại rất chuyên dùng, cô đã cố trấn an mình rằng không sao đâu, chỉ là ảo tưởng thôi nhưng mà nổi bất an đó thật sự không còn là ảo tưởng nữa. Cô thật sự sợ hãi.
Nếu là bình thường anh sẽ thấy Trình Tranh nằm yên ổn đối diện anh, gương mặt thoát tục không vướng bụi bẩn, thanh thoát như hoa cúc buổi sớm làm anh yêu không thôi, cô thường dậy muộn hơn anh, anh có thể ngắm cô mỗi buổi sáng, chiêm ngưỡng cô như một bức tranh. Nhưng từ khi cô đi làm, anh liền không thể thấy được nữa.
Đường Diệc Thành như nhớ được gì đó, đôi mắt ban đầu còn lờ mơ nay lại tỉnh táo hẳn, đối diện anh là cửa sổ lớn, rèm cửa màu vàng, anh hơi nhíu mày, từ khi nào rèm cửa nhà anh lại đổi thành màu vàng? Anh vươn tay sờ tấm nệm một chút, hơi cứng so với bình thường, trần nhà từ lúc nào lại có hình dáng như vậy, căn phòng màu hồng này là như thế nào!? Anh bật dậy, qua một lúc mới xác định được đây không phải là nhà mình.
Một cổ bàng hoàng khó hiểu chạy trong đầu, anh còn bận suy nghĩ hôm qua anh đã làm gì, nhưng thật sự anh không nhớ nổi cho dù đã vò đầu bứt tai, không phải hôm qua anh say rượu đến mức xông vào nhà dân chứ? Anh thật sự không dám nghĩ tiếp. Ngoài cửa truyền đến một tiếng động, anh đưa anh mắt theo nhìn, Vu Tình bước vào, trên tay còn cầm theo một bát cháo nóng hổi.
"Anh tỉnh rồi?" Vu Tình thấy anh, liền điều chỉnh gương mặt theo vẻ thường ngày. Vẻ mặt ngơ ngác của anh làm cô thấy rất đáng yêu.
Đường Diệc Thành nhìn Vu Tình, cô ta mặc một chiếc đầm ngủ màu hồng nhạt mỏng, mà anh lại không mặc áo, tình cảnh này anh không muốn nghĩ tiếp.
"Chúng ta....?" Anh không tài nào nói ra vế sau được, Vu Tình hiểu ý anh, vẻ mặt thẹn thùng, gương mặt đỏ ửng của cô làm lòng anh chùng xuống. Vu Tình thấy gương mặt đờ đẫn của anh liền cười một nụ cười trẻ con, huých nhẹ vào tay anh.
"Anh đừng làm vẻ mặt đó, tối qua chúng ta không có chuyện gì hết " cô vui vẻ nói, mắt thấy anh thở ra một hơi nhẹ nhỏm, trong lòng liền dâng lên một cỗ khó chịu.
"Hôm qua?" Anh nói rồi ngừng, anh vốn kiệm lời, Vu Tình hiểu ý anh cũng giải thích, tay đưa cho anh một ly trà giải rượu, Đường Diệc Thành đưa tay nhận lấy, anh thoáng nhớ đến cô...
"Bạn em rủ em đến quán bar, lại không ngờ gặp anh ở đó " Vu Tình cười dịu dàng.
"Cảm ơn em đã đưa tôi về" anh ồ lên một tiếng, sau đó nói, còn định nói gì đó nhưng lại thôi, Vu Tình đem cháo đến trước mặt anh, anh cũng nhận lấy, đáy mắt thoáng một tia đau lòng, không phải lúc này anh cần một người vợ chăm sóc hơn sao, múc một muỗng lên nhấp một ngụm nhỏ, cháo rất loãng, lại hơi nhạt, anh hơi nhíu mày, Vu Tình thoáng thấy vẻ mặt đó liền nói.
"Đây là lần đầu em xuống bếp " Đường Diệc Thành không nói, anh nhanh chóng húp hết cháo trong tay, lúc đó, anh có thể thấy được nụ cười hạnh phúc của Vu Tình, lòng anh chợt đanh lại. Trình Tranh liệu có bao giờ vui vẻ vì những điều nhỏ nhất như vậy không? Anh không dám nghĩ đến, có lẽ đoạn tình cảm của anh và cô không đủ, cô không thể thích anh, còn anh, cũng chỉ có thể âm thầm thích cô.
Một lúc sau, mặt trời đã lên cao hơn một chút nhưng ánh nắng vẫn yếu ớt như vậy, có thể nói hôm nay không đẹp trời cho lắm.
Đường Diệc Thành bước ra từ nhà tắm, lúc này anh đã ăn mặc tươm tất hơn. Nhà của Vu Tình không có sữa tắm nam, anh chỉ có thể qua loa dùng sữa tắm của cô một chút, mùi hương này anh có chút không quen, miễn cưỡng cũng thấy khó chịu, định bụng về nhà tắm lại một lần nữa. Chiếc xe của anh chắc hẳn đã để lại quán bar rồi, một lát nữa anh phải qua đó lấy xe thôi.
Vu Tình tiễn anh, Đường Diệc Thành nhìn cô một lúc, hơi lưỡng lự nhưng vẫn nói với cô một câu.
"Hôm qua cảm ơn em "
"Em không cần lời cảm ơn của anh, em cần báo đáp " Vu Tình chỉ mặc áo ngủ mỏng, đường cong trên cơ thể đều hiện lên rất rõ, nhưng là anh không quan tâm, vẫn giữ thái độ vừa phải với cô. Đường Diệc Thành nghe cô nói, tay lôi ra một tấm thẻ đưa cho Vu Tình.
"Cái này cho em " Anh luôn dùng tiền để giải quyết những cái đuôi phiền phức, tác phong này anh không bỏ được.
Vu Tình nhìn tấm thẻ, cũng nhận lấy, cô ta không cười chỉ nhẹ nhàng nhìn anh quay đi.
"Đường Diệc Thành, thứ em muốn còn cao hơn cả tấm thẻ này "
Đáy mắt hiện ra tia lạnh lẽo.
Sau khi lấy xe ở quán bar, anh liền chạy về nhà. Lúc đến nhà, tâm tình anh hơi tệ một chút, đi ngang qua khoảng sân thấy mọi thứ đã được dọn rất sạch sẽ gương mặt toát ra một hơi lạnh khó nói kèm theo đó là chút đau thương. Xem ra cô đã về rồi.
Trình Tranh nghe tiếng xe liền xốc chăn chạy xuống, cả đêm mất ngủ làm sắc mặt cô hơi tệ một chút, chân không mang dép cũng không quan tâm, chỉ muốn được nhìn thấy anh.
Đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang đứng dưới chân cầu thang, ánh nắng dịu dàng bao lấy anh, mắt nhìn ra khoảng sân lớn, vẻ mặt đượm buồn khó nói làm cô đau lòng không thôi. Trình Tranh đứng lặng không biết nên mở lời như thế nào thì anh liền nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không ngạc nhiên lắm có thể đoán được cô ở nhà, Trình Tranh thoáng lúng túng.
Cô nhích một bước xuống cầu thang, trên mặt cố nặn ra nụ cười vặn vẹo.
"Anh.... Về rồi " cô không có dũng khí hỏi anh đi đâu suốt đêm, cô sợ anh sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô. Nhưng cô không biết, sự im lặng của anh đáng sợ hơn rất nhiều.
Đường Diệc Thành không đáp, chân vẫn bước đi về phía cô, tim cô thoáng nhảy lên một nhịp, cô sợ mình không kìm nén nổi mà òa khóc.
"Anh đói không, em chuẩn bị bữa sáng cho anh "
"..."
"Em lấy đồ cho anh nhé "
"..."
Cô còn định nói gì đó thì Đường Diệc Thành đã đi ngang qua cô, tim cô như ngừng đập, cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời, cô thoáng chút đã trượt chân té khỏi câu thang nhưng cũng may đã vịn lại kịp, mắt dõi theo bóng lưng của anh.
Trình Tranh chạy theo anh, hai chân truyền đến một cơn đau nhức nhưng cô không quan tâm lắm, mở vội cửa phòng, anh đã vào phòng tắm, cô đành ngồi chờ anh, tiếng nước truyền ra ngoài rất lớn hung hăng đánh vào tâm trạng rối bời của cô. Mãi đến một lúc sau tiếng nước ngừng hẳn, cô lại thấy lo lắng hơn rất nhiều.
Đường Diệc Thành tắm xong đi ra, anh chỉ quấn một tấm khăn ngay eo, thân trên không mặc gì lộ ra cơ thể rắn chắc, nhưng lúc này cô không thấy ngại ngùng cho lắm, giương to đôi mắt nhìn anh, mà anh lại không quan tâm đến cô, chỉ đi đến tủ đồ tìm quần áo. Kì thật cũng không phải là tìm, cô đã sắp xếp hết cả, treo hẳn một bộ chung với nhau, anh chỉ cần lấy móc treo ra là được.
Trình Tranh nhìn theo anh, bản thân thoáng thẩn thờ, trên tấm lưng trần của anh có lưu lại mấy dấu cào, vừa nhìn liền biết lí do, Trình Tranh thoáng đỏ mặt, cô liền rất muốn khóc, lúc nãy khi anh đi ngang qua cô, cô có thể ngửi thấy rất rõ mùi sữa tắm xa lạ, mà mùi này nữ nhân lại rất chuyên dùng, cô đã cố trấn an mình rằng không sao đâu, chỉ là ảo tưởng thôi nhưng mà nổi bất an đó thật sự không còn là ảo tưởng nữa. Cô thật sự sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.