Chương 3
Đô Đô Lang
06/06/2016
“Chú Lý” Giọng nói
mềm mại kèm theo một chút nũng nịu “Cháu muốn ăn cháo chú nấu.” Không tự chủ được hít mũi, bộ dáng đáng thương lôi kéo vạt áo người khác.
“......” Trâu Thần ngây ngốc nhìn bàn tay nhỏ bé trên vạt áo mình, hai tay giơ lên không trung nhất thời quên buông xuống, đầu óc không có chtus biến chuyển, anh chỉ là ra ngoài giải quyết vấn đề, làm sao đột nhiên lại mọc ra một người gọi anh là chú, còn muốn ăn cháo? Thu tay lại dùng sức dụi mắt, bóng dáng này hôm qua anh đã thấy, lại mở trừng hai mắt, nhìn quanh bốn phía, anh liền nhớ ra, khóe miệng bất tri bất giác nở nụ cười ranh mãnh, nhíu mày lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hôm qua còn khí thế hung hăng, hôm nay lại có bộ dáng đáng thương? Phụ nữ a.......Không đợi anh nói ý kiến của mình đối với phụ nữ, liền bị đôi mắt đang nhắm kia đả kích......Cô gái này mộng du?
Không đúng! Anh hoàn hồn, lùi lại mấy bước nhìn cầu thang lại nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét cẩn thận, đồng phục mặc chỉnh tề, mặc dù tóc tai hơi xốc xếch nhưng vẫn xem như ổn, nếu như không phải trên khóe mắt còn dính một ít dị vật chứng minh chưa rửa mặt, cứ như vậy liền có thể ra ngoài, chẳng lẽ mộng du cũng có thể như vậy......A......
Anh khiêm tốn sờ mặt nghiên cứu cẩn thận, rốt cuộc cái đầu này có kết cấu như thế nào?
“Khụ, cậu Trâu, thật ngại quá.” Chú Lý đang bận bịu trong bếp với một chút lúng túng xoa xoa tay đi ra “Đây là thói quen của Tiểu Đồng” Vừa nói vừa kéo Tân Đồng đang nửa tỉnh nửa mê ra phía sau lưng mình, rõ ràng giống như gà mẹ bảo hộ con “Cậu cũng biết, buổi sáng viện trưởng thường thích uống sữa đậu nành cùng bánh tiêu, người già mà, thỉnh thoảng đối với một số chuyện tương đối cố chấp cho nên mọi người trong nhà đều phải ăn theo nhưng tiểu Đồng từ nhỏ đã không thích uống sữa đậu nành, hết cách rồi, việc đầu tiên sau khi dậy là con bé lén xuống nhờ tôi chuẩn bị bữa sáng, bởi vì nhân viên bảo vệ trong nhà ra ra vào vào cho nên phải ăn mặc chỉnh tề.” Nói xong cong lo lắng quay đầu liếc nhìn Tân Đồng vẫn đang nắm vạt áo, con bé này tính cảnh giác cũng quá thấp......
“......” Thì ra cô bé này đã tỉnh rồi? Khuôn mặt Trâu Thần nhăn nhó, có chút không cam lòng, thật khó mới có thể đưa tới cho anh một chuyện hứng thú như vậy, cứ như vậy liền mất đi? Liếc mắt nhìn về phía cô gái kia, thoải mái vậy sao! Cũng không để ý sự bảo vệ của chú Lý, dựa vào ưu thế của mình, trực tiếp búng tay lên cái đầu phía sau chú Lý.
“A!” Tân Đồng đau đền hoàn toàn tỉnh táo, khó chịu mở mắt, mê mê mang mang, một tay che trán, đau đến nỗi khóe mắt chảy nước mắt, mím miệng, bất mãn tìm kiếm thủ phạm quấy rầy giấc mộng của mình.
“Tiểu Đồng.......” Chú Lý vội vàng né tránh.
“Chú Lý, ở đây không còn chuyện của chú nữa, buổi trưa chú không cần tới, buổi tối nhớ mua ít cá cho ai đó bồi bổ mắt!” Trâu Thần khoanh tay trước mặt, giống như chủ nhà phân phó.
“......” Thật là xui xẻo, sáng sớm liền gặp phải sát tinh, lúc này Tân Đồng tức giận lười không muốn phản ứng, trực tiếp đi vòng qua người Trâu Thần đi về phía phòng tắm, chỉ là cô đứng bất động không thể bước đi được! Hung hăng quay đầu nhìn móng vuốt đặt trên vai mình.
“Nếu tôi nhớ không nhầm hình như tầng này là địa bàn của tôi? Hả?” Anh hỏi với bộ mặt hài lòng.
“Anh nghĩ anh là ai? Còn hả? Xem mình là nhân vật chính trong TV sao? Anh không biết kiềm chế bản thân sao? Ngay cả anh có mặc áo bào vàng cũng không bằng con báo! Anh có bản lĩnh thì đứng tên giấy tờ tài sản đi! Cẩn thận không tôi đá anh ra ngoài!”
“......” Anh lớn như vậy nhưng chưa từng bị ai quát mắng! Ngay cả giáo sư khó tính nhất trường khi nói chuyện với anh cũng phải nói một cách nhẹ nhàng!
“Chú Lý, cho người đưa anh ta ra ngoài, có chuyện gì cháu chịu trách nhiệm!” Bàn tay nhỏ bé vung lên, khí thế không khác ông Trâu lúc giáo dục cháu trai mình.
“......” Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ! Xoay người vỗ vỗ chú Lý đang khó xử “Ở đây không có chuyện của chú, chú làm gì thì làm đi, bệnh tâm thần không nổi điên là không bình thường!”
Một câu nói của anh khiến cô bị nghẹn, không ói được mà nuốt cũng không trôi, buổi sáng cô bị anh ta đánh tỉnh, đầu óc vốn đang hỗn loạn, lúc này không thể nào ứng đối, được, cô nhịn, dù sao ông ngoại cũng đã nói thua thiệt chiếm lợi thế hơn, không có việc gì thỉnh thoảng chiếm lợi thế, mới có thể rõ ràng biết được, rừng vốn lớn, cái gì cũng có! Xoay người đi lên lầu rửa mặt.
Nhìn cô thất bại rời đi, sao hôm nay anh lại cảm thấy tâm tình tốt như vậy chứ!
Tân Đồng nén giận lên xe đi tới trường.
Bởi vì trường cấp ba của cô được thành phố xem trọng, xung quang đều là cây xanh, hơn nữa bất luận là chất lượng dạy học hay là máy móc đều là số một, ngay cả thềm cây xanh trước trường đều trở thành phong cảnh trọng điểm của thành phố, mà lúc này, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng lá, một chiếc xe màu đen xa hoa dừng trước cổng trường học.
Nhưng so với phong cảnh, hấp dẫn ánh mắt Tân Đồng là bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đang từ trên xe bước xuống------Vu Phi.
Sau khi xuống xe Vu Phi rất quan tâm chạy sang bên kia mở cửa, hơn nữa còn dùng phương thức của bảo vệ mở cửa. Lý Lâm với tư thái cao cao tại thượng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Tân Đồng.
Tân Đồng không tự chủ được nắm chạt đôi tay, hôm qua cô nhường cậu ấy hộ tống Lý Lâm về nhà, bây giờ thì sao? Sao Vu Phi lại ngồi xe nhà Lý Lâm tới trường, hơn nữa còn dùng cách thức bảo vệ đứng bên cạnh người Lý Lâm.
Xa xa, bên kia đường Vu Phi nhìn thấy Tân Đồng, cậu hưng phấn vẫy tay, khuôn mặt nở nụ cười “Tiểu Đồng!”
Tân Đồng thấy Vu Phi sau khi nhìn thấy mình không né tránh ngược lại còn hưng phấn, sự hoài nghi trong lòng dần tiêu tan, hướng về phía bọn họ phất tay, vội vàng chạy tới.
Nhưng mà vào lúc này, một chiếc xe thể thao chạy với vận tốc cao vượt đèn đỏ, chạy sau lưng Tân Đồng, cũng may Vu Phi kịp thời kéo cô, nếu không.......
Vu Phi chưa kịp hoàn hồn, ôm thật chặt Tân Đồng sợ đến choáng váng, giống như thiếu chút nữa mất đi toàn bộ thế giới, mặc dù Lý Lâm ở bên cạnh an ủi không sao, không sao......Nhưng bang tay ở sau lưng Tân Đồng vẫn nắn chặt thành nắm đấm, như một sự cố ý, kèm theo một lời thề.
Cùng lúc đó, ở bên kia trường học.
Bàn tay hung hăng nắm chặt tay lái trong xe, Trâu Thần nhìn chằm chằm Tân Đồng ngây ngốc bị ôm vào trong lòng, cảnh vừa rồi khiến trái tim anh thiếu chút nữa ngừng đập, một giây trước còn nghĩ phải dùng tư thế kiêu ngạo thế nào đem cơm mà chú Lý chuẩn bị đến cho cô, mà một giây sau, anh chỉ muốn đi tới kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới......
Cầm điện thoại lên, mở khóa, hung hăng ấn một dãy số “Bảng số xe XX E0818, tìm ra tài xế ngay!” Giọng nói lạnh lùng, đại biểu sự tức giận đè nén trong lòng......
“......” Trâu Thần ngây ngốc nhìn bàn tay nhỏ bé trên vạt áo mình, hai tay giơ lên không trung nhất thời quên buông xuống, đầu óc không có chtus biến chuyển, anh chỉ là ra ngoài giải quyết vấn đề, làm sao đột nhiên lại mọc ra một người gọi anh là chú, còn muốn ăn cháo? Thu tay lại dùng sức dụi mắt, bóng dáng này hôm qua anh đã thấy, lại mở trừng hai mắt, nhìn quanh bốn phía, anh liền nhớ ra, khóe miệng bất tri bất giác nở nụ cười ranh mãnh, nhíu mày lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hôm qua còn khí thế hung hăng, hôm nay lại có bộ dáng đáng thương? Phụ nữ a.......Không đợi anh nói ý kiến của mình đối với phụ nữ, liền bị đôi mắt đang nhắm kia đả kích......Cô gái này mộng du?
Không đúng! Anh hoàn hồn, lùi lại mấy bước nhìn cầu thang lại nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét cẩn thận, đồng phục mặc chỉnh tề, mặc dù tóc tai hơi xốc xếch nhưng vẫn xem như ổn, nếu như không phải trên khóe mắt còn dính một ít dị vật chứng minh chưa rửa mặt, cứ như vậy liền có thể ra ngoài, chẳng lẽ mộng du cũng có thể như vậy......A......
Anh khiêm tốn sờ mặt nghiên cứu cẩn thận, rốt cuộc cái đầu này có kết cấu như thế nào?
“Khụ, cậu Trâu, thật ngại quá.” Chú Lý đang bận bịu trong bếp với một chút lúng túng xoa xoa tay đi ra “Đây là thói quen của Tiểu Đồng” Vừa nói vừa kéo Tân Đồng đang nửa tỉnh nửa mê ra phía sau lưng mình, rõ ràng giống như gà mẹ bảo hộ con “Cậu cũng biết, buổi sáng viện trưởng thường thích uống sữa đậu nành cùng bánh tiêu, người già mà, thỉnh thoảng đối với một số chuyện tương đối cố chấp cho nên mọi người trong nhà đều phải ăn theo nhưng tiểu Đồng từ nhỏ đã không thích uống sữa đậu nành, hết cách rồi, việc đầu tiên sau khi dậy là con bé lén xuống nhờ tôi chuẩn bị bữa sáng, bởi vì nhân viên bảo vệ trong nhà ra ra vào vào cho nên phải ăn mặc chỉnh tề.” Nói xong cong lo lắng quay đầu liếc nhìn Tân Đồng vẫn đang nắm vạt áo, con bé này tính cảnh giác cũng quá thấp......
“......” Thì ra cô bé này đã tỉnh rồi? Khuôn mặt Trâu Thần nhăn nhó, có chút không cam lòng, thật khó mới có thể đưa tới cho anh một chuyện hứng thú như vậy, cứ như vậy liền mất đi? Liếc mắt nhìn về phía cô gái kia, thoải mái vậy sao! Cũng không để ý sự bảo vệ của chú Lý, dựa vào ưu thế của mình, trực tiếp búng tay lên cái đầu phía sau chú Lý.
“A!” Tân Đồng đau đền hoàn toàn tỉnh táo, khó chịu mở mắt, mê mê mang mang, một tay che trán, đau đến nỗi khóe mắt chảy nước mắt, mím miệng, bất mãn tìm kiếm thủ phạm quấy rầy giấc mộng của mình.
“Tiểu Đồng.......” Chú Lý vội vàng né tránh.
“Chú Lý, ở đây không còn chuyện của chú nữa, buổi trưa chú không cần tới, buổi tối nhớ mua ít cá cho ai đó bồi bổ mắt!” Trâu Thần khoanh tay trước mặt, giống như chủ nhà phân phó.
“......” Thật là xui xẻo, sáng sớm liền gặp phải sát tinh, lúc này Tân Đồng tức giận lười không muốn phản ứng, trực tiếp đi vòng qua người Trâu Thần đi về phía phòng tắm, chỉ là cô đứng bất động không thể bước đi được! Hung hăng quay đầu nhìn móng vuốt đặt trên vai mình.
“Nếu tôi nhớ không nhầm hình như tầng này là địa bàn của tôi? Hả?” Anh hỏi với bộ mặt hài lòng.
“Anh nghĩ anh là ai? Còn hả? Xem mình là nhân vật chính trong TV sao? Anh không biết kiềm chế bản thân sao? Ngay cả anh có mặc áo bào vàng cũng không bằng con báo! Anh có bản lĩnh thì đứng tên giấy tờ tài sản đi! Cẩn thận không tôi đá anh ra ngoài!”
“......” Anh lớn như vậy nhưng chưa từng bị ai quát mắng! Ngay cả giáo sư khó tính nhất trường khi nói chuyện với anh cũng phải nói một cách nhẹ nhàng!
“Chú Lý, cho người đưa anh ta ra ngoài, có chuyện gì cháu chịu trách nhiệm!” Bàn tay nhỏ bé vung lên, khí thế không khác ông Trâu lúc giáo dục cháu trai mình.
“......” Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ! Xoay người vỗ vỗ chú Lý đang khó xử “Ở đây không có chuyện của chú, chú làm gì thì làm đi, bệnh tâm thần không nổi điên là không bình thường!”
Một câu nói của anh khiến cô bị nghẹn, không ói được mà nuốt cũng không trôi, buổi sáng cô bị anh ta đánh tỉnh, đầu óc vốn đang hỗn loạn, lúc này không thể nào ứng đối, được, cô nhịn, dù sao ông ngoại cũng đã nói thua thiệt chiếm lợi thế hơn, không có việc gì thỉnh thoảng chiếm lợi thế, mới có thể rõ ràng biết được, rừng vốn lớn, cái gì cũng có! Xoay người đi lên lầu rửa mặt.
Nhìn cô thất bại rời đi, sao hôm nay anh lại cảm thấy tâm tình tốt như vậy chứ!
Tân Đồng nén giận lên xe đi tới trường.
Bởi vì trường cấp ba của cô được thành phố xem trọng, xung quang đều là cây xanh, hơn nữa bất luận là chất lượng dạy học hay là máy móc đều là số một, ngay cả thềm cây xanh trước trường đều trở thành phong cảnh trọng điểm của thành phố, mà lúc này, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng lá, một chiếc xe màu đen xa hoa dừng trước cổng trường học.
Nhưng so với phong cảnh, hấp dẫn ánh mắt Tân Đồng là bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đang từ trên xe bước xuống------Vu Phi.
Sau khi xuống xe Vu Phi rất quan tâm chạy sang bên kia mở cửa, hơn nữa còn dùng phương thức của bảo vệ mở cửa. Lý Lâm với tư thái cao cao tại thượng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Tân Đồng.
Tân Đồng không tự chủ được nắm chạt đôi tay, hôm qua cô nhường cậu ấy hộ tống Lý Lâm về nhà, bây giờ thì sao? Sao Vu Phi lại ngồi xe nhà Lý Lâm tới trường, hơn nữa còn dùng cách thức bảo vệ đứng bên cạnh người Lý Lâm.
Xa xa, bên kia đường Vu Phi nhìn thấy Tân Đồng, cậu hưng phấn vẫy tay, khuôn mặt nở nụ cười “Tiểu Đồng!”
Tân Đồng thấy Vu Phi sau khi nhìn thấy mình không né tránh ngược lại còn hưng phấn, sự hoài nghi trong lòng dần tiêu tan, hướng về phía bọn họ phất tay, vội vàng chạy tới.
Nhưng mà vào lúc này, một chiếc xe thể thao chạy với vận tốc cao vượt đèn đỏ, chạy sau lưng Tân Đồng, cũng may Vu Phi kịp thời kéo cô, nếu không.......
Vu Phi chưa kịp hoàn hồn, ôm thật chặt Tân Đồng sợ đến choáng váng, giống như thiếu chút nữa mất đi toàn bộ thế giới, mặc dù Lý Lâm ở bên cạnh an ủi không sao, không sao......Nhưng bang tay ở sau lưng Tân Đồng vẫn nắn chặt thành nắm đấm, như một sự cố ý, kèm theo một lời thề.
Cùng lúc đó, ở bên kia trường học.
Bàn tay hung hăng nắm chặt tay lái trong xe, Trâu Thần nhìn chằm chằm Tân Đồng ngây ngốc bị ôm vào trong lòng, cảnh vừa rồi khiến trái tim anh thiếu chút nữa ngừng đập, một giây trước còn nghĩ phải dùng tư thế kiêu ngạo thế nào đem cơm mà chú Lý chuẩn bị đến cho cô, mà một giây sau, anh chỉ muốn đi tới kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới......
Cầm điện thoại lên, mở khóa, hung hăng ấn một dãy số “Bảng số xe XX E0818, tìm ra tài xế ngay!” Giọng nói lạnh lùng, đại biểu sự tức giận đè nén trong lòng......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.