Bà Xã Đừng Chạy

Chương 42

Đô Đô Lang

19/07/2016

Cốc cốc cốc!

Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, cùng với tiếng gõ cửa quấy nhiễu cảnh xuân trong phòng.

“Có người đến!” Tân Đồng giãy giụa muốn tránh nụ hôn của Trâu Thần “Anh mau đi xem một chút!” Giọng nói xan xin.

Trâu Thần vốn dĩ bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, hơn nữa cảnh đẹp này còn thuôc về Tân Đồng, anh không còn chút lý trí nào, cô lại hết lần này đến lần khác giãy giụa, làn da trắng nõn cạ vào cơ thể anh, loại cảm giác này...... “Không đi! Không có tiếng trả lời một lát người ta sẽ đi!” Từng ngụm từng ngụm mút mỗi tấc da thịt trên người cô, lúc này anh thật sự muốn nuốt cô vào trong bụng.

“Trâu Thần!” Cô không thoải mái dùng chân đá anh “Trong sách đều nói nếu một người đàn ông thật sự yêu một người phụ nữ, sẽ không ép buộc cô ấy, anh ấy sẽ kiên nhẫn chờ đợi khiến cô cam tâm tình nguyện! Anh biết anh bây giờ thế nào không?” Thừa dịp anh hôn cổ cô, cô nghiêng đầu hung hăng cắn anh một cái.

“A!” Anh phản xạ có điều kiện tránh ra một chút “Em muốn giết chồng sao” Cơn đau khiến lý trí dần khôi phục “Tính là gì? Anh không quản nhiều! Ai bảo em

không nghe lời? Anh có thể ăn em còn không thể cắt em thành tám khúc sao?

Tránh anh giống như tránh tà, thật là không có lương tâm!” Anh chống hai tay tạo một khoảng cách, để mình rời khỏi cơ thể cô “Anh cảnh cáo em một lần cuối cùng, nếu em dám cử động nữa anh không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra!”

Cô hé miệng, rất nghe lời không giãy giụa nữa, mở to mắt nhìn anh, dáng vẻ thận trọng nhìn ra rất giống như đang đề phòng sói dữ.

Anh nhỏ giọng mắng một câu, nhếch nhác từ trên giường đi xuống, vừa đóng nút áo bị tuột ra, vừa nhìn cô chằm chằm “Hôm nay chỉ tính là cảnh cáo! Sau này nếu em còn dám trốn anh, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như hôm nay! Để cho em ba ngày không thể xuống giường là còn nhẹ!”

Cô làm bộ đáng thương dùng chăn che mình, quệt mồm không dám nói lời nào, nhìn anh chỉnh đốn quần áo xoay người đi ra ngoài mở cửa, cô mới đỏ mặt nói ra một câu “Cố làm ra vẻ!”

“Cái gì?” Anh bất mãn đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô.

“A!” Cô sợ hãi nhảy dựng lên, người này căn bản là quỷ “Không có gì!” Luống cuống tay chân ở trên giường chỉnh đốn lại quần áo.

“Chỉ là Đồng Đồng, em nên giảm cân đi thôi!”

“Cút!” Một cái gối bay thẳng về phía anh.

Anh mang theo khuôn mặt thỏa mãn đi mở cửa, anh thật muốn xem ai lại tới làm phiền anh lúc này!

“Anh Thần!” Mạnh Phỉ cười ríu rít xuất hiện trước mặt Trâu Thần “Em nghe dì nói anh chuyển ra ngoài ở, cố ý mua chút đồ tới nấu cho anh ăn đấy!” Nói xong giống như đã rất quen thuộc đi thẳng vào phòng bếp “Anh bố trí căn phòng thật đặc biệt, là để kết hôn trong tương lai sao?” Nụ cười trên mặt cũng cực kỳ dịu dàng.

Trâu Thần có chút lúng túng, liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, lại nhìn một chút Mạnh Phỉ “Mạnh Phỉ, lúc trước là anh không đúng, không suy nghĩ đến cảm nhận của em, nhưng em cũng có thể thấy, từ trước tới nay anh luôn đối xử với em như một người em gái......”

“Anh Thần, hôm nay chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này không? Có thể để em vui vẻ nấu một bữa cơm cho anh được không?” Sắc mặt cô ta có chút chán nản, đôi mắt nhòe nước “Không đến nỗi sau khi có Tân Đồng, thì không thể ăn bữa cơm do em nấu chứ?” Nói xong cô ta lấy từ trong túi đồ ra một lốc bia “Hôm nay chúng ta không say không về, sau này, chúng ta chỉ là anh trai em gái có được không?” Cuối cùng nũng nịu nhìn anh đang đứng ở cửa.

Anh khổ sở mím môi, không biết phải làm sao, hôm nay Mạnh Phỉ hơi bất thường, nhưng anh cũng không muốn cô hiểu lầm thêm nữa, hơn nữa Tân Đồng còn ở trong phòng......”Được, nhưng, cũng tính......”

“Cũng tính thêm một người là tôi!” Tân Đồng ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng ngủ đi ra, cô ở trong phòng đã nghe thấy hết, trong lòng cảm giác không thoải mái khiến cho cô quỷ thần xui khiến cứ thế đi ra ngoài.

Mạnh Phỉ kinh ngạc nhìn Tân Đồng sắc mặt đỏ thắm từ trong phòng đi ra, rau cải đang cầm trong tay liền rơi xuống đất, nước mắt chậm rãi rơi xuống, lại cắn môi nở nụ cười nói “Hình như tôi quấy rầy hai người.” Bàn tay hốt hoảng lau vào chiếc khăn bên cạnh “Hình như em quên mua gia vị rồi.” Hốt hoảng tông cửa xông ra.

Tân Đồng cắn môi đứng tại chỗ, trong mắt có chút không đành lại có chút bất chấp, im lặng nhìn Trâu Thần đã đuổi theo mấy bước lại dừng lại “Là em làm sai sao?”



“Không phải.” Từ lúc ra đời đến giờ đây là lần đầu tiên Trâu Thần mất tự nhiên như vậy, cũng có chút không biết phải làm sao “Tính cách Mạnh Phỉ rất hiếu thắng, anh sợ con bé......”

“Vậy anh đi đi.” Cuối cùng vẫn là nở nụ cười ôn hòa, nhưng trong lòng cô cũng không thể không thốt lên một câu, nếu như anh bước ra khỏi cửa này, từ nay về sau chúng ta không gặp lại nhau nữa!”

Im lặng......

Cô dần dần rũ hai mắt mình xuống, hai tay nắm chặt, một lần lại một lần hít sâu điều chỉnh cảm xúc của mình.

“Đồng Đồng!” Sau mấy giây im lặng, cuối cùng Trâu Thần vẫn lựa chọn làm theo tiếng con tim mình, anh quay lại đi đến bên cạnh cô, giang hai tay ôm chặt cô “Có lẽ như vậy tốt nhất, anh nghĩ Mạnh Phỉ sẽ hiểu!”

Tựa vào trong ngực anh, cuối cùng cô nhịn không được khóc lên, không giải thích được là tại sao, nước mắt không thể khống chế không ngừng tràn ra.

“Đồ ngốc!” Nhìn cô khóc, trong lòng anh cũng cảm thấy đau, cúi đầu hôn lên trán cô.

Xấp bia mà Mạnh Phỉ lấy ra bị quên lãng trên kệ bếp, ai cũng không chú ý, một một nắp lon đều bị kéo ra, thậm chí còn có thể thấy ở miệng nắp còn lưu lại một chút xíu bột màu trắng......

“Ngô Nhạc.....” Mạnh Phỉ nức nở nắm chặt điện thoại.

“Sao vậy tiểu Phỉ?” Ngô Nhạc khẩn trương im lặng nghe.

“Chuyện lần trước anh nói muốn giúp em thế nào?” Cô ta giơ tay lau nước mắt “Thôi, bây giờ anh chỉ cần nói số điện thoại của Tân Đồng cho em biết là được.”

“Tiểu Phỉ” Anh ta khẩn trương, cảm giác lúc này cảm xúc của Mạnh Phỉ không ổn định, dễ có thể đưa ra quyết định không sáng suốt “Trước tiên em tỉnh táo lại đã.”

Khóe miệng cô khẽ cong lên “Em chưa từng bình tĩnh như lúc này! Rốt cuộc anh có nói cho em biết không?”

“Em chắc chắn?” Giọng nói của cô dù không nức nở nhưng giọng điệu lạnh lẽo làm cho người ta không rét mà run.

“Anh thật sự xem em ngu ngốc như Trương Bạch không ra cổng chính không vào cổng phụ sao?”

“Được rồi.” Anh ta thừa nhận, anh ta biết Mạnh Phỉ tuyệt đối không phải loại người gặp ngăn trở liền buông tay, mà là một cô nhóc bướng bỉnh, nhưng dù sao cô cũng chưa có kinh nghiệm, việc anh ta có thể làm chỉ là ở phía sau bảo vệ cô bị thương mà thôi, thuận theo đọc ra một dãy số.

Mạnh Phỉ cúp máy, nụ cười biến mất trong nháy mắt, mím môi ngơ ngác ngồi chỗ đó, giống một đứa con nít cố chấp muốn lấy được đồ chơi.

Tân Đồng ở trong cái ổ nhỏ Trâu Thần hai ngày, trong thời gian này, Trâu Thuần như con cừu nhỏ thuần khiết, ngoại trừ thỉnh thoảng ôm cùng hôn, cùng với giả bộ ngây ngô chỉa vào bộ phận nhạy cảm của cô hỏi cái này hỏi cái kia, hai người bọn họ xem như ở chung rất hài hòa, anh phục vụ cô thỏa đáng, cô cũng thu hồi móng vuốt thường ngày.

“Sau này mỗi chủ nhật đều tới đây được không?” Anh ôm cô đứng trước cửa sổ nhìn cảnh hoàng hôn, thấy cô không trả lời, anh nũng nịu ôm cô lắc lắc “Có được không?”

“Thật buồn nôn!” Cô cười yếu ớt nói tiếp “Chỉ cần anh đàng hoàng nghe lời, hơn nữa chủ nhật mà em không bận việc.”

“A” Bàn tay của anh không biết sao lại dời đến nơi mềm mại nào đó của cô “Hả? Đây là cái gì? Thật là mềm, chính là điểm hồng hồng mà hôm đó anh mút sao?”

Sắc mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, không thể đối tốt với anh “Cút sang một bên!” Đẩy bàn tay anh đang ôm cô ra “Em về trường học, anh cũng về sớm một chút đi, mặc dù giáo sư không quản nhưng anh cũng phải có chừng mực.” Nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ của mình, dọn dẹp một chút đột nhiên sờ sờ bụng mình, nhíu mày nghĩ một lát, đột nhiên quay đầu về phía anh hỏi “Bụng em rất nhiều mỡ sao?”



Anh sợ run lên, đột nhiên nghĩ lại xem mình đã nói gì, lại nghĩ tới câu nói mà hôm đó mình nói, lúng túng lắc đầu “Không có.”

Cô lườm anh, nhìn ánh mắt rõ ràng là đang nói dối! Được, cô nhất định phải giảm cân thành công, không vì anh cũng vì bản thân mình!

Cô im lặng qua một tháng.

“Dì ơi!” Mạnh Phỉ mặc chiếc váy ngắn giả bộ thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào.

“Thời tiết lạnh, sao cháu lại mặc ít như vậy? Không lạnh sao? Mau vào nhà đi.” Mẹ Trâu thân thiết kéo tay Mạnh Phỉ.

“Dì đợi một chút.” Mạnh Phỉ xoay người, chỉ huy mấy chiến sĩ ở phía sau lưng “Các người đem đồ đưa vào phòng bếp đi, không đúng, đem túi này để ở phòng khách, đúng, không đúng, cái đó cũng cầm đi.”

“Tới thì tới, sao lại đem nhiều đồ như vậy?”

“Cháu nghe nói hôm nay ba Trâu, anh Trâu cùng anh Tường đều về nhà, nên mua một ít đồ ăn ngon cho mọi người ăn, hơn nữa cũng đã tháng mười rồi, thời tiết lại lạnh như vậy, cũng thuận tiện mang một ít đồ ấm cho ba Trâu, mặc dù mọi người đều có, nhưng đây là thành ý của cháu.” Bộ dáng ngây thơ như một đứa bé.

“Ai, con bé này, dì không biết phải nói sao nữa, điều này làm cho hai ông bà già rất vui, được rồi, cháu lên đi, anh Trâu của cháu đã về từ sớm đang ở trên lầu đấy.” Cười cầm tạp dề trong tay Mạnh Phỉ “Lên đi.”

Mạnh Phỉ cười cười, sau đó đi ra khỏi phòng bếp, cô ta móc điện thoại di động của mình ra, trên màn ảnh hiện ra một dãy số mà cô ta muốn mấy lần nút gọi trong một tháng nay.

“Anh Thần!” Mạnh Phỉ gõ vài cái lên cửa, cười ha hả ở ngoài kêu.

“Mạnh Phỉ sao?” Trâu Thần với sắc mặt bình tĩnh đi ra mở cửa, hình như từ sau khi cô ta chạy ra khỏi nhà anh, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau “Vào đi.”

“Đang xem album ảnh sao?” Cô ta nhìn thấy mấy quyển album trên giường, trong lòng có cảm giác may mắn vì ông trời đã giúp mình, nhưng khi đến gần, mỗi tấm hình trong album đều là Tân Đồng, lúc cười lúc tức giận, lúc yêu kiều, thậm chí có rất nhiều hình, cảm giác may mắn trong lòng bị quét sạch “Tân Đồng thật là đẹp, em rất hâm mộ cô ấy.” Nói xong lấy tay lướt qua khuôn mặt cười của Tân Đồng.

Nhìn cô ta không có gì khác thường, anh cho rằng cô ta đã thật sự buông tay “Mỗi ngày cô ấy đều oán trách anh nuôi cô ấy mập, hôm qua là chủ nhật anh làm món ăn ngon cho cô ấy, khiến cô tức giận tuần này sống chết ở trường không chịu ra.” Giọng nói có chút ủ rũ, giống như kể từ lần ở trong phòng ngủ đó, Tân Đồng đều bài xích đối với mỗi của động của anh, lúc đó anh thật sự quá gấp gáp, chỉ là phải cảm ơn Mạnh Phỉ vì đã xuất hiện kịp thời, nếu không sợ rằng đời này Tân Đồng sẽ không tha thứ cho mình. Nghĩ tới đây trên mặt liền nở nụ cười.

Nhìn nụ cười kia, Mạnh Phỉ cảm thấy chói mắt, quay đầu ra “Anh Thần, anh còn giữ album hồi cấp ba không? Em nhớ khi đó hình như anh còn làm ra một xì căng đan?” Cô ta vô cùng xác định, xì căng đan này là vết sẹo lớn nhất trong đời Trâu Thần, nhắc tới xì căng đan này, cái miệng của anh vô cùng ác độc, mà đó chính là thứ cô ta cần, càng ác độc càng tốt!

“Xì căng đan gì! Đều là bọn họ nói lung tung!” Anh nói xong liền cầm album cấp ba mở ra “Người em nói có phải là người này không? Lúc ấy nam không ra nam nữ cũng không ra nữ.” Khuôn mặt chán ghét vứt bỏ.

“Đúng, chính là anh ấy.” Nhìn tấm hình chàng trai cười rực rỡ, Mạnh Phỉ nở nụ cười hả hê.

“Anh ấy tên gì?”

“Lý Hiểu Đồng!” Anh thở phì phò nói.

Mà cô ta cũng phối hợp hé miệng cười, cần điện thoại trong tay ấn nút gọi số điện thoại di động kia “Chỉ là lúc đó bọn em đều gọi là Hiểu Đồng, sao anh lại gọi là Đồng Đồng?”

“Không phải là muốn trêu trọc sao? Nhìn thấy liền thấy phiền, ngày nào cũng như keo bám chặt lấy anh......anh trêu trọc liền cho rằng anh có ý, ai chào đón loại người như vậy chứ? Mập như heo, còn cố tình cho rằng mình xinh đẹp như hoa, nhưng mà thật sự không được như hoa......”

“Anh không thích một chút nào sao?” Khóe miệng càng nở nụ cười thắng lợi.

“Em nói lung tung gì đấy! Anh thích, còn không bằng thích em, nói thế nào em cũng thật sự là con gái, cũng thuộc tầng lớp như anh, em xem người kia, nửa nam nửa nữ, giống như rắm thúi......”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook