Chương 44
Đô Đô Lang
05/08/2016
Thời tiết tháng mười một, xem như ánh mặt trời rực rỡ cũng khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng dưới ánh nắng mặt trời chiều rực rỡ, một chàng trai ưu nhã đứng trong cửa hàng trang sức xa hoa nhất trong thành phố A, ngón tay thon dài của anh đang cầm một chiếc nhẫn kim cương, ngẩng đầu lên, mượn ánh đèn trong cửa hàng, quan sát chiếc nhẫn cẩn thận, đôi môi mỏng khêu gợi nở nụ cười như đang hướng về phía người yêu, hướng về phía hạnh phúc.
Không chỉ nhân viên trong cửa hàng, ngay cả khách hàng đi qua đi lại, thận chí là người đi đường, nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy ấm áp trong lòng, phá tan không khí lạnh lẽo bên ngoài, đã thấy nhiều cảnh tan hợp, lại thiếu chút nữa quên mất yêu thật ra cũng là một hạnh phúc giản đơn, giống như nụ cười vậy.
Trâu Thần dừng xe trước cổng trường đại học T, một tay để trên tay lái, một tay khác tùy ý đùa giỡn chiếc nhẫn trong tay, trong mắt ẩn chứa nụ cười thật sâu, nhìn đồng hồ trên tay, xác định Tân Đồng đã tan học, buông tay trên tay lái lấy điện thoại ấn một dãy số vô cùng quen thuộc.
“Anh Thần!”
Tiếng gõ cửa bất thình lình quấy nhiễu đến nụ cười của anh, quay đầu liếc nhìn Mạnh Phỉ ở bên ngoài cửa sổ xe, nụ cười dần tắt, ngay cả điện thoại đang gọi dở cũng tắt máy, tối hôm qua anh đã nghĩ lại cẩn thận chuyện xảy ra lúc ban ngày, càng nghĩ càng thấy Mạnh Phỉ hành động khác thường, ngay cả tin nhắn của Tân Đồng cũng hơi bất thường, lúc này Mạnh Phỉ đã trở thành đối tượng phải đề phòng của anh, hơn nữa giờ phút này sao cô ta lại xuất hiện ở đây trùng hợp như vậy.
Anh hạ cửa sổ xe xuống “Tan học rồi sao?”
“Vâng, thật là trùng hợp, em mới tan học liền nhìn thấy anh, anh Thần anh tới tìm Tân Đồng sao?” Mạnh Phỉ cười nghẹo đầu hỏi, bàn tay ở sau lưng bắm chặt lại, e sợ sẽ nghe thấy anh trả lời khẳng định.
Anh rất nhanh cất chiếc nhẫn trong tay, làm như không có chuyện gì nói “Không có, thuận đường tới xem một chút.”
Hai bàn tay đang nắm chặt của cô ta chậm rãi buông ra, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn “Dù sao em cũng không có việc gì, hay em dẫn anh đi tham quan một chút trường của em?”
“Được.” Anh nở nụ cười kỳ quái, mở cửa xe, duỗi chân bước ra.
“Anh Thần, anh từ đâu tới vậy?” Nhìn anh mặc đồ tây, cô ta cười hỏi, trong ấn tượng của cô ta, ngoài quân phục thì bình thường anh mặc đồ ở nhà, chưa bao giờ thấy anh mặc thế này, mà giờ khắc này không nói toàn thân anh đều là đồ cao cấp, ngay cả khuya áo trên ống tay áo cũng được lựa chọn tỉ mỉ, phát quang dưới ánh nắng chiều.
Khẽ nở nụ cười “Một nơi rất quan trọng.”
Mạnh Phỉ cũng không nghĩ nhiều, cười hì hì mang Trâu Thần đi thăm những nơi có phong cảnh đặc sắc tại đại học T.
Thừa dịp Trâu Thần không chú ý, cô ta nũng nịu khoác lên cánh tay anh, khuôn mặt nở nụ cười “Anh Thần, chúng ta qua bên kia xem một chút đi!” Cô ta chỉ vào khu Tân Đồng học giả bộ hỏi.
Trâu Thần giơ tay lên, bỏ rơi tay của cô ta, chỉ vào bên kia nói “Anh đi qua kia xem một chút.” Nói xong cũng không đợi cô ta trả lời, tự mình đi về hướng khác, cô ta nhỏ mọn thế nào anh không biết sao? Cố ý làm như thân mật đi tới cho Tân Đồng thấy? Đáng tiếc, mọi thứ liên quan đến Tân Đồng anh đều khắc sâu vào đầu, vị trí cô học, lịch học của cô, còn có con đường mà cô có thói quen đi về sau khi tan học.......
Mạnh Phỉ ão não đứng tại chỗ giậm chân, rồi lại vội vàng chạy theo “Thật ra thì bên này cũng không tồi!” Cô ta không tin cả sân trường rộng lớn như vậy, cô ta lại không thể không gặp? “Bây giờ là giờ ăn, anh Thần, hay là em mời anh tới căn tin cao cấp của trường em đi, mùi vị cũng được, bình thường em hay tới đây ăn!”
Khóe miệng khẽ nhếch, hình như Đồng Đồng nhà anh cũng thích căn tin kia “Không, lát nữa anh quay lại, em đói thì đi ăn trước đi, anh tự mình đi cũng được.” Nói xong đi về phía ký túc xá của Tân Đồng.
“Em cũng không đói bụng!” Mạnh Phỉ lại vội vàng đi theo “Em lại đi cùng anh một chút.”
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lúc này Tân Đồng chuẩn bị đi ăn, nếu trễ chút nữa thì cô nhóc này sẽ lên cơn “Anh phải đi rồi, em tư mình đi về đi.” Xoay người đi về phía cổng trường.
“Anh Thần.” Cô ta nhụt chí đứng tại chỗ “Có thể đưa em về ký túc xá không?”
Anh đứng lại, suy nghĩ mấy giây “Mạnh Phỉ, anh thật sự có việc gấp, em tự mình về đi.”
“Nhưng em sợ! Anh thật sự yên tâm để em về một mình sao?” Đi vòng quanh sân trường đã lâu, trời đã tối, cô ta thật sự có chút sợ hãi, có lẽ cô ta không nên có ý nghĩ xấu xa rằng muốn để Tân Đồng nhìn thấy mình đi cùng Trâu Thần, có lẽ đây là ác giả ác báo? Nhưng mà, tại sao cô ta đã thích lâu như vậy, bỏ ra nhiều công sức như vậy, vẫn không nhận được một chút hồi báo nào chứ?
Anh quay đầu lại, nhìn cô gái đứng đó mềm lòng “Đi thôi.” Nhưng mà vẫn giữ khoảng cách nhất định với cô ta.
Cái gì gọi là không khéo không thành sách?
Khu ký túc xá của Mạnh Phỉ cùng khu ký túc xá của Tân Đồng là ở phía đông và phía tây, cách nhau khá xa, tiếc rằng Thiệu Ngôn đã lâu không gặp lại mời cô đến khu ký túc xá phía tây, Tân Đồng chỉ có thể vì bạn học nên bất đắc dĩ đi đến khu ký túc xá phía tây, buồn bực nhất là, ba người cùng phòng biết hôm nay cô đi gặp một nhân vật đặc biệt nên không có đi theo cô, ngược lại còn ở trong phòng chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô.....Cô thật sự không biết nên cảm ơn họ thông cảm hay là nên oán trách họ vì đã đánh giá cao cô......
Sắc trời dần dần tối, cô ba lần bốn lượt nhìn điện thoại di động, lại thấy không có người gọi, xoay người trở về, tức giận gọi điện thoại “Thiệu Ngôn, mình có việc không qua được.”
“Đừng, mình biết rõ hôm nay là sinh nhật cậu, chuẩn bị thật lâu!” Đầu dây bên kai Thiệu Ngôn kêu lên “Đều tại mình, lo chuẩn bị mà quên nhìn sắc trời, tiểu Đồng bây giờ bạn ở đâu? Mình qua đón bạn!”
“Hả? Không cần phiền phức như vậy, mình rất ngại.” Cô buồn bực vỗ trán, xem ra thật sự không qua không được.
“Làm sao bây giờ?” Thiệu Ngon lại vỗ trán mình.
“Được, bởi vì cậu có thành ý, xem như mình......” Giọng cô càng ngày càng yếu, cô nhìn thấy ở khúc cua xuất hiện bóng dáng hai người thì khuôn mặt dần trở nên cứng ngắc.
“Anh Thần, cảm ơn anh đã đưa em về!” Mạnh Phỉ vui mừng đi vòng quanh Trâu Thần.
“Không có việc gì, đây là việc người làm anh phải làm, anh nghĩ nếu là Ngô Nhạc cũng sẽ làm như vậy, có lẽ sẽ làm tốt hơn anh.” Anh tùy ý trả lời, thuận tiện kéo cả Ngô Nhạc vào, rõ ràng tên nhóc kia cố ý, còn giả bộ như không có gì? Lần trước đưa đoạn ghi âm cho Tân Đồng nghe, anh còn chưa tìm anh ta tính sổ!
“Ai u!” Cô ta sơ ý vấp phải cục đá ngay chỗ khúc cua, cơ thể ngã ra sau.
“Cẩn thận một chút!” Anh theo bản năng đưa tay đỡ cô ta, lại quên mất chiếc nhẫn trong tay.
Đinh!Bụp!
Chiếc nhẫn đơn giản lại tràn đầy tình yêu rơi trên mặt đất, nhanh như chớp hướng về một bóng người ở phía xa.
“Alo, tiểu Đồng!” Đầu dây bên kia Thiệu Ngôn vội vàng kêu.
Khuôn mặt ẫn nhẫn của tiểu Đồng chậm rãi thu lại, cô mím môi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn lăn tới chân mình, ép buộc mình hít thở sâu mấy lần “Thiệu Ngôn, thật xin lỗi, mình thật sự không thể qua.” Cúp điện thoại, ngồi chồm hổm xuống, bàn tay mấy lần không thể nhặt chiếc nhẫn kia lên.
Vẫn không được, cô không khống chế được tâm tình của mình, cô vẫn không thể đối mặt, mở to hai mắt ngẩng đầu lên khiến cho nước mắt chảy ngược vào trong, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, hít sâu mấy lần, cô không làm được! Nhanh chóng đứng dậy chạy về phía sau.
“Đồng Đồng!” Trâu Thần thấy rõ bóng dáng vội vàng chạy đi, tại sao có thể như vậy? Nhìn Mạnh Phỉ còn chưa đứng vững, ném cô ta xuống chạy về phía cô.
Mạnh Phỉ nặng nề ngã trên mặt đất, cô ta còn chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng Trâu Thần đâu, ngây ngốc ngồi tại chỗ, nếu như nói ông trời ngoài ý muốn giúp cô ta hoàn thành kế hoạc, nhưng tại sao giờ phút này cô ta lại cười không nổi? Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh ở phía xa, lúc này cô ta chỉ muốn lớn tiếng khóc, yêu một người không phải lỗi của cô ta, không chiếm được tình yêu cũng không phải lỗi của người kia, chỉ là, lúc này lòng cô ta rất đau, lúc này Tân Đồng cũng đau lòng, hai người cùng yêu sai người yêu sai thời điểm.
Ầm!
Tân Đồng cúi đầu chạy như điên căn bản không chú ý phía trước có người liền đụng vào, huống chi người này là đang đứng đó đợi cô đụng vào.
Cô bị ôm vào trong lồng ngực lạnh lẽo, nhất thời không muốn chạy trốn, ôm chặt người kia oa oa khóc lớn.
Lý Trung Khải im lặng đứng tại chỗ, nhẹ nhàng dùng đôi tay ôm cô khóc đến nỗi cơ thể không ngừng run rẩy, đôi mắt lạnh như băng không có tâm tình gì nhìn bóng dáng từ xa vội vàng chạy tới.
Trâu Thần thở hổn hển, làm sao sẽ, tại sao có thể như vậy? Đôi mắt đối với Lý Trung Khải không có che giấu cảnh cáo, hít sâu vài hơi đi đến sau lưng Tân Đồng “Đồng Đồng, tới đây!”
Lần đầu tiên Tân Đồng cảm thấy chán ghét từ “Đồng Đồng như vậy, chợt xoay người lại nhìn chằm chằm Trâu Thần đang duỗi tay về phía cô “Đừng gọi tôi Đồng Đồng! Đúng, tôi rất phiền! Tôi là heo! Tôi nam không ra nam nữ không ra nữ! Nhưng mặc kệ tôi kém cõi thén nào, chó má thế nào, cũng không cần đại thiếu gia như anh thương hại, hơn nữa không tới phiên Trâu Thần anh trêu chọc, nhục nhã!”
“Không phải......” Trâu Thần đột nhiên ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, những điều Tân Đồng nói rất mẫn cảm, rất quen thuộc, hơn nữa những từ quen thuộc này căn bản đều từ miệng anh mà ra, nhưng mà, sao lại như vậy? “Đồng Đồng em nghe anh giải thích!” Anh lo lắng muốn giải thích rõ mọi chuyện với cô.
Đáng tiếc, “Nếu tiểu Đồng đã nói, vậy thì mời anh rời khỏi đây!” Lý Trung Khải đi tới cắt ngang mong muốn giải thích của Trâu Thần, anh ta xoay người đem Tân Đồng bảo vệ trong lòng mình.
“Đồng Đồng trước tiên em cho anh cơ hội giải thích, nếu như anh nói xong mà em còn không tha thứ.....anh sẽ đi!” Trâu Thần căn bản không để ý tới sự tồn tại của Lý Trung Khải.
“Đường đường là một người đàn ông mà lại dây dưa như vậy!” Lý Trung Khải có chút thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc Trâu Thần cùng Tân Đồng cũng có khoảng cách, anh ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này “Còn quân giáo đâu chứ, một chút tư cách cũng không......”
“Đàn anh!” Tân Đồng vẫn im lặng không nói dần dần dừng nức nở, cô giãy giụa rời khỏi lồng ngực của Lý Trung Khải “Chúng ta đi thôi!” Cô không còn hơi sức nhìn Trâu Thần, khép hờ mắt dưới dự bảo vệ của Lý Trung Khải né tránh Trâu Thần, từng bước từng bước chậm rãi đi ra, cho dù muốn nghe anh giải thích, cô cũng cần phải ổn định tâm tình của mình, chỉnh đốn lại tình cảm của mình.
“Đồng Đồng......” Chấp nhất rồi lại yếu đuối gọi, Trâu Thần không đuổi theo cô nữa, cô cần có thời gian, anh biết, cũng nguyện ý cho, nhưng nhìn bóng dáng yếu ớt của cô cứ như vậy rời khỏi tầm mắt của mình, tim anh cũng nghẹn lại......
Nhưng dưới ánh nắng mặt trời chiều rực rỡ, một chàng trai ưu nhã đứng trong cửa hàng trang sức xa hoa nhất trong thành phố A, ngón tay thon dài của anh đang cầm một chiếc nhẫn kim cương, ngẩng đầu lên, mượn ánh đèn trong cửa hàng, quan sát chiếc nhẫn cẩn thận, đôi môi mỏng khêu gợi nở nụ cười như đang hướng về phía người yêu, hướng về phía hạnh phúc.
Không chỉ nhân viên trong cửa hàng, ngay cả khách hàng đi qua đi lại, thận chí là người đi đường, nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy ấm áp trong lòng, phá tan không khí lạnh lẽo bên ngoài, đã thấy nhiều cảnh tan hợp, lại thiếu chút nữa quên mất yêu thật ra cũng là một hạnh phúc giản đơn, giống như nụ cười vậy.
Trâu Thần dừng xe trước cổng trường đại học T, một tay để trên tay lái, một tay khác tùy ý đùa giỡn chiếc nhẫn trong tay, trong mắt ẩn chứa nụ cười thật sâu, nhìn đồng hồ trên tay, xác định Tân Đồng đã tan học, buông tay trên tay lái lấy điện thoại ấn một dãy số vô cùng quen thuộc.
“Anh Thần!”
Tiếng gõ cửa bất thình lình quấy nhiễu đến nụ cười của anh, quay đầu liếc nhìn Mạnh Phỉ ở bên ngoài cửa sổ xe, nụ cười dần tắt, ngay cả điện thoại đang gọi dở cũng tắt máy, tối hôm qua anh đã nghĩ lại cẩn thận chuyện xảy ra lúc ban ngày, càng nghĩ càng thấy Mạnh Phỉ hành động khác thường, ngay cả tin nhắn của Tân Đồng cũng hơi bất thường, lúc này Mạnh Phỉ đã trở thành đối tượng phải đề phòng của anh, hơn nữa giờ phút này sao cô ta lại xuất hiện ở đây trùng hợp như vậy.
Anh hạ cửa sổ xe xuống “Tan học rồi sao?”
“Vâng, thật là trùng hợp, em mới tan học liền nhìn thấy anh, anh Thần anh tới tìm Tân Đồng sao?” Mạnh Phỉ cười nghẹo đầu hỏi, bàn tay ở sau lưng bắm chặt lại, e sợ sẽ nghe thấy anh trả lời khẳng định.
Anh rất nhanh cất chiếc nhẫn trong tay, làm như không có chuyện gì nói “Không có, thuận đường tới xem một chút.”
Hai bàn tay đang nắm chặt của cô ta chậm rãi buông ra, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn “Dù sao em cũng không có việc gì, hay em dẫn anh đi tham quan một chút trường của em?”
“Được.” Anh nở nụ cười kỳ quái, mở cửa xe, duỗi chân bước ra.
“Anh Thần, anh từ đâu tới vậy?” Nhìn anh mặc đồ tây, cô ta cười hỏi, trong ấn tượng của cô ta, ngoài quân phục thì bình thường anh mặc đồ ở nhà, chưa bao giờ thấy anh mặc thế này, mà giờ khắc này không nói toàn thân anh đều là đồ cao cấp, ngay cả khuya áo trên ống tay áo cũng được lựa chọn tỉ mỉ, phát quang dưới ánh nắng chiều.
Khẽ nở nụ cười “Một nơi rất quan trọng.”
Mạnh Phỉ cũng không nghĩ nhiều, cười hì hì mang Trâu Thần đi thăm những nơi có phong cảnh đặc sắc tại đại học T.
Thừa dịp Trâu Thần không chú ý, cô ta nũng nịu khoác lên cánh tay anh, khuôn mặt nở nụ cười “Anh Thần, chúng ta qua bên kia xem một chút đi!” Cô ta chỉ vào khu Tân Đồng học giả bộ hỏi.
Trâu Thần giơ tay lên, bỏ rơi tay của cô ta, chỉ vào bên kia nói “Anh đi qua kia xem một chút.” Nói xong cũng không đợi cô ta trả lời, tự mình đi về hướng khác, cô ta nhỏ mọn thế nào anh không biết sao? Cố ý làm như thân mật đi tới cho Tân Đồng thấy? Đáng tiếc, mọi thứ liên quan đến Tân Đồng anh đều khắc sâu vào đầu, vị trí cô học, lịch học của cô, còn có con đường mà cô có thói quen đi về sau khi tan học.......
Mạnh Phỉ ão não đứng tại chỗ giậm chân, rồi lại vội vàng chạy theo “Thật ra thì bên này cũng không tồi!” Cô ta không tin cả sân trường rộng lớn như vậy, cô ta lại không thể không gặp? “Bây giờ là giờ ăn, anh Thần, hay là em mời anh tới căn tin cao cấp của trường em đi, mùi vị cũng được, bình thường em hay tới đây ăn!”
Khóe miệng khẽ nhếch, hình như Đồng Đồng nhà anh cũng thích căn tin kia “Không, lát nữa anh quay lại, em đói thì đi ăn trước đi, anh tự mình đi cũng được.” Nói xong đi về phía ký túc xá của Tân Đồng.
“Em cũng không đói bụng!” Mạnh Phỉ lại vội vàng đi theo “Em lại đi cùng anh một chút.”
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lúc này Tân Đồng chuẩn bị đi ăn, nếu trễ chút nữa thì cô nhóc này sẽ lên cơn “Anh phải đi rồi, em tư mình đi về đi.” Xoay người đi về phía cổng trường.
“Anh Thần.” Cô ta nhụt chí đứng tại chỗ “Có thể đưa em về ký túc xá không?”
Anh đứng lại, suy nghĩ mấy giây “Mạnh Phỉ, anh thật sự có việc gấp, em tự mình về đi.”
“Nhưng em sợ! Anh thật sự yên tâm để em về một mình sao?” Đi vòng quanh sân trường đã lâu, trời đã tối, cô ta thật sự có chút sợ hãi, có lẽ cô ta không nên có ý nghĩ xấu xa rằng muốn để Tân Đồng nhìn thấy mình đi cùng Trâu Thần, có lẽ đây là ác giả ác báo? Nhưng mà, tại sao cô ta đã thích lâu như vậy, bỏ ra nhiều công sức như vậy, vẫn không nhận được một chút hồi báo nào chứ?
Anh quay đầu lại, nhìn cô gái đứng đó mềm lòng “Đi thôi.” Nhưng mà vẫn giữ khoảng cách nhất định với cô ta.
Cái gì gọi là không khéo không thành sách?
Khu ký túc xá của Mạnh Phỉ cùng khu ký túc xá của Tân Đồng là ở phía đông và phía tây, cách nhau khá xa, tiếc rằng Thiệu Ngôn đã lâu không gặp lại mời cô đến khu ký túc xá phía tây, Tân Đồng chỉ có thể vì bạn học nên bất đắc dĩ đi đến khu ký túc xá phía tây, buồn bực nhất là, ba người cùng phòng biết hôm nay cô đi gặp một nhân vật đặc biệt nên không có đi theo cô, ngược lại còn ở trong phòng chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô.....Cô thật sự không biết nên cảm ơn họ thông cảm hay là nên oán trách họ vì đã đánh giá cao cô......
Sắc trời dần dần tối, cô ba lần bốn lượt nhìn điện thoại di động, lại thấy không có người gọi, xoay người trở về, tức giận gọi điện thoại “Thiệu Ngôn, mình có việc không qua được.”
“Đừng, mình biết rõ hôm nay là sinh nhật cậu, chuẩn bị thật lâu!” Đầu dây bên kai Thiệu Ngôn kêu lên “Đều tại mình, lo chuẩn bị mà quên nhìn sắc trời, tiểu Đồng bây giờ bạn ở đâu? Mình qua đón bạn!”
“Hả? Không cần phiền phức như vậy, mình rất ngại.” Cô buồn bực vỗ trán, xem ra thật sự không qua không được.
“Làm sao bây giờ?” Thiệu Ngon lại vỗ trán mình.
“Được, bởi vì cậu có thành ý, xem như mình......” Giọng cô càng ngày càng yếu, cô nhìn thấy ở khúc cua xuất hiện bóng dáng hai người thì khuôn mặt dần trở nên cứng ngắc.
“Anh Thần, cảm ơn anh đã đưa em về!” Mạnh Phỉ vui mừng đi vòng quanh Trâu Thần.
“Không có việc gì, đây là việc người làm anh phải làm, anh nghĩ nếu là Ngô Nhạc cũng sẽ làm như vậy, có lẽ sẽ làm tốt hơn anh.” Anh tùy ý trả lời, thuận tiện kéo cả Ngô Nhạc vào, rõ ràng tên nhóc kia cố ý, còn giả bộ như không có gì? Lần trước đưa đoạn ghi âm cho Tân Đồng nghe, anh còn chưa tìm anh ta tính sổ!
“Ai u!” Cô ta sơ ý vấp phải cục đá ngay chỗ khúc cua, cơ thể ngã ra sau.
“Cẩn thận một chút!” Anh theo bản năng đưa tay đỡ cô ta, lại quên mất chiếc nhẫn trong tay.
Đinh!Bụp!
Chiếc nhẫn đơn giản lại tràn đầy tình yêu rơi trên mặt đất, nhanh như chớp hướng về một bóng người ở phía xa.
“Alo, tiểu Đồng!” Đầu dây bên kia Thiệu Ngôn vội vàng kêu.
Khuôn mặt ẫn nhẫn của tiểu Đồng chậm rãi thu lại, cô mím môi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn lăn tới chân mình, ép buộc mình hít thở sâu mấy lần “Thiệu Ngôn, thật xin lỗi, mình thật sự không thể qua.” Cúp điện thoại, ngồi chồm hổm xuống, bàn tay mấy lần không thể nhặt chiếc nhẫn kia lên.
Vẫn không được, cô không khống chế được tâm tình của mình, cô vẫn không thể đối mặt, mở to hai mắt ngẩng đầu lên khiến cho nước mắt chảy ngược vào trong, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, hít sâu mấy lần, cô không làm được! Nhanh chóng đứng dậy chạy về phía sau.
“Đồng Đồng!” Trâu Thần thấy rõ bóng dáng vội vàng chạy đi, tại sao có thể như vậy? Nhìn Mạnh Phỉ còn chưa đứng vững, ném cô ta xuống chạy về phía cô.
Mạnh Phỉ nặng nề ngã trên mặt đất, cô ta còn chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng Trâu Thần đâu, ngây ngốc ngồi tại chỗ, nếu như nói ông trời ngoài ý muốn giúp cô ta hoàn thành kế hoạc, nhưng tại sao giờ phút này cô ta lại cười không nổi? Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh ở phía xa, lúc này cô ta chỉ muốn lớn tiếng khóc, yêu một người không phải lỗi của cô ta, không chiếm được tình yêu cũng không phải lỗi của người kia, chỉ là, lúc này lòng cô ta rất đau, lúc này Tân Đồng cũng đau lòng, hai người cùng yêu sai người yêu sai thời điểm.
Ầm!
Tân Đồng cúi đầu chạy như điên căn bản không chú ý phía trước có người liền đụng vào, huống chi người này là đang đứng đó đợi cô đụng vào.
Cô bị ôm vào trong lồng ngực lạnh lẽo, nhất thời không muốn chạy trốn, ôm chặt người kia oa oa khóc lớn.
Lý Trung Khải im lặng đứng tại chỗ, nhẹ nhàng dùng đôi tay ôm cô khóc đến nỗi cơ thể không ngừng run rẩy, đôi mắt lạnh như băng không có tâm tình gì nhìn bóng dáng từ xa vội vàng chạy tới.
Trâu Thần thở hổn hển, làm sao sẽ, tại sao có thể như vậy? Đôi mắt đối với Lý Trung Khải không có che giấu cảnh cáo, hít sâu vài hơi đi đến sau lưng Tân Đồng “Đồng Đồng, tới đây!”
Lần đầu tiên Tân Đồng cảm thấy chán ghét từ “Đồng Đồng như vậy, chợt xoay người lại nhìn chằm chằm Trâu Thần đang duỗi tay về phía cô “Đừng gọi tôi Đồng Đồng! Đúng, tôi rất phiền! Tôi là heo! Tôi nam không ra nam nữ không ra nữ! Nhưng mặc kệ tôi kém cõi thén nào, chó má thế nào, cũng không cần đại thiếu gia như anh thương hại, hơn nữa không tới phiên Trâu Thần anh trêu chọc, nhục nhã!”
“Không phải......” Trâu Thần đột nhiên ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, những điều Tân Đồng nói rất mẫn cảm, rất quen thuộc, hơn nữa những từ quen thuộc này căn bản đều từ miệng anh mà ra, nhưng mà, sao lại như vậy? “Đồng Đồng em nghe anh giải thích!” Anh lo lắng muốn giải thích rõ mọi chuyện với cô.
Đáng tiếc, “Nếu tiểu Đồng đã nói, vậy thì mời anh rời khỏi đây!” Lý Trung Khải đi tới cắt ngang mong muốn giải thích của Trâu Thần, anh ta xoay người đem Tân Đồng bảo vệ trong lòng mình.
“Đồng Đồng trước tiên em cho anh cơ hội giải thích, nếu như anh nói xong mà em còn không tha thứ.....anh sẽ đi!” Trâu Thần căn bản không để ý tới sự tồn tại của Lý Trung Khải.
“Đường đường là một người đàn ông mà lại dây dưa như vậy!” Lý Trung Khải có chút thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc Trâu Thần cùng Tân Đồng cũng có khoảng cách, anh ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này “Còn quân giáo đâu chứ, một chút tư cách cũng không......”
“Đàn anh!” Tân Đồng vẫn im lặng không nói dần dần dừng nức nở, cô giãy giụa rời khỏi lồng ngực của Lý Trung Khải “Chúng ta đi thôi!” Cô không còn hơi sức nhìn Trâu Thần, khép hờ mắt dưới dự bảo vệ của Lý Trung Khải né tránh Trâu Thần, từng bước từng bước chậm rãi đi ra, cho dù muốn nghe anh giải thích, cô cũng cần phải ổn định tâm tình của mình, chỉnh đốn lại tình cảm của mình.
“Đồng Đồng......” Chấp nhất rồi lại yếu đuối gọi, Trâu Thần không đuổi theo cô nữa, cô cần có thời gian, anh biết, cũng nguyện ý cho, nhưng nhìn bóng dáng yếu ớt của cô cứ như vậy rời khỏi tầm mắt của mình, tim anh cũng nghẹn lại......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.