Chương 15: Người đẹp trên bàn rượu
Tô Vân Cẩm
06/02/2022
Người nói là sếp tổng Lục Minh của Vũ Hòa, vừa lẩm bẩm, vừa bước vào phòng
riêng, đột nhiên thấy bên trong có thêm một người, đặc biệt còn mà một
người đẹp, lập tức hai mắt mở to, vừa nhìn Tô Tích Cầm, vừa đi tới chỗ
Bạch Diễn Sâm, sau đó đặt mông ngồi bên cạnh anh.
"Anh Tư khai thông rồi à, biết để người đẹp bồi rượu rồi cơ đấy." Nhỏ giọng thì thầm bên tai anh một câu.
Không biết Bạch Diễn Sâm châm thuốc từ lúc nào không đáp lại Lục Minh, híp mắt xuyên qua làn khói nhìn Tô Tích Cầm, Tô Tích Cầm cũng không thèm để ý, nghĩ lại nhân vật cao cao tại thượng, bày biện cũng là bình thường, cô hơi mỉm cười, chuyển hướng về phía Quý Thanh Dương.
"Giám đốc Quý, vậy tôi xin đi trước."
"Được, liên lạc qua điện thoại." Quý Thanh Dương nói.
Tô Tích Cầm trước khi chuẩn bị xoay người vẫn là cúi đầu với Bạch Diễn Sâm một cái, sau đó đang định xoay người lại thì Lục Minh ngồi ở một bên lại hô.
"Người đẹp, cơm còn chưa ăn, sao lại đi vậy?"
Dựa vào phép lịch sự, Tô Tích Cầm dừng bước thanh thanh nói: "Tôi tới đây là để bàn về bản thảo thiết kế với giám đốc Quý, hiện tại đã nói xong, sẽ không quấy rầy các vị nữa."
"Tôi muốn nghe ý tưởng thiết kế của cô." Bạch Diễn Sâm đang ngồi đột nhiên nói một câu làm dừng bước của Tô Tích Cầm.
Tầm mắt của cô sau đó rơi trên mặt Bạch Diễn Sâm, mang theo một tia không thể tin được sẽ vậy, còn chưa kịp phản ứng, Quý Thanh Dương ở một bên liền nói.
"Cô Tô, chủ tịch rất coi trọng thiết kế lần này."
Tô Tích Cầm kỳ thật biết, có nhiều người ở đây như vậy, nói về thiết kế căn bản không có khả năng, đơn giản những người này là muốn để cô làm nền mà thôi, nhưng từ chối có lẽ sẽ chọc giận Bạch Diễn Sâm.
Cuối cùng, cô vẫn gật đầu, vì nghĩ đến Bạch Diễn Sâm cũng không gần nữ sắc.
Đúng lúc này, một bản nhạc chuông độc đáo vang lên từ chiếc túi trên tay cô: "Tô Tô, túi sữa nhỏ gọi điện thoại, Tô Tô, nghe điện thoại, túi sữa nhỏ có chuyện lớn rồi."
Ánh mắt mọi người đều rơi về phía Tô Tích Cầm, à, không nên nói là bị cái giọng bé sữa kia hấp dẫn, đồng thời cũng bị tiếng chuông đặc biệt như vậy làm cho ngây người.
"Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại một chút." Tô Tích Cầm bị ánh mắt mọi người vây quanh, có chút chật vật, bối rối đưa tay vào túi lục tìm điện thoại, không dễ dàng mới lấy được, lấy điện thoại ra, cô đi tới một góc phòng.
Là Đường Tịch gọi cho Tô Tích Cầm, nói là túi sữa đã không thấy đâu.
"Cái gì, sao lại không thấy đâu chứ? Mình bảo thằng bé đợi cậu ở quầy lễ tân mà."
"Được, giờ mình sẽ ra đó ngay, cậu đợi mình chút."
Tô Tích Cầm cúp điện thoại, xoay người hướng về phía Bạch Diễn Sâm, nói xin lỗi.
"Bạch tổng, thật sự rất xin lỗi, giờ tôi phải ra ngoài tìm con trai tôi một chút, lát nữa tôi sẽ quay lại nói chuyện bản thảo thiết kế sau."
Tô Tích Cầm vừa dứt lời, Lục Minh ngồi trên sô pha quả thực trợn tròn mắt, không thể tin được.
"Cô ta có con?"
Không chỉ Lục Minh, ngay cả những người khác trong phòng đều cảm thấy không thể tin được, nhà thiết kế chủ chốt của Mạc thị hẳn là mới hơn hai mươi tuổi, sao đã sinh con rồi?
Nhưng Bạch Diễn Sâm lại nâng chén sứ thanh hoa, động tác chậm chãi nhấp ngụm trà xanh bên trong, rất bình tĩnh đáp: "Cô đi xử lý trước đi!"
Ngữ điệu và biểu cảm cao lãnh của anh có sự khác biệt mười vạn tám ngàn dặm, nghe ấm áp hơn rất nhiều.
"Vậy được, cám ơn!" Dứt lời, cô vội vàng chạy ra cửa, mọi người vẫn chưa hết sốc bởi lượng thông tin trong lời nói của cô.
Bạch Diễn Sâm nâng chén trà lên, nhìn hướng Tô Tích Cầm biến mất, ánh mắt giấu kín như bưng.
"Anh Tư khai thông rồi à, biết để người đẹp bồi rượu rồi cơ đấy." Nhỏ giọng thì thầm bên tai anh một câu.
Không biết Bạch Diễn Sâm châm thuốc từ lúc nào không đáp lại Lục Minh, híp mắt xuyên qua làn khói nhìn Tô Tích Cầm, Tô Tích Cầm cũng không thèm để ý, nghĩ lại nhân vật cao cao tại thượng, bày biện cũng là bình thường, cô hơi mỉm cười, chuyển hướng về phía Quý Thanh Dương.
"Giám đốc Quý, vậy tôi xin đi trước."
"Được, liên lạc qua điện thoại." Quý Thanh Dương nói.
Tô Tích Cầm trước khi chuẩn bị xoay người vẫn là cúi đầu với Bạch Diễn Sâm một cái, sau đó đang định xoay người lại thì Lục Minh ngồi ở một bên lại hô.
"Người đẹp, cơm còn chưa ăn, sao lại đi vậy?"
Dựa vào phép lịch sự, Tô Tích Cầm dừng bước thanh thanh nói: "Tôi tới đây là để bàn về bản thảo thiết kế với giám đốc Quý, hiện tại đã nói xong, sẽ không quấy rầy các vị nữa."
"Tôi muốn nghe ý tưởng thiết kế của cô." Bạch Diễn Sâm đang ngồi đột nhiên nói một câu làm dừng bước của Tô Tích Cầm.
Tầm mắt của cô sau đó rơi trên mặt Bạch Diễn Sâm, mang theo một tia không thể tin được sẽ vậy, còn chưa kịp phản ứng, Quý Thanh Dương ở một bên liền nói.
"Cô Tô, chủ tịch rất coi trọng thiết kế lần này."
Tô Tích Cầm kỳ thật biết, có nhiều người ở đây như vậy, nói về thiết kế căn bản không có khả năng, đơn giản những người này là muốn để cô làm nền mà thôi, nhưng từ chối có lẽ sẽ chọc giận Bạch Diễn Sâm.
Cuối cùng, cô vẫn gật đầu, vì nghĩ đến Bạch Diễn Sâm cũng không gần nữ sắc.
Đúng lúc này, một bản nhạc chuông độc đáo vang lên từ chiếc túi trên tay cô: "Tô Tô, túi sữa nhỏ gọi điện thoại, Tô Tô, nghe điện thoại, túi sữa nhỏ có chuyện lớn rồi."
Ánh mắt mọi người đều rơi về phía Tô Tích Cầm, à, không nên nói là bị cái giọng bé sữa kia hấp dẫn, đồng thời cũng bị tiếng chuông đặc biệt như vậy làm cho ngây người.
"Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại một chút." Tô Tích Cầm bị ánh mắt mọi người vây quanh, có chút chật vật, bối rối đưa tay vào túi lục tìm điện thoại, không dễ dàng mới lấy được, lấy điện thoại ra, cô đi tới một góc phòng.
Là Đường Tịch gọi cho Tô Tích Cầm, nói là túi sữa đã không thấy đâu.
"Cái gì, sao lại không thấy đâu chứ? Mình bảo thằng bé đợi cậu ở quầy lễ tân mà."
"Được, giờ mình sẽ ra đó ngay, cậu đợi mình chút."
Tô Tích Cầm cúp điện thoại, xoay người hướng về phía Bạch Diễn Sâm, nói xin lỗi.
"Bạch tổng, thật sự rất xin lỗi, giờ tôi phải ra ngoài tìm con trai tôi một chút, lát nữa tôi sẽ quay lại nói chuyện bản thảo thiết kế sau."
Tô Tích Cầm vừa dứt lời, Lục Minh ngồi trên sô pha quả thực trợn tròn mắt, không thể tin được.
"Cô ta có con?"
Không chỉ Lục Minh, ngay cả những người khác trong phòng đều cảm thấy không thể tin được, nhà thiết kế chủ chốt của Mạc thị hẳn là mới hơn hai mươi tuổi, sao đã sinh con rồi?
Nhưng Bạch Diễn Sâm lại nâng chén sứ thanh hoa, động tác chậm chãi nhấp ngụm trà xanh bên trong, rất bình tĩnh đáp: "Cô đi xử lý trước đi!"
Ngữ điệu và biểu cảm cao lãnh của anh có sự khác biệt mười vạn tám ngàn dặm, nghe ấm áp hơn rất nhiều.
"Vậy được, cám ơn!" Dứt lời, cô vội vàng chạy ra cửa, mọi người vẫn chưa hết sốc bởi lượng thông tin trong lời nói của cô.
Bạch Diễn Sâm nâng chén trà lên, nhìn hướng Tô Tích Cầm biến mất, ánh mắt giấu kín như bưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.