Chương 51: Tình Đoạn Nghĩa Tuyệt
Tô Vân Cẩm
23/07/2022
Tô Tích Cầm không thể không duỗi tay ra để bắt lại: "Xin chào.”
Kỳ thật cô cũng biết Lục Minh, ông chủ Vận Đường, là công tử quý thượng ở thành phố S, phong lưu cao ngút. Sau khi bắt tay, Lục Minh mang theo nụ cười sáng lạn, chen vào giữa Tô Tích Cầm và chủ tịch Lăng, đặt mông ngồi ở giữa hai người.
Nhìn người bên cạnh, Tô Tích Cầm đành phải ngồi về phía sau. Thật ra, Lục Minh đã ngăn cách giữa cô và chủ tịch Lăng, đó cũng là một chuyện tốt, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời ánh mắt vô tình quét tới Mạc Tây Cố vẫn trầm mặc.
Trên mặt anh ta không có biểu tình gì, không thể nhìn ra cảm xúc của anh ta, ngậm điếu thuốc trong miệng, thở ra làn khói.
Lục Minh kề sát vào bên tai chủ tịch Lăng, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lăng, vừa mới có hàng tươi mới, không ai đặt đi, chủ tịch Lăng có muốn thử xem không?”
Chủ tịch Lăng nghe vậy, trong lòng ngứa ngáy, mỉm cười, hỏi: "Non?”
Lục Minh mỉm cười gật đầu: "Chủ tịch Lăng quả nhiên là tung hoành thương trường.”
Nói xong, anh ta còn vỗ vỗ bả vai chủ tịch Lăng.
Lời hai người nói, toàn bộ đều rơi vào tai Tô Tích Cầm ở bên cạnh, đột nhiên, cô có suy nghĩ trong lòng, tặng mỹ nữ cho chủ tịch Lăng, nói không chừng có thể lấy được bản hợp đồng này này.
Khi Tô Tích Cầm trầm tư, Lục Minh đứng lên: "Chủ tịch Lăng, tôi cũng không quấy rầy các người nói chuyện nữa, rảnh rỗi tới đây chơi nhá.”
"Được."
Trước khi Lục Minh rời đi, còn nhìn thoáng qua Tô Tích Cầm, ánh mắt đó không có thâm ý gì, đợi người rời đi, chủ tịch Lăng đưa tay cầm lấy tay Tô Tích Cầm: "Tô tiểu thư, chúng ta uống rượu, tôi vui, sẽ ký hợp đồng.”
Lời này rõ ràng biểu thị là toàn bộ đều phụ thuộc vào cô, cô cứng đờ, sau đó bình tĩnh rút tay ra lấy bình rượu.
"Lời này của chủ tịch Lăng làm tôi thấy áp lực thật lớn, nhưng mà tôi nhất định không để chủ tịch Lăng uổng công chuyến đi tối nay."
Khóe miệng cô nhếch lên ý cười khác, khuôn mặt tươi cười như hoa, chủ tịch Lăng nhìn choáng váng đầu óc, chỉ liên tục gật đầu: "Được, tôi chờ xem cô làm sao để tôi không uổng công chuyến đi tối nay.”
- - -
Sau bữa ăn, Tô Tích Cầm đã uống khá nhiều, đi lại cũng có chút lảo đảo, nhưng cô vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, đứng lên vững vàng khỏi chỗ ngồi, nhưng lại bị chủ tịch Lăng kéo lại.
"Tô tiểu thư, đi đâu vậy?"
"Chủ tịch Lăng, tôi ra ngoài nghe điện thoại." Cô lắc chiếc điện thoại của mình.
"Vậy nhanh lên nhé."
Tô Tích Cầm mang theo ý cười gật đầu, sau đó lắc lư ra khỏi cửa phòng, Mạc Tây Cố vẫn luôn nhìn Tô Tích Cầm, anh ta không uống mấy, ngay sau khi Tô Tích Cầm ra khỏi cửa, anh theo đuôi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng, lại không thấy Tô Tích Cầm đâu, thấy cuối lối đi có bóng người đang lắc lư, nên anh ta cất chân đi theo.
Mặt Tô Tích Cầm đỏ bừng. cô đi tới bàn phục vụ của Vận Đường.
"Cô ơi, phiền cô đi tìm tổng giám đốc Lục Minh của các người, nói là Tô Tích Cầm có việc tìm anh ấy."
Nhân viên phục vụ quầy dịch vụ nghe là tìm tổng giám đốc, không khỏi liếc mắt nhìn Tô Tích Cầm hai lần, thấy cô là một cô gái xinh đẹp, không dám chậm chạp, lập tức gọi điện thoại nội bộ.
Năm phút sau, cô nhìn thấy Lục Minh đang rạng rỡ chạy tới, đứng trước mặt cô, vẻ mặt tươi cười, anh nói: "Cô Tô, cô tìm tôi?”
Tô Tích Cầm nói: "Anh Lục, vừa rồi anh nói tôi có nghe thấy, trong tay anh có hàng tươi mới.”
Lục Minh nhíu nhíu mày, đăm chiêu rồi hỏi: "Tô tiểu thư đột nhiên nói với tôi cái này là sao?”
“Giúp tôi tìm một người tốt nhất."
Vừa dứt lời, cánh tay Tô Tích Cầm đột nhiên bị kéo lại: "Tô Tích Cầm, cô muốn làm gì?”
Cô theo lực kéo quay đầu lại, đập vào mắt chính là gương mặt quá quen thuộc, nhưng lại cảm thấy rất xa lạ, cô nhìn anh ta, nghe thấy anh ta nói với Lục Minh.
"Lục thiếu, cô ấy uống say rồi."
Dứt lời, anh ta hơi cúi đầu với Lục Minh rồi kéo cô đi về phía vừa rồi.
"Anh buông tôi ra.” Tô Tích Cầm gầm nhẹ, tay còn giãy dụa.
Mạc Tây Cố chẳng những không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn, gần như là kéo đi cho bằng được.
"Tô Tích Cầu, cô muốn làm gì thế hả? Đơn ly hôn tôi đã đưa cho cô rồi kia mà.” Giọng nói cực kỳ đáng khinh của Mạc Tây Cố phảng phất như Tô Tích Cầm muốn chơi xấu vậy, Tô Tích Cầm nghe thế thật muốn cười, mà cô cười thật.
"Mạc Tây Cố, chuyện tôi đã đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm được, không nuốt lời giống như anh."
Mạc Tây Cố đẩy cô lên vách tường lối đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đã vậy, vì sao còn đi tìm hàng tươi gì nữa? Cô muốn đẩy hàng tươi mới cho chủ tịch Lăng, tôi nói cho cô biết, chủ tịch Lăng nhất định phải là cô mới nguyện ý ký hợp đồng, cô đừng có suy nghĩ lệch lạc gì khác.”
Tô Tích Cầm thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh như băng trừng mắt nhìn anh ta: "Mạc Tây Cố, anh đã nghĩ kỹ trước là đẩy tôi ra nên mới đồng ý đưa tôi bản ly hôn đúng không? Anh nghĩ ly hôn xong thì không có ai nói anh hèn sao? Không ai nói anh cần một người phụ nữ thay anh cứu vãn công ty sao? ”
Hay tay Mạc Tây Cố đang nắm cô đột nhiên siết chặt, nhưng lại không nói gì cả.
Tô Tích Cầm nhìn chằm chằm khuôn mặt không rõ ràng, mắt trong veo: "Mạc Tây Cố, tôi hy vọng anh có thể từ thú biến thành con người, nhưng tôi thất bại rồi, hiện tại tôi hy vọng anh mãi mãi cũng không thành người.”
Nói xong, cô đưa tay đẩy anh ta ra, muốn rời đi, nhưng Mạc Tây Cố nhanh tay kéo lại.
"Mặc kệ tôi biến thành cái gì, cô đã cầm đơn ly hôn thì nhất định phải làm được." Anh ta kéo cô đi nhưng không phải quay lại phòng tiệc lúc nãy mà là tới một phòng kiểu khách sạn.
Vận Đường là kiểu nhà hàng ghép khách sạn.
Mạc Tây Cố kéo Tô Tích Cầm tới, cửa phòng đã được mở sẵn, sau đó anh ta thật sự đẩy cô vào, lạnh lùng nói: "Cô ở đây nghỉ ngơi trước, lát nữa chủ tịch Lăng sẽ tới.”
Dứt lời, Mạc Tây Cố đi ra ngoài, khóa trái cửa phòng, Tô Tích Cầm dựa vào cánh cửa, dòng nước mắt chảy xuống.
"Mạc Tây Cố, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Mạc Tây Cố ở ngoài cửa nghe thấy lời này, trong lòng rối loạn, nhưng lúc này anh ta đã không còn đường nào nữa.
Lúc này, thân thể mập mạp của chủ tịch Lăng lảo đảo từ bên kia đi tới, đi tới bên cạnh Mạc Tây Cố: "Mạc tổng, tấm lòng cậu đủ đấy, đây là hợp đồng.”
Nói xong, anh ta đưa cho Mạc Tây Cố bản hợp đồng, sau đó nghênh ngang đi về phía căn phòng.
Mạc Tây Cố cầm hợp đồng, nhìn thân thể mập mạp kia dần dần đi xa, đột nhiên trong lòng chợt dâng lên cảm giác cô đơn.
Cuối cùng anh ta đã phá hủy cuộc sống của cô như ý nguyện. Ngay từ đầu, trong mắt cô là ước mơ cuộc sống tốt đẹp ngây ngô, sau khi kết hôn, là đau khổ tuyệt vọng, lại dần dần biến thành một vũng nước chết, mà bây giờ, lại hiện rõ căm hận, đau khổ.
Anh ta đã đạt được mục tiêu của mình, sau đó quay lại và rời đi.
Nhưng vì sao anh ta lại đột nhiên cảm thấy đau lòng khó hiểu.
...
Lục Minh ở một bên, cầm điện thoại, trên mặt lộ ra biểu cảm sóng to gió lớn, nhỏ giọng nói với điện thoại.
"Anh Tư, có chuyện muốn nói với anh."
Chỉ chốc lát sau, lối đi đang im ắng, đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Cuối lối đi, một thân hình cao lớn, hòa tan trong ánh sáng mờ ảo, mờ mờ ảo ảo, như thể xuyên qua thời không.
Bóng người mờ ảo đung đưa, bước đi ngược lại ánh sáng như bước chân của thần, bước đi vững chắc và mạnh mẽ, phát ra âm thanh trầm thấp, như tiếng chuông chùa ẩn hiện trong núi rừng sâu thẳm, với âm thanh trầm bổng kéo dài mờ ảo.
Lục Minh ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười nghênh đón.
"Anh Tư, chính là gian phòng này." Lục Minh chỉ vào căn phòng bên cạnh.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua cửa phòng, tiếng nói lạnh băng: "Đá nó ra.”
Kỳ thật cô cũng biết Lục Minh, ông chủ Vận Đường, là công tử quý thượng ở thành phố S, phong lưu cao ngút. Sau khi bắt tay, Lục Minh mang theo nụ cười sáng lạn, chen vào giữa Tô Tích Cầm và chủ tịch Lăng, đặt mông ngồi ở giữa hai người.
Nhìn người bên cạnh, Tô Tích Cầm đành phải ngồi về phía sau. Thật ra, Lục Minh đã ngăn cách giữa cô và chủ tịch Lăng, đó cũng là một chuyện tốt, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời ánh mắt vô tình quét tới Mạc Tây Cố vẫn trầm mặc.
Trên mặt anh ta không có biểu tình gì, không thể nhìn ra cảm xúc của anh ta, ngậm điếu thuốc trong miệng, thở ra làn khói.
Lục Minh kề sát vào bên tai chủ tịch Lăng, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lăng, vừa mới có hàng tươi mới, không ai đặt đi, chủ tịch Lăng có muốn thử xem không?”
Chủ tịch Lăng nghe vậy, trong lòng ngứa ngáy, mỉm cười, hỏi: "Non?”
Lục Minh mỉm cười gật đầu: "Chủ tịch Lăng quả nhiên là tung hoành thương trường.”
Nói xong, anh ta còn vỗ vỗ bả vai chủ tịch Lăng.
Lời hai người nói, toàn bộ đều rơi vào tai Tô Tích Cầm ở bên cạnh, đột nhiên, cô có suy nghĩ trong lòng, tặng mỹ nữ cho chủ tịch Lăng, nói không chừng có thể lấy được bản hợp đồng này này.
Khi Tô Tích Cầm trầm tư, Lục Minh đứng lên: "Chủ tịch Lăng, tôi cũng không quấy rầy các người nói chuyện nữa, rảnh rỗi tới đây chơi nhá.”
"Được."
Trước khi Lục Minh rời đi, còn nhìn thoáng qua Tô Tích Cầm, ánh mắt đó không có thâm ý gì, đợi người rời đi, chủ tịch Lăng đưa tay cầm lấy tay Tô Tích Cầm: "Tô tiểu thư, chúng ta uống rượu, tôi vui, sẽ ký hợp đồng.”
Lời này rõ ràng biểu thị là toàn bộ đều phụ thuộc vào cô, cô cứng đờ, sau đó bình tĩnh rút tay ra lấy bình rượu.
"Lời này của chủ tịch Lăng làm tôi thấy áp lực thật lớn, nhưng mà tôi nhất định không để chủ tịch Lăng uổng công chuyến đi tối nay."
Khóe miệng cô nhếch lên ý cười khác, khuôn mặt tươi cười như hoa, chủ tịch Lăng nhìn choáng váng đầu óc, chỉ liên tục gật đầu: "Được, tôi chờ xem cô làm sao để tôi không uổng công chuyến đi tối nay.”
- - -
Sau bữa ăn, Tô Tích Cầm đã uống khá nhiều, đi lại cũng có chút lảo đảo, nhưng cô vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, đứng lên vững vàng khỏi chỗ ngồi, nhưng lại bị chủ tịch Lăng kéo lại.
"Tô tiểu thư, đi đâu vậy?"
"Chủ tịch Lăng, tôi ra ngoài nghe điện thoại." Cô lắc chiếc điện thoại của mình.
"Vậy nhanh lên nhé."
Tô Tích Cầm mang theo ý cười gật đầu, sau đó lắc lư ra khỏi cửa phòng, Mạc Tây Cố vẫn luôn nhìn Tô Tích Cầm, anh ta không uống mấy, ngay sau khi Tô Tích Cầm ra khỏi cửa, anh theo đuôi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng, lại không thấy Tô Tích Cầm đâu, thấy cuối lối đi có bóng người đang lắc lư, nên anh ta cất chân đi theo.
Mặt Tô Tích Cầm đỏ bừng. cô đi tới bàn phục vụ của Vận Đường.
"Cô ơi, phiền cô đi tìm tổng giám đốc Lục Minh của các người, nói là Tô Tích Cầm có việc tìm anh ấy."
Nhân viên phục vụ quầy dịch vụ nghe là tìm tổng giám đốc, không khỏi liếc mắt nhìn Tô Tích Cầm hai lần, thấy cô là một cô gái xinh đẹp, không dám chậm chạp, lập tức gọi điện thoại nội bộ.
Năm phút sau, cô nhìn thấy Lục Minh đang rạng rỡ chạy tới, đứng trước mặt cô, vẻ mặt tươi cười, anh nói: "Cô Tô, cô tìm tôi?”
Tô Tích Cầm nói: "Anh Lục, vừa rồi anh nói tôi có nghe thấy, trong tay anh có hàng tươi mới.”
Lục Minh nhíu nhíu mày, đăm chiêu rồi hỏi: "Tô tiểu thư đột nhiên nói với tôi cái này là sao?”
“Giúp tôi tìm một người tốt nhất."
Vừa dứt lời, cánh tay Tô Tích Cầm đột nhiên bị kéo lại: "Tô Tích Cầm, cô muốn làm gì?”
Cô theo lực kéo quay đầu lại, đập vào mắt chính là gương mặt quá quen thuộc, nhưng lại cảm thấy rất xa lạ, cô nhìn anh ta, nghe thấy anh ta nói với Lục Minh.
"Lục thiếu, cô ấy uống say rồi."
Dứt lời, anh ta hơi cúi đầu với Lục Minh rồi kéo cô đi về phía vừa rồi.
"Anh buông tôi ra.” Tô Tích Cầm gầm nhẹ, tay còn giãy dụa.
Mạc Tây Cố chẳng những không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn, gần như là kéo đi cho bằng được.
"Tô Tích Cầu, cô muốn làm gì thế hả? Đơn ly hôn tôi đã đưa cho cô rồi kia mà.” Giọng nói cực kỳ đáng khinh của Mạc Tây Cố phảng phất như Tô Tích Cầm muốn chơi xấu vậy, Tô Tích Cầm nghe thế thật muốn cười, mà cô cười thật.
"Mạc Tây Cố, chuyện tôi đã đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm được, không nuốt lời giống như anh."
Mạc Tây Cố đẩy cô lên vách tường lối đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đã vậy, vì sao còn đi tìm hàng tươi gì nữa? Cô muốn đẩy hàng tươi mới cho chủ tịch Lăng, tôi nói cho cô biết, chủ tịch Lăng nhất định phải là cô mới nguyện ý ký hợp đồng, cô đừng có suy nghĩ lệch lạc gì khác.”
Tô Tích Cầm thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh như băng trừng mắt nhìn anh ta: "Mạc Tây Cố, anh đã nghĩ kỹ trước là đẩy tôi ra nên mới đồng ý đưa tôi bản ly hôn đúng không? Anh nghĩ ly hôn xong thì không có ai nói anh hèn sao? Không ai nói anh cần một người phụ nữ thay anh cứu vãn công ty sao? ”
Hay tay Mạc Tây Cố đang nắm cô đột nhiên siết chặt, nhưng lại không nói gì cả.
Tô Tích Cầm nhìn chằm chằm khuôn mặt không rõ ràng, mắt trong veo: "Mạc Tây Cố, tôi hy vọng anh có thể từ thú biến thành con người, nhưng tôi thất bại rồi, hiện tại tôi hy vọng anh mãi mãi cũng không thành người.”
Nói xong, cô đưa tay đẩy anh ta ra, muốn rời đi, nhưng Mạc Tây Cố nhanh tay kéo lại.
"Mặc kệ tôi biến thành cái gì, cô đã cầm đơn ly hôn thì nhất định phải làm được." Anh ta kéo cô đi nhưng không phải quay lại phòng tiệc lúc nãy mà là tới một phòng kiểu khách sạn.
Vận Đường là kiểu nhà hàng ghép khách sạn.
Mạc Tây Cố kéo Tô Tích Cầm tới, cửa phòng đã được mở sẵn, sau đó anh ta thật sự đẩy cô vào, lạnh lùng nói: "Cô ở đây nghỉ ngơi trước, lát nữa chủ tịch Lăng sẽ tới.”
Dứt lời, Mạc Tây Cố đi ra ngoài, khóa trái cửa phòng, Tô Tích Cầm dựa vào cánh cửa, dòng nước mắt chảy xuống.
"Mạc Tây Cố, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Mạc Tây Cố ở ngoài cửa nghe thấy lời này, trong lòng rối loạn, nhưng lúc này anh ta đã không còn đường nào nữa.
Lúc này, thân thể mập mạp của chủ tịch Lăng lảo đảo từ bên kia đi tới, đi tới bên cạnh Mạc Tây Cố: "Mạc tổng, tấm lòng cậu đủ đấy, đây là hợp đồng.”
Nói xong, anh ta đưa cho Mạc Tây Cố bản hợp đồng, sau đó nghênh ngang đi về phía căn phòng.
Mạc Tây Cố cầm hợp đồng, nhìn thân thể mập mạp kia dần dần đi xa, đột nhiên trong lòng chợt dâng lên cảm giác cô đơn.
Cuối cùng anh ta đã phá hủy cuộc sống của cô như ý nguyện. Ngay từ đầu, trong mắt cô là ước mơ cuộc sống tốt đẹp ngây ngô, sau khi kết hôn, là đau khổ tuyệt vọng, lại dần dần biến thành một vũng nước chết, mà bây giờ, lại hiện rõ căm hận, đau khổ.
Anh ta đã đạt được mục tiêu của mình, sau đó quay lại và rời đi.
Nhưng vì sao anh ta lại đột nhiên cảm thấy đau lòng khó hiểu.
...
Lục Minh ở một bên, cầm điện thoại, trên mặt lộ ra biểu cảm sóng to gió lớn, nhỏ giọng nói với điện thoại.
"Anh Tư, có chuyện muốn nói với anh."
Chỉ chốc lát sau, lối đi đang im ắng, đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Cuối lối đi, một thân hình cao lớn, hòa tan trong ánh sáng mờ ảo, mờ mờ ảo ảo, như thể xuyên qua thời không.
Bóng người mờ ảo đung đưa, bước đi ngược lại ánh sáng như bước chân của thần, bước đi vững chắc và mạnh mẽ, phát ra âm thanh trầm thấp, như tiếng chuông chùa ẩn hiện trong núi rừng sâu thẳm, với âm thanh trầm bổng kéo dài mờ ảo.
Lục Minh ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười nghênh đón.
"Anh Tư, chính là gian phòng này." Lục Minh chỉ vào căn phòng bên cạnh.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua cửa phòng, tiếng nói lạnh băng: "Đá nó ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.