Chương 34: Vừa rồi không phải không dám nhìn tôi sao?
Tô Vân Cẩm
06/02/2022
Sau khi Tô Tích Cầm đi vào, Bạch Diễn Sâm đã bấm đường dây nội tuyến, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
"Cậu tìm chút băng cầm máu, gạc bông, với cả thuốc khử trùng."
Sau đó, lại bổ sung thêm: "Nhanh nhất có thể."
Sau đó thì nghe thấy cúp máy, Tô Tích Cầm đứng ở giữa khu nghỉ ngơi, tay che trán, vì cơn đau thật sự rất kịch liệt.
"Cô đứng đó làm gì? Còn không ngồi đi."
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Bạch Diễn Sâm một cái, anh đã đi về phía cô, Tô Tích Cầm đành phải đi tới ghế sô pha, ngồi xuống trước khi anh còn chưa tới, cúi đầu, đưa tay ấn nhẹ lên vết thương.
Sau đó lại đưa xuống xem xét, chỉ thấy trên bụng ngón tay có màu tươi sáng, đụng chảy máu rồi.
"Cô đừng ấn nó." Bạch Diễn Sâm đi tới, phút chốc cầm lấy tay đang muốn ấn trán của cô.
Tay anh khô ráo, ấm áp. Ngược lại, tay Tô Tích Cầm lạnh hơn rất nhiều, khi băng gặp lửa, như thể bị phỏng vậy, cô đột nhiên rụt trở về.
"Thật sự không sao đâu, trên đầu đã quấn kỹ rồi." Cô lên tiếng phá vỡ thế bế tắc, cúi đầu không dám nhìn anh, vì cô đã đoán được sắc mặt của anh sẽ không dễ nhìn.
Không nhìn là đúng, bởi vì Bạch Diễn Sâm nhíu mày, sắc mặt vô cùng lãnh lẽo.
Đỉnh đầu không truyền đến bất kỳ lời nói gì, lát sau thì thấy đôi giày da sáng chói mắt kia bắt đầu di chuyển.
Cô lo lắng ngước mắt lên, nhìn thấy bóng lưng di chuyển kia, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Uống chút nước trước đi." Một ly nước được đặt trên mặt bàn kính trước mặt cô.
Đối mặt với hành động rót nước của Bạch Diễn Sâm, vì lịch sự cô ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu vô hạn của anh. Hốc mắt anh rất sâu, là kiểu sâu của người nước ngoài, tròng mắt rất sáng, sáng lấp lánh như đá đen, cô bị ánh sáng kia thu hút trong một lúc.
Bạch Diễn Sâm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Vừa rồi không phải không dám nhìn tôi sao?"
Chất giọng trầm thấp kéo tinh thần của Tô Tích Cầm lại, cô giật mình bừng tỉnh, đau cũng quên luôn, mặt ầm ầm bỏng rát.
"Vừa rồi là trán đau quá, cảm ơn nước của anh."
Cô đáp lại với phản ứng cực kỳ linh hoạt, cho dù trên mặt có chút mất tự nhiên, nhưng giọng nói ra vẫn rất bình tĩnh.
"Bây giờ không đau nữa?" Bạch Diễn Sâm dường như muốn tranh chấp với cô, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô không buông.
Tô Tích Cầm nhất thời bối rối không biết nên để tầm mắt thế nào, vì thế lại cúi đầu, giọng có chút run rẩy nói: "Bạch tổng, anh mau đi xem qua bản thảo thiết kế đi, xem xong, tôi sẽ về."
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa "cốc cốc.." vang lên, sau đó cửa mở ra.
Người đi vào là Tưởng Tồn Ngộ, anh ta nhìn thấy tình huống trong phòng, lập tức ngẩn ra, nhưng năng lực ứng biến của Tưởng Tồn Ngộ cũng không phải mạnh bình thường, trong nháy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh, nói: "Bạch tổng, đồ cầm máu mang tới rồi đây."
Bạch Diễn Sâm nhìn đỉnh đầu đen nháy của Tô Tích Cầm, mím môi không nói gì, đứng dậy, liếc mắt nhìn Tưởng Tồn Ngộ nói: "Đem đồ cho cô Tô."
"Vâng." Tưởng Tồn Ngộ cầm đồ trong tay tới, đặt trên bàn kính trước mặt cô.
"Cô Tô, những thứ này cho cô."
Lúc này, vì Bạch Diễn Sâm đã rời đi, cô cũng ngẩng đầu lên, cho nên vết thương trên trán rõ ràng rơi vào mắt Tưởng Tồn Ngộ.
"Cô Tô, vết thương này của cô có cần đến bệnh viện băng bó lại không?"
"Không sao, bên bệnh viện đã dạy tôi cách băng bó rồi." Cô mang theo ánh mắt cảm ơn nhìn lại Tưởng Tồn Ngộ.
Tưởng Tồn Ngộ gật đầu, sau đó xoay người đi về phía Bạch Diễn Sâm đang ngồi trên ghế điều hành: "Bạch tổng, anh vừa về nước, sao không nghỉ ngơi?"
"Lát nữa tôi sẽ về, cậu ra ngoài làm việc trước đi!" Bạch Diễn Sâm đưa tay cầm lấy tài liệu trên bàn.
Tưởng Tồn Ngộ là người biết điều, cất bước rời khỏi văn phòng, chỉ là khi ra khỏi văn phòng, trong lòng anh ta như có vạn con ngựa bùn cỏ chạy loạn.
Sếp tổng đây là nhìn trúng thiết kế Tô rồi hả?
Chưa từng thấy sếp tổng có sự ấm áp mơ hồ với khách hàng hay bất kỳ phụ nữ xung quanh khác nào, lần trước ở trong xe, lần này ở trong văn phòng của anh?
Chỉ là sếp tổng đây là cái quái gì vậy, Tô Tích Cầm là người có gia đình rồi kia mà!
Tưởng Tồn Ngộ chỉ cảm thấy con tàu sắp đâm vào tảng băng trôi, sắp lật thuyền rồi..
- - -
Sau khi Tưởng Tồn Ngộ rời khỏi, trong phòng làm việc rơi vào im lặng, Bạch Diễn Sâm cúi đầu xem tài liệu.
Tiếng cắt giấy trong không khí phát ra tiếng soạt soạt, là âm thanh duy nhất trong văn phòng này, tiêu tan sự yên tĩnh trong phòng.
Mà Tô Tích Cầm uống hai ngụm nước để kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, nhíu mày nhìn đồ băng bó trên mặt bàn, hiện tại cô căn bản không xử lý được miệng vết thương, vì không có gương.
Vì thế, cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt nghiêng của Bạch Diễn Sâm nghiêm túc xem xét bản thảo.
Gương mặt nghiêng nghiêng của anh vô cùng hoàn mỹ, giống như được chạm khắc nhân tạo vậy, giữa hai khóe lông mày ngoại trừ vẻ nho nhã, còn lộ ra vẻ khí khái hào hùng, điều này tăng thêm sức hấp dẫn độc đoán, đây là điều mà ở Mạc Tây Cố không có.
Không biết vì sao, cô lại so sánh anh với Mạc Tây Cố.
Đột nhiên, không biết là Bạch Diễn Sâm cảm nhận được mình bị đánh giá hay là nguyên nhân khác, anh ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt thờ thẫn của Tô Tích Cầm.
Một cảm giác lúng túng khi bị bắt quả tang nhìn trộm người khác tràn vào lòng cô, bối rối giơ tay vén tóc mỏng bên tai lại.
Tô Tích Cầm có một thói quen, một khi bối rối là cô sẽ vô thức quấy nhiễu những sợi tóc ở vành tai, giống như giờ phút này vậy.
Hôm nay cô thả tóc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở bên tai, có vẻ thuần khiết quyến rũ khó tả.
Tô Tích Cầm thấy ánh mắt sáng quắc của Bạch Diễn Sâm, có chút cuống quít, cố gắng bình tĩnh nhìn nhau một lúc, trong không khí, trong không khí đột nhiên xuất hiện một thứ gọi là mập mờ, quấn quanh giữa hai khuôn mặt này.
Thật sự không chịu nổi uy lực từ đôi mắt sâu của anh, cô lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng.
"Bản thiết kế sửa lại có phù hợp với yêu cầu của ngài không?"
Cô dùng một chữ ngài, quét sạch cái mập mờ vừa rồi, nhưng lông mày rậm của Bạch Diễn Sâm lại hơi nhíu lại.
Nhìn cô, một lúc lâu sau anh nói: "Tôi già lắm hả?"
Tô Tích Cầm mím môi cười, đột nhiên cổ họng khô đi, nói: "Chỉ là cách tôn trọng với người khác thôi."
Lời giải thích của cô khiến Bạch Diễn Sâm híp đôi mắt sâu lại, đưa tay cầm hộp thuốc lá trên bàn làm việc, lấy ra một điếu thuốc, theo tiếng bật lửa vang lên "tạch" một cái, điếu thuốc bốc khói trắng.
Hút thuốc lá có hai loại tình huống, một là khi con người suy nghĩ sẽ có hành động này, tình huống thứ hai là vì trong lòng phiền muộn mới hút thuốc để giải tỏa.
Bạch Diễn Sâm thuộc loại nào, suy nghĩ?
Hay là phiền muộn?
Đang lúc cô suy nghĩ vấn đề này, Bạch Diễn Sâm đột nhiên nói: "Bản thảo thiết kế này là sửa trong hôm nay?"
"Phải, sau khi giám đốc Quý gọi điện tới thì tôi bắt đầu sửa."
"Bản thảo thiết kế này của cô vẫn có chút chưa đạt được yêu cầu của tôi, không bằng cô nói chút xem, bên trong vòng cổ này của cô có ước mơ gì của cô, nếu như tôi không biết, tôi sẽ cảm thấy rất khó hiểu, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
Tô Tích Cầm hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt ẩn trong làn khói, nhất thời không biết thế nào.
"Cậu tìm chút băng cầm máu, gạc bông, với cả thuốc khử trùng."
Sau đó, lại bổ sung thêm: "Nhanh nhất có thể."
Sau đó thì nghe thấy cúp máy, Tô Tích Cầm đứng ở giữa khu nghỉ ngơi, tay che trán, vì cơn đau thật sự rất kịch liệt.
"Cô đứng đó làm gì? Còn không ngồi đi."
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Bạch Diễn Sâm một cái, anh đã đi về phía cô, Tô Tích Cầm đành phải đi tới ghế sô pha, ngồi xuống trước khi anh còn chưa tới, cúi đầu, đưa tay ấn nhẹ lên vết thương.
Sau đó lại đưa xuống xem xét, chỉ thấy trên bụng ngón tay có màu tươi sáng, đụng chảy máu rồi.
"Cô đừng ấn nó." Bạch Diễn Sâm đi tới, phút chốc cầm lấy tay đang muốn ấn trán của cô.
Tay anh khô ráo, ấm áp. Ngược lại, tay Tô Tích Cầm lạnh hơn rất nhiều, khi băng gặp lửa, như thể bị phỏng vậy, cô đột nhiên rụt trở về.
"Thật sự không sao đâu, trên đầu đã quấn kỹ rồi." Cô lên tiếng phá vỡ thế bế tắc, cúi đầu không dám nhìn anh, vì cô đã đoán được sắc mặt của anh sẽ không dễ nhìn.
Không nhìn là đúng, bởi vì Bạch Diễn Sâm nhíu mày, sắc mặt vô cùng lãnh lẽo.
Đỉnh đầu không truyền đến bất kỳ lời nói gì, lát sau thì thấy đôi giày da sáng chói mắt kia bắt đầu di chuyển.
Cô lo lắng ngước mắt lên, nhìn thấy bóng lưng di chuyển kia, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Uống chút nước trước đi." Một ly nước được đặt trên mặt bàn kính trước mặt cô.
Đối mặt với hành động rót nước của Bạch Diễn Sâm, vì lịch sự cô ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu vô hạn của anh. Hốc mắt anh rất sâu, là kiểu sâu của người nước ngoài, tròng mắt rất sáng, sáng lấp lánh như đá đen, cô bị ánh sáng kia thu hút trong một lúc.
Bạch Diễn Sâm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Vừa rồi không phải không dám nhìn tôi sao?"
Chất giọng trầm thấp kéo tinh thần của Tô Tích Cầm lại, cô giật mình bừng tỉnh, đau cũng quên luôn, mặt ầm ầm bỏng rát.
"Vừa rồi là trán đau quá, cảm ơn nước của anh."
Cô đáp lại với phản ứng cực kỳ linh hoạt, cho dù trên mặt có chút mất tự nhiên, nhưng giọng nói ra vẫn rất bình tĩnh.
"Bây giờ không đau nữa?" Bạch Diễn Sâm dường như muốn tranh chấp với cô, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô không buông.
Tô Tích Cầm nhất thời bối rối không biết nên để tầm mắt thế nào, vì thế lại cúi đầu, giọng có chút run rẩy nói: "Bạch tổng, anh mau đi xem qua bản thảo thiết kế đi, xem xong, tôi sẽ về."
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa "cốc cốc.." vang lên, sau đó cửa mở ra.
Người đi vào là Tưởng Tồn Ngộ, anh ta nhìn thấy tình huống trong phòng, lập tức ngẩn ra, nhưng năng lực ứng biến của Tưởng Tồn Ngộ cũng không phải mạnh bình thường, trong nháy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh, nói: "Bạch tổng, đồ cầm máu mang tới rồi đây."
Bạch Diễn Sâm nhìn đỉnh đầu đen nháy của Tô Tích Cầm, mím môi không nói gì, đứng dậy, liếc mắt nhìn Tưởng Tồn Ngộ nói: "Đem đồ cho cô Tô."
"Vâng." Tưởng Tồn Ngộ cầm đồ trong tay tới, đặt trên bàn kính trước mặt cô.
"Cô Tô, những thứ này cho cô."
Lúc này, vì Bạch Diễn Sâm đã rời đi, cô cũng ngẩng đầu lên, cho nên vết thương trên trán rõ ràng rơi vào mắt Tưởng Tồn Ngộ.
"Cô Tô, vết thương này của cô có cần đến bệnh viện băng bó lại không?"
"Không sao, bên bệnh viện đã dạy tôi cách băng bó rồi." Cô mang theo ánh mắt cảm ơn nhìn lại Tưởng Tồn Ngộ.
Tưởng Tồn Ngộ gật đầu, sau đó xoay người đi về phía Bạch Diễn Sâm đang ngồi trên ghế điều hành: "Bạch tổng, anh vừa về nước, sao không nghỉ ngơi?"
"Lát nữa tôi sẽ về, cậu ra ngoài làm việc trước đi!" Bạch Diễn Sâm đưa tay cầm lấy tài liệu trên bàn.
Tưởng Tồn Ngộ là người biết điều, cất bước rời khỏi văn phòng, chỉ là khi ra khỏi văn phòng, trong lòng anh ta như có vạn con ngựa bùn cỏ chạy loạn.
Sếp tổng đây là nhìn trúng thiết kế Tô rồi hả?
Chưa từng thấy sếp tổng có sự ấm áp mơ hồ với khách hàng hay bất kỳ phụ nữ xung quanh khác nào, lần trước ở trong xe, lần này ở trong văn phòng của anh?
Chỉ là sếp tổng đây là cái quái gì vậy, Tô Tích Cầm là người có gia đình rồi kia mà!
Tưởng Tồn Ngộ chỉ cảm thấy con tàu sắp đâm vào tảng băng trôi, sắp lật thuyền rồi..
- - -
Sau khi Tưởng Tồn Ngộ rời khỏi, trong phòng làm việc rơi vào im lặng, Bạch Diễn Sâm cúi đầu xem tài liệu.
Tiếng cắt giấy trong không khí phát ra tiếng soạt soạt, là âm thanh duy nhất trong văn phòng này, tiêu tan sự yên tĩnh trong phòng.
Mà Tô Tích Cầm uống hai ngụm nước để kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, nhíu mày nhìn đồ băng bó trên mặt bàn, hiện tại cô căn bản không xử lý được miệng vết thương, vì không có gương.
Vì thế, cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt nghiêng của Bạch Diễn Sâm nghiêm túc xem xét bản thảo.
Gương mặt nghiêng nghiêng của anh vô cùng hoàn mỹ, giống như được chạm khắc nhân tạo vậy, giữa hai khóe lông mày ngoại trừ vẻ nho nhã, còn lộ ra vẻ khí khái hào hùng, điều này tăng thêm sức hấp dẫn độc đoán, đây là điều mà ở Mạc Tây Cố không có.
Không biết vì sao, cô lại so sánh anh với Mạc Tây Cố.
Đột nhiên, không biết là Bạch Diễn Sâm cảm nhận được mình bị đánh giá hay là nguyên nhân khác, anh ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt thờ thẫn của Tô Tích Cầm.
Một cảm giác lúng túng khi bị bắt quả tang nhìn trộm người khác tràn vào lòng cô, bối rối giơ tay vén tóc mỏng bên tai lại.
Tô Tích Cầm có một thói quen, một khi bối rối là cô sẽ vô thức quấy nhiễu những sợi tóc ở vành tai, giống như giờ phút này vậy.
Hôm nay cô thả tóc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt ở bên tai, có vẻ thuần khiết quyến rũ khó tả.
Tô Tích Cầm thấy ánh mắt sáng quắc của Bạch Diễn Sâm, có chút cuống quít, cố gắng bình tĩnh nhìn nhau một lúc, trong không khí, trong không khí đột nhiên xuất hiện một thứ gọi là mập mờ, quấn quanh giữa hai khuôn mặt này.
Thật sự không chịu nổi uy lực từ đôi mắt sâu của anh, cô lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng.
"Bản thiết kế sửa lại có phù hợp với yêu cầu của ngài không?"
Cô dùng một chữ ngài, quét sạch cái mập mờ vừa rồi, nhưng lông mày rậm của Bạch Diễn Sâm lại hơi nhíu lại.
Nhìn cô, một lúc lâu sau anh nói: "Tôi già lắm hả?"
Tô Tích Cầm mím môi cười, đột nhiên cổ họng khô đi, nói: "Chỉ là cách tôn trọng với người khác thôi."
Lời giải thích của cô khiến Bạch Diễn Sâm híp đôi mắt sâu lại, đưa tay cầm hộp thuốc lá trên bàn làm việc, lấy ra một điếu thuốc, theo tiếng bật lửa vang lên "tạch" một cái, điếu thuốc bốc khói trắng.
Hút thuốc lá có hai loại tình huống, một là khi con người suy nghĩ sẽ có hành động này, tình huống thứ hai là vì trong lòng phiền muộn mới hút thuốc để giải tỏa.
Bạch Diễn Sâm thuộc loại nào, suy nghĩ?
Hay là phiền muộn?
Đang lúc cô suy nghĩ vấn đề này, Bạch Diễn Sâm đột nhiên nói: "Bản thảo thiết kế này là sửa trong hôm nay?"
"Phải, sau khi giám đốc Quý gọi điện tới thì tôi bắt đầu sửa."
"Bản thảo thiết kế này của cô vẫn có chút chưa đạt được yêu cầu của tôi, không bằng cô nói chút xem, bên trong vòng cổ này của cô có ước mơ gì của cô, nếu như tôi không biết, tôi sẽ cảm thấy rất khó hiểu, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
Tô Tích Cầm hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt ẩn trong làn khói, nhất thời không biết thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.