Chương 19: Cặn bã ép người
Phác Hi
10/09/2014
Triển Du tỉnh lại trong cơn đau đớn bén nhọn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh sáng hợp kim của vách tường lạnh lẽo.
Cô ngoái đầu nhìn quanh một lượt, căn phòng to như vậy ngoại trừ chiếc giường cô đang nằm thì không còn thứ gì khác, cửa phòng đóng chặt, không có cửa sổ, không thể phân biệt rõ ngày đêm, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu. Ngoại trừ chiếc vòng cảm ứng trên tay cô không có bất kì vũ khí tự vệ hoặc công cụ truyền tin nào, cho nên trừ khi cô có thuật xuyên tường hay độn thổ, nếu không thì tuyệt đối không thể chạy thoát.
Bốn phía yên lặng như tờ.
Triển Du nằm trên giường, mặt không biểu cảm nhìn lên trần nhà, thậm chí trong lòng cũng không dư thừa cảm xúc mà đi thương tiếc cho trinh tiết của mình, chỉ bận rộn phân tích hồi tưởng lại lời Nam Khôn nói – hắn cứ luôn hỏi cô là ai, hiện giờ lại nhốt mình trong căn phòng được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chứng minh ngoại trừ cô đã bị bại lộ thì bọn người Mục Hàn vẫn chưa bị phát hiện ra.
Từ điểm này, hàng chân mày nhíu chặt của Triển Du rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, đang nghĩ người nào đó cũng nên đến đây rồi thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, Triển Du quay đầu lại nhìn hắn một cái, chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào góc giường.
Người đàn ông kia mặt một bộ đồ sát thủ màu đen, nút thắt màu trắng bạc cẩn thận tỉ mỉ thắt trên cổ, sắc mặt căng cứng càng làm nổi bật khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của hắn, hiện giờ toàn thân hắn đều tản ra một hơi thở tử thần lạnh lẽo, không còn vẻ ôn tồn ngày trước.
Triển Du cũng yên lặng nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt không chút sợ hãi.
Nam Khôn đi tới ngồi xuống cuối giường, lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng trước: “Tỉnh rồi thì chúng ta nói chuyện đi.”
Triển Du không lên tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn một bên đuôi chân mày đã đóng vảy của hắn, trong lòng có chút nuối tiếc: hơi kém một chút, đáng tiếc.
Trong khi Nam Khôn tựa như dã thú giằng xé nửa ngày, cuối cùng đầu óc còn phát sốt ngoan cường muốn bắn vào trong, Triển Du thật sự không nhịn được nữa, thừa dịp hắn đang lên cao trào không phòng bị đột nhiên dùng sức cầm lấy đèn ngủ đầu giường đập xuống đầu hắn.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn bị hắn giơ tay chặn lại.
Nam Khôn thấy ánh mắt tức giận cùng phẫn nộ của cô thì thoáng cái đã đoán được tâm tình của cô, lạnh lùng nhếch khóe môi, cũng không nói lời nào.
Sau nửa ngày hai người giằng co không tiếng động, cuối cùng Triển Du mở miệng hỏi trước: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Nam Khôn nhìn cô một cái thật sâu, bình tĩnh nói: “Hai ngày.”
Thời gian hai ngày cũng đủ để làm rất nhiều việc, tỷ như tìm người, tỷ như kí hợp đồng, cũng đủ để bọn người Mục Hàn phát hiện mình đã mất tích.
Triển Du càng nghĩ càng cảm thấy thái độ trước kia của Nam Khôn với cô hoàn toàn không giống như đang giả vờ, chắc là đã động lòng thật, hôm đó lại đột nhiên sai A Đông đến lấy vân tĩnh mạch của cô, rõ ràng trước đó nhất định hắn đã nhận ra gì đó.
Nhưng mà xế chiều hôm đó không phải hắn chỉ ở cùng Simon thôi sao, chẳng lẽ lại có liên quan đến Simon?
“Khi chúng tôi nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình Simon đã nói ra tuổi thật của Aki, Aki thật sự đã 22 tuổi, lần trước lúc kiểm tra sức khỏe xương cốt của em chỉ mới 19 tuổi.” Dường như Nam Khôn đã biết rõ suy nghĩ trong đầu cô, hờ hững giải thích rồi nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi đen láy dần dần hiện lên vẻ sắc bén, “Cho nên…gian tế trong bệnh viện kia là ai?”
Lần trước kiểm tra sức khỏe, nếu không phải có nội ứng, dù cho trước đó Triển Du có động tay động chân trên người mình cũng không thể nào mỗi một hạng mục kiểm tra đều cho ra số liệu phân tích hoàn toàn phù hợp với Aki, chỉ là số người liên quan quá nhiều, thậm chí Nam Huân cũng bị dính vào, không thể nào kéo tất cả ra thẩm vấn, phải điều động nhân lực quá lớn, hơn nữa căn bản sẽ không tra ra kết quả.
Triển Du chau mày trong lòng, vẻ mặt vẫn mỉm cười: “Không phải ngài rất thần thông quảng đại sao, tự mình điều tra đi.”
“Tôi cho em một cơ hội nhưng em lại đang khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi.”
Nam Khôn chau mày uy hiếp: “Hai ngày cũng đủ để đồng bọn của em phát hiện ra tình hình bên này của em nhưng lại không đủ thời gian để bọn họ chạy đến đây, tôi không ngại ném thẳng em vào trong này, em cảm thấy bọn bọ có thể đợi được bao lâu?”
Mặc kệ bọn người của Triển Du theo chính nghĩa hay tà ác, hiện giờ mục đích của bọn cô chưa đạt được, vì để bảo mật, đồng bọn của cô không thể mặc kệ cô bị ném vào trong này – hoặc là tới cứu cô, hoặc là tới giết cô.
“Mồi” còn đang nằm trên tay hắn, còn sợ “cá” không mắc câu sao?
Chỉ có điều dục niệm trong lòng quấy phá, hắn chỉ muốn nghe Triển Du chính miệng nói ra mà thôi.
Nhưng mà Triển Du là ai chứ, làm sao có thể để cho hắn uy hiếp: “Đồng bọn của tôi có thể đợi bao lâu thì tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy nếu để cho một trong số các nước phương Tây biết anh cùng Isreal âm mưu phản chính phủ đồng minh thì nhất định sẽ không thể chờ đợi được mà chạy đến tìm anh “tâm sự” đâu nhỉ? Trước đạo nghĩa dân tộc không biết tiền của anh có còn tác dụng không, còn có việc anh là Boss lớn phía sau tổ chức Hắc Hổ hẳn là Nam Uy cũng không biết rõ tình hình đâu nhỉ, bằng không sao ông ta có thể ngốc đến mức đi thuê Hắc Hổ giết anh.”
Nếu như tất cả những chuyện này đều bị vạch trần, mặc dù không đến mức khiến hắn thân bại danh liệt nhưng cũng đủ khiến cho hắn phiền toái quấn thân.
Ánh mắt Nam Khôn trầm xuống: “Em đoán chắc tôi sẽ không dùng hình với em sao.”
Triển Du như cười mà không cười nhìn hắn, giọng nói tràn đầy khiêu khích: “Xin ngài cứ tự nhiên.”
Lần này lật thuyền trong mương, bị nhốt tới đây, cũng không có cách nào chạy, không có mệnh lệnh của Mục Hàn, một số việc cô không có quyền làm chủ, nếu như Nam Khôn thật sự muốn làm gì cô, cô cũng không thể nói gì, cái chết mà nói quả thật không thể tạo thành uy hiếp với cô.
Sau nửa ngày Nam Khôn nhìn cô chăm chú không chuyển tầm mắt, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một đường cong.
Hắn nói: “Yên tâm, tôi không nhân từ như vậy đâu, mỹ nhân ngon miệng thế này, mới ăn được một lần chẳng phải rất đáng tiếc sao.”
Từ xưa đến nay, có vô số phương pháp tra tấn, rút gân lột da cũng chỉ hiệu quả đối với những tên sợ chết, cái loại xương cứng ngay cả cái chết cũng không sợ như Triển Du thì tra tấn về tinh thần mới là lựa chọn tốt nhất.
Triển Du cảm thấy lửa giận ngùn ngụt trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói anh là tên căn bã thật là sỉ nhục cho những tên căn bã.”
Nam Khôn như không hề nghe thấy, ưu nhã đứng lên, mây trôi nước chảy ném lại một câu: “Em còn nửa ngày để suy nghĩ.”
Sau đó bỏ đi không hề quay đầu nhìn lại.
Triển Du hung dữ nhìn theo hướng hắn biến mất, cảm xúc trong đáy mắt chuyển biến một lát, cuối cùng vẫn chỉ có thể trở lại vẻ bình tĩnh.
Nam Khôn đã tịch thu sạch sẽ “công cụ phạm tội” trên người cô, gặp khó khăn tự sát tất nhiên cũng không phải kết quả cô muốn, trốn không thoát, cũng không liên lạc được với người khác, ngoại trừ mấy loại này thì không còn cách nào khác, hơn nữa cô tin tưởng năng lực của bọn người Mục Hàn.
Đợi nửa ngày chán đến chết như vậy, quả nhiên đến tối đã chờ được, hơn nữa còn là đích thân A Đông tự mình đến “mời” cô.
Cả đoạn đường yên lặng đi đến phòng làm việc của Nam Khôn, gác cửa trông thấy A Đông thì trực tiếp để lại rồi rời đi.
Không giống như Triển Du dự liệu, lúc này trong văn phòng chỉ có Nam Khôn cùng Mục Hàn.
Xem ra nhất định bọn họ đã đàm phán gần xong – trong tay hai bên đều có vốn liếng, tuy nhiên hiện giờ Mục Hàn đang ở trên địa bàn của Nam Khôn, Nam Khôn muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ trong yên lặng cũng không phải là việc khó khăn, nhưng Nam Khôn tuyệt đối sẽ không là kẻ thù của quốc gia, cho nên kết quả là giảng hòa. Chỉ có điều đột nhiên Triển Du mất tích, bọn người Mục Hàn nhất định đã nắm rõ tình hình mới dám ngả bài với Nam Khôn.
Tuy từ trước đến nay Nam Khôn luôn thông thạo mọi tin tức nhưng cũng không phải nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay, hắn không ngờ tới lần này chấp bút mua bán với Simon lại tạo nên mối quan hệ với Logica Gamam, thiếu chút nũa đã trở thành vây cánh của phần tử khủng bố, còn dẫn người của Liệp Ưng tới.
Hắn càng không ngờ tới cô gái mang mặt nạ xinh đẹp trước mặt lại là hồ ly nghìn mặt nổi danh như cồn.
Nhớ tới dáng vẻ đêm đó Triển Du nằm dưới thân hắn hầu hạ thuận theo, đột nhiên Nam Khôn cảm thấy yết hầu khô nóng.
Người phụ nữ này tuy thân phận là giả, mặt là giả, thậm chí giọng nói cũng là giả, duy chỉ có thân thể là thật, lại còn trẻ trung căng tràn như vậy.
Triển Du vô cùng phỉ nhổ ánh mắt nghiên cứu tìm tòi mập mờ của người nào đó, trừng mắt nhìn hắn một cái, không đếm xỉa tới hỏi Mục Hàn: “Đàm phán xong rồi chứ?”
Cô biết rõ Nam Khôn có thể thả mình ra thì cũng đã biết chuyện Logica Gamma muốn hắn làm vây cánh, nhất định Mục Hàn và hắn đã thống nhất với nhau, hiện giờ Nam Khôn ở đây nên cô cũng không tiện hỏi Mục Hàn. Nhưng mà thấy dáng vẻ khó xử của Mục Hàn, chẳng lẽ còn có chuyện khác?
Ánh mắt Mục Hàn phức tạp liếc nhìn Nam Khôn, nhẹ giọng nói: “Còn có một chi tiết nhỏ nữa, cần em tới hoàn thiện.”
Chết tiệt, biết ngay tên khốn khiếp này còn có ý nghĩ xấu xa mà.
Triển Du nhướn mày, nhìn về phía Nam Khôn: “Điều kiện gì?”
Nam Khôn không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
Mục Hàn ho một tiếng, tiếp tục câu chuyện: “Tứ gia muốn em khôi phục lại hình dáng cũ.”
“Gì?!” Triển Du thật sự không giải thích nổi, tức giận nhìn Nam Khôn, “Anh tưởng phẫu thuật chỉnh hình bằng phân tử đơn giản như đeo mặt nạ sao? Vả lại nếu bắt tôi khôi phục lại hình dáng cũ thì làm sao tôi giả trang làm Aki được nữa? Trước kia có nhiều người đã từng thấy tôi như vậy rồi, anh giết hết bọn họ sao?”
Nam Khôn bị quát không có dấu hiệu tức giận nào, mở miệng nói, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật Aki, tôi sẽ tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật, em sẽ “bị giết” trong bữa tiệc, qua đêm đó, Xích Thủy sẽ không còn người tên Aki nữa.”
Triển Du nghe vậy sau nửa ngày cũng không nói gì, cuối cùng oán hận mắng chửi trong lòng.
Cô ngoái đầu nhìn quanh một lượt, căn phòng to như vậy ngoại trừ chiếc giường cô đang nằm thì không còn thứ gì khác, cửa phòng đóng chặt, không có cửa sổ, không thể phân biệt rõ ngày đêm, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu. Ngoại trừ chiếc vòng cảm ứng trên tay cô không có bất kì vũ khí tự vệ hoặc công cụ truyền tin nào, cho nên trừ khi cô có thuật xuyên tường hay độn thổ, nếu không thì tuyệt đối không thể chạy thoát.
Bốn phía yên lặng như tờ.
Triển Du nằm trên giường, mặt không biểu cảm nhìn lên trần nhà, thậm chí trong lòng cũng không dư thừa cảm xúc mà đi thương tiếc cho trinh tiết của mình, chỉ bận rộn phân tích hồi tưởng lại lời Nam Khôn nói – hắn cứ luôn hỏi cô là ai, hiện giờ lại nhốt mình trong căn phòng được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chứng minh ngoại trừ cô đã bị bại lộ thì bọn người Mục Hàn vẫn chưa bị phát hiện ra.
Từ điểm này, hàng chân mày nhíu chặt của Triển Du rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, đang nghĩ người nào đó cũng nên đến đây rồi thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, Triển Du quay đầu lại nhìn hắn một cái, chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào góc giường.
Người đàn ông kia mặt một bộ đồ sát thủ màu đen, nút thắt màu trắng bạc cẩn thận tỉ mỉ thắt trên cổ, sắc mặt căng cứng càng làm nổi bật khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của hắn, hiện giờ toàn thân hắn đều tản ra một hơi thở tử thần lạnh lẽo, không còn vẻ ôn tồn ngày trước.
Triển Du cũng yên lặng nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt không chút sợ hãi.
Nam Khôn đi tới ngồi xuống cuối giường, lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng trước: “Tỉnh rồi thì chúng ta nói chuyện đi.”
Triển Du không lên tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn một bên đuôi chân mày đã đóng vảy của hắn, trong lòng có chút nuối tiếc: hơi kém một chút, đáng tiếc.
Trong khi Nam Khôn tựa như dã thú giằng xé nửa ngày, cuối cùng đầu óc còn phát sốt ngoan cường muốn bắn vào trong, Triển Du thật sự không nhịn được nữa, thừa dịp hắn đang lên cao trào không phòng bị đột nhiên dùng sức cầm lấy đèn ngủ đầu giường đập xuống đầu hắn.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn bị hắn giơ tay chặn lại.
Nam Khôn thấy ánh mắt tức giận cùng phẫn nộ của cô thì thoáng cái đã đoán được tâm tình của cô, lạnh lùng nhếch khóe môi, cũng không nói lời nào.
Sau nửa ngày hai người giằng co không tiếng động, cuối cùng Triển Du mở miệng hỏi trước: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Nam Khôn nhìn cô một cái thật sâu, bình tĩnh nói: “Hai ngày.”
Thời gian hai ngày cũng đủ để làm rất nhiều việc, tỷ như tìm người, tỷ như kí hợp đồng, cũng đủ để bọn người Mục Hàn phát hiện mình đã mất tích.
Triển Du càng nghĩ càng cảm thấy thái độ trước kia của Nam Khôn với cô hoàn toàn không giống như đang giả vờ, chắc là đã động lòng thật, hôm đó lại đột nhiên sai A Đông đến lấy vân tĩnh mạch của cô, rõ ràng trước đó nhất định hắn đã nhận ra gì đó.
Nhưng mà xế chiều hôm đó không phải hắn chỉ ở cùng Simon thôi sao, chẳng lẽ lại có liên quan đến Simon?
“Khi chúng tôi nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình Simon đã nói ra tuổi thật của Aki, Aki thật sự đã 22 tuổi, lần trước lúc kiểm tra sức khỏe xương cốt của em chỉ mới 19 tuổi.” Dường như Nam Khôn đã biết rõ suy nghĩ trong đầu cô, hờ hững giải thích rồi nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi đen láy dần dần hiện lên vẻ sắc bén, “Cho nên…gian tế trong bệnh viện kia là ai?”
Lần trước kiểm tra sức khỏe, nếu không phải có nội ứng, dù cho trước đó Triển Du có động tay động chân trên người mình cũng không thể nào mỗi một hạng mục kiểm tra đều cho ra số liệu phân tích hoàn toàn phù hợp với Aki, chỉ là số người liên quan quá nhiều, thậm chí Nam Huân cũng bị dính vào, không thể nào kéo tất cả ra thẩm vấn, phải điều động nhân lực quá lớn, hơn nữa căn bản sẽ không tra ra kết quả.
Triển Du chau mày trong lòng, vẻ mặt vẫn mỉm cười: “Không phải ngài rất thần thông quảng đại sao, tự mình điều tra đi.”
“Tôi cho em một cơ hội nhưng em lại đang khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi.”
Nam Khôn chau mày uy hiếp: “Hai ngày cũng đủ để đồng bọn của em phát hiện ra tình hình bên này của em nhưng lại không đủ thời gian để bọn họ chạy đến đây, tôi không ngại ném thẳng em vào trong này, em cảm thấy bọn bọ có thể đợi được bao lâu?”
Mặc kệ bọn người của Triển Du theo chính nghĩa hay tà ác, hiện giờ mục đích của bọn cô chưa đạt được, vì để bảo mật, đồng bọn của cô không thể mặc kệ cô bị ném vào trong này – hoặc là tới cứu cô, hoặc là tới giết cô.
“Mồi” còn đang nằm trên tay hắn, còn sợ “cá” không mắc câu sao?
Chỉ có điều dục niệm trong lòng quấy phá, hắn chỉ muốn nghe Triển Du chính miệng nói ra mà thôi.
Nhưng mà Triển Du là ai chứ, làm sao có thể để cho hắn uy hiếp: “Đồng bọn của tôi có thể đợi bao lâu thì tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy nếu để cho một trong số các nước phương Tây biết anh cùng Isreal âm mưu phản chính phủ đồng minh thì nhất định sẽ không thể chờ đợi được mà chạy đến tìm anh “tâm sự” đâu nhỉ? Trước đạo nghĩa dân tộc không biết tiền của anh có còn tác dụng không, còn có việc anh là Boss lớn phía sau tổ chức Hắc Hổ hẳn là Nam Uy cũng không biết rõ tình hình đâu nhỉ, bằng không sao ông ta có thể ngốc đến mức đi thuê Hắc Hổ giết anh.”
Nếu như tất cả những chuyện này đều bị vạch trần, mặc dù không đến mức khiến hắn thân bại danh liệt nhưng cũng đủ khiến cho hắn phiền toái quấn thân.
Ánh mắt Nam Khôn trầm xuống: “Em đoán chắc tôi sẽ không dùng hình với em sao.”
Triển Du như cười mà không cười nhìn hắn, giọng nói tràn đầy khiêu khích: “Xin ngài cứ tự nhiên.”
Lần này lật thuyền trong mương, bị nhốt tới đây, cũng không có cách nào chạy, không có mệnh lệnh của Mục Hàn, một số việc cô không có quyền làm chủ, nếu như Nam Khôn thật sự muốn làm gì cô, cô cũng không thể nói gì, cái chết mà nói quả thật không thể tạo thành uy hiếp với cô.
Sau nửa ngày Nam Khôn nhìn cô chăm chú không chuyển tầm mắt, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một đường cong.
Hắn nói: “Yên tâm, tôi không nhân từ như vậy đâu, mỹ nhân ngon miệng thế này, mới ăn được một lần chẳng phải rất đáng tiếc sao.”
Từ xưa đến nay, có vô số phương pháp tra tấn, rút gân lột da cũng chỉ hiệu quả đối với những tên sợ chết, cái loại xương cứng ngay cả cái chết cũng không sợ như Triển Du thì tra tấn về tinh thần mới là lựa chọn tốt nhất.
Triển Du cảm thấy lửa giận ngùn ngụt trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói anh là tên căn bã thật là sỉ nhục cho những tên căn bã.”
Nam Khôn như không hề nghe thấy, ưu nhã đứng lên, mây trôi nước chảy ném lại một câu: “Em còn nửa ngày để suy nghĩ.”
Sau đó bỏ đi không hề quay đầu nhìn lại.
Triển Du hung dữ nhìn theo hướng hắn biến mất, cảm xúc trong đáy mắt chuyển biến một lát, cuối cùng vẫn chỉ có thể trở lại vẻ bình tĩnh.
Nam Khôn đã tịch thu sạch sẽ “công cụ phạm tội” trên người cô, gặp khó khăn tự sát tất nhiên cũng không phải kết quả cô muốn, trốn không thoát, cũng không liên lạc được với người khác, ngoại trừ mấy loại này thì không còn cách nào khác, hơn nữa cô tin tưởng năng lực của bọn người Mục Hàn.
Đợi nửa ngày chán đến chết như vậy, quả nhiên đến tối đã chờ được, hơn nữa còn là đích thân A Đông tự mình đến “mời” cô.
Cả đoạn đường yên lặng đi đến phòng làm việc của Nam Khôn, gác cửa trông thấy A Đông thì trực tiếp để lại rồi rời đi.
Không giống như Triển Du dự liệu, lúc này trong văn phòng chỉ có Nam Khôn cùng Mục Hàn.
Xem ra nhất định bọn họ đã đàm phán gần xong – trong tay hai bên đều có vốn liếng, tuy nhiên hiện giờ Mục Hàn đang ở trên địa bàn của Nam Khôn, Nam Khôn muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ trong yên lặng cũng không phải là việc khó khăn, nhưng Nam Khôn tuyệt đối sẽ không là kẻ thù của quốc gia, cho nên kết quả là giảng hòa. Chỉ có điều đột nhiên Triển Du mất tích, bọn người Mục Hàn nhất định đã nắm rõ tình hình mới dám ngả bài với Nam Khôn.
Tuy từ trước đến nay Nam Khôn luôn thông thạo mọi tin tức nhưng cũng không phải nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay, hắn không ngờ tới lần này chấp bút mua bán với Simon lại tạo nên mối quan hệ với Logica Gamam, thiếu chút nũa đã trở thành vây cánh của phần tử khủng bố, còn dẫn người của Liệp Ưng tới.
Hắn càng không ngờ tới cô gái mang mặt nạ xinh đẹp trước mặt lại là hồ ly nghìn mặt nổi danh như cồn.
Nhớ tới dáng vẻ đêm đó Triển Du nằm dưới thân hắn hầu hạ thuận theo, đột nhiên Nam Khôn cảm thấy yết hầu khô nóng.
Người phụ nữ này tuy thân phận là giả, mặt là giả, thậm chí giọng nói cũng là giả, duy chỉ có thân thể là thật, lại còn trẻ trung căng tràn như vậy.
Triển Du vô cùng phỉ nhổ ánh mắt nghiên cứu tìm tòi mập mờ của người nào đó, trừng mắt nhìn hắn một cái, không đếm xỉa tới hỏi Mục Hàn: “Đàm phán xong rồi chứ?”
Cô biết rõ Nam Khôn có thể thả mình ra thì cũng đã biết chuyện Logica Gamma muốn hắn làm vây cánh, nhất định Mục Hàn và hắn đã thống nhất với nhau, hiện giờ Nam Khôn ở đây nên cô cũng không tiện hỏi Mục Hàn. Nhưng mà thấy dáng vẻ khó xử của Mục Hàn, chẳng lẽ còn có chuyện khác?
Ánh mắt Mục Hàn phức tạp liếc nhìn Nam Khôn, nhẹ giọng nói: “Còn có một chi tiết nhỏ nữa, cần em tới hoàn thiện.”
Chết tiệt, biết ngay tên khốn khiếp này còn có ý nghĩ xấu xa mà.
Triển Du nhướn mày, nhìn về phía Nam Khôn: “Điều kiện gì?”
Nam Khôn không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
Mục Hàn ho một tiếng, tiếp tục câu chuyện: “Tứ gia muốn em khôi phục lại hình dáng cũ.”
“Gì?!” Triển Du thật sự không giải thích nổi, tức giận nhìn Nam Khôn, “Anh tưởng phẫu thuật chỉnh hình bằng phân tử đơn giản như đeo mặt nạ sao? Vả lại nếu bắt tôi khôi phục lại hình dáng cũ thì làm sao tôi giả trang làm Aki được nữa? Trước kia có nhiều người đã từng thấy tôi như vậy rồi, anh giết hết bọn họ sao?”
Nam Khôn bị quát không có dấu hiệu tức giận nào, mở miệng nói, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như vậy: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật Aki, tôi sẽ tổ chức cho em một bữa tiệc sinh nhật, em sẽ “bị giết” trong bữa tiệc, qua đêm đó, Xích Thủy sẽ không còn người tên Aki nữa.”
Triển Du nghe vậy sau nửa ngày cũng không nói gì, cuối cùng oán hận mắng chửi trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.