Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 51: Nằm kề bên nhau

Phác Hi

10/09/2014

Hiện giờ xem ra Triển Du đã biết, người tên Nam khôn này chính là loại si tình trời sinh, trước kia lại ở trong hoàn cảnh thiếu thốn tình yêu trong nhiều năm cho nên hắn cực kì cẩn thận vun vén cho tình cảm, cũng cực kì mẫn cảm, luôn thiếu cảm giác an toàn đồng thời cũng tạo nên tính tình cực kì phách đạo mạnh mẽ, cho nên có mấy lời tuyệt đối không nên nói ra với hắn, nói ra thì tính chất sẽ nghiêm trọng như việc lừa gạt tình cảm của hắn.

Triển Du bị hắn tra tấn ngọt ngào, miệng cũng sưng lên, toàn thân cao thấp đều là mùi vị của dấu hôn.

Dưới lớp chăn bông mềm mại, hai thân thể trần truồng dính sát vào nhau, tâm trạng của Triển Du rất tốt, hiếu kì nói: “Anh nói lúc đầu nếu em không gặp anh thì anh cũng sẽ không dùng mọi thủ đoạn mà chiếm lấy em nhỉ?”

Người tên Nam Khôn này nếu như bạn bị hắn yêu, đồng thời cũng yêu hắn vậy thì nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, bởi vì hắn không chỉ có thể cho bạn một cuộc sống sung túc mà rất nhiều người tha thiết mơ ước, còn có thể chung thủy với bạn về mặt tình cảm. Nhưng nếu như hắn yêu bạn, mà bạn lại không yêu hắn thì hắn có thể làm ra chuyện khiến cho người ta vô cùng đau khổ, bởi vì hắn hoàn toàn có năng lực khống chế tất cả của bạn, khiến cho bạn trở thành tù binh trong tình yêu của hắn.

Triển Du nghĩ, may mà mình cũng yêu anh ấy, bằng không chắc là sẽ bị anh ấy làm phiền chết luôn nhỉ!

Nam Khôn không giàu trí tưởng tượng như Triển Du, nghe vậy chỉ cười cười, tràn đầy tự tin nói: “Một người đàn ông đỉnh cao như anh mà em cũng không vừa mắt, vậy thì nhất định là em không gả đi được rồi.”

“Mẹ kiếp, trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ!”

Triển Du nhào tới oán hận cắn lên chóp mũi hắn một cái, khiêu khích: “Bên cạnh em đàn ông tốt nhiều lắm, lão đại của bọn em chính là một trong số đó, nếu không có “kẻ thứ ba” như anh nửa đường chạy tới nhiễu loạn lòng người thì bây giờ nhất định em đã là phu nhân đội trưởng rồi.”

“Nhắc đến Mục Hàn lại làm cho anh nhớ tới một chuyện.” Nam Khôn xoay người áp cô dưới thân, nguy hiểm nheo mắt lại, “Nói! Có phải lúc trước ở Tây Đảo hai người đã làm chuyện xấu gì sau lưng anh không?”

Triển Du trừng mắt: “Cái miệng rộng nào nói cho anh biết? Hình Thiên hử?” Dù sao thì chắc chắn lão đại sẽ không tự đi tìm phiền toái.

Hàng chân mày Nam Khôn dựng lên.

Triển Du lập tức thét lớn: “Ặc, mấy loại dấm chua này mà anh cũng ăn à?! Đó là vì chúng em làm nhiệm vụ nha!”

“Nhưng mà lúc ấy hai người khỏa thân nằm kề nhau, đội trưởng Mục kia còn đè em ra mút nửa ngày…” Đương nhiên Nam Khôn biết rõ đạo lí “tình thế bắt buộc”, cũng không phải đang ghen, chỉ là nhớ tới hình ảnh đó thì thấy khó chịu trong lòng thôi.

“Mẹ kiếp, em mặc quần, chỉ lộ ra phần lưng thôi! Không làm như vậy chẳng lẽ để Frankie hoài nghi à?” Triển Du khinh khỉnh lật người qua, lại không nhịn được hỏi, “Đến tột cùng là làm sao mà anh biết được? Còn biết tỉ mỉ như vậy nữa?”

Nam Khôn nói: “Lần trước sau khi em bị Jason bắt, lúc anh đến phòng giám sát xem băng ghi hình trong bữa tiệc hôm đó, bọn Pete đã lén cắt đoạn băng ghi hình mấy động tác yêu đương kia của em.”

Triển Du hít một hơi thật mạnh, “Em…giết! Mấy con dê khốn nạn! Còn thiếu đạo đức hơn cả xem sách lậu!”

Mua sách lậu còn bỏ ra vài đồng, mấy con dê khốn kia lấy tài liệu ngay tại chỗ, không chi tiền ra, thật là keo kiệt.

Nam Khôn ra vẻ buồn bực: “Anh đã thanh lý sạch sẽ rồi.”

Triển Du yên lòng, cười tủm tỉm nói: “Ừm, ngoan quá, trẻ nhỏ dễ dạy, thưởng cho một làn môi thơm, moaaaaa.”

Nam Khôn lại thuận thế ngậm lấy môi cô hôn nửa ngày, hôn một đường đến mang tai, xong rồi còn chôn ở cổ cô ngửi ngửi nửa ngày mới nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắm: “Bảo bối, cảm ơn em.” Cảm ơn em đã từ bỏ giấc mộng của mình giữ lại đứa con này cho anh, cảm ơn em về tất cả.



Triển Du cười cười, đưa tay ôm lấy lưng hắn, hôn hôn lên tai hắn, nói tránh đi: “Tối nay Nam Trân đã xin lỗi em.”

“Không tệ, rốt cuộc cũng biết sợ.” Nam Khôn đang đè lên Triển Du, xoay người nằm nghiêng, hỏi: “Nó có nòi gì không?”

“Hỏi em có phải là Aki tới đây không.” Triển Du nói, “Em đã dọa cô ấy.”

“Cũng nên dọa nó, để cho nó khiêm tốn một chút, miễn lại rước đến một đống họa cho anh.”

Nam Khôn vừa nói vừa vỗ vỗ lưng cô, hôn lên mi tâm của cô một cái, nói: “Ngủ đi.”

Triển Du lại không hề mệt, nhàm chán sờ tới sờ lui trên người hắn, “Em không ngủ được, trò chuyện với em một lát nữa đi.”

Nam Khôn ngước mắt lên ngạo nghễ nhìn cô, rồi lại nhắm mắt lại: “Nói chuyện gì?”

Triển Du nghĩ nghĩ, hỏi: “Sao đêm nay anh không cho Nam Duệ tới dùng cơm? Trong lòng còn hận anh ta à?”

Nam Khôn giải thích: “Nam Hạo biết cái chết của ba anh ta có liên quan đến Nam Duệ, trước kia còn ầm ĩ đòi giết nó. Ban đầu Nam Duệ ở trong ngục giam từng bị người ta “bắt nạt”, gần đây đang phải đi tìm bác sĩ tâm lí, không thể chịu kích thích.”

Triển Du thở dài: “Anh nói xem lúc trước đến tột cùng Nam Duệ nghĩ thế nào vậy nhỉ? Em thấy anh ta cũng không giống người ham danh lợi nha.”

Nam Khôn nói: “Từ nhỏ Nam Duệ là người có thành tích học tập tốt nhất trong mấy người bọn anh, nhưng mà dù cho nó có làm gì thì ông ngoại cũng chưa từng đưa nó vào phạm vi người thừa kế của nhà họ Nam, cũng bởi vì xuất thân con hát của mẹ nó, nó lại là con thứ. Lòng người vốn là khó hiểu nhất cũng khó khống chế nhất, sau một khuôn mặt thiên sứ không chừng lại là một ác ma, ghen ghét trong lòng đến một cảnh giới nhất định, dù có là thiên sứ lương thiện cũng sẽ trở thành ác ma.”

“Thì ra còn vậy nữa à!” Triển Du nghe thấy thì thổn thức trong lòng, “Vậy hiện giờ anh ta nghĩ thế nào? Có phải rất hận anh không?”

Giọng điệu Nam Khôn vẫn nhàn nhạt: “Nó có hận anh cũng vô dụng, nó nên hận mình bất tài, anh đã giao Xích Thủy cho nó, là chính bản thân nó không biết giữ, ngay cả việc giúp đám Israel phản quân chính phủ cũng không làm được, lại tin tưởng sai đồng bọn, khiến cho Xích Thủy loạn hết lên, còn ai phục nó chứ?”

Triển Du suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Để anh ta ở lại Xích Thủy, anh không sợ sau này anh ta khôi phục rồi sẽ trả thù anh sao?”

Nam Khôn nói: “Tính tình Nam Hạo không phải em không biết, hiện giờ anh còn có thể áp chế, qua một năm nữa em xem anh ta có thể gây chuyện nữa không, cậu hai đang chuẩn bị đưa Nam Duệ đến châu Úc, qua năm sẽ đi.”

“Vậy cũng tốt, người kẹp giữa như anh đỡ khó xử.” Triển Du nói rồi lại thở dài, “Cậu hai của anh tranh giành cả đời, kết quả ngay cả một đứa con trai cũng không giữ được, ông ấy có nhiều gia tài như vậy thì làm được gì?”

Nam Khôn: “Ông ấy tranh giành cho Nam Duệ, giữ lại cũng chỉ muốn cho Nam Duệ, Nam Huân không có địa vị trong lòng ông ấy.”

Nói đến chuyện này Triển Du lại bồn chồn: “Cậu hai này của anh cũng thật là thù dai, đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa nguôi giận à? Dầu gì Nam Huân cũng là con của ông ấy, lại không nhận người thân như vậy, không phải là nhặt được chứ…”

Lời vừa nói ra, Nam Khôn mở to mắt nhìn cô, sau đó nhắm mắt lại yên lặng một lúc mới nói: “Nam Huân không phải con của ông ấy.”

Triển Du sửng sốt, một lúc sau phục hồi lại tinh thần, hai con ngươi trừng lớn: “Nam Huân thật sự không phải con của ông ấy sao?!”



Nam Khôn không cần nhìn cũng biết sắc mặt của cô, không mặn không nhạt bồi thêm một câu: “Nó là con của ba anh.”

Triển Du ngạc nhiên nhìn hắn: “Em có thể nói tục không?”

Nam Khôn: “Không thể”

Triển Du: “Có thể phát biểu tâm trạng được không?”

Nam Khôn: “Có thể”

“Thật là máu chó nha, ân oán trong gia đình anh có thể viết thành sách rồi đấy.”

Nhớ ngày đó bọn họ suy nghĩ mãi lại hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này, nghĩ đến Nam Trọng không hề có cảm giác vui vẻ vì được làm cha, khó trác ông ấy không đợi gặp Nam Huân, quả thật Nam Huân chính là một nhân chứng cho sự sỉ nhục kia, một cái nón xanh sống sờ sờ, dù là ai cũng thấy nhức.

Khó trách người nào đó lại tốt với Nam Huân như vậy, thì ra là anh em cùng cha khác mẹ.

Nhưng mà…

“Vậy lúc trước trong lòng hai người không có chút khúc mắc nào sao? Mẹ của cậu ấy chính là người chen chân vào cuộc hôn nhân của cha mẹ anh.”

“Thật ra thì cũng không phải vậy.”

“Hửm?”

Nam Khôn giải thích: “Ba anh và mẹ cậu ấy đã quen biết từ trước, nghe nói hai người rất yêu nhau, đã chuẩn bị trốn rồi lại bị ông nội anh bắt về, vài ngày sau thì nghe nói người phụ nữ kia chết. Đoàn Quốc Hùng đi theo ông nội anh lại giở trò hãm hại, tức giận đến bệnh không dậy nổi, vì giúp ông anh tìm chỗ dựa mà buộc ba anh phải về cưới mẹ của anh, kết quả chưa tới nửa tháng cậu hai anh lại dẫn về một người phụ nữ, nói muốn kết hôn với bà ấy, người phụ nữ kia chính là mẹ của Nam Huân. Lúc ấy bà ấy đã có thai Nam Huân, mẹ của anh muộn hơn bà ấy một tháng nhưng anh sinh không đủ tháng cho nên lớn hơn Nam Huân một chút.”

Triển Du nói một cách mất trật tự: “Em ngất, sinh mệnh của Nam Huân thật là mạnh mẽ, lúc ấy mẹ cậu ấy kết hôn với cậu hai của anh không thể nào không lên giường nhỉ, anh ấy cũng chưa tới hai tháng nhỉ, vậy mà không sinh non!”

Ánh mắt sáng ngời của Nam Khôn nhìn cô: “Em có thể chú ý đến chuyện khác được không?”

Lúc này Triển Du mới ý thức được mình đã nhầm trọng điểm, không khỏi phì cười: “Xin lỗi anh yêu, thứ cho em nói thẳng, ân oán tình thù của nhà các anh thật sự là máu chó đến mức em không thể nào đánh giá khác được.”

Nam Khôn không cho là đúng: “Mấy thứ tình cảm này thật là rối, có bao nhiêu người có thể hiểu hết phải không? Quá khứ cũng đã trôi qua rồi, không có gì hay mà đánh giá cả, nghe lời, ngủ đi.”

Triển Du cũng thấy thế, cọ cọ vào mặt hắn: “Em sẽ không phản bội anh.”

Nam Khôn nhắm mắt lại cười cười thật thấp, sáp tới há miệng hôn lên môi cô, mơ hồ nói: “Bà xã ngủ ngon.”

Triển Du run lên trong lòng, ngắt một cái vào cái mông ngạo nghễ mà cường tráng đang ưỡn lên của hắn, cảm thấy mỹ mãn nói: “Ông xã ngủ ngon.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã, Em Không Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook