Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 8: Thụ sủng nhược kinh

Phác Hi

10/09/2014

Rốt cuộc hôm nay Nam Huân cũng bắt được cơ hội khua môi múa mép, ngay cả Triển Du cũng bị anh ta làm cho đỏ mặt, Nam Khôn mượn cơ hội này bảo lái xe đưa cô ra ngoài trước.

Trên chiếc Mercedes-Benz xa hoa, chỗ ngồi trước và sau có vách ngăn, Triển Du nằm trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở đều đều cùng dáng vẻ điềm tĩnh khiến cho cô giống như đang ngủ say, nhưng trên thực tế, cô đang nhắm mắt tập trung tinh thần nghe bọn họ nói chuyện trong văn phòng của Nam Huân.

Sự thật chứng minh, chiêu dùng giả đánh tráo của Mục Hàn xác thực rất hữu hiệu.

Nam Huân nói nếu như không chọn ra một biện pháp tiến hành ngăn chặn, để cho những kích thích tố kia tùy ý sinh trưởng, nhiều nhất chỉ là ba năm Triển Du không những xuất hiện dấu hiệu cơ thể héo rút, nội tạng suy kiệt còn có thể bị di chứng về phương diện thần kinh.

Triển Du nghe xong thì cười khẽ trong lòng, đồng thời thần kinh đang căng thẳng cũng thoáng buông lỏng – kết quả kiểm tra sức khỏe Nam Huân chẩn đoán đối với Nam Khôn mà nói không phải là một việc xấu làm cho người ta đau đầu mà là một liều thuốc an thần vô cùng công hiệu, có thể ăn mòn sự hoài nghi cùng những băn khoăn trong đáy lòng Nam Khôn.

Nửa tiếng sau, Nam Khôn cùng Nam Huân ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Vương, vừa tới gần xe thì Triển Du tỉnh lại nhưng cô không mở mắt.

Lúc này tất nhiên Nam Khôn không muốn “đánh thức” cô, sau đó người nào đó còn bị hạ lệnh cấm lên tiếng, yên lặng đi về phía biệt thự nhà họ Nam, Nam Khôn cũng không đánh thức cô, xuống xe xong thì bế cô đi thẳng về phòng ngủ.

Từ khi Triển Du theo người đàn ông này trở về vẫn chưa bao giờ ngủ đủ giấc, hiện giờ rốt cuộc có thể tạm thời thở phào, tất nhiên phải nhắm mắt ngủ bù.

Giường lớn mềm mại tăng thêm cảm giác thoải mái làm cho cô ngủ một giấc đến năm tiếng, khi tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối.

Ngoài cửa sổ hoàng hôn vây bốn phía, trong biệt thự vẫn sáng như ban ngày, Triển Du còn chưa mở cửa ra thì đã nghe thấy phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, đứng trong hành lang nhìn thấy bọn người Nam Trân mới nhớ hôm nay lá 15 – ngày họp mặt gia đình mỗi tháng của nhà họ Nam.

So sánh với cảnh tượng bận rộn trong nhà bếp mới thấy mọi người trong phòng khách bên này thật sự quá mức nhàn nhã.

Nam Khôn cùng Nam Huân ở trong thư phòng lầu hai bàn chuyện, vài người trong nhà họ Nam vẫn chưa tới, trong phòng khách chỉ có con cháu như Nam Trân, Nam Hạo mắt sắc nhìn thấy Triển Du đầu tiên, lập tức đứng lên nháy mắt với Nam Trân, Nam Trân nhìn qua theo tầm mắt của hắn ta, lúc vừa thấy Triển Du đang xuống cầu thang thì mặt lập tức cười tươi: “Aki, cô dậy rồi sao, đến đây, ngồi đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ như bạn tốt lâu ngày xa cách gặp lại của người ta, thật giống như người lần trước đạp cô xuống nước không phải cô ta vậy.

Thật đúng là một quý nhân hay quên!

Trong lòng Triển Du có chút khinh bỉ cô ả này nhưng mặt lại không thể không giả vờ như đang thụ sủng nhược kinh cùng có chút kinh hãi.

Thấy mắt cô có vẻ sợ hãi, mặt tỏ ra chần chờ, Nam Trân giống như không thể đợi được tự mình đứng dậy tới mời người.

“Aki ngồi cạnh tôi này.” Triển Du bị cô ta kéo qua ngồi cạnh mình, lễ phép chào hỏi mọi người.

“Nghe nói hôm nay từ bệnh viện trở về cô vẫn còn ngủ, không khỏe ở đâu sao?” Người nói là vợ mới cưới của Nam Hạo – Thi Lôi, vẻ ngoài thanh lệ động lòng người, nói năng lịch sự, ánh mắt vẫn chứa đựng nét cười làm cho người ta cảm thấy vô cùng ôn hòa hiền thục lại hào phóng vừa phải.

“Không phải không khỏe, sáng nay đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe thôi, hơi mệt một chút, sau khi về đã ngủ mất.”

Triển Du biết rõ hiện giờ bọn người này khách sáo tốt lành với mình như vậy đều là vì thái độ lần trước của Nam Khôn khi cô bị rơi xuống nước cùng với mấy hôm nay Nam Khôn rất “yêu chiều” cô, cũng biết rõ trong hồ lô của những người này chứa thứ thuốc gì.

Bọn họ muốn diễn trò, đương nhiên cô cũng phải chiều theo thôi.

Nghe xong đáp án của cô, Nam Trân trộm thở phào một hơi, kéo tay cô, vẻ mặt thành khẩn nói: “Aki, chuyện ở bể bơi lần trước tôi thật sự xin lỗi cô, đêm đó tôi uống nhiều quá nên không nhận ra cô, mấy hôm nay tôi vẫn muốn gặp cô để nói lời xin lỗi nhưng lại không có cơ hội, hôm nay nói lời xin lỗi với cô ở đây, cô ngàn vạn lần để bụng nha.”



Triển Du tỏ ra quá mức kinh ngạc mở to hai mắt, gật đầu như trống bỏi, sau nửa ngày mới rộng lượng nói: “Không sao không sao, tôi không trách cô, Tứ gia đã mắng tôi rồi nha, chính mình chỉ biết trốn, cũng không biết giải thích với cô nữa.”

“Đúng thế đúng thế, hiểu lầm nhỏ thôi, nói rõ sẽ không có việc gì nữa.”

Một câu của Triển Du đã ôm một nửa lỗi, Nam Trân không biết nên nghĩ cô là một con lừa ngu ngốc.

Sự thật chứng minh cô vẫn chưa ngốc đến trình độ đó.

Mọi người nói lăng nhăng chuyện phiếm một lát, Triển Du lại một lần nữa thành công miêu tả mình thàng một đứa não ngập nước cống khác hẳn với người thường cho mọi người thấy.

Suy nghĩ đó làm cho Nam Trân giảm bớt rất nhiều băn khoăn trong lòng, nói chuyện cũng không còn dè dặt như lúc đầu nữa, mặt ai cũng mang nụ cười hì hì, từ xa nhìn lại hoàn toàn giống như anh em một nhà, cảnh tượng thật là hòa thuận tốt đẹp.

6h tối, ba anh em Nam trọng trước sau đi đến, Nam Khôn cùng Nam Huân cũng một trước một sau xuống lầu, quản gia cũng đã dọn thức ăn xong.

Triển Du cũng đã đói bụng cả ngày, một bàn đầy thức ăn ngon miệng bày biện đẹp mắt này không thể không làm cho người ta ngứa ngáy, từ khi ngồi lên bàn ăn cô không hề lên tiếng, ngoại trừ thỉnh thoảng giúp cậu bé Nam Vũ năm tuổi (vốn tên là Đồng Khoa, đứa con Nam Hạo mất sức chín trâu hai hổ mới giành được) gắp thức ăn, thì trong đầu vẫn đắn đó xem nên ăn gì, cố ý giả vờ như hoàn toàn không lĩnh hội được dụng ý đêm nay Nam Khôn để cô ra ăn cơm cùng mọi người.

Đương nhiên cái gọi là “không lĩnh hội được” của cô không có nghĩa là người khác cũng không lĩnh hội được.

Cơm ăn được một nửa thì Nam Trân vẫn đang nói chuyện phiếm với mọi người mời Thi Lôi cùng một thiên kim tiểu thư khác ngày mai đến câu lạc bộ Haiya chơi, sau đó vô cùng nhiệt tình mời Triển Du ngày mai cùng góp mặt.

Triển Du vừa uống một ngụm canh, nghe lời cô ta nói thì vẻ mặt như đang sắp phun ra.

Không cần đoán cũng biết mục đích lời mời của Nam Trân nhất định là muốn mượn cô thử Nam Khôn, về phần có mục đích gì khác không thì cũng chỉ có bọn họ mới biết được.

Cho nên Triển Du dù có đồng ý cũng không thể trực tiếp gật đầu, ngu ngơ một lát, đương nhiên cô đá quả cầu này cho Nam Khôn: “Tứ gia?”

Hai chữ “Tứ gia” này là lời trưng cầu ý kiến, cũng là đóng vai tình nhân của Nam Khôn tuyệt đối tôn trọng cùng tín nhiệm người đàn ông này.

Hiển nhiên Nam Khôn cũng bị hai chữ “Tứ gia” này của cô làm cho vui sướng, lúc nhìn cô ánh mắt cũng dịu đi, hoàn toàn không có lực đạo: “Muốn đi sao?”

Triển Du tủm tỉm gật đầu, trong lòng lại liên tục khinh khỉnh: từ chối có nghĩa là không nể mặt Nam Trân trước mọi người trong gia đình, tôi có thể không muốn đi sao?

Cô đã “muốn như vậy”, dù cho Nam Khôn có biết đây là một cái bẫy cũng sẽ không cam lòng khiến cho cô buồn lòng: “Cũng được, em đã tới đây nửa tháng mà vẫn chưa ra ngoài, cứ đi theo A Trân ra ngoài giải sầu, mọi người mua gì cứ kí tên của tôi, không cần dè chừng, A Đông cùng lão Tưởng sẽ đi theo giúp mọi người xách đồ.”

“Cảm ơn anh họ.” Nam Trân cùng Thi Lôi trăm miệng một lời nói cảm ơn, vẻ mặt tràn ngập vui sướng.

Mặc dù mọi người đều trong ngoài không đồng nhất nhưng bữa tiệc gia đình đêm nay không thể nghi ngờ là bữa tối hòa hợp nhất mấy tháng nay, ngay cả Nam Trọng bình thường thích nhất là đâm chọc tối nay cũng không hề ồn ào, nguyên nhân là bởi vì Nam Huân cũng ngồi trên bàn ăn. Còn lại Nam Hiểu Văn (dì nhỏ của Nam Khôn) cùng Nam Duệ (con út của Nam Trọng), một người trời sinh tính tình lương thiện không thích thêu dệt chuyện thị phi, một người trời sinh lạnh lùng cao ngạo, rất ít nói, tất nhiên cũng không có hứng thú dệt chuyện.

Ăn tối xong mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm một lúc rồi đứng dậy trở về ngủ.

Nam Khôn rất bận, tất nhiên không có thời gian nhàn rỗi cùng mọi người nói chuyện phiếm ngắm trăng, ăn cơm tối xong chưa lau miệng hết đã có điện thoại gọi tới.

Đêm đã vào sâu, ánh trăng bên ngoài vẫn cao như trước, Mục Hàn đến rồi lại đi, thần không biết quỷ không hay.

Ban ngày Triển Du ngủ quá nhiều, cả người lại vừa bị Mục Hàn đâm vài châm, hiện giờ tinh thần sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm, không hề buồn ngủ chút nào, đang nghĩ ngợi phải làm sao mới ngủ được, không bằng đến văn phòng của Nam Khôn gặt hái một ít, kết quả vừa thay quần áo xong đã nghe thấy tiếng động cơ xe dưới lầu truyền tới.



Không cần đoán, nhất định là chủ nhân ngôi biệt thự này đã trở lại.

May mắn hôm nay Nam Khôn đã sai người tháo hết camera trong phòng ra, bằng không còn phải mất thời gian chỉnh lại, căn bản là không kịp.

Triển Du thay quần áo xong vừa ngồi xuống đầu giường chưa tới mười giây thì Nam Khôn đã đẩy cửa vào.

“Ngủ không được sao?” Nam Khôn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay nới lỏng nút cổ áo, hơi thở mang theo mùi rượu, ánh mắt lại rất tỉnh táo, không hề có men say.

Triển Du có chút không đoán được trạng thái lúc này của hắn, không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Nam Khôn vươn tay vén tóc ra sau tai cho cô, hỏi: “Lúc nãy Nam Trân mời em đi tụ họp, em thật sự muốn đi hay là sợ nó mất hứng nên đồng ý?”

Triển Du thầm nhếch môi cười trong lòng, ra vẻ tỉnh ngộ: “Nếu em không đi thì cô ấy sẽ mất hứng sao? Oh! Cũng may em đã nhận lời!”

Nam Khôn đối với vẻ “luôn không nắm được trọng điểm” của cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ, giọng ấm áp nói móc: “Sao cái não này của em lại ngốc đến vậy.”

Triển Du vô cùng phối hợp tỏ ra ngây thơ cho hắn xem.

Nam Khôn sủng nịnh vươn tay vuốt khẽ lên mũi cô một cái, lấy ra một chiếc hộp màu đỏ rượu trong túi quần, ra lệnh: “Đưa tay cho tôi.”

Mở hộp ra, bên trong là kiểu đồng hồ Audemars Piguet – Royal Oak mới nhất.

Không cần đoán, thứ này tuyệt đối không chỉ đơn giản là một chiếc đồng hồ.

Nhất định bên trong có gắn mấy thứ như thiết bị định vị.

Triển Du không cam lòng, *éo chịu nổi! Đến tột cùng là anh lo lắng cho tôi hay là không yên lòng về em họ của mình đây?

Dây đồng hồ dài vừa phải, hiển nhiên là trước đó đã được chỉnh lại.

Sau khi Nam Khôn đeo vào cho cô thì ngước mắt lẳng lặng nhìn cô, hỏi: “Thích không?”

Triển Du cười tủm tỉm gật đầu: “Cám ơn Tứ gia.”

“Cái này còn có hiệu ứng từ trường, sau này mỗi ngày đều phải đeo nó đấy, rất có lợi cho sức khỏe của em.”

Trong lòng Triển Du cười đến thâm sâu: hừ, cái này đúng là đủ đường hoàng, đủ chăm sóc tỉ mỉ.

Nam Khôn nói xong thì đứng lên, vừa cầm điện thoại vừa nói: “Bác Trương gọi điện bảo bọn họ mang đồ ngủ cùng đồ lót tới đây.”

“Đêm nay Tứ gia muốn ở lại sao?” Triển Du ra vẻ mừng rỡ, trong lòng lại đột nhiên nhảy lên.

Tên Nam Khôn này đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với cô cho nên mới chuẩn bị ăn cô sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã, Em Không Ngoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook