Chương 170: Ba của tôi
Tiểu Haj
12/08/2023
Sáng hôm sau lúc Lý Giai Kỳ ăn sáng song thì máy bay trực thăng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài miệng thì luôn nói là không quan tâm, là không để ý nhưng nhìn dáng vẻ của Trầm Thiên Phong nào có giống với dáng vẻ không quan tâm chứ.
Lý Giai Kỳ tủm tỉm cười đi đến bên cạnh anh, Trầm Thiên Phong xấu hổ hắng giọng một cái. Không vạch trần anh, cô chỉ bước lên phía kiểm tra xem có thiếu gì không. Không có gì không thoả đáng cả mà thậm chí còn chu đáo hơn rất nhiều, Trầm Thiên Phong đã chuẩn bị cả bác sĩ và y tá đi theo, chắc là suy xét đến việc anh trai của anh không thể hoạt động như người bình thường.
Hai chiếc máy bay trực thăng đồng thời cất cánh bay về phía thành phố nhỏ trên sa mạc. Lúc đến nơi vẫn còn rất sớm, máy bay phải đậu ở cồn cát trong sa mạc còn mọi người di chuyển bằng ô tô đến ngôi nhà nhỏ trong khu ổ chuột ở ngoại ô.
Lý Giai Kỳ thì không nhớ nổi đường nhưng Trầm Thiên Phong thì rất thông thạo, anh cũng là người chỉ đường cho cả đoàn tất nhiên là với dáng vẻ “tôi chỉ đang san sẻ mệt nhọc với bà xã của tôi thôi còn hai người kia không liên quan gì đến tôi cả.''
Lý Giai Kỳ biết anh vẫn đang sĩ diện, không muốn để cô cười nên luôn phải làm ra dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm thế nhưng trong lòng anh nghĩ gì kỳ thật cô đều biết hết nhưng vẫn phải giữ lại mặt mũi cho anh kẻo lại thẹn quá hoá giận.
Lần này số người đến không ít nên động tĩnh gây ra không nhỏ, những ánh mắt tò mò từ những ngôi nhà xập xệ xung quanh liên tục dán lên đoàn người xa lạ mà sang trọng kia. Có hơi khó chịu với ánh mắt tò mò xăm soi nên Trầm Thiên Phong trưng ra bộ mặt lạnh lùng, lãnh khốc hoàn toàn là biểu cảm người sống chớ gần. Ánh mắt sắc bén của anh liếc đến đâu là cánh cửa của nhà đó lập tức đóng sầm lại, chỉ một lát đã không còn ai dám công khai nhìn họ nữa mà chuyển sang trốn trong nhà lén lút nhìn.
Lúc đoàn người rồng rắn kéo nhau vào ngôi nhà ở cuối cùng thì chủ nhân của ngôi nhà vẫn khỏe hề hay biết gì. Kể từ hôm qua gặp được con trai nhỏ một lần, người phụ nữ vẫn luôn âm thầm rơi nước mắt. Bà biết rõ nhất định anh sẽ hận bà cũng sẽ không bao giờ nhìn nhận bà nhưng máu chảy ruột mềm, anh là khối thịt trên người bà rơi ra làm sao nói bỏ là có thể bỏ. Cách biệt 36 năm mới lần nữa được nhìn thấy con trai, lần trước nhìn thấy anh khi đó anh vẫn còn đang quấn tã vậy mà chớp mắt đã trở thành một người đàn ông hiên ngang, mạnh mẽ như vậy.
Lúc anh bị Hoàng thân Ali quyết ý mang đi, bà biết không thể cầu xin giữ anh ở lại, vì tương lai của con trai cũng là để thành toàn cho mơ ước của người bà yêu nên bà nén đau chọn giữ lại con trai lớn bị khiếm khuyết. Trước lúc mẹ con tách biệt, bà chỉ có thể xin Hoàng thân Ali cho bà được một lần cuối cùng cho anh bú. Ngắm nhìn con trai bé bỏng chỉ mới ba ngày tuổi đang ngon lành mút từng dòng sữa nóng hổi trong cơ thể bà mà nước mắt không thể kìm nổi. Dù có cố gắng kéo dài đến đâu thì cuối cùng cũng phải chia tay, bà lưu luyến ôm hôn con trai từng cái một sau đó vội vàng đặt cậu con trai đang say ngủ vào tay Hoàng thân Ali và quay mặt đi lặng lẽ khóc. Cho đến khi bóng xe ô tô dần dần đi khuất, bà mặc kệ cơ thể vừa mới trải qua lần vượt cạn mệt mỏi mà chạy đuổi theo chỉ mong được nhìn con trai thêm một cái mà thôi nhưng bà vấp ngã rồi lại đứng lên không biết bao nhiêu lần mà vẫn không thể nhìn con trai thêm một cái.
Lúc chiếc ô tô chở theo con trai biến mất cũng là lúc trái tim bà bị khoét sâu một lỗ thật lớn. Mang theo các vết thương lớn nhỏ trở về, cho đến tận khi tiếng khóc của con trai lớn kéo bà về thực tại thì bà mới giật mình hoàn hồn. Chỉ kịp rửa vội tay rồi bế con trai lên cho bú, cứ nhìn con trai lớn là bà lại nhớ đến hai đứa con trai nhỏ của mình. Vỏn vẹn ba ngày ngắn ngủi bà liên tiếp mất đi hai đứa con trai, đứa nhỏ nhất qua đời ngay sau khi ra khỏi bụng mẹ còn đứa thứ hai cũng chú định là cả đời này cũng không thể gặp mặt lại.
Vừa lau người cho con trai lớn bà vừa làm một vài động tác đơn giản để tay chân của anh không bị mất chức năng vận động. Con trai lớn của bà không may mang khiếm khuyết từ trong bụng mẹ nhưng từ nhỏ cũng không quá yếu ớt chỉ là 36 năm rồi bà vẫn chưa bao giờ nghe được một tiếng mẹ. Anh ta nghe hiểu những lời người khác nói nhưng lại không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra một vài âm thanh ê a. Tuy rằng không thể nói chuyện nhưng mẫu tử liền tâm, anh vẫn cảm nhận được mẹ của mình đang buồn thế là đưa bàn tay gầy guộc co quắp của mình khẽ chạm lên mặt của mẹ rồi ê a như muốn an ủi bà.
Nắm lấy bàn tay duy nhất có thể cử động coi như là linh hoạt của con trai, bà không nhịn được lại rơi nước mắt.
''Mẹ không sao, chỉ là nhớ đến hai em trai của con mà thôi. Hamid không cần lo lắng cho mẹ.''
Con trai lớn của bà được bà đặt cái tên Hamid ngụ ý là điều vui mừng bởi vì thật sự anh chính là niềm vui duy nhất còn sót lại của bà trong cuộc sống này. Không phải bà không nghĩ đến cuộc sống của anh sau khi bà qua đời nhưng rồi lại tự nhủ với lòng mình đến lúc đó nhất định sẽ có cách giải quyết. Lá thư bà gửi cho Hoàng thân Ali không đơn giản là muốn xin tiền của ông mà bà còn có dụng ý khác. Bà mong rằng nếu như ông chịu gặp mặt bà một lần thì bà sẽ không ngần ngại mà cầu xin ông ấy lo cho tương lai của Hamid sau khi bà qua đời. Từng có lúc bà suy nghĩ tiêu cực rằng đến một ngày bà già yếu phải chết không thể chăm sóc được cho con trai thì trước khi chết bà sẽ tiễn con trai lên đường trước sau đó bà cũng chết để con trai không phải chịu đựng khổ sở thêm nữa.
Mải mông lung suy nghĩ không để ý đến ở sân nhà có một đoàn người đang đứng mà đi đầu tiên chính là Lý Giai Kỳ mang theo cái bụng to và Trầm Thiên Phong đang cẩn thận đỡ eo bà xã của mình.
Ra hiệu cho mọi người đứng chờ ở bên ngoài, Lý Giai Kỳ kéo theo Trầm Thiên Phong đang ỡm ờ phản đối cho có lệ vào bên trong. Lúc nhìn thấy bà đang xoa nắn hai chân cho con trai nằm lâu ngày trên giường, đôi mắt vẫn còn loà nhoà nước mắt khiến Lý Giai Kỳ cũng thấy đau lòng.
''Phu nhân, cháu có thể nói chuyện với người một chút không?''
Trầm Thiên Phong và bà chưa chính thức nhận nhau nên Lý Giai Kỳ vẫn không thể gọi bà một tiếng mẹ, xem xét mặt mũi của mọi người nên cô gọi một tiếng phu nhân.
Người phụ nữ lớn tuổi đang chăm sóc con trai chợt nghe thấy tiếng gọi của cô gái hôm qua, lúc đầu bà còn cho rằng mình nghe nhầm nhưng vẫn không xác định mà ngẩng đầu lên thì thấy được hai người bọn họ. Chính là đứa con trai phải rời xa bà khi mới ba ngày tuổi và vợ của nó. Đưa tay lau sạch nước mắt để có thể nhìn rõ bọn họ, môi nà run run mãi mới thốt ra lời.
''Có....có chuyện gì sao? Hai....hai người tìm....tìm tôi?''
Bỏ lại Trầm Thiên Phong đang trưng ra bộ mặt thối khó ưa, Lý Giai Kỳ tiến lên phía trước đến bên cạnh chiếc giường nhỏ ở sau tủ. Cô hơi khom người cầm lấy tay của bà, ánh mắt chân thành.
''Chúng cháu đến là muốn đón phu nhân và anh ấy đi, không biết phu nhân có đồng ý không ạ?''
Giống như nghe được một điều ngoài sức tưởng tượng, người phụ nữ lớn tuổi cứ thế mà khóc, bà không dám tin rằng có một ngày con trai của mình sẽ lại đến gặp bà hơn nữa còn muốn đón bà đi. Nói như vậy có nghĩa là anh đã tha thứ cho bà, dù không chính miệng thừa nhận nhưng có lẽ anh đã tin vào lời nói của bà.
''Là Hoàng thân Ali bảo hai người đến đón chúng tôi sao?''
Kể từ hôm qua khi gặp bà, Lý Giai Kỳ đã có một nghi vấn, dường như bà ấy không hề biết rằng Hoàng thân Ali trong miệng của bà đã mất gần hai mươi năm rồi.
''Phu nhân, chẳng lẽ người không biết Hoàng thân Ali đã qua đời rồi sao?''
Như sét đánh ngang tai, người phụ nữ khó tin mà nhìn Lý Giai Kỳ sau đó lại nhìn Trầm Thiên Phong, thấy anh không phản bác mới biết đó là sự thật.
''Qua đời? Vậy ông ấy có nói đến chuyện phải tìm được ba của con hay không?''
Đây lại là chuyện gì nữa, không phải ba của Trầm Thiên Phong là Hoàng thân Ali sao, tại sao lại nói là tìm ba của anh.
''Bà có ý gì? Chẳng lẽ ba tôi không phải là ông ấy?''
''Đương nhiên không phải. Ba của con làm sao có thể là ông ấy.''
Cái thông tin này quá sức khó tin rồi, nếu Hoàng thân Ali không phải ba của Trầm Thiên Phong thì tại sao lại nuôi dưỡng anh như con trai và ba của anh rốt cuộc là người nào.
Nhận ra ánh mắt khó hiểu của hai người, bà ấy cũng đoán ra được hai người thật sự không biết cho nên quyết định nói rõ ràng một lần.
''Mu bàn tay trái của Hoàng thân Ali không có sẹo có đúng không?''
Lời này là hỏi Trầm Thiên Phong, anh cẩn thận nhớ lại, mặc dù Hoàng thân Ali đã qua đời gần hai mươi năm cũng như số lần gặp nhau giữa hai cha con vô cùng ít thì Trầm Thiên Phong khẳng định là mu bàn tay trái của ba anh không hề có một vết sẹo nào, anh lắc đầu.
Đáp án hoàn toàn nằm trong dự liệu.
''Ông ấy không có sẹo trên mu bàn tay trái bởi vì ông ấy không phải cha ruột của con. Có một điều các con và thậm chí là nhiều người trong gia tộc của con đều không biết đó là Hoàng thân Ali còn có một người anh trai song sinh. Người anh song sinh đó tên là Asid, ngoại trừ một vài người thân cận thì hầu như không ai biết họ là song sinh mà vẫn nghĩ đó là một người.''
Tin tức này quả thật chấn động, người mà Trầm Thiên Phong gọi là ba suốt bao nhiêu năm qua hoá ra lại là chú của anh.
''Vậy ba của tôi....ông ấy đang ở đâu?'' Giọng của anh gần như lạc hẳn đi khi nói ra câu này.
Bà Dima không trả lời ngay, bà như đang chìm đắm trong những hồi ức. Trầm Thiên Phong có chút sốt ruột nhưng Lý Giai Kỳ đã ở bên cạnh chủ động ôm lấy cánh tay anh. Tâm trạng đang kích động của anh lập tức dịu lại.
Lý Giai Kỳ tủm tỉm cười đi đến bên cạnh anh, Trầm Thiên Phong xấu hổ hắng giọng một cái. Không vạch trần anh, cô chỉ bước lên phía kiểm tra xem có thiếu gì không. Không có gì không thoả đáng cả mà thậm chí còn chu đáo hơn rất nhiều, Trầm Thiên Phong đã chuẩn bị cả bác sĩ và y tá đi theo, chắc là suy xét đến việc anh trai của anh không thể hoạt động như người bình thường.
Hai chiếc máy bay trực thăng đồng thời cất cánh bay về phía thành phố nhỏ trên sa mạc. Lúc đến nơi vẫn còn rất sớm, máy bay phải đậu ở cồn cát trong sa mạc còn mọi người di chuyển bằng ô tô đến ngôi nhà nhỏ trong khu ổ chuột ở ngoại ô.
Lý Giai Kỳ thì không nhớ nổi đường nhưng Trầm Thiên Phong thì rất thông thạo, anh cũng là người chỉ đường cho cả đoàn tất nhiên là với dáng vẻ “tôi chỉ đang san sẻ mệt nhọc với bà xã của tôi thôi còn hai người kia không liên quan gì đến tôi cả.''
Lý Giai Kỳ biết anh vẫn đang sĩ diện, không muốn để cô cười nên luôn phải làm ra dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm thế nhưng trong lòng anh nghĩ gì kỳ thật cô đều biết hết nhưng vẫn phải giữ lại mặt mũi cho anh kẻo lại thẹn quá hoá giận.
Lần này số người đến không ít nên động tĩnh gây ra không nhỏ, những ánh mắt tò mò từ những ngôi nhà xập xệ xung quanh liên tục dán lên đoàn người xa lạ mà sang trọng kia. Có hơi khó chịu với ánh mắt tò mò xăm soi nên Trầm Thiên Phong trưng ra bộ mặt lạnh lùng, lãnh khốc hoàn toàn là biểu cảm người sống chớ gần. Ánh mắt sắc bén của anh liếc đến đâu là cánh cửa của nhà đó lập tức đóng sầm lại, chỉ một lát đã không còn ai dám công khai nhìn họ nữa mà chuyển sang trốn trong nhà lén lút nhìn.
Lúc đoàn người rồng rắn kéo nhau vào ngôi nhà ở cuối cùng thì chủ nhân của ngôi nhà vẫn khỏe hề hay biết gì. Kể từ hôm qua gặp được con trai nhỏ một lần, người phụ nữ vẫn luôn âm thầm rơi nước mắt. Bà biết rõ nhất định anh sẽ hận bà cũng sẽ không bao giờ nhìn nhận bà nhưng máu chảy ruột mềm, anh là khối thịt trên người bà rơi ra làm sao nói bỏ là có thể bỏ. Cách biệt 36 năm mới lần nữa được nhìn thấy con trai, lần trước nhìn thấy anh khi đó anh vẫn còn đang quấn tã vậy mà chớp mắt đã trở thành một người đàn ông hiên ngang, mạnh mẽ như vậy.
Lúc anh bị Hoàng thân Ali quyết ý mang đi, bà biết không thể cầu xin giữ anh ở lại, vì tương lai của con trai cũng là để thành toàn cho mơ ước của người bà yêu nên bà nén đau chọn giữ lại con trai lớn bị khiếm khuyết. Trước lúc mẹ con tách biệt, bà chỉ có thể xin Hoàng thân Ali cho bà được một lần cuối cùng cho anh bú. Ngắm nhìn con trai bé bỏng chỉ mới ba ngày tuổi đang ngon lành mút từng dòng sữa nóng hổi trong cơ thể bà mà nước mắt không thể kìm nổi. Dù có cố gắng kéo dài đến đâu thì cuối cùng cũng phải chia tay, bà lưu luyến ôm hôn con trai từng cái một sau đó vội vàng đặt cậu con trai đang say ngủ vào tay Hoàng thân Ali và quay mặt đi lặng lẽ khóc. Cho đến khi bóng xe ô tô dần dần đi khuất, bà mặc kệ cơ thể vừa mới trải qua lần vượt cạn mệt mỏi mà chạy đuổi theo chỉ mong được nhìn con trai thêm một cái mà thôi nhưng bà vấp ngã rồi lại đứng lên không biết bao nhiêu lần mà vẫn không thể nhìn con trai thêm một cái.
Lúc chiếc ô tô chở theo con trai biến mất cũng là lúc trái tim bà bị khoét sâu một lỗ thật lớn. Mang theo các vết thương lớn nhỏ trở về, cho đến tận khi tiếng khóc của con trai lớn kéo bà về thực tại thì bà mới giật mình hoàn hồn. Chỉ kịp rửa vội tay rồi bế con trai lên cho bú, cứ nhìn con trai lớn là bà lại nhớ đến hai đứa con trai nhỏ của mình. Vỏn vẹn ba ngày ngắn ngủi bà liên tiếp mất đi hai đứa con trai, đứa nhỏ nhất qua đời ngay sau khi ra khỏi bụng mẹ còn đứa thứ hai cũng chú định là cả đời này cũng không thể gặp mặt lại.
Vừa lau người cho con trai lớn bà vừa làm một vài động tác đơn giản để tay chân của anh không bị mất chức năng vận động. Con trai lớn của bà không may mang khiếm khuyết từ trong bụng mẹ nhưng từ nhỏ cũng không quá yếu ớt chỉ là 36 năm rồi bà vẫn chưa bao giờ nghe được một tiếng mẹ. Anh ta nghe hiểu những lời người khác nói nhưng lại không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra một vài âm thanh ê a. Tuy rằng không thể nói chuyện nhưng mẫu tử liền tâm, anh vẫn cảm nhận được mẹ của mình đang buồn thế là đưa bàn tay gầy guộc co quắp của mình khẽ chạm lên mặt của mẹ rồi ê a như muốn an ủi bà.
Nắm lấy bàn tay duy nhất có thể cử động coi như là linh hoạt của con trai, bà không nhịn được lại rơi nước mắt.
''Mẹ không sao, chỉ là nhớ đến hai em trai của con mà thôi. Hamid không cần lo lắng cho mẹ.''
Con trai lớn của bà được bà đặt cái tên Hamid ngụ ý là điều vui mừng bởi vì thật sự anh chính là niềm vui duy nhất còn sót lại của bà trong cuộc sống này. Không phải bà không nghĩ đến cuộc sống của anh sau khi bà qua đời nhưng rồi lại tự nhủ với lòng mình đến lúc đó nhất định sẽ có cách giải quyết. Lá thư bà gửi cho Hoàng thân Ali không đơn giản là muốn xin tiền của ông mà bà còn có dụng ý khác. Bà mong rằng nếu như ông chịu gặp mặt bà một lần thì bà sẽ không ngần ngại mà cầu xin ông ấy lo cho tương lai của Hamid sau khi bà qua đời. Từng có lúc bà suy nghĩ tiêu cực rằng đến một ngày bà già yếu phải chết không thể chăm sóc được cho con trai thì trước khi chết bà sẽ tiễn con trai lên đường trước sau đó bà cũng chết để con trai không phải chịu đựng khổ sở thêm nữa.
Mải mông lung suy nghĩ không để ý đến ở sân nhà có một đoàn người đang đứng mà đi đầu tiên chính là Lý Giai Kỳ mang theo cái bụng to và Trầm Thiên Phong đang cẩn thận đỡ eo bà xã của mình.
Ra hiệu cho mọi người đứng chờ ở bên ngoài, Lý Giai Kỳ kéo theo Trầm Thiên Phong đang ỡm ờ phản đối cho có lệ vào bên trong. Lúc nhìn thấy bà đang xoa nắn hai chân cho con trai nằm lâu ngày trên giường, đôi mắt vẫn còn loà nhoà nước mắt khiến Lý Giai Kỳ cũng thấy đau lòng.
''Phu nhân, cháu có thể nói chuyện với người một chút không?''
Trầm Thiên Phong và bà chưa chính thức nhận nhau nên Lý Giai Kỳ vẫn không thể gọi bà một tiếng mẹ, xem xét mặt mũi của mọi người nên cô gọi một tiếng phu nhân.
Người phụ nữ lớn tuổi đang chăm sóc con trai chợt nghe thấy tiếng gọi của cô gái hôm qua, lúc đầu bà còn cho rằng mình nghe nhầm nhưng vẫn không xác định mà ngẩng đầu lên thì thấy được hai người bọn họ. Chính là đứa con trai phải rời xa bà khi mới ba ngày tuổi và vợ của nó. Đưa tay lau sạch nước mắt để có thể nhìn rõ bọn họ, môi nà run run mãi mới thốt ra lời.
''Có....có chuyện gì sao? Hai....hai người tìm....tìm tôi?''
Bỏ lại Trầm Thiên Phong đang trưng ra bộ mặt thối khó ưa, Lý Giai Kỳ tiến lên phía trước đến bên cạnh chiếc giường nhỏ ở sau tủ. Cô hơi khom người cầm lấy tay của bà, ánh mắt chân thành.
''Chúng cháu đến là muốn đón phu nhân và anh ấy đi, không biết phu nhân có đồng ý không ạ?''
Giống như nghe được một điều ngoài sức tưởng tượng, người phụ nữ lớn tuổi cứ thế mà khóc, bà không dám tin rằng có một ngày con trai của mình sẽ lại đến gặp bà hơn nữa còn muốn đón bà đi. Nói như vậy có nghĩa là anh đã tha thứ cho bà, dù không chính miệng thừa nhận nhưng có lẽ anh đã tin vào lời nói của bà.
''Là Hoàng thân Ali bảo hai người đến đón chúng tôi sao?''
Kể từ hôm qua khi gặp bà, Lý Giai Kỳ đã có một nghi vấn, dường như bà ấy không hề biết rằng Hoàng thân Ali trong miệng của bà đã mất gần hai mươi năm rồi.
''Phu nhân, chẳng lẽ người không biết Hoàng thân Ali đã qua đời rồi sao?''
Như sét đánh ngang tai, người phụ nữ khó tin mà nhìn Lý Giai Kỳ sau đó lại nhìn Trầm Thiên Phong, thấy anh không phản bác mới biết đó là sự thật.
''Qua đời? Vậy ông ấy có nói đến chuyện phải tìm được ba của con hay không?''
Đây lại là chuyện gì nữa, không phải ba của Trầm Thiên Phong là Hoàng thân Ali sao, tại sao lại nói là tìm ba của anh.
''Bà có ý gì? Chẳng lẽ ba tôi không phải là ông ấy?''
''Đương nhiên không phải. Ba của con làm sao có thể là ông ấy.''
Cái thông tin này quá sức khó tin rồi, nếu Hoàng thân Ali không phải ba của Trầm Thiên Phong thì tại sao lại nuôi dưỡng anh như con trai và ba của anh rốt cuộc là người nào.
Nhận ra ánh mắt khó hiểu của hai người, bà ấy cũng đoán ra được hai người thật sự không biết cho nên quyết định nói rõ ràng một lần.
''Mu bàn tay trái của Hoàng thân Ali không có sẹo có đúng không?''
Lời này là hỏi Trầm Thiên Phong, anh cẩn thận nhớ lại, mặc dù Hoàng thân Ali đã qua đời gần hai mươi năm cũng như số lần gặp nhau giữa hai cha con vô cùng ít thì Trầm Thiên Phong khẳng định là mu bàn tay trái của ba anh không hề có một vết sẹo nào, anh lắc đầu.
Đáp án hoàn toàn nằm trong dự liệu.
''Ông ấy không có sẹo trên mu bàn tay trái bởi vì ông ấy không phải cha ruột của con. Có một điều các con và thậm chí là nhiều người trong gia tộc của con đều không biết đó là Hoàng thân Ali còn có một người anh trai song sinh. Người anh song sinh đó tên là Asid, ngoại trừ một vài người thân cận thì hầu như không ai biết họ là song sinh mà vẫn nghĩ đó là một người.''
Tin tức này quả thật chấn động, người mà Trầm Thiên Phong gọi là ba suốt bao nhiêu năm qua hoá ra lại là chú của anh.
''Vậy ba của tôi....ông ấy đang ở đâu?'' Giọng của anh gần như lạc hẳn đi khi nói ra câu này.
Bà Dima không trả lời ngay, bà như đang chìm đắm trong những hồi ức. Trầm Thiên Phong có chút sốt ruột nhưng Lý Giai Kỳ đã ở bên cạnh chủ động ôm lấy cánh tay anh. Tâm trạng đang kích động của anh lập tức dịu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.