Chương 73: Chỉ thuộc về mình tôi
Tiểu Haj
23/04/2023
Chỉ vì bị cắt ngang lời nói mà những lời đã chuẩn bị đều bị nghẹn lại, Trầm Thiên Phong cũng không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Cảm thấy lo lắng, Lý Giai Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng làm sao Trầm Thiên Phong lại dễ dàng để cô đi như vậy. Anh giữ lấy tay cô, buộc cô phải quay lại đối diện với mình, đôi mắt đen như xoáy sâu vào con người cô.
''Tại sao lại không thể?''
''Tôi đã nói rồi, chúng ta là người của hai thế giới. Hơn nữa tôi cũng không có ý định sẽ ở cùng với ai trong tương lai gần.'' Lý Giai Kỳ kiên định, trong vấn đề nguyên tắc, cô tự nhận mình là một người khá cứng nhắc.
''Tôi cũng không ép em phải chấp nhận tôi ngay. Tôi tự tin vào bản thân mình rằng xét về ngoại hình lẫn các phương diện khác thì tôi đều là người tốt nhất. Em cảm thấy còn có mấy người có thể so sánh được với tôi.'' Trầm Thiên Phong cũng có chút nóng nảy, tại sao cô lại cứng rắn đến như vậy. ( Đổi xưng hô từ đây nhé)
Lý Giai Kỳ hít vào một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí đối mặt với anh: ''Anh nói không sai, dù là ngoại hình, sự nghiệp hay tiền bạc thì anh đều là ứng cử viên tốt nhất thậm chí là trên cả tốt thế nhưng người mà tôi cần là người phù hợp nhất chứ không phải người tốt nhất. Tốt nhất chưa chắc đã phù hợp nhất, còn có một điều nữa tôi nhắc cho anh nhớ, tôi không muốn có bất kỳ một mối quan hệ dù là công khai hay bí mật với bất kỳ một người đàn ông nào kể cả anh.''
''Vậy thì tôi nhất định sẽ khiến em phải thay đổi cái suy nghĩ chết tiệt đó.'' Trầm Thiên Phong tức giận nói.
''Anh không hiểu gì về thế giới của tôi và tôi cũng vậy cho nên chúng ta không cần phải mất thời gian vào những chuyện mà biết trước sẽ không có kết quả gì.''
Trầm Thiên Phong ghét nhất là nghe cô nói hai người họ ở hai thế giới khác nhau: ''Vậy em nói cho tôi biết cái thế giới chết tiệt của em tên là gì, nằm ở đâu, tôi nhất định sẽ đến đó mang em đến thế giới của tôi. Tôi nói được thì sẽ làm được.''
''Tuỳ anh! Nhưng tôi chắc chắn đó là điều không thể.'' Lý Giai Kỳ giật mạnh tay mình ra rồi đẩy cửa bước ra ngoài, cô không muốn tranh cãi với anh về vấn đề nhàm chán này nữa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trầm Thiên Phong, trong đôi mắt anh ánh lên sự sắc bén cũng như đầy hứng thú của một vị chúa tể sơn lâm đối với con mồi hấp dẫn. Lần này anh nhất định sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ làm tới khi cô gật đầu đồng ý mới thôi. Anh một lần nữa chạy theo giữ lại Lý Giai Kỳ, ghé sát vào tai cô nói đủ để cô nghe thấy rõ ràng từng chữ mình nói ra.
''Lý Giai Kỳ, tình cảm của tôi em không có quyền cự tuyệt, em chỉ có một lựa chọn duy nhất là đón nhận và hưởng thụ nó dù không muốn thì cũng chỉ có thể tiếp nhận. Kể từ giây phút em gặp tôi thì em chính là của tôi, chỉ thuộc về mình tôi.''
''Tôi không thuộc về ai cả, tôi là của bản thân tôi.'' Cô nhấn mạnh lời mình nói.
''Không! Em là của một mình tôi. Tôi không e ngại việc giết hết những người muốn cướp em khỏi tôi cũng như không ngại việc nhốt em vào trong một cái lồng vàng để em không thể rời khỏi tôi. Em thích tiền như thế hẳn là sẽ thích cái lồng vàng ấy lắm.''
Lý Giai Kỳ không ngờ Trầm Thiên Phong lại có thể điên cuồng đến mức này, cô và anh định sẵn sẽ không có kết quả vì vậy cần gì phải miễn cưỡng bản thân.
''Anh nên cẩn thận suy nghĩ lại xem bản thân mình muốn gì. Tôi không phải sủng vật của người khác.''
Chính bản thân Trầm Thiên Phong cũng không biết rằng mình lại có một chấp niệm sâu sắc với Lý Giai Kỳ như vậy. Nó hình thành từ lúc nào anh cũng không biết nhưng anh chắc chắn một điều rằng anh sẽ làm mọi cách để có được cô dù cho phải dùng cả biện pháp cực đoan nhất. Thế nhưng anh cũng vẫn còn giữ lại được lí trí cho mình, trong đầu anh đã từng xuất hiện suy nghĩ cực đoan với cô nhưng anh cũng hiểu một đạo lý ''già néo đứt dây''.
Ngày hôm sau, Đàm Minh Viễn trở về và mang theo tin tức tốt. Anh cùng với Mạc Văn Bác đã đấu thầu thành công một mỏ kim cương mới với mức giá rất tốt và qua thăm dò ban đầu thì trữ lượng là rất lớn.
''Trữ lượng mỏ qua thăm dò và khảo sát bước đầu thì giá trị ước tính gấp hơn bốn lần số tiền bỏ ra đấu thầu.''
''Ừ!''
Với một tin tức tốt như vậy thế nhưng Trầm Thiên Phong chủ ừ một tiếng, Đàm Minh Viễn nhạy bén phát hiện ra anh có điều không đúng lắm.
''Lão đại sao thế?''
''Cậu nói xem có phải phụ nữ đều sắt đá như cô ấy?''
Biết rõ lão đại nhà mình có ý với Lý Giai Kỳ thậm chí còn bị từ chối một lần, nhìn bộ dạng này e là lại mới bị từ chối lần nữa.
''Cô ấy lại từ chối tiếp sao?''
Trầm Thiên Phong không nói gì nhưng im lặng đồng nghĩa với thừa nhận.
''Tôi chỉ biết phụ nữ rất dễ mềm lòng thôi hơn nữa họ cũng có nguyên tắc của bản thân. Lẽ nào lão đại làm gì chạm đến giới hạn của cô ấy.''
Trầm Thiên Phong cẩn thận nhớ lại nhưng dường như là không có, lẽ nào cô vẫn để bụng chuyện anh từng ra tay với cô.
''Có khi nào cô ấy vẫn chưa quên chuyện tôi từng ra tay với cô ấy?''
''Tôi nghĩ với tính cách của cô ấy sẽ không để bụng mấy chuyện vụn vặt ày đâu.'' Đàm Minh Viễn cũng lâm vào trầm tư: ''Lúc bày tỏ, anh nói với cô ấy như thế nào?''
''Muốn cô ấy làm người phụ nữ của mình.'' Trầm Thiên Phong thành thật trả lời.
Nghe vậy, Đàm Minh Viễn cuối cùng cũng hiểu ra mấu chốt của vấn đề.
''E là cách dùng từ của lão đại gây cho cô ấy hiểu lầm. Thế nhưng tôi vẫn muốn hỏi lão đại một chuyện, anh là muốn cô ấy đi cùng anh đến hết cuộc đời hay chỉ đơn giản là hứng thú nhất thời.''
Trầm Thiên Phong ném cho Đàm Minh Viễn ánh mắt như muốn nói ''biết rồi còn hỏi''. Trầm Thiên Phong anh trước giờ chưa từng động tâm với bất kỳ một ai nhưng Lý Giai Kỳ không chỉ khiến anh động tâm mà còn khiến anh có suy nghĩ muốn cùng cô đến hết cuộc đời. Thứ mà anh đã nhận định thì nhất định sẽ là cả một đời.
''Phụ nữ luôn luôn nhạy cảm với việc làm tình nhân, có cô gái nào lại nguyện ý làm người phụ nữ bí mật của đàn ông chứ. Lý Giai Kỳ hẳn là cũng không ngoại lệ.''
Càng nghe Đàm Minh Viễn nói, Trầm Thiên Phong càng khó hiểu: ''Tôi cũng không có nói muốn cô ấy thành tình nhân.''
''Lần trước về thăm nhà, Việt Bân đã đưa Lý Giai Kỳ đi thăm hết căn nhà bao gồm cả căn phòng của những người phụ nữ kia. Sau đó lão đại lại nói muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình, sợ là cô ấy đã hiểu sai ý của anh.''
Trầm Thiên Phong lúc này mới bừng tỉnh, thì ra chỉ khác nhau vài chữ nhưng ý nghĩa đã khác hẳn.
''Vậy giờ phải làm sao?''
''Dùng chân thành đổi lấy chân tâm thôi. Tôi biết lão đại đang có những suy nghĩ cực đoan, tốt nhất anh nên thu lại những suy nghĩ ấy bởi làm như vậy chỉ khiến cô ấy bài xích và tránh xa anh hơn thôi.''
Đàm Minh Viễn là một người thành công trong tình yêu tuy rằng kết quả không thật sự viên mãn nhưng so với Âu Dương Hào Kiện thì anh ta vẫn đáng tin hơn.
Sau buổi tối hôm đó, Trầm Thiên Phong vẫn không làm ra chuyện gì quá mức mà vẫn dần dần tiếp cận với Lý Giai Kỳ. Anh nhớ rõ lời của Minh Viễn, dùng chân thành đổi lấy chân tâm.
Thấy Trầm Thiên Phong không làm ra chuyện gì, Lý Giai Kỳ cho rằng anh đã bỏ cuộc cho nên cũng yên tâm hơn.
Hôm nay, Trầm Thiên Phong lại gọi Lý Giai Kỳ vào phòng làm việc của mình. Lúc cô bước vào, anh vẫn đang bận rộn với đống văn kiện trên bàn.
''Ngồi chờ tôi một lát.''
Lý Giai Kỳ không nói gì chỉ đến ngồi xuống sô pha, hai người cùng ở một nhà, cùng làm một chỗ nên không thể tránh khỏi tiếp xúc, cô cũng đã làm công tác tinh thần cho bản thân từ sớm.
Trầm Thiên Phong dừng bút, lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp màu đen khá lớn mang đến chỗ Lý Giai Kỳ đang ngồi, anh đẩy chiếc hộp đến trước mặt cô. Lý Giai Kỳ không nhận lấy chiếc hộp mà khó hiểu nhìn anh.
''Lúc trước tôi có thấy em đeo một chiếc đồng hồ, tôi cũng biết là Yamaguchi Ryo cố tình làm hỏng nó. Hy vọng chiếc đồng hồ mới này có thể vừa ý em, tôi biết em mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cho nên em rất để ý đến việc chuẩn xác thời gian. Chiếc đồng hồ này có lẽ không thể so sánh với chiếc đã từng ở cạnh em mười mấy năm nhưng cũng đến lúc em bước ra khỏi quá khứ rồi.''
Vừa nói, anh vừa mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ rất đẹp và tinh xảo. Khung bằng kim loại, dây đeo bằng da, viền là một vòng full kim cương, các múi giờ cũng được dùng bằng kim cương.
''Anh làm điều này là để xin lỗi thay cho Yamaguchi Ryo sao?''
Trầm Thiên Phong lắc đầu: ''Không liên quan đến cô ta, nó chỉ là việc của riêng chúng ta.''
Đùa sao, chiếc đồng hồ này vốn là một đôi với chiếc của anh, anh đã đặt làm riêng một cặp đồng hồ chỉ thuộc về cô và anh thì làm sao liên quan đến người khác được.
Lý Giai Kỳ cầm chiếc đồng hồ lên cẩn thận ngắm nghía. Chiếc đồng hồ quả thật rất đẹp đoán rằng giá của nó cũng không hề rẻ.
''Có trừ vào tiền lương của tôi không?'' Mắt cô đầy cảnh giác nhìn anh, chỉ cần anh nói có thì chắc chắn cô sẽ trả lại ngay dù cô cũng rất thích nó.
Trầm Thiên Phong bật cười, kể từ khi biết anh đây là lần đầu Lý Giai Kỳ thấy anh cười tươi như vậy. Hàm răng trắng sáng đều tăm tắp thật là khiến cô si mê.
''Yên tâm, đây là quà tặng hơn nữa nó cũng không đáng bao nhiêu tiền.''
Lý Giai Kỳ bị nụ cười như mặt trời của anh thu hút, cô mải ngắm đến mức ngây ngốc luôn. Thấy cô không nói gì, Trầm Thiên Phong cầm lấy chiếc đồng hồ đeo lên tay cho cô. Chiếc đồng hồ rất vừa vặn với cô, ở trên cổ tay cô càng thêm đẹp mắt.
Cảm thấy lo lắng, Lý Giai Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng làm sao Trầm Thiên Phong lại dễ dàng để cô đi như vậy. Anh giữ lấy tay cô, buộc cô phải quay lại đối diện với mình, đôi mắt đen như xoáy sâu vào con người cô.
''Tại sao lại không thể?''
''Tôi đã nói rồi, chúng ta là người của hai thế giới. Hơn nữa tôi cũng không có ý định sẽ ở cùng với ai trong tương lai gần.'' Lý Giai Kỳ kiên định, trong vấn đề nguyên tắc, cô tự nhận mình là một người khá cứng nhắc.
''Tôi cũng không ép em phải chấp nhận tôi ngay. Tôi tự tin vào bản thân mình rằng xét về ngoại hình lẫn các phương diện khác thì tôi đều là người tốt nhất. Em cảm thấy còn có mấy người có thể so sánh được với tôi.'' Trầm Thiên Phong cũng có chút nóng nảy, tại sao cô lại cứng rắn đến như vậy. ( Đổi xưng hô từ đây nhé)
Lý Giai Kỳ hít vào một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí đối mặt với anh: ''Anh nói không sai, dù là ngoại hình, sự nghiệp hay tiền bạc thì anh đều là ứng cử viên tốt nhất thậm chí là trên cả tốt thế nhưng người mà tôi cần là người phù hợp nhất chứ không phải người tốt nhất. Tốt nhất chưa chắc đã phù hợp nhất, còn có một điều nữa tôi nhắc cho anh nhớ, tôi không muốn có bất kỳ một mối quan hệ dù là công khai hay bí mật với bất kỳ một người đàn ông nào kể cả anh.''
''Vậy thì tôi nhất định sẽ khiến em phải thay đổi cái suy nghĩ chết tiệt đó.'' Trầm Thiên Phong tức giận nói.
''Anh không hiểu gì về thế giới của tôi và tôi cũng vậy cho nên chúng ta không cần phải mất thời gian vào những chuyện mà biết trước sẽ không có kết quả gì.''
Trầm Thiên Phong ghét nhất là nghe cô nói hai người họ ở hai thế giới khác nhau: ''Vậy em nói cho tôi biết cái thế giới chết tiệt của em tên là gì, nằm ở đâu, tôi nhất định sẽ đến đó mang em đến thế giới của tôi. Tôi nói được thì sẽ làm được.''
''Tuỳ anh! Nhưng tôi chắc chắn đó là điều không thể.'' Lý Giai Kỳ giật mạnh tay mình ra rồi đẩy cửa bước ra ngoài, cô không muốn tranh cãi với anh về vấn đề nhàm chán này nữa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Trầm Thiên Phong, trong đôi mắt anh ánh lên sự sắc bén cũng như đầy hứng thú của một vị chúa tể sơn lâm đối với con mồi hấp dẫn. Lần này anh nhất định sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ làm tới khi cô gật đầu đồng ý mới thôi. Anh một lần nữa chạy theo giữ lại Lý Giai Kỳ, ghé sát vào tai cô nói đủ để cô nghe thấy rõ ràng từng chữ mình nói ra.
''Lý Giai Kỳ, tình cảm của tôi em không có quyền cự tuyệt, em chỉ có một lựa chọn duy nhất là đón nhận và hưởng thụ nó dù không muốn thì cũng chỉ có thể tiếp nhận. Kể từ giây phút em gặp tôi thì em chính là của tôi, chỉ thuộc về mình tôi.''
''Tôi không thuộc về ai cả, tôi là của bản thân tôi.'' Cô nhấn mạnh lời mình nói.
''Không! Em là của một mình tôi. Tôi không e ngại việc giết hết những người muốn cướp em khỏi tôi cũng như không ngại việc nhốt em vào trong một cái lồng vàng để em không thể rời khỏi tôi. Em thích tiền như thế hẳn là sẽ thích cái lồng vàng ấy lắm.''
Lý Giai Kỳ không ngờ Trầm Thiên Phong lại có thể điên cuồng đến mức này, cô và anh định sẵn sẽ không có kết quả vì vậy cần gì phải miễn cưỡng bản thân.
''Anh nên cẩn thận suy nghĩ lại xem bản thân mình muốn gì. Tôi không phải sủng vật của người khác.''
Chính bản thân Trầm Thiên Phong cũng không biết rằng mình lại có một chấp niệm sâu sắc với Lý Giai Kỳ như vậy. Nó hình thành từ lúc nào anh cũng không biết nhưng anh chắc chắn một điều rằng anh sẽ làm mọi cách để có được cô dù cho phải dùng cả biện pháp cực đoan nhất. Thế nhưng anh cũng vẫn còn giữ lại được lí trí cho mình, trong đầu anh đã từng xuất hiện suy nghĩ cực đoan với cô nhưng anh cũng hiểu một đạo lý ''già néo đứt dây''.
Ngày hôm sau, Đàm Minh Viễn trở về và mang theo tin tức tốt. Anh cùng với Mạc Văn Bác đã đấu thầu thành công một mỏ kim cương mới với mức giá rất tốt và qua thăm dò ban đầu thì trữ lượng là rất lớn.
''Trữ lượng mỏ qua thăm dò và khảo sát bước đầu thì giá trị ước tính gấp hơn bốn lần số tiền bỏ ra đấu thầu.''
''Ừ!''
Với một tin tức tốt như vậy thế nhưng Trầm Thiên Phong chủ ừ một tiếng, Đàm Minh Viễn nhạy bén phát hiện ra anh có điều không đúng lắm.
''Lão đại sao thế?''
''Cậu nói xem có phải phụ nữ đều sắt đá như cô ấy?''
Biết rõ lão đại nhà mình có ý với Lý Giai Kỳ thậm chí còn bị từ chối một lần, nhìn bộ dạng này e là lại mới bị từ chối lần nữa.
''Cô ấy lại từ chối tiếp sao?''
Trầm Thiên Phong không nói gì nhưng im lặng đồng nghĩa với thừa nhận.
''Tôi chỉ biết phụ nữ rất dễ mềm lòng thôi hơn nữa họ cũng có nguyên tắc của bản thân. Lẽ nào lão đại làm gì chạm đến giới hạn của cô ấy.''
Trầm Thiên Phong cẩn thận nhớ lại nhưng dường như là không có, lẽ nào cô vẫn để bụng chuyện anh từng ra tay với cô.
''Có khi nào cô ấy vẫn chưa quên chuyện tôi từng ra tay với cô ấy?''
''Tôi nghĩ với tính cách của cô ấy sẽ không để bụng mấy chuyện vụn vặt ày đâu.'' Đàm Minh Viễn cũng lâm vào trầm tư: ''Lúc bày tỏ, anh nói với cô ấy như thế nào?''
''Muốn cô ấy làm người phụ nữ của mình.'' Trầm Thiên Phong thành thật trả lời.
Nghe vậy, Đàm Minh Viễn cuối cùng cũng hiểu ra mấu chốt của vấn đề.
''E là cách dùng từ của lão đại gây cho cô ấy hiểu lầm. Thế nhưng tôi vẫn muốn hỏi lão đại một chuyện, anh là muốn cô ấy đi cùng anh đến hết cuộc đời hay chỉ đơn giản là hứng thú nhất thời.''
Trầm Thiên Phong ném cho Đàm Minh Viễn ánh mắt như muốn nói ''biết rồi còn hỏi''. Trầm Thiên Phong anh trước giờ chưa từng động tâm với bất kỳ một ai nhưng Lý Giai Kỳ không chỉ khiến anh động tâm mà còn khiến anh có suy nghĩ muốn cùng cô đến hết cuộc đời. Thứ mà anh đã nhận định thì nhất định sẽ là cả một đời.
''Phụ nữ luôn luôn nhạy cảm với việc làm tình nhân, có cô gái nào lại nguyện ý làm người phụ nữ bí mật của đàn ông chứ. Lý Giai Kỳ hẳn là cũng không ngoại lệ.''
Càng nghe Đàm Minh Viễn nói, Trầm Thiên Phong càng khó hiểu: ''Tôi cũng không có nói muốn cô ấy thành tình nhân.''
''Lần trước về thăm nhà, Việt Bân đã đưa Lý Giai Kỳ đi thăm hết căn nhà bao gồm cả căn phòng của những người phụ nữ kia. Sau đó lão đại lại nói muốn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình, sợ là cô ấy đã hiểu sai ý của anh.''
Trầm Thiên Phong lúc này mới bừng tỉnh, thì ra chỉ khác nhau vài chữ nhưng ý nghĩa đã khác hẳn.
''Vậy giờ phải làm sao?''
''Dùng chân thành đổi lấy chân tâm thôi. Tôi biết lão đại đang có những suy nghĩ cực đoan, tốt nhất anh nên thu lại những suy nghĩ ấy bởi làm như vậy chỉ khiến cô ấy bài xích và tránh xa anh hơn thôi.''
Đàm Minh Viễn là một người thành công trong tình yêu tuy rằng kết quả không thật sự viên mãn nhưng so với Âu Dương Hào Kiện thì anh ta vẫn đáng tin hơn.
Sau buổi tối hôm đó, Trầm Thiên Phong vẫn không làm ra chuyện gì quá mức mà vẫn dần dần tiếp cận với Lý Giai Kỳ. Anh nhớ rõ lời của Minh Viễn, dùng chân thành đổi lấy chân tâm.
Thấy Trầm Thiên Phong không làm ra chuyện gì, Lý Giai Kỳ cho rằng anh đã bỏ cuộc cho nên cũng yên tâm hơn.
Hôm nay, Trầm Thiên Phong lại gọi Lý Giai Kỳ vào phòng làm việc của mình. Lúc cô bước vào, anh vẫn đang bận rộn với đống văn kiện trên bàn.
''Ngồi chờ tôi một lát.''
Lý Giai Kỳ không nói gì chỉ đến ngồi xuống sô pha, hai người cùng ở một nhà, cùng làm một chỗ nên không thể tránh khỏi tiếp xúc, cô cũng đã làm công tác tinh thần cho bản thân từ sớm.
Trầm Thiên Phong dừng bút, lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp màu đen khá lớn mang đến chỗ Lý Giai Kỳ đang ngồi, anh đẩy chiếc hộp đến trước mặt cô. Lý Giai Kỳ không nhận lấy chiếc hộp mà khó hiểu nhìn anh.
''Lúc trước tôi có thấy em đeo một chiếc đồng hồ, tôi cũng biết là Yamaguchi Ryo cố tình làm hỏng nó. Hy vọng chiếc đồng hồ mới này có thể vừa ý em, tôi biết em mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cho nên em rất để ý đến việc chuẩn xác thời gian. Chiếc đồng hồ này có lẽ không thể so sánh với chiếc đã từng ở cạnh em mười mấy năm nhưng cũng đến lúc em bước ra khỏi quá khứ rồi.''
Vừa nói, anh vừa mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ rất đẹp và tinh xảo. Khung bằng kim loại, dây đeo bằng da, viền là một vòng full kim cương, các múi giờ cũng được dùng bằng kim cương.
''Anh làm điều này là để xin lỗi thay cho Yamaguchi Ryo sao?''
Trầm Thiên Phong lắc đầu: ''Không liên quan đến cô ta, nó chỉ là việc của riêng chúng ta.''
Đùa sao, chiếc đồng hồ này vốn là một đôi với chiếc của anh, anh đã đặt làm riêng một cặp đồng hồ chỉ thuộc về cô và anh thì làm sao liên quan đến người khác được.
Lý Giai Kỳ cầm chiếc đồng hồ lên cẩn thận ngắm nghía. Chiếc đồng hồ quả thật rất đẹp đoán rằng giá của nó cũng không hề rẻ.
''Có trừ vào tiền lương của tôi không?'' Mắt cô đầy cảnh giác nhìn anh, chỉ cần anh nói có thì chắc chắn cô sẽ trả lại ngay dù cô cũng rất thích nó.
Trầm Thiên Phong bật cười, kể từ khi biết anh đây là lần đầu Lý Giai Kỳ thấy anh cười tươi như vậy. Hàm răng trắng sáng đều tăm tắp thật là khiến cô si mê.
''Yên tâm, đây là quà tặng hơn nữa nó cũng không đáng bao nhiêu tiền.''
Lý Giai Kỳ bị nụ cười như mặt trời của anh thu hút, cô mải ngắm đến mức ngây ngốc luôn. Thấy cô không nói gì, Trầm Thiên Phong cầm lấy chiếc đồng hồ đeo lên tay cho cô. Chiếc đồng hồ rất vừa vặn với cô, ở trên cổ tay cô càng thêm đẹp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.