Chương 120: Cơ hội
Tiểu Haj
23/04/2023
Ngày hôm sau, lúc Lý Giai Kỳ tỉnh dậy đã thấy những thứ mình yêu cầu ngày hôm qua đều đã có mặt đầy đủ trong phòng của mình. Hiệu suất làm việc của Trầm Thiên Phong đúng là không thể bàn cãi.
Ăn một chút đồ ăn nhẹ cho bữa sáng, Lý Giai Kỳ bắt đầu vùi mình vào đống sách vở, tài liệu mới được chuyển đến.
''Tiểu thư muốn làm gì với số sách vở này vậy?'' Chị Ngọc ở một bên sắp xếp lại sách vở cho Lý Giai Kỳ, khó hiểu hỏi cô.
Lý Giai Kỳ ngẩng đầu lên mỉm cười với chị Ngọc: ''Dù sao cũng không có việc gì làm nên tôi muốn ôn tập lại kiến thức để sau đó thi Nghiên cứu sinh.''
''Nhưng học sẽ rất mệt mà cô đang cần nghỉ ngơi.''
''Không có vấn đề gì đâu. Tôi sẽ vừa học vừa nghỉ ngơi, chị cứ yên tâm. Lúc trước vừa học vừa làm tôi còn có thể lấy được bằng Thạc sĩ thù bây giờ đâu có gì mà khó khăn đâu.''
Chị Ngọc nhìn nụ cười trên môi của Lý Giai Kỳ lại cảm thấy chua xót thay cho cô. Những chuyện về Lý Giai Kỳ, chị cũng đã nghe được không ít bao gồm cả những vất vả, khó khăn mà cô đã trải qua. Lẽ ra bây giờ cô có thể thoải mái sống cuộc sống mà mình mong muốn nhưng lại bị giam lỏng ở đây ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lý Giai Kỳ đúng là không bỏ phí một chút thời gian nào. Phần lớn thời gian trong ngày cô dành cho việc học và đọc sách còn lại chính là thời gian ăn uống nghỉ ngơi. Có động lực học tập nên việc ăn uống của Lý Giai Kỳ cũng được cải thiện hơn rất nhiều và dĩ nhiên là Trầm Thiên Phong cũng thoải mái tâm trạng hơn rất nhiều.
Mỗi ngày, Lý Giai Kỳ đều ngồi học ở phòng khách, cô không thích sự bí bách trong phòng ngủ cho nên lựa chọn không gian thoáng đãng của phòng khách. Lúc Lý Giai Kỳ ngồi học, chị Ngọc luôn kề cận bên cạnh khi thì lấy nước lúc thì đồ ăn nhẹ và hơn hết chính là người mà Trầm Thiên Phong phái đến giám sát Lý Giai Kỳ.
Trầm Thiên Phong biết rõ Lý Giai Kỳ rất thông minh cho nên vẫn luôn đề phòng cô sẽ tìm cách trốn khỏi đảo. Chị Ngọc được anh yêu cầu không rời Lý Giai Kỳ nửa bước vừa là giám sát vừa là để chăm sóc cô luôn.
Bởi vì liên tục cặm cụi học bài cho nên vai gáy của Lý Giai Kỳ cảm thấy nhức mỏi vô cùng. Trầm Thiên Phong mấy lần vô tình thấy cô xoa bóp vai gáy cho nên đã yêu cầu chị Ngọc mỗi buổi chiều cùng với Lý Giai Kỳ đi dạo cho thoải mái.
Cứ như vậy, vết thương trên chân của Lý Giai Kỳ đã khỏi hoàn toàn và được cắt chỉ. Bởi vì vết thương quá lớn lại bị nhiễm trùng nên tuy rằng được điều trị kịp thời nhưng vẫn để lại một vết sẹo rất lớn trên chân. Kể từ khi vết thương được cắt chỉ, một phần do thói quen và phần lớn do tự ti nên Lý Giai Kỳ không còn mặc váy nữa, cô quay lại trung thành với những bộ đồ mặc nhà kín đáo che kín chân.
Chân đã không còn gì đáng ngại nên Lý Giai Kỳ cũng được thoải mái đi lại trong biệt thự và mỗi ngày đi dạo bờ biển cùng với chị Ngọc.
Chẳng mấy chốc mà Lý Giai Kỳ đã sống tại đảo biệt lập này được hơn một tháng. Cô vẫn ngày ngày học tập và nghỉ ngơi, không hề có một biểu hiện hay một hành động nào là muốn trốn, tâm lý phòng bị của những người trên đảo đối với cô cũng đã giảm đi không ít.
Trầm Thiên Phong cảm thấy cuộc sống như hiện tại cũng không có gì là không tốt, nếu như thái độ của Lý Giai Kỳ đối với anh bớt lạnh lùng đi thì sẽ càng tốt hơn nữa. Kể từ khi Lý Giai Kỳ lên đảo, ngoại trừ đôi ba lần hai người cãi nhau thì hầu như cô chưa bao giờ mở miệng nói với anh nhiều hơn một câu, ngay cả sắc mặt cũng luôn lạnh lùng xa cách giống như hai người hoàn toàn là những người xa lạ không hề quen biết.
Trầm Thiên Phong cũng chỉ có thể nhịn xuống những khó chịu trong lòng, anh cũng chỉ có thể phối hợp với Lý Giai Kỳ ở trước mặt cô cũng là con người lạnh lùng, độc đoán.
Hôm đó, Trầm Thiên Phong bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại sau đó có máy bay đến để đón anh, mọi việc đều rất vội vã, gấp gáp.
''Tôi có việc phải rời khỏi đảo vài ngày, đừng cho tôi gây thêm chuyện.'' Trầm Thiên Phong đứng sát gần Lý Giai Kỳ, lạnh giọng cảnh cáo.
Lý Giai Kỳ cũng không thèm để ý đến Trầm Thiên Phong, cô coi như không thấy gì tiếp tục đọc tài liệu ôn tập. Trầm Thiên Phong ôm theo một bụng tức rời đi, trước khi đi không quên nhắc nhở những người khác trông chừng Lý Giai Kỳ.
Lý Giai Kỳ không biết vì sao Trầm Thiên Phong lại vội vã rời khỏi đảo như thế, cô đoán rằng có thể Hổ bang bên kia gặp phải chuyện gì khó giải quyết mới khiến anh gấp gáp như vậy. Mặc kệ là có chuyện gì thì đây cũng là một cơ hội tốt cho cô chạy trốn khỏi “nhà tù” này.
Ngay khi Trầm Thiên Phong rời khỏi đảo cũng là lúc những chuẩn bị bấy lâu nay của Lý Giai Kỳ được dịp dùng đến. Ba ngày sau khi anh đi, công tác chuẩn bị đã hoàn tất, Lý Giai Kỳ không biết khi nào Trầm Thiên Phong sẽ trở lại vì thế cố quyết định đêm nay sẽ hành động.
Những ngày vừa qua, Lý Giai Kỳ đã nhớ được hết vị trí các camera giám sát trong biệt thự nên việc tránh camera không làm khó cô. Tuy nhiên nếu muốn chạy trốn mà không bị vệ sĩ và người làm trên đảo phát hiện thì cần phải tắt hệ thống cảnh báo mà công tắc này đang nằm trong phòng của Trầm Thiên Phong.
Lý Giai Kỳ thuận lợi tránh thoát camera giám sát đồng thời đến được phòng của Trầm Thiên Phong. Khoá cửa là khoá mật mã nên cô đang đau đầu không biết làm sao, chỉ có thể vòng ra ngoài sau đó leo ban công đi vào nhưng cách này rất dễ bị phát hiện. Lý Giai Kỳ đánh liều nhập mật khẩu là sinh nhật của sáu bánh bao nhỏ nhưng không đúng, cô chỉ có năm lần cơ hội, nếu nhập sai cả năm lần thì cửa sẽ kêu lên báo hiệu có người đột nhập. Lý Giai Kỳ thử tiếp mấy con số mà cô nghĩ ra nhưng đều không đúng, đã sai liên tiếp ba lần. Chỉ còn một lần duy nhất, Lý Giai Kỳ đánh liều nhập vào ngày sinh nhật của mình không ngờ cửa lại mở được khiến cô kinh ngạc không thôi.
Không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung, Lý Giai Kỳ nhanh nhẹn lách mình vào phòng sau đó tìm công tắc cảnh báo. Tìm kiếm một hồi, thì ra công tắc được làm phía dưới gầm bàn làm việc của Trầm Thiên Phong. Tắt được hệ thống cảnh báo, Lý Giai Kỳ lập tức rời khỏi căn phòng đi đến nơi cất giấu cano.
Trên đảo biệt lập này cứ năm ngày sẽ có máy bay mang nhu yếu phẩm cần thiết lên đảo và một tháng sống ở đây mà Lý Giai Kỳ không hề thấy bất cứ một con tàu hay thuyền bè gì qua lại khiến cô rất nghi ngờ sau đó cô nghĩ ra có thể hòn đảo lại sử dụng công nghệ “tàng hình” nên những tàu thuyền khác không phát hiện ra cho nên không lại gần. Thế nhưng chính vì đây là đảo biệt lập mà trên đảo lại không thấy bóng dáng của cano hay thuyền nhỏ khiến Lý Giai Kỳ càng thêm nghi ngờ vì vậy cô đã dùng thời gian đi dạo cùng chị Ngọc để quan sát quả nhiên phát hiện có cano được neo ở phía bờ biển bên kia của dãy núi nhỏ.
Lý Giai Kỳ mất ba đêm để vận chuyển những đồ dùng cần thiết đến gần nơi neo đậu cano. Để không bị phát hiện, cô đã giấu đồ ăn, nước uống trong một hốc đá gần đó, hiện tại chỉ cần chuyển lên cano là xong. Lý Giai Kỳ kiểm tra hai chiếc cano đang được neo đậu sau đó quyết định dùng chiếc có nhiều nhiên liệu hơn, chiếc còn lại bị cô dùng đá làm hỏng thể người trên đảo không thể dùng nó đuổi theo mình.
Xử lý xong xuôi, Lý Giai Kỳ đẩy cano ra chỗ nước sâu hơn một chút rồi trèo lên nổ máy lái đi. Lý Giai Kỳ chưa từng lái cano nhưng vẫn liều lĩnh lái đi, cô không muốn tiếp tục bị giam lỏng ở đây nên dù có gặp chuyện thì cũng là lựa chọn của bản thân mình.
Trầm Thiên Phong nhận được tin Lý Giai Kỳ mất tích thì ngay lập tức ngồi máy bay trực thăng trở lại đảo biệt lập. Tất cả người làm và vệ sĩ đều nơm nớp lo sợ không dám nhìn thẳng anh.
Một nhóm vệ sĩ tìm kiếm trở về nhìn thấy Trầm Thiên Phong một thân lãnh khí thì cũng run hết cả người.
''Kết quả?'' Trầm Thiên Phong lạnh lùng hỏi.
''Chúng tôi vẫn chưa thấy gì thưa ông chủ.''
''Chưa thấy mà còn dám quay về?'' Trầm Thiên Phong tức giận đập bàn quát lớn.
Đám vệ sĩ vừa mới trở về lại lập tức quay lại thuyền tiếp tục đi tìm. Bọn họ không biết Lý Giai Kỳ đã chạy trốn từ lúc nào, mãi đến buổi sáng chị Ngọc không thấy cô nữa thì mới biết cô đã bỏ trốn.
Trầm Thiên Phong cũng không hề ngồi yên, anh cũng nhảy lên một chiếc cano cao tốc tự mình đi tìm, trực thăng cũng được điều đến để hỗ trợ tìm kiếm từ trên cao. Cả một vùng biển xung quanh đảo biệt lập bị thuyền và cano của Trầm Thiên Phong khuấy động, tiếng động cơ gào rít không ngừng nghỉ.
Lý Giai Kỳ không hề có kinh nghiệm đi biển vì thế cô cứ lái cano chạy đại theo một hướng cho đến khi cano không còn nhiên liệu nữa. Giữa đại dương mênh mông, chiếc cano của Lý Giai Kỳ trở lên quá đỗi nhỏ bé. Nước ngọt và thức ăn mang theo không nhiều nên Lý Giai Kỳ không dám phung phí, đói bụng cũng chỉ ăn một chút xíu, khát nước cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Lý Giai Kỳ không biết bao giờ mới có thể gặp được tàu đi qua lại càng không biết khi nào sẽ bị Trầm Thiên Phong đuổi kịp cho nên luôn thấp thỏm trong lòng. Hiện tại là buổi chiều, nghĩa là cô đã rời khỏi đảo được mười mấy tiếng đồng hồ, người trên đảo hẳn là đang lùng sục khắp nơi tìm cô.
Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, lúc Lý Giai Kỳ đang ngủ thì bị tiếng còi tàu làm giật mình tỉnh giấc. Có một tàu đánh cá đi ngang qua cano của cô, Lý Giai Kỳ nhanh chóng đứng dậy dùng đèn pin làm tín hiệu cầu cứu. Lý Giai Kỳ được các ngư dân đưa lên tàu cá, Lý Giai Kỳ cũng không biết đây là vùng biển nào cho nên khi thấy những ngư dân người ngoại quốc khiến cô rất bất ngờ. Lý Giai Kỳ dùng tiếng Anh để nói chuyện với họ nhưng rất hiển nhiên là họ không hiểu cô nói gì, có lẽ họ không nói được tiếng Anh. Tuy rằng không thể giao tiếp với nhau nhưng những ngư dân này rất tốt bụng, họ đưa nước và thức ăn cho Lý Giai Kỳ còn chuẩn bị cho cô một chiếc nệm để ngủ.
Được các ngư dân cứu, Lý Giai Kỳ cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Hơn một ngày qua thần kinh của cô đều trong trạng thái căng thẳng hiện tại có thể thả lỏng nên Lý Giai Kỳ không lo lắng gì mà ngủ một giấc.
Ăn một chút đồ ăn nhẹ cho bữa sáng, Lý Giai Kỳ bắt đầu vùi mình vào đống sách vở, tài liệu mới được chuyển đến.
''Tiểu thư muốn làm gì với số sách vở này vậy?'' Chị Ngọc ở một bên sắp xếp lại sách vở cho Lý Giai Kỳ, khó hiểu hỏi cô.
Lý Giai Kỳ ngẩng đầu lên mỉm cười với chị Ngọc: ''Dù sao cũng không có việc gì làm nên tôi muốn ôn tập lại kiến thức để sau đó thi Nghiên cứu sinh.''
''Nhưng học sẽ rất mệt mà cô đang cần nghỉ ngơi.''
''Không có vấn đề gì đâu. Tôi sẽ vừa học vừa nghỉ ngơi, chị cứ yên tâm. Lúc trước vừa học vừa làm tôi còn có thể lấy được bằng Thạc sĩ thù bây giờ đâu có gì mà khó khăn đâu.''
Chị Ngọc nhìn nụ cười trên môi của Lý Giai Kỳ lại cảm thấy chua xót thay cho cô. Những chuyện về Lý Giai Kỳ, chị cũng đã nghe được không ít bao gồm cả những vất vả, khó khăn mà cô đã trải qua. Lẽ ra bây giờ cô có thể thoải mái sống cuộc sống mà mình mong muốn nhưng lại bị giam lỏng ở đây ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lý Giai Kỳ đúng là không bỏ phí một chút thời gian nào. Phần lớn thời gian trong ngày cô dành cho việc học và đọc sách còn lại chính là thời gian ăn uống nghỉ ngơi. Có động lực học tập nên việc ăn uống của Lý Giai Kỳ cũng được cải thiện hơn rất nhiều và dĩ nhiên là Trầm Thiên Phong cũng thoải mái tâm trạng hơn rất nhiều.
Mỗi ngày, Lý Giai Kỳ đều ngồi học ở phòng khách, cô không thích sự bí bách trong phòng ngủ cho nên lựa chọn không gian thoáng đãng của phòng khách. Lúc Lý Giai Kỳ ngồi học, chị Ngọc luôn kề cận bên cạnh khi thì lấy nước lúc thì đồ ăn nhẹ và hơn hết chính là người mà Trầm Thiên Phong phái đến giám sát Lý Giai Kỳ.
Trầm Thiên Phong biết rõ Lý Giai Kỳ rất thông minh cho nên vẫn luôn đề phòng cô sẽ tìm cách trốn khỏi đảo. Chị Ngọc được anh yêu cầu không rời Lý Giai Kỳ nửa bước vừa là giám sát vừa là để chăm sóc cô luôn.
Bởi vì liên tục cặm cụi học bài cho nên vai gáy của Lý Giai Kỳ cảm thấy nhức mỏi vô cùng. Trầm Thiên Phong mấy lần vô tình thấy cô xoa bóp vai gáy cho nên đã yêu cầu chị Ngọc mỗi buổi chiều cùng với Lý Giai Kỳ đi dạo cho thoải mái.
Cứ như vậy, vết thương trên chân của Lý Giai Kỳ đã khỏi hoàn toàn và được cắt chỉ. Bởi vì vết thương quá lớn lại bị nhiễm trùng nên tuy rằng được điều trị kịp thời nhưng vẫn để lại một vết sẹo rất lớn trên chân. Kể từ khi vết thương được cắt chỉ, một phần do thói quen và phần lớn do tự ti nên Lý Giai Kỳ không còn mặc váy nữa, cô quay lại trung thành với những bộ đồ mặc nhà kín đáo che kín chân.
Chân đã không còn gì đáng ngại nên Lý Giai Kỳ cũng được thoải mái đi lại trong biệt thự và mỗi ngày đi dạo bờ biển cùng với chị Ngọc.
Chẳng mấy chốc mà Lý Giai Kỳ đã sống tại đảo biệt lập này được hơn một tháng. Cô vẫn ngày ngày học tập và nghỉ ngơi, không hề có một biểu hiện hay một hành động nào là muốn trốn, tâm lý phòng bị của những người trên đảo đối với cô cũng đã giảm đi không ít.
Trầm Thiên Phong cảm thấy cuộc sống như hiện tại cũng không có gì là không tốt, nếu như thái độ của Lý Giai Kỳ đối với anh bớt lạnh lùng đi thì sẽ càng tốt hơn nữa. Kể từ khi Lý Giai Kỳ lên đảo, ngoại trừ đôi ba lần hai người cãi nhau thì hầu như cô chưa bao giờ mở miệng nói với anh nhiều hơn một câu, ngay cả sắc mặt cũng luôn lạnh lùng xa cách giống như hai người hoàn toàn là những người xa lạ không hề quen biết.
Trầm Thiên Phong cũng chỉ có thể nhịn xuống những khó chịu trong lòng, anh cũng chỉ có thể phối hợp với Lý Giai Kỳ ở trước mặt cô cũng là con người lạnh lùng, độc đoán.
Hôm đó, Trầm Thiên Phong bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại sau đó có máy bay đến để đón anh, mọi việc đều rất vội vã, gấp gáp.
''Tôi có việc phải rời khỏi đảo vài ngày, đừng cho tôi gây thêm chuyện.'' Trầm Thiên Phong đứng sát gần Lý Giai Kỳ, lạnh giọng cảnh cáo.
Lý Giai Kỳ cũng không thèm để ý đến Trầm Thiên Phong, cô coi như không thấy gì tiếp tục đọc tài liệu ôn tập. Trầm Thiên Phong ôm theo một bụng tức rời đi, trước khi đi không quên nhắc nhở những người khác trông chừng Lý Giai Kỳ.
Lý Giai Kỳ không biết vì sao Trầm Thiên Phong lại vội vã rời khỏi đảo như thế, cô đoán rằng có thể Hổ bang bên kia gặp phải chuyện gì khó giải quyết mới khiến anh gấp gáp như vậy. Mặc kệ là có chuyện gì thì đây cũng là một cơ hội tốt cho cô chạy trốn khỏi “nhà tù” này.
Ngay khi Trầm Thiên Phong rời khỏi đảo cũng là lúc những chuẩn bị bấy lâu nay của Lý Giai Kỳ được dịp dùng đến. Ba ngày sau khi anh đi, công tác chuẩn bị đã hoàn tất, Lý Giai Kỳ không biết khi nào Trầm Thiên Phong sẽ trở lại vì thế cố quyết định đêm nay sẽ hành động.
Những ngày vừa qua, Lý Giai Kỳ đã nhớ được hết vị trí các camera giám sát trong biệt thự nên việc tránh camera không làm khó cô. Tuy nhiên nếu muốn chạy trốn mà không bị vệ sĩ và người làm trên đảo phát hiện thì cần phải tắt hệ thống cảnh báo mà công tắc này đang nằm trong phòng của Trầm Thiên Phong.
Lý Giai Kỳ thuận lợi tránh thoát camera giám sát đồng thời đến được phòng của Trầm Thiên Phong. Khoá cửa là khoá mật mã nên cô đang đau đầu không biết làm sao, chỉ có thể vòng ra ngoài sau đó leo ban công đi vào nhưng cách này rất dễ bị phát hiện. Lý Giai Kỳ đánh liều nhập mật khẩu là sinh nhật của sáu bánh bao nhỏ nhưng không đúng, cô chỉ có năm lần cơ hội, nếu nhập sai cả năm lần thì cửa sẽ kêu lên báo hiệu có người đột nhập. Lý Giai Kỳ thử tiếp mấy con số mà cô nghĩ ra nhưng đều không đúng, đã sai liên tiếp ba lần. Chỉ còn một lần duy nhất, Lý Giai Kỳ đánh liều nhập vào ngày sinh nhật của mình không ngờ cửa lại mở được khiến cô kinh ngạc không thôi.
Không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung, Lý Giai Kỳ nhanh nhẹn lách mình vào phòng sau đó tìm công tắc cảnh báo. Tìm kiếm một hồi, thì ra công tắc được làm phía dưới gầm bàn làm việc của Trầm Thiên Phong. Tắt được hệ thống cảnh báo, Lý Giai Kỳ lập tức rời khỏi căn phòng đi đến nơi cất giấu cano.
Trên đảo biệt lập này cứ năm ngày sẽ có máy bay mang nhu yếu phẩm cần thiết lên đảo và một tháng sống ở đây mà Lý Giai Kỳ không hề thấy bất cứ một con tàu hay thuyền bè gì qua lại khiến cô rất nghi ngờ sau đó cô nghĩ ra có thể hòn đảo lại sử dụng công nghệ “tàng hình” nên những tàu thuyền khác không phát hiện ra cho nên không lại gần. Thế nhưng chính vì đây là đảo biệt lập mà trên đảo lại không thấy bóng dáng của cano hay thuyền nhỏ khiến Lý Giai Kỳ càng thêm nghi ngờ vì vậy cô đã dùng thời gian đi dạo cùng chị Ngọc để quan sát quả nhiên phát hiện có cano được neo ở phía bờ biển bên kia của dãy núi nhỏ.
Lý Giai Kỳ mất ba đêm để vận chuyển những đồ dùng cần thiết đến gần nơi neo đậu cano. Để không bị phát hiện, cô đã giấu đồ ăn, nước uống trong một hốc đá gần đó, hiện tại chỉ cần chuyển lên cano là xong. Lý Giai Kỳ kiểm tra hai chiếc cano đang được neo đậu sau đó quyết định dùng chiếc có nhiều nhiên liệu hơn, chiếc còn lại bị cô dùng đá làm hỏng thể người trên đảo không thể dùng nó đuổi theo mình.
Xử lý xong xuôi, Lý Giai Kỳ đẩy cano ra chỗ nước sâu hơn một chút rồi trèo lên nổ máy lái đi. Lý Giai Kỳ chưa từng lái cano nhưng vẫn liều lĩnh lái đi, cô không muốn tiếp tục bị giam lỏng ở đây nên dù có gặp chuyện thì cũng là lựa chọn của bản thân mình.
Trầm Thiên Phong nhận được tin Lý Giai Kỳ mất tích thì ngay lập tức ngồi máy bay trực thăng trở lại đảo biệt lập. Tất cả người làm và vệ sĩ đều nơm nớp lo sợ không dám nhìn thẳng anh.
Một nhóm vệ sĩ tìm kiếm trở về nhìn thấy Trầm Thiên Phong một thân lãnh khí thì cũng run hết cả người.
''Kết quả?'' Trầm Thiên Phong lạnh lùng hỏi.
''Chúng tôi vẫn chưa thấy gì thưa ông chủ.''
''Chưa thấy mà còn dám quay về?'' Trầm Thiên Phong tức giận đập bàn quát lớn.
Đám vệ sĩ vừa mới trở về lại lập tức quay lại thuyền tiếp tục đi tìm. Bọn họ không biết Lý Giai Kỳ đã chạy trốn từ lúc nào, mãi đến buổi sáng chị Ngọc không thấy cô nữa thì mới biết cô đã bỏ trốn.
Trầm Thiên Phong cũng không hề ngồi yên, anh cũng nhảy lên một chiếc cano cao tốc tự mình đi tìm, trực thăng cũng được điều đến để hỗ trợ tìm kiếm từ trên cao. Cả một vùng biển xung quanh đảo biệt lập bị thuyền và cano của Trầm Thiên Phong khuấy động, tiếng động cơ gào rít không ngừng nghỉ.
Lý Giai Kỳ không hề có kinh nghiệm đi biển vì thế cô cứ lái cano chạy đại theo một hướng cho đến khi cano không còn nhiên liệu nữa. Giữa đại dương mênh mông, chiếc cano của Lý Giai Kỳ trở lên quá đỗi nhỏ bé. Nước ngọt và thức ăn mang theo không nhiều nên Lý Giai Kỳ không dám phung phí, đói bụng cũng chỉ ăn một chút xíu, khát nước cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Lý Giai Kỳ không biết bao giờ mới có thể gặp được tàu đi qua lại càng không biết khi nào sẽ bị Trầm Thiên Phong đuổi kịp cho nên luôn thấp thỏm trong lòng. Hiện tại là buổi chiều, nghĩa là cô đã rời khỏi đảo được mười mấy tiếng đồng hồ, người trên đảo hẳn là đang lùng sục khắp nơi tìm cô.
Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, lúc Lý Giai Kỳ đang ngủ thì bị tiếng còi tàu làm giật mình tỉnh giấc. Có một tàu đánh cá đi ngang qua cano của cô, Lý Giai Kỳ nhanh chóng đứng dậy dùng đèn pin làm tín hiệu cầu cứu. Lý Giai Kỳ được các ngư dân đưa lên tàu cá, Lý Giai Kỳ cũng không biết đây là vùng biển nào cho nên khi thấy những ngư dân người ngoại quốc khiến cô rất bất ngờ. Lý Giai Kỳ dùng tiếng Anh để nói chuyện với họ nhưng rất hiển nhiên là họ không hiểu cô nói gì, có lẽ họ không nói được tiếng Anh. Tuy rằng không thể giao tiếp với nhau nhưng những ngư dân này rất tốt bụng, họ đưa nước và thức ăn cho Lý Giai Kỳ còn chuẩn bị cho cô một chiếc nệm để ngủ.
Được các ngư dân cứu, Lý Giai Kỳ cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Hơn một ngày qua thần kinh của cô đều trong trạng thái căng thẳng hiện tại có thể thả lỏng nên Lý Giai Kỳ không lo lắng gì mà ngủ một giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.