Chương 7: Đề nghị
Tiểu Haj
23/04/2023
Như bình thường, Lý Giai Kỳ đến công ty đúng giờ. Mọi việc mọi người vẫn như bình thường nhưng cô biết với cô thì hôm nay có lè sẽ có bước ngoặt rất lớn, bước ngoặt này chắc chắn quyết định đến phần đời của bản thân Lý Giai Kỳ cô sau này.
Ngồi làm việc với tâm trạng thấp thỏm không yên bởi vì mọi chuyện quá yên ắng đến ngay cả Mã Di và Ngô Tâm Lan cũng không hề gọi hay hỏi làm Lý Giai Kỳ càng bồn chồn. Cô cũng biết trước cơn bão bầu trời luôn quang đãng nhưng càng yên lặng thì đồng nghĩa cơn bão càng lớn.
Quả nhiên, gần đến giờ nghỉ trưa khi Lý Giai Kỳ đang bận rộn với đống số liệu kinh doanh thì có người tìm cô.
''Cô là Lý Giai Kỳ?''
Chủ nhân của câu hỏi là một người đàn ông nho nhã, anh ta cao khoảng gần 1m8, dáng người cao ráo mặc bộ âu phục công sở chuẩn mực. Người đàn ông còn khá trẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, gương mặt ưa nhìn là điển hình của mẫu đàn ông ấm áp và lịch sự.
''Vâng, tôi là Lý Giai Kỳ.''
''Tôi là trợ lý Tiểu Dương của Trầm tổng, Trầm tổng có việc muốn gặp cô phiền cô đi với tôi.''
Đối với thái độ vô cùng tốt của trợ lý Tiểu Dương và cũng đã đoán được nguyên nhân của cuộc gặp này nên Lý Giai Kỳ đáp ứng rồi cùng Tiểu Dương đi đến văn phòng tổng giám đốc. Trước khi rời khỏi phòng Lý Giai Kỳ loáng thoáng nghe thấy những lời xì xầm to nhỏ của mấy đồng nghiệp cùng phòng.
Lần đầu tiên được dùng thang máy chuyên dụng của chủ tịch tuy trong lòng còn thấp thỏm lo lắng nhưng Lý Giai Kỳ vẫn không thể không cảm thán độ xa hoa của thang máy. Chỉ là một chiếc thang máy có cần phải cầu kỳ dát vàng các hoạ tiết trang trí hay không, có cần dùng gỗ sưa đỏ để làm tay vịn hay không rồi lại dùng cả đá cẩm thạch cao cấp làm sàn. Quả đúng là người có tiền, thật biết hưởng thụ.
Trên tầng tám mươi tám của toà nhà cũng là tầng cao nhất là nơi đặt phòng làm việc của chủ tịch. Quan sát một vòng làm Lý Giai Kỳ choáng về độ rộng lớn của nơi đây. Toàn bộ vách tường dùng kính trong suốt có thể nhìn quang cảnh cả Đế đô cũng khiến không gian càng thêm thoáng đãng rộng rãi hơn.
Đứng trước cửa phòng của chủ tịch Lý Giai Kỳ hít thở thật sâu để điều hoà bản thân khỏi căng thẳng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Trợ lý Tiểu Dương gõ cửa rồi dùng vân tay mở khoá cửa phòng rồi làm động tác mời với Lý Giai Kỳ.
Hít một hơi thật sâu, Lý Giai Kỳ bước theo Tiểu Dương vào bên trong.
Một căn phòng rộng lớn dùng gỗ quý ốp sàn và tường. Một nửa tường của căn phòng là cửa kính sát đất nhìn ra quang cảnh thành phố, rèm cửa màu nâu được buộc gọn gàng khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Phòng thiết kế theo kiểu phòng đôi, phía ngoài dùng tiếp khách bên trong là bàn làm việc.
Một bộ sô pha bằng da thật màu nâu có kích thước lớn phù hợp không gian rộng lớn của căn phòng kê ở phía ngoài dùng tiếp đón khách. Phía sau bộ sô pha lớn chính là quầy bar và tủ rượu, tất cả đều làm bằng gỗ quý.
Đang ngồi thong dong uống trà trên ghế sô pha là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Tuy anh ta đang ngồi nhưng Lý Giai Kỳ không khó nhìn ra vóc dáng cao lớn của anh ta.
''Cô Lý, đây là Đàm Minh Viễn tiên sinh là trợ lý cận thân của chủ tịch.'' Tiểu Dương lên tiếng giới thiệu người đàn ông đang ngồi với Lý Giai Kỳ.
''Đàm tiên sinh tốt! Tôi là Lý Giai Kỳ.''
Lý Giai Kỳ giữ đúng chuẩn mực chào hỏi với Đàm Minh Viễn. Qua lời giới thiệu của Tiểu Dương cô cũng đoán được người này chính là vị ''thừa tướng'' quyền cao chức trọng không thể đắc tội, dưới một người trên vạn người.
''Lý tiểu thư, mời ngồi.''
''Cảm ơn.''
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Đàm Minh Viễn, Lý Giai Kỳ âm thầm quan sát anh ta. Đàm Minh Viễn sở hữu khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan cân đối cả người anh toát ra sự chính trực khiến người khác nể phục. Bộ âu phục càng khiến anh thêm phần thành thục trầm ổn của người đàn ông trưởng thành.
Bàn tay thon dài của Đàm Minh Viễn cầm ấm trà rót một tách đặt đến trước mặt Lý Giai Kỳ. Hương trà thơm dịu lan toả trong không khí, màu vàng óng của trà chứng minh trà này chắc chắn là rất quý.
''Thử một chút xem sao?''
Giọng của Đàm Minh Viễn trầm ổn mà nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm không nghe ra được ý gì.
Nhấp một ngụm trà, hương trà lan toả trong miệng sau đó là vị ngọt hậu thanh khiết khiến người không am hiểu trà đạo như Lý Giai Kỳ chỉ biết gật gù khen ngon.
''Hẳn là Lý tiểu thư đã biết nguyên nhân có mặt tại phòng này rồi chứ?''
Đàm Minh Viễn không nhanh không chậm nói, trước sau vẫn giữ bộ dạng thong dong bình thản.
Bàn tay đang nâng tách trà của Lý Giai Kỳ khựng lại giữa không trung, mất vài giây cô mới chậm rãi đặt tách trà xuống bàn. Mắt cô khẽ nhìn về Đàm Minh Viễn ngồi đối diện, đôi môi anh đào không tự chủ mím lại với nhau sau đó mới trả lời.
''Tôi biết.''
Đàm Minh Viễn thu lại từng hành động dù nhỏ nhất của Lý Giai Kỳ vào trong mắt.
''Hẳn cô cũng biết hậu quả của sự việc.''
Trái ngược với bộ dạng thong dong bình tĩnh của Đàm Minh Viễn, Lý Giai Kỳ lúc này khá mất hình tượng. Đôi môi anh đào mím lại, bàn tay nhỏ nhắn liên tục vò gấu áo sau một lúc mới thấp giọng hỏi.
''Tôi muốn biết mình sẽ bị xử lý ra sao?''
Đối với câu hỏi thẳng vào vấn đề của Lý Giai Kỳ khiến Đàm Minh Viễn không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác, cô không giống những người khác sẽ chối tội hay đùn đẩy trách nhiệm mà trực tiếp hỏi thẳng mình sẽ bị xử lý ra sao. Một người dám làm dám chịu dám gánh vác trách nhiệm việc mình đã làm đủ cho người khác tôn trọng cô.
''Về phía Lăng tổng hành động của cô được xem là tự vệ chính đáng nhưng...'' Đàm Minh Viễn hơi dừng lại, anh quan sát sắc mặt của Lý Giai Kỳ nhưng trước sau cô hoàn toàn không biến sắc. ''...hợp đồng cô làm hỏng có giá trị năm triệu đô cho nên cô cần phải bồi thường nếu không chúng tôi sẽ buộc phải giao cô cho cảnh sát.''
Trong lòng Lý Giai Kỳ loạn như cào cào, cô không thể ngồi tù nhưng cũng không có tiền để bồi thường.
Đàm Minh Viễn vẫn hướng ánh mắt về cô gái ngồi đối diện, hàng mày hơi nhíu lại nhưng tuyệt nhiên không hề xuất hiện một chút sợ hãi hay kích động nào mà ngược lại cô rất bình tĩnh.
Hít vào một hơi thật sâu như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, Lý Giai Kỳ nhìn thằng người đàn ông ưu nhã đối diện.
''Tôi không có nhiều tiền như vậy...''
Câu trả lời của Giai Kỳ hoàn toàn nằm trong dự tính ban đầu của Đàm Minh Viễn bởi anh biết người bình thường làm sao có số tiền lớn như vậy.
''Vậy chúng tôi sẽ giao cô cho phía cảnh sát, mức bồi thường có thể sẽ ít đi nhưng ngồi tù là điều không thể tránh khỏi tuy nhiên....''
Đàm Minh Viễn bỏ dở câu nói rồi nhìn về phía đối diện, không hiểu sao tuy mình là người yếu thế nhưng Lý Giai Kỳ lại rất ghét kiểu bở dở giữa chừng khi nói chuyện của Đàm Minh Viễn.
Lý Giai Kỳ biết người đàn ông ngồi phía đối diện kia đang làm ra vẻ thần bí để thử thách mức độ chịu đựng áp lực của mình nhưng cô cũng không phải người thấy khó mà lùi. Đối phương đã nói vậy hẳn là sẽ có cách giải quyết khác còn cách giải quyết này có phải là cái hố chờ cô nhảy vào hay không thì chưa biết.
''Hẳn là Đàm tiên sinh đã có cách giải quyết riêng cho mình.'' Lý Giai Kỳ không sợ hãi không lúng túng mở miệng nói.
Đàm Minh Viễn không nhanh không chậm đặt một bản tài liệu lên bàn rồi đẩy về phía Lý Giai Kỳ rồi làm động tác mời.
''Cô có thể xem thử.''
Lý Giai Kỳ tràn đầy nghi hoặc nhìn xấp giấy trên bàn sau đó khi nhìn thấy bản hợp đồng thì cầm lên đọc.
Càng đọc Lý Giai Kỳ càng không thể tin vào mắt mình. Là một bản hợp đồng hơn nữa còn là hợp đồng lao động nhưng công việc ghi trên đó khiến cô không khỏi nhíu mày.
Khẽ ngẩng đầu rồi nhìn thẳng Đàm Minh Viễn giống như muốn lột trần trụi con người anh.
''Cô Lý không hài lòng với bản hợp đồng này?'' Đàm Minh Viễn ưu nhã hỏi.
''Tại sao lại là giúp việc nhà? Còn nữa lương giúp việc bình thường cũng không nhiều như vậy?''
Đúng vậy, bản hợp đồng mà Lý Giai Kỳ vừa đọc là hợp đồng lao động hơn nữa đối phương còn muốn cô làm giúp việc nhà hay nói thẳng ra là làm người hầu cho họ. Đã vậy lương còn được trả bằng với lương hiện giờ của cô, không ngờ họ thật biết sỉ nhục người khác.
Một ngọn lửa giận nhen nhóm bùng lên trong người Lý Giai Kỳ, đôi mắt hạnh giống như lưỡi đao nhìn về Đàm Minh Viễn.
Với thái độ tức giận của Lý Giai Kỳ thì Đàm Minh Viễn hoàn toàn không để vào mắt.
''Cô Lý, cô phải hiểu rõ tình hình của bản thân mình lúc này. Cho dù là cô bồi thường được hợp đồng nhưng phía tập đoàn cũng sẽ không thể giữ cô lại. Một khi cô bị tập đoàn Hải Thiên sa thải không cần tôi nói cô cũng biết sẽ chẳng có một công ty nào dám nhận cô.''
''Anh....''
Lý Giai Kỳ một bụng tức không biết xả đi đâu chỉ đành bấm bụng nhẫn nhịn vì những lời của Đàm Minh Viễn nói hoàn toàn có khả năng.
Điện thoại của Đàm Minh Viễn chợt reo lên, anh ta nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại nhìn Lý Giai Kỳ sau đó cất điện thoại đi.
''Cô Lý, Boss muốn gặp cô. Mời đi theo tôi.''
Nghe thấy Bos muốn gặp mình thì Lý Giai Kỳ có ngây ra một chút, không ngờ nhân viên quèn như cô cũng có thể gặp được vị Boss thần bí mà chỉ lãnh đạo cấp cao mới có thể gặp mặc dù lần gặp này phần lớn là xui xẻo.
Đạo lý cúi đầu dưới mái hiên Lý Giai Kỳ biết rất rõ, dù chờ cô là bom đạn gì thì cô cũng phải nhảy vào.
Ngồi làm việc với tâm trạng thấp thỏm không yên bởi vì mọi chuyện quá yên ắng đến ngay cả Mã Di và Ngô Tâm Lan cũng không hề gọi hay hỏi làm Lý Giai Kỳ càng bồn chồn. Cô cũng biết trước cơn bão bầu trời luôn quang đãng nhưng càng yên lặng thì đồng nghĩa cơn bão càng lớn.
Quả nhiên, gần đến giờ nghỉ trưa khi Lý Giai Kỳ đang bận rộn với đống số liệu kinh doanh thì có người tìm cô.
''Cô là Lý Giai Kỳ?''
Chủ nhân của câu hỏi là một người đàn ông nho nhã, anh ta cao khoảng gần 1m8, dáng người cao ráo mặc bộ âu phục công sở chuẩn mực. Người đàn ông còn khá trẻ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, gương mặt ưa nhìn là điển hình của mẫu đàn ông ấm áp và lịch sự.
''Vâng, tôi là Lý Giai Kỳ.''
''Tôi là trợ lý Tiểu Dương của Trầm tổng, Trầm tổng có việc muốn gặp cô phiền cô đi với tôi.''
Đối với thái độ vô cùng tốt của trợ lý Tiểu Dương và cũng đã đoán được nguyên nhân của cuộc gặp này nên Lý Giai Kỳ đáp ứng rồi cùng Tiểu Dương đi đến văn phòng tổng giám đốc. Trước khi rời khỏi phòng Lý Giai Kỳ loáng thoáng nghe thấy những lời xì xầm to nhỏ của mấy đồng nghiệp cùng phòng.
Lần đầu tiên được dùng thang máy chuyên dụng của chủ tịch tuy trong lòng còn thấp thỏm lo lắng nhưng Lý Giai Kỳ vẫn không thể không cảm thán độ xa hoa của thang máy. Chỉ là một chiếc thang máy có cần phải cầu kỳ dát vàng các hoạ tiết trang trí hay không, có cần dùng gỗ sưa đỏ để làm tay vịn hay không rồi lại dùng cả đá cẩm thạch cao cấp làm sàn. Quả đúng là người có tiền, thật biết hưởng thụ.
Trên tầng tám mươi tám của toà nhà cũng là tầng cao nhất là nơi đặt phòng làm việc của chủ tịch. Quan sát một vòng làm Lý Giai Kỳ choáng về độ rộng lớn của nơi đây. Toàn bộ vách tường dùng kính trong suốt có thể nhìn quang cảnh cả Đế đô cũng khiến không gian càng thêm thoáng đãng rộng rãi hơn.
Đứng trước cửa phòng của chủ tịch Lý Giai Kỳ hít thở thật sâu để điều hoà bản thân khỏi căng thẳng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Trợ lý Tiểu Dương gõ cửa rồi dùng vân tay mở khoá cửa phòng rồi làm động tác mời với Lý Giai Kỳ.
Hít một hơi thật sâu, Lý Giai Kỳ bước theo Tiểu Dương vào bên trong.
Một căn phòng rộng lớn dùng gỗ quý ốp sàn và tường. Một nửa tường của căn phòng là cửa kính sát đất nhìn ra quang cảnh thành phố, rèm cửa màu nâu được buộc gọn gàng khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Phòng thiết kế theo kiểu phòng đôi, phía ngoài dùng tiếp khách bên trong là bàn làm việc.
Một bộ sô pha bằng da thật màu nâu có kích thước lớn phù hợp không gian rộng lớn của căn phòng kê ở phía ngoài dùng tiếp đón khách. Phía sau bộ sô pha lớn chính là quầy bar và tủ rượu, tất cả đều làm bằng gỗ quý.
Đang ngồi thong dong uống trà trên ghế sô pha là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Tuy anh ta đang ngồi nhưng Lý Giai Kỳ không khó nhìn ra vóc dáng cao lớn của anh ta.
''Cô Lý, đây là Đàm Minh Viễn tiên sinh là trợ lý cận thân của chủ tịch.'' Tiểu Dương lên tiếng giới thiệu người đàn ông đang ngồi với Lý Giai Kỳ.
''Đàm tiên sinh tốt! Tôi là Lý Giai Kỳ.''
Lý Giai Kỳ giữ đúng chuẩn mực chào hỏi với Đàm Minh Viễn. Qua lời giới thiệu của Tiểu Dương cô cũng đoán được người này chính là vị ''thừa tướng'' quyền cao chức trọng không thể đắc tội, dưới một người trên vạn người.
''Lý tiểu thư, mời ngồi.''
''Cảm ơn.''
Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Đàm Minh Viễn, Lý Giai Kỳ âm thầm quan sát anh ta. Đàm Minh Viễn sở hữu khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan cân đối cả người anh toát ra sự chính trực khiến người khác nể phục. Bộ âu phục càng khiến anh thêm phần thành thục trầm ổn của người đàn ông trưởng thành.
Bàn tay thon dài của Đàm Minh Viễn cầm ấm trà rót một tách đặt đến trước mặt Lý Giai Kỳ. Hương trà thơm dịu lan toả trong không khí, màu vàng óng của trà chứng minh trà này chắc chắn là rất quý.
''Thử một chút xem sao?''
Giọng của Đàm Minh Viễn trầm ổn mà nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm không nghe ra được ý gì.
Nhấp một ngụm trà, hương trà lan toả trong miệng sau đó là vị ngọt hậu thanh khiết khiến người không am hiểu trà đạo như Lý Giai Kỳ chỉ biết gật gù khen ngon.
''Hẳn là Lý tiểu thư đã biết nguyên nhân có mặt tại phòng này rồi chứ?''
Đàm Minh Viễn không nhanh không chậm nói, trước sau vẫn giữ bộ dạng thong dong bình thản.
Bàn tay đang nâng tách trà của Lý Giai Kỳ khựng lại giữa không trung, mất vài giây cô mới chậm rãi đặt tách trà xuống bàn. Mắt cô khẽ nhìn về Đàm Minh Viễn ngồi đối diện, đôi môi anh đào không tự chủ mím lại với nhau sau đó mới trả lời.
''Tôi biết.''
Đàm Minh Viễn thu lại từng hành động dù nhỏ nhất của Lý Giai Kỳ vào trong mắt.
''Hẳn cô cũng biết hậu quả của sự việc.''
Trái ngược với bộ dạng thong dong bình tĩnh của Đàm Minh Viễn, Lý Giai Kỳ lúc này khá mất hình tượng. Đôi môi anh đào mím lại, bàn tay nhỏ nhắn liên tục vò gấu áo sau một lúc mới thấp giọng hỏi.
''Tôi muốn biết mình sẽ bị xử lý ra sao?''
Đối với câu hỏi thẳng vào vấn đề của Lý Giai Kỳ khiến Đàm Minh Viễn không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác, cô không giống những người khác sẽ chối tội hay đùn đẩy trách nhiệm mà trực tiếp hỏi thẳng mình sẽ bị xử lý ra sao. Một người dám làm dám chịu dám gánh vác trách nhiệm việc mình đã làm đủ cho người khác tôn trọng cô.
''Về phía Lăng tổng hành động của cô được xem là tự vệ chính đáng nhưng...'' Đàm Minh Viễn hơi dừng lại, anh quan sát sắc mặt của Lý Giai Kỳ nhưng trước sau cô hoàn toàn không biến sắc. ''...hợp đồng cô làm hỏng có giá trị năm triệu đô cho nên cô cần phải bồi thường nếu không chúng tôi sẽ buộc phải giao cô cho cảnh sát.''
Trong lòng Lý Giai Kỳ loạn như cào cào, cô không thể ngồi tù nhưng cũng không có tiền để bồi thường.
Đàm Minh Viễn vẫn hướng ánh mắt về cô gái ngồi đối diện, hàng mày hơi nhíu lại nhưng tuyệt nhiên không hề xuất hiện một chút sợ hãi hay kích động nào mà ngược lại cô rất bình tĩnh.
Hít vào một hơi thật sâu như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, Lý Giai Kỳ nhìn thằng người đàn ông ưu nhã đối diện.
''Tôi không có nhiều tiền như vậy...''
Câu trả lời của Giai Kỳ hoàn toàn nằm trong dự tính ban đầu của Đàm Minh Viễn bởi anh biết người bình thường làm sao có số tiền lớn như vậy.
''Vậy chúng tôi sẽ giao cô cho phía cảnh sát, mức bồi thường có thể sẽ ít đi nhưng ngồi tù là điều không thể tránh khỏi tuy nhiên....''
Đàm Minh Viễn bỏ dở câu nói rồi nhìn về phía đối diện, không hiểu sao tuy mình là người yếu thế nhưng Lý Giai Kỳ lại rất ghét kiểu bở dở giữa chừng khi nói chuyện của Đàm Minh Viễn.
Lý Giai Kỳ biết người đàn ông ngồi phía đối diện kia đang làm ra vẻ thần bí để thử thách mức độ chịu đựng áp lực của mình nhưng cô cũng không phải người thấy khó mà lùi. Đối phương đã nói vậy hẳn là sẽ có cách giải quyết khác còn cách giải quyết này có phải là cái hố chờ cô nhảy vào hay không thì chưa biết.
''Hẳn là Đàm tiên sinh đã có cách giải quyết riêng cho mình.'' Lý Giai Kỳ không sợ hãi không lúng túng mở miệng nói.
Đàm Minh Viễn không nhanh không chậm đặt một bản tài liệu lên bàn rồi đẩy về phía Lý Giai Kỳ rồi làm động tác mời.
''Cô có thể xem thử.''
Lý Giai Kỳ tràn đầy nghi hoặc nhìn xấp giấy trên bàn sau đó khi nhìn thấy bản hợp đồng thì cầm lên đọc.
Càng đọc Lý Giai Kỳ càng không thể tin vào mắt mình. Là một bản hợp đồng hơn nữa còn là hợp đồng lao động nhưng công việc ghi trên đó khiến cô không khỏi nhíu mày.
Khẽ ngẩng đầu rồi nhìn thẳng Đàm Minh Viễn giống như muốn lột trần trụi con người anh.
''Cô Lý không hài lòng với bản hợp đồng này?'' Đàm Minh Viễn ưu nhã hỏi.
''Tại sao lại là giúp việc nhà? Còn nữa lương giúp việc bình thường cũng không nhiều như vậy?''
Đúng vậy, bản hợp đồng mà Lý Giai Kỳ vừa đọc là hợp đồng lao động hơn nữa đối phương còn muốn cô làm giúp việc nhà hay nói thẳng ra là làm người hầu cho họ. Đã vậy lương còn được trả bằng với lương hiện giờ của cô, không ngờ họ thật biết sỉ nhục người khác.
Một ngọn lửa giận nhen nhóm bùng lên trong người Lý Giai Kỳ, đôi mắt hạnh giống như lưỡi đao nhìn về Đàm Minh Viễn.
Với thái độ tức giận của Lý Giai Kỳ thì Đàm Minh Viễn hoàn toàn không để vào mắt.
''Cô Lý, cô phải hiểu rõ tình hình của bản thân mình lúc này. Cho dù là cô bồi thường được hợp đồng nhưng phía tập đoàn cũng sẽ không thể giữ cô lại. Một khi cô bị tập đoàn Hải Thiên sa thải không cần tôi nói cô cũng biết sẽ chẳng có một công ty nào dám nhận cô.''
''Anh....''
Lý Giai Kỳ một bụng tức không biết xả đi đâu chỉ đành bấm bụng nhẫn nhịn vì những lời của Đàm Minh Viễn nói hoàn toàn có khả năng.
Điện thoại của Đàm Minh Viễn chợt reo lên, anh ta nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại nhìn Lý Giai Kỳ sau đó cất điện thoại đi.
''Cô Lý, Boss muốn gặp cô. Mời đi theo tôi.''
Nghe thấy Bos muốn gặp mình thì Lý Giai Kỳ có ngây ra một chút, không ngờ nhân viên quèn như cô cũng có thể gặp được vị Boss thần bí mà chỉ lãnh đạo cấp cao mới có thể gặp mặc dù lần gặp này phần lớn là xui xẻo.
Đạo lý cúi đầu dưới mái hiên Lý Giai Kỳ biết rất rõ, dù chờ cô là bom đạn gì thì cô cũng phải nhảy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.