Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 142: Đi Ấn Độ

Tiểu Haj

04/06/2023

Lăn lộn một lúc lâu, khung cảnh nóng bỏng trong phòng cuối cùng cũng dừng lại. Tuy rằng Trầm Thiên Phong đã khắc chế bản thân rất nhiều cũng dùng không mấy sức lực nhưng cả người Lý Giai Kỳ vẫn mềm nhũn vô lực. Một lần đối với Trầm Thiên Phong khí huyết phương cương là hoàn toàn không đủ nhưng anh lại lo lắng cho cơ thể của Lý Giai Kỳ nên không có đòi hỏi thêm mà thành thật mang cô đi tắm rửa một lượt.

Nằm trong lòng Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ mệt mỏi muốn ngủ.

''Tôi có làm em đau không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?'' Trầm Thiên Phong lo lắng quan tâm đến tình trạng của Lý Giai Kỳ, một lần phải nhập viện là quá đủ rồi.

Lý Giai Kỳ bình ổn lại nhịp thở, cô cũng không nghĩ sẽ nói dối cho nên thành thật trả lời, giọng nhỏ như mèo kêu.

''Có đau một chút, có lẽ tại kích thước không phù hợp đi.''

''Vất vả cho em rồi.''

Trầm Thiên Phong đương nhiên biết được kích thước của bản thân hơi lớn hơn một chút lại thêm cái kết luận của bác sĩ trên bệnh án của cô vẫn khắc sâu trong đầu anh khiến anh ngay cả lúc thân mật cùng cô vẫn phải nhắc nhở bản thân tự mình kiềm chế.

Dù rất không muốn bàn luận về vấn đề kích thước này nhưng Lý Giai Kỳ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.

''Có lẽ là tỉ lệ thuận với vóc người anh, nếu nơi đó nhỏ thì mới là kỳ quái.'' Cô dẩu môi nói rồi rúc vào trong lòng anh tìm tư thế dễ chịu.

Giọng nói mệt mỏi, lười biếng của cô khiến anh vừa nghe thấy đã bật cười, không nghĩ rằng cô lại có suy nghĩ thú vị như thế.

''Ngày kia tôi sẽ đi Ấn Độ dự tiệc cưới của con trai một đối tác sau đó nhân tiện đi vài nơi giải quyết công việc, em đi cùng tôi được không?''

Trầm Thiên Phong cẩn thận dò hỏi, anh không dám chắc Lý Giai Kỳ có đồng ý đi cùng hay không nên lời nói ra vô cùng thận trọng.

''Ừ! Em cũng chưa đến Ấn Độ bao giờ, thuận tiện đi chơi luôn.''

Trầm Thiên Phong có một thói quen đó là khi nằm cùng Lý Giai Kỳ thì sẽ luôn vuốt lưng cho cô, có lẽ thói quen này bắt đầu từ sau khi biết cô mắc chứng ám ảnh sợ hãi. Hành động tưởng như vô ý này của anh lại khiến Lý Giai Kỳ rất thích thú cũng như rất hưởng thụ. Trầm Thiên Phong ghé sát vào tai cô thì thầm.

''Lâu rồi không có làm, vừa rồi có chút nhanh, em có để ý không?''



Lý Giai Kỳ từ trong ngực Trầm Thiên Phong chui ra, cô trợn mắt nhìn anh, trong ánh mắt không chỉ là kinh ngạc còn có cả chút không thể tin nổi.

''Như vậy còn nhanh?''

Đùa à! Anh nói thời gian như vậy còn nhanh vậy nếu lâu thì là bao lâu. Tự nhiên Lý Giai Kỳ rùng mình một cái, nghĩ đến chỉ mới là “nhanh” của anh mà cô đã mềm nhũn người khác còn chút sức lực vậy “lâu” thì sẽ thành cái dạng gì. Lại nhớ đến lần đầu tiên của hai người quả nhiên lần đầu có chút nhanh chóng, khi đó cô còn ngây thơ cho rằng đã xong rồi nhưng không ngờ lần sau lại lâu hơn lần trước khiến cô cả một tuần sau đó xuống giường còn khó khăn rồi cả lần vừa rồi bị bỏ thuốc, cô cũng phải ở lại bệnh viện tận mười ngày. Càng nghĩ càng thấy toát mồ hôi hột, Lý Giai Kỳ nhìn Trầm Thiên Phong lúc này không khác gì dã thú.

''Cái đó....hay là sau này....chúng ta không....không làm nữa. Em sợ đau.''

Trầm Thiên Phong không ngờ cô im lặng nhìn anh một hồi lại đưa ra quyết định như vậy. Lời này cô nói ra có khác gì tuyên án tử hình với anh, Trầm Thiên Phong nhíu mày lại sau đó tay dài vươn ra thuận lợi kéo cô trở về trong lòng mình.

''Chuyện này không được. Lúc trước là em nói có thể hiện tại lại nuốt lời, em muốn tôi nghẹn chết hả.''

''Nhưng mà.... em mệt, cũng sợ đau nữa.''

''Yên tâm đi, tôi sẽ tận lực khắc chế sức lực không làm em đau.''

Lưng của Lý Giai Kỳ dính sát vào lồng ngực của Trầm Thiên Phong, cô thậm chí còn cảm nhận rõ được lồng ngực anh rung lên mỗi khi nói chuyện cũng như nghe thấy rõ tiếng tim đập vững vàng, ổn trọng của anh. Đang suy nghĩ miên man thì một bàn tay của Trầm Thiên Phong luồn vào trong áo ngủ của cô khiến cô giật nảy mình.

''Anh làm gì vậy?''

''Chỉ là ăn chút đậu hũ thôi mà, ngủ đi, tôi sẽ không làm gì đâu. Nếu em còn muốn thì tôi sẽ sẵn sàng phục vụ.''

Lý Giai Kỳ có bị cửa kẹp mới muốn làm thêm lần nữa, cô vẫn là nhắm mắt đi ngủ thì hơn dù sao cơ thể cũng rất mệt.

Bởi vì thời gian đi Ấn Độ khá gấp nên ngày hôm sau Lý Giai Kỳ tất bật với công việc chuẩn bị hành lý. Dù sao cũng là tham dự tiệc cưới sang trọng nên không thể nào ăn mặc xuề xoà được mà liên lạc với Philip cũng không kịp nên đành phải nhờ đến Tiểu Dương. Không hổ danh là trợ lý cao cấp bên cạnh Trầm Thiên Phong, chỉ một buổi sáng đã chuẩn bị cho Lý Giai Kỳ năm bộ váy áo sang trọng và đẹp mắt, trang sức cũng rất là bắt mắt.

Lý Lập Thành phải đảm nhận vai trò bảo mẫu trông trẻ nên không thể đi cùng, Đàm Minh Viễn phải ở lại giải quyết công việc ở tập đoàn Hải Thiên cũng không thể đi chỉ có Tiểu Dương tháp tùng Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ đi Ấn Độ.

Vẫn biết được giới nhà giàu Ấn Độ tổ chức đám cưới sẽ rất long trọng và xa hoa nên tâm lý của Lý Giai Kỳ khá khẩn trương dù sao cũng là tham dự cùng với Trầm Thiên Phong, cô lo lắng mình nhất thời làm ra hành động nào đó khiến anh phải xấu hổ. Trầm Thiên Phong cũng biết được lo lắng trong lòng cô, ở trên máy bay anh liên tục trấn an cô để cô thoải mái tâm lý hơn.

Đám cưới diễn ra trong vòng bảy ngày ở ba địa điểm khác biệt nhưng Trầm Thiên Phong chỉ tham dự trong hai ngày cuối cùng. Đám cưới này là của con trai lớn ông trùm ngành năng lượng, viễn thông và bán lẻ của Ấn Độ. Trước đây đám cưới con gái của ông ta đã tổ chức hết hơn 100 triệu đô la nên đám cưới của con trai đương nhiên sẽ không thua kém.



Máy bay riêng của Trầm Thiên Phong đáp xuống sân bay riêng trong khuôn viên cung điện Umaid Bhawan, ở Jodhpur nơi đãi tiệc và diễn ra các nghi thức truyền thống. Ngay khi vừa đáp xuống, hơn hai mươi vệ sĩ mặc âu phục đeo kính đen lần lượt xếp thành hai hàng nghênh đón, một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi nước da ngăm đen, tóc điểm hoa râm, thân hình hơi mập mặc trang phục truyền thống Ấn Độ bước lên đón tiếp.

''Hoàng thân Hamad đích thân đến dự tiệc cưới của con trai tôi quả là vinh hạnh cho gia tộc chúng tôi.''

Đối với sự nhiệt tình và vui mừng của ông lão trước mặt thì biểu cảm của Trầm Thiên Phong vãn là một vẻ lạnh lùng thường thấy. Dắt tay Lý Giai Kỳ để cô đi sát bên cạnh mình sau đó lại cẩn thận chỉnh lại lọn tóc ở vành tai cho cô rồi mới quay sang ông lão kia.

''Ngài Ankani quá khách sáo rồi, chúng tôi ở đây chúc mừng ngài và gia đình.''

Ông trùm Ankani có giao thiệp với Trầm Thiên Phong gần hai mươi năm cung xem như hiểu biết một chút về tính cách của anh nên đối với thái độ lạnh nhạt này cũng không quá để vào trong lòng. Trái với ông trùm Ankani vẫn đang tươi cười sảng khoái tiếp đón Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ ở bên cạnh lại không thể nào chấp nhận nổi thái độ của anh. Mang tiếng là đi dự đám cưới, chúc mừng tân hôn mà anh lại trưng ra khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa khó ở như thể nhà Ankani thiếu nợ anh không trả vậy. Không nghĩ ngợi nhiều, Lý Giai Kỳ khẽ véo một cái vào eo của Trầm Thiên Phong sau đó nhân lúc anh quay sang nhìn mình thì ra hiệu cho anh cất đi vẻ mặt vừa rồi.

Trầm Thiên Phong bị véo cũng không thấy đau lắm lại nhận được sự nhắc nhở của Lý Giai Kỳ nên đành thu lại biểu cảm lạnh lùng trên mặt, khuôn mặt cung trở nên nhu hoà hơn một chút. Ở bên cạnh, ông trùm Ankani thu hết được động tác của hai người vào trong mắt cũng biết được Lý Giai Kỳ không hề đơn giản nên cũng rất biết điều chào hỏi.

''Cảm ơn vị tiểu thư này đã đến tham dự tiệc cưới của con trai tôi.''

Lý Giai Kỳ hơi hồi hộp nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cô cũng mỉm cười đáp lại: ''Ngài Ankani khách sáo rồi.''

Thấy được ông trùm Ankani đối với Lý Giai Kỳ cũng rất là biết điều, Trầm Thiên Phong ở bên cạnh cũng cảm thấy vừa ý.

''Cô ấy là phu nhân tương lai của tôi, nữ chủ nhân của Hải Thiên Đế Cung.''

Đối với lời giới thiệu của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ có hơi bất ngờ vì không nghĩ anh sẽ nói trực tiếp như vậy. Ông trùm Ankani thì lại là biểu cảm bình tĩnh không chút gợn sóng, dù sao cũng lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường, mắt nhìn người đương nhiên không thể kém. Đã có lời giới thiệu của Trầm Thiên Phong, thái độ của ông trùm Ankani đối với Lý Giai Kỳ lại càng là kính trọng có thừa.

Hai người được sắp xếp ở tại một căn phòng rất sang trọng, theo như phục vụ ở lâu đài cho biết thì đây là một trong số năm căn phòng tốt nhất của cung điện, bốn căn còn lại dành cho mấy vị nguyên thủ. Lý Giai Kỳ không có yêu cầu gì quá lớn cả, ở mô nơi sang trọng như cung điện này thì dù là phòng thường cũng không thể bắt bẻ huống chi là phòng sang trọng nhất.

Nghỉ ngơi một lúc sau đó tắm rửa thay một bộ đồ, Lý Giai Kỳ muốn xuống tham quan khung cảnh diễn ra đám cưới của giới siêu giàu. Trầm Thiên Phong đương nhiên sẽ không phản đối mà đi theo cô. Mang theo năm bộ váy cầu kỳ, lại là người thích đẹp nên Lý Giai Kỳ lấy ra một bộ váy đơn giản nhất cho thuận lợi di chuyển cùng với một bộ trang sức vừa phải, buổi tối mới dự tiệc chính thức nên cô muốn để lại bộ váy cầu kỳ cho buổi tối.

Cả cung điện rộng lớn được trang trí vô số hoa tươi, phía xa xa là một dãy những siêu xe, máy bay riêng và trực thăng dùng để di chuyển của khách mời. Ba người Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ và Tiểu Dương đi tham quan một vòng cũng thấm mệt, phục vụ nhìn thấy liền mang đến đồ ăn nhẹ và nước trái cây để mấy người dùng, thái độ rất là tận tình.

Nếu là bình thường thì Trầm Thiên Phong sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi đông người như vậy mà sẽ chỉ lộ mặt chúc mừng một chút rồi thôi nhưng biết được tính tò mò của Lý Giai Kỳ nên tất nhiên phải đưa cô đi thăm thú một lượt. Trên đường đi có một vài người nhận ra anh nhưng cũng không dám đến bắt chuyện mà chỉ cung kính chào hỏi rồi rời đi. Phàm là những người biết đến anh thì đều biết anh kh thích bị làm phiền cho nên không dám đến quấy rầy, bọn họ còn rất tiếc mạng sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook