Chương 36: Định sẵn trở thành vợ của anh
Tiểu Haj
23/04/2023
Thương thế của Trầm Thiên Phong vẫn chưa khỏi lại một mực muốn đi làm cho nên mọi người ai cũng lo lắng, Tiểu Dương và Lý Giai Kỳ gần như không rời mắt khỏi anh lúc nào.
Cẩn thận đỡ Trầm Thiên Phong ngồi xuống ghế, Lý Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt một ly nước ấm lên bàn làm việc của anh.
''Vết thương của anh vẫn còn mới nên đừng uống trà nữa, tôi lấy cho anh lý nước ấm rồi. Nếu có cần gì cứ gọi tôi và Tiểu Dương, nếu thấy khó chịu nhất định phải gọi ngay đấy.''
''Cô bắt đầu nhiều lời từ bao giờ thế?'' Trầm Thiên Phong không quan tâm lắm vừa xem tài liệu vừa hỏi. Anh chẳng qua chị bị thương nhẹ, vết thương không quá nghiêm trọng vậy mà cô cứ càm ràm đủ chuyện phải chú ý với anh.
''Tôi lo cho anh thôi, anh chẳng nói anh như cha mẹ tái sinh của tôi sao? Tôi quan tâm đến ân nhân của mình cũng không được à?'' Lý Giai Kỳ bĩu môi nói, trong lòng thầm nghĩ dù sao anh cũng từng gọi tôi là mẹ, quan tâm anh như con trai tôi thôi.
''Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.''
''Có gì cần nhớ phải gọi bọn tôi đấy, chúng tôi ở ngay bên ngoài thôi.''
Lý Giai Kỳ không quên dặn dò một lần nữa rồi mới ra ngoài.
Nhìn vào cánh cửa vừa mới khép lại Trầm Thiên Phong nở một nụ cười không rõ phát hiện.
Buổi sáng trôi qua coi như là suôn sẻ, Trầm Thiên Phong rất ngoan ngoãn ngồi làm việc không phiền đến hai người đang canh bên ngoài.
''Anh nói xem có phải ông chủ của chúng ta là mình đồng da sắt không? Hay là anh ta không có cảm giác đau?'' Vừa ăn Lý Giai Kỳ vừa hướng về Tiểu Dương hỏi.
''Tất cả đều không phải.'' Tiểu Dương lắc đầu thành thật trả lời: ''Từ lúc biết chủ tịch đến nay chưa bao giờ tôi thấy ngài ấy nghỉ ngơi lúc bị thương cả, đây là lần đầu tiên cho nên hôm nay ngài ấy muốn đi làm cũng không có gì ngạc nhiên.''
''Làm để chết hay sao mà không muốn nghỉ.''
Lý Giai Kỳ lầu bầu một lúc, cô không muốn ăn nên cứ chọc chọc đồ ăn trong bát.
''À phải rồi, Quách Diệp lại là chuyện thế nào?''
''Thế nào là thế nào, không phải chủ tịch nói rõ rồi sao?'' Tiểu Dương khó hiểu nhìn Lý Giai Kỳ.
''Vậy tôi hỏi anh, ''nghỉ ngơi'' trong lời nói của chủ tịch là theo nghĩa nào?''
''À chuyện này sao.'' Tiểu Dương như nhận ra thắc mắc của Lý Giai Kỳ, anh khẽ cười thản nhiên nói: ''Ở trong tay chủ tịch có khá nhiều mỏ kim cương và đá quý, công nhân làm việc cũng không phải số lượng nhỏ. Phần lớn họ là dân địa phương nhưng cũng có không ít người từng đối đầu với chủ tịch. Quách Diệp là bị đưa đến đó, thời gian sau này của bà ta chỉ có thể dựa vào bản thân. Những bại tướng kia cũng không phải người ăn chay một khi biết Quách Diệp từng là người thân cận của chủ tịch liệu có để bà ta yên hay không. Bà ta đi theo chủ tịch bao nhiêu năm vậy mà lại mắc phải sai lầm đơn giản nhất. Âu cũng là bà ta tự làm tự chịu khó thể trách người khác.''
Càng nghe Lý Giai Kỳ càng thấy con người của Trầm Thiên Phong quá thần bí. Những gì cô biết về anh chỉ như phần nổi của tảng băng trôi, phần chìm dưới nước có bao nhiêu cô không hề biết.
Lý Giai Kỳ hiểu việc Trầm Thiên Phong bị thương là một bí mật vậy mà Quách Diệp lại tiết lộ ra bên ngoài. Việc này một khi bị kẻ địch của anh ta biết được thì hậu quả khó mà tưởng tượng cho nên Trầm Thiên Phong đã cho bà ta đến mỏ ở Châu Phi tự sinh tự diệt.
''Vậy còn vị thiên kim nhà Yamaguchi kia lại là thế nào?'' Lý Giai Kỳ ngập ngừng hỏi.
''Cô nói Ryo tiểu thư sao? Nói sao nhỉ, cô ấy là một trong số ứng cử viên cho vị trí chủ tịch phu nhân đấy cho nên cô chớ đắc tội.'' Tiểu Dương nhìn cô, cười đầy ẩn ý.
''Một trong số?''
''Ngoài Ryo tiểu thư còn có một vị khác nữa. Lúc chủ tịch gặp khó khăn tưởng chừng không vực dậy nổi chính Yamaguchi tiên sinh và cha của vị kia đứng ra giúp đỡ cho nên chủ tịch vẫn luôn biết ơn bọn họ.''
''Cho nên anh ta định dùng thân báo đáp, nhưng mà lấy người này không sợ đắc tội người kia sao?''
''Chuyện này rất đơn giản, chủ tịch chỉ cần lấy hết là được.''
Tiểu Dương vừa nói vừa cười ha ha rất vui vẻ còn Lý Giai Kỳ nghe đến đấy lườm anh ta một cái.
''Anh cũng thật biết nói đùa, hai người thì làm sao mà cưới hết!''
''Ha ha, cô không cần lo. Chủ tịch có thể lấy bốn vợ hợp pháp cho nên hai vị đó vẫn xem là ít.''
Lý Giai Kỳ mặt đầy mộng bức, lại còn có thể lấy bốn vợ hợp pháp. Tiểu Dương này chắc là xem phim cung đấu đến nghiện rồi nhưng cô cũng đâu phải đứa ngu để anh ta lừa.
''Nói mới nhớ, hai năm không gặp mà Ryo tiểu thư khác quá.''
''Ý gì?''
''Cô ấy đẹp hơn nhiều chắc là phải làm phẫu thuật nhiều lần mới được như vậy.''
''Ý anh là cô ta phẫu thuật thẩm mỹ?''
''Đúng vậy, trong hai ứng cử viên chủ tịch phu nhân thì Ryo tiểu thư không được đẹp mắt cho lắm nói thẳng ra là nhan sắc trung bình so với vị kia thì một trời một vực. Tôi nghĩ là Ryo tiểu thư sợ lép vế vị kia cho nên mới đi phẫu thuật. Nhưng cũng phải nói là nhan sắc bây giờ cũng quá đẹp rồi, hoàn toàn có thể so sánh với vị kia.''
Lý Giai Kỳ chưa từng gặp Yamaguchi Ryo trước đây nên không biết cô ta trước đây trông ra sao nhưng quả thật như lời Tiểu Dương nói, nhan sắc của cô ấy bây giờ hoàn toàn có thể xếp vào hàng mỹ nhân.
Bữa tối hôm nay có nhiều thêm một thành viên và dĩ nhiên cũng có thêm nhiều món hợp với sở thích của vị phu nhân tương lai.
Trừ Ngô Việt Bân và Lý Giai Kỳ thì mọi người đều đã ngồi vào bàn, vị trí mà Ngô Việt Bân vẫn hay ngồi hiện giờ đã bị Yamaguchi Ryo ngồi. Cô ta mặc một chiếc váy len dài màu sữa trễ vai vừa thoải mái vừa khoe được đôi vai gầy.
Đang kéo ghế định ngồi xuống chợt Yamaguchi Ryo liếc nhìn Lý Giai Kỳ đầy khinh bỉ, chanh chua nói.
''Cô chỉ là người làm mà cũng muốn ngồi ăn cùng bàn với chủ nhân, xem ra anh Thiên Phong đúng ra rất coi trọng cô.''
Bàn tay đang kéo ghế của Lý Giai Kỳ cứng đờ, cô sượng sùng không biết nên ngồi xuống hay là rời đi nữa. Yamaguchi Ryo nói không sai, cô chỉ là người làm thì lấy đâu tư cách ngồi chung bàn ăn với ông chủ.
''Giai Kỳ đương nhiên là rất được lão đại coi trọng, công lao của cô ấy không hề nhỏ chút nào.'' Đàm Minh Viễn lên tiếng, anh hướng về Lý Giai Kỳ khẽ lắc nhẹ đầu ý bảo cô đừng xúc động quá: ''Tiểu thư Ryo cũng chỉ là thắc mắc một chút, cô đừng để ý.''
''Không sao, tôi cũng có việc bận nên muốn đến nói mọi người cứ ăn tối. Tôi đi trước.''
Cố gắng tỏ ra thật thản nhiên, Lý Giai Kỳ không để lộ cảm xúc gì mà vẫn bình thường như không có chuyện gì. Cô quay người rời khỏi phòng ăn trong vẻ mặt đắc ý của Yamaguchi Ryo.
Nói không tức giận là giả nhưng Lý Giai Kỳ cô biết Yamaguchi Ryo là người cô không thể trêu vào. Đến cả Trầm Thiên Phong cũng phải kiêng kỵ ba cô ta ba phần thì một người không quyền không thế như cô tốt nhất không nên đắc tội.
''Rất có phong thái của nữ chủ nhân, lệnh phu nhân chắc là tốn không ít tâm tư trên người cô.''
Trầm Thiên Phong nãy giờ vẫn giữ khuôn mặt lạnh ung dung ăn tối bỗng dưng lên tiếng mà lời này làm cho Yamaguchi Ryo phải biến sắc. Mẹ của cô ta chỉ là một trong số những nhân tình của ba cô ta, từ nhỏ cô ta đã bị tách khỏi mẹ ruột đưa đến chỗ Yamaguchi phu nhân nuôi dưỡng. Đương nhiên Yamaguchi phu nhân cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, bà ta không thể nào rộng lượng mà yêu thương con riêng của chồng như con ruột. Cũng bởi vì Yamaguchi tiên sinh chỉ có duy nhất cô ta là con gái không hề đe dọa đến địa cị của con trai bà ta cho nên cuộc sống của cô ta mới dễ dàng một chút.
Yamaguchi Ryo tái mặt không đáp trả được chỉ còn cách lảng tránh sang chuyện khác, cô ta vừa ăn vừa tán gẫu câu được câu không với Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương. Riêng Ngô Việt Bân thì không đáp lại cô ta một câu nào, trước sau chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Chỉ một lát Trầm Thiên Phong đã ăn xong, anh đẩy ghế đứng lên.
''Hình như lệnh phu nhân quên không dạy cho cô là không nên nói quá nhiều trong bữa ăn.''
Một lần nữa Yamaguchi bị Trầm Thiên Phong dội nước lạnh, anh không hề cố kỵ có người khác ở đây mà giữ lại chút mặt mũi cho cô. Từ lúc đến Hải Thiên Đế Cung, cô lờ mờ nhận ra bề ngoài anh tuy là lạnh lùng như mọi khi nhưng lại như có như không đả kích cô mà mỗi lần đều là vì cô đã gây khó dễ cho Lý Giai Kỳ.
Từ lúc lên năm tuổi mọi người trong nhà đều nói cô nhất định phải trở thành vợ của anh, sau này lớn hơn một chút khi nhìn thấy anh lần đầu tiên cô đã biết anh là người đã định sẵn cho cuộc đời sau này của mình. Cô yêu anh kể từ lần gặp mặt đầu tiên cho đến tần bây giờ, tình yêu của cô càng ngày càng lớn và cô không cho phép kẻ nào chen ngang tình yêu của cô. Cô biết có người cũng giống như cô định sẵn là trở thành vợ của anh hơn nữa cô ta còn vô cùng xinh đẹp cho nên cô phải cắn răng chịu đau làm biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật lớn nhỏ với mong muốn xinh đẹp hơn. Gia thế, dung mạo có thể cô phải chịu thua nhưng cô tuyệt đối không thể để tình cảm mình cũng phải thua thiệt. Vì muốn được ở gần với anh mà cô bất chấp cãi lệnh của ba chạy tới Hải Thiên Đế Cung không ngờ anh lại luôn lạnh lùng với cô thậm chí là công kích cô.
Trong lòng ngoại trừ chua xót đau lòng thì chính là tức giận và căm ghét. Một tiểu thư Yamaguchi cao quý như cô lẽ nào không giải quyết được một ả người làm nho nhỏ. Bao nhiêu năm nay sống cùng phu nhân, cô cũng học được chút da lông bản lĩnh của phu nhân.
Cẩn thận đỡ Trầm Thiên Phong ngồi xuống ghế, Lý Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt một ly nước ấm lên bàn làm việc của anh.
''Vết thương của anh vẫn còn mới nên đừng uống trà nữa, tôi lấy cho anh lý nước ấm rồi. Nếu có cần gì cứ gọi tôi và Tiểu Dương, nếu thấy khó chịu nhất định phải gọi ngay đấy.''
''Cô bắt đầu nhiều lời từ bao giờ thế?'' Trầm Thiên Phong không quan tâm lắm vừa xem tài liệu vừa hỏi. Anh chẳng qua chị bị thương nhẹ, vết thương không quá nghiêm trọng vậy mà cô cứ càm ràm đủ chuyện phải chú ý với anh.
''Tôi lo cho anh thôi, anh chẳng nói anh như cha mẹ tái sinh của tôi sao? Tôi quan tâm đến ân nhân của mình cũng không được à?'' Lý Giai Kỳ bĩu môi nói, trong lòng thầm nghĩ dù sao anh cũng từng gọi tôi là mẹ, quan tâm anh như con trai tôi thôi.
''Được rồi, cô đi làm việc của mình đi.''
''Có gì cần nhớ phải gọi bọn tôi đấy, chúng tôi ở ngay bên ngoài thôi.''
Lý Giai Kỳ không quên dặn dò một lần nữa rồi mới ra ngoài.
Nhìn vào cánh cửa vừa mới khép lại Trầm Thiên Phong nở một nụ cười không rõ phát hiện.
Buổi sáng trôi qua coi như là suôn sẻ, Trầm Thiên Phong rất ngoan ngoãn ngồi làm việc không phiền đến hai người đang canh bên ngoài.
''Anh nói xem có phải ông chủ của chúng ta là mình đồng da sắt không? Hay là anh ta không có cảm giác đau?'' Vừa ăn Lý Giai Kỳ vừa hướng về Tiểu Dương hỏi.
''Tất cả đều không phải.'' Tiểu Dương lắc đầu thành thật trả lời: ''Từ lúc biết chủ tịch đến nay chưa bao giờ tôi thấy ngài ấy nghỉ ngơi lúc bị thương cả, đây là lần đầu tiên cho nên hôm nay ngài ấy muốn đi làm cũng không có gì ngạc nhiên.''
''Làm để chết hay sao mà không muốn nghỉ.''
Lý Giai Kỳ lầu bầu một lúc, cô không muốn ăn nên cứ chọc chọc đồ ăn trong bát.
''À phải rồi, Quách Diệp lại là chuyện thế nào?''
''Thế nào là thế nào, không phải chủ tịch nói rõ rồi sao?'' Tiểu Dương khó hiểu nhìn Lý Giai Kỳ.
''Vậy tôi hỏi anh, ''nghỉ ngơi'' trong lời nói của chủ tịch là theo nghĩa nào?''
''À chuyện này sao.'' Tiểu Dương như nhận ra thắc mắc của Lý Giai Kỳ, anh khẽ cười thản nhiên nói: ''Ở trong tay chủ tịch có khá nhiều mỏ kim cương và đá quý, công nhân làm việc cũng không phải số lượng nhỏ. Phần lớn họ là dân địa phương nhưng cũng có không ít người từng đối đầu với chủ tịch. Quách Diệp là bị đưa đến đó, thời gian sau này của bà ta chỉ có thể dựa vào bản thân. Những bại tướng kia cũng không phải người ăn chay một khi biết Quách Diệp từng là người thân cận của chủ tịch liệu có để bà ta yên hay không. Bà ta đi theo chủ tịch bao nhiêu năm vậy mà lại mắc phải sai lầm đơn giản nhất. Âu cũng là bà ta tự làm tự chịu khó thể trách người khác.''
Càng nghe Lý Giai Kỳ càng thấy con người của Trầm Thiên Phong quá thần bí. Những gì cô biết về anh chỉ như phần nổi của tảng băng trôi, phần chìm dưới nước có bao nhiêu cô không hề biết.
Lý Giai Kỳ hiểu việc Trầm Thiên Phong bị thương là một bí mật vậy mà Quách Diệp lại tiết lộ ra bên ngoài. Việc này một khi bị kẻ địch của anh ta biết được thì hậu quả khó mà tưởng tượng cho nên Trầm Thiên Phong đã cho bà ta đến mỏ ở Châu Phi tự sinh tự diệt.
''Vậy còn vị thiên kim nhà Yamaguchi kia lại là thế nào?'' Lý Giai Kỳ ngập ngừng hỏi.
''Cô nói Ryo tiểu thư sao? Nói sao nhỉ, cô ấy là một trong số ứng cử viên cho vị trí chủ tịch phu nhân đấy cho nên cô chớ đắc tội.'' Tiểu Dương nhìn cô, cười đầy ẩn ý.
''Một trong số?''
''Ngoài Ryo tiểu thư còn có một vị khác nữa. Lúc chủ tịch gặp khó khăn tưởng chừng không vực dậy nổi chính Yamaguchi tiên sinh và cha của vị kia đứng ra giúp đỡ cho nên chủ tịch vẫn luôn biết ơn bọn họ.''
''Cho nên anh ta định dùng thân báo đáp, nhưng mà lấy người này không sợ đắc tội người kia sao?''
''Chuyện này rất đơn giản, chủ tịch chỉ cần lấy hết là được.''
Tiểu Dương vừa nói vừa cười ha ha rất vui vẻ còn Lý Giai Kỳ nghe đến đấy lườm anh ta một cái.
''Anh cũng thật biết nói đùa, hai người thì làm sao mà cưới hết!''
''Ha ha, cô không cần lo. Chủ tịch có thể lấy bốn vợ hợp pháp cho nên hai vị đó vẫn xem là ít.''
Lý Giai Kỳ mặt đầy mộng bức, lại còn có thể lấy bốn vợ hợp pháp. Tiểu Dương này chắc là xem phim cung đấu đến nghiện rồi nhưng cô cũng đâu phải đứa ngu để anh ta lừa.
''Nói mới nhớ, hai năm không gặp mà Ryo tiểu thư khác quá.''
''Ý gì?''
''Cô ấy đẹp hơn nhiều chắc là phải làm phẫu thuật nhiều lần mới được như vậy.''
''Ý anh là cô ta phẫu thuật thẩm mỹ?''
''Đúng vậy, trong hai ứng cử viên chủ tịch phu nhân thì Ryo tiểu thư không được đẹp mắt cho lắm nói thẳng ra là nhan sắc trung bình so với vị kia thì một trời một vực. Tôi nghĩ là Ryo tiểu thư sợ lép vế vị kia cho nên mới đi phẫu thuật. Nhưng cũng phải nói là nhan sắc bây giờ cũng quá đẹp rồi, hoàn toàn có thể so sánh với vị kia.''
Lý Giai Kỳ chưa từng gặp Yamaguchi Ryo trước đây nên không biết cô ta trước đây trông ra sao nhưng quả thật như lời Tiểu Dương nói, nhan sắc của cô ấy bây giờ hoàn toàn có thể xếp vào hàng mỹ nhân.
Bữa tối hôm nay có nhiều thêm một thành viên và dĩ nhiên cũng có thêm nhiều món hợp với sở thích của vị phu nhân tương lai.
Trừ Ngô Việt Bân và Lý Giai Kỳ thì mọi người đều đã ngồi vào bàn, vị trí mà Ngô Việt Bân vẫn hay ngồi hiện giờ đã bị Yamaguchi Ryo ngồi. Cô ta mặc một chiếc váy len dài màu sữa trễ vai vừa thoải mái vừa khoe được đôi vai gầy.
Đang kéo ghế định ngồi xuống chợt Yamaguchi Ryo liếc nhìn Lý Giai Kỳ đầy khinh bỉ, chanh chua nói.
''Cô chỉ là người làm mà cũng muốn ngồi ăn cùng bàn với chủ nhân, xem ra anh Thiên Phong đúng ra rất coi trọng cô.''
Bàn tay đang kéo ghế của Lý Giai Kỳ cứng đờ, cô sượng sùng không biết nên ngồi xuống hay là rời đi nữa. Yamaguchi Ryo nói không sai, cô chỉ là người làm thì lấy đâu tư cách ngồi chung bàn ăn với ông chủ.
''Giai Kỳ đương nhiên là rất được lão đại coi trọng, công lao của cô ấy không hề nhỏ chút nào.'' Đàm Minh Viễn lên tiếng, anh hướng về Lý Giai Kỳ khẽ lắc nhẹ đầu ý bảo cô đừng xúc động quá: ''Tiểu thư Ryo cũng chỉ là thắc mắc một chút, cô đừng để ý.''
''Không sao, tôi cũng có việc bận nên muốn đến nói mọi người cứ ăn tối. Tôi đi trước.''
Cố gắng tỏ ra thật thản nhiên, Lý Giai Kỳ không để lộ cảm xúc gì mà vẫn bình thường như không có chuyện gì. Cô quay người rời khỏi phòng ăn trong vẻ mặt đắc ý của Yamaguchi Ryo.
Nói không tức giận là giả nhưng Lý Giai Kỳ cô biết Yamaguchi Ryo là người cô không thể trêu vào. Đến cả Trầm Thiên Phong cũng phải kiêng kỵ ba cô ta ba phần thì một người không quyền không thế như cô tốt nhất không nên đắc tội.
''Rất có phong thái của nữ chủ nhân, lệnh phu nhân chắc là tốn không ít tâm tư trên người cô.''
Trầm Thiên Phong nãy giờ vẫn giữ khuôn mặt lạnh ung dung ăn tối bỗng dưng lên tiếng mà lời này làm cho Yamaguchi Ryo phải biến sắc. Mẹ của cô ta chỉ là một trong số những nhân tình của ba cô ta, từ nhỏ cô ta đã bị tách khỏi mẹ ruột đưa đến chỗ Yamaguchi phu nhân nuôi dưỡng. Đương nhiên Yamaguchi phu nhân cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, bà ta không thể nào rộng lượng mà yêu thương con riêng của chồng như con ruột. Cũng bởi vì Yamaguchi tiên sinh chỉ có duy nhất cô ta là con gái không hề đe dọa đến địa cị của con trai bà ta cho nên cuộc sống của cô ta mới dễ dàng một chút.
Yamaguchi Ryo tái mặt không đáp trả được chỉ còn cách lảng tránh sang chuyện khác, cô ta vừa ăn vừa tán gẫu câu được câu không với Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương. Riêng Ngô Việt Bân thì không đáp lại cô ta một câu nào, trước sau chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Chỉ một lát Trầm Thiên Phong đã ăn xong, anh đẩy ghế đứng lên.
''Hình như lệnh phu nhân quên không dạy cho cô là không nên nói quá nhiều trong bữa ăn.''
Một lần nữa Yamaguchi bị Trầm Thiên Phong dội nước lạnh, anh không hề cố kỵ có người khác ở đây mà giữ lại chút mặt mũi cho cô. Từ lúc đến Hải Thiên Đế Cung, cô lờ mờ nhận ra bề ngoài anh tuy là lạnh lùng như mọi khi nhưng lại như có như không đả kích cô mà mỗi lần đều là vì cô đã gây khó dễ cho Lý Giai Kỳ.
Từ lúc lên năm tuổi mọi người trong nhà đều nói cô nhất định phải trở thành vợ của anh, sau này lớn hơn một chút khi nhìn thấy anh lần đầu tiên cô đã biết anh là người đã định sẵn cho cuộc đời sau này của mình. Cô yêu anh kể từ lần gặp mặt đầu tiên cho đến tần bây giờ, tình yêu của cô càng ngày càng lớn và cô không cho phép kẻ nào chen ngang tình yêu của cô. Cô biết có người cũng giống như cô định sẵn là trở thành vợ của anh hơn nữa cô ta còn vô cùng xinh đẹp cho nên cô phải cắn răng chịu đau làm biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật lớn nhỏ với mong muốn xinh đẹp hơn. Gia thế, dung mạo có thể cô phải chịu thua nhưng cô tuyệt đối không thể để tình cảm mình cũng phải thua thiệt. Vì muốn được ở gần với anh mà cô bất chấp cãi lệnh của ba chạy tới Hải Thiên Đế Cung không ngờ anh lại luôn lạnh lùng với cô thậm chí là công kích cô.
Trong lòng ngoại trừ chua xót đau lòng thì chính là tức giận và căm ghét. Một tiểu thư Yamaguchi cao quý như cô lẽ nào không giải quyết được một ả người làm nho nhỏ. Bao nhiêu năm nay sống cùng phu nhân, cô cũng học được chút da lông bản lĩnh của phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.