Chương 11: Đừng chọc tôi nổi điên
Tiểu Haj
23/04/2023
Phòng ăn lớn trong Hải Thiên Đế Cung, bốn người đàn ông đang dùng bữa sáng. Một nhóm người hầu đang đứng xung quanh phục vụ bữa sáng cho họ.
Trầm Đại Boss ngồi chính giữa, bên phải là Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương còn bên trái là một người đàn ông khác khá lạ mặt.
''Gần đây chú nghiên cứu về thứ đó sao rồi?'' Trầm Đại Boss dừng lại động tác ăn hướng về người đàn ông kia hỏi, vẫn là chất giọng trầm thấp kia nhưng không còn quá lạnh lùng.
''Có chút tiến triển nhưng so với Z178 của Farret tiền bối thì không đáng nhắc đến.'' Người đàn ông đặt chiếc nĩa trong tay xuống trả lời một cách buồn rầu.
''Z178 cho đến bây giờ vẫn đứng đầu trong danh sách vũ khí sinh hoá, nếu chúng ta có được công thức thì quá tốt. Việt Bân, cố lên anh tin chú nhất định làm được.''
Người vừa nói là Đàm Minh Viễn, anh đang cổ vũ cho Ngô Việt Bân người ngồi đối diện với mình.
''Em sẽ cố hết sức nhưng chắc sẽ mất khá nhiều thời gian.''
Phòng ăn yên tĩnh trở lại, lúc này Quách Diệp cùng với hai nữ hầu nữa đi vào, trên người bà ta là bộ đồ vest thẳng thớm đầu tóc gọn gàng cả người toát ra sự chỉn chu.
''Trầm tiên sinh, ngài gọi tôi.'' Hơi cúi người cung kính nói.
''Ngày hôm qua khu nhà kính làm gì?'' Trầm Đại ma vương hỏi, đôi mắt đen sâu hun hút liếc về phía Quách Diệp.
Làm việc cho Trầm Đại Boss lâu năm hiển nhiên Quách Diệp biết khi ông chủ dùng ánh mắt như vậy nghĩa là anh ta đã rõ ràng mọi việc và cái anh cần là sự trung thực cho nên bà không được chút sơ sót.
''Hôm qua người làm nhóm ba thu hoạch rau củ và trái cây.'' Quách Diệp cung cung kính kính thành thật trả lời.
''Gần đây buổi tối có ai ra khỏi phòng sau mười giờ tối hay không?'' Anh lạnh nhạt hỏi.
Quách Diệp bị câu hỏi của anh làm cho hoảng sợ rồi, người làm trong Hải Thiên Đế Cung trước giờ vẫn luôn tuân thủ quy định cho nên cái chức phó quản gia này bà ta làm cũng thực nhàn hạ. Buổi tối sau khi nhà chính đóng cửa là bà ta về phòng chăm sóc nhan sắc đâu có rảnh đi xem đám người dưới.
''Không...không có.'' Bởi vì hoảng sợ nên lời nói đã run rẩy không ít. Làm việc lâu năm nên Quách Diệp biết vị tổ tông này có bao nhiêu đáng sợ.
''Lý Giai Kỳ đang ở nhóm mấy?''
Anh bất ngờ thay đổi chủ đề làm Quách Diệp có phần không hiểu rốt cuộc anh muốn hỏi gì nhưng bà ta không có gan hỏi chỉ biết trả lời thành thật nhất.
''Cô ta ở nhóm ba, ngày hôm qua hẳn là cùng người làm trong nhóm thu hoạch rau củ quả.''
Trầm Đại Boss hơi nheo mắt lại, đôi lông mày cũng nhíu vào kết hợp với bộ râu rậm rạp khá là doạ người.
''Lương tháng này của bà trừ một nửa, từ hôm nay Lý Giai Kỳ sẽ làm việc ở nhóm một.'' Trầm Đại Boss cố tình ngừng lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Quách Diệp: ''Còn nữa, tôi không nuôi kẻ lười biếng.''
Quách Diệp chột dạ, cả khuôn mặt vốn trắng bệch vì sợ hãi giờ lại thêm nhợt nhạt. Lời nói của Trầm Đại Boss trước sau luôn chứa hàn ý lại thêm cái khí thế bức người của anh luôn làm người khác sợ đến tim đập chân run.
Chờ Quách Diệp đi rồi Ngô Việt Bân mới sáp lại gần nháy nháy mắt hỏi Trầm Đại Boss.
''Lý Giai Kỳ là ai vậy?'' Ngô Việt Bân nở một nụ cười hết sức gợi đòn.
Giống như không nghe thấy Ngô Việt Bân hỏi, cả Trầm Đại Boss và Đàm Minh Viễn đều không trả lời. Trầm Đại Boss thậm chí còn lạnh mắt quét ánh mắt đầu cảnh cáo về phía anh ta nhưng Ngô Việt Bân trước sau không để ý anh nhìn về Tiểu Dương.
''Lý Giai Kỳ sao, cô ấy là người làm mới đến làm được nửa tháng. Việt Bân Đại nhân đừng nghĩ bậy bạ.'' Tiểu Dương cung cấp thông tin cho Ngô Việt Bân không quên nhắc nhở anh chớ suy nghĩ lung tung kẻo rước hoạ vào thân.
''Lý Giai Kỳ, nghe quen quen....'' Ngô Việt Bân lẩm nhẩm trong miệng tên của cô rồi mắt chợt sáng lên như Columbus tìm ra châu Mỹ: ''Là cô gái có giọng nói giống với người đó mà lão đại bảo Văn Bác điều tra gần đây sao?''
''Chính là cô ta.'' Đàm Minh Viễn khẳng định lại.
''Em nghe Văn Bác nói thông tin của cô ta còn một số chỗ rất đáng nghi...''
''Cho nên cần giữ lại quan sát, giết nhầm còn hơn bỏ sót.'' Trầm Đại Boss không hề che giấu hàn ý trong lời nói của mình, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng một tia sát ý không dễ nhận ra.
Nghỉ ngơi một đêm Lý Giai Kỳ đã khá hơn rất nhiều, cổ họng tuy không còn đau rát khi nói chuyện hay ăn uống nhưng chiếc cổ trắng ngần lại thảm vô cùng. Vết bầm ở cổ rất đau và cũng rất đậm thật khó mà che giấu, cũng may sáng sớm Lương Thuỷ Nhu mang cho cô lọ thuốc tan máu bầm. Để tránh mọi người nhìn thấy rồi bị doạ, cô dùng chút phấn trang điểm phủ lên.
Xử lý xong xuôi thì Lý Giai Kỳ nhận được cái tin rất sốc đến từ vị phó quản gia đáng kính. Đúng vậy, Quách Diệp làm theo lời của Trầm Đại Boss kêu cô đến làm tại nhóm một. Những tưởng chỉ có vậy thì bà ta bonus thêm một câu: ''Ban ngày làm việc ở nhóm một, buổi tối hoàn thành công việc của nhóm ba'' có nghĩa là từ nay cô phải làm hai công việc một lúc nhưng lương thì không tăng.
Phản đối của Lý Giai Kỳ vô hiệu khi cô biết người chỉ định cô đến làm việc tại nhóm một chính là tên chủ nợ tối hôm qua suýt nữa bóp chết cô. Cục đá giận giữ trong lòng lại tăng thêm một lần, thật không biết vận xui của cô còn kéo dài đến khi nào.
Thế là mang theo một bụng tức giận, Lý Giai Kỳ hậm hực đến nhóm một nhận công việc.
Công việc của nhóm một chủ yếu là lau chùi dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc trong lậ đài. Tuy lâu đài rộng lớn nhưng người làm cũng rất đông nên công việc cơ bản là nhẹ nhàng, điểm khó duy nhất đối với Lý Giai Kỳ chính là lúc bào cũng phải có mặt trong khu vực lâu đài nên cô không thể về nhà kính tranh thủ hoàn thành công việc của mình.
Đã không gặp thiên thời địa lợi lại gặp thêm nhân không hoà khiến Lý Giai Kỳ rất thảm.
Kể từ ngày cô tới nhóm một làm việc thì Quách Diệp luôn cố tình hoặc vô ý gây khó dễ cho cô. Mỗi bữa ăn trong lâu đài đều phải có người hầu đứng phục vụ và cố tình Lý Giai Kỳ là người bị chỉ định đi nhiều nhất. Đáng ghét hơn là bà ta lợi dụng lúc cô đi phòng ăn phục vụ ông chủ để thay đổi thời gian ăn cơm của nhóm người làm khiến mỗi lần Lý Giai Kỳ đều không còn đồ ăn, nếu may mắn Thuỷ Nhu giữ phần thì cô còn đỡ thảm.
Đang chăm chú lau chiếc bình gốm quý giá thì Lý Giai Kỳ bị người ta ném một đống chăn mền vào người. May mắn cô nhanh tay lẹ mắt nên chiếc bình gốm không phải vào sọt rác với từng mảnh vụn.
Cẩn thận đặt chiếc bình về vị trí, Lý Giai Kỳ lúc này mới nhìn về kẻ vừa ném đồ vào người cô. Ha, người quen....
''Mắt sinh ra để nhìn và quan sát không phải đồ trang trí.'' Cô lạnh giọng nói.
Người vừa ném đồ vào Lý Giai Kỳ là Ngọc Mai, cái đuôi nhỏ luôn đi theo nịnh hót Quách Diệp.
''Cô mau mang chỗ chăn mền này đi giặt.'' Ngọc mai khoanh tay trước ngực, hất hàm nhìn Lý Giai Kỳ đầy khiêu khích.
''Tôi không có bổn phận phải nghe lệnh của cô.'' Lý Giai Kỳ cũng không thừa hơi nhiều lời với loại người không có não như cô ta, cô xoay người đi ra chỗ khác.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Ngọc Mai đã hứa với Quách Diệp ''dạy dỗ'' Lý Giai Kỳ thật tốt thì làm sao có thể dễ dàng để cô đi.
''Tai cô cũng để trang trí à, không nghe thấy tôi nói là mau mang đồ đi giặt à?'' Cái chất giọng the thé chanh chua của ả ta thật khiến người khác khó chịu.
''Phòng giặt cách không xa, tôi còn có việc cho nên thỉnh cái đuôi nhỏ tự mình mang đến đó.'' Lý Giai Kỳ vốn không để cô ta vào mắt nhưng cô ta cố ý kiếm chuyện nên cô cũng hào phóng ''tiếp chuyện'' cô ta một phen.
Bị Lý Giai Kỳ châm chọc Ngọc Mai tức giận xù lông nhím lên, cô ta ôm đống chăn mền dưới đất lên ném hết lên người lên đầu của Lý Giai Kỳ: ''Con khốn kiếp mày nói ai là đuôi nhỏ, mày tưởng phó quản gia Quách không thể xử lý mày hay sao. Hôm nay tao sẽ cho con khốn chết tiệt không người dạy dỗ như mày biết thế nào là khuất phục.''
Lý Giai Kỳ hất hết đống chăn mền trên người xuống cũng kịp lúc bắt được cổ tay của Ngọc Mai, cô ta đang muốn nhân cơ hội cô bị chăn trùm lên đầu đánh lén cô.
Tức giận, khó chịu tích tụ bấy lâu nay vì câu nói ''không người dạy dỗ'' của Ngọc Mai mà bùng nổ.
Chát! Chát! Chát! Chát!
Bốn cái tát giáng xuống mặt của Ngọc Mai.
''Đừng chọc tôi nổi điên, lúc đó các người không chỉ đơn giản là ăn mấy bạt tai đâu.'' Ánh mắt Lý Giai Kỳ rét lạnh nhìn vào Ngọc Mai rồi nhìn ra phía sau cô ta, ánh mắt ấy làm Ngọc Mai sợ nhũn cả chân còn Quách Diệp phía sau cũng không dám khinh thường cô.
Nhà ăn cho người làm luôn rất đông vào mỗi bữa ăn, kể từ khi cô dằn mặt Ngọc Mai lúc trước thì gần đây Quách Diệp đã thu liễm hơn một chút. Cô cũng không biết mình đắc tội bà ta lúc nào mà luôn bị làm khó.
Thời gian ăn cơm luôn luôn tràn ngập những câu chuyện trên trời dưới đất và hôm nay chủ đề câu chuyện xoay quanh Trầm Đại Ma Vương. Lý Giai Kỳ là người mới nhất ở đây nên cô không tham gia vào mà chỉ yên lặng lắng nghe.
Hết bảy bảy bốn mươi chín câu chuyện truyền kỳ về vị Đại Ma Vương nào đó nào là chiến tích thương trường, mức độ giàu có cho đến nhan sắc với sự tham gia sôi nổi của các nữ hầu thì Lý Giai Kỳ cũng nhận ra đám nữ hầu trong Hải Thiên Đế Cung đích thực là fan hâm mộ não tàn của Đại Ma Vương.
''Không biết người như Trầm tiên sinh thì sẽ thích mẫu phụ nữ như thế nào nhỉ?'' Một nữ hầu bông nhiên chuyển chủ đề và cái chủ đề này gãi đúng chỗ ngứa của mọi người.
''Chắc chắn là tiểu thư con nhà quyền quý xinh đẹp giỏi giang rồi.''
''Tôi nghĩ là một cô gái dịu dàng đoan trang, thấu hiẻu lòng người.''
''Nhắc đến thì tôi chưa thấy bên cạnh Trầm tiên sinh có một người phụ nữ nào xuất hiện luôn.''
Sở dĩ mọi người có gan bàn tán về ông chủ rôm rả như vậy là bởi vì phó quản gia Quách Diệp không ở chứ nếu bà ta có mặt thì có cho vàng cũng không ai dám hé miệng.
Một nữ hầu khoảng hơn ba mươi lúc này mới thần thần bí bí ra hiệu mọi người im lặng để mình nói. Lý Giai Kỳ nhớ mang máng người này là một trong số người làm lâu năm nhất ở đây.
''Tôi làm việc ở Hải Thiên Đế Cung từ khi mới xây dựng xong đến giờ cũng mười năm có lẻ, tôi chưa bao giờ nghe thấy chứ đừng nói gặp được người phụ nữ nào đó của Trần tiên sinh. Trái lại thì Trầm tiên sinh và Minh Viễn đại nhân luôn luôn đi với nhau như hình với bóng, Minh Viễn đại nhân cũng chưa từng nghe nói có phụ nữ bên cạnh.''
Lời nói tuy không chỉ thẳng ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ ý tứ bên trong, Lý Giai Kỳ cũng không ngoại lệ. Thì ra hai người họ mới là một đôi hèn gì cả hai đều không có phụ nữ bên cạnh.
Trầm Đại Boss ngồi chính giữa, bên phải là Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương còn bên trái là một người đàn ông khác khá lạ mặt.
''Gần đây chú nghiên cứu về thứ đó sao rồi?'' Trầm Đại Boss dừng lại động tác ăn hướng về người đàn ông kia hỏi, vẫn là chất giọng trầm thấp kia nhưng không còn quá lạnh lùng.
''Có chút tiến triển nhưng so với Z178 của Farret tiền bối thì không đáng nhắc đến.'' Người đàn ông đặt chiếc nĩa trong tay xuống trả lời một cách buồn rầu.
''Z178 cho đến bây giờ vẫn đứng đầu trong danh sách vũ khí sinh hoá, nếu chúng ta có được công thức thì quá tốt. Việt Bân, cố lên anh tin chú nhất định làm được.''
Người vừa nói là Đàm Minh Viễn, anh đang cổ vũ cho Ngô Việt Bân người ngồi đối diện với mình.
''Em sẽ cố hết sức nhưng chắc sẽ mất khá nhiều thời gian.''
Phòng ăn yên tĩnh trở lại, lúc này Quách Diệp cùng với hai nữ hầu nữa đi vào, trên người bà ta là bộ đồ vest thẳng thớm đầu tóc gọn gàng cả người toát ra sự chỉn chu.
''Trầm tiên sinh, ngài gọi tôi.'' Hơi cúi người cung kính nói.
''Ngày hôm qua khu nhà kính làm gì?'' Trầm Đại ma vương hỏi, đôi mắt đen sâu hun hút liếc về phía Quách Diệp.
Làm việc cho Trầm Đại Boss lâu năm hiển nhiên Quách Diệp biết khi ông chủ dùng ánh mắt như vậy nghĩa là anh ta đã rõ ràng mọi việc và cái anh cần là sự trung thực cho nên bà không được chút sơ sót.
''Hôm qua người làm nhóm ba thu hoạch rau củ và trái cây.'' Quách Diệp cung cung kính kính thành thật trả lời.
''Gần đây buổi tối có ai ra khỏi phòng sau mười giờ tối hay không?'' Anh lạnh nhạt hỏi.
Quách Diệp bị câu hỏi của anh làm cho hoảng sợ rồi, người làm trong Hải Thiên Đế Cung trước giờ vẫn luôn tuân thủ quy định cho nên cái chức phó quản gia này bà ta làm cũng thực nhàn hạ. Buổi tối sau khi nhà chính đóng cửa là bà ta về phòng chăm sóc nhan sắc đâu có rảnh đi xem đám người dưới.
''Không...không có.'' Bởi vì hoảng sợ nên lời nói đã run rẩy không ít. Làm việc lâu năm nên Quách Diệp biết vị tổ tông này có bao nhiêu đáng sợ.
''Lý Giai Kỳ đang ở nhóm mấy?''
Anh bất ngờ thay đổi chủ đề làm Quách Diệp có phần không hiểu rốt cuộc anh muốn hỏi gì nhưng bà ta không có gan hỏi chỉ biết trả lời thành thật nhất.
''Cô ta ở nhóm ba, ngày hôm qua hẳn là cùng người làm trong nhóm thu hoạch rau củ quả.''
Trầm Đại Boss hơi nheo mắt lại, đôi lông mày cũng nhíu vào kết hợp với bộ râu rậm rạp khá là doạ người.
''Lương tháng này của bà trừ một nửa, từ hôm nay Lý Giai Kỳ sẽ làm việc ở nhóm một.'' Trầm Đại Boss cố tình ngừng lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Quách Diệp: ''Còn nữa, tôi không nuôi kẻ lười biếng.''
Quách Diệp chột dạ, cả khuôn mặt vốn trắng bệch vì sợ hãi giờ lại thêm nhợt nhạt. Lời nói của Trầm Đại Boss trước sau luôn chứa hàn ý lại thêm cái khí thế bức người của anh luôn làm người khác sợ đến tim đập chân run.
Chờ Quách Diệp đi rồi Ngô Việt Bân mới sáp lại gần nháy nháy mắt hỏi Trầm Đại Boss.
''Lý Giai Kỳ là ai vậy?'' Ngô Việt Bân nở một nụ cười hết sức gợi đòn.
Giống như không nghe thấy Ngô Việt Bân hỏi, cả Trầm Đại Boss và Đàm Minh Viễn đều không trả lời. Trầm Đại Boss thậm chí còn lạnh mắt quét ánh mắt đầu cảnh cáo về phía anh ta nhưng Ngô Việt Bân trước sau không để ý anh nhìn về Tiểu Dương.
''Lý Giai Kỳ sao, cô ấy là người làm mới đến làm được nửa tháng. Việt Bân Đại nhân đừng nghĩ bậy bạ.'' Tiểu Dương cung cấp thông tin cho Ngô Việt Bân không quên nhắc nhở anh chớ suy nghĩ lung tung kẻo rước hoạ vào thân.
''Lý Giai Kỳ, nghe quen quen....'' Ngô Việt Bân lẩm nhẩm trong miệng tên của cô rồi mắt chợt sáng lên như Columbus tìm ra châu Mỹ: ''Là cô gái có giọng nói giống với người đó mà lão đại bảo Văn Bác điều tra gần đây sao?''
''Chính là cô ta.'' Đàm Minh Viễn khẳng định lại.
''Em nghe Văn Bác nói thông tin của cô ta còn một số chỗ rất đáng nghi...''
''Cho nên cần giữ lại quan sát, giết nhầm còn hơn bỏ sót.'' Trầm Đại Boss không hề che giấu hàn ý trong lời nói của mình, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng một tia sát ý không dễ nhận ra.
Nghỉ ngơi một đêm Lý Giai Kỳ đã khá hơn rất nhiều, cổ họng tuy không còn đau rát khi nói chuyện hay ăn uống nhưng chiếc cổ trắng ngần lại thảm vô cùng. Vết bầm ở cổ rất đau và cũng rất đậm thật khó mà che giấu, cũng may sáng sớm Lương Thuỷ Nhu mang cho cô lọ thuốc tan máu bầm. Để tránh mọi người nhìn thấy rồi bị doạ, cô dùng chút phấn trang điểm phủ lên.
Xử lý xong xuôi thì Lý Giai Kỳ nhận được cái tin rất sốc đến từ vị phó quản gia đáng kính. Đúng vậy, Quách Diệp làm theo lời của Trầm Đại Boss kêu cô đến làm tại nhóm một. Những tưởng chỉ có vậy thì bà ta bonus thêm một câu: ''Ban ngày làm việc ở nhóm một, buổi tối hoàn thành công việc của nhóm ba'' có nghĩa là từ nay cô phải làm hai công việc một lúc nhưng lương thì không tăng.
Phản đối của Lý Giai Kỳ vô hiệu khi cô biết người chỉ định cô đến làm việc tại nhóm một chính là tên chủ nợ tối hôm qua suýt nữa bóp chết cô. Cục đá giận giữ trong lòng lại tăng thêm một lần, thật không biết vận xui của cô còn kéo dài đến khi nào.
Thế là mang theo một bụng tức giận, Lý Giai Kỳ hậm hực đến nhóm một nhận công việc.
Công việc của nhóm một chủ yếu là lau chùi dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc trong lậ đài. Tuy lâu đài rộng lớn nhưng người làm cũng rất đông nên công việc cơ bản là nhẹ nhàng, điểm khó duy nhất đối với Lý Giai Kỳ chính là lúc bào cũng phải có mặt trong khu vực lâu đài nên cô không thể về nhà kính tranh thủ hoàn thành công việc của mình.
Đã không gặp thiên thời địa lợi lại gặp thêm nhân không hoà khiến Lý Giai Kỳ rất thảm.
Kể từ ngày cô tới nhóm một làm việc thì Quách Diệp luôn cố tình hoặc vô ý gây khó dễ cho cô. Mỗi bữa ăn trong lâu đài đều phải có người hầu đứng phục vụ và cố tình Lý Giai Kỳ là người bị chỉ định đi nhiều nhất. Đáng ghét hơn là bà ta lợi dụng lúc cô đi phòng ăn phục vụ ông chủ để thay đổi thời gian ăn cơm của nhóm người làm khiến mỗi lần Lý Giai Kỳ đều không còn đồ ăn, nếu may mắn Thuỷ Nhu giữ phần thì cô còn đỡ thảm.
Đang chăm chú lau chiếc bình gốm quý giá thì Lý Giai Kỳ bị người ta ném một đống chăn mền vào người. May mắn cô nhanh tay lẹ mắt nên chiếc bình gốm không phải vào sọt rác với từng mảnh vụn.
Cẩn thận đặt chiếc bình về vị trí, Lý Giai Kỳ lúc này mới nhìn về kẻ vừa ném đồ vào người cô. Ha, người quen....
''Mắt sinh ra để nhìn và quan sát không phải đồ trang trí.'' Cô lạnh giọng nói.
Người vừa ném đồ vào Lý Giai Kỳ là Ngọc Mai, cái đuôi nhỏ luôn đi theo nịnh hót Quách Diệp.
''Cô mau mang chỗ chăn mền này đi giặt.'' Ngọc mai khoanh tay trước ngực, hất hàm nhìn Lý Giai Kỳ đầy khiêu khích.
''Tôi không có bổn phận phải nghe lệnh của cô.'' Lý Giai Kỳ cũng không thừa hơi nhiều lời với loại người không có não như cô ta, cô xoay người đi ra chỗ khác.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Ngọc Mai đã hứa với Quách Diệp ''dạy dỗ'' Lý Giai Kỳ thật tốt thì làm sao có thể dễ dàng để cô đi.
''Tai cô cũng để trang trí à, không nghe thấy tôi nói là mau mang đồ đi giặt à?'' Cái chất giọng the thé chanh chua của ả ta thật khiến người khác khó chịu.
''Phòng giặt cách không xa, tôi còn có việc cho nên thỉnh cái đuôi nhỏ tự mình mang đến đó.'' Lý Giai Kỳ vốn không để cô ta vào mắt nhưng cô ta cố ý kiếm chuyện nên cô cũng hào phóng ''tiếp chuyện'' cô ta một phen.
Bị Lý Giai Kỳ châm chọc Ngọc Mai tức giận xù lông nhím lên, cô ta ôm đống chăn mền dưới đất lên ném hết lên người lên đầu của Lý Giai Kỳ: ''Con khốn kiếp mày nói ai là đuôi nhỏ, mày tưởng phó quản gia Quách không thể xử lý mày hay sao. Hôm nay tao sẽ cho con khốn chết tiệt không người dạy dỗ như mày biết thế nào là khuất phục.''
Lý Giai Kỳ hất hết đống chăn mền trên người xuống cũng kịp lúc bắt được cổ tay của Ngọc Mai, cô ta đang muốn nhân cơ hội cô bị chăn trùm lên đầu đánh lén cô.
Tức giận, khó chịu tích tụ bấy lâu nay vì câu nói ''không người dạy dỗ'' của Ngọc Mai mà bùng nổ.
Chát! Chát! Chát! Chát!
Bốn cái tát giáng xuống mặt của Ngọc Mai.
''Đừng chọc tôi nổi điên, lúc đó các người không chỉ đơn giản là ăn mấy bạt tai đâu.'' Ánh mắt Lý Giai Kỳ rét lạnh nhìn vào Ngọc Mai rồi nhìn ra phía sau cô ta, ánh mắt ấy làm Ngọc Mai sợ nhũn cả chân còn Quách Diệp phía sau cũng không dám khinh thường cô.
Nhà ăn cho người làm luôn rất đông vào mỗi bữa ăn, kể từ khi cô dằn mặt Ngọc Mai lúc trước thì gần đây Quách Diệp đã thu liễm hơn một chút. Cô cũng không biết mình đắc tội bà ta lúc nào mà luôn bị làm khó.
Thời gian ăn cơm luôn luôn tràn ngập những câu chuyện trên trời dưới đất và hôm nay chủ đề câu chuyện xoay quanh Trầm Đại Ma Vương. Lý Giai Kỳ là người mới nhất ở đây nên cô không tham gia vào mà chỉ yên lặng lắng nghe.
Hết bảy bảy bốn mươi chín câu chuyện truyền kỳ về vị Đại Ma Vương nào đó nào là chiến tích thương trường, mức độ giàu có cho đến nhan sắc với sự tham gia sôi nổi của các nữ hầu thì Lý Giai Kỳ cũng nhận ra đám nữ hầu trong Hải Thiên Đế Cung đích thực là fan hâm mộ não tàn của Đại Ma Vương.
''Không biết người như Trầm tiên sinh thì sẽ thích mẫu phụ nữ như thế nào nhỉ?'' Một nữ hầu bông nhiên chuyển chủ đề và cái chủ đề này gãi đúng chỗ ngứa của mọi người.
''Chắc chắn là tiểu thư con nhà quyền quý xinh đẹp giỏi giang rồi.''
''Tôi nghĩ là một cô gái dịu dàng đoan trang, thấu hiẻu lòng người.''
''Nhắc đến thì tôi chưa thấy bên cạnh Trầm tiên sinh có một người phụ nữ nào xuất hiện luôn.''
Sở dĩ mọi người có gan bàn tán về ông chủ rôm rả như vậy là bởi vì phó quản gia Quách Diệp không ở chứ nếu bà ta có mặt thì có cho vàng cũng không ai dám hé miệng.
Một nữ hầu khoảng hơn ba mươi lúc này mới thần thần bí bí ra hiệu mọi người im lặng để mình nói. Lý Giai Kỳ nhớ mang máng người này là một trong số người làm lâu năm nhất ở đây.
''Tôi làm việc ở Hải Thiên Đế Cung từ khi mới xây dựng xong đến giờ cũng mười năm có lẻ, tôi chưa bao giờ nghe thấy chứ đừng nói gặp được người phụ nữ nào đó của Trần tiên sinh. Trái lại thì Trầm tiên sinh và Minh Viễn đại nhân luôn luôn đi với nhau như hình với bóng, Minh Viễn đại nhân cũng chưa từng nghe nói có phụ nữ bên cạnh.''
Lời nói tuy không chỉ thẳng ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ ý tứ bên trong, Lý Giai Kỳ cũng không ngoại lệ. Thì ra hai người họ mới là một đôi hèn gì cả hai đều không có phụ nữ bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.