Chương 24: Giao diện này cũng quá giống rồi
Tiểu Haj
23/04/2023
Xe chạy về Hải Thiên Đế Cung, xe chạy êm ái lại mệt mỏi mấy đêm liền nên Lý Giai Kỳ ngủ không biết gì.
''Chủ tịch, có cần gọi cô ấy dậy không?''
Xe đã vào gara được một lúc mà Trầm Thiên Phong vẫn không có ý định gọi Lý Giai Kỳ dậy, Tiểu Dương không biết làm sao đành ngồi chờ rồi nhỏ giọng hỏi, sợ làm Lý Giai Kỳ tỉnh giấc.
Nhìn cô gái đang ngủ ngon lành bên cạnh không hiểu sao Trầm Thiên Phong không nỡ đánh thức cô. Vốn dĩ trước giờ anh luôn ngồi cùng xe với Đàm Minh Viễn còn Tiểu Dương đi xe khác nhưng gần đây anh luôn có suy nghĩ không muốn cô đơn độc ở cùng người đàn ông khác cho nên yêu cầu Tiểu Dương lái xe cho mình, mọi người cùng đi chung xe.
Ban đầu giữ cô lại là có mục đích, anh nghi ngờ thân phận của cô nhưng rồi dần dần chính anh đã tự đập tan nghi ngờ đó. Tuy không biết rõ hết quá khứ của cô nhưng anh tin vào mắt nhìn người của Minh Viễn hay đúng hơn anh đã dần tiếp nhận cô là một người thân cận bên cạnh.
Có lẽ hơi hoang đường nhưng trong anh luôn có một trực giác nói rằng cô sẽ không hại anh.
Cảm giác như xe đã dừng lại, Lý Giai Kỳ mở choàng mắt tỉnh dậy.
''Đến nơi rồi sao, Tiểu Dương sao không gọi tôi dậy.''
Không nghĩ đến mình vậy mà cứ thế ngủ quên, không biết đến nơi bao lâu rồi. Ông chủ sẽ không vì cô ngủ quên mà nổi giận đấy chứ, Lý Giai Kỳ trộm nhìn Trầm Thiên Phong thấy anh không có vẻ gì là tức giận thì thở phào một cái.
''Làm phiền hai người phải chờ tôi, thật ngại quá.''
''Cũng chỉ vừa mới về đến, mau xuống đi.''
Trầm Thiên Phong nhàn nhạt nói chuyện như không có việc gì, Tiểu Dương chỉ biết đỡ trán, ông chủ nhà mình nói dối mà không chớp mắt. Hai người bọn họ đều đã đợi trên xe cả nửa tiếng có được không.
Đầu tháng mười hai, tháng cuối cùng của năm thời tiết lạnh hơn rất nhiều đã có mấy trận tuyết lớn.
Đang sửa soạn đi làm, mặc một chiếc áo dạ rồi bên ngoài là chiếc áo khoác thật to trông Lý Giai Kỳ như đòn bánh tét. Cô là người phương Nam nên đương nhiên đối với mùa đông lạnh kinh hồn của phương Bắc là vô cùng sợ hãi.
Sau khi đội thêm chiếc mũ lông màu xám, Lý Giai Kỳ mới yên tâm xách túi đi làm.
Ôi mẹ ơi!
Thật không thể tin được, chiếc túi xách của cô vậy mà bị rách mất phần đáy mấy đồ đựng trong đó lần lượt rơi ra ngoài.
Lý Giai Kỳ không có nhiều túi xách, cô chỉ có hai chiếc mà chiếc còn lại đang để ở nhà. Chiếc đang dùng này khá lớn đựng được nhiều đồ nên cô thường xuyên mang, không nghĩ tới hôm nay bị hỏng như vậy.
Nhặt vội điện thoại cho vào túi áo, Lý Giai Kỳ gom đồ đạc để tạm vào ngăn tủ đầu giường rồi chạy như bay xuống hầm để xe.
Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương còn có Đàm Minh Viễn đều ngồi trong xe chờ cô.
''Xin lỗi, để mọi người phải chờ lâu.''
''Không có gì, cô mau lên xe kẻo lạnh.'' Đàm Minh Viễn nhẹ nhàng nhắc nhở cô lên xe, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi khá dày mà cô lại sợ lạnh như thế.
Ngồi trên xe, Trầm Thiên Phong cũng chỉ nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục xem tài liệu. Cách ăn mặc phô trương của Lý Giai Kỳ anh cũng đã sớm quen. Còn nhớ ngày đầu tiên tuyết rơi, trông thấy cô mặc như quấn cả chăn lên người làm anh không biết phải nói gì luôn. Những nữ nhân anh từng gặp qua không phải đều cố gắng hở nhiều nhất có thể thì cũng là thời trang phang thời tiết nào có ai như cô.
Tranh thủ thời gian ngồi xe, Lý Giai Kỳ lên mạng tìm hiểu vài mẫu túi xách.
Vừa xem tài liệu, Trầm Thiên Phong vừa phân phó một vài công việc cho Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương rồi lại trao đổi một số điều cần lưu ý. Nếu là mọi hôm Lý Giai Kỳ cũng sẽ cùng thảo luận nhưng hôm nay cô mải lướt mạng nên không tham gia vào.
Có vài mẫu túi xách cô khá ưng thì lại đắt quá mà giá hợp lý thì lại không ưng. Kết quả đến tận công ty vẫn chưa chọn được cái nào.
Buổi trưa, Đàm Minh Viễn phải đi gặp lãnh đạo Bộ Công thương nên không có mặt. Chỉ có mấy người Giai Kỳ đi ăn cùng nhau.
Sau cuộc họp đầu giờ chiều, Lý Giai Kỳ cùng Tiểu Dương theo Trầm Thiên Phong đến khu vực Tây thành. Tập đoàn Hải Thiên thầu được dự án của Bộ xây dựng sẽ tiến hành xây mới khu cao ốc Tây thành, hứa hẹn là khu vực cực phát triển trong tương lai.
Dự án đang trong quá trình di dời dân cư, chuẩn bị mặt bằng nên hôm nay Trầm Thiên Phong đến gặp quản lý dự án hỏi thăm tiến độ.
Một điều trùng hợp là sáu bánh bao nhỏ nhà Lý Giai Kỳ đang học ở trường mầm non phụ cận khu vực dự án này, nhà cô cũng chỉ cách một đoạn ngắn.
Gặp mặt với quản lý dự án xong, Trầm Thiên Phong cẩn thận quan sát lại toàn bộ mặt bằng khu vực đem đối chiếu với bản thiết kế sơ bộ sau đó xem kỹ bản thiết kế chi tiết trên máy tính.
Cả ba người đang đứng giữa trời tuyết rơi lạnh giá, tóc và đầu vai dính không ít tuyết ngay cả bộ râu rậm của Trầm Thiên Phong cũng có tuyết vướng vào.
''Tôi đi nhà vệ sinh một chút.''
Thời tiết lạnh nên bài tiết cũng khá nhanh, Lý Giai Kỳ chạy vội đi tìm nhà vệ sinh.
Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương đang chăm chú nhìn bản thiết kế đột nhiên có một ''vật thể'' lao tới ôm lấy chân của Trầm Thiên Phong.
Hai người đàn ông cao lớn nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn xuống thì thấy một bé gái xinh xắn đang ôm lấy chân dài của Trầm Thiên Phong.
''Ông có phải ông già Noel không ạ? Giáng sinh năm nay cháu muốn có một món quà thật to.''
Cô bé mặc chiếc áo khoác dạ màu đỏ, cổ áo bằng lông, chân đi đôi giày boot màu đen đến đầu gối bên trong là chiếc quần giữ ấm cùng màu. Bé gái có khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, hai má hây hây đỏ do trời lạnh, đôi mắt long lanh như bảo thạch, đôi môi nhỏ chúm chím vô cùng dễ thương.
Cô bé đội một chiếc mũ len màu trắng cùng đôi găng tay cùng màu đang ôm lấy chân anh ngước đôi mắt to tròn nhìn anh đầy mong đợi.
''Cháu bé, đây không phải ông già Noel.'' Tiểu Dương ôn nhu ngồi xuống nói chuyện với bé con đáng yêu tránh làm bé sợ.
''Nhưng cô giáo nói ông già Noel có râu rất dài, ông ấy cũng có râu rất dài.'' Cô bé nãi thanh nãi khí nói, đôi mắt đầy vô tội nhìn Tiểu Dương rồi lại nhìn Trầm Thiên Phong như muốn nói ''cô giáo không gạt cháu đâu''.
Trầm Thiên Phong: ''.....''
''Đúng là ông già Noel có râu rất dài nhưng râu của ông ấy là màu trắng như tuyết vậy hơn nữa ông còn mặc bộ đồ màu đỏ ngồi xe tuần lộc kéo đi phát quà cho các bạn nhỏ.''
Đối với cô bé đáng yêu này Tiểu Dương dùng hết mười phần kiên nhẫn giải thích để có bé hiểu cũng như không bị doạ sợ.
Mặt cô bé đầy mộng bức rồi như bừng tỉnh, hai mắt tròn loé lên.
''Lý Gia An! Tại sao con lại tự ý chạy ra đây hả?''
Một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặt đầy lo lắng chạy đến chỗ của mấy người bọn họ. Nhìn thấy cô bé con mà mình vất vả chạy đi tìm đang ôm chân một người đàn ông mà người đàn ông này thật làm cho người khác sợ hãi. Kéo cô bé ra sau đó cúi người xin lỗi.
''Xin lỗi vị tiên sinh này, tôi là giáo viên của em ấy. Chúng tôi đang cho trẻ đi tham quan về nhưng sơ ý để em ấy chạy ra đây. Mong hai vị bỏ qua cho chúng tôi.'' Cô giáo nói rồi lại cúi người thật sâu để xin lỗi.
Cô bé biết mình làm sai nên cũng theo cô giáo cúi người nhận sai.
''Xin lỗi ông ạ, là cháu nhận sai. Xin lỗi cô giáo Vương, con đã tự ý ra ngoài ạ.''
Bé con rất hiểu chuyện, xin lỗi Trầm Thiên Phong cũng đồng thời xin lỗi cô giáo. Đối diện với bé con đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy làm gì có ai lỡ giận.
''Không có gì, bé con mau trở về cùng cô giáo. Lần sau không được tự ý ra ngoài nữa nghe không.'' Tiểu Dương sủng nịnh nói với cô bé sau đó không nhịn được xoa xoa đầu cô bé bất quá chiếc mũ len đã che hết tóc của cô bé.
Cô giáo Vương làn nữa cúi đầu rồi mới dắt theo bé con rời đi.
''Nhìn cô bé kia không hiểu sao tôi thấy có chút quen mắt.'' Ngẫm nghĩ một hồi, Tiểu Dương a lên một tiếng rồi cười: ''Giao diện đó cũng quá giống với Lý Giai Kỳ rồi.''
Trầm Thiên Phong từ nãy đến giờ trầm mặc không nói gì, cô bé kia không chỉ có mấy phần giống Lý Giai Kỳ mà còn cho anh một cảm giác rất thân thiết. Khi nãy thời điểm cô bé ôm chân anh khiến anh có cảm giác như người thân trong gia đình vậy. Cảm giác này thật khó tả.
Lịch trình buổi chiều sau khi đến Tây thành, Trầm Thiên Phong sẽ đến trung tâm thương mại Ngôi Sao Xanh hoàn tất thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu. Lần trước gặp Lý Giai Kỳ khi đó anh đang đàm phán mua lại trung tâm thương mại này sau đó cần chờ đoàn luật sư hoàn tất thủ tục nên nhân tiện lần này đến ký kết giấy tờ là hoàn tất thủ tục pháp lý.
Trung tâm thương mại Ngôi Sao Xanh là trung tâm thương mại lớn nhất Đế đô, Trầm Thiên Phong đã nhìn trúng từ rất lâu nhưng chủ của nó mãi không chịu sang nhượng. Cho đến mấy tháng trước xảy ra một số chuyện nên mới quyết định nhượng lại. Để chuẩn bị việc thu mua, Trầm Thiên Phong đã mua lại cổ phần từ các cổ đông nhở trở thành Đại cổ đông giờ đây lại mua được 40% cổ phần nữa nên anh nắm giữ hơn 60% cổ phần của trung tâm thương mại.
''Tôi có thể không đi cùng anh được không? Tôi muốn mua vài món đồ.''
Lý Giai Kỳ không rõ Trầm Thiên Phong đến đây làm gì nhưng vừa hay đúng lúc cô muốn mua đồ. Cô cho rằng Trầm Thiên Phong đến để bàn chuyện hợp tác cho nên mình đi theo cũng không giúp được gì tốt nhất là lượn vài vòng tìm mua đồ.
''Được rồi. Nếu xong sớm có thể đến văn phòng Giám đốc tìm chúng tôi.''
''Chủ tịch, có cần gọi cô ấy dậy không?''
Xe đã vào gara được một lúc mà Trầm Thiên Phong vẫn không có ý định gọi Lý Giai Kỳ dậy, Tiểu Dương không biết làm sao đành ngồi chờ rồi nhỏ giọng hỏi, sợ làm Lý Giai Kỳ tỉnh giấc.
Nhìn cô gái đang ngủ ngon lành bên cạnh không hiểu sao Trầm Thiên Phong không nỡ đánh thức cô. Vốn dĩ trước giờ anh luôn ngồi cùng xe với Đàm Minh Viễn còn Tiểu Dương đi xe khác nhưng gần đây anh luôn có suy nghĩ không muốn cô đơn độc ở cùng người đàn ông khác cho nên yêu cầu Tiểu Dương lái xe cho mình, mọi người cùng đi chung xe.
Ban đầu giữ cô lại là có mục đích, anh nghi ngờ thân phận của cô nhưng rồi dần dần chính anh đã tự đập tan nghi ngờ đó. Tuy không biết rõ hết quá khứ của cô nhưng anh tin vào mắt nhìn người của Minh Viễn hay đúng hơn anh đã dần tiếp nhận cô là một người thân cận bên cạnh.
Có lẽ hơi hoang đường nhưng trong anh luôn có một trực giác nói rằng cô sẽ không hại anh.
Cảm giác như xe đã dừng lại, Lý Giai Kỳ mở choàng mắt tỉnh dậy.
''Đến nơi rồi sao, Tiểu Dương sao không gọi tôi dậy.''
Không nghĩ đến mình vậy mà cứ thế ngủ quên, không biết đến nơi bao lâu rồi. Ông chủ sẽ không vì cô ngủ quên mà nổi giận đấy chứ, Lý Giai Kỳ trộm nhìn Trầm Thiên Phong thấy anh không có vẻ gì là tức giận thì thở phào một cái.
''Làm phiền hai người phải chờ tôi, thật ngại quá.''
''Cũng chỉ vừa mới về đến, mau xuống đi.''
Trầm Thiên Phong nhàn nhạt nói chuyện như không có việc gì, Tiểu Dương chỉ biết đỡ trán, ông chủ nhà mình nói dối mà không chớp mắt. Hai người bọn họ đều đã đợi trên xe cả nửa tiếng có được không.
Đầu tháng mười hai, tháng cuối cùng của năm thời tiết lạnh hơn rất nhiều đã có mấy trận tuyết lớn.
Đang sửa soạn đi làm, mặc một chiếc áo dạ rồi bên ngoài là chiếc áo khoác thật to trông Lý Giai Kỳ như đòn bánh tét. Cô là người phương Nam nên đương nhiên đối với mùa đông lạnh kinh hồn của phương Bắc là vô cùng sợ hãi.
Sau khi đội thêm chiếc mũ lông màu xám, Lý Giai Kỳ mới yên tâm xách túi đi làm.
Ôi mẹ ơi!
Thật không thể tin được, chiếc túi xách của cô vậy mà bị rách mất phần đáy mấy đồ đựng trong đó lần lượt rơi ra ngoài.
Lý Giai Kỳ không có nhiều túi xách, cô chỉ có hai chiếc mà chiếc còn lại đang để ở nhà. Chiếc đang dùng này khá lớn đựng được nhiều đồ nên cô thường xuyên mang, không nghĩ tới hôm nay bị hỏng như vậy.
Nhặt vội điện thoại cho vào túi áo, Lý Giai Kỳ gom đồ đạc để tạm vào ngăn tủ đầu giường rồi chạy như bay xuống hầm để xe.
Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương còn có Đàm Minh Viễn đều ngồi trong xe chờ cô.
''Xin lỗi, để mọi người phải chờ lâu.''
''Không có gì, cô mau lên xe kẻo lạnh.'' Đàm Minh Viễn nhẹ nhàng nhắc nhở cô lên xe, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi khá dày mà cô lại sợ lạnh như thế.
Ngồi trên xe, Trầm Thiên Phong cũng chỉ nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục xem tài liệu. Cách ăn mặc phô trương của Lý Giai Kỳ anh cũng đã sớm quen. Còn nhớ ngày đầu tiên tuyết rơi, trông thấy cô mặc như quấn cả chăn lên người làm anh không biết phải nói gì luôn. Những nữ nhân anh từng gặp qua không phải đều cố gắng hở nhiều nhất có thể thì cũng là thời trang phang thời tiết nào có ai như cô.
Tranh thủ thời gian ngồi xe, Lý Giai Kỳ lên mạng tìm hiểu vài mẫu túi xách.
Vừa xem tài liệu, Trầm Thiên Phong vừa phân phó một vài công việc cho Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương rồi lại trao đổi một số điều cần lưu ý. Nếu là mọi hôm Lý Giai Kỳ cũng sẽ cùng thảo luận nhưng hôm nay cô mải lướt mạng nên không tham gia vào.
Có vài mẫu túi xách cô khá ưng thì lại đắt quá mà giá hợp lý thì lại không ưng. Kết quả đến tận công ty vẫn chưa chọn được cái nào.
Buổi trưa, Đàm Minh Viễn phải đi gặp lãnh đạo Bộ Công thương nên không có mặt. Chỉ có mấy người Giai Kỳ đi ăn cùng nhau.
Sau cuộc họp đầu giờ chiều, Lý Giai Kỳ cùng Tiểu Dương theo Trầm Thiên Phong đến khu vực Tây thành. Tập đoàn Hải Thiên thầu được dự án của Bộ xây dựng sẽ tiến hành xây mới khu cao ốc Tây thành, hứa hẹn là khu vực cực phát triển trong tương lai.
Dự án đang trong quá trình di dời dân cư, chuẩn bị mặt bằng nên hôm nay Trầm Thiên Phong đến gặp quản lý dự án hỏi thăm tiến độ.
Một điều trùng hợp là sáu bánh bao nhỏ nhà Lý Giai Kỳ đang học ở trường mầm non phụ cận khu vực dự án này, nhà cô cũng chỉ cách một đoạn ngắn.
Gặp mặt với quản lý dự án xong, Trầm Thiên Phong cẩn thận quan sát lại toàn bộ mặt bằng khu vực đem đối chiếu với bản thiết kế sơ bộ sau đó xem kỹ bản thiết kế chi tiết trên máy tính.
Cả ba người đang đứng giữa trời tuyết rơi lạnh giá, tóc và đầu vai dính không ít tuyết ngay cả bộ râu rậm của Trầm Thiên Phong cũng có tuyết vướng vào.
''Tôi đi nhà vệ sinh một chút.''
Thời tiết lạnh nên bài tiết cũng khá nhanh, Lý Giai Kỳ chạy vội đi tìm nhà vệ sinh.
Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương đang chăm chú nhìn bản thiết kế đột nhiên có một ''vật thể'' lao tới ôm lấy chân của Trầm Thiên Phong.
Hai người đàn ông cao lớn nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn xuống thì thấy một bé gái xinh xắn đang ôm lấy chân dài của Trầm Thiên Phong.
''Ông có phải ông già Noel không ạ? Giáng sinh năm nay cháu muốn có một món quà thật to.''
Cô bé mặc chiếc áo khoác dạ màu đỏ, cổ áo bằng lông, chân đi đôi giày boot màu đen đến đầu gối bên trong là chiếc quần giữ ấm cùng màu. Bé gái có khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, hai má hây hây đỏ do trời lạnh, đôi mắt long lanh như bảo thạch, đôi môi nhỏ chúm chím vô cùng dễ thương.
Cô bé đội một chiếc mũ len màu trắng cùng đôi găng tay cùng màu đang ôm lấy chân anh ngước đôi mắt to tròn nhìn anh đầy mong đợi.
''Cháu bé, đây không phải ông già Noel.'' Tiểu Dương ôn nhu ngồi xuống nói chuyện với bé con đáng yêu tránh làm bé sợ.
''Nhưng cô giáo nói ông già Noel có râu rất dài, ông ấy cũng có râu rất dài.'' Cô bé nãi thanh nãi khí nói, đôi mắt đầy vô tội nhìn Tiểu Dương rồi lại nhìn Trầm Thiên Phong như muốn nói ''cô giáo không gạt cháu đâu''.
Trầm Thiên Phong: ''.....''
''Đúng là ông già Noel có râu rất dài nhưng râu của ông ấy là màu trắng như tuyết vậy hơn nữa ông còn mặc bộ đồ màu đỏ ngồi xe tuần lộc kéo đi phát quà cho các bạn nhỏ.''
Đối với cô bé đáng yêu này Tiểu Dương dùng hết mười phần kiên nhẫn giải thích để có bé hiểu cũng như không bị doạ sợ.
Mặt cô bé đầy mộng bức rồi như bừng tỉnh, hai mắt tròn loé lên.
''Lý Gia An! Tại sao con lại tự ý chạy ra đây hả?''
Một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặt đầy lo lắng chạy đến chỗ của mấy người bọn họ. Nhìn thấy cô bé con mà mình vất vả chạy đi tìm đang ôm chân một người đàn ông mà người đàn ông này thật làm cho người khác sợ hãi. Kéo cô bé ra sau đó cúi người xin lỗi.
''Xin lỗi vị tiên sinh này, tôi là giáo viên của em ấy. Chúng tôi đang cho trẻ đi tham quan về nhưng sơ ý để em ấy chạy ra đây. Mong hai vị bỏ qua cho chúng tôi.'' Cô giáo nói rồi lại cúi người thật sâu để xin lỗi.
Cô bé biết mình làm sai nên cũng theo cô giáo cúi người nhận sai.
''Xin lỗi ông ạ, là cháu nhận sai. Xin lỗi cô giáo Vương, con đã tự ý ra ngoài ạ.''
Bé con rất hiểu chuyện, xin lỗi Trầm Thiên Phong cũng đồng thời xin lỗi cô giáo. Đối diện với bé con đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy làm gì có ai lỡ giận.
''Không có gì, bé con mau trở về cùng cô giáo. Lần sau không được tự ý ra ngoài nữa nghe không.'' Tiểu Dương sủng nịnh nói với cô bé sau đó không nhịn được xoa xoa đầu cô bé bất quá chiếc mũ len đã che hết tóc của cô bé.
Cô giáo Vương làn nữa cúi đầu rồi mới dắt theo bé con rời đi.
''Nhìn cô bé kia không hiểu sao tôi thấy có chút quen mắt.'' Ngẫm nghĩ một hồi, Tiểu Dương a lên một tiếng rồi cười: ''Giao diện đó cũng quá giống với Lý Giai Kỳ rồi.''
Trầm Thiên Phong từ nãy đến giờ trầm mặc không nói gì, cô bé kia không chỉ có mấy phần giống Lý Giai Kỳ mà còn cho anh một cảm giác rất thân thiết. Khi nãy thời điểm cô bé ôm chân anh khiến anh có cảm giác như người thân trong gia đình vậy. Cảm giác này thật khó tả.
Lịch trình buổi chiều sau khi đến Tây thành, Trầm Thiên Phong sẽ đến trung tâm thương mại Ngôi Sao Xanh hoàn tất thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu. Lần trước gặp Lý Giai Kỳ khi đó anh đang đàm phán mua lại trung tâm thương mại này sau đó cần chờ đoàn luật sư hoàn tất thủ tục nên nhân tiện lần này đến ký kết giấy tờ là hoàn tất thủ tục pháp lý.
Trung tâm thương mại Ngôi Sao Xanh là trung tâm thương mại lớn nhất Đế đô, Trầm Thiên Phong đã nhìn trúng từ rất lâu nhưng chủ của nó mãi không chịu sang nhượng. Cho đến mấy tháng trước xảy ra một số chuyện nên mới quyết định nhượng lại. Để chuẩn bị việc thu mua, Trầm Thiên Phong đã mua lại cổ phần từ các cổ đông nhở trở thành Đại cổ đông giờ đây lại mua được 40% cổ phần nữa nên anh nắm giữ hơn 60% cổ phần của trung tâm thương mại.
''Tôi có thể không đi cùng anh được không? Tôi muốn mua vài món đồ.''
Lý Giai Kỳ không rõ Trầm Thiên Phong đến đây làm gì nhưng vừa hay đúng lúc cô muốn mua đồ. Cô cho rằng Trầm Thiên Phong đến để bàn chuyện hợp tác cho nên mình đi theo cũng không giúp được gì tốt nhất là lượn vài vòng tìm mua đồ.
''Được rồi. Nếu xong sớm có thể đến văn phòng Giám đốc tìm chúng tôi.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.