Chương 129: Không nói lý lẽ
Tiểu Haj
10/05/2023
Bởi vì đã xác định sẽ trở về nên việc thu dọn hành lý là không thể tránh
khỏi. Dù sao cũng ở lại trên đảo hai tháng trời nên hành lý nói nhiều
không nhiều nói ít không ít vừa vặn một vali. Quần áo và sách vở đã có
chị Ngọc sắp xếp giúp nhưng có một thứ mà Lý Giai Kỳ vẫn cần đích thân
hỏi.
Trên đảo chẳng có một trò tiêu khiển nào cho nên phần lớn thời gian Trầm Thiên Phong đều quấn lấy Lý Giai Kỳ không rời nửa bước giống như hình với bóng. Lúc này đây anh đang nằm gối đầu lên đùi cô để cô mát xa cho, khuôn mặt thư thái rất là hưởng thụ.
Lý Giai Kỳ xoa bóp thái dương và trán cho anh, nhìn hàng lông mày rậm, to như ngón tay của anh rồi lại nhìn hàng lông mi vừa dày vừa dài đến con gái cũng phải ghen tị của anh, cô không nhịn được mà xoa xoa mấy cái thật mạnh.
''Nói thật cho em biết anh dùng loại dưỡng mi nào, còn cả lông mày nữa?'' Lý Giai Kỳ gần như là nghiến răng khi hỏi ra lời này.
Trầm Thiên Phong kéo bàn tay vừa mới xoa lông mày của mình cho lên miệng hôn một cái.
''Sinh ra đã vậy rồi. Có lẽ là do đặc trưng chủng tộc đi, em không thấy là người Ả Rập phần lớn đều có da ngăm, mắt nâu với râu tóc rậm à?''
''Trong khi phụ nữ bọn em phải dùng đủ loại dưỡng mi với dưỡng tóc thì anh chỉ cần sinh ra đã có, đúng là bất công.'' Lý Giai Kỳ bộc lộ tính cách điển hình của phụ nữ chính là “khó hiểu”
''Về điểm này em không cần phải lo cho bọn trẻ, lông mày và lông mi của chúng đều giống tôi ngay cả Gia An, Gia Hân và Gia Ý cũng có tóc rất dày.''
Lý Giai Kỳ hừ hừ trong cổ họng dĩ nhiên là vẫn còn để ý chuyện “bất công” này nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sáu bánh bao nhỏ nhà cô đều được hưởng những gen di truyền tốt nhất của ba nó.
''Ít ra thì lông mày và lông mi của anh cũng là làm tăng thêm độ đẹp trai nên em tạm chấp nhận. Để em phát hiện ra có đứa trẻ nào có ngoại hình giống anh ngoài con của em thì anh cứ tự lo liệu lấy đi.''
Trầm Thiên Phong bật cười, anh không ngờ sau khi hai người thẳng thắn với nhau cô lại dễ thương như vậy. Cô không hề che giấu sự ghen tuông của mình nhưng càng như vậy anh càng thích bởi vì đó chính là biểu hiện cô đang rất quan tâm đến anh.
''Ba mươi lăm năm nay súng đạn của tôi mới được dùng một lần duy nhất, lần đó là với em thì lấy đâu ra đứa trẻ nào giống tôi nữa. Có điều....nếu là ba tôi để lại cho tôi một người anh em rồi người đó ra ngoài làm bậy thì không thể đổ lên đầu tôi được.'' Vừa nói, Trầm Thiên Phong không nhịn được tiếng cười trầm thấp trong cổ họng.
''Tốt nhất là không có. Người của anh em không muốn chia với người khác, tiền lại càng không.''
Lúc nói chuyện, Lý Giai Kỳ luôn biến mình thành người phụ nữ tham tài, háo sắc khiến Trầm Thiên Phong chỉ biết lắc đầu hết cách. Anh nhìn cô, đôi mắt thâm tình mà lời nói ra cũng đầy sủng nịch.
''Tôi nói rồi, tất cả mọi thứ của tôi bao gồm cả tấm thân này đều là của em.''
Lý Giai Kỳ đương nhiên là hài lòng với câu nói này của anh, cô cười tươi sau đó rất hào phóng cúi xuống hôn lên môi anh một cái. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của cô làm sao thoả mãn được Trầm Thiên Phong, anh lật người đè lên người cô sau đó ngậm lấy môi cô hôn thật sâu.
Lý Giai Kỳ còn có chuyện cần hỏi nên đẩy người Trầm Thiên Phong ra bởi vì lần nào kết thúc nụ hôn của anh, cả người cô cũng chẳng còn chút sức lực nào.
''Dừng lại chút đã, em có chuyện muốn hỏi.''
Trầm Thiên Phong đã sớm đoán ra cô có chuyện muốn nói nên cũng lật người nằm xuống bên cạnh cô nhưng bàn tay thì rất không an phận luồn vào trong áo của cô nắm lấy nơi đẫy đà trước ngực.
''Nhỏ hơn lúc trước khá nhiều.''
Lời nói bâng quơ nhưng lại mang ý nghĩa không trong sáng của anh khiến Lý Giai Kỳ đỏ mặt, cô khẽ đánh vào bàn tay đang làm loạn trước ngực mình.
''Đừng làm loạn. Anh còn nhớ lúc anh tìm thấy em không, khi đó trên người em có một chiếc usb, anh có thấy nó không?''
''Có thấy!'' Trầm Thiên Phong trả lời rất dứt khoát.
''Vậy nó đâu rồi? Anh còn giữ nó không?'' Lý Giai Kỳ sốt ruột xoay người sang hỏi anh, bàn tay đang trêu đùa trước ngực cũng bị cô kéo ra.
Trầm Thiên Phong không hài lòng khi bị cô kéo tay ra, bàn tay anh vẫn ngang ngược luồn vào trong, lần này còn ác ý véo một cái vào hạt anh đào khiến cô đau đến cau mày.
''Đã sớm giẫm nát rồi.'' Anh thản nhiên trả lời giống như việc mà anh nói không hề liên quan đến mình.
''Tại sao? Anh có biết nó rất quan trọng không?'' Lý Giai Kỳ tức đến nổ phổi luôn rồi, thứ quan trọng như vậy mà bị anh nói giẫm nát rồi.
''Biết nó quan trọng nên mới giẫm hỏng.''
Với cái lý do ngang ngược này của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ đúng là cạn lời. Ngoại trừ ánh mắt oán trách ra thì đúng là không biết dùng từ ngữ nào để mắng anh nữa.
''Biết nó quan trọng mà anh còn làm hỏng. Anh có biết để có được nó em đã phải đánh một trận với tên mặt sẹo suýt nữa thì bị bắt lại?'' Trong đôi mắt Lý Giai Kỳ nhìn anh không chỉ có oán trách còn có cả ủy khuất nữa. Cô đã liều mạng để mang về thứ đó vậy mà anh nói huỷ là huỷ.
''Tại lúc đó thấy nó được em giấu trong áo ngực, tôi không nhịn được nên đã giẫm hỏng.''
Dù có đánh chết thì Trầm Thiên Phong cũng không thừa nhận là bởi vì anh ghen với chiếc usb. Lúc đó thay đồ cho Lý Giai Kỳ, trong lòng đã sẵn cơn ghen với Xuân Hạo lại thấy chiếc usb nằm trong áo ngực thì máu nóng dồn lên não, anh không nghĩ gì mà ném xuống chân giẫm một cái tan náy chiếc usb. Ngực cô đến anh còn chưa được đụng vào mà cái thứ đó lại dám ở trong đó, nghĩ thôi là không thể nào nhịn được cho nên đã “hoá kiếp” giúp nó.
Trầm Thiên Phong từ nhỏ đã có tính cách bá đạo cho nên đương nhiên anh không muốn Lý Giai Kỳ nghĩ đến người hay việc gì khác ngoại trừ mình. Để cô không nghĩ đến chiếc usb kia nữa, anh lần nữa lật người đè lên người cô sau đó không chút lưu tình chui đầu vào trong áo của cô. Trước ngực Lý Giai Kỳ bị cái miệng ẩm ướt của anh tập kích, rất nhanh đã buông vũ khí đầu hàng.
Máy bay trực thăng đón Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ rời khỏi đảo biệt lập. Qua hai giờ bay, hai người lại đổi sang máy bay riêng của Trầm Thiên Phong trở về thế nhưng lúc Lý Giai Kỳ tỉnh dậy thì thấy mình đang ở sân bay trong nước nhưng không phải là sân bay của Đế đô.
''Đây là đâu?'' Cô quay sang hỏi anh.
''Chúng ta ở đây chơi hai ngày rồi mới về Hải Thiên Đế Cung.''
Ngồi lên xe trở về nơi ở, Lý Giai Kỳ tưởng rằng hai người sẽ ở tạm trong khách sạn nào đó nhưng xe lại chạy thẳng ra vùng ngoại ô và đi đến chân núi. Từ chân núi đã thấy tấm biển lớn đề bốn chữ “Ôn tuyền sơn trang”. Lý Giai Kỳ bây giờ đã biết thì ra anh đưa cô đến sơn trang suối nước nóng để nghỉ dưỡng.
Thế nhưng Lý Giai Kỳ chỉ thật sự kinh ngạc khi biết Trầm Thiên Phong lại chính là ông chủ đứng sau sơn trang suối nước nóng này. Lúc nghe giám đốc chào hỏi mà cô suýt nữa thì ngã ngửa ra sàn may mà Trầm Thiên Phong nhanh tay đỡ được cô.
Là ông chủ nên đương nhiên căn phòng tốt nhất được sắp xếp cho hai người. Phía trước có thể nhìn thấy khung cảnh núi non thơ mộng, phía sau thuận tiện đi đến khu vực suối nước nóng VIP. Lý Giai Kỳ ngồi ở sô pha nhìn chằm chằm vào Trầm Thiên Phong.
''Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu tài sản, có thể nói một lượt để lần sau em không cần phải kinh ngạc như hôm nay nữa.
Hai khu nghỉ dưỡng cao cấp ở ngoại ô của Đế đô lại thêm một sơn trang suối nước nóng này nữa, không biết anh còn bao nhiêu nơi mà cô không biết.
''Để trở về bảo Tiểu Dương liệt kê ra rồi gửi cho em xem.'' Trầm Thiên Phong thản nhiên cười nói.
Lý Giai Kỳ suýt nữa thì ngất, lại còn phải liệt kê ra nữa. Tại sao anh thì giàu như vậy mà cô đến bây giờ vẫn là một người nghèo hơn cả chữ nghèo. Bất công! Quá là bất công.
Buổi chiều, hai người đi dạo trong khu nghỉ dưỡng, thời tiết cuối thu se se lạnh rất là chiều lòng người. Buổi tối cả hai không ăn tối trong khu nghỉ dưỡng mà ra ngoài ăn, Lý Giai Kỳ có hỏi lý do nhưng Trầm Thiên Phong chỉ thần bí nói bí mật.
Nơi được chọn là một nhà hàng cao cấp nằm trong trung tâm thành phố, hai người ngồi chờ một lát thì vị khách kia cũng đến. Người đến là một người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt sáng sủa kèm theo một chiếc kính tạo cảm giác rất là tri thức.
''Xin chào! Tôi là Tô Lẫm, để hai vị phải chờ lâu rồi.'' Tô Lẫm lịch sự chào hỏi rồi vươn tay ra muốn bắt tay.
Lý Giai Kỳ tuy rằng mờ mịt không biết gì nhưng theo phép lịch sự vẫn bắt tay với Tô Lẫm: ''Tôi là Lý Giai Kỳ.''
''Tôi là Trầm Thiên Phong, hôm nay hẹn anh ra đây mong là không phiền đến công việc của anh.''
''Tôi hiện tại đang thất nghiệp nên không có bận rộn gì. Tôi nghe nói hai người hẹn tôi ra đây là muốn mời tôi về làm cho công ty của Lý tiểu thư?'' Tô Lẫm không vòng vo mà vào thẳng vấn đề khiến Lý Giai Kỳ có chút sửng sốt bởi cô làm gì có công ty nào, hiện tại còn đang rất nghèo và cũng đang thất nghiệp.
Trầm Thiên Phong rất thích sự thẳng thắn của Tô Lẫm, chờ mọi người chọn món xong rồi mới ung dung trả lời.
''Nghe nói Tô tiên sinh từng đảm nhận vị trí giám đốc bộ phận kỹ thuật, sản xuất của tập đoàn Ahola nhưng sau đó nghỉ việc nên tôi muốn mời anh đến tiếp tục đảm nhận vị trí giám đốc bộ phận kỹ thuật, sản xuất cho công ty tã bỉm trẻ em mà cô ấy là người đứng ra làm chủ.''
Lý Giai Kỳ ngồi nghe nãy giờ cũng đã hiểu rõ tình hình nhưng kế hoạch mở công ty sản xuất tã bỉm trẻ em cô vẫn chưa nói với ai vậy mà Trầm Thiên Phong đã biết. Tuy rằng có vô số câu hỏi muốn hỏi anh nhưng hiện kho phải thời điểm thích hợp vì thế cô chỉ đành nhịn xuống.
''Tôi có thể hỏi lý do tại sao Lý tiểu thư lại lựa chọn tã bỉm trẻ em làm sản phẩm để sản xuất hay không?'' Tô Lẫm nhìn thẳng vào Lý Giai Kỳ, đôi mắt toàn bộ là nghi vấn.
''Tôi muốn sản xuất ra những sản phẩm tã bỉm có chất lượng tốt, an toàn với làn da của trẻ nhỏ và đặc biệt là an toàn với môi trường. Những sản phẩm tã bỉm trẻ em trên thị trường nếu đáp ứng được những yêu cầu trên thì mang giá thành rất cao mà không phải gia đình nào cũng có khả năng sử dụng cho con em của mình vì thế tôi muốn làm ra những sản phẩm tốt nhất nhưng lại có giá cả hợp lý.''
''Nếu đã tìm hiểu kỹ thì cô cũng phải biết giá thành đi đôi với chất lượng.''
''Tôi đương nhiên hiểu thế nhưng có những thương hiệu có giá bán rất cao nhưng chất lượng lại dở tệ. Vấn đề thiết kế, công nghệ và nguyên liệu cung rất quan trọng.''
''Cô đã khảo sát các thương hiệu khác?''
''Tôi đưa ra ý tưởng dưới góc độ của một người tiêu dùng.''
''Ý cô là...'' Tô Lẫm vẫn chưa hiểu hết ý trong lời nói của Lý Giai Kỳ.
''Tôi đã sinh con và trước đây cũng rất khó khăn trong việc tìm được loại tã phù hợp với con của mình. Sau khi trải nghiệm thì tôi phát hiện ra có rất nhiều thương hiệu có chất lượng sản phẩm chỉ dừng lại ở mức độ quảng cáo cho nên tôi đã nảy ra ý tưởng mở công ty.''
Trong bữa cơm vẫn luôn là lời bàn luận của Lý Giai Kỳ và Tô Lẫm. Kết thúc bữa ăn, anh ta vẫn chưa đưa ra câu trả lời cuối cùng cũng không thể hiện điều gì ra ngoài nên Lý Giai Kỳ hoàn toàn không biết anh ta có đồng ý hay không chỉ có Trầm Thiên Phong là trước sau vẫn rất ung dung.
Trên đảo chẳng có một trò tiêu khiển nào cho nên phần lớn thời gian Trầm Thiên Phong đều quấn lấy Lý Giai Kỳ không rời nửa bước giống như hình với bóng. Lúc này đây anh đang nằm gối đầu lên đùi cô để cô mát xa cho, khuôn mặt thư thái rất là hưởng thụ.
Lý Giai Kỳ xoa bóp thái dương và trán cho anh, nhìn hàng lông mày rậm, to như ngón tay của anh rồi lại nhìn hàng lông mi vừa dày vừa dài đến con gái cũng phải ghen tị của anh, cô không nhịn được mà xoa xoa mấy cái thật mạnh.
''Nói thật cho em biết anh dùng loại dưỡng mi nào, còn cả lông mày nữa?'' Lý Giai Kỳ gần như là nghiến răng khi hỏi ra lời này.
Trầm Thiên Phong kéo bàn tay vừa mới xoa lông mày của mình cho lên miệng hôn một cái.
''Sinh ra đã vậy rồi. Có lẽ là do đặc trưng chủng tộc đi, em không thấy là người Ả Rập phần lớn đều có da ngăm, mắt nâu với râu tóc rậm à?''
''Trong khi phụ nữ bọn em phải dùng đủ loại dưỡng mi với dưỡng tóc thì anh chỉ cần sinh ra đã có, đúng là bất công.'' Lý Giai Kỳ bộc lộ tính cách điển hình của phụ nữ chính là “khó hiểu”
''Về điểm này em không cần phải lo cho bọn trẻ, lông mày và lông mi của chúng đều giống tôi ngay cả Gia An, Gia Hân và Gia Ý cũng có tóc rất dày.''
Lý Giai Kỳ hừ hừ trong cổ họng dĩ nhiên là vẫn còn để ý chuyện “bất công” này nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sáu bánh bao nhỏ nhà cô đều được hưởng những gen di truyền tốt nhất của ba nó.
''Ít ra thì lông mày và lông mi của anh cũng là làm tăng thêm độ đẹp trai nên em tạm chấp nhận. Để em phát hiện ra có đứa trẻ nào có ngoại hình giống anh ngoài con của em thì anh cứ tự lo liệu lấy đi.''
Trầm Thiên Phong bật cười, anh không ngờ sau khi hai người thẳng thắn với nhau cô lại dễ thương như vậy. Cô không hề che giấu sự ghen tuông của mình nhưng càng như vậy anh càng thích bởi vì đó chính là biểu hiện cô đang rất quan tâm đến anh.
''Ba mươi lăm năm nay súng đạn của tôi mới được dùng một lần duy nhất, lần đó là với em thì lấy đâu ra đứa trẻ nào giống tôi nữa. Có điều....nếu là ba tôi để lại cho tôi một người anh em rồi người đó ra ngoài làm bậy thì không thể đổ lên đầu tôi được.'' Vừa nói, Trầm Thiên Phong không nhịn được tiếng cười trầm thấp trong cổ họng.
''Tốt nhất là không có. Người của anh em không muốn chia với người khác, tiền lại càng không.''
Lúc nói chuyện, Lý Giai Kỳ luôn biến mình thành người phụ nữ tham tài, háo sắc khiến Trầm Thiên Phong chỉ biết lắc đầu hết cách. Anh nhìn cô, đôi mắt thâm tình mà lời nói ra cũng đầy sủng nịch.
''Tôi nói rồi, tất cả mọi thứ của tôi bao gồm cả tấm thân này đều là của em.''
Lý Giai Kỳ đương nhiên là hài lòng với câu nói này của anh, cô cười tươi sau đó rất hào phóng cúi xuống hôn lên môi anh một cái. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của cô làm sao thoả mãn được Trầm Thiên Phong, anh lật người đè lên người cô sau đó ngậm lấy môi cô hôn thật sâu.
Lý Giai Kỳ còn có chuyện cần hỏi nên đẩy người Trầm Thiên Phong ra bởi vì lần nào kết thúc nụ hôn của anh, cả người cô cũng chẳng còn chút sức lực nào.
''Dừng lại chút đã, em có chuyện muốn hỏi.''
Trầm Thiên Phong đã sớm đoán ra cô có chuyện muốn nói nên cũng lật người nằm xuống bên cạnh cô nhưng bàn tay thì rất không an phận luồn vào trong áo của cô nắm lấy nơi đẫy đà trước ngực.
''Nhỏ hơn lúc trước khá nhiều.''
Lời nói bâng quơ nhưng lại mang ý nghĩa không trong sáng của anh khiến Lý Giai Kỳ đỏ mặt, cô khẽ đánh vào bàn tay đang làm loạn trước ngực mình.
''Đừng làm loạn. Anh còn nhớ lúc anh tìm thấy em không, khi đó trên người em có một chiếc usb, anh có thấy nó không?''
''Có thấy!'' Trầm Thiên Phong trả lời rất dứt khoát.
''Vậy nó đâu rồi? Anh còn giữ nó không?'' Lý Giai Kỳ sốt ruột xoay người sang hỏi anh, bàn tay đang trêu đùa trước ngực cũng bị cô kéo ra.
Trầm Thiên Phong không hài lòng khi bị cô kéo tay ra, bàn tay anh vẫn ngang ngược luồn vào trong, lần này còn ác ý véo một cái vào hạt anh đào khiến cô đau đến cau mày.
''Đã sớm giẫm nát rồi.'' Anh thản nhiên trả lời giống như việc mà anh nói không hề liên quan đến mình.
''Tại sao? Anh có biết nó rất quan trọng không?'' Lý Giai Kỳ tức đến nổ phổi luôn rồi, thứ quan trọng như vậy mà bị anh nói giẫm nát rồi.
''Biết nó quan trọng nên mới giẫm hỏng.''
Với cái lý do ngang ngược này của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ đúng là cạn lời. Ngoại trừ ánh mắt oán trách ra thì đúng là không biết dùng từ ngữ nào để mắng anh nữa.
''Biết nó quan trọng mà anh còn làm hỏng. Anh có biết để có được nó em đã phải đánh một trận với tên mặt sẹo suýt nữa thì bị bắt lại?'' Trong đôi mắt Lý Giai Kỳ nhìn anh không chỉ có oán trách còn có cả ủy khuất nữa. Cô đã liều mạng để mang về thứ đó vậy mà anh nói huỷ là huỷ.
''Tại lúc đó thấy nó được em giấu trong áo ngực, tôi không nhịn được nên đã giẫm hỏng.''
Dù có đánh chết thì Trầm Thiên Phong cũng không thừa nhận là bởi vì anh ghen với chiếc usb. Lúc đó thay đồ cho Lý Giai Kỳ, trong lòng đã sẵn cơn ghen với Xuân Hạo lại thấy chiếc usb nằm trong áo ngực thì máu nóng dồn lên não, anh không nghĩ gì mà ném xuống chân giẫm một cái tan náy chiếc usb. Ngực cô đến anh còn chưa được đụng vào mà cái thứ đó lại dám ở trong đó, nghĩ thôi là không thể nào nhịn được cho nên đã “hoá kiếp” giúp nó.
Trầm Thiên Phong từ nhỏ đã có tính cách bá đạo cho nên đương nhiên anh không muốn Lý Giai Kỳ nghĩ đến người hay việc gì khác ngoại trừ mình. Để cô không nghĩ đến chiếc usb kia nữa, anh lần nữa lật người đè lên người cô sau đó không chút lưu tình chui đầu vào trong áo của cô. Trước ngực Lý Giai Kỳ bị cái miệng ẩm ướt của anh tập kích, rất nhanh đã buông vũ khí đầu hàng.
Máy bay trực thăng đón Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ rời khỏi đảo biệt lập. Qua hai giờ bay, hai người lại đổi sang máy bay riêng của Trầm Thiên Phong trở về thế nhưng lúc Lý Giai Kỳ tỉnh dậy thì thấy mình đang ở sân bay trong nước nhưng không phải là sân bay của Đế đô.
''Đây là đâu?'' Cô quay sang hỏi anh.
''Chúng ta ở đây chơi hai ngày rồi mới về Hải Thiên Đế Cung.''
Ngồi lên xe trở về nơi ở, Lý Giai Kỳ tưởng rằng hai người sẽ ở tạm trong khách sạn nào đó nhưng xe lại chạy thẳng ra vùng ngoại ô và đi đến chân núi. Từ chân núi đã thấy tấm biển lớn đề bốn chữ “Ôn tuyền sơn trang”. Lý Giai Kỳ bây giờ đã biết thì ra anh đưa cô đến sơn trang suối nước nóng để nghỉ dưỡng.
Thế nhưng Lý Giai Kỳ chỉ thật sự kinh ngạc khi biết Trầm Thiên Phong lại chính là ông chủ đứng sau sơn trang suối nước nóng này. Lúc nghe giám đốc chào hỏi mà cô suýt nữa thì ngã ngửa ra sàn may mà Trầm Thiên Phong nhanh tay đỡ được cô.
Là ông chủ nên đương nhiên căn phòng tốt nhất được sắp xếp cho hai người. Phía trước có thể nhìn thấy khung cảnh núi non thơ mộng, phía sau thuận tiện đi đến khu vực suối nước nóng VIP. Lý Giai Kỳ ngồi ở sô pha nhìn chằm chằm vào Trầm Thiên Phong.
''Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu tài sản, có thể nói một lượt để lần sau em không cần phải kinh ngạc như hôm nay nữa.
Hai khu nghỉ dưỡng cao cấp ở ngoại ô của Đế đô lại thêm một sơn trang suối nước nóng này nữa, không biết anh còn bao nhiêu nơi mà cô không biết.
''Để trở về bảo Tiểu Dương liệt kê ra rồi gửi cho em xem.'' Trầm Thiên Phong thản nhiên cười nói.
Lý Giai Kỳ suýt nữa thì ngất, lại còn phải liệt kê ra nữa. Tại sao anh thì giàu như vậy mà cô đến bây giờ vẫn là một người nghèo hơn cả chữ nghèo. Bất công! Quá là bất công.
Buổi chiều, hai người đi dạo trong khu nghỉ dưỡng, thời tiết cuối thu se se lạnh rất là chiều lòng người. Buổi tối cả hai không ăn tối trong khu nghỉ dưỡng mà ra ngoài ăn, Lý Giai Kỳ có hỏi lý do nhưng Trầm Thiên Phong chỉ thần bí nói bí mật.
Nơi được chọn là một nhà hàng cao cấp nằm trong trung tâm thành phố, hai người ngồi chờ một lát thì vị khách kia cũng đến. Người đến là một người đàn ông khoảng tầm bốn mươi tuổi, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt sáng sủa kèm theo một chiếc kính tạo cảm giác rất là tri thức.
''Xin chào! Tôi là Tô Lẫm, để hai vị phải chờ lâu rồi.'' Tô Lẫm lịch sự chào hỏi rồi vươn tay ra muốn bắt tay.
Lý Giai Kỳ tuy rằng mờ mịt không biết gì nhưng theo phép lịch sự vẫn bắt tay với Tô Lẫm: ''Tôi là Lý Giai Kỳ.''
''Tôi là Trầm Thiên Phong, hôm nay hẹn anh ra đây mong là không phiền đến công việc của anh.''
''Tôi hiện tại đang thất nghiệp nên không có bận rộn gì. Tôi nghe nói hai người hẹn tôi ra đây là muốn mời tôi về làm cho công ty của Lý tiểu thư?'' Tô Lẫm không vòng vo mà vào thẳng vấn đề khiến Lý Giai Kỳ có chút sửng sốt bởi cô làm gì có công ty nào, hiện tại còn đang rất nghèo và cũng đang thất nghiệp.
Trầm Thiên Phong rất thích sự thẳng thắn của Tô Lẫm, chờ mọi người chọn món xong rồi mới ung dung trả lời.
''Nghe nói Tô tiên sinh từng đảm nhận vị trí giám đốc bộ phận kỹ thuật, sản xuất của tập đoàn Ahola nhưng sau đó nghỉ việc nên tôi muốn mời anh đến tiếp tục đảm nhận vị trí giám đốc bộ phận kỹ thuật, sản xuất cho công ty tã bỉm trẻ em mà cô ấy là người đứng ra làm chủ.''
Lý Giai Kỳ ngồi nghe nãy giờ cũng đã hiểu rõ tình hình nhưng kế hoạch mở công ty sản xuất tã bỉm trẻ em cô vẫn chưa nói với ai vậy mà Trầm Thiên Phong đã biết. Tuy rằng có vô số câu hỏi muốn hỏi anh nhưng hiện kho phải thời điểm thích hợp vì thế cô chỉ đành nhịn xuống.
''Tôi có thể hỏi lý do tại sao Lý tiểu thư lại lựa chọn tã bỉm trẻ em làm sản phẩm để sản xuất hay không?'' Tô Lẫm nhìn thẳng vào Lý Giai Kỳ, đôi mắt toàn bộ là nghi vấn.
''Tôi muốn sản xuất ra những sản phẩm tã bỉm có chất lượng tốt, an toàn với làn da của trẻ nhỏ và đặc biệt là an toàn với môi trường. Những sản phẩm tã bỉm trẻ em trên thị trường nếu đáp ứng được những yêu cầu trên thì mang giá thành rất cao mà không phải gia đình nào cũng có khả năng sử dụng cho con em của mình vì thế tôi muốn làm ra những sản phẩm tốt nhất nhưng lại có giá cả hợp lý.''
''Nếu đã tìm hiểu kỹ thì cô cũng phải biết giá thành đi đôi với chất lượng.''
''Tôi đương nhiên hiểu thế nhưng có những thương hiệu có giá bán rất cao nhưng chất lượng lại dở tệ. Vấn đề thiết kế, công nghệ và nguyên liệu cung rất quan trọng.''
''Cô đã khảo sát các thương hiệu khác?''
''Tôi đưa ra ý tưởng dưới góc độ của một người tiêu dùng.''
''Ý cô là...'' Tô Lẫm vẫn chưa hiểu hết ý trong lời nói của Lý Giai Kỳ.
''Tôi đã sinh con và trước đây cũng rất khó khăn trong việc tìm được loại tã phù hợp với con của mình. Sau khi trải nghiệm thì tôi phát hiện ra có rất nhiều thương hiệu có chất lượng sản phẩm chỉ dừng lại ở mức độ quảng cáo cho nên tôi đã nảy ra ý tưởng mở công ty.''
Trong bữa cơm vẫn luôn là lời bàn luận của Lý Giai Kỳ và Tô Lẫm. Kết thúc bữa ăn, anh ta vẫn chưa đưa ra câu trả lời cuối cùng cũng không thể hiện điều gì ra ngoài nên Lý Giai Kỳ hoàn toàn không biết anh ta có đồng ý hay không chỉ có Trầm Thiên Phong là trước sau vẫn rất ung dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.