Chương 173: Mất tích
Tiểu Haj
21/08/2023
Tình hình sức khỏe của Lý Giai Kỳ và các em bé đều ổn định, dù rất không muốn nhưng có một vài việc bắt buộc Trầm Thiên Phong phải có mặt và lần này là một việc mà anh không thể không tham gia.
Tối khuya, sau một cuộc yêu nồng cháy, Trầm Thiên Phong bế Lý Giai Kỳ đi rửa sau đó ôm cô nằm trên giường. Hai người đều rất thoải mái sau màn vận động, Lý Giai Kỳ không bởi vì bụng đã lớn mà khó chịu, lúc hai người làm với nhau đều mang lại khoái cảm cho đối phương.
''Bà xã!'' Giọng Trầm Thiên Phong hơi khàn là dư âm sau màn vận động kích thích vừa nãy.
''Dạ?'' Lý Giai Kỳ vùi mặt vào ngực anh, lười biếng trả lời.
''Tôi phải rời nhà một thời gian.''
Từ trong ngực của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa rồi còn díp lại vì buồn ngủ giờ đây đang mở lớn nhìn anh. Kể từ sau khi đi công tác và trở về rồi biết cô có thai, anh vẫn ngày ngày kề cận chăm sóc cô không rời nửa bước, ban đầu cô cũng rất thắc mắc bởi vì anh bận rộn như vậy lại luôn ở bên cạnh cô thì ai sẽ giải quyết công việc, khi đó anh trả lời là Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác đã chủ động xử lý công việc để anh có thời gian bên cô. Nghe vậy, Lý Giai Kỳ đương nhiên là rất vui cũng gọi điện thoại cảm ơn hai người họ hiện tại nghe anh nói phải rời đi một thời gian làm cô hơi hụt hẫng và mất mát. Đã quen sớm tối kề cận, bây giờ đột nhiên phải xa nhau nói không buồn là giả.
''Anh đi bao lâu? Có kịp về trước lúc em sinh hay không?''
Hiện tại Lý Giai Kỳ mới mang thai năm tháng nhưng bởi vì mang đa thai nên tất nhiên sẽ sinh sớm hơn dự kiến rất nhiều để đảm bảo cho cả mẹ và con vì thế cô chỉ sợ anh đi quá lâu không kịp trở về trước khi cô sinh bọn trẻ.
Trầm Thiên Phong hôn lên trán Lý Giai Kỳ một cái, âu yếm: ''Lâu nhất là một tháng mà thôi, yên tâm tôi sẽ về cùng em đón các con chào đời.''
Biết là như vậy nhưng Lý Giai Kỳ vẫn không nỡ xa anh, không rõ là do mang thai nên đa sầu đa cảm hay là cô đã bị phim ảnh hưởng quá nhiều mà vừa nghe thấy anh nói phải đi là cô bỗng tưởng tượng ra cả một ngàn cái viễn cảnh rằng anh sẽ gặp nạn rồi bị thương và thậm chí là không thể trở về được nữa.
''Không đi có được không? Em luôn có cảm giác lần này anh đi sẽ lành ít dữ nhiều.''
Trầm Thiên Phong cười cười lấy tay vuốt ve lưng cho cô: ''Lần này thật sự là bắt buộc, lô hàng này giá trị rất lớn mà chúng tôi lại nhận được tin tức Hồng Tinh muốn cướp hàng giữa đường nên không thể không đi. Nếu mất đi lô hàng này thì e là Phi Hổ sẽ sớm bị Hồng Tinh giẫm nát dưới chân.''
Nghe anh nói mà Lý Giai Kỳ toát mồ hôi hột vội vàng ôm chặt lấy anh.
''Vậy thì anh càng không thể đi, lỡ anh có mệnh hệ gì thì em và con phải làm sao.''
''Lần này đi sẽ không tránh khỏi một cuộc chạm trán long trời lở đất nhưng trốn tránh không phải tác phong của tôi. Tôi hứa với em, nhất định tôi sẽ trở về.''
Lý Giai Kỳ cũng hiểu phàm là chuyện gì Trầm Thiên Phong đã quyết thì sẽ không thay đổi nhưng cô vẫn ích kỷ muốn anh thay đổi quyết định một lần cho dù là vì cô hay vì con.
''Không, em muốn anh ở nhà với em. Một tháng quá nhiều, em không muốn rời xa anh, chẳng lẽ anh không nhớ em và con hay sao.'' Càng nói cô càng ôm chặt anh hơn như sợ một giây sau anh sẽ lập tức đi mất.
''Tôi cũng không nỡ rời xa em và các con lâu như vậy nhưng tôi sẽ cố gắng trở về thật sớm.''
''Nếu anh cũng không nỡ thì không đi nữa.''
Lần này Trầm Thiên Phong không trả lời mà chỉ ôm lấy Lý Giai Kỳ chặt hơn. Không phải anh không muốn ở lại bên cô nhưng anh cũng không thể trơ mắt để cho anh em thuộc hạ của mình phải lao vào nơi nguy hiểm còn mình thì nhàn nhã hưởng thụ. Lần đi này đến chính anh cũng không nắm chắc được một chút nào mà đều là đi một bước tính một bước thế nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để giảm thiểu thương vong cũng như có thể trở về.
Trầm Thiên Phong không trả lời càng khiến Lý Giai Kỳ cuống lên, cô cứ thế gắt gao ôm lấy anh giống như làm vậy thì anh sẽ không thể rời đi. Trầm Thiên Phong cũng không nói rõ thời gian xuất phát nên Lý Giai Kỳ tính cứ ôm như vậy cả đêm và cả ngày mai nữa thế nhưng đến gần sáng thì cô đã chịu không nổi mà thiếp đi. Trầm Thiên Phong dịu dàng xoa lưng cho cô ngủ còn mình thì vẫn không hề chợp mắt chút nào. Chờ đến khi hô hấp của Lý Giai Kỳ đều đều, cô đã ngủ say thì anh mới nhẹ nhàng gỡ tay cô ra sau đó cẩn thận lấy gối để kê sau lưng và bụng cho cô rồi mới lưu luyến rời đi. Một tháng chỉ là thời gian anh nói ra để cô yên tâm chứ anh cũng không biết rõ được thời điểm quay lại hoặc có lẽ sẽ không có ngày quay về.
Hôn tạm biệt Lý Giai Kỳ một cái rồi lại đặt lên bụng cô một nụ hôn sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Mặc xong quần áo, Trầm Thiên Phong dứt khoát rời khỏi phòng bởi anh sợ nếu còn lưu luyến thì anh sẽ không nhịn được mà đổi ý ở lại bên cô. Sáu bánh bao nhỏ vẫn còn đang ngủ nên Trầm Thiên Phong chỉ nhẹ nhàng mở cửa phòng vào trong hôn tạm biệt bọn chúng sau đó lên máy bay lập tức rời đi.
Lý Giai Kỳ bị giấc mơ của mình làm cho tỉnh giấc, trong mơ cô thấy Trầm Thiên Phong đang chỉ huy tàu chở hàng thì phát hiện trên tàu có một lượng lớn thuốc nổ công nghệ cao sau đó toàn bộ người trên tàu bắt đầu di chuyển xuống tàu ngầm rời đi nhưng bởi vì ảnh hưởng của cú nổ quá lớn nên tàu ngầm bị vỡ và Trầm Thiên Phong cùng với anh em thuộc hạ của mình bỏ mạng dưới biển. Lúc tỉnh dậy cả người Lý Giai Kỳ ướt đẫm mồ hôi, cô vội vàng nhìn sang bên cạnh thì trống không, chỗ anh nằm đã lạnh ngắt từ lâu.
Lần hành động này có Lý Lập Thành và Ngô Việt Bân cùng đi với Trầm Thiên Phong. Âu Dương Hào Kiện ở lại căn cứ phòng thủ, Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác bận rộn với công việc của tập đoàn Hải Thiên. Tiểu Dương thường xuyên chạy đi chạy lại giữa trụ sở tập đoàn Hải Thiên và các công ty con nên gần như Lý Giai Kỳ không nhìn thấy mặt cậu ta.
Ngày ngày ngoại trừ vợ chồng Giáo sư Robert và vị Giáo sư sản khoa kia đúng giờ làm kiểm tra sức khỏe cho Lý Giai Kỳ thì quản gia Lưu và Lương Thủy Nhu là hai người luôn theo sát Lý Giai Kỳ. Bà ngoại Phương phải nằm bệnh viện nên Phương Vi cũng ở lại chăm sóc không thể ở bên cạnh cô. Mọi việc dường như vẫn diễn ra rất bình thường nhưng Lý Giai Kỳ vẫn tinh ý nhận ra lực lượng phòng vệ của Hải Thiên Đế Cung đã tăng lên rất nhiều. Sáu bánh bao nhỏ đi học cũng có nhiều hơn một đội hộ vệ so với trước. Những thay đổi âm thầm này càng khiến nỗi bất an của Lý Giai Kỳ tăng lên, kể từ sau giấc mơ đáng sợ kia ngày ngày Lý Giai Kỳ đều lo lắng bất an trong lòng.
Mặc dù cứ vài ngày Trầm Thiên Phong sẽ liên lạc với Lý Giai Kỳ để báo bình an nhưng khoảng cách từ cuộc gọi này đến cuộc gọi tiếp theo thật sự dày vò người ta. Lý Giai Kỳ đương nhiên biết cuộc sống của Trầm Thiên Phong không hề bằng phẳng như vẻ bề ngoài, Phi Hổ và Hồng Tinh luôn luôn đấu đá với nhau, tìm cách tiêu diệt lẫn nhau thì làm sao anh có thể có được một cuộc sống yên ổn. Những vết sẹo nông sâu, lớn nhỏ trên người anh đều là bằng chứng cho những tháng ngày giông bão mà anh đã vượt qua.
Sau khi mang thai việc học tập của Lý Giai Kỳ được hoãn lại, cô xin nghỉ một năm để dưỡng thai và sinh con. Công ty sản xuất tã bỉm trẻ em của cô thì giao lại hoàn toàn cho Tô Lẫm quản lý, nếu có rắc rối gì thì Tiểu Dương sẽ giúp xử lý. Ngày ngày ngoài ăn và ngủ ra thì Lý Giai Kỳ hầu như không làm gì, hiện tại bụng lớn hơn nên việc đi dạo trong vườn hoa của Hải Thiên Đế Cung cũng rất ít nên rảnh rồi thì Lý Giai Kỳ lại cùng quản gia Lưu và Lương Thủy Nhu lựa chọn các món đồ cho em bé.
Đã năm ngày rồi mà Trầm Thiên Phong không liên lạc về, Lý Giai Kỳ luôn đứng ngồi không yên may có Lương Thủy Nhu luôn ở bên cạnh an ủi nên tâm trạng của cô mới ổn định. Vì đề phòng ban đêm Lý Giai Kỳ không may xảy ra chuyện gì, quản gia Lưu sắp xếp Lương Thủy Nhu và hai y tá, một bác sĩ nữ đến phòng của Lý Giai Kỳ ngủ cùng cô. Dĩ nhiên là bọn họ được sắp xếp giường riêng và tách biệt với khu vực riêng tư của cô.
Từ sáng tới giờ mí mắt của Lý Giai Kỳ cứ giật giật liên tục sau đó cậu bé Gia Minh lại nói rằng cậu nằm mơ thấy ba bị ngã ở hồ bơi nên Lý Giai Kỳ càng lo lắng bất an. Ruột gan nóng như lửa đốt, mặc kệ bác sĩ không cho uống nước lạnh, Lý Giai Kỳ vẫn bất chấp uống hết hai ly lớn nước lạnh để dập tắt sự bồn chồn, nóng ruột của bản thân.
Khó khăn lắm mới giúp Lý Giai Kỳ chìm vào giấc ngủ thế nhưng vừa qua nửa đêm cô đã bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc. Vẫn là giấc mơ giống hệt với giấc mơ mà cô thấy vào ngày Trầm Thiên Phong rời đi nhưng lần này cô còn thấy rõ chiếc tàu ngầm bị vỡ và Trầm Thiên Phong bị thương rất nặng, anh cố vùng vẫy nhưng sau đó vì vết thương và áp lực nước quá lớn nên anh cứ thế chìm sâu vào trong lòng biển.
Không thể ngủ nổi nữa, Lý Giai Kỳ nằm thức đến sáng. Buổi sáng hôm nay trong Hải Thiên Đế Cung dường như ồn ào hơn mọi ngày rất nhiều. Bởi vì cửa sổ được mở ra nên Lý Giai Kỳ mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác. Nghĩ rằng cũng không thể ngủ được nữa nên Lý Giai Kỳ quyết định dậy đi xuống dưới. Nhìn đồng hồ mới có hơn năm giờ sáng lại nhìn Lương Thủy Nhu và mấy y tá, bác sĩ đang ngủ ngon lành nên Lý Giai Kỳ không đánh thức họ, cô tự mình đi xuống dưới.
Tin tức được truyền đến vào nửa đêm, Mạc Văn Bác và Đàm Minh Viễn vội vàng sắp xếp thêm nhân lực đến bảo vệ Hải Thiên Đế Cung. Mắt của hai người đều đã đỏ hoe, khuôn mặt phờ phạc nhưng vẫn đang cố gắng gượng. Quản gia Lưu thì không trấn định được như bọn họ nên hiện tại đang dựa vào tường khóc không ra tiếng.
''Quản gia Lưu, đừng khóc nữa, lỡ như Giai Kỳ biết được. Ông cũng biết rõ là cô ấy không thể chịu nổi đả kích này mà.'' Đàm Minh Viễn vỗ vỗ vào vai quản gia Lưu an ủi nhưng giọng nói của anh cũng đã khàn đục cả rồi.
''Tôi....tôi chỉ là....không tin nổi....ông chủ....ông chủ gặp phải chuyện như vậy....thuốc nổi kia....là kẻ nào bố trí....hai người nhất định....nhất định phải tìm được ông chủ.''
''Ông yên tâm, Hào Kiện đã điều người đến đó tìm kiếm nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất là lão đại đã không còn.''
Đàm Minh Viễn vừa mới dứt lời thì nghe thấy tiếng bịch, cả ba người vừa rồi không để ý nên không biết Lý Giai Kỳ ở phía sau vừa quay người lại thì thấy cô ngất xỉu. Không nghĩ đến còn chưa kịp giấu thì đã cô nghe thấy, Đàm Minh Viễn vội vàng bế Lý Giai Kỳ lên sau đó lớn tiếng gọi bác sĩ. Đả kích này với bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều chịu không nổi huống gì cô còn đang mang thai, tất cả mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của Lý Giai Kỳ và thai nhi.
Tối khuya, sau một cuộc yêu nồng cháy, Trầm Thiên Phong bế Lý Giai Kỳ đi rửa sau đó ôm cô nằm trên giường. Hai người đều rất thoải mái sau màn vận động, Lý Giai Kỳ không bởi vì bụng đã lớn mà khó chịu, lúc hai người làm với nhau đều mang lại khoái cảm cho đối phương.
''Bà xã!'' Giọng Trầm Thiên Phong hơi khàn là dư âm sau màn vận động kích thích vừa nãy.
''Dạ?'' Lý Giai Kỳ vùi mặt vào ngực anh, lười biếng trả lời.
''Tôi phải rời nhà một thời gian.''
Từ trong ngực của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa rồi còn díp lại vì buồn ngủ giờ đây đang mở lớn nhìn anh. Kể từ sau khi đi công tác và trở về rồi biết cô có thai, anh vẫn ngày ngày kề cận chăm sóc cô không rời nửa bước, ban đầu cô cũng rất thắc mắc bởi vì anh bận rộn như vậy lại luôn ở bên cạnh cô thì ai sẽ giải quyết công việc, khi đó anh trả lời là Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác đã chủ động xử lý công việc để anh có thời gian bên cô. Nghe vậy, Lý Giai Kỳ đương nhiên là rất vui cũng gọi điện thoại cảm ơn hai người họ hiện tại nghe anh nói phải rời đi một thời gian làm cô hơi hụt hẫng và mất mát. Đã quen sớm tối kề cận, bây giờ đột nhiên phải xa nhau nói không buồn là giả.
''Anh đi bao lâu? Có kịp về trước lúc em sinh hay không?''
Hiện tại Lý Giai Kỳ mới mang thai năm tháng nhưng bởi vì mang đa thai nên tất nhiên sẽ sinh sớm hơn dự kiến rất nhiều để đảm bảo cho cả mẹ và con vì thế cô chỉ sợ anh đi quá lâu không kịp trở về trước khi cô sinh bọn trẻ.
Trầm Thiên Phong hôn lên trán Lý Giai Kỳ một cái, âu yếm: ''Lâu nhất là một tháng mà thôi, yên tâm tôi sẽ về cùng em đón các con chào đời.''
Biết là như vậy nhưng Lý Giai Kỳ vẫn không nỡ xa anh, không rõ là do mang thai nên đa sầu đa cảm hay là cô đã bị phim ảnh hưởng quá nhiều mà vừa nghe thấy anh nói phải đi là cô bỗng tưởng tượng ra cả một ngàn cái viễn cảnh rằng anh sẽ gặp nạn rồi bị thương và thậm chí là không thể trở về được nữa.
''Không đi có được không? Em luôn có cảm giác lần này anh đi sẽ lành ít dữ nhiều.''
Trầm Thiên Phong cười cười lấy tay vuốt ve lưng cho cô: ''Lần này thật sự là bắt buộc, lô hàng này giá trị rất lớn mà chúng tôi lại nhận được tin tức Hồng Tinh muốn cướp hàng giữa đường nên không thể không đi. Nếu mất đi lô hàng này thì e là Phi Hổ sẽ sớm bị Hồng Tinh giẫm nát dưới chân.''
Nghe anh nói mà Lý Giai Kỳ toát mồ hôi hột vội vàng ôm chặt lấy anh.
''Vậy thì anh càng không thể đi, lỡ anh có mệnh hệ gì thì em và con phải làm sao.''
''Lần này đi sẽ không tránh khỏi một cuộc chạm trán long trời lở đất nhưng trốn tránh không phải tác phong của tôi. Tôi hứa với em, nhất định tôi sẽ trở về.''
Lý Giai Kỳ cũng hiểu phàm là chuyện gì Trầm Thiên Phong đã quyết thì sẽ không thay đổi nhưng cô vẫn ích kỷ muốn anh thay đổi quyết định một lần cho dù là vì cô hay vì con.
''Không, em muốn anh ở nhà với em. Một tháng quá nhiều, em không muốn rời xa anh, chẳng lẽ anh không nhớ em và con hay sao.'' Càng nói cô càng ôm chặt anh hơn như sợ một giây sau anh sẽ lập tức đi mất.
''Tôi cũng không nỡ rời xa em và các con lâu như vậy nhưng tôi sẽ cố gắng trở về thật sớm.''
''Nếu anh cũng không nỡ thì không đi nữa.''
Lần này Trầm Thiên Phong không trả lời mà chỉ ôm lấy Lý Giai Kỳ chặt hơn. Không phải anh không muốn ở lại bên cô nhưng anh cũng không thể trơ mắt để cho anh em thuộc hạ của mình phải lao vào nơi nguy hiểm còn mình thì nhàn nhã hưởng thụ. Lần đi này đến chính anh cũng không nắm chắc được một chút nào mà đều là đi một bước tính một bước thế nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để giảm thiểu thương vong cũng như có thể trở về.
Trầm Thiên Phong không trả lời càng khiến Lý Giai Kỳ cuống lên, cô cứ thế gắt gao ôm lấy anh giống như làm vậy thì anh sẽ không thể rời đi. Trầm Thiên Phong cũng không nói rõ thời gian xuất phát nên Lý Giai Kỳ tính cứ ôm như vậy cả đêm và cả ngày mai nữa thế nhưng đến gần sáng thì cô đã chịu không nổi mà thiếp đi. Trầm Thiên Phong dịu dàng xoa lưng cho cô ngủ còn mình thì vẫn không hề chợp mắt chút nào. Chờ đến khi hô hấp của Lý Giai Kỳ đều đều, cô đã ngủ say thì anh mới nhẹ nhàng gỡ tay cô ra sau đó cẩn thận lấy gối để kê sau lưng và bụng cho cô rồi mới lưu luyến rời đi. Một tháng chỉ là thời gian anh nói ra để cô yên tâm chứ anh cũng không biết rõ được thời điểm quay lại hoặc có lẽ sẽ không có ngày quay về.
Hôn tạm biệt Lý Giai Kỳ một cái rồi lại đặt lên bụng cô một nụ hôn sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Mặc xong quần áo, Trầm Thiên Phong dứt khoát rời khỏi phòng bởi anh sợ nếu còn lưu luyến thì anh sẽ không nhịn được mà đổi ý ở lại bên cô. Sáu bánh bao nhỏ vẫn còn đang ngủ nên Trầm Thiên Phong chỉ nhẹ nhàng mở cửa phòng vào trong hôn tạm biệt bọn chúng sau đó lên máy bay lập tức rời đi.
Lý Giai Kỳ bị giấc mơ của mình làm cho tỉnh giấc, trong mơ cô thấy Trầm Thiên Phong đang chỉ huy tàu chở hàng thì phát hiện trên tàu có một lượng lớn thuốc nổ công nghệ cao sau đó toàn bộ người trên tàu bắt đầu di chuyển xuống tàu ngầm rời đi nhưng bởi vì ảnh hưởng của cú nổ quá lớn nên tàu ngầm bị vỡ và Trầm Thiên Phong cùng với anh em thuộc hạ của mình bỏ mạng dưới biển. Lúc tỉnh dậy cả người Lý Giai Kỳ ướt đẫm mồ hôi, cô vội vàng nhìn sang bên cạnh thì trống không, chỗ anh nằm đã lạnh ngắt từ lâu.
Lần hành động này có Lý Lập Thành và Ngô Việt Bân cùng đi với Trầm Thiên Phong. Âu Dương Hào Kiện ở lại căn cứ phòng thủ, Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác bận rộn với công việc của tập đoàn Hải Thiên. Tiểu Dương thường xuyên chạy đi chạy lại giữa trụ sở tập đoàn Hải Thiên và các công ty con nên gần như Lý Giai Kỳ không nhìn thấy mặt cậu ta.
Ngày ngày ngoại trừ vợ chồng Giáo sư Robert và vị Giáo sư sản khoa kia đúng giờ làm kiểm tra sức khỏe cho Lý Giai Kỳ thì quản gia Lưu và Lương Thủy Nhu là hai người luôn theo sát Lý Giai Kỳ. Bà ngoại Phương phải nằm bệnh viện nên Phương Vi cũng ở lại chăm sóc không thể ở bên cạnh cô. Mọi việc dường như vẫn diễn ra rất bình thường nhưng Lý Giai Kỳ vẫn tinh ý nhận ra lực lượng phòng vệ của Hải Thiên Đế Cung đã tăng lên rất nhiều. Sáu bánh bao nhỏ đi học cũng có nhiều hơn một đội hộ vệ so với trước. Những thay đổi âm thầm này càng khiến nỗi bất an của Lý Giai Kỳ tăng lên, kể từ sau giấc mơ đáng sợ kia ngày ngày Lý Giai Kỳ đều lo lắng bất an trong lòng.
Mặc dù cứ vài ngày Trầm Thiên Phong sẽ liên lạc với Lý Giai Kỳ để báo bình an nhưng khoảng cách từ cuộc gọi này đến cuộc gọi tiếp theo thật sự dày vò người ta. Lý Giai Kỳ đương nhiên biết cuộc sống của Trầm Thiên Phong không hề bằng phẳng như vẻ bề ngoài, Phi Hổ và Hồng Tinh luôn luôn đấu đá với nhau, tìm cách tiêu diệt lẫn nhau thì làm sao anh có thể có được một cuộc sống yên ổn. Những vết sẹo nông sâu, lớn nhỏ trên người anh đều là bằng chứng cho những tháng ngày giông bão mà anh đã vượt qua.
Sau khi mang thai việc học tập của Lý Giai Kỳ được hoãn lại, cô xin nghỉ một năm để dưỡng thai và sinh con. Công ty sản xuất tã bỉm trẻ em của cô thì giao lại hoàn toàn cho Tô Lẫm quản lý, nếu có rắc rối gì thì Tiểu Dương sẽ giúp xử lý. Ngày ngày ngoài ăn và ngủ ra thì Lý Giai Kỳ hầu như không làm gì, hiện tại bụng lớn hơn nên việc đi dạo trong vườn hoa của Hải Thiên Đế Cung cũng rất ít nên rảnh rồi thì Lý Giai Kỳ lại cùng quản gia Lưu và Lương Thủy Nhu lựa chọn các món đồ cho em bé.
Đã năm ngày rồi mà Trầm Thiên Phong không liên lạc về, Lý Giai Kỳ luôn đứng ngồi không yên may có Lương Thủy Nhu luôn ở bên cạnh an ủi nên tâm trạng của cô mới ổn định. Vì đề phòng ban đêm Lý Giai Kỳ không may xảy ra chuyện gì, quản gia Lưu sắp xếp Lương Thủy Nhu và hai y tá, một bác sĩ nữ đến phòng của Lý Giai Kỳ ngủ cùng cô. Dĩ nhiên là bọn họ được sắp xếp giường riêng và tách biệt với khu vực riêng tư của cô.
Từ sáng tới giờ mí mắt của Lý Giai Kỳ cứ giật giật liên tục sau đó cậu bé Gia Minh lại nói rằng cậu nằm mơ thấy ba bị ngã ở hồ bơi nên Lý Giai Kỳ càng lo lắng bất an. Ruột gan nóng như lửa đốt, mặc kệ bác sĩ không cho uống nước lạnh, Lý Giai Kỳ vẫn bất chấp uống hết hai ly lớn nước lạnh để dập tắt sự bồn chồn, nóng ruột của bản thân.
Khó khăn lắm mới giúp Lý Giai Kỳ chìm vào giấc ngủ thế nhưng vừa qua nửa đêm cô đã bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc. Vẫn là giấc mơ giống hệt với giấc mơ mà cô thấy vào ngày Trầm Thiên Phong rời đi nhưng lần này cô còn thấy rõ chiếc tàu ngầm bị vỡ và Trầm Thiên Phong bị thương rất nặng, anh cố vùng vẫy nhưng sau đó vì vết thương và áp lực nước quá lớn nên anh cứ thế chìm sâu vào trong lòng biển.
Không thể ngủ nổi nữa, Lý Giai Kỳ nằm thức đến sáng. Buổi sáng hôm nay trong Hải Thiên Đế Cung dường như ồn ào hơn mọi ngày rất nhiều. Bởi vì cửa sổ được mở ra nên Lý Giai Kỳ mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Đàm Minh Viễn và Mạc Văn Bác. Nghĩ rằng cũng không thể ngủ được nữa nên Lý Giai Kỳ quyết định dậy đi xuống dưới. Nhìn đồng hồ mới có hơn năm giờ sáng lại nhìn Lương Thủy Nhu và mấy y tá, bác sĩ đang ngủ ngon lành nên Lý Giai Kỳ không đánh thức họ, cô tự mình đi xuống dưới.
Tin tức được truyền đến vào nửa đêm, Mạc Văn Bác và Đàm Minh Viễn vội vàng sắp xếp thêm nhân lực đến bảo vệ Hải Thiên Đế Cung. Mắt của hai người đều đã đỏ hoe, khuôn mặt phờ phạc nhưng vẫn đang cố gắng gượng. Quản gia Lưu thì không trấn định được như bọn họ nên hiện tại đang dựa vào tường khóc không ra tiếng.
''Quản gia Lưu, đừng khóc nữa, lỡ như Giai Kỳ biết được. Ông cũng biết rõ là cô ấy không thể chịu nổi đả kích này mà.'' Đàm Minh Viễn vỗ vỗ vào vai quản gia Lưu an ủi nhưng giọng nói của anh cũng đã khàn đục cả rồi.
''Tôi....tôi chỉ là....không tin nổi....ông chủ....ông chủ gặp phải chuyện như vậy....thuốc nổi kia....là kẻ nào bố trí....hai người nhất định....nhất định phải tìm được ông chủ.''
''Ông yên tâm, Hào Kiện đã điều người đến đó tìm kiếm nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất là lão đại đã không còn.''
Đàm Minh Viễn vừa mới dứt lời thì nghe thấy tiếng bịch, cả ba người vừa rồi không để ý nên không biết Lý Giai Kỳ ở phía sau vừa quay người lại thì thấy cô ngất xỉu. Không nghĩ đến còn chưa kịp giấu thì đã cô nghe thấy, Đàm Minh Viễn vội vàng bế Lý Giai Kỳ lên sau đó lớn tiếng gọi bác sĩ. Đả kích này với bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều chịu không nổi huống gì cô còn đang mang thai, tất cả mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của Lý Giai Kỳ và thai nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.