Chương 123: Người hai mặt
Tiểu Haj
23/04/2023
Lý Giai Kỳ cũng không thể nào lý giải được suy nghĩ của Trầm Thiên Phong, giây trước còn nổi điên mà đánh cô vậy mà giây sau lại xem như chưa xảy ra chuyện gì. Đến bao giờ thì cô mới có thể thoát khỏi tình trạng hiện nay.
Những ngày tiếp theo, Trầm Thiên Phong luôn luôn kề cận bên cạnh Lý Giai Kỳ. Anh kiên nhẫn dỗ dành cô ăn hết đồ ăn dù cho cô có làm mặt lạnh với anh hay không thèm để ý đến anh. Trầm Thiên Phong cũng mặt dày mày dạn mà tranh phần bôi thuốc và thay băng cho Lý Giai Kỳ. Bởi vì phần lớn vết thương đều nằm ở sau lưng nên để tránh áo ma sát với miệng vết thương, Lý Giai Kỳ mặc đều là loại áo có buộc dây ở phía sau. Phía trước cũng chỉ có thể dùng miếng dán ngực nên cô thấy rất khó chịu mỗi lần Trầm Thiên Phong bôi thuốc cho mình.
Đã ba ngày kể từ hôm xảy ra xô xát giữa hai người, hôm nay như mọi khi, Trầm Thiên Phong lại dùng khăn ấm lau người cho Lý Giai Kỳ, Lý Giai Kỳ biết tránh cũng không được nên dứt khoát xem mình như con cá để mặc anh ta muốn làm gì thi làm.
Trầm Thiên Phong bê một chậu nước ấm để trên tủ đầu giường, Lý Giai Kỳ đã có thể ngồi dậy nhưng động tác không thể quá mạnh làm nứt miệng vết thương nên anh nhẹ nhàng đỡ người cô ngồi dậy. Dùng khăn lông lau mặt sau đó là hai tay thật cẩn thận, bởi vì không thể tắm nên chỉ có thể lau người cho đỡ khó chịu.
''Tôi lau người cho em, chờ vết thương đỡ hơn thì có thể tắm rồi.''
Trầm Thiên Phong cẩn thận cởi chiếc áo của Lý Giai Kỳ ra, chiếc áo là kiểu dài giống váy nên cởi ra chính là không có gì để che chắn cơ thể nữa. Ngoại trừ chiếc quần lót và miếng dán ngực thì Lý Giai Kỳ lúc này hoàn toàn loã thể trước mặt Trầm Thiên Phong. Anh cố gắng dời sự chú ý của minh đi nơi khác nhưng mắt vẫn không tự chủ được đôi khi liếc nhìn hai cái bánh bao lớn trước ngực của cô, hầu kết lăn lộn lên xuống không ngừng.
Lý Giai Kỳ giô như búp bê để mặc cho Trầm Thiên Phong lau người, ngoại trừ thỉnh thoảng liếc trộm nơi không nên nhìn thì từ đầu đến cuối Trầm Thiên Phong làm rất cẩn thận.
Lý Giai Kỳ đang ngồi yên lặng ở mép giường thì khuôn mặt đột ngột biến sắc, cô không ngờ chuyện đó lại xảy ra lúc này. Trầm Thiên Phong cũng tinh ý phát hiện ra sự khác thường của cô, trên mặt lập tức là biểu cảm lo lắng.
''Em sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao?''
Lý Giai Kỳ không biết mở miệng sao nữa, tai đỏ lên như quả ớt.
''Tôi muốn gặp chị Ngọc, gọi chị ấy cho tôi.''
Chuyện tư mật thế này dù cô có không để ý đến đâu thì cũng không thể nào nói với một người đàn ông.
Trầm Thiên Phong hơi khựng người lại, anh ngửi thấy mùi máu thoang thoảng lại thêm biểu hiện của Lý Giai Kỳ, suy nghĩ một chút liền nhận ra vấn đề của cô, anh hắng giọng: ''Chị Ngọc bị cảm vẫn đang nghỉ ở trong phòng, em ngồi chờ tôi một lát, tôi sẽ trở lại nhanh thôi.''
Chờ Trầm Thiên Phong đi khỏi, Lý Giai Kỳ liền nhịn đau lần theo mép giường đi vào nhà vệ sinh. Lúc đứng lên, Lý Giai Kỳ không quên nhìn vệt máu loang lổ trên ga trải giường mà mình để lại, thở dài một tiếng.
Mấy ngày nay luôn cảm thấy ngực căng tức còn cho là do nằm sấp nên vậy không ngờ lại là dấu hiệu của kỳ sinh lý. Cởi bỏ chiếc quần lót không còn sạch sẽ, Lý Giai Kỳ đành ngồi trên bồn cầu để chờ, hi vọng Trầm Thiên Phong sẽ kêu một y tá nữ đến giúp cô. Bởi vì căn phòng này không phải căn phòng Lý Giai Kỳ ở lúc trước nên có rất nhiều thứ cô khô rõ lắm là để ở đâu, chưa kể đến mấy ngày này đều là Trầm Thiên Phong hầu hạ cô.
Cốc! Cốc! Cốc!
''Đồ em cần tôi đã mang đến rồi.''
Ngay sau đó, Trầm Thiên Phong đẩy cửa phòng tắm bước vào trong, anh đặt chiếc quần lót mới đã được dán băng vệ sinh lên giá để đồ sau đó vặn nước ấm để Lý Giai Kỳ vệ sinh: ''Tôi ra ngoài trước, nếu em không làm được thì gọi tôi.''
Lý Giai Kỳ dùng nước ấm và dung dịch vệ sinh vệ sinh sạch sẽ sau đó mặc vào quần lót mà Trầm Thiên Phong chuẩn bị. Cô đang định ngồi xuống giặt chiếc quần bẩn thì Trầm Thiên Phong lần nữa đẩy cửa bước vào.
''Đừng ở lâu trong này kẻo bị lạnh, tôi đưa em ra ngoài.''
Lý Giai Kỳ được Trầm Thiên Phong dìu ra ngoài, ga trải giường bị bẩn đã được thay mới, chiếc ga bẩn bị vo tròn ném ở dưới đất. Lý Giai Kỳ liếc nhìn chiếc ga trải giường bẩn ở dưới đất rồi lại nhìn tay áo sơ mi đã xắn lên khuỷu tay của Trầm Thiên Phong liền hiểu.
Trầm Thiên Phong để Lý Giai Kỳ ngồi xuống giường sau đó mở tủ lấy ra một chiếc váy màu tím nhạt. Cởi bỏ chiếc áo hở lưng ra, anh mặc chiếc váy vào cho cô, chiếc váy có dáng suông dài rộng rãi kết hợp với phần đuôi cá rất đẹp mắt. Cẩn thận mặc vào chiếc váy cho cô, cố gắng để không chạm vào vết thương sau đó đưa cho Lý Giai Kỳ một túi chườm ấm.
''Dùng cái này cho đỡ đau, lát nữa là nước đường đỏ nấu xong rồi.''
Nói rồi Trầm Thiên Phong ôm chiếc ga bẩn vứt trên sàn vào nhà vệ sinh. Lý Giai Kỳ còn tưởng anh chỉ mang chúng vào trong đó để lát nữa người làm đến mang đi giặt nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng xả nước. Cô trợn to mắt không tin nổi, Trầm Thiên Phong vậy mà tự tay giặt quần lót và ga trải giường bẩn hơn nữa không phải là vết bẩn thông thường.
Một lát sau, Trầm Thiên Phong trở ra với chiếc áo sơ mi đen loang lổ vết nước, có vẻ như áo bị ướt khiến anh khó chịu nên dứt khoát cởi luôn nó ra. Lý Giai Kỳ không ngờ đến màn này nên nhất thời không kịp quay đi.
Trầm Thiên Phong đến mở tủ lấy ra một chiếc sơ mi đen khác mặc vào, anh cũng không để ý quá nhiều nên thay đồ luôn trước mặt cô. Thế nhưng, sực nhớ ra một chuyện, anh lập tức mặc áo vào rồi xoay người cầm lấy chiếc áo bẩn đi.
Dù hành động của Trầm Thiên Phong rất nhanh nhưng thứ gì cần thấy thì Lý Giai Kỳ cũng đã thấy hết. Phía sau lưng của anh là một miếng băng gạc, hình như anh bị thương. Còn nữa, trước đây Lý Giai Kỳ cũng không ít lần thấy anh cởi trần, cô cũng không ít lần phải trầm trồ trước cơ thể của anh vậy mà giờ đây nhìn anh gầy đi trông thấy. Lúc trước, Lý Giai Kỳ không để ý lắm nhưng bây giờ nhìn anh thế kia thì không đơn giản là xuống một vài ký mà ít cũng phải 15 đến 20kg. Lý do khiến anh xuống cân trầm trọng như vậy là gì? Lẽ nào Phi Hổ hay tập đoàn Hải Thiên gặp phải vẫn đề gì khó giải quyết hay sao.
''Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Đừng tưởng rằng mấy ngày qua anh làm như vậy thì tôi sẽ mềm lòng, tôi nói anh biết, không bao giờ có chuyện đó.''
Vừa thấy Trầm Thiên Phong ra khỏi phòng tắm là Lý Giai Kỳ đã lạnh giọng chất vấn khiến cho anh khựng người lại. Đôi mắt đen vốn luôn sắc bén mà giờ phút này lại là sự thê lương.
''Chờ em hết giận rồi chúng ta nói chuyện, tôi đi lấy nước đường đỏ cho em.''
Giống như đấm vào bịch bông, Lý Giai Kỳ tức giận mà kh thể xả ra ngoài bởi Trầm Thiên Phong đã rời khỏi phòng.
Bởi vì Lý Giai Kỳ đến kỳ sinh lý cho nên Trầm Thiên Phong chăm sóc cô càng tỉ mỉ, cẩn thận. Đồ ăn không chỉ bổ dưỡng mà còn rất phong phú, mặc những lời chất vấn và chỉ trích của cô, anh vẫn dụng tâm chăm sóc cô thật tốt.
Buổi tối, lúc Lý Giai Kỳ đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy Trầm Thiên Phong đã thay sang bộ đồ mặc nhà cũng leo lên giường. Cô không thèm nhìn nhưng cũng không chịu để yên mà nói ra một câu khiến anh cứng đờ người.
''Thứ phụ nữ đã qua tay người khác mà anh cũng có thể chấp nhận, nên nói là anh bao dung hay nên nói là tôi lẳng lơ đây hả.''
Lý Giai Kỳ đương nhiên vẫn chưa quên được lời mà hôm đó anh đã nói, một người phụ nữ bị sỉ nhục về danh tiết thì sẽ không bao giờ có thể tha thứ được.
Trầm Thiên Phong không ngờ đến cô sẽ nhắc lại chuyện này, ngoại trừ lý do này thì anh không thể giải thích đuo tại sao cô lại che chở cho Xuân Hạo như vậy. Chỉ bởi vì ghen tuông quá mức mà anh đã buông lời tổn thương đến cô.
''Em đừng nghĩ khiêu khích tôi như vậy thì tôi sẽ thả em đi. Cả đời này em cũng chỉ có thể là của một mình tôi, đồ mà tôi muốn thì nhất định sẽ có được, cho dù tôi không cần nữa thì cũng không để cho kẻ khác dòm ngó tới. Em là của tôi, không cần biết là một hay bao nhiêu người, em vĩnh viễn là của tôi.''
Vẫn là giọng điệu điên cuồng và ngạo mạn khiến người ta chán ghét. Lý Giai Kỳ thậm chí hoài nghi có khi nào Trầm Thiên Phong mới là người mắc chứng OCD chứ không phải là cô.
Chỉ mới sơ ý vài phút, trên cổ tay của Lý Giai Kỳ đã nhiều ra một chiếc còng tay. Chiếc còng tay kim loại lạnh lẽo trói chặt tay trái của Lý Giai Kỳ vào với tay phải của Trầm Thiên Phong. Nhìn chiếc còng trên tay mình, Lý Giai Kỳ quả thật đã đánh giá thấp mức độ điên cuồng của anh.
''Ngủ đi! Cơ thể em cần nghỉ ngơi, thức khuya không tốt cho cơ thể đâu.''
Cưỡng ép buộc Lý phải phải nằm xuống, Trầm Thiên Phong cũng nằm xuống bên cạnh cô. Giống như vừa rồi kẻ nói toàn điều điên cuồng không phải là anh, chỉ vài phút ngắn ngủi, Lý Giai Kỳ đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn vang lên bên cạnh.
Kể từ khi rời khỏi đảo biệt lập, Trầm Thiên Phong ngày đêm giải quyết chuyện tàu chở “hàng” bị cướp, ba ngày liền anh không hề chợp mắt cho đến tận khi giao “hàng” đến tay bên mua. Vài tiếng ngắn ngủi ngủ trên máy bay không bù nổi mấy ngày thức trắng vậy mà vừa lên đảo đã nghe tin cô bỏ trốn. Vết thương còn không kịp thay băng, anh lại tiếp tục lênh đênh trên biển hai ngày trời tìm cô. Tưởng rằng sợi xích kia có thể khiến cô ngoan ngoãn một chút thì cô lại bất chấp tính mạng của mình mà tìm cách tháo ra. Cả thể xác và tinh thần đều bị đè ép đến cực hạn, anh đã không thể khống chế nổi bản thân mà ra tay với cô. Dù hối hận nhưng sự việc đã rồi, anh chỉ có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô để chuộc lỗi, lại là một chuỗi ngày không nghỉ ngơi cho đến hôm nay quả thật là anh đã không thể gắng gượng nổi nữa. Chính vì sợ cô sẽ nhân lúc mình ngủ mà chạy trốn nên anh chỉ còn cách dùng còng tay để giữ cô lại.
Lý Giai Kỳ không nghĩ đến Trầm Thiên Phong sẽ ngủ nhanh như vậy, tưởng anh giả vờ để lừa mình, cô thậm chí còn ác ý nhéo một cái vào eo anh nhưng anh cũng chỉ hừ mũi rồi lại ngủ tiếp. Trằn trọc một hồi, Lý Giai Kỳ cũng là không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà nhanh chóng thiếp đi.
Trầm Thiên Phong tuy rằng đang ngủ nhưng vẫn còn một tia lý trí nhắc nhở anh người nằm bên cạnh đang bị thương vì thế lúc trở mình anh rất cẩn thận. Bàn tay đang bị còng chung một chỗ với cô nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của cô để giảm bớt cơn đau cho cô. Người phụ nữ này sẽ mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Những ngày tiếp theo, Trầm Thiên Phong luôn luôn kề cận bên cạnh Lý Giai Kỳ. Anh kiên nhẫn dỗ dành cô ăn hết đồ ăn dù cho cô có làm mặt lạnh với anh hay không thèm để ý đến anh. Trầm Thiên Phong cũng mặt dày mày dạn mà tranh phần bôi thuốc và thay băng cho Lý Giai Kỳ. Bởi vì phần lớn vết thương đều nằm ở sau lưng nên để tránh áo ma sát với miệng vết thương, Lý Giai Kỳ mặc đều là loại áo có buộc dây ở phía sau. Phía trước cũng chỉ có thể dùng miếng dán ngực nên cô thấy rất khó chịu mỗi lần Trầm Thiên Phong bôi thuốc cho mình.
Đã ba ngày kể từ hôm xảy ra xô xát giữa hai người, hôm nay như mọi khi, Trầm Thiên Phong lại dùng khăn ấm lau người cho Lý Giai Kỳ, Lý Giai Kỳ biết tránh cũng không được nên dứt khoát xem mình như con cá để mặc anh ta muốn làm gì thi làm.
Trầm Thiên Phong bê một chậu nước ấm để trên tủ đầu giường, Lý Giai Kỳ đã có thể ngồi dậy nhưng động tác không thể quá mạnh làm nứt miệng vết thương nên anh nhẹ nhàng đỡ người cô ngồi dậy. Dùng khăn lông lau mặt sau đó là hai tay thật cẩn thận, bởi vì không thể tắm nên chỉ có thể lau người cho đỡ khó chịu.
''Tôi lau người cho em, chờ vết thương đỡ hơn thì có thể tắm rồi.''
Trầm Thiên Phong cẩn thận cởi chiếc áo của Lý Giai Kỳ ra, chiếc áo là kiểu dài giống váy nên cởi ra chính là không có gì để che chắn cơ thể nữa. Ngoại trừ chiếc quần lót và miếng dán ngực thì Lý Giai Kỳ lúc này hoàn toàn loã thể trước mặt Trầm Thiên Phong. Anh cố gắng dời sự chú ý của minh đi nơi khác nhưng mắt vẫn không tự chủ được đôi khi liếc nhìn hai cái bánh bao lớn trước ngực của cô, hầu kết lăn lộn lên xuống không ngừng.
Lý Giai Kỳ giô như búp bê để mặc cho Trầm Thiên Phong lau người, ngoại trừ thỉnh thoảng liếc trộm nơi không nên nhìn thì từ đầu đến cuối Trầm Thiên Phong làm rất cẩn thận.
Lý Giai Kỳ đang ngồi yên lặng ở mép giường thì khuôn mặt đột ngột biến sắc, cô không ngờ chuyện đó lại xảy ra lúc này. Trầm Thiên Phong cũng tinh ý phát hiện ra sự khác thường của cô, trên mặt lập tức là biểu cảm lo lắng.
''Em sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao?''
Lý Giai Kỳ không biết mở miệng sao nữa, tai đỏ lên như quả ớt.
''Tôi muốn gặp chị Ngọc, gọi chị ấy cho tôi.''
Chuyện tư mật thế này dù cô có không để ý đến đâu thì cũng không thể nào nói với một người đàn ông.
Trầm Thiên Phong hơi khựng người lại, anh ngửi thấy mùi máu thoang thoảng lại thêm biểu hiện của Lý Giai Kỳ, suy nghĩ một chút liền nhận ra vấn đề của cô, anh hắng giọng: ''Chị Ngọc bị cảm vẫn đang nghỉ ở trong phòng, em ngồi chờ tôi một lát, tôi sẽ trở lại nhanh thôi.''
Chờ Trầm Thiên Phong đi khỏi, Lý Giai Kỳ liền nhịn đau lần theo mép giường đi vào nhà vệ sinh. Lúc đứng lên, Lý Giai Kỳ không quên nhìn vệt máu loang lổ trên ga trải giường mà mình để lại, thở dài một tiếng.
Mấy ngày nay luôn cảm thấy ngực căng tức còn cho là do nằm sấp nên vậy không ngờ lại là dấu hiệu của kỳ sinh lý. Cởi bỏ chiếc quần lót không còn sạch sẽ, Lý Giai Kỳ đành ngồi trên bồn cầu để chờ, hi vọng Trầm Thiên Phong sẽ kêu một y tá nữ đến giúp cô. Bởi vì căn phòng này không phải căn phòng Lý Giai Kỳ ở lúc trước nên có rất nhiều thứ cô khô rõ lắm là để ở đâu, chưa kể đến mấy ngày này đều là Trầm Thiên Phong hầu hạ cô.
Cốc! Cốc! Cốc!
''Đồ em cần tôi đã mang đến rồi.''
Ngay sau đó, Trầm Thiên Phong đẩy cửa phòng tắm bước vào trong, anh đặt chiếc quần lót mới đã được dán băng vệ sinh lên giá để đồ sau đó vặn nước ấm để Lý Giai Kỳ vệ sinh: ''Tôi ra ngoài trước, nếu em không làm được thì gọi tôi.''
Lý Giai Kỳ dùng nước ấm và dung dịch vệ sinh vệ sinh sạch sẽ sau đó mặc vào quần lót mà Trầm Thiên Phong chuẩn bị. Cô đang định ngồi xuống giặt chiếc quần bẩn thì Trầm Thiên Phong lần nữa đẩy cửa bước vào.
''Đừng ở lâu trong này kẻo bị lạnh, tôi đưa em ra ngoài.''
Lý Giai Kỳ được Trầm Thiên Phong dìu ra ngoài, ga trải giường bị bẩn đã được thay mới, chiếc ga bẩn bị vo tròn ném ở dưới đất. Lý Giai Kỳ liếc nhìn chiếc ga trải giường bẩn ở dưới đất rồi lại nhìn tay áo sơ mi đã xắn lên khuỷu tay của Trầm Thiên Phong liền hiểu.
Trầm Thiên Phong để Lý Giai Kỳ ngồi xuống giường sau đó mở tủ lấy ra một chiếc váy màu tím nhạt. Cởi bỏ chiếc áo hở lưng ra, anh mặc chiếc váy vào cho cô, chiếc váy có dáng suông dài rộng rãi kết hợp với phần đuôi cá rất đẹp mắt. Cẩn thận mặc vào chiếc váy cho cô, cố gắng để không chạm vào vết thương sau đó đưa cho Lý Giai Kỳ một túi chườm ấm.
''Dùng cái này cho đỡ đau, lát nữa là nước đường đỏ nấu xong rồi.''
Nói rồi Trầm Thiên Phong ôm chiếc ga bẩn vứt trên sàn vào nhà vệ sinh. Lý Giai Kỳ còn tưởng anh chỉ mang chúng vào trong đó để lát nữa người làm đến mang đi giặt nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng xả nước. Cô trợn to mắt không tin nổi, Trầm Thiên Phong vậy mà tự tay giặt quần lót và ga trải giường bẩn hơn nữa không phải là vết bẩn thông thường.
Một lát sau, Trầm Thiên Phong trở ra với chiếc áo sơ mi đen loang lổ vết nước, có vẻ như áo bị ướt khiến anh khó chịu nên dứt khoát cởi luôn nó ra. Lý Giai Kỳ không ngờ đến màn này nên nhất thời không kịp quay đi.
Trầm Thiên Phong đến mở tủ lấy ra một chiếc sơ mi đen khác mặc vào, anh cũng không để ý quá nhiều nên thay đồ luôn trước mặt cô. Thế nhưng, sực nhớ ra một chuyện, anh lập tức mặc áo vào rồi xoay người cầm lấy chiếc áo bẩn đi.
Dù hành động của Trầm Thiên Phong rất nhanh nhưng thứ gì cần thấy thì Lý Giai Kỳ cũng đã thấy hết. Phía sau lưng của anh là một miếng băng gạc, hình như anh bị thương. Còn nữa, trước đây Lý Giai Kỳ cũng không ít lần thấy anh cởi trần, cô cũng không ít lần phải trầm trồ trước cơ thể của anh vậy mà giờ đây nhìn anh gầy đi trông thấy. Lúc trước, Lý Giai Kỳ không để ý lắm nhưng bây giờ nhìn anh thế kia thì không đơn giản là xuống một vài ký mà ít cũng phải 15 đến 20kg. Lý do khiến anh xuống cân trầm trọng như vậy là gì? Lẽ nào Phi Hổ hay tập đoàn Hải Thiên gặp phải vẫn đề gì khó giải quyết hay sao.
''Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Đừng tưởng rằng mấy ngày qua anh làm như vậy thì tôi sẽ mềm lòng, tôi nói anh biết, không bao giờ có chuyện đó.''
Vừa thấy Trầm Thiên Phong ra khỏi phòng tắm là Lý Giai Kỳ đã lạnh giọng chất vấn khiến cho anh khựng người lại. Đôi mắt đen vốn luôn sắc bén mà giờ phút này lại là sự thê lương.
''Chờ em hết giận rồi chúng ta nói chuyện, tôi đi lấy nước đường đỏ cho em.''
Giống như đấm vào bịch bông, Lý Giai Kỳ tức giận mà kh thể xả ra ngoài bởi Trầm Thiên Phong đã rời khỏi phòng.
Bởi vì Lý Giai Kỳ đến kỳ sinh lý cho nên Trầm Thiên Phong chăm sóc cô càng tỉ mỉ, cẩn thận. Đồ ăn không chỉ bổ dưỡng mà còn rất phong phú, mặc những lời chất vấn và chỉ trích của cô, anh vẫn dụng tâm chăm sóc cô thật tốt.
Buổi tối, lúc Lý Giai Kỳ đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy Trầm Thiên Phong đã thay sang bộ đồ mặc nhà cũng leo lên giường. Cô không thèm nhìn nhưng cũng không chịu để yên mà nói ra một câu khiến anh cứng đờ người.
''Thứ phụ nữ đã qua tay người khác mà anh cũng có thể chấp nhận, nên nói là anh bao dung hay nên nói là tôi lẳng lơ đây hả.''
Lý Giai Kỳ đương nhiên vẫn chưa quên được lời mà hôm đó anh đã nói, một người phụ nữ bị sỉ nhục về danh tiết thì sẽ không bao giờ có thể tha thứ được.
Trầm Thiên Phong không ngờ đến cô sẽ nhắc lại chuyện này, ngoại trừ lý do này thì anh không thể giải thích đuo tại sao cô lại che chở cho Xuân Hạo như vậy. Chỉ bởi vì ghen tuông quá mức mà anh đã buông lời tổn thương đến cô.
''Em đừng nghĩ khiêu khích tôi như vậy thì tôi sẽ thả em đi. Cả đời này em cũng chỉ có thể là của một mình tôi, đồ mà tôi muốn thì nhất định sẽ có được, cho dù tôi không cần nữa thì cũng không để cho kẻ khác dòm ngó tới. Em là của tôi, không cần biết là một hay bao nhiêu người, em vĩnh viễn là của tôi.''
Vẫn là giọng điệu điên cuồng và ngạo mạn khiến người ta chán ghét. Lý Giai Kỳ thậm chí hoài nghi có khi nào Trầm Thiên Phong mới là người mắc chứng OCD chứ không phải là cô.
Chỉ mới sơ ý vài phút, trên cổ tay của Lý Giai Kỳ đã nhiều ra một chiếc còng tay. Chiếc còng tay kim loại lạnh lẽo trói chặt tay trái của Lý Giai Kỳ vào với tay phải của Trầm Thiên Phong. Nhìn chiếc còng trên tay mình, Lý Giai Kỳ quả thật đã đánh giá thấp mức độ điên cuồng của anh.
''Ngủ đi! Cơ thể em cần nghỉ ngơi, thức khuya không tốt cho cơ thể đâu.''
Cưỡng ép buộc Lý phải phải nằm xuống, Trầm Thiên Phong cũng nằm xuống bên cạnh cô. Giống như vừa rồi kẻ nói toàn điều điên cuồng không phải là anh, chỉ vài phút ngắn ngủi, Lý Giai Kỳ đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn vang lên bên cạnh.
Kể từ khi rời khỏi đảo biệt lập, Trầm Thiên Phong ngày đêm giải quyết chuyện tàu chở “hàng” bị cướp, ba ngày liền anh không hề chợp mắt cho đến tận khi giao “hàng” đến tay bên mua. Vài tiếng ngắn ngủi ngủ trên máy bay không bù nổi mấy ngày thức trắng vậy mà vừa lên đảo đã nghe tin cô bỏ trốn. Vết thương còn không kịp thay băng, anh lại tiếp tục lênh đênh trên biển hai ngày trời tìm cô. Tưởng rằng sợi xích kia có thể khiến cô ngoan ngoãn một chút thì cô lại bất chấp tính mạng của mình mà tìm cách tháo ra. Cả thể xác và tinh thần đều bị đè ép đến cực hạn, anh đã không thể khống chế nổi bản thân mà ra tay với cô. Dù hối hận nhưng sự việc đã rồi, anh chỉ có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô để chuộc lỗi, lại là một chuỗi ngày không nghỉ ngơi cho đến hôm nay quả thật là anh đã không thể gắng gượng nổi nữa. Chính vì sợ cô sẽ nhân lúc mình ngủ mà chạy trốn nên anh chỉ còn cách dùng còng tay để giữ cô lại.
Lý Giai Kỳ không nghĩ đến Trầm Thiên Phong sẽ ngủ nhanh như vậy, tưởng anh giả vờ để lừa mình, cô thậm chí còn ác ý nhéo một cái vào eo anh nhưng anh cũng chỉ hừ mũi rồi lại ngủ tiếp. Trằn trọc một hồi, Lý Giai Kỳ cũng là không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà nhanh chóng thiếp đi.
Trầm Thiên Phong tuy rằng đang ngủ nhưng vẫn còn một tia lý trí nhắc nhở anh người nằm bên cạnh đang bị thương vì thế lúc trở mình anh rất cẩn thận. Bàn tay đang bị còng chung một chỗ với cô nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của cô để giảm bớt cơn đau cho cô. Người phụ nữ này sẽ mãi mãi chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.