Chương 17: Quà đáp lễ
Tiểu Haj
23/04/2023
Sáu bánh bao nhỏ được đi thăm thú cả một ngày trời vô cùng vui vẻ. Từ lúc trở về nhà luôn ríu rít kể lại từng chuyện đã xảy ra trong hôm nay cho bà cố, bà dì và mẹ nghe. Ngôi nhà nhỏ tràn ngập không khí vui vẻ và ấm cúng.
Có tiếng chuông cửa, Lý Giai Kỳ đang bận làm bữa tối trong bếp nên Phương Vi định đứng lên mở cửa.
''Bà, để con mở cửa cho.'' Cô bé Gia Hân nhanh nhảu nhận việc rồi lon ton chạy ra mở cửa.
Tuy nói để cô bé mở cửa nhưng Phương Vi vẫn cẩn thận đi theo phía sau cô bé.
''Xin hỏi ai đến vậy ạ?'' Giọng nói trẻ con vang lên đầy thỏ thẻ và đáng yêu. Cô bé Gia Hân mở to mắt nhìn mấy người vừa bấm chuông cửa nhà mình.
''Cháu bé, đây có phải nhà của cô Lý Giai Kỳ không?'' Một người đàn ông trông thấy cô bé đáng yêu mở cửa thù cúi người xuống dùng giọng điệu ôn nhu nhất có thể để nói chuyện với cô bé.
''Gia Hân, là ai đến vậy.'' Phương Vi cũng đi đến cửa, bà cất tiếng để cho người bên ngoài biết trong nhà còn có người lớn ở nhà.
Cô bé Gia Hân lặng lẽ lùi lại nấp sau chân bà sau khi cúi đầu chào mấy người ngoài cửa. Thấy có người lớn nên người đàn ông vừa rồi liền đứng thẳng người lên.
''Chào phu nhân, cho hỏi đây có phải nhà của tiểu thư Lý Giai Kỳ không ạ?'' Người đàn ông lịch sự hỏi.
''Chào tiên sinh, cho hỏi các người là....''
''Vậy đây đúng là nhà của Lý tiểu thư ạ?''
Phương Vi gật gật đầu coi như trả lời rồi nhìn người đàn ông với một đống câu hỏi.
''Xin tự giới thiệu, tôi là bếp trưởng của Kim Vân Bảo Sơn, tôi họ Đồng.''
Mặc dù không biết Kim Vân Bảo Sơn trong miệng người đàn ông họ Đồng này là nơi nào nhưng Phương Vi vẫn đứng nguyên nghe ông ta nói: ''Đồng tiên sinh đến đây chẳng hay có việc gì ạ? Chúng tôi không có liên quan gì đến Kim Vân Bảo Sơn mà ông nói.''
''À phu nhân hiểu nhầm rồi, nghe nói Lý tiểu thư làm việc đạt kết quả rất tốt nên ông chủ của cô ấy đã đặt một bàn tiệc của chúng tôi để thưởng cho Lý tiểu thư. Chúng tôi mang đồ ăn đến tận nơi để thể hiện thành ý ạ.''
''Vậy sao? Làm phiền Đồng tiên sinh quá, mời tiên sinh vào trong.''
Phương Vi trong lòng hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn mở lớn cửa đứng qua một bên để phục vụ đi theo bếp trưởng Đồng dọn đồ ăn vào nhà.
Lý Giai Kỳ nghe Phương Vi kể lại lời của bếp trưởng Đồng thì cũng biết được đây là bữa cơm Trầm Thiên Phong đặt cho cô và gia đình. Giống như hồi trưa, là một bàn Mãn Hán toàn tịch với ba mươi sáu món. Vì quá nhiều đồ ăn nên chiếc bàn ăn không thể chứa hết cuối cùng đành phải dọn dẹp phòng khách dùng bữa trên sàn nhà.
''Tiểu Kỳ, ông chủ của con cũng quá hào phóng rồi.'' Vừa ăn bà Phương vừa cảm thán Lý Giai Kỳ may mắn gặp được ông chủ tốt.
''Ngày mai đi làm nhớ mang chút quà cảm ơn ông chủ biết chưa.'' Phương Vi dặn dò.
''Ngon quá, con thích nhất ông chủ.''
''Lần sau vẫn muốn ăn nữa.''
''Nhất định vẫn sẽ ngon.''
Sáu bánh bao nhỏ lần đầu tiên được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy nên vô cùng vui vẻ, đối với bọn trẻ thì ông chủ của mẹ không còn quá xấu xa khi bắt mẹ đi làm xa bọn chúng cả tuần nữa mà bây giờ đã có thêm rất nhiều thiện cảm.
Lý Giai Kỳ không ăn nhiều lắm, trong đầu luôn suy nghĩ về bữa ăn này. Rõ ràng là cô chưa làm được việc gì có lợi cho Trầm Thiên Phong thậm chí còn đang nợ anh ta một khoản lớn. Không có bữa ăn nào miễn phí nên cô vẫn đang lo lắng không biết anh ta lại có chủ ý gì.
Sáng thứ hai, Lý Giai Kỳ đi tàu điện đến thẳng tập đoàn Hải Thiên mà không về Hải Thiên Đế Cung trước. Tuy đảm nhận một chức vụ nghe có vẻ quan trọng là trợ lý số hai của chủ tịch nhưng thực tế cô chủ yếu làm mấy công việc lặt vặt còn phần lớn công việc quan trọng đều có Tiểu Dương xử lý.
Buổi tối tan tầm, Lý Giai Kỳ cùng Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương trở về Hải Thiên Đế Cung. Đàm Minh Viễn đang đi công tác nước ngoài mấy ngày nữa mới trở về.
Trầm Thiên Phong có thói quen tập thể thao vào buổi tối khoảng gần hai giờ nên trong khoảng thời gian này Lý Giai Kỳ chạy đến vườn hoa và rau củ giúp đỡ mọi người trước khi ăn tối.
Ăn xong bữa tối đã gần chín giờ tối, Lý Giai Kỳ tắm rửa rồi cuộn ổ trong chăn xem phim. Chiếc giường nhỏ của cô lúc trước trong phòng ở dãy nhà của người làm được chuyển đến kê bên cạnh cửa sổ phòng của Trầm Thiên Phong, giường của cô chỉ cách giường lớn của anh ta có một khoảng mấy mét.
Tắm rửa xong, Trầm Thiên Phong đến thư phòng tiếp tục xử lý công việc đến gần nửa đêm mới trở về phòng ngủ. Lý Giai Kỳ luôn ngủ vào mười giờ đúng nên bình thường lúc anh trở về phòng thì cô đều đã ngủ say, nhưng hôm nay có chút ngạc nhiên, cô vậy mà vẫn còn thức.
Anh không lên giường ngủ luôn mà ngồi xuống sô pha uống trà. Cô còn thức đến giờ này hẳn là có chuyện muốn nói.
Thấy Trầm Thiên Phong rốt cuộc cũng trở về, Lý Giai Kỳ kéo cơ thể buồn ngủ đến rũ rượi của mình dậy. Thuận tay xách theo chiếc túi để ở tủ đầu giường đến gần anh.
Đứng trước mặt anh, Lý Giai Kỳ cúi người một cái rồi giải thích lý do còn thức đến giờ: ''Cảm ơn chủ tịch về bữa tối hôm trước, người nhà của tôi đều ăn rất ngon miệng.''
''Không có gì.''Anh lạnh nhạt trả lời, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Lý Giai Kỳ đặt chiếc túi đang xách trên tay xuống bàn: ''Đây là mứt hồng sấy tôi tự mình làm, ăn có chút ngọt nhưng dùng chung với trà khá là hợp nên tặng cho anh một ít. Tôi biết so với bữa ăn của anh thì không đáng là gì nhưng anh biết hiện tại tôi còn đang nợ nần ngập đầu, một người vừa giàu có vừa đẹp trai như anh chắc sẽ hiểu được thành ý của tôi.''
Tặng quà vẫn không quên vuốt mông ngựa, Trầm Thiên Phong nghe mà không biết nên cười hay khóc.
''Cứ để đó đi.''
''A vâng.'' Đại công cáo thành, nhiệm vụ của bà ngoại giao Lý Giai Kỳ đã hoàn thành xuất sắc: ''Vậy tôi ngủ trước đây, chúc anh ngủ ngon.''
Bộp!
Lúc đặt túi đồ xuống bàn, Lý Giai Kỳ sơ ý quệt vào chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Trầm Thiên Phong làm nó rơi bộp một cái xuống đất.
Là một nhân viên gương mẫu, trợ lý toàn năng Lý Giai Kỳ lập tức cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại lên. Trầm Thiên Phong cũng định cúi xuống nhặt chiếc điện thoại nhưng rồi động tác của anh khựng lại giữa chừng như động cơ chết máy. Tầm mắt của anh vô thức lưu lại ở một nơi cho đến khi Lý Giai Kỳ đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ trên mặt bàn.
Lý Giai Kỳ không hề phát hiện ra ánh mắt khác thường của Trầm Thiên Phong, cô trở về giường trùm chăn ngủ giống như không hề xảy ra chuyện gì. Trầm Thiên Phong vẫn ngồi trên sô pha, đôi con ngươi co thẫm lại có một ngọn lửa đang âm ỉ bùng lên.
Cuối thu đầu đông thời tiết se lạnh nên Lý Giai Kỳ thường mặc bộ đồ pijama đi ngủ. Cô có thói quen không mặc áo ngực lúc ngủ nên dù ở cùng phòng với Trầm Thiên Phong thì lúc đi ngủ cô vẫn luôn lén lút cởi áo ngực ra. Vừa rồi cô cũng theo thói quen không mặc áo ngực, lúc cúi xuống nhặt điện thoại vừa hay cổ áo rộng đã bị Trầm Thiên Phong bắt trọn cảnh xuân. Uống hết chén trà, cố gắng bình ổn lại cơ thể, Trầm Thiên Phong cũng lên giường đi ngủ. Trước khi leo lên giường anh đưa mắt nhìn sang chiếc giường nhỏ cách đó một đoạn rồi bất giác đưa tay lên, bàn tay phải hơi khum làm động tác ước lượng.
Đúng sáu giờ sáng, Lý Giai Kỳ thức dậy, nhìn cô có vẻ mệt mỏi vì tối hôm qua phải thức đến nửa đêm chờ Trầm Thiên Phong. Liếc về phía chiếc giường lớn, người trên đó đã sớm rời giường chắc là đến bể bơi. Trầm Thiên Phong có thói quen bơi một giờ đồng hồ sau khi thức dậy và tập thể thao sau khi tan tầm cho nên không bất ngờ khi anh có cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh.
Vệ sinh cá nhân thay quần áo đi làm lúc này Lý Giai Kỳ mới phát hiện một việc động trời. Đêm hôm qua lúc nói chuyện với Trầm Thiên Phong cô vậy mà không mặc áo ngực. Dù biết anh không có hứng thú với phụ nữ nhưng hành động của cô có khi nào khiến anh hiểu lầm cô đang quyến rũ anh không. Trời đất chứng giám cô không hề có cái suy nghĩ khủng bố như thế hơn nữa cô đối với vấn đề nam nữ luôn luôn bài xích.
Kể từ hôm đó, Lý Giai Kỳ không dám sơ ý không mặc áo ngực. Dù không quen mặc áo ngực đi ngủ nhưng cô đã cố gắng mặc loại đồ lót thể thao thoải mái để tránh việc xấu hổ xảy ra.
Một ngày cuối tháng mười, thời tiết se lạnh kèm theo mưa nhỏ. Bầu trời âm u và cảnh vật xung quanh cũng ảm đạm đi rất nhiều.
''Giai Kỳ, kiểm tra số dữ liệu được chuyển vào tối hôm qua rồi mang cho chủ tịch.'' Tiểu Dương một thân tây trang đẩy cửa phòng thư ký dặn dò Lý Giai Kỳ, trên tay anh là chồng tài liệu dày.
''Năm phút nữa tôi sẽ mang qua.'' Lý Giai Kỳ không ngẩng đầu nhìn, mắt vẫn nhìn màn hình máy tính tay vừa gĩ bàn phím vừa trả lời.
Bỗng nhiên màn hình máy tính đen ngòm sau đó xuất hiện dòng chữ ''Let's play catch together''.
''Hệ thống bị hacker xâm nhập rồi.'' Một nhân viên nữ trong phòng hô lên.
Có tiếng chuông cửa, Lý Giai Kỳ đang bận làm bữa tối trong bếp nên Phương Vi định đứng lên mở cửa.
''Bà, để con mở cửa cho.'' Cô bé Gia Hân nhanh nhảu nhận việc rồi lon ton chạy ra mở cửa.
Tuy nói để cô bé mở cửa nhưng Phương Vi vẫn cẩn thận đi theo phía sau cô bé.
''Xin hỏi ai đến vậy ạ?'' Giọng nói trẻ con vang lên đầy thỏ thẻ và đáng yêu. Cô bé Gia Hân mở to mắt nhìn mấy người vừa bấm chuông cửa nhà mình.
''Cháu bé, đây có phải nhà của cô Lý Giai Kỳ không?'' Một người đàn ông trông thấy cô bé đáng yêu mở cửa thù cúi người xuống dùng giọng điệu ôn nhu nhất có thể để nói chuyện với cô bé.
''Gia Hân, là ai đến vậy.'' Phương Vi cũng đi đến cửa, bà cất tiếng để cho người bên ngoài biết trong nhà còn có người lớn ở nhà.
Cô bé Gia Hân lặng lẽ lùi lại nấp sau chân bà sau khi cúi đầu chào mấy người ngoài cửa. Thấy có người lớn nên người đàn ông vừa rồi liền đứng thẳng người lên.
''Chào phu nhân, cho hỏi đây có phải nhà của tiểu thư Lý Giai Kỳ không ạ?'' Người đàn ông lịch sự hỏi.
''Chào tiên sinh, cho hỏi các người là....''
''Vậy đây đúng là nhà của Lý tiểu thư ạ?''
Phương Vi gật gật đầu coi như trả lời rồi nhìn người đàn ông với một đống câu hỏi.
''Xin tự giới thiệu, tôi là bếp trưởng của Kim Vân Bảo Sơn, tôi họ Đồng.''
Mặc dù không biết Kim Vân Bảo Sơn trong miệng người đàn ông họ Đồng này là nơi nào nhưng Phương Vi vẫn đứng nguyên nghe ông ta nói: ''Đồng tiên sinh đến đây chẳng hay có việc gì ạ? Chúng tôi không có liên quan gì đến Kim Vân Bảo Sơn mà ông nói.''
''À phu nhân hiểu nhầm rồi, nghe nói Lý tiểu thư làm việc đạt kết quả rất tốt nên ông chủ của cô ấy đã đặt một bàn tiệc của chúng tôi để thưởng cho Lý tiểu thư. Chúng tôi mang đồ ăn đến tận nơi để thể hiện thành ý ạ.''
''Vậy sao? Làm phiền Đồng tiên sinh quá, mời tiên sinh vào trong.''
Phương Vi trong lòng hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn mở lớn cửa đứng qua một bên để phục vụ đi theo bếp trưởng Đồng dọn đồ ăn vào nhà.
Lý Giai Kỳ nghe Phương Vi kể lại lời của bếp trưởng Đồng thì cũng biết được đây là bữa cơm Trầm Thiên Phong đặt cho cô và gia đình. Giống như hồi trưa, là một bàn Mãn Hán toàn tịch với ba mươi sáu món. Vì quá nhiều đồ ăn nên chiếc bàn ăn không thể chứa hết cuối cùng đành phải dọn dẹp phòng khách dùng bữa trên sàn nhà.
''Tiểu Kỳ, ông chủ của con cũng quá hào phóng rồi.'' Vừa ăn bà Phương vừa cảm thán Lý Giai Kỳ may mắn gặp được ông chủ tốt.
''Ngày mai đi làm nhớ mang chút quà cảm ơn ông chủ biết chưa.'' Phương Vi dặn dò.
''Ngon quá, con thích nhất ông chủ.''
''Lần sau vẫn muốn ăn nữa.''
''Nhất định vẫn sẽ ngon.''
Sáu bánh bao nhỏ lần đầu tiên được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy nên vô cùng vui vẻ, đối với bọn trẻ thì ông chủ của mẹ không còn quá xấu xa khi bắt mẹ đi làm xa bọn chúng cả tuần nữa mà bây giờ đã có thêm rất nhiều thiện cảm.
Lý Giai Kỳ không ăn nhiều lắm, trong đầu luôn suy nghĩ về bữa ăn này. Rõ ràng là cô chưa làm được việc gì có lợi cho Trầm Thiên Phong thậm chí còn đang nợ anh ta một khoản lớn. Không có bữa ăn nào miễn phí nên cô vẫn đang lo lắng không biết anh ta lại có chủ ý gì.
Sáng thứ hai, Lý Giai Kỳ đi tàu điện đến thẳng tập đoàn Hải Thiên mà không về Hải Thiên Đế Cung trước. Tuy đảm nhận một chức vụ nghe có vẻ quan trọng là trợ lý số hai của chủ tịch nhưng thực tế cô chủ yếu làm mấy công việc lặt vặt còn phần lớn công việc quan trọng đều có Tiểu Dương xử lý.
Buổi tối tan tầm, Lý Giai Kỳ cùng Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương trở về Hải Thiên Đế Cung. Đàm Minh Viễn đang đi công tác nước ngoài mấy ngày nữa mới trở về.
Trầm Thiên Phong có thói quen tập thể thao vào buổi tối khoảng gần hai giờ nên trong khoảng thời gian này Lý Giai Kỳ chạy đến vườn hoa và rau củ giúp đỡ mọi người trước khi ăn tối.
Ăn xong bữa tối đã gần chín giờ tối, Lý Giai Kỳ tắm rửa rồi cuộn ổ trong chăn xem phim. Chiếc giường nhỏ của cô lúc trước trong phòng ở dãy nhà của người làm được chuyển đến kê bên cạnh cửa sổ phòng của Trầm Thiên Phong, giường của cô chỉ cách giường lớn của anh ta có một khoảng mấy mét.
Tắm rửa xong, Trầm Thiên Phong đến thư phòng tiếp tục xử lý công việc đến gần nửa đêm mới trở về phòng ngủ. Lý Giai Kỳ luôn ngủ vào mười giờ đúng nên bình thường lúc anh trở về phòng thì cô đều đã ngủ say, nhưng hôm nay có chút ngạc nhiên, cô vậy mà vẫn còn thức.
Anh không lên giường ngủ luôn mà ngồi xuống sô pha uống trà. Cô còn thức đến giờ này hẳn là có chuyện muốn nói.
Thấy Trầm Thiên Phong rốt cuộc cũng trở về, Lý Giai Kỳ kéo cơ thể buồn ngủ đến rũ rượi của mình dậy. Thuận tay xách theo chiếc túi để ở tủ đầu giường đến gần anh.
Đứng trước mặt anh, Lý Giai Kỳ cúi người một cái rồi giải thích lý do còn thức đến giờ: ''Cảm ơn chủ tịch về bữa tối hôm trước, người nhà của tôi đều ăn rất ngon miệng.''
''Không có gì.''Anh lạnh nhạt trả lời, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Lý Giai Kỳ đặt chiếc túi đang xách trên tay xuống bàn: ''Đây là mứt hồng sấy tôi tự mình làm, ăn có chút ngọt nhưng dùng chung với trà khá là hợp nên tặng cho anh một ít. Tôi biết so với bữa ăn của anh thì không đáng là gì nhưng anh biết hiện tại tôi còn đang nợ nần ngập đầu, một người vừa giàu có vừa đẹp trai như anh chắc sẽ hiểu được thành ý của tôi.''
Tặng quà vẫn không quên vuốt mông ngựa, Trầm Thiên Phong nghe mà không biết nên cười hay khóc.
''Cứ để đó đi.''
''A vâng.'' Đại công cáo thành, nhiệm vụ của bà ngoại giao Lý Giai Kỳ đã hoàn thành xuất sắc: ''Vậy tôi ngủ trước đây, chúc anh ngủ ngon.''
Bộp!
Lúc đặt túi đồ xuống bàn, Lý Giai Kỳ sơ ý quệt vào chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Trầm Thiên Phong làm nó rơi bộp một cái xuống đất.
Là một nhân viên gương mẫu, trợ lý toàn năng Lý Giai Kỳ lập tức cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại lên. Trầm Thiên Phong cũng định cúi xuống nhặt chiếc điện thoại nhưng rồi động tác của anh khựng lại giữa chừng như động cơ chết máy. Tầm mắt của anh vô thức lưu lại ở một nơi cho đến khi Lý Giai Kỳ đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ trên mặt bàn.
Lý Giai Kỳ không hề phát hiện ra ánh mắt khác thường của Trầm Thiên Phong, cô trở về giường trùm chăn ngủ giống như không hề xảy ra chuyện gì. Trầm Thiên Phong vẫn ngồi trên sô pha, đôi con ngươi co thẫm lại có một ngọn lửa đang âm ỉ bùng lên.
Cuối thu đầu đông thời tiết se lạnh nên Lý Giai Kỳ thường mặc bộ đồ pijama đi ngủ. Cô có thói quen không mặc áo ngực lúc ngủ nên dù ở cùng phòng với Trầm Thiên Phong thì lúc đi ngủ cô vẫn luôn lén lút cởi áo ngực ra. Vừa rồi cô cũng theo thói quen không mặc áo ngực, lúc cúi xuống nhặt điện thoại vừa hay cổ áo rộng đã bị Trầm Thiên Phong bắt trọn cảnh xuân. Uống hết chén trà, cố gắng bình ổn lại cơ thể, Trầm Thiên Phong cũng lên giường đi ngủ. Trước khi leo lên giường anh đưa mắt nhìn sang chiếc giường nhỏ cách đó một đoạn rồi bất giác đưa tay lên, bàn tay phải hơi khum làm động tác ước lượng.
Đúng sáu giờ sáng, Lý Giai Kỳ thức dậy, nhìn cô có vẻ mệt mỏi vì tối hôm qua phải thức đến nửa đêm chờ Trầm Thiên Phong. Liếc về phía chiếc giường lớn, người trên đó đã sớm rời giường chắc là đến bể bơi. Trầm Thiên Phong có thói quen bơi một giờ đồng hồ sau khi thức dậy và tập thể thao sau khi tan tầm cho nên không bất ngờ khi anh có cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh.
Vệ sinh cá nhân thay quần áo đi làm lúc này Lý Giai Kỳ mới phát hiện một việc động trời. Đêm hôm qua lúc nói chuyện với Trầm Thiên Phong cô vậy mà không mặc áo ngực. Dù biết anh không có hứng thú với phụ nữ nhưng hành động của cô có khi nào khiến anh hiểu lầm cô đang quyến rũ anh không. Trời đất chứng giám cô không hề có cái suy nghĩ khủng bố như thế hơn nữa cô đối với vấn đề nam nữ luôn luôn bài xích.
Kể từ hôm đó, Lý Giai Kỳ không dám sơ ý không mặc áo ngực. Dù không quen mặc áo ngực đi ngủ nhưng cô đã cố gắng mặc loại đồ lót thể thao thoải mái để tránh việc xấu hổ xảy ra.
Một ngày cuối tháng mười, thời tiết se lạnh kèm theo mưa nhỏ. Bầu trời âm u và cảnh vật xung quanh cũng ảm đạm đi rất nhiều.
''Giai Kỳ, kiểm tra số dữ liệu được chuyển vào tối hôm qua rồi mang cho chủ tịch.'' Tiểu Dương một thân tây trang đẩy cửa phòng thư ký dặn dò Lý Giai Kỳ, trên tay anh là chồng tài liệu dày.
''Năm phút nữa tôi sẽ mang qua.'' Lý Giai Kỳ không ngẩng đầu nhìn, mắt vẫn nhìn màn hình máy tính tay vừa gĩ bàn phím vừa trả lời.
Bỗng nhiên màn hình máy tính đen ngòm sau đó xuất hiện dòng chữ ''Let's play catch together''.
''Hệ thống bị hacker xâm nhập rồi.'' Một nhân viên nữ trong phòng hô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.