Chương 91: Sáu bánh bao nhỏ cần chuyển trường
Tiểu Haj
23/04/2023
Bởi vì Lý Lập Thành sẽ sống cùng em gái trong thời gian ở lại Đế đô cho nên Lý Giai Kỳ sửa soạn lại phòng của bà ngoại và dì Vi để cho anh trai dùng.
Ăn cơm tối xong, Lý Giai Kỳ rửa bát rồi tắm rửa còn Lý Lập Thành ra ngoài mua chút đồ dùng cá nhân. Anh trở về với mấy túi đồ trên tay trong đó chỉ có một ít là đồ của anh còn lại đều là mua cho Lý Giai Kỳ.
''Sao anh mua nhiều thứ vậy?''
''Anh đã gọi điện thoại hỏi bà Phương và dì Vi xem em thích thứ gì, đây toàn là đồ em thích. Không cho phép từ chối.'' Lý Lập Thành nhét túi đồ vào tay em gái rồi nghiêm mặt cảnh cáo sau đó đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Nhìn những món đồ mà anh trai mua cho, Lý Giai Kỳ cảm thấy thật sự hạnh phúc. Có đồ ăn vặt mà cô thích, cuốn sách cô đã tìm kiếm từ lâu, vài món đồ trang trí dễ thương, một đôi giày thể thao, màu son cô yêu thích và quý nhất có lẽ là chiếc laptop thuộc hàng khủng bố dành cho dân IT.
Những món đồ khác được Lý Giai Kỳ cất đi hoặc trang trí trong phòng khách, riêng chiếc laptop được cô ''thẩm định'' luôn. Bởi vì lúc trước luôn ở Hải Thiên Đế Cung lại có laptop mà Trầm Thiên Phong chuẩn bị cho nên chiếc laptop cũ của cô bị hỏng mấy tháng rồi vẫn còn chưa được mang đi sửa. Gần đây cô đang nộp đơn xin việc ở mấy chỗ vừa hay có máy tính để kiểm tra email phản hồi.
Đang ngồi kiểm tra email thì có tiếng gõ cửa, Lý Giai Kỳ không đoán được ai gõ cửa nhà mình còn cho rằng là hàng xóm nên nhanh chóng mở cửa.
Trầm Thiên Phong sau khi kết thúc cuộc họp thì vội vàng chạy lên xe về thẳng nhà của Lý Giai Kỳ. Sáu bánh bao nhỏ đã được anh làm công tác tư tưởng rất tốt, anh nói nếu chúng muốn ba mẹ kết hôn thì phải ngoan ngoãn ở nhà với quản gia Lưu và Lương Thủy Nhu.
Hơi bất ngờ vì người đến là Trầm Thiên Phong nhưng nghĩ rằng có thể anh đến để gặp Lý Lập Thành nên cô vẫn miễn cưỡng mở cửa cho anh vào.
''Anh tôi đang tắm, anh chờ một lát đi.''
Thái độ của cô rất thờ ơ, cô không quan tâm đến anh mà tập trung vào công việc của mình. Trầm Thiên Phong cũng đã quen với sự lạnh nhạt của cô nên cũng không thấy khó chịu, anh tự nhiên đi vào trong rồi hiên ngang ngồi xuống bên cạnh cô.
''Tìm được công việc rồi?''
''Ừm!''
Lý Giai Kỳ gửi hồ sơ đến năm công ty và nhận được ba email phản hồi, trong đó cô đang cân nhắc giữa hai công ty có đãi ngộ và chế độ lương thưởng khá tốt, chỉ đáng tiếc là công ty cô muốn vào lại từ chối hồ sơ của cô. Một là vị trí quản lý của showroom đồ nội thất của công ty thiết kế nội thất và còn lại là vị trí chuyên viên phòng kế hoạch của công ty tài chính. Cuối cùng Lý Giai Kỳ vẫn lựa chọn vị trí chuyên viên phòng kế hoạch của công ty tài chính.
Lý Giai Kỳ bận rộn với công việc của mình còn Trầm Thiên Phong an tĩnh ngồi bên cạnh ngắm cô. Mới một ngày không gặp mà anh thấy rất nhớ cô cho nên vừa kết thúc công việc là chạy thẳng đến đây gặp cô. Anh thừa nhận ngoài việc nhớ cô thì còn có một nguyên nhân nữa khiến anh phải tới nhà của Lý Giai Kỳ.
Tuy rằng Lý Lập Thành là anh trai ruột của Lý Giai Kỳ nhưng cứ nghĩ đến chuyện hai người ở cùng với nhau trong một căn nhà là Trầm Thiên Phong lại thấy khó chịu.
''Lão đại! Tìm tôi có chuyện sao?'' Lý Lập Thành tắm xong, vừa bước ra phòng khách đã thấy cảnh tượng Trầm Thiên Phong đang chăm chú ngắm em gái của mình mà em gái thì đang bận rộn nên không phát hiện ra.
''Có một vài chuyện cần thương lượng với cậu.'' Trầm Thiên Phong lấy lại bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc để nói chuyện với Lý Lập Thành giống như ánh mắt nhu tình nhìn Lý Giai Kỳ vừa nãy không phải của anh.
Lý Lập Thành tiện tay quăng chiếc khăn lau tóc lên sô pha rồi ngồi xuống, nhìn thấy vậy thì Trầm Thiên Phong cau mày lại.
''Cậu không biết bé Kỳ mắc chứng OCD cấp độ nhẹ sao? Bé Kỳ không thích đồ đạc để không đúng nơi đúng chỗ.''
Ở cùng Lý Giai Kỳ một thời gian hiện nay Trầm Thiên Phong mở miệng khép miệng là một câu ''bé Kỳ'' rất tự nhiên và thuận miệng. Bị anh gọi thành như vậy Lý Giai Kỳ cũng thấy rất xấu hổ bởi dù gì cô cũng đã hai mươi lăm tuổi còn là mẹ của sáu bánh bao nhỏ nhưng cô nói muốn anh không gọi mình bằng biệt danh nổi da gà đó thì bị anh thẳng thừng cự tuyệt còn nói một lý do rất là kinh thiên địa nghĩa đó là anh thích. Không cãi được với anh, Lý Giai Kỳ đành mặc kệ anh và tập làm quen dần với cái danh xưng nổi da gà này.
Lý Lập Thành chỉ mới nhận em gái được một ngày nên đương nhiên có nhiều chuyện không biết, anh vội vàng cầm chiếc khăn lông lên mang vào giỏ đồ giặt rồi mới đi ra.
''Lô hàng đợt tới sẽ do Âu Dương giao, thời gian này em sẽ ở lại Đế đô.''
''Tôi không nói chuyện này.'' Trầm Thiên Phong ung dung gác chân phải lên chân trái.
''Vậy là chuyện gì?''
''Vệ gia kia, Tiểu Dương đã tìm được rồi. Cũng có một chút hợp tác với Hải Thiên cho nên muốn thương lượng với anh em hai người nên xử lý thế nào. Dĩ nhiên là tôi hoàn toàn có thể tự mình giải quyết nhưng dù sao thì hai người cũng là con của Vệ Phương Hoa nên vẫn là hỏi ý kiến của hai người.''
Trầm Thiên Phong lười biếng dựa vào ghế sô pha, khí thế toả ra mạnh mẽ nhưng hành động ở tay thì lại không ăn nhập cho lắm. Một tay của anh cầm theo lọn tóc của Lý Giai Kỳ xoắn xoắn trên đầu ngòn tay.
Lý Lập Thành vừa nghe thấy tìm được người của Vệ gia thì trong mắt không hề che giấu sát ý, con ngươi màu cà phê hơi co lại, cả người mang nồng đậm sát khí.
Khác với anh trai, nghe nói đến Vệ gia trong lòng Lý Giai Kỳ cũng có căm hận nhưng dù sao lúc đó cô còn nhỏ không nhớ được gì không giống với Lý Lập Thành phải trải qua một đường bị đuổi giết, tìm sống từ chỗ chết.
''Tài sản mà họ có vốn dĩ thuộc về bà ngoại và mẹ, mấy chục năm qua họ ăn sung mặc sướng là quá nhiều rồi. Mọi thứ nên trở về với quỹ đạo ban đầu của nó.'' Lý Lập Thành dùng tay vuốt vuốt tóc, tuy bộ dạng ung dung nhưng lời nói ra mang theo mười phần sát ý.
''Vậy thì kêu Tiểu Dương làm chút chuyện khiến Vệ gia buộc phải trả lại tài sản cho anh em hai người.''
''Không cần đâu.''
Lời vừa nói ra cả Trầm Thiên Phong và Lý Lập Thành đều khó hiểu nhìn Lý Giai Kỳ.
''Em sao vậy?''
''Tài sản đó là thuộc về mẹ nhưng mẹ sớm đã không còn nữa. Đương nhiên cũng không thể để cho họ chiếm hết, tốt nhất là lấy lại toàn bộ tài sản sau đó lập lên một quỹ từ thiện giúp đỡ cho những người khó khăn như mẹ đơn thân, trẻ mồ côi, người già neo đơn và những hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ coi như an ủi linh hồn của bà ngoại và mẹ ở trên trời.''
Lời nói ra rất nhẹ nhàng nhưng vào tai của Trầm Thiên Phong và Lý Lập Thành thì không đơn giản như vậy. Cô tuy rằng không dư giả gì nhưng cũng không vì thế mà ham muốn tài sản của Vệ gia, ngược lại cô lại không muốn lấy một đồng mà dùng tiền đó làm quỹ từ thiện. Bởi vì cô từng là cô nhi rồi lại làm mẹ đơn thân cho nên muốn giúp đỡ những người giống mình sao? Trầm Thiên Phong đau lòng nhìn Lý Giai Kỳ, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng cô, trong lòng thấy rất tự trách. Lý Lập Thành đối với em gái chính là áy náy, xót xa bởi vì đã không tìm thấy em gái sớm hơn, nếu tìm thấy em gái sớm hơn thì có lẽ cô sẽ không sinh ra sáu bánh bao nhỏ và cực khổ như vậy. Lý Lập Thành giả vờ quay mặt sang một bên rồi kín đáo lau đi giọt nước mắt vừa rơi.
''Em muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó.''
Có được sự đồng ý của anh trai, Lý Giai Kỳ quay sang Trầm Thiên Phong ở bên cạnh. Cô lấy lọn tóc của mình ra khỏi tay anh rồi hơi nhích người ra xa anh thêm chút nữa.
''Vậy làm phiền anh.''
''Không phiền!'' Đùa gì chứ, làm việc mà cô muốn, anh cầu còn không được.
''Vậy anh mau trở về đi, thời gian này tôi sẽ đi làm cho nên sáu bánh bao nhỏ tạm thời cứ để chúng ở chỗ anh.''
Nhắc đến sáu bánh bao nhỏ, Trầm Thiên Phong chỉ gật đầu. Đôi mắt đen của anh nhìn sang Lý Lập Thành ở đối diện.
''Cậu là đàn ông, không ở trong Hải Thiên Đế Cung lại chạy đến đây ăn bám em gái. Người biết chuyện hai người là anh em thì không sao nhưng người không biết lại tưởng cậu là bạn trai của bé Kỳ rồi lời ra tiếng vào ảnh hưởng đến bé Kỳ.''
Bị Trầm Thiên Phong nói Lý Lập Thành không phản bác được câu nào, hèn gì vừa rồi lúc ra ngoài mua đồ cứ có người lén lút nhìn anh rồi thì thầm to nhỏ với nhau.
''Vậy anh vẫn là trở về Hải Thiên Đế Cung tránh hiềm nghi thì hơn.'' Lý Lập Thành đứng lên thay đồ sau đó đi thẳng ra cửa nhưng lúc đi qua sô pha chỗ Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong đang ngồi thì dừng lại, nhìn dáng vẻ của Trầm Thiên Phong không có dấu hiệu gì là muốn đi: ''Lão đại không về cùng tôi sao?''
''Tôi có chuyện cần thương lượng với bé Kỳ về sáu bánh bao nhỏ, nói xong còn phải ra sân bay nên cậu về trước đi. Mấy ngày tới tôi không ở Đế đô, cậu biết phải làm gì rồi chứ?''
Biết Trầm Thiên Phong sẽ đi công tác nên Lý Lập Thành cũng yên tâm phần nào về em gái.
''Để em tiễn anh.'' Lý Giai Kỳ đứng lên tiễn anh trai.
''Không cần đâu, em cứ ở lại nói chuyện với lão đại, anh tự về được.''
Lý Lập Thành đi rồi, Lý Giai Kỳ mới ngồi xuống sô pha phía đối diện với Trầm Thiên Phong.
''Có chuyện gì thì nói mau đi.'' Cô thúc giục.
''Tôi muốn thương lượng với em về việc chuyển trường cho các con.''
Bởi vì việc Gia Khôi bị bắt cóc lần trước, Lý Giai Kỳ cũng đang cân nhắc tìm trường học mới cho sáu bánh bao nhỏ. Tuy rằng Gia Khôi không bị bắt cóc trong trường nhưng việc một đứa trẻ bốn tuổi trốn ra khỏi lớp học mà không một ai phát hiện quả thực cho thấy công tác an ninh và quản lý chưa thực sự tốt nếu không muốn nói là tệ.
''Về chuyện này, tôi cũng đang tìm kiếm một trường phù hợp. Trước đây bởi vì khả năng không cho phép nên tôi không thể cho các con học ở một ngôi trường tốt, bây giờ anh có đề cử nào không?''
''Hẳn là em đã biết về bối cảnh của tôi rồi chứ?'' Trầm Thiên Phong không trả lời ngay mà hỏi ngược lại Lý Giai Kỳ.
''Có nghe Mạc tiên sinh nói qua.''
''Bởi vì em đã đồng ý để cho các con được nhận tôi cho nên chúng cũng là thành viên của gia tộc. Tôi xin lỗi vì hiện tại chưa thể cho các con nhập phả hệ và nhận được sự công nhận của Quốc vương cũng như thành viên gia tộc nhưng tôi hứa sẽ sớm hoàn thành việc này. Hiện tại các con mới chỉ học Mẫu giáo cho nên tôi muốn các con làm quen dần với tầng lớp Quý tộc vì thế tôi chọn Trung tâm quốc tế Nghệ thuật và Nhân văn.''
Ngôi trường mà Trầm Thiên Phong nhắc đến thực chất là một trường dành riêng cho con em tầng lớp Quý tộc, thượng lưu. Trẻ em không chỉ được học về kiến thức văn hóa mà còn được rèn luyện những lễ nghi, phong cách của Quý tộc phương Tây. Cân nhắc những điều Trầm Thiên Phong nói, Lý Giai Kỳ vẫn là đồng ý.
''Cứ quyết định vậy đi.''
''Sau này khi các con có tên trong phả hệ của gia tộc thì sẽ chân chính được học tại trường Quý tộc và nhận được môi trường giáo dục tốt nhất. Sở dĩ tôi chọn Trung tâm quốc tế Nghệ thuật và Nhân văn bởi nó là một trường nhỏ thuộc hệ thống trường Quý tộc Alexander, khi học lên Tiểu học, Trung học và Đại học có thể trực tiếp học tại đó.''
Alexander là hệ thống trường Quý tộc danh giá và đắt đỏ nhất thế giới, để được học ở đó không phải chỉ có tiền là đủ mà bối cảnh gia đình cũng rất quan trọng. Alexander đã đào tạo ra rất nhiều Quân chủ và Nguyên thủ các nước nên danh tiếng là không phải bàn. Sáu bánh bao nhỏ nhận được nền giáo dục tốt như vậy thì còn gì quý bằng cho nên Lý Giai Kỳ không do dự mà đồng ý luôn.
''Vậy thì quá tốt rồi, đương nhiên tôi sẽ đồng ý.'' Đối với sự đảm bảo lớn như vậy thì tương lai của bọn trẻ là rất rộng lớn, người làm mẹ như cô thật sự vui mừng.
''Tôi có thể ở lại không? Sáng sớm mai tôi phải đi công tác nên muốn được ở cùng với em.''
Ăn cơm tối xong, Lý Giai Kỳ rửa bát rồi tắm rửa còn Lý Lập Thành ra ngoài mua chút đồ dùng cá nhân. Anh trở về với mấy túi đồ trên tay trong đó chỉ có một ít là đồ của anh còn lại đều là mua cho Lý Giai Kỳ.
''Sao anh mua nhiều thứ vậy?''
''Anh đã gọi điện thoại hỏi bà Phương và dì Vi xem em thích thứ gì, đây toàn là đồ em thích. Không cho phép từ chối.'' Lý Lập Thành nhét túi đồ vào tay em gái rồi nghiêm mặt cảnh cáo sau đó đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Nhìn những món đồ mà anh trai mua cho, Lý Giai Kỳ cảm thấy thật sự hạnh phúc. Có đồ ăn vặt mà cô thích, cuốn sách cô đã tìm kiếm từ lâu, vài món đồ trang trí dễ thương, một đôi giày thể thao, màu son cô yêu thích và quý nhất có lẽ là chiếc laptop thuộc hàng khủng bố dành cho dân IT.
Những món đồ khác được Lý Giai Kỳ cất đi hoặc trang trí trong phòng khách, riêng chiếc laptop được cô ''thẩm định'' luôn. Bởi vì lúc trước luôn ở Hải Thiên Đế Cung lại có laptop mà Trầm Thiên Phong chuẩn bị cho nên chiếc laptop cũ của cô bị hỏng mấy tháng rồi vẫn còn chưa được mang đi sửa. Gần đây cô đang nộp đơn xin việc ở mấy chỗ vừa hay có máy tính để kiểm tra email phản hồi.
Đang ngồi kiểm tra email thì có tiếng gõ cửa, Lý Giai Kỳ không đoán được ai gõ cửa nhà mình còn cho rằng là hàng xóm nên nhanh chóng mở cửa.
Trầm Thiên Phong sau khi kết thúc cuộc họp thì vội vàng chạy lên xe về thẳng nhà của Lý Giai Kỳ. Sáu bánh bao nhỏ đã được anh làm công tác tư tưởng rất tốt, anh nói nếu chúng muốn ba mẹ kết hôn thì phải ngoan ngoãn ở nhà với quản gia Lưu và Lương Thủy Nhu.
Hơi bất ngờ vì người đến là Trầm Thiên Phong nhưng nghĩ rằng có thể anh đến để gặp Lý Lập Thành nên cô vẫn miễn cưỡng mở cửa cho anh vào.
''Anh tôi đang tắm, anh chờ một lát đi.''
Thái độ của cô rất thờ ơ, cô không quan tâm đến anh mà tập trung vào công việc của mình. Trầm Thiên Phong cũng đã quen với sự lạnh nhạt của cô nên cũng không thấy khó chịu, anh tự nhiên đi vào trong rồi hiên ngang ngồi xuống bên cạnh cô.
''Tìm được công việc rồi?''
''Ừm!''
Lý Giai Kỳ gửi hồ sơ đến năm công ty và nhận được ba email phản hồi, trong đó cô đang cân nhắc giữa hai công ty có đãi ngộ và chế độ lương thưởng khá tốt, chỉ đáng tiếc là công ty cô muốn vào lại từ chối hồ sơ của cô. Một là vị trí quản lý của showroom đồ nội thất của công ty thiết kế nội thất và còn lại là vị trí chuyên viên phòng kế hoạch của công ty tài chính. Cuối cùng Lý Giai Kỳ vẫn lựa chọn vị trí chuyên viên phòng kế hoạch của công ty tài chính.
Lý Giai Kỳ bận rộn với công việc của mình còn Trầm Thiên Phong an tĩnh ngồi bên cạnh ngắm cô. Mới một ngày không gặp mà anh thấy rất nhớ cô cho nên vừa kết thúc công việc là chạy thẳng đến đây gặp cô. Anh thừa nhận ngoài việc nhớ cô thì còn có một nguyên nhân nữa khiến anh phải tới nhà của Lý Giai Kỳ.
Tuy rằng Lý Lập Thành là anh trai ruột của Lý Giai Kỳ nhưng cứ nghĩ đến chuyện hai người ở cùng với nhau trong một căn nhà là Trầm Thiên Phong lại thấy khó chịu.
''Lão đại! Tìm tôi có chuyện sao?'' Lý Lập Thành tắm xong, vừa bước ra phòng khách đã thấy cảnh tượng Trầm Thiên Phong đang chăm chú ngắm em gái của mình mà em gái thì đang bận rộn nên không phát hiện ra.
''Có một vài chuyện cần thương lượng với cậu.'' Trầm Thiên Phong lấy lại bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc để nói chuyện với Lý Lập Thành giống như ánh mắt nhu tình nhìn Lý Giai Kỳ vừa nãy không phải của anh.
Lý Lập Thành tiện tay quăng chiếc khăn lau tóc lên sô pha rồi ngồi xuống, nhìn thấy vậy thì Trầm Thiên Phong cau mày lại.
''Cậu không biết bé Kỳ mắc chứng OCD cấp độ nhẹ sao? Bé Kỳ không thích đồ đạc để không đúng nơi đúng chỗ.''
Ở cùng Lý Giai Kỳ một thời gian hiện nay Trầm Thiên Phong mở miệng khép miệng là một câu ''bé Kỳ'' rất tự nhiên và thuận miệng. Bị anh gọi thành như vậy Lý Giai Kỳ cũng thấy rất xấu hổ bởi dù gì cô cũng đã hai mươi lăm tuổi còn là mẹ của sáu bánh bao nhỏ nhưng cô nói muốn anh không gọi mình bằng biệt danh nổi da gà đó thì bị anh thẳng thừng cự tuyệt còn nói một lý do rất là kinh thiên địa nghĩa đó là anh thích. Không cãi được với anh, Lý Giai Kỳ đành mặc kệ anh và tập làm quen dần với cái danh xưng nổi da gà này.
Lý Lập Thành chỉ mới nhận em gái được một ngày nên đương nhiên có nhiều chuyện không biết, anh vội vàng cầm chiếc khăn lông lên mang vào giỏ đồ giặt rồi mới đi ra.
''Lô hàng đợt tới sẽ do Âu Dương giao, thời gian này em sẽ ở lại Đế đô.''
''Tôi không nói chuyện này.'' Trầm Thiên Phong ung dung gác chân phải lên chân trái.
''Vậy là chuyện gì?''
''Vệ gia kia, Tiểu Dương đã tìm được rồi. Cũng có một chút hợp tác với Hải Thiên cho nên muốn thương lượng với anh em hai người nên xử lý thế nào. Dĩ nhiên là tôi hoàn toàn có thể tự mình giải quyết nhưng dù sao thì hai người cũng là con của Vệ Phương Hoa nên vẫn là hỏi ý kiến của hai người.''
Trầm Thiên Phong lười biếng dựa vào ghế sô pha, khí thế toả ra mạnh mẽ nhưng hành động ở tay thì lại không ăn nhập cho lắm. Một tay của anh cầm theo lọn tóc của Lý Giai Kỳ xoắn xoắn trên đầu ngòn tay.
Lý Lập Thành vừa nghe thấy tìm được người của Vệ gia thì trong mắt không hề che giấu sát ý, con ngươi màu cà phê hơi co lại, cả người mang nồng đậm sát khí.
Khác với anh trai, nghe nói đến Vệ gia trong lòng Lý Giai Kỳ cũng có căm hận nhưng dù sao lúc đó cô còn nhỏ không nhớ được gì không giống với Lý Lập Thành phải trải qua một đường bị đuổi giết, tìm sống từ chỗ chết.
''Tài sản mà họ có vốn dĩ thuộc về bà ngoại và mẹ, mấy chục năm qua họ ăn sung mặc sướng là quá nhiều rồi. Mọi thứ nên trở về với quỹ đạo ban đầu của nó.'' Lý Lập Thành dùng tay vuốt vuốt tóc, tuy bộ dạng ung dung nhưng lời nói ra mang theo mười phần sát ý.
''Vậy thì kêu Tiểu Dương làm chút chuyện khiến Vệ gia buộc phải trả lại tài sản cho anh em hai người.''
''Không cần đâu.''
Lời vừa nói ra cả Trầm Thiên Phong và Lý Lập Thành đều khó hiểu nhìn Lý Giai Kỳ.
''Em sao vậy?''
''Tài sản đó là thuộc về mẹ nhưng mẹ sớm đã không còn nữa. Đương nhiên cũng không thể để cho họ chiếm hết, tốt nhất là lấy lại toàn bộ tài sản sau đó lập lên một quỹ từ thiện giúp đỡ cho những người khó khăn như mẹ đơn thân, trẻ mồ côi, người già neo đơn và những hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ coi như an ủi linh hồn của bà ngoại và mẹ ở trên trời.''
Lời nói ra rất nhẹ nhàng nhưng vào tai của Trầm Thiên Phong và Lý Lập Thành thì không đơn giản như vậy. Cô tuy rằng không dư giả gì nhưng cũng không vì thế mà ham muốn tài sản của Vệ gia, ngược lại cô lại không muốn lấy một đồng mà dùng tiền đó làm quỹ từ thiện. Bởi vì cô từng là cô nhi rồi lại làm mẹ đơn thân cho nên muốn giúp đỡ những người giống mình sao? Trầm Thiên Phong đau lòng nhìn Lý Giai Kỳ, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng cô, trong lòng thấy rất tự trách. Lý Lập Thành đối với em gái chính là áy náy, xót xa bởi vì đã không tìm thấy em gái sớm hơn, nếu tìm thấy em gái sớm hơn thì có lẽ cô sẽ không sinh ra sáu bánh bao nhỏ và cực khổ như vậy. Lý Lập Thành giả vờ quay mặt sang một bên rồi kín đáo lau đi giọt nước mắt vừa rơi.
''Em muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó.''
Có được sự đồng ý của anh trai, Lý Giai Kỳ quay sang Trầm Thiên Phong ở bên cạnh. Cô lấy lọn tóc của mình ra khỏi tay anh rồi hơi nhích người ra xa anh thêm chút nữa.
''Vậy làm phiền anh.''
''Không phiền!'' Đùa gì chứ, làm việc mà cô muốn, anh cầu còn không được.
''Vậy anh mau trở về đi, thời gian này tôi sẽ đi làm cho nên sáu bánh bao nhỏ tạm thời cứ để chúng ở chỗ anh.''
Nhắc đến sáu bánh bao nhỏ, Trầm Thiên Phong chỉ gật đầu. Đôi mắt đen của anh nhìn sang Lý Lập Thành ở đối diện.
''Cậu là đàn ông, không ở trong Hải Thiên Đế Cung lại chạy đến đây ăn bám em gái. Người biết chuyện hai người là anh em thì không sao nhưng người không biết lại tưởng cậu là bạn trai của bé Kỳ rồi lời ra tiếng vào ảnh hưởng đến bé Kỳ.''
Bị Trầm Thiên Phong nói Lý Lập Thành không phản bác được câu nào, hèn gì vừa rồi lúc ra ngoài mua đồ cứ có người lén lút nhìn anh rồi thì thầm to nhỏ với nhau.
''Vậy anh vẫn là trở về Hải Thiên Đế Cung tránh hiềm nghi thì hơn.'' Lý Lập Thành đứng lên thay đồ sau đó đi thẳng ra cửa nhưng lúc đi qua sô pha chỗ Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong đang ngồi thì dừng lại, nhìn dáng vẻ của Trầm Thiên Phong không có dấu hiệu gì là muốn đi: ''Lão đại không về cùng tôi sao?''
''Tôi có chuyện cần thương lượng với bé Kỳ về sáu bánh bao nhỏ, nói xong còn phải ra sân bay nên cậu về trước đi. Mấy ngày tới tôi không ở Đế đô, cậu biết phải làm gì rồi chứ?''
Biết Trầm Thiên Phong sẽ đi công tác nên Lý Lập Thành cũng yên tâm phần nào về em gái.
''Để em tiễn anh.'' Lý Giai Kỳ đứng lên tiễn anh trai.
''Không cần đâu, em cứ ở lại nói chuyện với lão đại, anh tự về được.''
Lý Lập Thành đi rồi, Lý Giai Kỳ mới ngồi xuống sô pha phía đối diện với Trầm Thiên Phong.
''Có chuyện gì thì nói mau đi.'' Cô thúc giục.
''Tôi muốn thương lượng với em về việc chuyển trường cho các con.''
Bởi vì việc Gia Khôi bị bắt cóc lần trước, Lý Giai Kỳ cũng đang cân nhắc tìm trường học mới cho sáu bánh bao nhỏ. Tuy rằng Gia Khôi không bị bắt cóc trong trường nhưng việc một đứa trẻ bốn tuổi trốn ra khỏi lớp học mà không một ai phát hiện quả thực cho thấy công tác an ninh và quản lý chưa thực sự tốt nếu không muốn nói là tệ.
''Về chuyện này, tôi cũng đang tìm kiếm một trường phù hợp. Trước đây bởi vì khả năng không cho phép nên tôi không thể cho các con học ở một ngôi trường tốt, bây giờ anh có đề cử nào không?''
''Hẳn là em đã biết về bối cảnh của tôi rồi chứ?'' Trầm Thiên Phong không trả lời ngay mà hỏi ngược lại Lý Giai Kỳ.
''Có nghe Mạc tiên sinh nói qua.''
''Bởi vì em đã đồng ý để cho các con được nhận tôi cho nên chúng cũng là thành viên của gia tộc. Tôi xin lỗi vì hiện tại chưa thể cho các con nhập phả hệ và nhận được sự công nhận của Quốc vương cũng như thành viên gia tộc nhưng tôi hứa sẽ sớm hoàn thành việc này. Hiện tại các con mới chỉ học Mẫu giáo cho nên tôi muốn các con làm quen dần với tầng lớp Quý tộc vì thế tôi chọn Trung tâm quốc tế Nghệ thuật và Nhân văn.''
Ngôi trường mà Trầm Thiên Phong nhắc đến thực chất là một trường dành riêng cho con em tầng lớp Quý tộc, thượng lưu. Trẻ em không chỉ được học về kiến thức văn hóa mà còn được rèn luyện những lễ nghi, phong cách của Quý tộc phương Tây. Cân nhắc những điều Trầm Thiên Phong nói, Lý Giai Kỳ vẫn là đồng ý.
''Cứ quyết định vậy đi.''
''Sau này khi các con có tên trong phả hệ của gia tộc thì sẽ chân chính được học tại trường Quý tộc và nhận được môi trường giáo dục tốt nhất. Sở dĩ tôi chọn Trung tâm quốc tế Nghệ thuật và Nhân văn bởi nó là một trường nhỏ thuộc hệ thống trường Quý tộc Alexander, khi học lên Tiểu học, Trung học và Đại học có thể trực tiếp học tại đó.''
Alexander là hệ thống trường Quý tộc danh giá và đắt đỏ nhất thế giới, để được học ở đó không phải chỉ có tiền là đủ mà bối cảnh gia đình cũng rất quan trọng. Alexander đã đào tạo ra rất nhiều Quân chủ và Nguyên thủ các nước nên danh tiếng là không phải bàn. Sáu bánh bao nhỏ nhận được nền giáo dục tốt như vậy thì còn gì quý bằng cho nên Lý Giai Kỳ không do dự mà đồng ý luôn.
''Vậy thì quá tốt rồi, đương nhiên tôi sẽ đồng ý.'' Đối với sự đảm bảo lớn như vậy thì tương lai của bọn trẻ là rất rộng lớn, người làm mẹ như cô thật sự vui mừng.
''Tôi có thể ở lại không? Sáng sớm mai tôi phải đi công tác nên muốn được ở cùng với em.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.