Chương 15: Tôi đợi cô
Tiểu Haj
23/04/2023
Vốn dĩ nhìn thấy Lý Giai Kỳ, Mã Di và Ngô Tâm Lan ôm hy vọng làm bẽ mặt cô nhưng không ngờ lại bị cô làm cho không biết chui vào đâu nên thẹn quá hoá giận.
''Cô nói ai mua bán dâm. Thứ nhà quê như cô bản thân muốn trèo cao lại đổ thừa tại người khác. Đúng là loại không có giáo dục.'' Ngô Tâm Lan đặt mạnh túi đồ đang xách trên tay xuống hùng hổ xông về phía Lý Giai Kỳ.
Vốn dĩ trong lòng đang bực bội lại thêm mua sắm cả buổi sáng khá mệt mỏi nên Lý Giai Kỳ cũng muốn hoạt động giãn gân cốt một chút. Cô đặt ngay đống túi đang xách trên tay xuống sẵn sàng nghênh địch.
''Tôi phải xé nát cái miệng dơ bẩn của cô.''
Ngô Tâm Lan lộ rõ bản chất chanh chua, cô ả công đến vung tay lên muốn tát Lý Giai Kỳ. Tay của cô ta còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc của Lý Giai Kỳ đã bị giữ lại. Lý Giai Kỳ tóm lấy tay của cô ta bẻ ngược về phía sau, Ngô Tâm Lan bị đau kêu như lợn bị chọc tiết nhưng Lý Giai Kỳ không hề giản lực tay.
Một Ngô Tâm Lan ăn trắng mặc trơn không phải động tay làm gì làm sao có thể đọ lại sức của Lý Giai Kỳ. Chưa kể mười lăm năm luyện võ thì sức trói gà không chặt của Ngô Tâm Lan làm sao thắng được Lý Giai Kỳ thường xuyên làm việc nặng.
Mã Di đứng ngoài chứng kiến sự việc cũng bị doạ đến trắng bệch cả mặt, cô ta không ngờ Lý Giai Kỳ lại ra tay rất nhanh. Lúc trước chỉ nghe Lăng Đức bị Lý Giai Kỳ đánh hôn mê bất tỉnh nên cô ta không biết Lý Giai Kỳ biết võ.
''Aaaa....! Thả ra, Lý Giai Kỳ cô mau buông tay.''
Lý Giai Kỳ không hề buông tay mà tăng thêm chút lực ở tay, cô hừ lạnh.
''Tên Lăng Đức đó còn có thể chịu được ba đòn của tôi, liễu yếu đào tơ như cô Mã và cô Ngô nghĩ mình chịu được mấy đòn. Không ngại nói cho hai người các cô biết, đứa nhà quê như tôi ít nhiều từng đoạt Á quân giải võ thuật trẻ toàn quốc cho nên đừng nói tôi ỷ mạnh hiếp yếu, là do hai đứa ngốc các cô cứ một hai bắt tôi phải ra tay.''
''Đau quá....Mau buông ra.'' Ngô Tâm Lan vẫn gào thét thảm thiết nhưng không ai đáp lại, Mã Di sớm bị doạ cho hết hồn còn những người đứng xem nãy giờ thấy thân thủ của Lý Giai Kỳ thì cũng không dám rước phiền phức.
Đúng lúc này có một giọng nói âm trầm lạnh như băng vang lên.
''Các cô đang làm gì.''
Lý Giai Kỳ hơi sững người một chút nhưng vẫn không buông Ngô Tâm Lan ra, cô liếc qua người vừa nói rồi cúi đầu ghé sát tai Ngô Tâm Lan gằn lên từng chữ rất lạnh lùng.
''Thời gian còn dài, con người tôi không rộng lượng lắm đâu cho nên sau này còn gặp nhau.'' Lý Giai Kỳ thả tay Ngô Tâm Lan ra, lấy lại ngay vẻ mặt tươi cười nhìn sang bên cạnh.
''Trầm tiên sinh, Tiểu Dương! Trùng hợp quá không ngờ gặp được hai người ở đây.''
Mã Di và Ngô Tâm Lan ở một bên nhìn Lý Giai Kỳ đến ngốc luôn. Vừa rồi còn lạnh lùng sắc bén ra tay với Ngô Tâm Lan mà quay đầu lại đã tươi cười chào hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khuôn mặt của Trầm Thiên Phong xám xịt, hàng lông mày nhíu lại, toàn thân toả ra khí lạnh.
''Giai Kỳ, cô đi mua sắm sao?'' Tiểu Dương quyết định lên tiếng phá tan bầu không khí quái dị này.
''Ờ ờ, tôi đi mua chút đồ.'' Vừa nói Lý Giai Kỳ vừa gật đầu như gà mổ thóc.
Ngoại trừ Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương, đi cùng hai người họ còn mấy người trung niên nữa Lý Giai Kỳ đoán là khách hàng hay đối tác gì đó.
''Xảy ra chuyện gì giữa các cô vậy?'' Một người đàn ông trung niên trong đám người kia thận trọng bước lên hỏi. Lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm ông ta cũng lờ mờ nhận ra cô gái trước mặt này không nên đắc tội.
Mã Di và Ngô Tâm Lan không trả lời, hai người họ nhặt túi đồ nên đứng sang một bên. Hai người họ từng làm trong Hải Thiên nên đương nhiên biết được tính cách của Trầm Thiên Phong không hề dễ chịu cho nên không dám vọng động.
''Tôi đang mua sắm thì bị hai quý tiểu thư đây chạy tới gây chuyện, tôi bị cô ta đánh nên đành phải tự bảo vệ bản thân thôi.'' Lý Giai Kỳ bày ra vẻ mặt ấm ức nhìn người đàn ông.
Người đàn ông kia không ngờ Lý Giai Kỳ lại lên tiếng tố cáo trước, ông ta nhất thời không biết xử lý thế nào bởi rõ ràng khi tới đây họ đều nhìn thấy cô gái này đang chiếm ưu thế.
''Giám đốc Hà, từ giờ trở đi tôi không muốn hai người phụ nữ kia bước vào trung tâm thương mại này nửa bước. Nhớ kỹ, vĩnh viễn.''
Trầm Thiên Phong là người lên tiếng, anh còn nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng khiến giám đốc Hà không thể không hiểu ý của anh. Tuy ngữ khí có phần lãnh đạm nhưng không khó nhận ra anh đang tức giận. Giám đốc Hà lập tức gọi điện thoại, chưa đến năm phút sau đã có bảo vệ đến đưa Mã Di và Ngô Tâm Lan ra ngoài. Hai cô ả từ đầu đến cuối không hé miệng nói nửa lời nhưng khuôn mặt của cả hai đều tái nhợt hiển nhiên là họ rất sợ Trầm Thiên Phong.
''Tôi đợi cô ở dưới.''
Bỏ lại một câu cho cô rồi anh cùng mấy người đàn ông bước đi vô cùng dứt khoát.
Cho rằng anh chỉ nói vậy thôi nên cô không cho là thật, một người luôn luôn bận rộn như anh thì làm sao có thể chủ động nói chờ ai đó.
Ham muốn mua sắm của Lý Giai Kỳ không vì chuyện vừa nãy mà bị ảnh hưởng, cô tiếp tục hoá thân thành một người phụ nữ yêu thích mua sắm.
Đi thêm năm sáu gian hàng nữa cho đến khi không thể xách nổi nữa thì Lý Giai Kỳ cũng dừng lại việc mua sắm. Lệ khệ xách theo túi lớn túi nhỏ xuống cửa trung tâm thương mại, tính bắt một chiếc xe rồi trở về nhà ăn cơm vì vừa nãy nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ trưa. Đang tìm xem có xe gần đây không thì Tiểu Dương từ trên chiếc xe Roll-Royce bước xuống, cậu ta chạy về phía cô mặt đầy lo lắng.
''Giai Kỳ, cô làm gì lâu vậy? Trầm tiên sinh đợi cô rất lâu rồi.''
''Đợi tôi?'' Lý Giai Kỳ không đáp mà chỉ tay vào mình hỏi ngược lại.
''Chẳng phải anh ấy đã nói với cô rồi sao?''
Lý Giai Kỳ không dám nói là cô tưởng anh nói vậy để giải tán mọi người, nếu cô mà nói cô vừa điên cuồng mua sắm để ngoài tai lời nói của Đại Ma Vương thì chắc cô được nhận vé du lịch địa phủ không khứ hồi mất.
''Lúc đó ồn quá tôi không nghe thấy.'' Cô trợn mắt nói dối.
''Lên xe đi, anh ấy vẫn đang đợi cô.'' Tiểu Dương thúc giục rồi giúp cô xách bớt đồ lên xe. Cậu cũng phải kinh ngạc bởi cô như vác cả cái trung tâm thương mại về.
Lý Giai Kỳ tưởng rằng lên xe là lên xe mà cô vẫn ngồi cùng Tiểu Dương đến công ty nhưng khi cô định bước lên xe thì Tiểu Dương kêu lên rồi kéo cô ấn vào chiếc Phantom đỗ phía trước.
Bị Tiểu Dương ấn vào xe khá là thô lỗ nên đầu của cô cụng vào cửa xe một cái rõ đau. Trợn mắt lườm Tiểu Dương một cái rồi nhăn nhó xoa xoa đầu, cô ngồi vào xe, Tiểu Dương đóng cửa xe giúp rồi chạy mất.
Không khí trên xe rất quái dị, Lý Giai Kỳ cảm thấy có một luồng khí lạnh bao lấy người làm cô rùng mình một cái. Thời tiết mùa thu khá mát mẻ vậy mà vẫn để điều hoà lạnh như vậy, cô lẩm bẩm trong miệng rồi nhìn sang người ngồi bên cạnh.
Lý Giai Kỳ chột dạ, nặn ra một nụ cười vô cùng giả tạo và khó coi: ''Ngài tốt, Trầm tiên sinh!''
''Ừ.''
Anh chỉ ừ một tiếng đáp lại lời chào hỏi của cô, Lý Giai Kỳ khẽ liếc nhìn anh thấy khuôn mặt vốn dĩ lạnh như băng giờ thâm trầm đáng sợ. Ánh sáng bên ngoài không xuyên qua được lớp lọc ánh sáng nên trong xe chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra trên trần xe. Một nửa khuôn mặt anh ánh sáng không chiếu hết càng tăng thêm vẻ lạnh lùng đáng sợ, hàng mày rậm hơi nhíu vào, sống mũi cao được ánh sáng khắc hoạ vô cùng tinh tế như dáng núi mùa thu, thẳng và cao ngạo. Bộ râu rậm rạp càng làm anh thêm khí phách đàn ông nhưng cũng tăng thêm vài phần doạ người.
Anh không lên tiếng, cô lại cành không dám nên trong xe im lặng đến đáng sợ. Vách ngăn ở giữa đã ngăn cách hoàn toàn hai người với tài xế phía trước. Trong lòng Lý Giai Kỳ cứ thấp thỏm một chút bất an khiến cô không dám thở mạnh, cô ngồi ngay ngắn như học sinh ngồi đối mặt với giáo viên, hai tay đan vào nhau chốc chốc lại vần vò góc áo. Cô sợ không dám nhìn anh nên cụp mắt xuống nhìn sàn xe, hàng mi dài như chiếc quạt đưa lên đưa xuống mỗi lần cô chớp mắt.
Trái ngược với vẻ hung hăng vừa rồi khi anh nhìn thấy cô trong trung tâm thương mại, cô giờ đây ngoan ngoãn như đứa trẻ làm sai chuyện. Anh vốn đang tức giận vì phải chờ cô cả tiếng đồng hồ nhưng dáng vẻ sợ sệt của cô bây giờ làm anh không biết phải xả ra hay nuốt cục tức này vào. Anh ngả người ra phía sau, chân phải vắt chéo lên chân trái còn tay phải tựa lên cửa xe chống vào cằm.
Vì đang cụp mắt nhìn xuống dưới nên khi anh thay đổi tư thế ngồi cô chỉ nhìn thấy anh vắt chéo chân lên nhau. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô lúc này là đôi giày này chắc chắn rất đắt tiền rồi sau đó là chân dài quá.
''Cô chưa ăn trưa đúng không?'' Anh lên tiếng phá tan không khí bí bách quái dị trong xe.
''Hả? À dạ.''
Không biết anh hỏi vậy là có ý gì, anh không nói mà cô cũng không có gan để hỏi.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, những toà nhà lớn nhỏ cứ dần dần hiện ra rồi lại khuất về phía sau. Để phân tán lực chú ý, Lý Giai Kỳ âm thầm quan sát chiếc xe, cô tuyệt nhiên không dám liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái nào.
Đúng là không có tốt nhất mà chỉ có tốt hơn, chiếc xe của Tiểu Dương đã rất sang trọng rồi nhưng vẫn thua chiếc xe cô đang ngồi một bậc. Nội thất xe dùng da và gỗ cao cấp, trần xe ''bầu trời sao'' rất thu hút. Những thứ được dùng trên chiếc xe đều dùng hàng tốt nhất, cô để ý mỗi một chi tiết trên xe đều được khắc chữ H. Không biết ý nghĩa của chữ H là gì nhưng có thể đoán nó mang tính chất đặc trưng rất lớn.
''Cô nói ai mua bán dâm. Thứ nhà quê như cô bản thân muốn trèo cao lại đổ thừa tại người khác. Đúng là loại không có giáo dục.'' Ngô Tâm Lan đặt mạnh túi đồ đang xách trên tay xuống hùng hổ xông về phía Lý Giai Kỳ.
Vốn dĩ trong lòng đang bực bội lại thêm mua sắm cả buổi sáng khá mệt mỏi nên Lý Giai Kỳ cũng muốn hoạt động giãn gân cốt một chút. Cô đặt ngay đống túi đang xách trên tay xuống sẵn sàng nghênh địch.
''Tôi phải xé nát cái miệng dơ bẩn của cô.''
Ngô Tâm Lan lộ rõ bản chất chanh chua, cô ả công đến vung tay lên muốn tát Lý Giai Kỳ. Tay của cô ta còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc của Lý Giai Kỳ đã bị giữ lại. Lý Giai Kỳ tóm lấy tay của cô ta bẻ ngược về phía sau, Ngô Tâm Lan bị đau kêu như lợn bị chọc tiết nhưng Lý Giai Kỳ không hề giản lực tay.
Một Ngô Tâm Lan ăn trắng mặc trơn không phải động tay làm gì làm sao có thể đọ lại sức của Lý Giai Kỳ. Chưa kể mười lăm năm luyện võ thì sức trói gà không chặt của Ngô Tâm Lan làm sao thắng được Lý Giai Kỳ thường xuyên làm việc nặng.
Mã Di đứng ngoài chứng kiến sự việc cũng bị doạ đến trắng bệch cả mặt, cô ta không ngờ Lý Giai Kỳ lại ra tay rất nhanh. Lúc trước chỉ nghe Lăng Đức bị Lý Giai Kỳ đánh hôn mê bất tỉnh nên cô ta không biết Lý Giai Kỳ biết võ.
''Aaaa....! Thả ra, Lý Giai Kỳ cô mau buông tay.''
Lý Giai Kỳ không hề buông tay mà tăng thêm chút lực ở tay, cô hừ lạnh.
''Tên Lăng Đức đó còn có thể chịu được ba đòn của tôi, liễu yếu đào tơ như cô Mã và cô Ngô nghĩ mình chịu được mấy đòn. Không ngại nói cho hai người các cô biết, đứa nhà quê như tôi ít nhiều từng đoạt Á quân giải võ thuật trẻ toàn quốc cho nên đừng nói tôi ỷ mạnh hiếp yếu, là do hai đứa ngốc các cô cứ một hai bắt tôi phải ra tay.''
''Đau quá....Mau buông ra.'' Ngô Tâm Lan vẫn gào thét thảm thiết nhưng không ai đáp lại, Mã Di sớm bị doạ cho hết hồn còn những người đứng xem nãy giờ thấy thân thủ của Lý Giai Kỳ thì cũng không dám rước phiền phức.
Đúng lúc này có một giọng nói âm trầm lạnh như băng vang lên.
''Các cô đang làm gì.''
Lý Giai Kỳ hơi sững người một chút nhưng vẫn không buông Ngô Tâm Lan ra, cô liếc qua người vừa nói rồi cúi đầu ghé sát tai Ngô Tâm Lan gằn lên từng chữ rất lạnh lùng.
''Thời gian còn dài, con người tôi không rộng lượng lắm đâu cho nên sau này còn gặp nhau.'' Lý Giai Kỳ thả tay Ngô Tâm Lan ra, lấy lại ngay vẻ mặt tươi cười nhìn sang bên cạnh.
''Trầm tiên sinh, Tiểu Dương! Trùng hợp quá không ngờ gặp được hai người ở đây.''
Mã Di và Ngô Tâm Lan ở một bên nhìn Lý Giai Kỳ đến ngốc luôn. Vừa rồi còn lạnh lùng sắc bén ra tay với Ngô Tâm Lan mà quay đầu lại đã tươi cười chào hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khuôn mặt của Trầm Thiên Phong xám xịt, hàng lông mày nhíu lại, toàn thân toả ra khí lạnh.
''Giai Kỳ, cô đi mua sắm sao?'' Tiểu Dương quyết định lên tiếng phá tan bầu không khí quái dị này.
''Ờ ờ, tôi đi mua chút đồ.'' Vừa nói Lý Giai Kỳ vừa gật đầu như gà mổ thóc.
Ngoại trừ Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương, đi cùng hai người họ còn mấy người trung niên nữa Lý Giai Kỳ đoán là khách hàng hay đối tác gì đó.
''Xảy ra chuyện gì giữa các cô vậy?'' Một người đàn ông trung niên trong đám người kia thận trọng bước lên hỏi. Lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm ông ta cũng lờ mờ nhận ra cô gái trước mặt này không nên đắc tội.
Mã Di và Ngô Tâm Lan không trả lời, hai người họ nhặt túi đồ nên đứng sang một bên. Hai người họ từng làm trong Hải Thiên nên đương nhiên biết được tính cách của Trầm Thiên Phong không hề dễ chịu cho nên không dám vọng động.
''Tôi đang mua sắm thì bị hai quý tiểu thư đây chạy tới gây chuyện, tôi bị cô ta đánh nên đành phải tự bảo vệ bản thân thôi.'' Lý Giai Kỳ bày ra vẻ mặt ấm ức nhìn người đàn ông.
Người đàn ông kia không ngờ Lý Giai Kỳ lại lên tiếng tố cáo trước, ông ta nhất thời không biết xử lý thế nào bởi rõ ràng khi tới đây họ đều nhìn thấy cô gái này đang chiếm ưu thế.
''Giám đốc Hà, từ giờ trở đi tôi không muốn hai người phụ nữ kia bước vào trung tâm thương mại này nửa bước. Nhớ kỹ, vĩnh viễn.''
Trầm Thiên Phong là người lên tiếng, anh còn nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng khiến giám đốc Hà không thể không hiểu ý của anh. Tuy ngữ khí có phần lãnh đạm nhưng không khó nhận ra anh đang tức giận. Giám đốc Hà lập tức gọi điện thoại, chưa đến năm phút sau đã có bảo vệ đến đưa Mã Di và Ngô Tâm Lan ra ngoài. Hai cô ả từ đầu đến cuối không hé miệng nói nửa lời nhưng khuôn mặt của cả hai đều tái nhợt hiển nhiên là họ rất sợ Trầm Thiên Phong.
''Tôi đợi cô ở dưới.''
Bỏ lại một câu cho cô rồi anh cùng mấy người đàn ông bước đi vô cùng dứt khoát.
Cho rằng anh chỉ nói vậy thôi nên cô không cho là thật, một người luôn luôn bận rộn như anh thì làm sao có thể chủ động nói chờ ai đó.
Ham muốn mua sắm của Lý Giai Kỳ không vì chuyện vừa nãy mà bị ảnh hưởng, cô tiếp tục hoá thân thành một người phụ nữ yêu thích mua sắm.
Đi thêm năm sáu gian hàng nữa cho đến khi không thể xách nổi nữa thì Lý Giai Kỳ cũng dừng lại việc mua sắm. Lệ khệ xách theo túi lớn túi nhỏ xuống cửa trung tâm thương mại, tính bắt một chiếc xe rồi trở về nhà ăn cơm vì vừa nãy nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ trưa. Đang tìm xem có xe gần đây không thì Tiểu Dương từ trên chiếc xe Roll-Royce bước xuống, cậu ta chạy về phía cô mặt đầy lo lắng.
''Giai Kỳ, cô làm gì lâu vậy? Trầm tiên sinh đợi cô rất lâu rồi.''
''Đợi tôi?'' Lý Giai Kỳ không đáp mà chỉ tay vào mình hỏi ngược lại.
''Chẳng phải anh ấy đã nói với cô rồi sao?''
Lý Giai Kỳ không dám nói là cô tưởng anh nói vậy để giải tán mọi người, nếu cô mà nói cô vừa điên cuồng mua sắm để ngoài tai lời nói của Đại Ma Vương thì chắc cô được nhận vé du lịch địa phủ không khứ hồi mất.
''Lúc đó ồn quá tôi không nghe thấy.'' Cô trợn mắt nói dối.
''Lên xe đi, anh ấy vẫn đang đợi cô.'' Tiểu Dương thúc giục rồi giúp cô xách bớt đồ lên xe. Cậu cũng phải kinh ngạc bởi cô như vác cả cái trung tâm thương mại về.
Lý Giai Kỳ tưởng rằng lên xe là lên xe mà cô vẫn ngồi cùng Tiểu Dương đến công ty nhưng khi cô định bước lên xe thì Tiểu Dương kêu lên rồi kéo cô ấn vào chiếc Phantom đỗ phía trước.
Bị Tiểu Dương ấn vào xe khá là thô lỗ nên đầu của cô cụng vào cửa xe một cái rõ đau. Trợn mắt lườm Tiểu Dương một cái rồi nhăn nhó xoa xoa đầu, cô ngồi vào xe, Tiểu Dương đóng cửa xe giúp rồi chạy mất.
Không khí trên xe rất quái dị, Lý Giai Kỳ cảm thấy có một luồng khí lạnh bao lấy người làm cô rùng mình một cái. Thời tiết mùa thu khá mát mẻ vậy mà vẫn để điều hoà lạnh như vậy, cô lẩm bẩm trong miệng rồi nhìn sang người ngồi bên cạnh.
Lý Giai Kỳ chột dạ, nặn ra một nụ cười vô cùng giả tạo và khó coi: ''Ngài tốt, Trầm tiên sinh!''
''Ừ.''
Anh chỉ ừ một tiếng đáp lại lời chào hỏi của cô, Lý Giai Kỳ khẽ liếc nhìn anh thấy khuôn mặt vốn dĩ lạnh như băng giờ thâm trầm đáng sợ. Ánh sáng bên ngoài không xuyên qua được lớp lọc ánh sáng nên trong xe chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra trên trần xe. Một nửa khuôn mặt anh ánh sáng không chiếu hết càng tăng thêm vẻ lạnh lùng đáng sợ, hàng mày rậm hơi nhíu vào, sống mũi cao được ánh sáng khắc hoạ vô cùng tinh tế như dáng núi mùa thu, thẳng và cao ngạo. Bộ râu rậm rạp càng làm anh thêm khí phách đàn ông nhưng cũng tăng thêm vài phần doạ người.
Anh không lên tiếng, cô lại cành không dám nên trong xe im lặng đến đáng sợ. Vách ngăn ở giữa đã ngăn cách hoàn toàn hai người với tài xế phía trước. Trong lòng Lý Giai Kỳ cứ thấp thỏm một chút bất an khiến cô không dám thở mạnh, cô ngồi ngay ngắn như học sinh ngồi đối mặt với giáo viên, hai tay đan vào nhau chốc chốc lại vần vò góc áo. Cô sợ không dám nhìn anh nên cụp mắt xuống nhìn sàn xe, hàng mi dài như chiếc quạt đưa lên đưa xuống mỗi lần cô chớp mắt.
Trái ngược với vẻ hung hăng vừa rồi khi anh nhìn thấy cô trong trung tâm thương mại, cô giờ đây ngoan ngoãn như đứa trẻ làm sai chuyện. Anh vốn đang tức giận vì phải chờ cô cả tiếng đồng hồ nhưng dáng vẻ sợ sệt của cô bây giờ làm anh không biết phải xả ra hay nuốt cục tức này vào. Anh ngả người ra phía sau, chân phải vắt chéo lên chân trái còn tay phải tựa lên cửa xe chống vào cằm.
Vì đang cụp mắt nhìn xuống dưới nên khi anh thay đổi tư thế ngồi cô chỉ nhìn thấy anh vắt chéo chân lên nhau. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô lúc này là đôi giày này chắc chắn rất đắt tiền rồi sau đó là chân dài quá.
''Cô chưa ăn trưa đúng không?'' Anh lên tiếng phá tan không khí bí bách quái dị trong xe.
''Hả? À dạ.''
Không biết anh hỏi vậy là có ý gì, anh không nói mà cô cũng không có gan để hỏi.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, những toà nhà lớn nhỏ cứ dần dần hiện ra rồi lại khuất về phía sau. Để phân tán lực chú ý, Lý Giai Kỳ âm thầm quan sát chiếc xe, cô tuyệt nhiên không dám liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái nào.
Đúng là không có tốt nhất mà chỉ có tốt hơn, chiếc xe của Tiểu Dương đã rất sang trọng rồi nhưng vẫn thua chiếc xe cô đang ngồi một bậc. Nội thất xe dùng da và gỗ cao cấp, trần xe ''bầu trời sao'' rất thu hút. Những thứ được dùng trên chiếc xe đều dùng hàng tốt nhất, cô để ý mỗi một chi tiết trên xe đều được khắc chữ H. Không biết ý nghĩa của chữ H là gì nhưng có thể đoán nó mang tính chất đặc trưng rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.