Chương 34: Tôi như cha mẹ tái sinh của cô vậy
Tiểu Haj
23/04/2023
Một lần giúp đỡ người khác tắm rửa sóng gió nhất từ trước đến nay trong cuộc đời của Lý Giai Kỳ. Kết quả là Trầm Thiên Phong tự mình gội đầu còn Lý Giai Kỳ thì nhăn nhó ôm bả vai ra ngoài.
Đang ngồi nắn bóp bả vai cho đỡ đau thì thấy Trầm Thiên Phong trở ra. Anh vẫn chỉ mặc một chiếc quần lót, tóc thì vẫn ướt nhỏ nước xuống ngực và vai.
Đêm hôm trước khi lau người cho anh, vừa nãy lại giúp anh tắm rửa, cô biết ở cánh tay và sau lưng của anh có mấy vết thương chưa liền hẳn có lẽ là bị thương không lâu trước đó cho nên làm mấy việc cá nhân vẫn có chút gượng gạo vì vết thương đang liền.
''Để tôi giúp anh.'' Cô chủ động đề nghị rồi đứng lên tiến lại chỗ anh.
''Hết đau tay rồi?''
''Cũng đỡ rồi, tôi giúp anh nhưng anh phải nhớ không được ra tay lần nữa. Không phải lần nào tôi cũng thuận lợi tránh được đâu.''
Trầm Thiên Phong từ chối cho ý kiến chỉ từ từ quay người lại. Lý Giai Kỳ nhanh nhẹn vào phòng thay đồ lấy từ tủ đồ của anh một chiếc áo choàng chất liệu nỉ và một chiếc quần mặc nhà cùng màu.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên Lý Giai Kỳ giúp một người đàn ông trưởng thành mặc quần áo, có chút lúng túng ngượng ngùng nhưng rất may là quá trình không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Quần đã mặc xong chỉ còn chiếc áo đáng lý là rất dễ mặc nhưng lại không dễ dàng như tưởng tượng. Lý Giai Kỳ miễn cưỡng chỉ cao đến đầu vai của Trầm Thiên Phong vậy mà anh ta không chịu nhún chân hạ thấp người cho cô dễ mặc làm cô phải kiễng chân nghển cổ mãi mới mặc được cho anh ta, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh ta.
''Cùng ăn ngũ cốc tạp lương như nhau mà thấp bé hơn người ta thì phải xem lại bản thân.''
Trầm Thiên Phong lên tiếng làm Lý Giai Kỳ giật thót tim, người này chẳng lẽ có đọc tâm thuật, cô vừa mới mắng hắn quá cao vậy mà đã bị hắn nói móc.
Xong xuôi cũng là lúc người làm mang lên đồ ăn sáng cho Trầm Thiên Phong. Anh ta thản nhiên ngồi dùng bữa sau đó để mặc Lý Giai Kỳ dọn dẹp.
''Qua đây!''
Nhíu mày một cái, Lý Giai Kỳ ghét nhất là cái kiểu gọi người khác không khác chó là mấy của Trầm Thiên Phong. Làm như cô là con chó mà anh ta nuôi gọi đến là phải đến.
''Làm sao? Anh đau ở đâu hay lại bị gì à?''
Anh nhét lọ thuốc vào tay của cô rồi ung dung uống hết chén trà.
''Bôi vào vết bầm sau lưng cho tan hết máu bầm, chỗ vừa bị thương cũng dùng được.''
Lý Giai Kỳ nghe mà sửng sốt, anh ta vậy mà biết lưng cô bị tụ máu bầm. Cô rõ ràng không nói cho ai càng không để lộ chút nào là mình bị thương vậy mà anh ta lại biết. Có chút cảm kích không tên dâng lên, trong lòng cảm thấy có chút ngọt.
Đoán được suy nghĩ trong lòng Lý Giai Kỳ, anh đặt chén trà xuống tồi dùng cái giọng điệu rất khiến người ta ghét: ''Không cần cảm kích, đều trừ vào tiền lương của cô. Mau bôi vào cho hết bầm đừng làm ảnh hưởng công việc.''
Xin được phép thu lại những suy nghĩ bên trên, Lý Giai Kỳ hận mình không có thanh đao để chém anh ta thành tám khúc.
''Biết rồi!'' Nghiến răng nghiến lợi trả lời, đôi mắt như viên đạn nhìn anh ta. Cô ước gì mình có dũng khí và năng lực để có thể lên đấm cho anh ta một trận.
''Thái độ vậy là sao? Dù sao tôi cũng đỡ cho cô hai viên đạn nên mới bị thương thành thế này. Cô biết một ngày tôi nghỉ là tổn thất bao nhiêu tiền không? Tôi bây giờ khác nào cha mẹ tái sinh của cô cho nên chú ý thái độ và lời nói.''
Những tưởng Trầm Thiên Phong chỉ lạnh lùng tàn bạo thôi ai ngờ anh ta còn rất biết cách làm người khác tức điên. Cái cách nói chuyện đậm mùi gian thương vô sỉ nghe là tức đến hộc máu.
Ôm một bụng tức giận rời khỏi căn phòng, Lý Giai Kỳ đến tìm Lương Thủy Nhu nhờ cô ấy bôi thuốc giúp. Vết thương ở sau lưng nên không có cách nào tự bôi.
Hiếm khi có được ngày nghỉ, Trầm Thiên Phong không động đến công việc mà thảnh thơi mang một vài quyển sách ra đọc. Vừa rồi vốn dĩ anh muốn bôi thuốc giúp Lý Giai Kỳ nhưng nhớ lại sự cẩn trọng mỗi khi tiếp xúc với anh và đám người Tiểu Dương của cô nên anh đành gạt ý nghĩ đó đi. Lý Giai Kỳ bây giờ đã khác lúc trước khá nhiều, cô có thể cởi mở nói chuyện vui vẻ với anh và mọi người nhưng tuyệt nhiên vẫn luôn ở trong một giới hạn và khoảng cách nhất định. Cô không bài xích nhưng cũng không quá thân cận và mọi sự cởi mở chỉ dừng lại ở mức độ công việc.
Gần trưa, Ngô Việt Bân cùng với Tiểu Dương trở về Hải Thiên Đế Cung. Cả người Tiểu Dương lộ rõ sự mệt mỏi, hai mắt thâm quầng hằn lên tia máu vì mất ngủ cả đêm. Chào hỏi qua loa, anh ta liền trở về phòng tắm rửa thay đồ vì cả người là hỗn hợp mùi thuốc sát trùng và mùi máu khá khó chịu.
Ngô Việt Bân thì đỡ hơn chút, tuy mắt cũng có quầng thâm nhưng tinh thần vẫn khá tốt hơn nữa cổ họng vẫn đặc biệt tốt.
''Lý Giai Kỳ, hôm nay cô phải nấu cơm. Tôi lâu lắm rồi không được ăn cơm cô nấu.''
''Hôm nay không phải ngày mà tôi nấu.''
''Tôi mặc kệ, hôm nay cô phải nấu.''
Mặc kệ cho Ngô Việt Bân đi theo lải nhải, Lý Giai Kỳ bật chế độ chặn âm thanh rồi đến chơi với Hoan Hoan và Hỷ Hỷ.
Bị phớt lờ, Ngô Việt Bân tức tối bỏ đi.
Cuối cùng thì lỗ tai của Lý Giai Kỳ cũng được cứu, người này khi không làm việc đặc biệt nói nhiều hơn nữa là luôn quấn lấy cô lải nhải không ngừng.
Ôm theo hai con mèo định ra vườn sau chơi đùa vậy mà vừa đi đến sảnh đón khách đã thấy Ngô Việt Bân mặt đầy ủy khuất giống như oán phụ nói chuyện với Trầm Thiên Phong.
''Lão đại xem cô ấy đi, anh bị thương như thế vì cô ấy mà bảo cô ấy nấu một bữa cơm cũng không đồng ý. Đúng là đồ bạch nhãn lang!''
Lý Giai Kỳ nhìn anh ta cạn lời luôn, không ngờ anh ta lại vô sỉ đến mức này. Cô không đồng ý nấu cơm liền mang ngay vị Đại Boss này ra để tố cáo cô hơn nữa còn nói chuyện vô cùng có đạo lý nữa chứ.
Trầm Thiên Phong vốn đang đọc sách trong phòng thì bị Ngô Việt Bân ầm ĩ kéo ra đây chỉ vì một lý do không thể nhỏ nhặt hơn là Lý Giai Kỳ không chịu nấu cơm. Trong sáu người bọn họ thì Việt Bân là nhỏ tuổi nhất bằng tuổi với Lập Thành nhưng cũng chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi vậy mà không có được một chút trường thành chín chắn của Lập Thành.
''Hôm nay không phải đi làm, cô nấu cơm đi.''
Nghe Trầm Thiên Phong nói vậy, ánh mắt Ngô Việt Bân đầy đắc ý nhìn Lý Giai Kỳ. Nếu lúc này không có Trầm Thiên Phong và người làm chắc anh ta lè lưỡi lêu lêu với cô luôn mất.
Đối phương chơi xấu dùng chiêu mách lẻo này làm Lý Giai Kỳ không đỡ nổi. Ai mà ngờ được đường đường một đấng nam nhi hơn ba mươi tuổi lại dùng chiêu mách lẻo trưởng bối chỉ để cô nấu một bữa cơm.
''Tôi biết rồi.''
Xem xét lại một chút thì Ngô Việt Bân cũng coi như là có chút lương tâm. Cô hì hục nấu nướng trong bếp thì hắn ta cũng lăng xăng phụ việc từ đầu tới cuối.
Đàm Minh Viễn ra ngoài xử lý công việc cũng trở về trước bữa ăn. Món ăn được bày đầu cả mặt bàn, Ngô Việt Bân còn rất ấu trĩ lấy điện thoại chụp ảnh gửi cho mấy người không được ăn.
Mấy lần ngồi ăn cơm cùng nhau, Lý Giai Kỳ để ý thấy Ngô Việt Bân không thích ăn gừng cho nên hôm nay nấu cơm món mặn nào cô cũng cho thật nhiều gừng ngay cả món rau cũng có không ít.
''Cô rõ ràng cố ý, biết tôi không thích ăn gừng mà món nào cũng cho nhiều như vậy.'' Ngô Việt Bân u oán nhìn Lý Giai Kỳ tố giác.
Bị tố giác, Lý Giai Kỳ cũng không chột dạ mà còn nhún nhún vai chọc tức anh ta, khuôn mặt như viết tôi chính là cố ý đấy.
''Đồ hẹp hòi.''
Lý Giai Kỳ không phản bác mà nhếch mép cười đắc ý, cô chính là hẹp hòi như vậy đấy. Ai kêu anh ta chêu chọc cô, anh ta có chiêu mách lẻo thì cô cũng phải có chiêu của mình chứ.
Dù vô cùng không thích gừng nhưng đối mặt với một bàn thức ăn cuối cùng Ngô Việt Bân mặc kệ có gừng hay không vẫn động đũa. Mặt anh ta lúc ăn luôn nhăn nhó vô cùng khó coi làm mấy người ngồi ăn cùng cũng thấy anh ta quá khổ rồi, vì miếng ăn mà bất chấp tất cả.
''Hay là kêu đầu bếp nấu cho chú đồ ăn khác đi.'' Đàm Minh Viễn không nhịn nổi lên tiếng.
''Không cần, dù sao em cũng có công nhặt rau, mổ cá, thái thịt. Em phải ăn hết công sức của mình.'' Ngô Việt Bân vẫn một mực cố chấp.
''Nhưng mà nhìn chú ăn làm mọi người hết cả muốn ăn.'' Đàm Minh Viễn vẫn cố gắng khuyên nhủ cậu ta ăn đồ đầu bếp nấu.
''Em đã cố tình phụ giúp cô ta để đề phòng cô ta bỏ độc vậy mà cuối cùng chỉ có mình em bị ''độc''.''
Lý Giai Kỳ đúng là không nhìn nổi nữa, anh ta còn giữ cái biểu cảm này có khi tất cả mọi người đều không nuốt nổi cơm nữa. Cô đứng lên đi vào bếp rồi bê ra mấy món không bỏ gừng, coi như hành hiệp trượng nghĩa để mọi người có thể ăn cơm ngon miệng.
Tay như lắp động cơ, Ngô Việt Bân gắp thức ăn lia lịa rồi nhìn Lý Giai Kỳ với đôi mắt long lanh đầy trìu mến. Trầm Thiên Phong ngồi ở ghế chủ tọa nhìn thấy vậy không nhịn nổi đá anh ta một cái vào bắp chân.
''Sao lão đại đá em?''
''Chân có chút tê, duỗi chân vô tình đạp trúng cậu thôi.'' Trầm Thiên Phong nói dối không chớp mắt.
Cuối cùng bữa cơm kết thúc trong không khí vô cùng hài hoà. Tuy lúc đầu có chút ''sự cố'' nho nhỏ nhưng sau cùng vẫn là vui vẻ hài hoà. Ngô Việt Bân thì được thỏa mãn cơn thèm, ăn đến một bụng no căng.
Căng da bụng chùng da mắt, ngơi miệng một cái là anh ta chạy tuột về phòng để ngơi lưng luôn. Mọi người sau đó cũng trở về phòng nghỉ ngơi sau một ngày vật lộn vất vả.
Đang ngồi nắn bóp bả vai cho đỡ đau thì thấy Trầm Thiên Phong trở ra. Anh vẫn chỉ mặc một chiếc quần lót, tóc thì vẫn ướt nhỏ nước xuống ngực và vai.
Đêm hôm trước khi lau người cho anh, vừa nãy lại giúp anh tắm rửa, cô biết ở cánh tay và sau lưng của anh có mấy vết thương chưa liền hẳn có lẽ là bị thương không lâu trước đó cho nên làm mấy việc cá nhân vẫn có chút gượng gạo vì vết thương đang liền.
''Để tôi giúp anh.'' Cô chủ động đề nghị rồi đứng lên tiến lại chỗ anh.
''Hết đau tay rồi?''
''Cũng đỡ rồi, tôi giúp anh nhưng anh phải nhớ không được ra tay lần nữa. Không phải lần nào tôi cũng thuận lợi tránh được đâu.''
Trầm Thiên Phong từ chối cho ý kiến chỉ từ từ quay người lại. Lý Giai Kỳ nhanh nhẹn vào phòng thay đồ lấy từ tủ đồ của anh một chiếc áo choàng chất liệu nỉ và một chiếc quần mặc nhà cùng màu.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên Lý Giai Kỳ giúp một người đàn ông trưởng thành mặc quần áo, có chút lúng túng ngượng ngùng nhưng rất may là quá trình không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Quần đã mặc xong chỉ còn chiếc áo đáng lý là rất dễ mặc nhưng lại không dễ dàng như tưởng tượng. Lý Giai Kỳ miễn cưỡng chỉ cao đến đầu vai của Trầm Thiên Phong vậy mà anh ta không chịu nhún chân hạ thấp người cho cô dễ mặc làm cô phải kiễng chân nghển cổ mãi mới mặc được cho anh ta, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh ta.
''Cùng ăn ngũ cốc tạp lương như nhau mà thấp bé hơn người ta thì phải xem lại bản thân.''
Trầm Thiên Phong lên tiếng làm Lý Giai Kỳ giật thót tim, người này chẳng lẽ có đọc tâm thuật, cô vừa mới mắng hắn quá cao vậy mà đã bị hắn nói móc.
Xong xuôi cũng là lúc người làm mang lên đồ ăn sáng cho Trầm Thiên Phong. Anh ta thản nhiên ngồi dùng bữa sau đó để mặc Lý Giai Kỳ dọn dẹp.
''Qua đây!''
Nhíu mày một cái, Lý Giai Kỳ ghét nhất là cái kiểu gọi người khác không khác chó là mấy của Trầm Thiên Phong. Làm như cô là con chó mà anh ta nuôi gọi đến là phải đến.
''Làm sao? Anh đau ở đâu hay lại bị gì à?''
Anh nhét lọ thuốc vào tay của cô rồi ung dung uống hết chén trà.
''Bôi vào vết bầm sau lưng cho tan hết máu bầm, chỗ vừa bị thương cũng dùng được.''
Lý Giai Kỳ nghe mà sửng sốt, anh ta vậy mà biết lưng cô bị tụ máu bầm. Cô rõ ràng không nói cho ai càng không để lộ chút nào là mình bị thương vậy mà anh ta lại biết. Có chút cảm kích không tên dâng lên, trong lòng cảm thấy có chút ngọt.
Đoán được suy nghĩ trong lòng Lý Giai Kỳ, anh đặt chén trà xuống tồi dùng cái giọng điệu rất khiến người ta ghét: ''Không cần cảm kích, đều trừ vào tiền lương của cô. Mau bôi vào cho hết bầm đừng làm ảnh hưởng công việc.''
Xin được phép thu lại những suy nghĩ bên trên, Lý Giai Kỳ hận mình không có thanh đao để chém anh ta thành tám khúc.
''Biết rồi!'' Nghiến răng nghiến lợi trả lời, đôi mắt như viên đạn nhìn anh ta. Cô ước gì mình có dũng khí và năng lực để có thể lên đấm cho anh ta một trận.
''Thái độ vậy là sao? Dù sao tôi cũng đỡ cho cô hai viên đạn nên mới bị thương thành thế này. Cô biết một ngày tôi nghỉ là tổn thất bao nhiêu tiền không? Tôi bây giờ khác nào cha mẹ tái sinh của cô cho nên chú ý thái độ và lời nói.''
Những tưởng Trầm Thiên Phong chỉ lạnh lùng tàn bạo thôi ai ngờ anh ta còn rất biết cách làm người khác tức điên. Cái cách nói chuyện đậm mùi gian thương vô sỉ nghe là tức đến hộc máu.
Ôm một bụng tức giận rời khỏi căn phòng, Lý Giai Kỳ đến tìm Lương Thủy Nhu nhờ cô ấy bôi thuốc giúp. Vết thương ở sau lưng nên không có cách nào tự bôi.
Hiếm khi có được ngày nghỉ, Trầm Thiên Phong không động đến công việc mà thảnh thơi mang một vài quyển sách ra đọc. Vừa rồi vốn dĩ anh muốn bôi thuốc giúp Lý Giai Kỳ nhưng nhớ lại sự cẩn trọng mỗi khi tiếp xúc với anh và đám người Tiểu Dương của cô nên anh đành gạt ý nghĩ đó đi. Lý Giai Kỳ bây giờ đã khác lúc trước khá nhiều, cô có thể cởi mở nói chuyện vui vẻ với anh và mọi người nhưng tuyệt nhiên vẫn luôn ở trong một giới hạn và khoảng cách nhất định. Cô không bài xích nhưng cũng không quá thân cận và mọi sự cởi mở chỉ dừng lại ở mức độ công việc.
Gần trưa, Ngô Việt Bân cùng với Tiểu Dương trở về Hải Thiên Đế Cung. Cả người Tiểu Dương lộ rõ sự mệt mỏi, hai mắt thâm quầng hằn lên tia máu vì mất ngủ cả đêm. Chào hỏi qua loa, anh ta liền trở về phòng tắm rửa thay đồ vì cả người là hỗn hợp mùi thuốc sát trùng và mùi máu khá khó chịu.
Ngô Việt Bân thì đỡ hơn chút, tuy mắt cũng có quầng thâm nhưng tinh thần vẫn khá tốt hơn nữa cổ họng vẫn đặc biệt tốt.
''Lý Giai Kỳ, hôm nay cô phải nấu cơm. Tôi lâu lắm rồi không được ăn cơm cô nấu.''
''Hôm nay không phải ngày mà tôi nấu.''
''Tôi mặc kệ, hôm nay cô phải nấu.''
Mặc kệ cho Ngô Việt Bân đi theo lải nhải, Lý Giai Kỳ bật chế độ chặn âm thanh rồi đến chơi với Hoan Hoan và Hỷ Hỷ.
Bị phớt lờ, Ngô Việt Bân tức tối bỏ đi.
Cuối cùng thì lỗ tai của Lý Giai Kỳ cũng được cứu, người này khi không làm việc đặc biệt nói nhiều hơn nữa là luôn quấn lấy cô lải nhải không ngừng.
Ôm theo hai con mèo định ra vườn sau chơi đùa vậy mà vừa đi đến sảnh đón khách đã thấy Ngô Việt Bân mặt đầy ủy khuất giống như oán phụ nói chuyện với Trầm Thiên Phong.
''Lão đại xem cô ấy đi, anh bị thương như thế vì cô ấy mà bảo cô ấy nấu một bữa cơm cũng không đồng ý. Đúng là đồ bạch nhãn lang!''
Lý Giai Kỳ nhìn anh ta cạn lời luôn, không ngờ anh ta lại vô sỉ đến mức này. Cô không đồng ý nấu cơm liền mang ngay vị Đại Boss này ra để tố cáo cô hơn nữa còn nói chuyện vô cùng có đạo lý nữa chứ.
Trầm Thiên Phong vốn đang đọc sách trong phòng thì bị Ngô Việt Bân ầm ĩ kéo ra đây chỉ vì một lý do không thể nhỏ nhặt hơn là Lý Giai Kỳ không chịu nấu cơm. Trong sáu người bọn họ thì Việt Bân là nhỏ tuổi nhất bằng tuổi với Lập Thành nhưng cũng chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi vậy mà không có được một chút trường thành chín chắn của Lập Thành.
''Hôm nay không phải đi làm, cô nấu cơm đi.''
Nghe Trầm Thiên Phong nói vậy, ánh mắt Ngô Việt Bân đầy đắc ý nhìn Lý Giai Kỳ. Nếu lúc này không có Trầm Thiên Phong và người làm chắc anh ta lè lưỡi lêu lêu với cô luôn mất.
Đối phương chơi xấu dùng chiêu mách lẻo này làm Lý Giai Kỳ không đỡ nổi. Ai mà ngờ được đường đường một đấng nam nhi hơn ba mươi tuổi lại dùng chiêu mách lẻo trưởng bối chỉ để cô nấu một bữa cơm.
''Tôi biết rồi.''
Xem xét lại một chút thì Ngô Việt Bân cũng coi như là có chút lương tâm. Cô hì hục nấu nướng trong bếp thì hắn ta cũng lăng xăng phụ việc từ đầu tới cuối.
Đàm Minh Viễn ra ngoài xử lý công việc cũng trở về trước bữa ăn. Món ăn được bày đầu cả mặt bàn, Ngô Việt Bân còn rất ấu trĩ lấy điện thoại chụp ảnh gửi cho mấy người không được ăn.
Mấy lần ngồi ăn cơm cùng nhau, Lý Giai Kỳ để ý thấy Ngô Việt Bân không thích ăn gừng cho nên hôm nay nấu cơm món mặn nào cô cũng cho thật nhiều gừng ngay cả món rau cũng có không ít.
''Cô rõ ràng cố ý, biết tôi không thích ăn gừng mà món nào cũng cho nhiều như vậy.'' Ngô Việt Bân u oán nhìn Lý Giai Kỳ tố giác.
Bị tố giác, Lý Giai Kỳ cũng không chột dạ mà còn nhún nhún vai chọc tức anh ta, khuôn mặt như viết tôi chính là cố ý đấy.
''Đồ hẹp hòi.''
Lý Giai Kỳ không phản bác mà nhếch mép cười đắc ý, cô chính là hẹp hòi như vậy đấy. Ai kêu anh ta chêu chọc cô, anh ta có chiêu mách lẻo thì cô cũng phải có chiêu của mình chứ.
Dù vô cùng không thích gừng nhưng đối mặt với một bàn thức ăn cuối cùng Ngô Việt Bân mặc kệ có gừng hay không vẫn động đũa. Mặt anh ta lúc ăn luôn nhăn nhó vô cùng khó coi làm mấy người ngồi ăn cùng cũng thấy anh ta quá khổ rồi, vì miếng ăn mà bất chấp tất cả.
''Hay là kêu đầu bếp nấu cho chú đồ ăn khác đi.'' Đàm Minh Viễn không nhịn nổi lên tiếng.
''Không cần, dù sao em cũng có công nhặt rau, mổ cá, thái thịt. Em phải ăn hết công sức của mình.'' Ngô Việt Bân vẫn một mực cố chấp.
''Nhưng mà nhìn chú ăn làm mọi người hết cả muốn ăn.'' Đàm Minh Viễn vẫn cố gắng khuyên nhủ cậu ta ăn đồ đầu bếp nấu.
''Em đã cố tình phụ giúp cô ta để đề phòng cô ta bỏ độc vậy mà cuối cùng chỉ có mình em bị ''độc''.''
Lý Giai Kỳ đúng là không nhìn nổi nữa, anh ta còn giữ cái biểu cảm này có khi tất cả mọi người đều không nuốt nổi cơm nữa. Cô đứng lên đi vào bếp rồi bê ra mấy món không bỏ gừng, coi như hành hiệp trượng nghĩa để mọi người có thể ăn cơm ngon miệng.
Tay như lắp động cơ, Ngô Việt Bân gắp thức ăn lia lịa rồi nhìn Lý Giai Kỳ với đôi mắt long lanh đầy trìu mến. Trầm Thiên Phong ngồi ở ghế chủ tọa nhìn thấy vậy không nhịn nổi đá anh ta một cái vào bắp chân.
''Sao lão đại đá em?''
''Chân có chút tê, duỗi chân vô tình đạp trúng cậu thôi.'' Trầm Thiên Phong nói dối không chớp mắt.
Cuối cùng bữa cơm kết thúc trong không khí vô cùng hài hoà. Tuy lúc đầu có chút ''sự cố'' nho nhỏ nhưng sau cùng vẫn là vui vẻ hài hoà. Ngô Việt Bân thì được thỏa mãn cơn thèm, ăn đến một bụng no căng.
Căng da bụng chùng da mắt, ngơi miệng một cái là anh ta chạy tuột về phòng để ngơi lưng luôn. Mọi người sau đó cũng trở về phòng nghỉ ngơi sau một ngày vật lộn vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.