Bà Xã, Em Thật Biết Cách Lừa Người
Chương 28: Âm Hồn Không Tan
Trứng rán lá lốt
21/05/2023
Hàn Nhi Phương nổi hết da gà, không nặng không nhẹ đẩy bờ vai của cô ta ra:
“A Mộc, chị đừng như vậy, Tứ gia nói chỉ có người yêu nhau mới hôn như vậy, chị mà hôn em, bị Tứ gia biết được ngài ấy sẽ tức giận đấy.”
“Shit! Không ngờ chị đã nói với em như thế mà em cũng không nghe lọt chữ nào à?”
Mắt Thanh Mộc sắp sửa phun ra lửa:
“Youki em nghe cho rõ đây, em chỉ là vật cưng Damon đưa cho Lãnh Nhật Nam mà thôi, giống như chị vậy, đều là quân cờ của Haren và Damon. Em cho rằng Lãnh Nhật Nam thật sự thích em sao? Nếu quả thật hắn ta thích em thì sẽ không đồng ý hôn ước với nhà họ Đường! Chị đã nghe Damon nói, tháng sau khi trăm ngày của ông ngoại hắn qua đi, hắn sẽ đính hôn với vị Đường tiểu thư kia. Sau khi bọn họ kết hôn, em cảm thấy vị Đường tiểu thư kia sẽ chấp nhận em sao?”
Hàn Nhi Phương tỏ ra kinh ngạc:
“Tứ gia sắp đính hôn với Đường tiểu thư sao? Sao em không biết nhỉ.”
Thanh Mộc phun ra nụ cười lạnh từ mũi:
“Chuyện em không biết còn nhiều lắm.”
Hàn Nhi Phương nghẹn họng, mặt trắng bệch, không lên tiếng.
“Youki tin chị đi, Lãnh Nhật Nam cùng lão gia (Haren) và Damon, bọn họ đều cùng một loại người, trong mắt bọn họ vĩnh viễn không có gì quan trọng bằng giang sơn. Hiện giờ Lãnh Nhật Nam sủng em lên tận trời, một ngày nào đó cũng sẽ vì lợi ích mà vứt bỏ em. Tự em ngẫm lại xem em ngoại trừ có thể cho hắn khoái cảm sinh lí còn có thể mang đến cho hắn lợi ích gì? Cái tên đàn ông kia muốn phụ nữ đẹp thế nào mà không có? Vì sao lại là em? Em ngẫm lại chị xem, không phải lão gia cũng đã từng rất chiều chuộng chị sao? Kết quả không phải vừa chuyển tay đã đưa chị cho Damon sao, nếu chị không còn giá trị gì với bọn họ, em nghĩ vì sao bây giờ chị còn có thể đứng trước mặt em chứ?”
Hiếm khi Thanh Mộc lại nóng nảy như vậy, người có tố chất thần kinh mà cũng có thể tĩnh tâm dùng đại nghĩa với người khác như vậy, có thể thấy tình cảm sâu nặng cô ta dành cho Youki.
Nhưng mà Hàn Nhi Phương không thể cảm kích nhanh như vậy được.
Chần chờ một lúc, cô có hơi chán nản thất vọng nói:
“Nhưng mà em đã bị Damon đưa cho Tứ gia, hiện giờ chị nói với em những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Sao lại không còn ý nghĩa, chị muốn đưa em đi.” Thanh Mộc nói ra lời kinh người.
Tôi nghĩ cô kéo tôi tới đây để tán tỉnh, thì ra thật sự có chuyện này nha.
“Cái gì?!”
Hàn Nhi Phương lấy làm khó hiểu, như không xác định được lặp lại:
“Chị muốn đưa em đi khỏi đây?! Không…không được, chúng ta sẽ bị bắt lại.”
Ánh mắt Thanh Mộc trầm xuống:
“Em tin chị không?”
Tôi tin cô cũng vô dụng thôi, tôi không phải là Youki thật sự.
“Em không có không tin chị, chỉ là làm như vậy quá mạo hiểm, nếu như…”
“Không có nếu như, chị nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây, chỉ là bây giờ chị còn có chuyện quan trọng khác chưa xử lí xong. Bảo bối em đợi chị một thời gian nữa, làm xong vụ này chị sẽ tự do. Đến lúc đó em có nguyện ý theo chị rời đi không?”
Hàn Nhi Phương không đáp lại mà hỏi:
“Damon lại muốn chị giết người sao?”
Thanh Mộc lắc đầu: “Em đừng hỏi, chị sẽ không nói cho em biết, em không biết gì ngược lại sẽ an toàn hơn, hiểu chưa?”
Tôi không biết gì sẽ càng nguy hiểm hơn đấy!
Hàn Nhi Phương như là bị đả kích nặng rũ hàng mi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch:
“A Mộc, em sợ.”
“Có chị ở đây, ngoan nào, đừng sợ.” Thanh Mộc còn tưởng rằng cô đã bị thuyết phục, mừng rỡ trong lòng, dùng ngón tay cọ nhẹ lên khuôn mặt bóng loáng của cô, ánh mắt tràn ngập mê luyến:
“Youki em biết không, hiện giờ trên thế giới này không ai có thể yêu em hơn chị, chị sẽ không hại em, cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội em. Em hãy tin chị, hiện tại chị làm tất cả cũng chỉ vì em.”
Da đầu Hàn Nhi Phương tê rần:" choáng, cô có thể đừng sến như vậy được không, tôi còn chưa ăn cơm mà cũng sắp nôn ra rồi đây."
Môi Thanh Mộc phủ lên, dịu dàng mà tuyệt diệu.
Lúc này nhất định Hàn Nhi Phương không thể đẩy cô ta ra, vẻ mặt ngơ ngác, dáng vẻ còn đắm chìm trong mâu thuẫn cùng bi thương.
Chịu đựng khó chịu gần nửa ngày. Lúc A Hàm tìm được hai người vừa lúc Thanh Mộc buông cô ra, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ ngu ngơ cùng khuôn mặt hồng hồng của Hàn Nhi Phương cũng biết Thanh Mộc đã làm gì với cô.
“Âm hồn không tan.” Thanh Mộc bất mãn nói thầm một câu.
A Hàm nhíu mày trong lòng, sắc mặt vẫn như trước, giọng điệu ôn hòa:
“Cảnh vệ ở đây chưa từng gặp mặt Thanh Mộc tiểu thư, ngài chạy đến đây như vậy ngộ nhỡ bọn họ không cẩn thận làm ngài bị thương sẽ không hay, cho nên lần sau kính mong ngài đừng chạy lung tung nữa. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, mời hai vị.”
“Hừ”
Thanh Mộc lạnh lùng hừ một tiếng, cao ngạo kéo Hàn Nhi Phương đi lướt qua hắn, hoàn toàn không xem hắn ra gì. Trên mặt Hàn Nhi Phương vĩnh viễn vẫn là vẻ ngây thơ, từ đầu đến cuối đều vô cùng nghe lời, chỉ là trong lòng đã thầm hạ quyết định.
“A Mộc, chị đừng như vậy, Tứ gia nói chỉ có người yêu nhau mới hôn như vậy, chị mà hôn em, bị Tứ gia biết được ngài ấy sẽ tức giận đấy.”
“Shit! Không ngờ chị đã nói với em như thế mà em cũng không nghe lọt chữ nào à?”
Mắt Thanh Mộc sắp sửa phun ra lửa:
“Youki em nghe cho rõ đây, em chỉ là vật cưng Damon đưa cho Lãnh Nhật Nam mà thôi, giống như chị vậy, đều là quân cờ của Haren và Damon. Em cho rằng Lãnh Nhật Nam thật sự thích em sao? Nếu quả thật hắn ta thích em thì sẽ không đồng ý hôn ước với nhà họ Đường! Chị đã nghe Damon nói, tháng sau khi trăm ngày của ông ngoại hắn qua đi, hắn sẽ đính hôn với vị Đường tiểu thư kia. Sau khi bọn họ kết hôn, em cảm thấy vị Đường tiểu thư kia sẽ chấp nhận em sao?”
Hàn Nhi Phương tỏ ra kinh ngạc:
“Tứ gia sắp đính hôn với Đường tiểu thư sao? Sao em không biết nhỉ.”
Thanh Mộc phun ra nụ cười lạnh từ mũi:
“Chuyện em không biết còn nhiều lắm.”
Hàn Nhi Phương nghẹn họng, mặt trắng bệch, không lên tiếng.
“Youki tin chị đi, Lãnh Nhật Nam cùng lão gia (Haren) và Damon, bọn họ đều cùng một loại người, trong mắt bọn họ vĩnh viễn không có gì quan trọng bằng giang sơn. Hiện giờ Lãnh Nhật Nam sủng em lên tận trời, một ngày nào đó cũng sẽ vì lợi ích mà vứt bỏ em. Tự em ngẫm lại xem em ngoại trừ có thể cho hắn khoái cảm sinh lí còn có thể mang đến cho hắn lợi ích gì? Cái tên đàn ông kia muốn phụ nữ đẹp thế nào mà không có? Vì sao lại là em? Em ngẫm lại chị xem, không phải lão gia cũng đã từng rất chiều chuộng chị sao? Kết quả không phải vừa chuyển tay đã đưa chị cho Damon sao, nếu chị không còn giá trị gì với bọn họ, em nghĩ vì sao bây giờ chị còn có thể đứng trước mặt em chứ?”
Hiếm khi Thanh Mộc lại nóng nảy như vậy, người có tố chất thần kinh mà cũng có thể tĩnh tâm dùng đại nghĩa với người khác như vậy, có thể thấy tình cảm sâu nặng cô ta dành cho Youki.
Nhưng mà Hàn Nhi Phương không thể cảm kích nhanh như vậy được.
Chần chờ một lúc, cô có hơi chán nản thất vọng nói:
“Nhưng mà em đã bị Damon đưa cho Tứ gia, hiện giờ chị nói với em những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Sao lại không còn ý nghĩa, chị muốn đưa em đi.” Thanh Mộc nói ra lời kinh người.
Tôi nghĩ cô kéo tôi tới đây để tán tỉnh, thì ra thật sự có chuyện này nha.
“Cái gì?!”
Hàn Nhi Phương lấy làm khó hiểu, như không xác định được lặp lại:
“Chị muốn đưa em đi khỏi đây?! Không…không được, chúng ta sẽ bị bắt lại.”
Ánh mắt Thanh Mộc trầm xuống:
“Em tin chị không?”
Tôi tin cô cũng vô dụng thôi, tôi không phải là Youki thật sự.
“Em không có không tin chị, chỉ là làm như vậy quá mạo hiểm, nếu như…”
“Không có nếu như, chị nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây, chỉ là bây giờ chị còn có chuyện quan trọng khác chưa xử lí xong. Bảo bối em đợi chị một thời gian nữa, làm xong vụ này chị sẽ tự do. Đến lúc đó em có nguyện ý theo chị rời đi không?”
Hàn Nhi Phương không đáp lại mà hỏi:
“Damon lại muốn chị giết người sao?”
Thanh Mộc lắc đầu: “Em đừng hỏi, chị sẽ không nói cho em biết, em không biết gì ngược lại sẽ an toàn hơn, hiểu chưa?”
Tôi không biết gì sẽ càng nguy hiểm hơn đấy!
Hàn Nhi Phương như là bị đả kích nặng rũ hàng mi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch:
“A Mộc, em sợ.”
“Có chị ở đây, ngoan nào, đừng sợ.” Thanh Mộc còn tưởng rằng cô đã bị thuyết phục, mừng rỡ trong lòng, dùng ngón tay cọ nhẹ lên khuôn mặt bóng loáng của cô, ánh mắt tràn ngập mê luyến:
“Youki em biết không, hiện giờ trên thế giới này không ai có thể yêu em hơn chị, chị sẽ không hại em, cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội em. Em hãy tin chị, hiện tại chị làm tất cả cũng chỉ vì em.”
Da đầu Hàn Nhi Phương tê rần:" choáng, cô có thể đừng sến như vậy được không, tôi còn chưa ăn cơm mà cũng sắp nôn ra rồi đây."
Môi Thanh Mộc phủ lên, dịu dàng mà tuyệt diệu.
Lúc này nhất định Hàn Nhi Phương không thể đẩy cô ta ra, vẻ mặt ngơ ngác, dáng vẻ còn đắm chìm trong mâu thuẫn cùng bi thương.
Chịu đựng khó chịu gần nửa ngày. Lúc A Hàm tìm được hai người vừa lúc Thanh Mộc buông cô ra, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ ngu ngơ cùng khuôn mặt hồng hồng của Hàn Nhi Phương cũng biết Thanh Mộc đã làm gì với cô.
“Âm hồn không tan.” Thanh Mộc bất mãn nói thầm một câu.
A Hàm nhíu mày trong lòng, sắc mặt vẫn như trước, giọng điệu ôn hòa:
“Cảnh vệ ở đây chưa từng gặp mặt Thanh Mộc tiểu thư, ngài chạy đến đây như vậy ngộ nhỡ bọn họ không cẩn thận làm ngài bị thương sẽ không hay, cho nên lần sau kính mong ngài đừng chạy lung tung nữa. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, mời hai vị.”
“Hừ”
Thanh Mộc lạnh lùng hừ một tiếng, cao ngạo kéo Hàn Nhi Phương đi lướt qua hắn, hoàn toàn không xem hắn ra gì. Trên mặt Hàn Nhi Phương vĩnh viễn vẫn là vẻ ngây thơ, từ đầu đến cuối đều vô cùng nghe lời, chỉ là trong lòng đã thầm hạ quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.