Bà Xã, Em Thật Biết Cách Lừa Người
Chương 12: Chuyện Tình Hồi Xưa
Trứng rán lá lốt
21/05/2023
Chuyện này có liên quan gì đến Lãnh Bảo?
Hàn Nhi nghĩ thầm trong đầu một lúc, đột nhiên không nhịn được nhếch miệng:
“Anh đừng nói với em là tình nhân của ba Lãnh Nhật Nam chính là mẹ của Lãnh Bảo đấy nhá.”
Trần Minh vui mừng: “Hì hì, em yêu sao em lại thông minh thế, chính là mẹ Lãnh Bảo đấy.”
Trán Hàn Nhi Phương đổ mồ hôi:
“Em ngất!”
“Em đoán xem về sau mẹ của Lãnh Bảo chết thế nào?” Người nào đó lại bắt đầu ra vẻ thần bí.
“Bị ba Lãnh Bảo hành hạ chết?”
Cẩn thận ngẫm lại cuộc nói chuyện của hai người trong phòng khách kia thì thật ra không khó để đoán Lãnh Bảo kia hẳn là không muốn gặp ba anh ta, chắc hẳn năm đó Lãnh Kình cũng tức điên lên, một cái nón xanh lớn như vậy không biết mình đã đội bao lâu.
Ở bên kia Trần Minh vui mừng nở hoa nói: “Phương nhi em trộm kịch bản của người ta phải không, quả thật là đoán quá chuẩn.”
Hàn Nhi Phương: “…” Nói chuyện với một tên IQ thấp thật là mệt mỏi.
Vương Thái vẫn không hề lên tiếng xen vào:
“Hai người không thấy lạ sao? Theo lý mà nói ba mẹ của Lãnh Nhật Nam và Lãnh Bảo xảy ra chuyện này, hai người kia gặp nhau hẳn là rất khó xử mới phải, nhưng mà nghe giọng điệu bọn họ nói chuyện thì tôi lại cảm thấy tình cảm của bọn họ rất tốt, ít nhất cũng tốt hơn giữa Lãnh Nhật Nam với những anh em khác trong nhà. Bằng không Lãnh Bảo cũng sẽ không vừa về đến là đến tìm Lãnh Nhật Nam, hơn nữa Lãnh Nhật Nam còn đưa tư liệu của Youki cho anh ta xem, hôm đó ở bữa tiệc có nhiều người trông ngóng như vậy mà hắn cũng không cam lòng giới thiệu với mọi người chút gì. Duy chỉ có trước mặt Lãnh Bảo lại thoải mái như vậy, vì sao?”
Hàn Nhi Phương suy tư một lát: “Lãnh Bảo thường ở nước ngoài, cơ bản không tạo nên uy hiếp gì cho Lãnh Nhật Nam, tất nhiên Lãnh Nhật Nam cũng không phải đề phòng anh ta?”
Trần Minh cũng ăn theo: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Vương Thái: “…”
Trong phòng khách lại lần nữa vang lên giọng nói trầm thấp thuần hậu của Lãnh Nhật Nam:
“Lần này cậu hai bảo cậu về đây sao?”
Lãnh Bảo lắc đầu: “Căn bản ông ấy không biết em trở về. Đúng rồi, lần trước nói chuyện phiếm với Lãnh Tâm trong lúc vô tình nó có nhắc đến chuyện ba của em vụng trộm gạt nhà họ Lãnh buôn lậu kim cương. Anh nói xem đến tột cùng ông ấy nghĩ thế nào, em cũng không cần một phần tiền của ông ấy, còn tên nhóc cao ngạo kia phỏng chừng cũng không có hứng thú gì với tài sản của gia tộc, ông ấy kiếm được nhiều tiền như vậy chẳng lẽ có thể mang xuống mồ được sao?”
Lòng tham của con người luôn là rắn nuốt voi, nói đi nói lại cũng chỉ tại lòng tham tác quái, có câu lòng tham như lửa, không át thì lửa sẽ cháy lan ra đồng cỏ, ham muốn như nước, không át thì sẽ ngập trời, nhưng trên đời này có mấy người có thể đạt tới cảnh giới không ham không muốn?
Dường như Lãnh Nhật Nam cũng không muốn thảo luận thêm về chuyện này nữa, nhẹ nhàng nói qua loa:
“Đã giải quyết rồi, ông ấy không sao đâu.”
“Cảm ơn.” Lãnh Bảo là người thức thời, thấy Lãnh Nhật Nam không muốn nói nên anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Lãnh Nhật Nam giơ cổ tay lên nhìn nhìn rồi nói:
“Chắc lúc này ông ấy cũng sắp về rồi, cậu tính khi nào thì đi gặp ông ấy?”
“Ăn tối xong sẽ qua.” Em sợ sau khi ông ấy nhìn thấy em thì cơm cũng ăn không vô.
Lãnh Nhật Nam khuyên nhủ: “Bất kể thế nào thì ông ấy cũng là ba của cậu.”
Lãnh Bảo thở dài: “Đúng vậy đấy, bất kể thế nào thì ông ấy cũng là ba của em, nhưng mà hiện giờ ông ấy chắc là đã quên mình có một đứa con trai như em rồi.”
Lãnh Nhật Nam từ chối cho ý kiến.
Trong phòng ngủ Hàn Nhi Phương lại có chút nghi hoặc:
“Người ta nói cha con không bị ngăn cách bởi thù hằn, sao quan hệ cha con của hai người này lại như thế? Năm đó người phản bội ông ta là vợ của ông ta chứ không phải con của ông ta, vậy Lãnh Kình này sao lại trút hết toàn bộ oán giận lên đầu đứa con này chứ? Vả lại chuyện cũng đã trôi qua hơn 10 năm, vậy mà vẫn chưa trút hết sao?”
Trần Minh cũng hắng giọng cảm thán: “Khó trách tam đại thiếu gia này lại không muốn ở lại nhà họ Lãnh.”
Vương Thái nói: “Chuyện tình cảm rất khó lí giải, nói không chừng giữa bọn họ còn có ẩn tình gì nữa.”
Đang khi nói chuyện thì nghe thấy Lãnh Nhật Nam hỏi: “Lần này có thể ở lại bao lâu?”
“Cũng chưa nói chắc được, em chỉ thừa dịp đi công tác thuận đường trở về thăm mọi người một chút thôi, tuần sau công ty của bọn em có một cuộc trao đổi học thuật với học viện Trung Khoa, em còn phải đến thành phố B…” Lãnh Bảo nói nói rồi đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng nói sang chuyện khác, “Hả…? Không đúng nha, trước kia đều là em nói mười câu anh mới nói một câu, hôm nay sao lại đột nhiên nhiệt tình thế? Nói đi, có phải có việc gì muốn em giúp không?”
Lãnh Nhật Nam cũng không phải người thích vòng vo, chỉ là không có chút tư thái nhờ vả nào, vừa mở miệng ra đã mang giọng điệu bình tĩnh đến gần như lạnh lùng:
“Không phải vừa rồi cậu đã đọc tư liệu của Youki sao?”
Hàn Nhi nghĩ thầm trong đầu một lúc, đột nhiên không nhịn được nhếch miệng:
“Anh đừng nói với em là tình nhân của ba Lãnh Nhật Nam chính là mẹ của Lãnh Bảo đấy nhá.”
Trần Minh vui mừng: “Hì hì, em yêu sao em lại thông minh thế, chính là mẹ Lãnh Bảo đấy.”
Trán Hàn Nhi Phương đổ mồ hôi:
“Em ngất!”
“Em đoán xem về sau mẹ của Lãnh Bảo chết thế nào?” Người nào đó lại bắt đầu ra vẻ thần bí.
“Bị ba Lãnh Bảo hành hạ chết?”
Cẩn thận ngẫm lại cuộc nói chuyện của hai người trong phòng khách kia thì thật ra không khó để đoán Lãnh Bảo kia hẳn là không muốn gặp ba anh ta, chắc hẳn năm đó Lãnh Kình cũng tức điên lên, một cái nón xanh lớn như vậy không biết mình đã đội bao lâu.
Ở bên kia Trần Minh vui mừng nở hoa nói: “Phương nhi em trộm kịch bản của người ta phải không, quả thật là đoán quá chuẩn.”
Hàn Nhi Phương: “…” Nói chuyện với một tên IQ thấp thật là mệt mỏi.
Vương Thái vẫn không hề lên tiếng xen vào:
“Hai người không thấy lạ sao? Theo lý mà nói ba mẹ của Lãnh Nhật Nam và Lãnh Bảo xảy ra chuyện này, hai người kia gặp nhau hẳn là rất khó xử mới phải, nhưng mà nghe giọng điệu bọn họ nói chuyện thì tôi lại cảm thấy tình cảm của bọn họ rất tốt, ít nhất cũng tốt hơn giữa Lãnh Nhật Nam với những anh em khác trong nhà. Bằng không Lãnh Bảo cũng sẽ không vừa về đến là đến tìm Lãnh Nhật Nam, hơn nữa Lãnh Nhật Nam còn đưa tư liệu của Youki cho anh ta xem, hôm đó ở bữa tiệc có nhiều người trông ngóng như vậy mà hắn cũng không cam lòng giới thiệu với mọi người chút gì. Duy chỉ có trước mặt Lãnh Bảo lại thoải mái như vậy, vì sao?”
Hàn Nhi Phương suy tư một lát: “Lãnh Bảo thường ở nước ngoài, cơ bản không tạo nên uy hiếp gì cho Lãnh Nhật Nam, tất nhiên Lãnh Nhật Nam cũng không phải đề phòng anh ta?”
Trần Minh cũng ăn theo: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Vương Thái: “…”
Trong phòng khách lại lần nữa vang lên giọng nói trầm thấp thuần hậu của Lãnh Nhật Nam:
“Lần này cậu hai bảo cậu về đây sao?”
Lãnh Bảo lắc đầu: “Căn bản ông ấy không biết em trở về. Đúng rồi, lần trước nói chuyện phiếm với Lãnh Tâm trong lúc vô tình nó có nhắc đến chuyện ba của em vụng trộm gạt nhà họ Lãnh buôn lậu kim cương. Anh nói xem đến tột cùng ông ấy nghĩ thế nào, em cũng không cần một phần tiền của ông ấy, còn tên nhóc cao ngạo kia phỏng chừng cũng không có hứng thú gì với tài sản của gia tộc, ông ấy kiếm được nhiều tiền như vậy chẳng lẽ có thể mang xuống mồ được sao?”
Lòng tham của con người luôn là rắn nuốt voi, nói đi nói lại cũng chỉ tại lòng tham tác quái, có câu lòng tham như lửa, không át thì lửa sẽ cháy lan ra đồng cỏ, ham muốn như nước, không át thì sẽ ngập trời, nhưng trên đời này có mấy người có thể đạt tới cảnh giới không ham không muốn?
Dường như Lãnh Nhật Nam cũng không muốn thảo luận thêm về chuyện này nữa, nhẹ nhàng nói qua loa:
“Đã giải quyết rồi, ông ấy không sao đâu.”
“Cảm ơn.” Lãnh Bảo là người thức thời, thấy Lãnh Nhật Nam không muốn nói nên anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Lãnh Nhật Nam giơ cổ tay lên nhìn nhìn rồi nói:
“Chắc lúc này ông ấy cũng sắp về rồi, cậu tính khi nào thì đi gặp ông ấy?”
“Ăn tối xong sẽ qua.” Em sợ sau khi ông ấy nhìn thấy em thì cơm cũng ăn không vô.
Lãnh Nhật Nam khuyên nhủ: “Bất kể thế nào thì ông ấy cũng là ba của cậu.”
Lãnh Bảo thở dài: “Đúng vậy đấy, bất kể thế nào thì ông ấy cũng là ba của em, nhưng mà hiện giờ ông ấy chắc là đã quên mình có một đứa con trai như em rồi.”
Lãnh Nhật Nam từ chối cho ý kiến.
Trong phòng ngủ Hàn Nhi Phương lại có chút nghi hoặc:
“Người ta nói cha con không bị ngăn cách bởi thù hằn, sao quan hệ cha con của hai người này lại như thế? Năm đó người phản bội ông ta là vợ của ông ta chứ không phải con của ông ta, vậy Lãnh Kình này sao lại trút hết toàn bộ oán giận lên đầu đứa con này chứ? Vả lại chuyện cũng đã trôi qua hơn 10 năm, vậy mà vẫn chưa trút hết sao?”
Trần Minh cũng hắng giọng cảm thán: “Khó trách tam đại thiếu gia này lại không muốn ở lại nhà họ Lãnh.”
Vương Thái nói: “Chuyện tình cảm rất khó lí giải, nói không chừng giữa bọn họ còn có ẩn tình gì nữa.”
Đang khi nói chuyện thì nghe thấy Lãnh Nhật Nam hỏi: “Lần này có thể ở lại bao lâu?”
“Cũng chưa nói chắc được, em chỉ thừa dịp đi công tác thuận đường trở về thăm mọi người một chút thôi, tuần sau công ty của bọn em có một cuộc trao đổi học thuật với học viện Trung Khoa, em còn phải đến thành phố B…” Lãnh Bảo nói nói rồi đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng nói sang chuyện khác, “Hả…? Không đúng nha, trước kia đều là em nói mười câu anh mới nói một câu, hôm nay sao lại đột nhiên nhiệt tình thế? Nói đi, có phải có việc gì muốn em giúp không?”
Lãnh Nhật Nam cũng không phải người thích vòng vo, chỉ là không có chút tư thái nhờ vả nào, vừa mở miệng ra đã mang giọng điệu bình tĩnh đến gần như lạnh lùng:
“Không phải vừa rồi cậu đã đọc tư liệu của Youki sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.